XXIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đời người tưởng chừng là cả một quãng thời gian rong chơi lâu dài, kì thực lại vô cùng ngắn ngủi...

Giống như hiện tại, khi thời gian vẫn đều đặn trôi đi, bánh xe lịch sử không ngừng một khắc đều đặn xoay vòng, thì, người hôm nay đâu biết chừng nay may đã trở thành thiên cổ...

Ngoảnh đi ngoảnh lại, chẳng thể ngờ hai người đã cách li hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài gần trọn một năm. Trong một năm ấy, thế gian biến chuyển, vạn vật phát sinh, không bao giờ chịu thuận theo dự tính của con người để có thể đoán trước. Sau một năm trở lại thế giới phía bên trên bờ vực, hai người bọn họ cảm giác bản thân thật lạ lẫm trước toàn bộ mọi việc, chẳng khác nào một đứa trẻ sơ sinh chỉ vừa mới mở mắt chào đời. Ai có thể ngờ được chỉ trong một năm ngắn ngủi mà giờ đây võ lâm lại sắp lao vào một cuộc huyết chiến vô cùng thảm khốc nhưng lại hoàn toàn vô nghĩa. Mà...sự việc chấn động nhất, đến có trong mơ Hoseok và Jimin cũng chưa từng nghĩ tới, đó là...Tứ Hải đại vương, người cha thân sinh của Hoseok cũng đã bị cuốn vào cơn cuồng phong thấm đẫm máu tanh này...

Ngay khi biết được tin động trời ấy, Jimin đã vội vã nói với Hoseok đang chau mày đến toát mồ hôi lạnh ở bên cạnh.

"Hoseok! Huynh hãy mau trở về Ẩn Long cốc đi! Người cha huynh cần nhất bên cạnh lúc này chính là huynh đó!"

Hoseok không đáp lại cậu, anh chỉ càng chau mày sâu hơn và nhắm nghiền mắt suy nghĩ. Sau một lát, anh mở mắt ra, có vẻ đã đưa ra quyết định.

"Không, huynh sẽ không trở về! Trở về bây giờ chưa chắc đã giúp gì được cho cha mà có khi càng khiến ông phân tâm. Hơn nữa, huynh muốn cùng đệ trở về Park Chi giáo chuẩn bị lực lượng một cách hoàn hảo nhất, chúng ta càng chia nhau ra sẽ càng khiến cho sức mạnh bị suy giảm...Còn phụ thân, có lẽ huynh sẽ hội ngộ với ông lúc xuất trận vậy."

Nghe lời Hoseok nói cũng không phải là không có lí. Sức mạnh của bọn họ hiện tại chính là nhờ vào việc gắn kết tương giao giữa hai người, nếu tách nhau ra thì căn bản võ công của họ chẳng thể đối chọi được với Lee Dong Cuk...Vì vậy, sau khi suy tính thấu đáo mọi việc, rút cục hai người họ lại tiếp tục lên đường, tức tốc trở về Park Chi giáo để không lãng phí một giây một khắc nào.

Park Chi giáo một năm qua có thể nói như ngồi trên lò lửa, sinh mệnh chỉ giống như chỉ mảnh treo chuông. Tuy rằng dựa vào sự sắp xếp của Jimin, lánh nạn tại mật đạo của môn phái có thể giúp họ thoát khỏi cái họa sát thân, nhưng họ cũng đồng thời đã mất đi vị trưởng môn quan trọng nhất của mình, nhị sư huynh Kim Namjoon biến mất cũng chỉ vừa mới trở về không bao lâu. Sinh lực của sư môn Park Chi một năm qua thế nên không khác nào cỏ úa, khô tàn hứng chịu trước gió rét mưa bão dập vùi.

Nhưng bởi vì là loài cỏ dại, còn một tia sự sống vẫn sẽ nhất quyết bám trụ chờ ánh nắng mùa xuân. Trong lúc trận huyết chiến đã gấp rút tới ngày khai hỏa, sự trở về thần kì của vị trưởng môn Bạch Điệp Park Jimin của bọn họ không khác nào thứ ánh nắng mùa xuân căng đầy sức sống diệu kì ấy. Vị trưởng môn mà bọn họ ngày nhớ đêm mong, vị trưởng môn mà bọn họ đều nghĩ đã tuyệt mệnh nơi suối vàng, nay lại như có phép màu vô cùng khỏe mạnh đứng trước mắt bọn họ, khiến cho toàn bộ sư môn Park Chi sau một thoáng sững sỡ, liền mừng rỡ đồng thanh quỳ rạp xuống hô lớn, trong âm thanh vang rền như tiếng sấm không giấu nổi sự vui mừng đến tột cùng.

"Trưởng môn đã trở về! Trưởng môn yêu kính của chúng ta đã trở về thật rồi!!!"

Jimin ngắm nhìn những sư thúc, sư bá, những huynh đệ tỉ muội giống như người thân trong gia đình của mình đều bình an khỏe mạnh trước mắt, trong lòng không khỏi dâng lên tầng tầng lớp lớp cảm xúc như sóng lũ cuộn trào... Bình an, chúng ta cầm kiếm xông lên cuối cùng chẳng phải chỉ để bảo vệ hai chữ này thôi sao? Nhìn thấy những người thân yêu của mình vẫn bình an như thế này, ta còn có thể mong gì hơn nữa?... Chỉ cần như vậy thôi đã đủ tiếp thêm sức mạnh, trong lòng Jimin liền lập tức dâng lên một luồng khí thế bừng bừng.

"Mọi người, chúng ta có phải là người một nhà hay không?", Jimin giơ kiếmchỉ thiên, hô lớn.

"Sư huynh đệ tỉ muội Park Chi, chúng ta là tay liền tay, chân liền chân, mãi mãi là chân tay ruột thịt, là người cùng trong một nhà!", toàn bộ sư môn Park Chi phía dưới đồng thanh đáp lại.

"Nếu như vậy, mọi người có nguyện ý chiến đấu để bảo vệ những người thân của mình không?", giọng nói của Jimin vang lên giống như sấm rền, ngập tràn xúc động.

"Nguyện ý! Đánh! Đánh! Đánh!!!..."

Tất cả một lòng nhất tề hô to, theo đó theo nhịp giơ kiếm chỉ thiên khua vang chứng tỏ quyết tâm cùng khí thế. Jimin mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt, xúc động suýt chút nữa đã lệ tràn khóe mi. Từ lúc nào, anh đã tiến tới bên cạnh cậu, đặt một tay lên vai cậu thay lời tin tưởng. Jimin liền đưa tay lên nắm lấy tay anh, trong cái siết chặt bao hàm mọi lời muốn nói... cậu cũng đã trọn vẹn đặt vào anh toàn bộ bản thân mình.

Từ đó, toàn bộ sư môn Park Chi giáo ngày đêm tập luyện, cấp tốc chỉnh đốn lại hàng ngũ dưới sự phân phó của Hoseok và Jimin. Khả năng huấn luyện cùng chỉ đạo của Hoseok dường như là bẩm sinh đã có, tuy rằng chỉ mới lần đầu đứng đầu một môn phái nhưng anh đã sắp xếp đâu vào đấy, cư xử khiến cho toàn bộ sư môn Park Chi giáo muôn phần kính phục. Tất nhiên, ngay từ ngày đầu tiên Hoseok đến đây bọn họ cũng đã biết quan hệ của anh với trưởng môn nhân của mình.

Namjoon vẫn luôn đóng vai trò cánh tay phải đắc lực của Jimin. Y ngoài việc chăm chỉ luyện công nâng cao khả năng của bản thân thì thời gian này còn có một nhiệm vụ quan trọng. Y chính là người giúp Jimin nắm rõ được tình hình trong thời gian vừa qua, đồng thời cũng ra ngoài giúp cậu thu thập tin tức để nắm bắt thế cục. Dường như bất cứ con người nào trong Park Chi giáo đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, cảnh giác lúc nào cũng căng ra hệt như phím dây đàn. Tất nhiên thì vẫn có một ngoại lệ, chính là Kim Seokjin. Seokjin tuyệt đối luôn giữ vững nguyên lập trường của mình, cậu tuyệt không hề can dự vào bất cứ một hành động nào của sư môn Park Chi, cũng tuyệt không có vẻ gì sẽ tham gia trận chiến sắp tới. Tất cả những gì Seokjin làm, là ngày ngày tháp tùng Kim Namjoon, nếu y không mở miệng nhờ thì tuyệt đối cái gì Seokjin cũng không giúp y làm.

Mọi việc cứ diễn ra như vậy, thời gian trôi qua chẳng khác nào thoi đưa, giống như chỉ qua một cái chớp mắt, không ngờ được cuối cùng ngày đại chiến đã bắt đầu...

~*~*~*~

Đại chiến võ lâm lần này núp dưới vỏ bọc của cái gọi là "Đại hội nghị sự võ lâm" vô cùng danh chính hoa mỹ. Gọi là "nghị sự", không bằng nên gọi thẳng đó là một cái công đường, mà tội nhân bị đem ra xét xử không ai khác lại chính là Tứ Hải đại vương vang danh một thời và toàn bộ bè lũ "ma giáo" Park Chi. Thời thế suy tàn, những kẻ nắm được quyền lực thì sẽ nắm được toàn bộ cán cân công lí, mặc sức đổi trắng thay đen đảo điên trời đất, khiến cho trời cao cũng phải kéo mây đen che mắt bịt tai, làm như không nhìn không nghe thấy bất cứ nỗi oan trái gì.

Tại khuôn viên của Dịch Viên Quán, cờ lọng của đủ các môn phái tung bay rợp trời, tiếng người nhốn nháo hỗn tạp xôn xao vang lên không dứt. Tại ghế chủ trì cao cao tại thượng, ngồi chính giữa là đương nhiệm Minh chủ võ lâm, ngay phía bên phải là trưởng môn Nam Dịch Lee Dong Cuk, bên trái là trưởng môn của các đại môn phái khác. Những kẻ này đang ngồi ở vị trí cũng giống như kẻ phán quyết tối cao trên công đường, với ánh mắt tuyệt đối khinh bỉ, nhìn xuống đám người nhốn nháo phía dưới giống như nhìn một đám cỏ rác, những kẻ chỉ lát đây thôi sẽ đem tính mệnh ra làm trò tiêu khiển cho các đại nhân vật này.

"Nói vậy...ma giáo Park Chi vẫn chưa dám vác mặt tới hay sao?"

Ung dung nhàn nhã ngồi vuốt râu uống rượu, đương nhiệm minh chủ Han Yong Tae mỉa mai cất tiếng. Mà trưởng môn Bắc Thế ngồi bên cạnh đã kịp thời đỡ giọng xiểm nịnh.

"Minh chủ đại nhân khỏi cần lo! Lũ ma giáo đó nếu không biết điều thì chúng ta cũng khỏi cần nương tay làm chi nữa. Không cần nghị sự tuyên bố lằng nhằng, cứ thế mang người đến đỉnh Yên Vũ, một nhát, quét sạch cái đám bẩn thỉu đó đi là được! Hahaha!..."

"Hahaha..."

Đám người cười rộ lên hệt như sắp được xem một màn tiêu khiển bẩn thỉu. Lee Dong Cuk ngồi một bên chỉ nhếch miệng cười nhạt, hắn thong thả cất tiếng.

"Các vị cũng chớ cần nóng vội! Với một Park Chi giáo cỏn con như rắn đã mất đầu bây giờ giết chết bọn chúng quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng, sao danh môn chính phái chúng ta lại có thể làm cái việc cho bẩn tay ấy được? Ta muốn, toàn bộ lũ người đó phải bị giết trước mặt thiên hạ, bị phỉ nhổ bởi toàn bộ võ lâm, để cho muôn đời sau cũng không còn một mầm mống hậu họa nào có thể ngóc đầu lên nổi nữa!...Ta nói vậy các vị thấy có đúng không?"

"Haha...Lee trưởng môn nói phải, rất phải..."

Những kẻ còn lại chỉ còn duy trì được nụ cười gượng gạo trước sát khí bức người đang tỏa ra từ Lee Dong Cuk. Chẳng cần nói cũng hiểu, kẻ Lee Dong Cuk thực sự muốn tiêu diệt là Jung Yunjin, hắn muốn ông phải cùng chôn theo Park Chi giáo. Mà người có quyền lực lớn nhất hiện tại là ai? Còn ai khác ngoài Lee Dong Cuk, thế nên ý hắn chính là ý trời.

...

Cờ xí rợp trời, nhìn mãi mới thấy được một góc lực lượng nhỏ bé của Jung lão gia. Theo ông chỉ có hơn mười người trong đội quân nghĩa sĩ, cộng thêm vài chục đệ tử Đông Phương theo đến hỗ trợ. Tuy rằng giữa ông và trưởng môn Đông Phương có giao tình tốt, nhưng dù sao trận chiến này cũng đã xác định đi vào cửa tử, dù có muốn trưởng môn Đông Phương cũng không dám liều lĩnh hi sinh nhiều đệ tử của mình.

Jung lão gia liếc mắt một vòng quan sát toàn bộ thế cục, tuy đã xác định trước nhưng trong lòng vẫn không nén nổi một tiếng thở dài. Võ lâm biết bao nhiêu môn phái, ở đây được bao nhiêu môn phái, tuy không đếm nổi nhưng cũng ít nhất hơn ngàn người. Trên mặt kẻ nào kẻ nấy đằng đằng sát khí, chắc chắn rằng đã bị khắc sâu cái ý niệm Park Chi giáo là ma giáo tàn ác, cần phải tuyệt đối trừ bỏ vào trong đầu. Jung lão gia khẽ cười mỉa mai, cái gì gọi là ma giáo, cái gì gọi là chính phái, tất cả đều chẳng phải là từ miệng lưỡi con người nói ra hay sao?

Không thể ngờ được, Jung Yunjin ta cả đời vùng vẫy trên giang hồ, là một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà cuối cùng lại bị vu cho cái danh là kẻ cấu kết ma giáo, làm nhiều điều tàn ác như thế này! Trời xanh, trời xanh à, có phải rất đáng mỉa mai hay không?...

Bất chợt, tiếng xôn xao xung quanh đột nhiên ngưng bặt. Đám người đứng chính giữa dần tách sang hai bên, trên mặt lộ ra nét hoang mang nhìn nhau dường như là nhường đường cho một nhân vật đáng kinh ngạc nào đó xuất hiện. Jung lão gia thôi cảm thán mà tập trung nhìn về phía đó, trong lòng thầm hỏi vị nào xuất hiện mà lại có thể khiến cho nhiều người ngạc nhiên đến như vậy.

Rất nhanh, thắc mắc trong lòng ông đã có lời giải đáp...

"Hoseok???"

Cái tên vô thức bật ra khỏi miệng, Jung lão gia mở lớn mắt như không tin nổi vào thị giác của mình. Đi ra từ giữa đám người, hai thân ảnh phiêu dật ung dung cưỡi trên lưng ngựa, dẫn theo phía sau toàn bộ đồ đệ của Park Chi giáo. Hai nam nhân khí chất xuất thần, tư thế hiên ngang, luồng ngạo khí tỏa ra xung quanh khiến vạn người thầm nể sợ. Khuôn mặt như tranh vẽ, một anh tuấn tiêu sái, một xinh đẹp diễm lệ, hút lấy toàn bộ ánh nhìn của những người có mặt, đồng thời khiến cho một kẻ đang cao cao tại thượng tọa trên thượng đài kinh hoàng đứng bật dậy, không tin nổi vào mắt mình.

"Thanh Long? Bạch Điệp?"

Hai người vừa đến chính là Yunho cùng Jaejoong. Không quan tâm đến hàng loạt ánh mắt đang chĩa về phía mình, sửng sốt có, phẫn nộ có, sợ hãi có...hai người vẫn hiên ngang dẫn đoàn người của Park Chi giáo tiến sâu vào bên trong, cho đến khi dừng lại phía trước Jung lão gia.

Hoseok vội vàng xuống ngựa, tiến đến quỳ phục trước mặt người cha đáng kính của mình.

"Hài nhi bất hiếu cho đến bây giờ mới có thể đứng trước mặt phụ thân! Hoseok xin cha tùy ý trị tội!"

Jung lão gia mãi cho đến một lát sau mới có thể hoàn hồn. Quả nhiên là một vị lão nhân gia đã từng trải trên giang hồ, ông cố kiềm nén cảm xúc của bản thân khi đứng trước đứa con trai độc nhất tưởng chừng đã bỏ mạng, ôn tồn cúi xuống nâng Hoseok đứng dậy.

"Không sao! Trở về là tốt rồi, tốt rồi..."

Dù không ai nhìn thấy nhưng Hoseok lại cảm nhận được sự run rẩy từ hai bàn tay người cha đang đỡ anh đứng dậy, khiến cho trong lòng anh lại dâng lên cảm giác tội lỗi cùng chua xót vô cùng.

Nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tình, chuyện cấp bách bây giờ không phải là chuyện trùng phùng nhận người thân. Biết rõ điều đó, Hoseok nhìn thẳng vào cha mình, vô cùng kiên định cất tiếng nói rõ ràng.

"Xin cha yên tâm! Nay Yunho đã trở về, không một ai có thể làm những chuyện đi ngược luân thường đạo lí được nữa! Con sẽ không khiến cha thất vọng!"

Ánh mắt sáng như sao, giọng nói đanh thép hàm chứa nguồn nội lực to lớn. Một năm xa cách, Hoseok của ông đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi. Không chỉ có những đường nét góc cạnh trên mặt đã rõ ràng hơn, khí khái hiên ngang hơn, mà ông biết, võ công cùng nội lực của anh đã vượt trội hơn trước, vô cùng nhiều.

"Được! Ta tin con! Hoseok của ta chắc chắn sẽ không làm cha thất vọng!", Jung Yunjin vỗ vai con mình, giọng nói vô cùng tin tưởng.

Màn hội ngộ của hai cha con vừa kịp kết thúc cũng là lúc Lee Dong Cuk cao giọng cất tiếng.

"Thanh Long Jung Hoseok, Bạch Điệp Park Jimin, thật không thể ngờ được, các ngươi vẫn còn sống!"

Hắn gằn giọng, trong âm vực vừa thể hiện sự không dám tin, lại vừa phẫn nộ.

"Đương nhiên! Loại người nham hiểm gian ác như ngươi còn chưa chết, chúng ta làm sao có thể chết trước được!"

Jimin không ngại ngần đáp lại. Khuôn mặt xinh đẹp đến đảo điên lòng người lộ ra một loại khí chất cao ngạo, khiến cho kẻ khác không cưỡng nổi phải phủ phục dưới chân.

Lee Dong Cuk tức giận, hắn từ lúc Hoseok và Jimin bất ngờ xuất hiện đã đánh mất toàn bộ bĩnh tĩnh sáng suốt, trong lòng chỉ còn mờ mịt một khoảng phẫn nộ cùng một chút lo sợ không rõ ràng.

"Được! Xem ra mạng hai tên yêu nghiệt các ngươi vô cùng lớn, vậy để ta xem xem ngày hôm nay các ngươi mạng có lớn được như vậy nữa hay không?!...", hắn quay sang trừng mắt với tên minh chủ vẫn đang ngẩn người ra nhìn.

Han minh chủ trước ánh mắt tràn đầy sát khí của Lee Dong Cuk giật mình sợ hãi giống như con rùa rụt cổ. Hắn không dám nói gì thêm, đành đứng dậy đi ra trước thượng đài, vung tay hô lớn.

"Diệt trừ ma giáo! Trả lại trong sạch cho võ lâm!"

"Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!..."

Từng hồi trống gióng lên giục giã, chính là tín hiệu cho cuộc huyết chiến này chính thức bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro