Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*tự bạch của Jung Hoseok

Ta gặp một nữ nhân thuần khiết như sương sớm, nhan sắc tuy không gọi là tuyệt thế giai nhân nhưng cũng là mỹ lệ thanh thuần. Nàng một thân bạch y trắng muốt, dưới vườn mai vui vẻ múa một khúc tiêu vân đạp tuyết, vừa nhìn thấy ta thì ngượng ngùng chạy trốn, nhưng lại làm rơi khăn tay thêu tên mình. Nô tài bên cạnh ta nói nàng là con của một vị đại thần trong cung. Một lần gặp đó, ta không thể quên được nàng, có lẽ vì nữ tử còn ngây thơ như vậy không nhiều.

Hỉ khăn nâng lên, trước mặt ta là một mỹ thiếu nam tuyệt diễm khuynh thành, mắt phượng mày ngài, mi thanh mục tú. Thế nhưng đó không phải là nàng... Sau khi điều tra, ta biết vị chính phi trong phủ chính là đại ca của nàng. Y cái gì cũng có, sao lại một chút duyên phận cũng muốn tranh với nữ tử đáng thương ấy? Nam nhân thủ đoạn còn ghê tởm hơn bất kì điều gì, một chút ta cũng không muốn chạm vào!

***

Dần dần, ta phát hiện nam nhân kia cũng không quá thủ đoạn như ta tưởng tượng. Y thường ngơ ngẩn ngắm vườn hoa bạch mai trong phủ. Y hiền lành tha tội cho một tỳ nữ nhỏ tuổi lóng ngóng làm gẫy cây cầm y yêu thích. Y cười dịu dàng phát chẩn cho hành khất. Y hầm canh cho những đêm ta bận làm việc, mỉm cười kéo tay áo che đi vết bỏng đỏ au trên đôi tay trắng như tuyết. Y thức trắng đêm chăm chú may giày, độn thêm vải bông cho ta vì sợ đông về giày của ta không đủ ấm...

Tất cả những việc y làm, ta đều thấy chỉ là y che dấu bản thân quá sâu hay do ta đã hiểu nhầm y?

***

Ta gặp muội muội y bị một nô tỳ bắt nạt, nàng ấy dịu dàng hỏi đại ca có sống tốt không? Còn nói ta nhất định phải chăm sóc cho đại ca nàng. Nàng nói nàng phải về sớm xách nước, nàng còn nhiều việc phải làm...

Đại ca nàng và nàng đều là anh em nhưng sao lại khác nhau đến vậy? Cảm giác có lỗi tràn ngập tâm trí. Là ta đã sai khi không viết rõ tên nàng. Huống chi nhìn thấy nàng thì cảm giác năm xưa lại ùa về. Dù sao nàng cũng là mối tình đầu của ta...

***

Ta không ngờ y lại là một độc phu ngay cả đứa con của muội muội ruột mà cũng muốn hại. Hoá ra bấy lâu nay y giấu bản chất thật sâu, ta đã bị y lừa... mà rung động.

Ta phẫn nộ, thất vọng nhưng khi thấy ánh mắt hi vọng và đau khổ của y, trái tim ta lại mềm đi, ta đồng ý cho y một cơ hội giải oan. Cũng cho y một cơ hội để khiến ta tin tưởng y. Thế nhưng muội muội y đã xác định thủ phạm chính là y. Ta tin nàng ấy, bởi chẳng có người mẹ nào đủ nhẫn tâm để hại chính con ruột của mình. Ta phạt y uống hết chỗ trà còn lại một phần để xoa dịu muội muội y, một phần nghĩ y không có thai nên chắc sẽ không sao. Nhưng không ngờ...

***

Y rời bỏ ta đã ba tháng. Ta nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề thì phát hiện ra những sơ hở tại sao y phải hại muội muội y trong khi chính y cũng mang thai. Con y sau này sẽ là con của chính thê. Sẽ cao hơn con của muội muội y. Tại sao sau khi hại muội muội xong y không phi tang chỗ thuốc đó mà còn để trên bàn? Tại sao muội muội y chỉ bị động thai còn y lại bị sảy thai. Y không được lợi gì, thậm chí còn bị thiệt thì tại sao lại làm ra loại chuyện này.

Tất cả chỉ có một nguyên nhân chính là y bị oan, thay vì là thủ phạm, thì y chính là nạn nhân. Nhưng hắn biết trách ai bây giờ đây vì lỗi là ở hắn, hắn đã không tin tưởng y. Y đã trừng phạt hắn bằng cách đem cả đứa con đi, ngay cả muội muội y mấy ngày trước cũng bị ngã mất đi đứa con...









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro