XXVIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chết của Shim lão bà quả thực là một đòn đả kích nặng nề đối với Jimin, khiến cho nỗi căm hận của cậu với Lee Dong Cuk ngày càng dâng cao hơn bao giờ hết. Sau khi sinh Suga được ít ngày, Jimin đã nhanh chóng uống giải dược của Tán Hóa công, lấy lại nội lực, mong trong thời gian ngắn nhất có thể luyện thành bí tịch kiếm phổ.

Nửa tháng sau, khi cơ thể và nội lực của Jimin đều đã trở về ổn định, hai người họ quyết định bắt đầu công việc luyện kiếm...

Khí trời thanh mát, không gian an tĩnh, bốn bề chỉ nghe văng vẳng tiếng chim rừng ríu rít truyền cành và tiếng suối xa róc rách chảy. Hai người ngồi đối diện nhau trên một phiến đá lớn, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt.

"Đệ đã sẵn sàng chưa, Jimin?", Hoseok nét mặt trầm ổn hỏi.

Jimin sau khi hít sâu rồi thở ra, câu kiên định nói: "Đệ sẵn sàng."

"Vậy chúng ta bắt đầu!"

Sau câu nói của Hoseok, hai người họ từ từ vận nội công của bản thân, để cho luồng khí tràn đầy sức mạnh ấy tràn ngập khắp cơ thể. Khi đã vận hết toàn bộ chân khí, cả hai từ từ nâng tay lên áp chặt hai lòng bàn tay vào nhau, đồng thời khi đó, cảm nhận được một điều kì diệu bắt đầu...

Hai luồng khí một cực nóng một cực lạnh đan hòa vào nhau, không những không khắc chế mà còn hòa trộn, bổ sung cho nhau để tạo nên một luồng sức mạnh kì diệu. Dòng khí với sức mạnh thần kì chậm rãi tràn ngập khắp cơ thể cả hai, từ đan điền cho tới gót chân, không đâu là không cảm thấy cơ thể như vừa được tái sinh một lần nữa. Hai dòng sức mạnh bện chặt làm một, hòa tan trong hai cơ thể như muốn nói lên rằng...từ nay, hai sinh mệnh đã hoàn toàn đồng nhất một khối, một người sống thì người kia sẽ sống, mà một người chết thì người kia cũng chẳng thể còn sống trên đời...

Sau một canh giờ vận công để hai cơ thể hoàn toàn tiếp nhận hết nguồn chân khí mới, hai người họ cùng chậm rãi mở mắt, hình ảnh đầu tiên thấy được đều là khuôn mặt của người mà mình yêu thương nhất khiến trái tim trong chốc lát lại đập dồn...

"Jimin ah, huynh đã biết tên của bộ kiếm phổ này là gì rồi.", anh nói.

"Là gì?", cậu hỏi.

Trong chốc lát, ánh mắt Hoseok tràn ngập ý cười dịu dàng, anh tha thiết nhìn sâu vào trong đôi mắt đang mở to chờ đợi của Jimin.

"Là...Uyên ương kiếm!"

"Uyên ương kiếm?", cậu ngạc nhiên lặp lại.

"Đúng vậy! Là Uyên ương kiếm...Bởi khi đã luyện bộ kiếm pháp này, một phu một phụ mãi mãi không thể tách rời!"

Một phu một phụ mãi mãi không thể tách rời...đó chẳng phải chính là mong ước lớn nhất trong cuộc đời này của hai ta sao?...

Jimin như ngây ngẩn chìm đắm trong ánh mắt nồng nàn cảm xúc của Hoseok. Trong mắt anh, cậu thấy được hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình, cho dù có nhìn sâu, nhìn sâu như thế nào đi chăng nữa, mãi mãi vẫn chỉ là hình dáng ấy, không bao giờ thay đổi.

"Đệ hiểu rồi! Quả thực là Uyên ương kiếm!", sau một lúc, Jimin liền bật cười, "...Thảm nào mà mẹ đệ, cả những vị sư tổ đời trước nữa, không một ai có thể luyện thành công kiếm phổ, đơn giản chỉ bởi vì, họ đều không hiểu nó..."

"Đúng vậy! Để luyện kiếm cần có hai người, mà quan trọng nhất giữa hai người ấy phải có một mối liên kết sâu sắc về tâm linh, tình cảm và cả thể xác. Trước nay chưa từng ai luyện được, bởi vì họ chỉ luyện đơn độc một mình, nếu có luyện hai người thì cũng là hai người không có tình cảm với nhau...", anh liền tiếp lời cậu.

"Quả thực như vậy! Trưởng môn Park Chigiáo xưa nay đều mang di huấn tổ tông truyền lại nhất nhất làm theo, chỉ chăm chăm tìm nam nhân đáp ứng đủ các tiêu chuẩn để thành thân rồi luyện kiếm trong khi bản thân lại không hề có một chút tình cảm. Chính vì thế, càng luyện càng bại, phu quân của các bậc trưởng bối đi trước đều vì cố gắng luyện kiếm rồi tẩu hỏa nhập ma mà chết...Thêm nữa, đệ nghĩ đệ còn hiểu ra thêm một chuyện...chính là việc các trưởng môn nhân phải có một đứa con với nam nhân được chọn, không phải chỉ vì lưu lại giọt máu cho trưởng môn Park Chi đời sau mà quan trọng hơn, có lẽ là sau khi sinh hạ hài tử, giữa phu phụ mới thực sự có một mối liên kết chặt chẽ về thân thể!"

Anh chăm chú quan sát cậu, thấy trong mắt Jimin thoáng qua một tia buồn rầu.

"Vậy mà trước kia đệ cũng đã từng mê muội như vậy. Nếu không phải ông trời run rủi tác thành cho đôi ta, có lẽ giờ đây đệ đã lại dẫm vào vết xe đổ của các tiền trưởng môn Park Chi đi trước, thành thân với một người đệ không hề yêu, sinh cho hắn một đứa con, hắn sẽ lại vì cố gắng luyện kiếm mà chết đi, rồi đệ sẽ lại đơn độc nuôi con cho đến ngày nó khôn lớn, để nó tiếp tục lặp lại cái vòng tuần hoàn vô nghĩa này, một lần, rồi lại một lần..."

Anh lặng lẽ ôm cậu vào lòng khẽ vuốt ve an ủi. Anh biết, Jimin đang buồn phiền, cậu chắc hẳn đang cảm thấy thương tiếc cho số phận các vị sư tổ của cậu, cho chính người mẹ đẻ đã phải khổ sở gắng gượng sống một cuộc sống không thành thực với bản thân mình...

"Chính vì thế cho nên!", Jimin đột ngột bật dậy, giọng nói trở nên đanh thép, "...đệ sẽ trân trọng những gì mình đang có được lúc này. Đệ, sẽ không bao giờ vì sự nhu nhược của bản thân, buông tay huynh một lần nữa!"

Hoseok nhìn một Jimin cứng rắn quyết liệt trước mặt mình, cảm giác có chút quen thuộc lại có chút xa xôi. Anh thầm than xúc động...Ông trời có mắt, ông trời có mắt phải không...bởi vì ông trời còn thương xót cho những đôi lứa yêu nhau sâu sắc như chúng ta, thế nên mới cho ta có một ngày Jimin quật cường nói lời yêu với mình, điều mà trước kia dù có trong mơ ta cũng chưa từng một lần dám mộng tưởng...

Jimin ah, Jimin ah, đệ cũng hãy nhớ...dù sông cạn đá mòn, trời xanh biến đổi, biển hóa nương dâu, kể cả khi hai ta đã trở nên người thiên cổ, thì, ta vẫn mãi mãi, mãi mãi không bao giờ buông tay cho đệ đi ra khỏi trái tìm mình...

....

Thời gian thấm thoát trôi nhanh đã qua hai tháng, Hoseok, Jimin luôn chăm chỉ ngày ngày luyện kiếm, đã đạt đến mức độ xuất quỷ nhập thần. Cuộc sống trôi đi kể ra cũng nhàn tản nhưng lại không hề tẻ nhạt bởi sự có mặt của tiểu thiên thần kiêm tiểu ác quỷ Suga. Suga dường như bởi vì đã trải qua bao kiếp nạn sinh tử từ khi còn trong bụng mẹ nên thông minh vô cùng. Tiểu quỷ này thường ngày khi cha mẹ luyện công vô cùng ngoan ngoãn, luôn luôn chỉ nằm im vung tay vung chân nghịch ngợm rồi cười đùa khanh khách chứ không hề quấy phá một chút nào. Chỉ khi hai vợ chồng Hoseok Jimin thân mật bên nhau, tiểu ác ma mới hiện nguyên hình, cứ bất ngờ quấy khóc không rõ nguyên do...

"Hoseok, huynh đừng...còn có con...ah..."

"Uhm...đệ an tâm...Suga nó ngủ rồi... Jimin ah, đệ suốt ngày tránh né ta, có phải muốn ta phát điên rồi hóa sói luôn không hả?"

"Ah!...Hoseok...đệ...không...aa..."

"Oa!Oa!Oa!Oa!...."

Tiếng khóc rống của tiểu quỷ Suga vang lên giữa đêm khuya khiến Jimin giật bắn người, không tự chủ bản thân đạp luôn cả tướng công của mình xuống đất. Còn không thèm liếc mắt xem tên lang sói họ Jung kia làm sao, cậu đã vội vã vọt dậy đến bên nôi ẵm tiểu bảo bối của mình lên dỗ dành.

"Suga af của mẫu thân làm sao vậy? Con đói ư?"

Nhưng Jimin làm sao mà biết được tiểu ác ma đang ẩn nấp sau khuôn mặt ngây thơ thuần khiết kia. Chính vì thế, sau khi cậu bế nó lên cưng nựng một lát, tiểu quỷ Suga liền xuôi xuống, không quấy khóc nữa, an an ổn ổn ngậm ngón tay cái tiếp tục chìm vào mộng đẹp...

Hoseok bị cắt cụt hứng đúng lúc đang âu yếm phu nhân, lại còn bị ăn một đạp ngã khỏi giường, vô cùng hậm hực xoa mông hằm hè nhìn tiểu quỷ đang yên bình ngủ.

"Suga ah! Sao con nỡ làm như thế với phụ thân!"

Không bớt được chút ấm úc nào, đổi lại còn bị Jimin cho một quyền vào ngực.

"Tại huynh đó còn trách con cái nỗi gì! Đệ đã bảo là không được rồi huynh còn cố, đã thế cấm túc huynh, đợi khi con nó được một tuổi rồi hẵng đụng vào đệ!"

Hoseok như bị sét đánh ngang tai, không tin tổi vào những điều mình vừa nghe thấy. Anh cắn răng thầm nghĩ, có phải tiểu bảo bối Suga của hai người trong mơ lúc này đã mọc thêm hai cái sừng nho nhỏ, đang đè đầu cưỡi cổ bắt phụ thân của nó làm ngựa chạy qua chạy lại rồi hay không...Nhưng mà, tiểu bảo bối à, con đừng mãi thiên vị mẫu thân con như thế, hãy biết thương người phụ thân vô cùng yêu thương con là ta đây này!...

....

"Keng! Keng! Keng! Keng!"

Kiếm khí sắc bén liên tục va chạm gây nên tiếng động kinh người. Nhật Nguyệt thần kiếm tự bản thân tỏa ra một vầng hào quang bao xung quanh, khi chủ nhân của nó điều khiển chao lượn qua lại, quấn quýt va chạm nhau liền có cảm giác đẹp đẽ như một điệu múa nơi thiên đình...

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!..."

Nội lực quá mạnh thoát ra khiến cả rừng trúc phải rung chuyển. Lá trúc lả tả bay trong gió như mưa sa, chính giữa là hai thân ảnh phiêu diêu thoát tục tung bay tựa đạp trên mây gió. Cảnh tượng ấy thật diễm lệ động lòng người.

Cả hai cùng chĩa mũi kiếm lao người về phía đối phương, khi gặp nhau Hoseok liền nhẹ nhàng bắt được eo Jimin kéo cậu vào lòng. Mũi chân anh đạp trên cành trúc, một tay cầm kiếm còn một tay vững vàng ôm chặt cả cơ thể cậu. Quá bất ngờ, Jimin mở lớn mắt ngây ngẩn nhìn Hoseok, mà anh cũng một lòng đắm say chìm sâu vào trong đôi mắt cậu, bức tranh hai người vẽ ra đẹp đẽ tới mức tưởng như không có thực trên cõi đời này...

Vẫn giữ nguyên tư thế ấy, nhìn sâu vào trong đáy mắt cậu, anh dịu dàng khẽ nói.

"Jimin ah, trong đôi mắt đệ là cả thế giới của ta."

Không đợi cho cậu tiếp nhận hết, lại một mạch nói tiếp.

"Sau khi chết đi, nguyện không làm thần tiên, chỉ muốn hóa thành uyên ương hồ điệp, đời đời kiếp kiếp mãi mãi không bao giờ tách rời!"

Giây phút ấy, là ngàn năm, hay cả triệu triệu năm, Jimin không biết nữa. Cậu chỉ biết, bắt đầu từ thời khắc ấy, thời gian, hay thiên trường địa cửu, đối với cậu đã không còn ý nghĩa gì...

Jimin đánh nhẹ một quyền vào ngực ép Hoseok phải buông mình ra, sau đó lui về phía sau, cao giọng nói trong khi đôi môi lại không kìm nổi rạng rỡ nở một nụ cười.

"Muốn cùng làm "điệp" với đệ, để xem huynh có đủ bản lĩnh không đã!"

Chúng ta, vai kề vai, tay sát cánh, một đời này, không, là tất cả muôn kiếp sau, sẽ luôn muốn trở thành đôi bướm trắng phiêu diêu tự tại kia, cùng nhau bay tới tận nơi chân trời góc bể, mãi mãi không bao giờ xa rời...

Ba tháng sau ngày Jimin hạ sinh...

Hoseok cùng Jimin đến trước mộ Shim lão bà bái tế lần cuối cùng. Sau đó, cả hai mang theo những vật dụng cần thiết đã chuẩn bị sẵn, ôm Suga đi đến siền vách vực.

Ngày hôm nay chính là ngày hai người sẽ rời khỏi đây, trở lại thế giới đầy hỗn loạn tranh đấu bên trên kia để hoàn thành nốt những trọng trách của mình. Uyên ương kiếm đã thành công luyện hoàn chỉnh, tiểu Suga do thiên phú nên cơ thể cũng đã nhanh chóng cứng cáp, hai người họ vì vậy không thể nán lại nơi này lâu hơn được nữa.

Tiểu Suga được buộc chặt sau lưng phụ thân, có lẽ vì biết chuyến đi sắp tới tràn ngập nguy hiểm nên thằng bé vô cùng ngoan ngoãn, không dám quấy khóc hay nghịch ngợm, chỉ một mực im thin thít nép chặt vào tấm lưng rộng vững chãi của cha mình. Sau khi đã chuẩn bị kĩ càng xong mọi thứ, anh và cậu quay lại nhìn nhau, trong một khắc đồng loạt gật đầu hiểu ý. Đã sẵn sàng.

Để thoát khỏi Quỷ Môn vực cách duy nhất chỉ có thể dùng nội công cùng khinh công thượng thừa bám theo vách đá dốc đứng mà leo lên. Tuy rằng hiện tại khinh công của hai người đã đạt đến mức độ xuất quỷ nhập thần, nội công cũng thừa đủ để duy trì leo hết vách đá này, nhưng do còn tiểu Suga yếu ớt bên người nên anh và cậu cũng không dám chủ quan. Cả hai quyết định mang theo những con dao nhỏ được đẽo từ đá, rất cứng cáp và vô cùng sắc bén, mục đích là sẽ thay phiên nhau khinh công tiến lên phía trước, tìm được vị trí thích hợp sẽ cắm dao chặt vào kẽ đá, làm điểm tựa cho người sau tiến lên. Làm như vậy không những đảm bảo độ an toàn cao mà hai người thay phiên nhau dùng sức có thể tiết kiệm được rất nhiều nội lực.

Phương pháp này quả thực hiệu quả. Hai người luân phiên tiến lên an toàn hơn nhiều so với cả hai cùng dồn sức tiến tới, không những thế còn có thời gian trông chừng tiểu Suga ở sau lưng Hoseok. Tiểu Suga tuy lá gan lớn hơn so với những đứa trẻ bình thường, nhưng dù sao tiểu hài tử vẫn chỉ là tiểu hài tử, lần đầu tiên trong đời bị treo lửng lơ giữa vách đá ở một độ cao kinh hoàng như thế, mặt thằng bé đã sớm tái mét không còn giọt máu, đôi tay run rẩy bám chặt lấy áo phụ thân, trông thật vô cùng tội nghiệp.

Vì lo lắng cho Suga nên hai người leo rất chậm, tới gần giữa trưa mới chỉ leo được nửa quãng đường. Đang lúc lo sợ cho tình trạng tiểu hài tử mặt mũi đã xanh xao nhợt nhạt của mình thì may thay, hai người họ bắt gặp một hốc đá nhỏ ăn vào lòng núi. Cả hai không cần nói cũng hiểu, vội vã mang tiểu Suga vào trong đó nghỉ chân.

"Suga ah! Con có mệt lắm không? Đừng làm cho mẫu thân sợ!"

Jimin vội vã ôm con vào lòng truyền cho nó chút chân khí. Một đứa trẻ sơ sinh như Suga trải qua quãng đường vừa rồi đã là vô cùng quá sức, hơn nữa gió lạnh đầu mùa liên tục quét qua khiến khuôn mặt hồng hào bầu bĩnh thường ngày nay trở nên trắng bệch. Mãi một lúc sau, khi đã nhận đủ chân khí cùng hơi ấm trong vòng tay mẫu thân, Chang Min mới yếu ớt lấy lại được tỉnh táo.

"Hức...hức...hức!", cái miệng nhỏ nhanh chóng méo xệch, xem ra đến muốn khóc cũng không khóc nổi.

"Suga ah! Con mau ăn cái này đi, ăn rồi sẽ không thấy mệt nữa!"

Jimin vội nắm một nắm lá bỏ vào miệng nhai nát cho ra nước rồi nhét vào miệng tiểu hài tử tội nghiệp của mình. Đây là loại lá quý khi còn sống lão bà đã phát hiện được, dùng để hồi phục nguyên khí cùng cơ thể rất tốt. Đút cho con ăn xong, cậu mang lá đưa cho anh, bản thân mình cũng nhai một ít.

"Xem ra chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ thôi, nếu cứ nấn ná trên vách đá này mãi, đệ e rằng Suga sẽ không chịu nổi!", Jimin đau lòng nhìn con nói.

"Ta cũng nghĩ vậy!",Hoseok thở một hơi dài, sau đó anh quay sang dịu dàng vuốt ve vầng trán tiểu hài tử của mình.

"Suga, con phải cố gắng chịu đựng, chúng ta sắp thoát khỏi đây rồi! Phụ thân biết Suga của chúng ta là mạnh mẽ nhất mà!"

Dường như hiểu được ý của phụ thân, tiểu Suga ê a vài tiếng, ngay sau đó khuôn mặt bầu bĩnh cũng hồng hào lên vài phần.

"Con ngoan lắm! Vậy mới đúng là Suga của phụ thân chứ!...Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát nữa rồi tiếp tục lên đường!"

Phía bên ngoài vách đá, từng cơn gió lạnh đầu mùa vẫn không ngừng heo hút thổi đến tái tê tận xương tủy. Nhưng bởi vì gia đình chúng ta vẫn luôn sát cánh bên nhau, chút khó khăn khổ ải này, đâu có đáng gì...

Cuối cùng, khi mặt trời đã xế bóng, ba người bọn họ rút cục đã đặt chân lên được mảnh đất nơi mình vốn thuộc về...

~*~*~*~*~

Seokjin cùng Namjoon đang trên đường trở về Park Chi giáo. Đại chiến võ lâm lần này đã sắp tới hồi khai hỏa, mà Pairk Ch giáo tuy ẩn mình vô hại nhưng lại chính là cái cớ cho cuộc chiến vô nghĩa này nổ ra. Lâm vào bước đường cùng,Namjoon dù không muốn cũng đành bắt buộc phải trở về mang các sư huynh đệ của mình liều mình tham chiến, ít nhất còn tốt hơn đợi kẻ thù mang quân tới dày xéo lên thánh địa môn phái mình.

Sepokjin chấp nhận cùng Namjoon trở về Park Chi. Trước khi lên đường, y cũng đã từng nói với cậu:Seokjin, nếu cậu không muốn, hãy trở về Nam Dịch đi! Tôi không muốn vì mình mà cậu phải mang tiếng là kẻ bất nghĩa. Nhưng Seokjin chỉ khẽ cười lạnh mà rằng: Vì huynh, tôi chẳng phải đã mang danh là kẻ bất nghĩa từ lâu rồi hay sao? Huynh an tâm, đừng lo cho tôi, cũng đừng vì tôi mà khó xử. Tôi theo huynh không có nghĩa là tôi sẽ giúp huynh chống lại Nam Dịch. Mà một ngày là thầy, cả đời là cha, tôi cũng không thể vì huynh ra tay làm hại sư phụ mình ...Cuộc chiến này, tôi là kẻ ngoài cuộc, tôi sẽ không xen vào việc của bên nào hết!

Seokjin thẳng thắn lại thành tâm như vậy khiến Namjoon không còn vướng bận gì nữa. Cả hai nhanh chóng phi ngựa nước đại trở về đỉnh Yên Vũ. Từ giờ tới ngày võ lâm khai chiến chỉ còn vẻn vẹn nửa tháng, trở về rồi y phải cấp tốc chỉnh trang lại sư môn, giúp các huynh đệ củng cố tinh thần cùng võ thuật cho trận huyết chiến sắp tới. Dù lành ít dữ nhiều, nhưng làm người quân tử, được chết cho lí tưởng của cuộc đời mình thì đâu còn gì phải hối hận.

Chỉ là, có trong mơ y cũng không ngờ được, trên đường về khi đi ngang qua Quỷ Môn vực, y đã gặp lại người mà ngày đêm y hằng nhớ mong nhất...

"Jimin huyng!!!!"

"Hí hí hí!!!!!"

Dáng người xa xa phía trước khiến Namjoon sửng sốt tới độ đột ngột ghìm cương ngựa, con ngựa lồng lên thiếu chút nữa hất ngã y xuống đất. Không quản bản thân có phải ảo giác hay không, namjoon vội vã nhảy xuống ngựa, một mạch lao tới ôm chặt lấy thân ảnh kia, chỉ sợ mình thả tay ra một chút bóng hình quen thuộc ấy sẽ lại một lần nữa biến mất...

"Namjoon! Là đệ! Đúng là đệ thật rồi! Đệ vẫn còn sống, Namjoon ah..."

Jimin sau khi nhận ra người vừa ôm chầm lấy mình là ai, cậu cũng cuống quýt ôm lại, giọng nói vang lên không giấu nổi sự xúc động tột độ.

"Jimin huyng! Đệ biết huynh chắc chắn còn sống mà! Jimin huyng!!!..."

Hai người bọn họ dường như quên hết cả mọi thứ xung quanh, hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc trùng phùng đầy xúc động. Ôm siết lấy nhau mà khóc tức tưởi, không còn Bạch Điệp trưởng môn Park Chi, không còn Kim Namjoon nhị ca của Park Chi, giờ phút này chỉ còn lại một Kim Jaejoong cùng một Kim Namjoon đã lớn lên bên nhau từ nhỏ mà thôi.

Giây phút xúc động qua đi, khi đã bình tĩnh lại, Jimin đôi mắt hoe đỏ nắm lấy vai Namjoon.

"Để ta xem nào! Có phải đệ vẫn y như lúc nhỏ không có huynh bên cạnh là không chịu ăn cơm phải không? Tại sao lại gầy gò thế này?", Jimin trách móc đầy yêu thương.

"Chính đệ phải hỏi huynh đó! Huynh gần một năm nay đã biệt tích ở chốn nào? Huynh có biết đệ và mọi người lo lắng cho huynh tới cỡ nào không?"

Jimin bật cười gạt nước mắt, đưa mắt về phía Hoseok nãy giờ vẫn đứng đằng sau.

"Huynh và Hoseok quả thực đã rớt xuống Quỷ Môn vực. May sao ông trời để cho chúng ta sống sót, ta và huynh ấy cũng vừa thoát khỏi đó xong."

Namjoon bấy giờ mới để ý Hoseok đằng sau. Bỗng ánh mắt y chợt dừng lại tại tiểu hài tử đang thiêm thiếp ngủ trong vòng tay anh.

"Đó là...?"

Namjoon tò mò hỏi, y không biết Jimin sau khi nhớ ra chuyện này sắc mặt liền trắng bệch. Cắn răng một lúc lâu, cậu liền ngẩng lên nhìn y, bản thân giống như một kẻ tội đồ.

"Namjoon, huynh xin lỗi đệ...Đệ cho huynh là một kẻ phản bội cũng được, nhưng hôn ước giữa chúng ta...huynh đành xin đệ tha lỗi vậy. Ta...ta và Hoseok...dưới Quỷ Môn vực chúng ta đã bái thiên địa, kết nghĩa phu thê. Còn đây...đây chính là tiểu hài tử của chúng ta..."

Giọng nói của Jimin càng về sau càng nhỏ dần. Trong tâm can cậu, cảm giác tội lỗi đang ào ạt trào dâng. Trước kia Namjoon yêu cậu như thế nào, Jimin hoàn toàn hiểu, vậy mà bây giờ lại nhẫn tâm phản bội y như thế này, Namjoon sẽ đau đớn tới cỡ nào đây...

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy một tiếng đáp trả nào từ y, Jimin vội lo lắng ngẩng lên nhìn. Không ngờ, vừa chạm mắt Namjoon liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Thật không ngờ... Đáng lẽ ra đệ đã định ngày huynh trở về, đệ sẽ quỳ trước mặt huynh xin huynh tha thứ cho kẻ tệ bạc là đệ, không ngờ rằng bây giờ người nói những lời này lại là huynh...Jimin hyung, đừng xin lỗi đệ, chính bản thân đệ cũng đã trót mang trái tim mình trao cho một người khác!"

Jimin ngây ngẩn nghe Namjoon nói, cậu tưởng như không tin nổi vào tai mình. Mãi cho đến khi Namjoon kéo người nam tử nãy giờ vẫn ngồi trên ngựa cách đó không xa dắt tay đi đến, cậu mới dám tin đó là sự thật.

"Đây là Seojin, người nắm giữ trái tim của đệ. Cậu ấy...là đại đồ đệ của Nam Dịch."

Đến nước này, không chỉ Jimin mà cả Hoseok đều ngạc nhiên đến choáng váng. Hai người quay qua nhìn nhau thì Namjoon liền tiếp lời.

"Seokjin đã vì tình yêu của bọn đệ mà rời bỏ sư môn. Cậu ấy...là một người rất tốt."

Ánh mắt Namjoon nhìn Seokjin liền lập tức trở nên dịu dàng như dòng nước. Mà Seokjin bị y nắm tay dắt đến nãy giờ đều cúi đầu, không rõ biểu tình hay cậu đang nghĩ gì.

Nhìn ánh mắt Namjoon trao cho Seokjin, Hoseok Jimin quay qua nhìn nhau đều gật đầu ngầm hiểu: Namjoon đích thực đã tìm được một nơi trao gửi trái tim mình.

Vì thế trên môi Jimin trong phút chốc liền nở một nụ cười rạng rỡ, cậu chắp tay trước ngực gần gũi nói với Seokjin.

"Seokjin thiếu hiệp! Tại hạ Park Jimin, là đại sư huynh của namjoon. Từ nhỏ chúng ta đã coi nhau như huynh đệ ruột thịt, mà ta cũng chỉ còn mỗi đệ ấy là người thân trên cõi đời này, nay Namjoon ta xin gửi gắm hoàn toàn cho...đệ, Seokjin!"

Seokjin ngại ngần từ từ ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt. Thật giống như trong tưởng tượng của cậu, người có thể khiến Namjoon sẵn sàng hi sinh cả bản thân mình để bảo vệ, người trước mặt quả thực là Park Jimin... Dung nhan diễm lệ này, khí chất thanh cao này, cả nụ cười rạng rỡ có thể xua tan cả mùa đông lạnh giá này... Người nam nhân như được tạo từ tinh hoa của trời đất ấy, toàn bộ nam nhân trên thế giới này đứng trước đều khó lòng cưỡng nổi, huống gì là Namjoon...

Nghĩ thông rồi, trên môiSeokjin từ từ nở ra một nụ cười nhẹ, tuy chỉ là hai viền môi cong lên khe khẽ nhưng lại là nụ cười từ tận tâm can. Cậu cũng chắp tay, đường hoàng đáp lại Jimin.

"Jimin huyng quá khách khí! Huynh hãy an tâm giao namjoon cho ta. Kim Seokjin cái gì cũng không tốt, chỉ có trái tim này là hết lòng với người nắm giữ nó... Ta với Namjoon vướng phải chuyện tình ái, có lẽ trong kiếp trước vẫn còn vương lại duyên nợ, xem ra cả kiếp này ta sẽ phải bắt y trả lại đủ cho ta mới thôi!"

Không ngờ Seokjin mới chỉ mấy phút trước còn trầm lặng nay lại có thể thoải mái bông đùa như vậy. Mọi người sau một khắc ngẩn người liền đồng loạt cười lớn, không khí nặng nề rất nhanh được phá bỏ hoàn toàn. Tốt rồi, tất cả đều ổn rồi, chúng ta đã có thể gặp lại nhau, những dây tơ hồng rối loạn giăng mắc giữa chúng ta đều đã được cởi bỏ. Đây chính là một điềm báo tốt cho tương lai, ít nhất là như thế có phải không?...

Ngoảnh đi ngoảnh lại, thấy sắc trời đã muộn, không chần chừ lưu lại đây lâu, Namjoon vội vã tóm tắt lại cho Jaejoong tình hình hiện tại. Sau khi đã nắm sơ qua được mọi việc, bốn người họ chia nhau hai con ngựa vội vã phi nước đại phóng đi...

Trận huyết chiến đầy máu tanh này đã đến hồi bắt đầu!

({$

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro