Chương 23: Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Mẫn cũng biết chuyện lão Han thần kinh kia hiện tại còn đang lởn vởn bên ngoài, cho nên ngoan ngoãn trèo lên xe và được hộ tống thẳng đến chỗ Hạo Thạc. Hoàn hảo không mất một cọng lông nào.

Bên ngoài mọi người đón giáng sinh vui vẻ, đường phố giăng đèn rực rỡ, trong phòng lại vắng lặng như tờ. Thứ âm thanh duy nhất trong phòng có lẽ là tiếng bước chân nho nhỏ của cậu.

Cũng sắp mười giờ đêm rồi, cậu tự hỏi cả ngày hôm nay người này đã làm gì?

Chí Mẫn mặc áo phông trắng, bên ngoài khoác thêm một cái sơ mi sọc xanh đơn giản, trông rất thuận mắt. Cậu vừa đặt mông xuống ghế đã than vãn:

"Anh mướn vệ sĩ kiểu gì như xã hội đen thế? Mướn người dễ nhìn hơn đi chớ."

Hạo Thạc liếc cậu, không vui hỏi:

"Làm gì?"

Chí Mẫn nhạy cảm nhận ra được mùi nguy hiểm, vội ngậm miệng, sau đó từ trong túi áo moi móc hồi lâu mới tìm được một cái hộp quà nhỏ, dúi vào tay anh ta:

"Giáng sinh vui vẻ. Hàng chợ đấy, nhưng mà là mặt hàng tốt nhất."

Nam Tuấn bảo Hạo Thạc rất thích đeo nhẫn, cho nên trưa nay lúc đi chợ mua đồ trang trí cây thông cậu tiện tay chọn một cặp nhẫn luôn. Đồ đôi đấy, nên là sến chết đi được...

Hạo Thạc cầm hộp quà màu đỏ trên tay, khẽ vuốt ve, mặt ngoài thì làm như bình tĩnh không việc gì nhưng trong lòng lại đang dậy sóng. Là cảm kích, là vui sướng, là niềm hạnh phúc khó diễn đạt bằng lời. Anh đột nhiên muốn khóc một trận, muốn được yếu đuối một lần... Bao năm qua anh đã chịu đựng quá nhiều rồi! Trừ Nam Tuấn, Thạc Trấn và một vài người bạn quen biết từ nhiều năm trước ra, bình thường chẳng ai tặng quà cho anh hết.

Anh cúi đầu giấu đi đôi mắt đang bắt đầu nhòe đi:

"Cảm ơn cậu."

Hạo Thạc vươn người tới trước, gục đầu lên vai Chí Mẫn và hỏi:

"Đã ăn gì chưa?"

"Ăn rồi." Chí Mẫn tự dưng có cảm giác muốn đưa tay sờ đầu anh ta, mà nghĩ lại đấy là sếp lớn của mình, nên chỉ đặt nhẹ tay trên tấm lưng rộng mà vỗ về.

Trước đây cậu cũng không để ý lắm, người ta nói Hạo Thạc là người đàn ông trưởng thành, tự tin và đầy bản lĩnh. Họ xem anh như thần tượng và rối rít hâm mộ anh, nhưng mà đằng sau những thành công ấy là cả quá trình gian khổ và sự tranh đấu có đôi khi đe dọa tính mạng anh, không ai biết cả.

Hai người giữ nguyên tư thế ấy không biết bao lâu. Cho đến khi vai Chí Mẫn bắt đầu mỏi, Hạo Thạc mới thở dài một hơi, mau chóng khôi phục khuôn mặt tươi cười đểu giả.

"Tôi cũng có quà cho cậu này."

Anh búng tay, bên ngoài có người ôm một cái hộp to thật to vào đặt xuống giữa phòng, sau đó lui ra ngoài. Chí Mẫn tò mò nhìn, có khi nào là gấu bông không? Cậu mở to mắt, cái hộp này cao ngang ngửa cậu đó! Chịu chơi quá điiii!

"Mở ra xem đi." Hạo Thạc cười cười, đang rất mong đợi phản ứng của nhóc con.

Chí Mẫn hồi hộp lại gần, nín thở giở nắp quà lên. Nhìn xong rồi thì nghẹn mẹ lời, trợn trắng mắt.

Có ai nói con người này vô cùng tự luyến vô cùng đáng ghét chưa? Tặng quà cũng phải khác người như vậy! Cái quỷ gì thế? Đúng là anh ta tặng cậu gấu bông, à, nói là búp bê thì đúng hơn.

Mặc dù con búp bê này rất to, sờ thử chất vải cũng siêu tốt, nhưng mà quan trọng là cái khuôn mặt lai tây của nó. Không phải là anh ta à?

Mẹ ơi... cíu... Ai mà dám đặt nó trong phòng chứ? Nửa đêm nằm ngủ chẳng phải sẽ có cảm giác như bị rình rập á? Đem lên giường ôm thì càng...

Chí Mẫn sặc máu, run cầm cập đóng nắp hộp lại. Cậu đã mong một món quà bình thường và lãng mạn kia mà!

Khuôn mặt Chí Mẫn như muốn nói "boss, quà này không nhận được không?" vậy. Hạo Thạc trực tiếp lơ luôn, anh giở nắp hộp nhẫn ra, thấy bên trong có hai chiếc thì hơi ngạc nhiên, tiếp đó phì cười. À... anh còn tưởng chỉ có một chiếc. Tên ngốc này hẳn là nghe lời của anh Nam Tuấn quỷ xứ kia rồi.

"Chí Mẫn, đưa tay đây."

Mẫn Mẫn buồn bực làm theo, hai bàn tay đặt cạnh nhau hình dáng hoàn toàn đối lập, một trắng mềm, một thon dài có lực.

Hạo Thạc cầm nhẫn lên, tay phải vẫn còn băng kín mít miễn cưỡng đỡ lấy móng vuốt nhỏ của Chí Mẫn.

"Giáng sinh vui vẻ."

Anh nói, từ từ đeo nhẫn vào cho cậu. Ơ, ấy chết, nhầm nhẫm rồi hay sao mà nhỏ vậy nè?

Chí Mẫn nín cười mà cả người run run, báo hại Hạo Thạc cũng không nhịn được xấu hổ. Đang lúc quan trọng thì lại...

Anh đổi lấy chiếc to hơn, lần này trót lọt trượt vào ngón áp út của cậu. Bởi vì Hạo Thạc thực sự rất gầy, nên size nhẫn cũng nhỏ hơn Chí Mẫn một chút.

Làm xong hết thảy, ai kia xòe xòe tay ra, ý bảo Chí Mẫn đeo cho mình.

Cho dù hai người chưa từng thổ lộ gì, nhưng tình cảm tự nhiên đến, họ cũng thuận theo mà chấp nhận.

Hạo Thạc được đeo nhẫn cho, mặt mũi cứ phải nói là phơi phới.

"Ơ quên, tí nữa tôi sẽ chuyển nó đến chỗ cậu."

Nó - cái con búp bê không biết xấu hổ kia? Chí Mẫn bĩu môi, động tác nhỏ này không may lọt vào mắt của người đang ngồi trên giường. Hạo Thạc  hắng giọng:

"Còn cái này nữa..."

Anh mới quăng ra bốn chữ, Chí Mẫn lại lập tức hồi phục trạng thái tươi tỉnh, bộ dáng full 100% năng lượng.

"Vé xem phim, vé khu vui chơi giải trí, vé tham quan thủy cung..."

Anh xốc ra một xấp giấy, ngồi chấm nước miếng đếm rồi chia cho Chí Mẫn một nửa, vẻ mặt thản nhiên:

"Cho cậu, giữ cẩn thận, ngày mai tôi xuất viện chúng ta có thể đi rồi."

Rồi, được rồi. Chí Mẫn quả nhiên không nên mong chờ quá nhiều.

"Cảm ơ..."

Bụp.

Chí Mẫn đang định bày tỏ tấm lòng biết ơn tha thiết của mình thì đèn phòng bệnh viện tắt phụt, cậu theo bản năng túm người Hạo Thạc, chẳng biết là túm phải cái gì mà anh ta rên lên một tiếng.

"Cậu..."

Chí Mẫn nghe giọng anh ta, cười hì hì rụt tay lại. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó một đám người ùa vào, trên tay cầm đủ các loại đồ đạc. Bánh kem, pháo sáng loại mini, mấy chai bia và một đống trái cây.

"Yoooo, Hạo Thạc, bọn anh đến thăm cậu này, pặc ty đê!" - Nam Tuấn dẫn đầu cầm bánh kem đến bên giường. - "Thổi nhanh đi anh còn bật đèn."

Trên trán Hạo Thạc nảy lên mấy cọng gân xanh, giận điên người. Biết anh bệnh không ăn được gì còn đem bánh kem tới chi? Anh phun phì phì cho tắt hết nến, sẵn tiện phủ nước miếng lên trên mặt bánh.

Nam Tuấn ngăn không kịp, lồng lộn lên:

"Trời ơi cái thằng này! Thạc Trấn, mở đèn lên!"

Thạc Trấn biết thể nào cũng vậy, đưa tay bật công tắc đèn lên. Cậu đã bảo đợi một lát cho hai người kia tâm tình đi mà không nghe, ai kêu nhảy vào giữa chừng cho thằng nhỏ bực. Chưa bị đuổi ra là may lắm rồi.

Ngoài cặp đôi chuyên bị Hạo Thạc hành xác ra thì còn có Jisung đã thay áo thun thường và bạn đồng nghiệp của anh,  Doãn Khởi. Tính ra Doãn Khởi cũng là một người anh mà Hạo Thạc quen được lúc nằm viện này.

Bốn người tự chọn chỗ xong ngồi xuống sàn, bày đồ ăn ra và bắt đầu... nhậu.

"Này? Em là bệnh nhân đó!"

Hạo Thạc bất lực, mấy người này đang làm gì vậy? Anh còn đang nằm đây, tốt xấu gì cũng tỏ ra đau lòng tí chứ?

"Ờ, khỏi giả bộ, chú khỏe rồi mà. Tay cũng sắp lành, ngày mai anh tháo băng cho chú." Doãn Khởi cầm miếng táo cho vào miệng nhai, chuyên nghiệp chia bài cho bốn người.

Jisung híp mắt đá dép sang một bên: "Yên tâm, chỗ này có anh với Doãn Khởi bảo kê rồi."

Đây là bệnh viện? Chí Mẫn gãi gãi đầu, quay sang nhìn Hạo Thạc, thấy anh ta cười khẽ thì không nói gì.

Cả bọn ầm ĩ hát mấy bài hát xưa cũ, lại nhảy nhót lung tung lên, sau đó ngồi xuống đánh bài tiếp. Thạc Trấn thua liên tục, mà Nam Tuấn thì 10 ván thắng hết 8 ván, thần may mắn bám cậu ta sao? Cuối cùng vẫn là hai tên này lời, còn Jisung và Doãn Khởi hai ông thần bài dỏm, đã nghèo càng nghèo thảm.

Giáng sinh này, ồn ào không tả được. Mặc dù rầm rộ lên vậy, nhưng bọn họ chơi đến mười hai giờ lập tức dọn dẹp sạch sẽ và rời đi, uống đúng bốn chai bia. Thật ra Nam Tuấn nổi hứng đem đồ ăn tới khè Hạo Thạc cho vui vậy thôi, bọn họ phải đi tăng hai nữa mà.

Chí Mẫn suốt buổi chỉ ngồi bên cạnh nghe Hạo Thạc đấu khẩu hai ba câu với bạn bè, thì ra anh ta còn có một mặt rất trẻ con.

Cậu mở cửa phòng cho thông thoáng một tí, lúc này mới cười tiếp nối câu nói dang dở vừa rồi:

"Cảm ơn vì món quà. À phải, vừa rồi tôi chụp trúng vết thương của anh hả?"

Hạo Thạc giật giật khóe miệng, nhìn trần nhà, nhìn xuống sàn nhà... Sau đó không thành thật gật đầu.

____________________^^_____
bemmmm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro