Chương 14: Trần như nhộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

For: @_suachuii1813_ .....Cảm ơn nhiều nhé ^^

-------------------------------------------------------------------------------

Cho dù Tại Hưởng có bực mình cỡ nào cũng không thể ghi hận lên một con mèo được. Nên ngày hôm sau, cậu biết điều mua một bịch Me-O về cho nó, ai ngờ con mèo mất nết kia mắt để ở trên đỉnh đầu. Nó nhìn mấy hạt thức ăn với ánh mắt khinh bỉ tột cùng rồi vươn móng hất một cái, những hạt màu đỏ này lập tức bắn lung tung ra sàn.

Cậu nhăn mày, cứ cảm thấy con mèo này quái quái. Thông minh thì thôi đi lại còn có ánh mắt khinh thường như vậy? Chả nhẽ mèo thành tinh? Tại Hưởng nghĩ tới đây liền sợ hết hồn, còn chưa kịp chạy đi nói cho Chí Mẫn biết cái ý nghĩ này thì cửa chính vang lên tiếng chuông reng reng, đại biểu có người tới tìm.

Mở cửa, người xuất hiện không ngờ lại là một nhân vật trọng đại của công ty Big Hit, cậu từng thấy qua trên TV, một trong những hoàng tử của giới thượng lưu - Kim Nam Tuấn.

Anh ta nở nụ cười hòa nhã, không nói hai lời liền nhờ cậy cậu chăm sóc tốt cho con mèo nhỏ kia, bảo đấy là cục cưng, là đầu quả tim của Hạo Thạc, đừng để nó rụng một sợi lông nào.

Tại Hưởng không nghĩ một con mèo lại quan trọng đến mức để Nam Tuấn phải ra mặt thế này. Không cho rụng lông là đạo lí gì hả? Cậu nhớ không nhầm thì hình như sáng nay nó vừa bị quăng từ trên giường Chí Mẫn xuống, mất một nhúm lông đuôi rồi đấy...

Nhưng mà nhìn người trước mặt cười lộ má lúm, cảm giác rất thân thiết lại có chút áp lực làm cậu chỉ có thể gật đầu lia lịa.

"Cậu đem cái này đưa cho nó chơi, tôi đi trước."

Nam Tuấn nhìn nhìn đồng hồ trên tay, sau đó đưa tới một cái hộp đựng điện thoại màu trắng và chào tạm biệt.

Đợi người đi rồi, Tại Hưởng mới khó hiểu nhìn thứ trong tay, tròng mắt mở to. Ơ? Này là iphone 8 mà? Đùa nhau!!!

Nhớ tới câu vừa rồi anh ta nói, khóe miệng Tại Hưởng co rút, đem ip8 ra cho nó chơi? Mấy người giàu thì giàu, nhưng đừng có trắng trợn xát muối lên trái tim yếu ớt của người ta như vậy chứ!

Buồn bực đi vào nhà, thấy con mèo kia đang nằm ngửa trên sofa, hai chân bắt chéo vào nhau, hai mắt thì híp híp lại đầy hưởng thụ. Tại Hưởng xoa trán, đem hộp điện thoại mở ra xong lập tức đi vào bếp. Ài, hôm nay Chí Mẫn không cần ra ngoài làm việc, còn cậu vẫn phải đi học, cho nên anh ấy dậy sớm chuẩn bị bữa sáng rồi. Hiếm khi có dịp chiêm ngưỡng phong thái nấu ăn của anh, cậu không thể bỏ lỡ được.

Bên ngoài, Hạo Thạc bận rộn dùng đệm thịt trên chân đạp tới đạp lui trên màn hình cảm ứng. Cho dù vẫn hơi khó khăn nhưng cơ bản là dùng được, anh nhắn tin bảo Nam Tuấn ít ngày nữa chuẩn bị quà giáng sinh cho Chí Mẫn, còn dặn kĩ phải đề tên anh. Sau đó còn hỏi thăm tình hình công ty, tất nhiên là anh nhắn cực kì chậm, không trách được, vì chân to quá nên nhấn nhầm liên tục...

Được cấp trên dặn qua, nên Chí Mẫn làm luôn một phần ăn cho bé mèo nhỏ. Không hiểu sao cứ nhìn thấy nó là cậu nhớ tới Thạc Thạc. Cái đôi mắt trong suốt đầy mưu trí đó làm óc tưởng tượng của cậu bay ra ngoài... Ôi có khi nào đấy là yêu quái không? A ha ha, không có đâu. Cậu tự cười suy nghĩ vớ vẩn của mình, gạt nó qua một bên, sau đó bế bé mèo lên bàn ăn.

"Anh ăn cơm mà để nó lên bàn vậy cũng được à?"

Tại Hưởng bất mãn, trừng mắt nhìn con mèo đen đang lắc lắc đuôi kia.

"Không sao. Em cứ ăn đi, sắp đến giờ rồi đó."

Nghe Chí Mẫn nói vậy, người nào đó mới ngoan ngoãn ăn sáng.

Việc Hạo Thạc làm sau khi ăn sáng đó chính là chạy lên giường Chí Mẫn làm ổ. Anh thích mùi hương thoang thoảng trên người cậu, thật sự rất dễ chịu, trên giường, mùi này càng đậm. Ngay khi anh nhắm mắt lại, hình ảnh quen thuộc đột nhiên xẹt qua trong tâm trí. Đó là một căn phòng nhỏ, rất gọn gàng, còn cả mùi hương quanh quẩn ở chóp mũi. Tiếp theo, cảnh vật giống như là được tua nhanh, Hạo Thạc nhìn thấy khuôn mặt trẻ con với đôi gò má hồng hào của Chí Mẫn đang tới gần. Cả người anh lập tức cứng ngắc.

Chí Mẫn sờ đầu anh và đem anh ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng còn vuốt vuốt gãi gãi khắp người anh, cảm giác chân thực và rõ ràng đến mức khó tin.

Kẹt.

Lỗ tai động vật rất thính, cho nên tiếng mở cửa tuy rất nhỏ nhưng Hạo Thạc vẫn nghe được. Anh giật mình từ trong mộng tỉnh dậy, mắt mở thật to.

Chí Mẫn cười ha hả, hai tay đưa ra đã bắt được anh: "Ôm cái nào! Mắt mày giống Thạc Thạc thật!"

Rửa chén xong, cậu quay lại phòng liền thấy con mèo nhỏ kia nhìn chằm chằm vào mình. Mắt rất sáng, rất đẹp, giống như bảo thạch vậy. Nó làm cậu nhớ đến chú mèo nhỏ của mình, nếu không có Thạc Thạc, chắc bây giờ cậu đã thành một khối bia mộ mọc đầy rêu mất rồi. Sau vụ ấy, tên ngốc muốn đâm cậu cũng không ở tù, mà là bị gửi đến trại cải tạo khoảng một năm.

Cậu xoa xoa lỗ tai mèo nhỏ, thấy nó dụi đầu vào tay mình hai cái như hưởng ứng thì vui vẻ hơn, càng tích cực chọc nó. Ở nhà không có việc gì làm, Chí Mẫn đem những bản thiết kế xe của mình ra ngắm một lát.

Hạo Thạc cũng tiện tay bám lên vai cậu nhóc này, khi nhìn đến nét vẽ thẳng tắp hoàn hảo cùng chữ viết ngay hàng ngay lối bên trong bản thiết kế, tim anh đập nhanh hơn. Không nghĩ tới, nhóc con thật sự có tài. Vậy mà anh lại ép cậu ấy ở bên cạnh mình, để người khác suốt ngày lải nhải những lời không tốt về cậu? Anh hối hận rồi, có cơ hội, anh lập tức bảo Nam Tuấn xem xét những mẫu mới này. Kiểu dáng xe rất thanh lịch, đơn giản, không rườm rà lại mang tới cảm giác thuận mắt. Bên trong, các chi tiết máy cần chỉnh sửa đôi chỗ, nhưng chỉ cần dụng tâm là sẽ cho ra được một kiểu mới khác biệt. Tốt nghiệp đại học sớm không phải là nói suông nhỉ?

Đang lúc anh nhìn chăm chú, Chí Mẫn lại đột nhiên đăm chiêu, ngón trỏ xinh xắn chọt lỗ mũi mèo nhỏ đang bám trên vai mình:

"Ài, từ đó đến giờ cứ nghĩ là hâm mộ thôi, nhưng mà càng ngày càng kì cục. Mới không gặp hai ngày mà cái khuôn mặt đào hoa của anh ta cứ lởn vởn trong đầu tao hoài, mèo ạ. Tao nhắn tin cũng không thèm trả lời, gọi không bắt máy, vậy mà còn tuyên bố cho tao số riêng, bất kì lúc nào cũng gọi được cơ."

Mấy cọng râu bên mép giật giật, Hạo Thạc đột nhiên nghe được lời tâm sự này thì ngẩn ra. Điện thoại cũ của anh tất nhiên là Nam Tuấn cầm rồi, làm sao mà biết Chí Mẫn nhắn tin cho mình chứ! Mà không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại rất quan tâm anh đó~ Hạo Thạc vui mừng cọ đầu vào bên cổ của Chí Mẫn, không để ý hình tượng chút nào, thừa cơ hội đang ở dạng mèo dê người ta một cái. Bánh bao nhỏ thơm quá~

Hạo Thạc muốn mau chóng tìm cách trở lại làm người thì trước tiên phải nghĩ kĩ về nguyên nhân khiến anh biến thành như thế này. Đầu óc nhanh chóng sắp xếp mọi thứ trong quá khứ lại một lần, xâu chuỗi các sự kiện kì lạ vào nhau, cuối cùng rút ra kết luận!

Anh méo biết!

Chí Mẫn sau khi suy nghĩ vẩn vơ xong liền ôm mèo nhỏ trở lại giường, ngả mình xuống một lát là ngủ luôn.

Trong khi cái người bên cạnh phát ra tiếng hít thở đều đều thì Hạo Thạc rối ren vô cùng, nặn óc ra, xoắn chúng lại cho nhiều nếp nhăn hơn cũng chẳng có tí manh mối nữa là! Không biết qua bao lâu, dưới mùi hương dễ ngửi của Chí Mẫn, hai mí mắt của anh rốt cuộc xụp xuống.

Hạo Thạc lại mơ, mà lần này là một giấc mơ quái đản. Anh thấy Chí Mẫn cùng một người con trai đang nắm tay chạy ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn anh cười, không khí hạnh phúc ấm áp vô cùng. Kế tiếp, người bên cạnh từ từ quay đầu, lộ ra khuôn mặt khinh bỉ đáng ghét của Tại Hưởng. Dưới chân vấp một cái, Hạo Thạc tỉnh dậy, trên trán đầy mồ hôi.

Vừa mở mắt ra đã thấy có cái gì đó kì cục, mát mát, lạnh lạnh. Giống như... giống như anh không mặc quần áo vậy! Tuy mèo thì không có mặc đồ, nhưng dày thêm một lớp lông cũng xem là có thứ che người, nhưng mà cảm giác trần trụi này...

Hạo Thạc cúi đầu, lập tức hoảng hồn thấy bản thân đang trần như nhộng nằm trên giường, sáu múi đã trở lại! Mà bên cạnh, chàng trai đẹp như thiên sứ đang gối đầu lên cánh tay anh ngủ ngon lành.

"Chí Mẫn, em về rồi."

Dường như thính lực của anh trở nên hơi khác thường, Hạo Thạc nghe rõ được cả tiếng bước chân và giọng nói của Tại Hưởng ở ngoài cửa. Anh thấp giọng chửi một câu, rối rắm không biết làm sao. Người ngoài cửa tiến tới ngày càng gần, mà anh còn chưa kịp phản ứng nữa! Anh muốn trở lại làm người nhưng đâu phải trong lúc đang ở trên giường của bé con chứ?

"Chí Mẫn? Em mở cửa nha?"

Tại Hưởng nhỏ giọng gọi, làm Hạo Thạc phẫn nộ cắn răng. Mẹ nó! Anh bất chấp!

Dưới cái lạnh âm độ C, một chàng trai cao lớn với khuôn mặt mỹ nam, trên người quấn chăn luống cuống nhảy từ cửa sổ ra ngoài, anh tất nhiên không quên cầm theo con ip8 của mình trên đầu giường. Trong lúc gấp gáp, chân dẫm lên góc chăn, xém tí nữa té sấp mặt.

Mà bên ngoài dù tuyết đã ngừng rơi, nhưng vẫn còn lạnh đến mức tím tái cả môi. Anh run lẩy bẩy đóng cửa sổ lại, sợ người bên trong bị ảnh hưởng. Sau đó thì khỏi nói... anh cực kì thảm. Gọi người đến đón kịp thời, nhưng cơ thể cho dù mạnh mẽ đến đâu thì dưới tình trạng bên trong nude bên ngoài quấn chăn còn chạy nhong nhong trên phố, vẫn bệnh nặng một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro