Chap 10: Attack On Bangtan (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi từ nhà phụ đến bãi đậu xe suôn sẻ. Chỉ khi đi qua hành lang họ mới bị chặn bởi một trong những bảo vệ của Bangtan.

"Có phải đó là tù nhân Syndicate? Mọi người đang đưa cậu ấy đi đâu?"

Namjoon nổi tiếng là người điều hành chiến trường tốt nhất của Bangtan và được các đồng đội của họ kính trọng, cậu ấy bước lên giải quyết. "Suga bảo chúng tôi dời cậu ấy đến nhà kho." Giọng nói không mấy thân thiện, đủ nghiêm khắc để thể hiện quyền lực.

"Vâng." Bảo vệ nhượng bộ dễ dàng và cho phép họ đi qua. Nhưng rồi anh ta quay lại về phía nhóm khi họ tới cửa và hỏi, "Mọi người có biết Jijang đang ở đâu không?"

Cả nhóm điếng người. May mắn thay Seokjin và Namjoon đều là những người suy nghĩ nhanh nhẹn. Jin trả lời người đàn ông rất thờ ơ và không chịu nổi, "chúng tôi không thấy cô ấy kể từ khi cô ấy rời khỏi nhà phụ. Thật xin lỗi."

"Chắc đã quay lại văn phòng rồi." Namjoon hỗ trợ.

Bảo vệ không hề tỏ ra nghi ngờ gì cả. "Được rồi. Cảm ơn." Anh ta cúi đầu tạm biệt và quay đi để tiếp tục nhiệm vụ.

Hoseok thở ra một hơi mà nãy giờ anh nhịn. Anh sợ bảo vệ sẽ nghi ngờ gì đó. Rất may là chẳng có gì cả.

Cân nặng của Taehyung bắt đầu làm suy yếu cơ bắp của Hoseok, em rên rỉ mệt mỏi khi người lớn hơn điều chỉnh lại. "Xin lỗi em, chỉ một lát nữa thôi," Hoseok thì thầm bên tai.

Em không phát ra âm thanh hay nhúc nhích gì, và Hoseok tự hào hơn về cách em đã cố gắng duy trì ý thức lâu như vậy.

Seokjin mở cửa cho mọi người đi qua, rồi họ tiến thẳng tới một trong những chiếc SUV màu đen của Bangtan. Joon có chìa khóa xe, cậu ấy mở khóa nó từ xa, mở cánh cửa sau để Hoseok đặt Taehyung xuống. Khi em đã an vị, Jimin mở cửa ghế tài xế. Hoseok cho rằng anh sẽ đến bệnh viện cùng họ, vì vậy anh cố gắng vòng qua phía bên kia của chiếc xe để vào trong, nhưng Namjoon ngăn nắm lấy cánh tay anh.

"Cậu không đi cùng họ. Cậu sẽ đi với bọn tớ." Joon không cố gắng để hiểu được căng thẳng của Hoseok.

"Ý cậu là sao? Tất nhiên là tớ sẽ đi với họ." Cơ bắp của Hoseok bị giữ lại trong một cảm giác tức giận lạ lẫm. "Tớ sẽ không xa Tae." Anh đứng trong tư thế phòng thủ, lưng thẳng và mắt nheo lại bên dưới tóc mái tối màu.

Namjoon thông thường sẽ là một người đàn ông kiên nhẫn nhưng trong khoảnh khắc này, họ đã đặt cược rất nhiều để có thể trốn thoát an toàn.

"Hoseok nghe tớ nói. Cậu sẽ cùng tớ đến nhà anh Jin. Nếu cậu đến bệnh viện với họ, cậu sẽ gặp nguy hiểm."

"Gì chứ?! Thế quái nào?!" Hoseok buộc miệng. Anh không hiểu lý lẽ của Namjoon và tất cả những gì anh muốn làm là đảm bảo Taehyung được an toàn.

"Cậu-"

"Không! Tớ không quan tâm! Tớ sẽ đi với em ấy bất kể cậu nói gì - em ấy là trách nhiệm của tớ và tớ cần phải bảo vệ em!"

Hoseok không nhận ra hai bàn tay mình đã nắm chặt thành nắm đấm cho tới khi Jimin lên tiếng.

"Anh Joon, không sao đâu. Em nghĩ sẽ ổn thôi. Bọn em sẽ không ở đó quá lâu."

Hoseok luôn có thể phụ thuộc vào Jimin, là tiếng nói của lý trí - ngay cả khi đó là vì anh hay chống lại anh.

Seokjin nói thêm. "Anh đồng ý. Hãy để cậu ấy đi với Jimin. Hoseok cần phải ở đó vì bạn của cậu ấy." Lời nói của người lớn tuổi nhất rất quyết đoán - không chấp nhận ý nghĩ của Namjoon theo cách tử tế nhất.

Namjoon trông như muốn tiếp tục cãi nhau nhưng Hoseok biết cậu ấy chỉ lo lắng, "Không sao. Tớ hứa sẽ cẩn thận."

"..Ok. Được rồi. Chỉ cần trở lại chỗ của Jin ngay khi V được điều trị, nhớ nhé?"

"Tớ biết rồi," Hoseok mỉm cười và vỗ vào tay cậu ấy trấn an. "Tớ sẽ cố gắng gặp mọi người vào tối mai."

"Tớ sẽ ôm cậu" Namjoon cười tươi nhưng cũng rất nghiêm túc. Sau đó quay sang Jungkook, Jin và nói với hai người, "Đi thôi." Ném chìa khóa cho Jimin, nói lời tạm biệt cuối cùng và đưa hai người còn lại lên xe khác.

Hoseok thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn choáng ngợp và có chút sốc với chính mình vì cơn giận dữ bất ngờ vừa rồi. Namjoon không đáng bị mắng, Hoseok biết rằng người kia sẽ không chống lại anh.

"Vào trong nhanh lên!" Jimin nói.

Quên mất sự khẩn cấp của họ trong giây lát, Hoseok giật mình và mở cửa sau để nhảy vào bên cạnh Taehyung. Ngồi sau Jimin, nhưng chẳng mấy chốc anh quyết định nhích qua ghế giữa để có thể giữ chặt em.

Cơ thể của Taehyung hoàn toàn không còn sức lực - đầu cúi xuống vai anh và mắt nhắm nghiền. Khi Jimin khởi động xe và bắt đầu lái đi, Hoseok thắt dây an toàn cho mình và kiểm tra Taehyung. Anh xoay người em để em dựa vào Hoseok, lưng không tiếp xúc với ghế.

"Cảm ơn em, Jimin"

Hoseok vòng tay ôm cổ Taehyung, đóng vai trò là một chiếc gối. "Anh không thể tưởng tượng mình sẽ làm gì nếu không được ở cùng với Tae."

Anh nghe thấy Jimin sụt sịt trước khi trả lời, có khả năng vẫn còn buồn khi phải bỏ lại Yoongi phía sau. "Em hiểu."

Cảm giác tội lỗi đánh vào Hoseok. Tất nhiên Jimin hiểu, vì cậu thực sự đã bị buộc phải rời xa người mình yêu, trong khi Hoseok lại được phép ở cùng với Taehyung. Không nói gì thêm trong vài phút tiếp theo, nhưng giữa họ không có một tí nào căng thẳng cả.

Không cảm nhận được Taehyung di chuyển hay nghe em phát ra âm thanh trong một lúc lâu, Hoseok nhìn về phía người kia để kiểm tra. Anh hỏi một cách thận trọng, gạt một ít tóc ra khỏi đôi mắt nhắm của chàng trai trẻ. Em trông thanh thản, bình yên và không còn đau đớn. Tuy nhiên thay vì điều đó mang đến cho Hoseok sự thoải mái, nó lại khiến anh phát hoảng.

"Taehyung?"

Cộng sự cũ của anh không trả lời hoặc thậm chí không thực hiện một động thái nhỏ nhất để đáp lời Hoseok. Chỉ đơn giản dựa vào vai anh, đôi mắt nhắm nghiền và miệng hơi hé ra. Hoseok không thể biết được em đã bất tỉnh hay đã chết, và điều đó hoàn toàn khiến anh sợ hãi.

"J-Jimin, có gì đó không đúng," Giọng Hoseok run rẩy. Anh khẽ vỗ nhẹ vào má Taehyung nhưng không có phản ứng nào, anh đẩy vai của chàng trai trẻ để nhìn rõ hơn khuôn mặt em.

Jimin liếc nhìn họ trong gương chiếu hậu, cố gắng tập trung lái xe. "Hoseok bình tĩnh, không sao đâu. Có lẽ cậu ấy đã mất ý thức. Vẫn còn đang thở chứ?"

Hoseok đặt hai ngón tay lên đường xung nhịp ở cổ và tay kia trước mũi và miệng, chờ đợi dấu hiệu của nhịp tim hoặc hơi thở. Trái tim anh đập nhanh hơn bình thường, lo lắng, tuyệt vọng và sợ hãi. Làm ơn, xin đừng.

Hoseok nhẹ nhõm, một luồng không khí mềm mại phà vào da trên mu bàn tay, cho thấy người kia ít nhất vẫn còn đang thở. Mặc dù Hoseok nghẹt ở phổi, nhưng sự nhẹ nhõm tràn qua anh làm dịu cơn hoảng loạn và run rẩy như tắm nước nóng sau khi trở về từ trời tuyết lạnh. Anh thở dài và kéo Taehyung nhẹ nhàng dựa lên anh, xấu hổ vì đã dễ dàng hoảng loạn vô cớ. "Em ấy đang thở,"

"Được. Chúng ta sắp tới rồi," Jimin giữ cho đôi mắt sưng húp của mình hướng về đường đi.

Năm phút sau đó trôi qua đáng kinh ngạc và tất cả những gì Hoseok có thể làm là tập trung vào hơi thở và sự tỉnh táo của chính mình. Anh đã trải qua khá nhiều trong 24 giờ qua, nhưng không nhiều bằng người đang bất tỉnh dựa vào anh. Taehyung cuối cùng cũng nằm trong vòng tay của mình một lần nữa nhưng không phải trong hoàn cảnh mà Hoseok đã hy vọng. Họ sẽ có rất nhiều điều để nói một khi người trẻ hơn thức dậy và họ an toàn.

Bệnh viện họ đến là một nơi khổng lồ. Những bức tường trắng rất cao, Hoseok chắc chắn rằng số tầng nằm trong hai chữ số. Những cây xanh tươi tốt xếp thành hàng lối vào và người dân - cả bệnh nhân và nhân viên - đang lách qua và từ cánh cửa trượt tự động. Nơi này trông hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu hoạt động của băng đảng hay các thành viên mafia ẩn nấp đang chờ phục kích ba người họ.

Khi đỗ xe ở lề đường, Jimin không lãng phí thời gian, nhảy ra khỏi xe và chạy ra sau để giúp Taehyung ra ngoài. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của cậu, Hoseok không cho phép cậu ấy làm thế.

"Không, không sao, anh sẽ đưa em ấy vào," anh di chuyển trước mặt cậu ấy để đỡ lấy thành viên Syndicate bằng chính đôi tay của mình. Mặc cho cơ bắp đau nhức và cái nhìn khó chịu từ Jimin, Hoseok nhấc thân hình khập khiễng của em ra khỏi xe, bồng kiểu cô dâu.

Taehyung, trong trạng thái vô thức của mình, không phát ra âm thanh hay chuyển động nào. Cơ thể nặng trĩu trong vòng tay rã rời của Hoseok, nhưng người lớn hơn sẽ không từ chối.

"Được rồi, anh nghe này." Jimin yêu cầu, đôi mắt và giọng điệu nghiêm túc. "Khi chúng ta vào trong, các y tá sẽ đưa V đi và anh không thể đi cùng cậu ấy. Anh phải ngăn không cho họ gọi cảnh sát trong khi em đi tìm bạn em. Anh hiểu chứ?"

Mặc dù anh không thích phải ở xa Taehyung, nhưng Hoseok đồng ý. Anh ghét ý tưởng cho phép số phận của em bị người ta sai khiến, nhưng biết rằng Jimin đã đúng, nên anh gật đầu.

"Được."

"Tốt. Đi thôi." Trên đường vào trong, Jimin vứt chìa khóa xe vào thùng rác gần đó, từ bỏ phương tiện theo chỉ dẫn của Yoongi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại sau lưng họ, mọi người xung quanh tiền sảnh thở hổn hển và giật mình. Trước khi Hoseok thậm chí có thể nói lời nào, một số y tá vội vã đến với một cái cáng lăn trên sàn nhà bên cạnh họ. Những lời lẩm bẩm của họ về 'đưa cậu ta đến đây', 'cẩn thận''ở lại đây' anh không nghe rõ khi những câu từ của họ lộn xộn thành một đám mây dày, rối rắm trong đầu của Hoseok. Như thể trên chế độ lái tự động, anh nhẹ nhàng đặt Taehyung xuống cáng.

Chỉ khi anh lùi lại, sự hoảng loạn mới bắt đầu.

Có quá nhiều màu đỏ và quá nhiều tiếng ồn. Cơ thể của Taehyung gần như không còn một chút máu. Khuôn mặt em chùng xuống và hai cánh tay khập khiễng, đầu nghiêng sang một bên và máu thấm vào lớp đệm bên dưới cơ thể. Hoseok có thể nghe thấy những giọng nói lớn hỏi anh và chỉ dẫn anh, nhưng những lời nói của họ không có ý nghĩa gì khi anh nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ dường như đã chết.

Không không.

Tất cả những gì Hoseok muốn làm là ôm lấy cơ thể của Taehyung, khóc xin lỗi và nói với em tất cả những gì anh muốn nói nhưng em chưa bao giờ hiểu được. Trái tim anh khao khát, đau đớn và anh khóc nức nở, không nhận ra mình đang chạm vào cơ thể yêu dấu của em cho đến khi cáng được kéo ra khỏi nắm tay anh.

Không, không, không, không.

Hoseok đưa tay lên cáng một lần nữa, theo sau cô y tá kéo Taehyung đi. "Tae !" Quay lại, đừng đưa em ấy đi.

Cô y tá không liếc mắt đến anh trước khi các nhân viên khác nắm lấy cánh tay đầy máu của Hoseok để giữ anh lại. "Này anh, dừng lại! Anh không thể đi với cậu ấy!"

"Không, làm ơn!" Anh khóc và chống lại. Một người mắng bảo anh bình tĩnh nhưng anh không thể.

Nếu đó là lần cuối cùng anh nhìn thấy Taehyung thì sao?

Đôi mắt tối sầm. Tất cả những gì anh cảm thấy trước khi cơ thể chịu thua là nỗi đau từ việc người anh yêu bị mang đi và nỗi sợ hãi khi nghĩ đến việc không bao giờ thấy nụ cười đầy sao của em nữa.


___

"Dậy đi đồ đần!"

Tỉnh dậy từ trong vô thức, không giống như nổi lên từ chăn lụa, cũng không có cảm giác như anh đã nổ tung từ địa ngục. Nó giống như thức dậy từ một giấc ngủ ngắn bình thường, ngoại trừ việc Jimin ở bên cạnh anh và anh được nằm một cách thoải mái trên thứ gì đó dường như là giường ở bệnh viện.

Hoseok mở mắt ra một cách dễ dàng, bất chấp cơn đau đầu dữ dội muốn làm vỡ hộp sọ của anh. Tầm nhìn của anh rơi vào người bạn tóc bạc đang trừng mắt nhìn anh với một cái gì đó như sự thất vọng hoặc khó chịu trong.

"Sao vậy?" Hoseok hỏi, giọng hơi cọc cằn.

Quầng thâm dưới đôi mắt của chàng trai trẻ nhấn mạnh sự mệt mỏi khi cậu ấy nói, "Anh đã ngủ vài tiếng rồi. Em đã đặc biệt yêu cầu anh đẩy cảnh sát ra xa."

Chết tiệt, là tất cả những gì đến với tâm trí anh hiện tại. Anh nhớ mình đã bất tỉnh khi Taehyung bị kéo ra khỏi tầm mắt để được điều trị, Jimin chỉ muốn quên đi. "Anh xin lỗi, Jimin. Có quá nhiều thứ đang diễn ra và anh-"

"-không sao đâu. Em hiểu." Người nhỏ hơn không giao tiếp bằng mắt khi nói, tập trung đùa nghịch ngón tay mình.

"Vậy, mọi thứ đều ổn cả chứ?" Hoseok khẩn trương, "Không có cảnh sát?" Anh không có can đảm để đặt câu hỏi về một điều thực sự trong tâm trí của anh.

Jimin thở dài, kiệt sức rõ ràng. "Không có cảnh sát. May là em tìm được bạn khá nhanh."

Hoseok do dự hỏi nơi ở và tình trạng của cộng sự cũ, sợ rằng khả năng câu trả lời sẽ thấp hơn những gì anh muốn nghe - hoặc nhiều hơn những gì anh có thể nhận được.

Hai người bạn rơi vào im lặng nặng nề, cả hai đều có nỗi khổ riêng. Một người đàn ông lạ mặt bước vào phòng.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm dài, màu trắng và đeo ống nghe quanh cổ giống như bất kỳ bác sĩ nào khác. Mái tóc đen của anh ta được chải gọn khỏi khuôn mặt, râu rậm ngang qua cằm và hàm. Khi anh ta nói cùng một nụ cười thân thiện nhưng khôn ngoan khiến anh ta trông rất trưởng thành. "Sao rồi?"

"Anh ấy thức dậy rồi," Jimin trả lời. "Hoseok, đây là bạn của em, Subin. Bọn em đã từng làm việc cùng nhau ở đây."

"Rất vui được gặp anh," anh nói lời chào, đùa nghịch những tấm vải quanh hông. Anh không quan tâm đến anh chàng Subin này. Anh muốn gặp Taehyung.

Subin cười tươi với một cái gật đầu nhẹ của phép lịch sự. "Cậu cảm thấy thế nào, Hoseok? Cậu ngất mà chẳng có dấu hiệu cảnh báo gì cả, các y tá bảo thế." Người đàn ông tiến lại gần hơn.

Hoseok đánh giá chàng bác sĩ, không chắc anh nên quan tâm bao nhiêu về tình huống này. "Tôi ổn. Đầu tôi hơi đau."

Jimin được cho là người bạn thời xưa của anh ta, trông không mấy ấn tượng, "Anh chắc chứ? Chuyện đó đã lấy hết sức lực của anh và anh dường như không có gì ngoài căng thẳng, nhưng nếu có điều gì khác đang diễn ra-"

"-không cần phiền đến em đâu," anh ngắt lời cậu ấy. "Bạn tôi đang ở đâu? Em ấy có sao không?"

Bác sĩ thở dài nhường nhịn. "Cậu ấy ổn. Cần nhiều thuốc và nghỉ ngơi, nhưng vẫn ổn." Anh ta cười an ủi.

Một hơi thở mạnh thoát ra khỏi đôi môi của Hoseok trong nhẹ nhõm, sự căng thẳng giảm bớt đáng kể. Em đã ổn.

"Chúng ta có thể đi gặp cậu ấy, nếu anh muốn, Hoseok," Jimin thêm vào, "nhưng anh có chắc là mình ổn không? Anh có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút-"

"Không, anh ổn. Anh muốn gặp em ấy." Anh trượt tấm vải ra khỏi chân, không có kim ghim trên tay hay dây nhợ gì đó xung quanh người. Thậm chí anh còn đang mặc quần áo dính máu.

Subin nói với một tiếng cười khẽ, "ít nhất là thay vài thứ đã."

Hoseok chấp nhận chiếc áo và quần sạch sẽ một cách biết ơn, thốt ra câu 'cảm ơn' nhỏ trước khi rút lui vào phòng tắm để thay đồ.

Nói cho cùng, quần áo của anh làm cho anh trông giống như vừa phạm tội giết người hàng loạt. Máu khô trên má và cánh tay cũng không giúp được gì nhiều.

Áo sơ mi đen rõ nét nơi máu của Taehyung thấm vào trước khi khô lại và dính lên đó. Những vệt màu hồng sót lại chút ít trên da cẳng tay anh, vết đỏ do máu của cộng sự cũ vừa được rửa sạch. Giật mình khi thấy quầng thâm dưới mắt. Trông giống như vừa thoát khỏi một cuộc chiến ở Đấu trường La Mã, một chút dấu vết của bản thân trước đây.

Dời ánh mắt ra khỏi hình ảnh bệnh hoạn đang nhìn chằm chằm vào gương, cởi bỏ lớp quần áo dính máu ra và sử dụng bồn rửa để làm sạch phần lớn máu còn sót lại trên da. Nước màu hồng nhạt chảy xuống cống từ từ, và anh không thể không nhớ rằng đó là máu của Taehyung chảy vào máng xối chứ không phải là của chính mình.

Khi nào tất cả sẽ kết thúc? Anh hy vọng ngày đó sẽ mau đến. Anh không biết trái tim mình có thể tuyệt vọng đến mức nào nữa trước khi từ bỏ hoàn toàn.

Mặc quần áo mới, đơn giản, do bệnh viện cung cấp và cánh tay không còn sót lại vết thương của người mình yêu, Hoseok xuất hiện từ phòng tắm.

"Tốt. Giờ thì nhìn anh đỡ hơn cái xác chết rồi," Jimin nói đùa, nhưng Hoseok không có tâm trạng thích thú với trò đùa vô hại này.

Không cần nhìn vào mắt cậu ấy, Hoseok hỏi, "Em ấy đang ở đâu?"

"Tôi sẽ đưa cậu đến đó. Theo tôi," Subin nói.

Khi cả ba đi xuống hành lang về phía thang máy, Jimin cố gắng khơi dậy sức sống cho anh. Vòng tay ôm lấy Hoseok, cậu ấy kéo người lớn hơn lại gần và thì thầm, "Cậu ấy ổn. Và anh cũng ổn."

Cứ như cậu ấy có thể nghe rõ suy nghĩ của Hoseok. Chàng lính bắn tỉa sợ hãi tình trạng của Taehyung sẽ không được như Subin nói - hy vọng, cầu nguyện rằng người kia thực sự đang hồi phục, vẫn tiếp tục thở và sống.

Và một lần nữa, Hoseok được nhắc nhở rằng anh đã may mắn như thế nào khi có một người như Jimin bên cạnh. "Cảm ơn em," anh thì thầm với người nhỏ hơn. Trái tim anh cảm thấy nhẹ nhõm trước những lời nói êm dịu của Jimin.

Bước vào thang máy ở cuối hành lang, nhưng Jimin vẫn không buông tay Hoseok.

Lúc đầu không khí rất im lặng, nhưng không lâu Subin đã phá vỡ nó. "Khi cậu ấy khỏe, anh sẽ yêu cầu em đưa cậu ấy ra khỏi nơi này. Anh có thể đã ngăn được cảnh sát cho em, nhưng anh sẽ không thể giữ kẻ thù của em ở yên nếu họ đi lang thang. Anh không thể để những bệnh nhân còn lại của mình gặp nguy hiểm. Đó là sự thật hiển nhiên."

"Em biết. Em hiểu rồi anh Subin. Cảm ơn vì tất cả mọi thứ..." Jimin mỉm cười với người bạn cũ.

Hoseok liếc về phía người đàn ông và gật đầu đồng ý. Mặc dù đau đầu và cơ thể mệt mỏi, anh thực sự biết ơn những gì Subin đã làm cho họ. Không có anh ta, Taehyung có thể đã không vượt qua được.

Thang máy dừng lại ở tầng bốn, và họ được dẫn đến một căn phòng gần đó. Không có nhiều người ở tầng này.

Phòng bệnh viện mà họ được mở ra trông không khác gì phòng Hoseok thức dậy lúc nãy, ngoại trừ người ở trong đó. Trên giường được trang trí bằng những tấm vải trắng đặt một thanh niên nhợt nhạt với mái tóc bạc rối bù và IV chọc vào làn da em. Khi thấy người thân yêu của mình, Hoseok gạt Jimin ra để lao về phía Taehyung.

Em trông thật yên bình, và vô cùng đau đớn đến nỗi nó đâm vào trái tim của Hoseok bằng sự nhẹ nhõm sâu sắc nhất mà anh cảm thấy trong nhiều ngày qua. Với một tiếng kêu nhẹ, người lớn hơn đưa tay vuốt ve vùng má của Taehyung, làn da vàng óng như thường lệ đã vắng bóng vì mất máu trầm trọng. Hoseok muốn gọi tên em, để em của anh biết rằng em không còn cô đơn nữa.

Có vẻ như không thể, nhưng họ đã làm được. Họ đang ở xa Bangtan, xa cái xác của Jijang và xa tầm tay của Gangrim. Và trong khoảnh khắc này, đó là tất cả những gì thực sự quan trọng.

Taehyung vẫn sống và an toàn. Và họ đã ở bên nhau.

Vài phút trôi qua khi Hoseok nhìn chằm chằm vào hàng mi và tàn nhang dài yêu dấu của em trước khi hai người đàn ông khác trong phòng quyết định lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Subin bước lại gần giường, cảm thấy chán nản và nói, "Jimin không nói cho tôi biết tên của cậu ấy, nhưng tôi cho rằng các cậu đều rất thân thiết." Sau đó, khi không có phản hồi hay thừa nhận của Hoseok, anh ta tiếp tục , "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu ấy chưa mất mạng. Cậu ấy sẽ như vậy trong một thời gian."

"Tôi sẽ không đi sâu vào các chi tiết phức tạp, cậu ấy bị mất máu rất nhiều. May mắn thay viên đạn đã bắn vào chân đi rất thẳng," anh ta chỉ vào đùi phải của Taehyung, "chúng tôi không phải gắp ra mảnh vỡ nào cả. Những vết thương trên lưng... Chúng tôi không thể khâu chúng, vì vậy hãy chắc chắn rằng khi cậu rời đi, cậu sẽ che vết thương của cậu ấy lại." Sau đó, anh ta quay sang Jimin và hướng dẫn, "Hãy đến tìm anh trước khi em đi, anh sẽ đưa thêm thuốc giảm đau và thuốc mỡ cho lưng."

Jimin gật đầu, một nụ cười biết ơn trên môi bất chấp nỗi buồn trong mắt cậu ấy. "Cảm ơn anh, Subin. Em nợ anh."

"Không, em không."  Bác sĩ lắc đầu. "Trong quá khứ em đã làm đủ cho anh rồi. Đây là điều tối thiểu anh có thể làm."

Về điều đó, Jimin không tranh luận nhưng cậu ấy có vẻ hơi xấu hổ. Sự tò mò của Hoseok lên đến đỉnh điểm, nhưng anh không thắc mắc và lướt ngón tay qua mái tóc của Taehyung.

"Ừm, tôi sẽ để hai người ở đây." Subin gật đầu với Hoseok trước khi vỗ nhẹ vào vai Jimin và rời khỏi phòng, chiếc áo khoác trắng của anh ta phấp phới.

Khi cánh cửa đóng lại, Jimin đi qua giường đứng ở phía đối diện với Hoseok. Cậu ấy nhìn xuống Taehyung, đôi mắt vô cùng buồn bã. Nhìn lại Hoseok, Jimin đề nghị, "Anh kéo ghế ra ngồi đi. Nó ở sau anh." Ngay khi Hoseok làm theo, Jimin đã tìm thấy một chiếc cho mình và ngồi vào đó thật nặng nề.

Cả hai đều ngồi thoải mái và thoát khỏi cơ bắp đau nhức, cuối cùng, Hoseok có thể hỏi, "Jimin, em có ổn không?"

"Không," cậu thành thật trả lời. "Em không thể ngừng suy nghĩ về Yoongi."

Hoàn toàn hiểu được nỗi đau của bạn mình, Hoseok đan xen những ngón tay của anh với Taehyung và nhớ về cuộc chia ly của chính họ. "Anh ấy sẽ ổn thôi. Anh biết chắc thế." Ngồi im lặng một lúc trước khi anh có can đảm để hỏi, "Này, kể anh nghe hai người gặp nhau như thế nào đi?"

Jimin có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe điều đó, đôi mắt mở to đột ngột. Sự ngạc nhiên của cậu ấy không kéo dài lâu - thay vào đó là nụ cười tươi tắn. "Em và Yoongi? Chúng em đã gặp nhau ở đây, thực sự. Trong bệnh viện này."

Bây giờ đến lượt Hoseok phải ngạc nhiên. "Ồ! Thật hả?"

"Vâng. Em đã nói với anh rằng em từng làm việc ở đây phải không? Đó là cách em gặp Subin, nhưng cũng là cách em gặp Yoongi. Anh ấy là bệnh nhân của em."

Hoseok cười khúc khích với những lời sáo rỗng đáng yêu, Jimin sẽ không bình luận về nó. "Em là y tá của anh ấy? Dễ thương đấy."

Người nhỏ hơn cười khúc khích một chút, dường như đang hồi tưởng về những kỷ niệm đẹp. "Đó là khi anh ấy mới bắt đầu làm việc cho Jijang. Anh ấy chưa có được lòng của toàn bộ mafia và đã gặp rắc rối. Bằng cách nào đó, anh ấy đã ở đây." Jimin nhún vai và nhìn về phía Hoseok. "Từ đó bắt đầu câu chuyện hậu trường bi thảm của em." Cậu ấy nói đùa với một nụ cười, nhưng Hoseok biết có gì đó đằng sau vỏ bọc này.

"Anh biết mà" Hoseok trả lời, cũng cười đáp lại Jimin.

"Chỉ là vấn đề thời gian trước khi phát hiện ra," Jimin thừa nhận. "Sau tất cả, chúng ta không còn là thành viên mafia nữa. Chúng ta không còn gì để giấu diếm nhau."

Đó là sự thật. Họ đã phản bội và giết chết thủ lĩnh của mình, đẩy thế giới tội phạm vào hỗn loạn không thể tránh khỏi. Như thể họ đang ở trong mắt bão, cuối cùng đã cho phép mình nghỉ ngơi trước khi bị ném trở lại vào những cơn gió hỗn loạn cố gắng xé họ thành từng mảnh.

"Vậy kể anh nghe. Làm sao Yoongi đưa em tham gia vào Bangtan?"

"Vì vài lý do" Jimin cười rạng rỡ. "Anh ấy không làm thế. Anh ấy kịch liệt phản đối ý tưởng đó, nhưng em thực sự không có nhiều sự lựa chọn." Jimin bắt chéo chân khi ngồi, trở nên thoải mái hơn khi tiếp tục câu chuyện. "Trong khi anh ấy đang được điều trị, một số tên côn đồ từ băng đảng đối thủ đã đến tìm. Họ cố giết Yoongi khi anh ấy nằm bị thương trong bệnh viện. Và anh ấy là bệnh nhân của em. Em không thể để họ làm tổn thương anh ấy."

"Nên em đã cứu Yoongi?"

"Vâng, em đã cố gắng hết sức. Mặc dù anh ấy đang bị thương nhưng Yoongi đã làm hầu hết công việc. Một số người đã biến mất và em cũng trở thành mục tiêu. Để bảo vệ em, và như để cảm ơn, Jijang đề nghị em tham gia Bangtan. Họ nói sẽ bảo vệ em và chăm sóc cho em, em sẽ không phải lo lắng về những kẻ đó nữa."

"Lãng mạn thật ấy." Hoseok đùa.

"Đúng chứ?" Jimin cười, ký ức về cuộc gặp gỡ Yoongi dường như mang lại cho cậu ấy niềm vui một lần nữa.

"Vì Yoongi, em bị đưa vào thế giới giết người và tội ác và chết chóc này, nhưng tất cả đều đáng giá nếu cuối cùng em có thể ở bên anh ấy. Em yêu anh ấy rất nhiều."

Hoseok thì thầm với bạn của mình. "Anh biết. Và anh ấy cũng yêu em, em cũng rõ điều đó. Anh ấy sẽ về với em. Anh hứa."

Jimin sụt sịt như sắp khóc, khi nhìn lại về phía Hoseok và Taehyung, cậu ấy dường như đẩy ngược nước mắt vào trong. "Dù sao..." cậu ấy thay đổi chủ đề, "em đã biết hai người gặp nhau như thế nào rồi, kể em nghe chuyện mà em chưa biết đi."

Người lớn hơn chỉ háo hức muốn quay đầu, muốn ngừng cảm giác đau khổ triền miên trong lòng khi nghĩ về Yoongi hay những gì đã xảy ra với Taehyung. Anh muốn giữ cho mọi thứ nhẹ nhàng, và làm cho căn phòng được hạnh phúc chào đón em khi em thức giấc. Ngay lập tức, anh lướt qua những ký ức về Taehyung, tìm kiếm thứ gì đó hài hước hoặc ngọt ngào. Cuối cùng anh tìm thấy một trong những điều hoàn hảo nhất.

"Một năm trước, Tae và anh đang đi dạo quanh thị trấn thì phát hiện ra một con mèo bị lạc. Hiện tại, mèo là sinh vật đơn độc nên anh nói với Tae đó là mèo hoang hoặc nó tự mình đi lang thang bên ngoài, nhưng em ấy chả tin anh chút nào. Em ấy biết con mèo có chủ và đi lạc. Giống như em ấy có một mối liên hệ tình cảm nào đó với động vật. Bọn anh cuối cùng đi tìm chủ của nó trong hàng giờ, và bằng một phép lạ nào đó, bọn anh thực sự đã tìm thấy cô ấy."

"Awww," Jimin chống cằm lên tay trong khi lắng nghe.

"Cô gái đó rất vui vì bọn anh đã tìm được con mèo của cổ. Cô ấy rất hạnh phúc đến nỗi đã rủ Taehyung đi hẹn hò để thể hiện lời cảm ơn."

Lúc đó Jimin cho phép mình cười phá lên. "Gì chứ?! Không! Cậu ấy đã nói gì?" Jimin dựa sát vào người của Hoseok, hồi hộp.

"Em ấy rất xấu hổ, ôi trời em sẽ không bao giờ tin vào cái nhìn trên khuôn mặt của em ấy lúc đó. Cuối cùng, em ấy ngừng ôm con mèo và thốt lên 'không, cảm ơn' trước khi bám lấy anh."

Qua sự thích thú của mình, Jimin trông có vẻ bực tức và phải hỏi, "Chỉ là em muốn làm rõ, hai người không hẹn hò hả?"

"Không."

"Anh vẫn chưa?"

"Ừm."

"Ugh, nhát cáy."

Nếu cậu ấy không ngồi ở phía bên kia cơ thể bất tỉnh của Taehyung, thì Hoseok sẽ tẩn cho Jimin một trận.

"Có phải lỗi tại em đâu, hai người là những thành viên mafia ngu ngốc nhất tồn tại trên thế giới! Thôi nè, anh và cậu ấy đang yêu nhau một cách đau đớn. Không đề cập đến việc V là người cực kỳ quyến rũ." Người trẻ hơn nháy mắt và hất đầu về phía hình dáng đang ngủ kia. "Một khi mọi thứ đã kết thúc, anh phải làm gì đó với sự căng thẳng lãng mạn này. Em hầu như không nhìn thấy gì, nhưng thật khó chịu khi hai người cứ vờn nhau như vậy."

Ừm, đó là sự thật. Hoseok thừa nhận. Anh và Taehyung đã 'vờn nhau' trong nhiều năm, không dám bước qua ranh giới. "Giả sử cái đó có tồn tại, anh chỉ... không biết làm cách nào, em hiểu không?"

"Không, không hiểu gì cả," Jimin thú nhận. "Em và Yoongi đã rất thẳng thắn với nhau khi nảy sinh tình cảm. Hai người đã dồn nén trong nhiều năm, vì vậy em thực sự không có lời khuyên nào cho anh ngoài việc chỉ đơn giản là đi tìm nó. Không gì có thể giữ anh lại, ngay cả những nghi ngờ của riêng mình."

Hoseok cân nhắc một lúc, rồi quyết định, "Em vừa là thiên tài vừa là một đứa ngốc hơn anh."

"Này!" Jimin hét lên, kiềm chế trước cơ thể của Taehyung để không đánh Hoseok.

Hai người bạn chỉ cười và vui vẻ với sự hiện diện hỗ trợ cùng lòng yêu thương lẫn nhau. Hoseok thực sự mến Jimin, và anh chắc chắn sẽ cân nhắc lời nói của cậu ấy khi Taehyung an toàn và thoát khỏi mọi lo lắng.


___

Thần thoại Hy Lạp có một câu chuyện kể về một vị á thần đã có được sự bất tử sau khi được tắm ở sông Styx khi còn nhỏ. Để có thể sống sót sau sự dằn vặt của dòng sông và cư dân ở đó, người ta phải có một dây buộc - một cơ thể, một mục tiêu, một giấc mơ. Trong trường hợp của Achilles, đó là mẹ anh. Nếu không có sự trói buộc, sông Styx sẽ đầu độc máu của anh, quấy nhiễu tâm trí anh ta bằng những lời nói căm thù và ác ý, và lôi kéo anh ta cả cuộc đời và tình yêu cho đến khi cơ thể chìm xuống đáy để tham gia vào hàng ngàn xác chết thối rữa trong hố nước màu đen.

Khi Taehyung thức dậy, cậu cảm thấy như mình vừa bị kéo ra từ nơi sâu nhất của Styx.

Ho ra nước tối màu trong tưởng tượng, nặng nề và thở hổn hển cho đến khi chúng tràn ngập không khí ở phổi một lần nữa. Sự sống thấm vào da khi ánh sáng từ trần nhà vuốt ve cậu và làm dịu đôi mắt dịu dàng mở ra. Sự nhẹ nhõm khi được giải thoát khỏi đau đớn của dòng nước đã hôn lên nỗi đau đó, những nụ hôn nhẹ nhàng lướt trên da tay.

Oh, đợi đã. Đó là sự thật.

Liếc mắt sang bên trái một cách bối rối, Taehyung đã gặp phải biểu hiện lo lắng, nhưng tươi sáng và đầy hy vọng của một người, vì người đó cậu đã cho phép mình bị tra tấn.

"Tae?" Tay anh quấn chặt quanh người trẻ hơn, cằm anh ta chống lên các ngón tay và mắt mở to.

Hobi, Taehyung cố gắng nói, nhưng miệng dính chặt như keo. Tương tự như thế, toàn bộ cơ thể tê liệt và chậm chạp. Nhìn IV phía bên phải, rỉ chất lỏng trong suốt vào cẳng tay lộ ra, đó hẳn là nguyên nhân của sự tê liệt tinh thần và thể xác.

Thất vọng vì không thể di chuyển, cậu cố gắng xoay người hoặc ngồi dậy hoặc làm bất cứ điều gì, nhưng tất cả những thứ cậu có thể quản lý là nhúc nhích một chút và một tiếng rên rỉ khó chịu.

Mặc dù cũng cảm nhận được một thứ, là tay Hoseok trên má phải của mình. "Em đừng căng thẳng, không sao đâu," Hobi trấn an với một nụ cười nhẹ, "Chỉ là còn thuốc mê thôi."

Taehyung cố gắng đáp lại một tiếng càu nhàu đơn giản nhưng không chắc nó có thực sự xuất hiện hay không. Đột nhiên, người bạn tóc bạc của Hoseok xuất hiện ở phía bên phải, gần như làm cậu giật mình ngay cả đang trong trạng thái choáng người.

"Chào V," leo Jimin chào hỏi ngại ngùng. "Cậu còn nhớ tôi không?" Khuông mặt mềm mại bị vặn vẹo trong do dự, như thể sợ Taehyung sẽ đả kích mình mặc dù cậu đang trong trạng thái không tốt lắm.

Tên của cậu ấy là gì nhỉ? Taehyung không thể nhớ rõ ràng. Ji..im.. Chi.. min? Chimin? Chim? Ồ, nghe có vẻ đúng.

Ngay cả bản thân cậu cũng ngạc nhiên khi giọng nói của mình đột nhiên phát ra. "Chim?"

Cú sốc trên khuôn mặt của Hoseok và Jimin nhanh chóng biến thành sự hài hước. Khi hai người cười toán cả lên, Taehyung có thể thấy biểu cảm của chính mình đang bừng sáng. Cậu yêu tiếng cười chân thật của Hobi và của Chim cũng không tệ.

Khi thành viên mafia tóc bạc cười, nghe như tiếng khúc khích nhiều hơn. Đôi mắt cậu ấy nheo lại thành những vầng trăng và hàm răng hiện rõ. Thật sự đáng yêu.

"Cậu có thể gọi tôi là Chim," Jimin nói khi cười phá lên. "Mọi thứ đều dành cho nụ cười này," Jimin thốt lời ngọt ngào và chạm nhanh lên cằm Taehyung.

Chàng trai trẻ rạng rỡ say sưa, ánh sáng tiếp xúc để lại hơi ấm trên da. "Chim Chim Chim," tiếng Taehyung lặp đi lặp lại, nhấm nháp cái tên ngớ ngẩn trên lưỡi trước khi cười khúc khích.

Thành viên mafia cười tràn bờ và nhìn sang Hoseok. "Vâng, cậu ấy ổn."

Hobi mỉm cười thích thú trước khi quay sang cộng sự cũ của mình. "TaeTae, em cảm thấy thế nào?" Anh xoa xoa bàn tay của cậu, thứ vẫn đang nắm lấy tay mình, thật nhẹ nhàng.

Taehyung cố gắng cảm nhận nó, nhưng tâm trí cũng như cơ thể anh được bao bọc thoải mái trong một đám mây mờ ảo. "Mmm, của em ổn."

Hoseok bối rối nhìn cậu. "Của em ổn?"

"Em nghĩ ý cậu ấy là cậu ấy ổn." Jimin nói.

"À." Anh cười rồi quay lại với người bên dưới. "Em có đau không?"

"Psh" Taehyung cười khi nghĩ về điều đó. "Không."

"Em có mệt không? Có muốn anh gọi y tá không? Muốn ăn gì không?"

"Hoseok dừng lại," Jimin cảnh báo, "Đừng lấn át cậu ấy."

"Xin lỗi," anh lùi lại. Đưa tay vuốt mái tóc xù của mình, anh thừa nhận, "Anh chỉ lo lắng thôi."

"Em biết. Không sao đâu," bạn của anh nói.

Được thúc đẩy bởi nhu cầu vươn người đến và an ủi mặt trời của mình, Taehyung cuối cùng đã tìm lại được cảm giác của cơ bắp. "Đừng lo về em, Hobi" lờ đờ trong khi gỡ tay ra khỏi tay người kia để đưa nó lên mặt anh. Nhấn lòng bàn tay lên má của Hoseok, cậu trấn an, "Của em rất ổn."

Người lớn hơn đặt tay lên tay cậu, một nụ cười ấm áp nhưng sự nhăn nhó khủng khiếp đang di chuyển trên khuôn mặt anh. Taehyung chỉ có thể nhìn khi đôi mắt của Hoseok chảy nước mắt.

"Đừng khóc," Taehyung năn nỉ, tim đau nhói vì sự tê dại trên ngực. Vài ngày qua đã thấy Hobi rơi nước mắt đủ rồi. Tất cả những gì cậu muốn là để người kia được hạnh phúc, hài lòng và không phải lo lắng. "Hãy vui lên, Hobi."

Đáng buồn thay, đó dường như là vết nứt cuối cùng trong mặt kính, khiến nó vỡ tan cùng một lúc sau nhiều năm níu giữ.

Hoseok nắm lấy bàn tay vẫn vuốt ve khuôn mặt anh khi tiếng nức nở đầu tiên xé toạc. "Làm sao? L-Làm sao anh có thể khi mà em... như thế này?"

Cố gắng tự ghép những mảnh vỡ lại với nhau, Hoseok giữ chặt bàn tay còn lại của mình trên miệng, cố gắng không bật ra âm thanh.

Taehyung biết cảm giác của anh, và đến lượt mình, cậu phải mạnh mẽ vì cả hai. Vượt qua đám mây giam giữ cậu, chỉ có một điều đó trong tâm trí thôi. Mặc dù cơ thể vẫn còn tê tái, cơn đau lạ một lần nữa ập tới khi cậu cố gắng ngồi dậy.

"Agh!" Đau đớn bắn ra khắp cơ thể, nhảy múa trên làn da bị thương ở lưng và ở đùi. Ngã xuống vào tấm trải giường, thân hình sụp đổ vào chính nó trong một nỗ lực để xua tan nỗi đau lớn.

"Tae!"

"Em sẽ gọi y tá!"

Những giọng nói truyền đến tai Taehyung nhưng cậu không nhận thức được gì cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại. Sau đó, một bàn tay ấm áp vươn qua màn sương mù dày vò và kéo cậu trở về thực tại, nơi mặt trời đang chờ mình.

"Tae..." Hoseok gọi trong lo lắng.

Trong yếu đuối, Taehyung gật đầu đáp lại, cơn đau nguôi ngoai trong tâm trí để giúp cậu xoa dịu mối quan tâm của người kia. "Hobi," cậu nắm lấy bàn tay anh. Khi tìm thấy nó, cậu không thể tự mình giữ chặt nó. "Hoseok," Taehyung nài nỉ một lần nữa.

Bàn tay của anh quay lại với tay Taehyung để trả lại sự kìm kẹp thật chặt. "Anh đang ở đây, Tae, anh ở đây. Không sao đâu," Trái tim anh chắc chắn đã tan vỡ khi thấy cậu vẫn còn quá nhiều đau đớn về thể xác và tinh thần.

Một tiếng thút thít thoát ra khỏi đôi môi của Taehyung, đôi mắt nhắm nghiền khi khẽ nài nỉ, anh "Đừng đi." và sương mù ập đến. Mối đe dọa rơi xuống cạnh đó làm cậu sợ hãi. Điều gì sẽ xảy ra nếu khi cậu thức dậy, Hoseok sẽ không còn ở đó nữa?

"Anh đang ở đây, em yêu," thành viên Bangtan thì thầm, Taehyung không thể nhìn thấy người lớn hơn qua đôi mắt nhắm nghiền.

"Anh chẳng đi đâu cả."

Đáp lại, Taehyung cố gắng cười nụ cười hình hộp - bất chấp những giọt nước mắt mặn chát và nỗi đau đớn trào dâng trên da. Nắm chặt lấy tay của Hoseok và cuối cùng cũng bắt đầu thư giãn. Khi hơi thở dịu lại và cơn đau trở thành suy nghĩ, cảm thấy sự tê dại bớt mạnh mẽ và nguy hiểm hơn.

Sau một lúc, cậu nghĩ mình có thể nghe thấy giọng nói xuyên qua màn sương mù. Họ nói với một sự khẩn trương nhất định, nhưng cậu biết rằng mình an toàn do sự ấm áp của bàn tay của Hoseok vẫn quấn lấy cậu. Sự tiếp xúc giống như ánh mặt trời xuyên qua một đám mây dày đặc trong một ngày ảm đạm, ánh sáng hứa hẹn và sự ấm áp của cuộc sống.

Và thế là, Taehyung đầu hàng. Với opioids rỉ vào dòng máu của mình và cảm giác yêu thương của anh làm dịu đi sự căng thẳng, cậu cho phép bản thân được bao bọc bởi đám mây đã gọi tên mình quá lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro