Intro

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đing đong
"Ai vậy?"
"Tôi từ tiệm bánh Hope đưa bánh tới. Có phải anh vừa đặt một chiếc bánh kem dâu không?"
"Đợi một chút."
Hoseok đứng nhún nhảy, tiếng dép lẹp xẹp dưới nhà tới gần. Chiếc cửa mở ra, một chàng trai tóc hơi rối, một tay cầm mắt kính, tay kia vuốt bừa mớ tóc màu cam sáng chói. Đôi mắt một mí hơi sụp xuống. Trông có vẻ mệt mỏi nhưng không kém phần quyến rũ.
"Chào bác sĩ." Hoseok cười tươi.
"Đến đây bao nhiêu lần, có một câu vẫn nói mãi."
"Quen rồi."
Cả Jung Hoseok lần cậu trai kia đều vào nhà.
Căn nhà rộng, không có nhiều đồ đạc nhưng nhìn lại khá bừa bộn. Sách báo, hồ sơ, máy tính vứt bừa trên bàn và sàn nhà. Vốn đã quen mắt với khung cảnh này, Hoseok cũng không lấy làm lạ, chủ nhà cũng chẳng buồn che giấu tật xấu của mình. Anh hít sâu một hơi, căn nhà đầy mùi thuốc sát trùng.
"Tiền bánh đây, giữ tiền thừa đi." Cậu bác sĩ đưa một xấp tiền cho Hoseok, mắt một mí vẫn cụp xuống.
"Cảm ơn quý khách, chúc quý khách ngon miệng." Cậu trai tặc lưỡi, mấy cái lời lịch sự đó nghe chẳng vui tí nào.
Hoseok đi ra cửa thì bị gọi lại, quay qua thì thấy một vật bay tới, nhanh tay chụp lấy.
Sữa dâu.
"Trời nóng, tủ lạnh nhà tôi chỉ còn thứ này thôi."
Hoseok cười tươi. "Bác sĩ cũng nghỉ ngơi chút đi, nhìn bác sĩ trông mệt mỏi lắm rồi đấy."
Nói xong một câu lại phóng xe đi mất. Để lại vị bác sĩ trẻ đầu tóc màu cam đứng ngây ngẩn ở đó.
Điện thoại trong túi quần rung lên, bác sĩ lấy ra, trên màn hình hiện ra một thông báo: [2 giờ: Gặp định kì chủ tịch Kim.]
Cất điện thoại, vươn vai một cái. Thanh niên đi vào nhà, khoác chiếc áo blouse trắng, chỉnh lại huy hiệu trên áo: Chuyên khoa thần kinh: Bác si ̃ Park Jimin.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro