Chương 50 : Ai Hống Hách Hơn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây chính là phong cách của cậu?". Nhìn cách ăn mặc khác người của Trí Mân, Thái Hanh bất giác sờ trán.

"Mặc đồ tầm thường vẫn tốt hơn. Tại sao tôi không hiểu điều này sớm hơn chứ?". Trí Mân không tỏ ra tức giận trước ánh mắt đánh giá của Thái Hanh.

Nếu cậu ăn diện đồ tầm thường ngay từ đầu, đừng chơi hàng hiệu hay dùng loại nước hoa có mùi ánh mặt trời đặc biệt gì đó, cậu sẽ không bị dính đến tên ma vương Hiệu Tích. Con người đừng nên tỏ ra đặc biệt thì hơn, đáng tiếc là cậu hiểu đạo lý này quá muộn. Trí Mân than thầm trong lòng, không để ý đến Thái Hanh cứ thế đi về phía trước.

Thái Hanh nhìn Trí Mân bằng ánh mắt đầy hứng thú. Người con trai này rất thu hút, dù cậu hình như không nhận ra điều đó. Khoác lên người bộ đồ hầm hố, từ cậu toát ra vẻ tự nhiên tùy ý, mang lại cảm giác dù cậu mặc đồ sang trọng hay rách rưới, bản thân cậu cũng không hề bị ảnh hưởng. Đây là lần đầu tiên Thái Hanh gặp người như Trí Mân. Đáng tiếc, cậu là người con trai bị Hiệu Tích để ý nên anh ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Trí Mân đi dạo một vòng, Thái Hanh cất bước theo cậu. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, không hề đề ý đến ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh.

Trí Mân vốn là người thích làm theo ý mình, không bao giờ bận tâm người khác nghĩ thế nào về cậu. Còn Thái Hanh sinh ra đã ngồi ở vị trí trên cao, miễn dịch với ánh mắt của người đời từ lâu. Vì vậy, hai người với hai phong cách trái ngược nhau cùng sánh bước trên đường phố, thu hút mọi sự chú ý của người qua lại.

"Haha...Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là con trai yêu quý của tôi. Thái Hanh, đây là sở thích của anh sao? Thằng bé tầm thường thế này cũng lọt vào mắt anh?" Trí Mân và Thái Hanh đang thong dong dạo phố, một chiếc xe con phanh gấp bên cạnh họ. Một người phụ nữ cao quý xuống xe vừa cất giọng lạnh lùng với Thái Hanh, vừa nhìn Trí Mân bằng ánh mắt miệt thị.

Thái Hanh lập tức dừng lại, mỉm cười với Feiyusi: "Tôi còn tưởng là người đàn bà vô giáo dục nào dám tùy tiện đánh giá người khác. Không ngờ đó lại là mẫu thân đại nhân yêu quý của tôi. Không biết mẫu thân đại nhân trở thành người nhiều chuyện từ lúc nào?"

Feiyusi vẫn nở nụ cười tao nhã, nhưng ánh mắt bà ta lộ vẻ chán ghét. Bà ta chậm rãi mở miệng: "Vậy sao? Có lẽ do lo lắng đến tiền đồ của anh quá nên tôi mới trở nên lắm lời".

Thái Hanh bật cười ha hả: "Mẫu thân đại nhân cũng thừa nhận bản thân già rồi hay sao? Nếu đã vậy mẫu thân cần gì phải xông pha nữa, chi bằng lui về nghỉ ngơi đi"

Chứng kiến cảnh mẹ con Feiyusi và Thái Hanh tuy bề ngoài tỏ vẻ thân thiện nhưng lời nói đầy mùi thuốc súng, Trí Mân đứng dựa vào cửa sổ kính, nhàn nhã xem màn kịch hay."Con trai thân yêu của tôi, nghe nói lần này anh lại gặp phiền phức. Không biết có cần đến sự giúp đỡ của bà mẹ này hay không?" Feiyusi mỉm cười nhìn Thái Hanh, vờ như không nghe thấy câu nói đầy khiêu khích của anh ta.

Thái Hanh thong thả đáp lời: "Phiền phức ư? Sao tôi không biết tôi gặp phiền phức gì nhỉ. Mẫu thân đại nhân nghe ai nói vậy? Tôi còn không biết bà đã biết, chuyện này lạ thật đấy".

Vừa chứng kiến cảnh mẹ con Thái Hanh công kích nhau, Trí Mân vừa liếc qua chiếc xe màu đen đỗ ở bên cạnh. Chiếc xe sang trọng đã được cải tạo lại, lớp cửa kính chống đạn khá dày, lốp xe đặc chế. Đúng là xe của gia tộc hắc đạo nổi tiếng có khác, trang bị toàn đồ tốt.

Thông qua cửa xe đang mở ở đằng sau Feiyusi, Trí Mân thấy một người đàn ông mặc complet màu trắng ngà ngồi trong xe. Mặc dù Trí Mân không nhìn rõ nửa thân trên của người đàn ông, nhưng chỉ qua hình dạng cũng có thể khẳng định đó là nam giới. Người này gõ gõ ngón tay dài lên đùi, động tác chậm rãi rất có khí chất.

Trí Mân cảm thấy hiếu kỳ, cậu từ từ dịch người về phía Feiyusi. Có con trai lớn như Thái Hanh nhưng Feiyusi trông vẫn rất trẻ trung, có thể nói bà ta biết giữ sắc đẹp. Người ngồi trong xe chắc là đồng bọn của bà ta, phải xem là ai mới được.

Trí Mân càng đến gần, người ngồi trong xe càng lộ rõ. Trí Mân đã nhìn thấy cổ đối phương, cậu mím môi định bước thêm một bước nữa. Đúng lúc này không biết ở đâu ra mấy người đàn ông trông có vẻ giống lưu manh chạy thục mạng như bị chó đuổi về phía trước. Trí Mân vừa giơ chân, một tên đang chạy đâm sầm vào cô.

Trí Mân vốn tập trung tinh thần vào người đàn ông ở trong xe, căn bản không để ý đến xung quanh. Bị một tên lưu manh đụng trúng, cậu mất thăng thằng ngã xuống đất.

Thái Hanh đứng bên cạnh phản ứng nhanh giơ tay ra đỡ. Ai ngờ chưa kịp túm lấy Trí Mân, anh ta liền rụt tay lại. Trí Mân ngồi phịch xuống đất, trong tay cậu có một miếng vải lụa.

"Anh làm gì vậy?" Trí Mân tức giận khi thấy Thái Hanh không biết bị đứt sợi dây thần kinh nào đột nhiên rút tay lại để mặc cậu bị ngã.

Thái Hanh mỉm cười nhìn Trí Mân. Không phải anh ta không muốn giúp cậu mà anh ta biết tính Hiệu Tích. Hiệu Tích rất nóng tính và đáng sợ. Khó khăn lắm hắn mới tiếp xúc người ngoài, nếu hắn biết anh ta động đến Trí Mân, hắn sẽ lột da anh ta mất. Chơi với Hiệu Tích bao năm,Thái Hanh khá hiểu Hiệu Tích. Tình huống vừa rồi, để Trí Mân ngã là quyết định sáng suốt nhất. Hiệu Tích sẽ không vì chuyện cỏn con này tìm đến anh ta.

"Thằng bé đáng chết. Cậu muốn chết phải không?" Feiyusi giận dữ nhìn Trí Mân còn chưa kịp đứng dậy.

Trí Mân tập luyện bao nhiêu năm nên cậu có phản ứng rất nhanh. Sau khi bị mất thăng bằng, Trí Mân liền giơ tay túm lấy người đứng gần cậu nhất là Feiyusi. Tuy nhiên do cánh tay không đủ dài, cậu chỉ bắt đúng váy của Feiyusi, khiến váy lụa của bà ta bị xé mất một mảnh.

Trí Mân ngẩng đầu nhìn Feiyusi, váy bà ta bị rách để lộ một khoảng đùi. Trí Mân không quên đưa mắt về mục tiêu của cậu ở trong xe ô tô. Ngồi dưới đất, Trí Mân vừa vặn nhìn rõ gương mặt của người đàn ông trong xe. Thấy bộ dạng thảm thương của Trí Mân, người đàn ông mỉm cười và gật đầu với cậu. Người đàn ông trong xe đẹp trai đến mức khiến ai nhìn anh ta cũng khó có thể dời mắt.

Trí Mân nhíu mày định đứng dậy, bàn tay cậu đột nhiên đau buốt. Trí Mân liền quay đầu lại, Feiyusi đang giẫm mạnh gót giày của bà ta lên tay cậu. Trí Mân sa sầm mặt, nắm chặt gót giày của Feiyusi giật mạnh. Chỉ nghe một tiếng "bịch", Feiyusi bị Trí Mân kéo chân ngã bổ nhào xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro