Chap 11: Tomorrow (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng giờ đồng hồ trôi qua trong một vệt mờ tối. Giấc ngủ tiếp tục lảng tránh tầm tay của Hoseok, lướt qua đầu ngón tay anh đầy chế nhạo như một con rắn. Nằm đó trong hàng giờ, cứ thường xuyên quay sang đồng hồ trên đầu giường để xem thời gian đã trôi qua bao lâu.

Trong lúc dường như là lần thứ hai mươi, đôi mắt của Hoseok nhìn kim đồng hồ đã sẵn sàng nhích đến 4:51 sáng. Anh thở dài chán nản. Anh đã nằm đó hơn bốn tiếng rồi.

Mỗi lần như vậy Taehyung tạo ra tiếng động nho nhỏ hoặc cựa mình trong giấc ngủ. Hoseok mong những giấc mơ của em sẽ không phải là ác mộng.

Nhắm mắt lại một lần nữa, Hoseok khao khát mọi vị thần ngủ sẽ ân sủng đến đây cùng sự hiện diện của họ và cho phép anh chợp mắt được đôi chút. Nếu ngủ được tí thì nó sẽ giúp anh có khả năng tỉnh táo trong ngày tới, trước những tấn công bất ngờ xảy ra. Thật không may, những lời cầu nguyện đó không có tác dụng.

Bắt đầu chỉ với một tiếng thút thít nhỏ. Taehyung vẫn đang quay mặt đi khỏi Hoseok khi em ngủ, nhưng sự đau đớn của em ngày càng trở nên rõ ràng hơn cùng những âm thanh khó chịu thoát ra khỏi cổ họng em. Thành viên Syndicate chuyển mình, tấm chăn xào xạc trước khi toàn bộ cơ thể em co giật như bị trúng đạn.

Hoseok bật dậy và ngay lập tức nghiêng người sang bên kia, giơ tay lên vai Taehyung lay em tỉnh giấc. Chắc chắn em gặp ác mộng vì tiếng thút thít và rên rỉ trở nên nặng nề hơn. "Taehyung, dậy đi!"

Taehyung giật mình tỉnh giấc toát mồ hôi lạnh. Cơ thể run rẩy mãnh liệt, thở hổn hển. Khi em nói, sự run rẩy thoát ra từ cổ họng. "H-Hobi?"

"Đây anh đây. Em không sao chứ? Em gặp ác mộng hả?" Hoseok xoa xoa cánh tay của chàng trai trẻ một cách thoải mái.

Taehyung không đáp lại, vùi mặt vào tấm trải giường. Thân hình em rung rẩy không kiểm soát được, và nó làm bầm dập trái tim lo lắng của Hoseok.

"Nói chuyện với anh, không sao đâu. Anh đang ở đây."

Phản ứng duy nhất nhận được là một tiếng nức nở vỡ tan. Một điều đau lòng đến mức khiến Hoseok rơi nước mắt. Trái tim anh kêu lên với Taehyung, cầu xin em mở lòng và kể cho anh nghe những gì đã xảy ra trong giấc mơ đã khiến em lâm vào tình trạng đau khổ dữ dội như vậy.

Hoseok không biết phải làm gì. Khi người anh yêu mệt mỏi từ một nguyên nhân không xác định, khóc lóc, run rẩy và nắm lấy tấm trải giường, tất cả những gì Hoseok có thể làm là nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy người kia.

Cẩn thận để không gây áp lực lên lưng Taehyung, tay bắn tỉa dựa vào người em, ôm từ phía sau thoải mái và tạo ra một hàng rào bảo vệ. "Shh," anh khẽ nói, môi áp vào tai của em. "Em không sao đâu," Khi Taehyung tiếp tục khóc, Hoseok tự mình nắm lấy tay em, ngăn không cho cáu vuốt lên tấm drap nữa. "Em ổn rồi," anh thì thầm bảo đảm.

Phải mất thêm vài phút để Taehyung bình tĩnh lại đủ để quay người sang. Em tránh nhìn Hoseok, vùi mặt vào ngực người lớn hơn, nấc lên với những giọt nước mắt thấm vào vải áo của Hoseok. Trước khi thành viên Bangtan có thể hỏi lại chuyện gì đã xảy ra, em thừa nhận.

"Em rất sợ."

Sự mong manh và khàn khàn trong giọng nói của chàng trai trẻ đã truyền tải cả tiếng khóc từ thể xác và sự sợ hãi của em. Trái tim Hoseok co thắt không thể tưởng tượng được, sự đồng cảm của anh đối với người kia đã mang đến cho anh nỗi đau y như vậy. "Chuyện gì vậy Tae?" Hoseok biết đó là một câu hỏi ngớ ngẩn, anh biết điều đó, nhưng anh muốn Taehyung nói ra để họ có thể giải quyết cùng nhau.

Một tiếng thút thít yếu ớt thoát khỏi cổ họng trước khi em trả lời. "G-Gangrim. Em- Ông ấy..." Taehyung dường như không thể tự mình nói ra những từ miêu tả đúng, tay nắm vào áo của Hoseok. Cuối cùng em thở dài và nói với giọng yếu ớt, "Em không muốn gặp lại ông ấy."

Những từ này mang nhiều ý nghĩa hơn là nói rõ ràng từng thứ, dù sao thì Hoseok cũng hiểu. Anh vuốt những ngón tay qua mái tóc yêu dấu của em thật nhẹ nhàng. "Có phải có chuyện gì đó đã xảy ra sau khi anh đi không?" Thừa nhận sự vắng mặt của mình khiến trái tim Hoseok nặng trĩu. "Giữa em và ông ấy?"

Phải mất một lúc để em trả lời. Hơi thở không đều như thể em đang kìm nén sự thôi thúc muốn òa lên một lần nữa và em giữ bình tĩnh. Em ấn trán mình vào ngực của Hoseok, cố gắng trốn tránh thực tại. "Ông-ông ấy trở nên hung bạo hơn."

Anh chưa bao giờ trở nên quá giận dữ hoặc để cơn giận kiểm soát hành động của mình, nhưng những gì Gangrim đã làm với Taehyung, Hoseok không thể ngăn máu mình sôi sục.

Nhưng khi đáp lời, giọng anh vẫn dịu dàng. "Ông ấy làm em đau sao?"

Thành viên Syndicate gật đầu trước ngực anh, tiếng nức nở trên môi. "Ông ấy nhốt em trong biệt thự như một tù nhân và bắt em làm những việc em không muốn làm. K-Khi em chống cự..." em khóc nghẹn, "-ông ấy đe dọa sẽ tìm và giết anh."

Sau khi Hoseok nhận được thông tin mới này, Taehyung nói thêm và hối tiếc, "bây giờ bạn của anh cũng có thể chết vì em. Gangrim có thể giết anh ta."

Hoseok giật mình. Taehyung biết Yoongi? Anh nghĩ em đã đau đớn thật nhiều khi nhớ về những sự kiện cho tới lúc em bị tra tấn, bao gồm cả nhóm bỏ lại Yoongi. "Taehyung, nhìn anh này." Anh kéo khuôn mặt Tahyung vào tay anh để họ có thể nhìn thấy nhau. Trong bóng tối, anh có thể nhận ra đôi mắt đẫm lệ của Taehyung nhờ sự phản chiếu từ ánh trăng. "Những gì xảy ra với Yoongi không phải là lỗi của em dưới bất kỳ hình thức nào. Em hiểu chứ?"

Giọng vẫn nghẹn, Taehyung lắc đầu bướng bỉnh, "Anh-Anh ấy sẽ ở đây với mọi người nếu không tại em. J-Jijang sẽ không chết, và-"

"Không , Taehyung, nghe anh nói," Hoseok gián đoạn. "Không có cái nào là lỗi của em cả. Đó là quyết định của Yoongi, và Jijang, cô ấy sẽ gặp số phận của mình. Cô ấy là một người phụ nữ đáng ghét, cái chết của cô ấy sớm muộn gì cũng xảy ra." Anh hôn lên trán Taehyung thì thầm, "Không nên tự trách mình. Em không đáng phải như thế."

Thành viên Syndicate khụt khịt chống lại những giọt nước mắt, may là tiếng nức nở đã chấm dứt. Em rời mắt khỏi Hoseok, tránh né ánh mắt anh. Rõ ràng là yêu cầu đó sẽ không được trả lời.

"Hãy nói là em đã hiểu, Tae, hãy hứa với anh rằng em sẽ không tự trách, ngay lập tức." Anh cần Taehyung hiểu không có gì là lỗi của em và em không nên mang thêm gánh nặng trên vai. Đó là điều cuối cùng anh cần ngay lúc đó.

Khi được Hoseok nhắc nhở, Taehyung gật đầu. "Vâng. Em sẽ không tự trách mình."

"Tốt." Hoseok khẽ mỉm cười, anh nghĩ em sẽ không nhìn thấy nó trong bóng tối. Anh đặt một nụ hôn khác lên trán Taehyung trước khi lau hết nước mắt cho em. "Em có muốn nói về giấc mơ không?"

"Không... Em muốn ngủ tiếp."

"Được rồi. Chúng ta có thể nói về nó vào buổi sáng."

Cả hai không có động thái nào sẽ trở về vị trí nằm lúc đầu, Taehyung cảm thấy thoải mái hơn trong vòng tay của Hoseok, tay ôm quanh eo anh và dùng ngực làm gối. Hoseok đáp lại sự thân mật một cách háo hức, cuộn tay trái qua hông chàng trai trẻ, vuốt ve má và tóc em bằng những ngón tay phải.

Đã quá lâu kể từ khi họ có thể âu yếm nhau như thế này.

"Em nhớ anh, Hoseok," Taehyung thì thầm, nhắm mắt lại.

"Anh cũng nhớ em, Tae. Nhiều hơn em biết."

______

Rất lâu sau khi hơi thở của Taehyung chậm lại và sự căng thẳng rời khỏi cơ thể em, Hoseok vẫn tỉnh táo một cách tiếc nuối. Tại sao anh không thể ngủ? Rất là bực mình. Mắt không thể nhắm lại và não anh từ chối nghỉ ngơi, dường như đang chờ đợi một điều gì đó trong tiềm thức - điều gì đó anh phải tỉnh táo để có thể bảo vệ Taehyung.

Quay đầu lại một lần nữa, Hoseok nhìn chằm chằm vào đồng hồ thấy rằng hơn một giờ đã trôi qua kể từ khi em bị kéo ra khỏi cơn ác mộng. Taehyung mơ thấy điều gì vậy? Nó làm phiền Hoseok, anh bị bỏ lại trong bóng tối nhưng với em đang ngủ ngon lành trên ngực mình, thật khó để giữ được sự buồn bã. Với những ngón tay lướt nhẹ trên mái tóc của Taehyung, Hoseok chỉ có thể cho rằng cơn ác mộng có liên quan đến Gangrim.

Khi em thừa nhận hành vi tàn nhẫn của thủ lĩnh Syndicate trong thời gian vắng mặt Hoseok, anh không biết phải phản ứng thế nào. Hoặc anh biết chính xác anh muốn phản ứng ra sao nhưng anh không thể, vì lợi ích của Taehyung. Hoseok không cảm thấy gì ngoài sự xấu hổ và hối tiếc. Nếu anh ở đó - nếu anh không rời đi - anh đã có thể ngăn chặn Taehyung bị 'giam cầm' và ngăn Gangrim không bao giờ đặt bàn tay ghê tởm đó lên con trai mình.

Hoseok muốn mắng chửi, muốn hét lên, muốn khóc, muốn rách toạc da thịt, nhưng anh sẽ không. Anh không thể. Anh không thể thay đổi bất cứ điều gì nữa. Mọi thứ đã quá muộn.

Điều quan trọng là cuối cùng Taehyung đã trở lại trong vòng tay anh. Bị thương và sợ hãi nhưng em còn sống. Và họ đã ở bên nhau.

Hoseok không cho phép mình hy vọng, vì anh rất sợ phải tự mình chịu lấy nỗi đau nếu như nó không thành sự thật. Nhưng rồi và ở đó, với người cộng sự cũ, người duy nhất mà anh cho phép mình yêu sâu đậm, hình ảnh lại bắt đầu hình thành. Giống như họ đã tiến một bước tới tương lai hạnh phúc.

Nhưng với mỗi bước đi sàn nhà trở nên không đồng đều hơn, khó đoán hơn và anh biết nó sẽ chỉ trở nên khó khăn hơn.

Taehyung khẽ vặn vẹo, âm thanh nhẹ nhàng thoát ra khỏi đôi môi hé mở. Lần này không phải là một sự bất mãn hay sợ hãi. Nó đáng yêu đến nỗi Hoseok cảm thấy một phần lo lắng của mình tan biến ngay tại chỗ.

Nhận ra mình thực sự căng thẳng đến mức nào, anh quyết định tốt nhất nên đứng dậy và hít thở không khí trong lành. Nhẹ nhàng và chậm rãi để không đánh thức người kia khỏi giấc ngủ rất cần thiết của em, Hoseok tuột ra khỏi nắm tay của Taehyung. Cánh cửa kính ở bên phải giường dẫn đến một ban công nhỏ, anh lặng lẽ đi ra ngoài.

Cảm thấy có chút tội lỗi khi để Taehyung trên giường một mình, nhưng thật sự là anh rất cần không khí. Đóng cửa kính nhẹ nhàng nhất có thể, hít vào hơi lạnh sảng khoái của buổi bình minh. Phổi thở phào nhẹ nhõm khi sự căng thẳng dịu bớt, và anh nhìn ra đường chân trời dưới bầu trời tối.

Là ngay trước bình minh, vì vậy, màu đen thông thường của bầu trời có màu tím hoặc xanh thẳm đến khó tin, và tất cả các ngôi sao vẫn còn mờ mờ không rõ. Hoseok luôn thích bình minh hơn, vì hoàng hôn từ lâu đã gắn liền với thời điểm bắt đầu công việc. Anh yêu màu sắc bầu trời khi mặt trời thức dậy từ giấc ngủ của nó, tương tự như anh đã làm.

Phải thừa nhận rằng, chiều cao ban công không làm anh khó chịu một chút nào. Vì căn hộ của Seokjin nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, nên Hoseok đang ở vị trí cao hơn bao giờ hết. Thật không may, anh đã không chú ý đến thang máy đi lên, cho nên không biết họ đang ở tầng nào. Có lẽ 30 chăng? Dải thiên hà của ánh đèn thành phố bên dưới trông thật nhỏ bé vô cùng.

Ban công không rộng, nhưng có đủ chỗ để ngồi dựa vào bức tường cạnh cửa. Làn gió mềm mại tràn vào phổi cùng không khí trong lành. Qua những khoảng trống trên lan can trước mặt, anh có thể nhìn ánh đèn thành phố mờ ảo và đường chân trời bừng sáng. Mặt trời sẽ lên trong khoảng nửa giờ nữa, anh đoán thế.

Với những ngôi sao ở trên đầu và ánh đèn lấp lánh bên dưới, Hoseok không thể không ngồi thả mình theo những dòng tưởng tượng. So với phần còn lại của thế giới - phần còn lại của vũ trụ, anh quá nhỏ bé. Những vấn đề của anh cũng vậy.

Khi nhìn ra thành phố một ý nghĩ bất chợt lại xuất hiện. Đó là một thứ mà anh đã không cho phép mình nghĩ đến trong nhiều năm. Nó quen thuộc, lại cũng rất gần gũi.

Bố mẹ có lẽ đang ở dưới đó.

Tim anh thắt lại khó chịu. Bây giờ anh sẽ ở đâu nếu như chưa từng chạy trốn khỏi nhà? Anh sẽ học đại học chứ? Có lẽ anh sẽ là một sinh viên ngây thơ, kể về cuộc sống bình thường của mình, chưa bao giờ gặp Taehyung hay bất kỳ người nào anh đã kết bạn ở Bangtan.

Cuộc sống nào thì tốt hơn?

Anh có thích sống trong hòa bình và thiếu hiểu biết không? Hay là cuộc sống nguy hiểm và tuyệt vọng được xác thực bởi thực tế rằng anh có một người để yêu bằng tất cả mọi thứ anh có?

Không có câu trả lời đúng nào cả. Anh không thể thay đổi cuộc đời, và sẽ không bao giờ bỏ rơi Taehyung để sống yên bình một mình. Anh không bao giờ có thể rời xa em một lần nữa. Không bao giờ.

Sau đó, nghi ngờ đặt ra, giống như nó luôn luôn xảy đến. Anh yêu Taehyung. Anh yêu em ấy như một người bạn, như một mỏ neo cảm xúc, và như một người đàn ông. Vào những ngày xưa, anh biết rằng Taehyung cũng có cảm giác giống như vậy nhưng bây giờ thì sao?

Sau tất cả, Taehyung có còn yêu Hoseok theo cách mà Hoseok yêu em không?

Hoàn toàn có thể là sự từ bỏ đã thấm đi tất cả những cảm xúc lãng mạn của em. Và nếu đó là sự thật, Hoseok sẽ không trách em. Không một chút nào.

Anh nghĩ lại cuộc hội ngộ của họ. Không phải khi họ lần đầu tiên đặt mắt lên nhau, mà là khi họ ôm nhau mà khóc, Hoseok đã để Taehyung la mắng anh vì sự ngu ngốc của anh. Lúc đó, khi thành viên Syndicate khóc nức nở và trút hết cảm xúc, em đã nói điều gì đó đọng lại trong tâm trí của Hoseok: 'Em đã yêu anh! Em đã không mạo hiểm tính mạng của em cho anh mà không suy nghĩ, nhưng anh bỏ rơi em!'

Đúng, anh đã. Nhưng điều khiến anh bận tâm nhất là Taehyung nói về thì quá khứ. Em đã yêu Hoseok. Em đã liều mạng vì Hoseok.

Đó là những gì bám vào trái tim của thành viên Bangtan trong đau đớn. Anh đã hủy hoại mọi thứ giữa họ phải không? Chúa ơi, anh thật sự căm ghét chính mình. Tại sao phải hủy hoại một điều tốt đẹp và lành mạnh như thế? Tại sao anh phải phá hỏng một điều khiến anh hạnh phúc?

Xấu hổ, Hoseok kéo đùi lên ngực và vùi mặt vào đầu gối. Mắt anh rưng rưng ​​nhưng không cho phép nước mắt rơi. Anh xứng đáng với điều này. Anh không được khóc.

Một khoảng thời gian không xác định trôi qua trước khi giật mình bởi âm thanh của cánh cửa ban công mở ra. Khi anh ngước lên, thấy không ai khác ngoài Taehyung đang chăm chú nhìn anh, ánh sáng bầu trời đang dần sáng lên trên da em.

"Có chuyện gì thế? Tại sao anh lại ngồi ở đây?"

"Anh không sao, anh xin lỗi. Anh đã đánh thức em dậy à?" Anh lau nước mắt một cách tinh tế, hy vọng không có giọt nước mắt nào.

"Không, chỉ là em thấy lạnh. Anh đang làm gì ở đây vào lúc sớm vậy?" Em cười, "Ở đây cũng lạnh quá." Sau đó, em quan tâm và đầy vị tha như em luôn thế, Taehyung choàng một nửa tấm chăn qua Hoseok. Bằng cách đó họ được gần gũi nhau một lần nữa, chiếc chăn làm ấm cả hai người và chiến đấu chống lại không khí buổi sáng se lạnh.

"Cảm ơn em," Hoseok lẩm bẩm, đánh giá cao sự gần gũi ngay cả khi nó kéo trái tim đau đớn của anh đi xa hơn. "Chỉ là anh cần một chút không khí trong lành. Anh không ngủ được." Anh tránh ánh mắt lo lắng của Taehyung.

"Tại sao mắt anh lại đỏ?" Em hỏi thẳng. Sau đó với sự quan tâm nhiều hơn, em nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Hoseok và xoay người anh qua đối mặt với mình. "Anh khóc sao?"

Hoseok liếc vào mắt Taehyung nhưng không thể giữ được lâu. Cảm giác tội lỗi và hối hận đã bùng cháy ở ngực, và anh cảm thấy rằng nếu anh nhìn vào đôi mắt đó nữa, anh sẽ phát nổ.

"Không, anh ổn," nói dối và quay đi, tiếc nuối khiến những ngón tay của chàng trai trượt khỏi da mình.

"Hoseok... nói em biết đi," Taehyung nài nỉ. Sau vài phút im lặng với người kia, em nắm lấy tay của Hoseok một cách nồng nhiệt. "Là em đây... Anh không cần phải trốn tránh em."

Người lớn hơn thở dài, ghét những lúc anh khiến Taehyung cảm thấy em bị bỏ mặc. Nhưng, trong thực tế, anh thực sự không biết phải làm thế nào khi anh gần như đã bắt đầu khóc vì nghĩ lòng mình không được đáp lại. Anh như một đứa trẻ tiểu học chưa trưởng thành vừa bị từ chối, và ánh mắt dịu dàng của Taehyung, ánh mắt quan tâm đó không giúp được gì.

Thay vào đấy, quyết định đưa ra một cuộc trao đổi, Hoseok nhìn lại người mình yêu và nói, "Hãy kể cho anh nghe về cơn ác mộng của em và anh sẽ nói cho em biết suy nghĩ của anh." Có lẽ điều này sẽ không công bằng, nhưng anh muốn giấu cảm giác lãng mạn anh dành cho em càng lâu càng tốt.

Trong một khoảnh khắc, Hoseok lo rằng anh đã khiến Taehyung buồn bã hơn nữa, đánh giá bằng sự im lặng sau đó. Nhưng em đồng ý. "Vâng nhưng anh phải hứa sẽ nói ra, được không?"

"Ừm, được."

Thành viên Syndicate hướng ánh mắt về phía bầu trời màu chàm trước khi rúc vào gần Hoseok một chút. Em có vẻ do dự, nhưng cuối cùng cũng nói. "Giống như mọi thứ đều ngược lại."

Khi sự tạm dừng dường như vô định, Hoseok nói, "Làm sao?"

"Ừm... em và anh hoán đổi cho nhau." Taehyung chơi đùa với những ngón tay của Hoseok một cách lo lắng, giữ cho ánh mắt nhìn xuống. "Jijang và Gangrim cũng vậy. Anh đã-" Em dừng lại để giữ hơi thở bình tĩnh, "anh là người bị hành hạ, và em phải đứng xem."

"À," là tất cả những gì Hoseok có thể nói. Bây giờ anh đã hiểu Taehyung cảm thấy như thế nào.

"Trừ lần này, em không thể cứu anh và Gangrim đã giết anh."

Taehyung dường như đang sử dụng từng thớ thịt của mình để giữ bình tĩnh, trái tim Hoseok đau nhói vì người kia, quay lại nắm tay và siết chặt. "Chỉ là một giấc mơ, TaeTae. Anh đang ở đây, và còn sống."

"Em biết, nhưng trong giấc mơ, anh quay sang em và-" Một tiếng nấc khẽ thoát ra khỏi môi em, "và nói rằng em là người tiếp theo."

Nếu trái tim của Hoseok đã bị tổn thương trước đó, thì bây giờ nó sẽ như lao thẳng xuống dốc. Lảo đảo tìm Taehyung, muốn bất cứ điều gì ngoài việc người kia khóc. "Đó là một giấc mơ. Không sao cả. Em an toàn rồi."

"Nhưng em không an toàn!" Em quay sang bắt gặp ánh mắt của Hoseok, chính mắt em cũng ướt đẫm và quay cuồng. "Và anh cũng không! Không ai trong chúng ta an toàn cả, anh không hiểu sao?" Em rời mắt. "Có thể đó chỉ là một giấc mơ, nhưng điều khiến nó trở nên đáng sợ là thực tế nó có thể xảy ra. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu khi Gangrim tấn công Bangtan, ông ấy thấy chúng ta không ở đó và đi tìm? Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ấy tìm thấy chúng ta ở đây và tàn sát tất cả? Chúng ta không có gì chống lại ông ấy, và em..." Em cắn mội ngăn những lời tiếp theo, nhưng sau đó dường như quyết định nói chúng bằng mọi cách, giọng dịu dàng. "Em không thể mất anh lần nữa."

"Em sẽ không, và anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, Taehyung. Anh thề."

"Anh không thể kiểm soát điều đó," Taehyung bĩu môi.

Hoseok giận dữ. "Anh không quan tâm. Gangrim có thể làm bất cứ điều gì ông ta muốn với anh nhưng anh sẽ không chết. Anh sẽ luôn quay lại với em, bất kể chuyện gì." Anh buông tay Taehyung ra để nắm lấy vai em và xoay người em đối mặt với anh. Hoseok cần chắc chắn rằng em sẽ nghe những lời tiếp theo của mình. T

"Anh yêu em, Taehyung, và anh ghét bản thân mình vì những gì đã làm với em. Để ngăn sự việc đó xảy ra lần nữa, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em thêm một lần nào. Anh hứa."

Taehyung trông chẳng sốc tí nào. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng không có nước mắt rơi trên má khi em nhìn chằm chằm vào Hoseok. "Anh... làm sao?"

Mẹ kiếp. Khoan đã. Anh vừa nói gì? Có phải anh vừa tỏ tình?

Họ đã từng nói 'em yêu anh, anh yêu em' với nhau nhiều lần trong khi còn là cộng sự ở Syndicate, nhưng họ luôn luôn chỉ dừng ở mức 'Em là bạn thân nhất của anh', 'Anh không thể sống thiếu em', 'Em làm cho anh hạnh phúc'.

Bây giờ cả hai đều biết ý nghĩa của lời thú nhận tình cờ từ Hoseok.

"Anh không... anh xin lỗi-" Hoseok hoảng loạn, tách ra khỏi người em và đứng lên. Đây không phải là cách mọi thứ hướng tới! "Anh... anh không có ý-"

"Anh có yêu em không, Hoseok?" Taehyung hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

Chết tiệt chết tiệt anh sẽ nói gì đây? Có nên không? Đầu của Hoseok hét lên trong hoảng loạn. Anh không thể nói dối Taehyung, anh không thể. Nhưng nó sẽ không xảy ra theo cách này!

"Tae, anh-" Hoseok biết anh trông có vẻ hoảng loạn. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu sâu thẳm của Taehyung, điều đó phản chiếu cú ​​sốc trong chính anh. Thành công bắt gặp một tia hy vọng nằm trong đó, anh biết mình không thể nói dối trước đôi mắt đấy.

"Có..."

Hoseok đã không biết mình mong đợi gì. Có lẽ Taehyung sẽ thở dài và từ chối anh ngay tại chỗ? Hay có lẽ sẽ hôn anh?

Không có gì xảy ra cả.

Sau khi nhìn chằm chằm vào Hoseok một lúc nữa trong sự im lặng sững sờ, Taehyung đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, đưa chiếc chăn ấm áp thoải mái bao bọc cả hai người, và bước lên lan can. Em không nói gì, điều đó làm cho Hoseok sợ hãi hơn nữa. Chuyện gì đang xảy ra trong đầu Taehyung vậy? Có phải em đang nghĩ ra cách tốt nhất để làm cho Hoseok không thất vọng? Có phải em đang mâu thuẫn giữa việc thú nhận cảm xúc của chính mình và lảo đảo trên lan can ban công?

Do dự, Hoseok cũng đứng đó. Anh im lặng chống khuỷu tay lên bề mặt hàng rào lan can và nhìn chằm chằm vào mặt trời mọc giống như Taehyung đang làm.

Màu chàm sâu của bầu trời đã thắp sáng thành vô số màu hồng và tím. Những ngôi sao đã biến mất từ ​​lâu và ánh đèn tòa nhà đang tắt dần khi mặt trời chiếu xuống thành phố trong ánh sáng ấm áp.

Nó thật đẹp, nó làm dịu đi gần như tất cả sự lo lắng của Hoseok.

Hai người đứng im lặng trong vài phút, nhìn bầu trời nhảy múa với màu sắc thay đổi và cảm nhận không khí ấm áp thổi làn gió lạnh buốt trên da họ. Một khi sự tĩnh lặng kéo dài quá lâu đến nỗi nó trở thành một trong những điều an ủi, cuối cùng Taehyung cũng quay đầu về phía Hoseok.

Người lớn hơn bắt gặp ánh mắt của em, một nụ cười chắc chắn và hơi tò mò kéo trên môi em. Họ đứng gần nhau, nhưng không chạm vào nhau. Tấm chăn đã bị lãng quên nằm trên sàn nhà.

"Anh nói lại lần nữa đi." Yêu cầu từ đôi môi của Taehyung thật khẽ, nhưng nó lại chứa đựng cả một tảng núi ý nghĩa.

"Chuyện gì?" Hoseok hỏi, hồi hộp tăng lên.

"Nói với em là anh yêu em."

Với niềm vui, Hoseok hít một hơi thật sâu cùng một nụ cười rộng, đầy nắng nở trên mặt khi anh làm theo. "Anh yêu em, Taehyung."

Không có một chút do dự trước khi em nhích về phía trước để áp môi mình vào môi của Hoseok. Khi trái tim anh rít lên trong chiến thắng, Hoseok đáp lại nụ hôn với sự cạnh tranh, không nhún nhường.

Nhiều năm căng thẳng, nghi ngờ và sợ hãi biến mất cùng một lúc, những vất vả khó khăn giờ đây trở nên đáng giá. Nếu Hoseok có thể quay lại và làm tất cả những thứ đó một lần nữa chỉ để có thể hôn Taehyung như thế này lần đầu tiên, anh vẫn sẽ cam lòng.

Thời điểm không hoàn hảo. Tương lai của họ không chắc chắn, nhưng không sao. Cảm giác mềm mại từ đôi môi của Taehyung không gì so sánh được. Nó thật hoàn hảo.

Ngay trước khi Hoseok có thể lấn át và hôn em sâu hơn, Taehyung tách ra. Em tưởng Hoseok sẽ từ chối em và đẩy em ra.

Thay vào đó, Hoseok cười rạng rỡ hết mức có thể, biết rõ nó làm cho em cảm nhận được gì.

"Anh đã không nghĩ rằng em cũng yêu anh."

"Hả?" Taehyung trông như chuyện đó chẳng có gì kinh ngạc. "Nó lộ liễu như vậy mà?"

Hoseok ậm ừ đồng ý trước khi thừa nhận, "Ừm, nhưng... Anh không nghĩ em vẫn cảm thấy như vậy sau tất cả những gì anh đã làm."

"Oh... em đã bị tổn thương, đúng thế." Em dùng ngón tay cái lướt qua khóe miệng anh, như thể chỉ ra nụ cười của anh, "nhưng không có cách nào để em không thương một người như anh, Hoseok. Một người thông minh, vị tha và giàu tình yêu." Taehyung cười toe toét, phản ánh niềm vui của Hoseok trong đôi môi hình hộp đó. "Em đã yêu anh trong nhiều năm... Và em chưa bao giờ ngừng. Em yêu anh, rất nhiều."

Những lời được nói ra bằng tình cảm và cảm xúc không thể lay chuyển đến nỗi Hoseok không thể ngăn mình khỏi nghẹt thở. Điều này đã thực sự xảy ra, phải không? Taehyung giữ cảm xúc của em ở lại và tất cả những lo lắng của anh đều trở nên vô ích.

Họ đã liên tục vờn nhau và do dự để bắt đầu bất cứ điều gì ngoài tình bạn cuối cùng cũng đã kết thúc. Trái tim của Hoseok nở rộ như một bông hoa được giữ trong bóng tối quá lâu. Nó nở bung ra và chỉ dành cho người đã khiến nó nhìn thấy vẻ đẹp và sự ấm áp của ánh sáng. Đồng thời, cảm giác như những vết thương đã hình thành trong một thập kỷ cuối cùng đã lành lại, có thể được nghỉ ngơi.

Nếu Hoseok chết vào đêm hôm sau, anh biết mình sẽ có thể yên nghỉ.

Nhưng vì lợi ích của Taehyung, anh sẽ không ngã xuống nếu không có một cuộc chiến lớn nào. Ngay cả khi anh bị gãy tay và chân, bị trúng đạn và đâm chém, hoặc bị ném ra khỏi ban công này, anh vẫn sẽ tìm cách chống lại cái chết. Dành cho Taehyung. Vì tương lai của họ.

"Đừng cười như thế nếu không em sẽ hôn anh lần nữa," Taehyung bĩu môi, cắt ngang suy nghĩ của anh, trưng ra một nụ cười tinh nghịch.

Hoseok không nhận ra mình vừa mỉm cười và nhìn chằm chằm vào người kia cho đến khi em nói. Để thể hiện rõ hơn về việc anh thực sự hạnh phúc như thế nào, Hoseok nắm lấy hông của Taehyung và kéo lại gần hơn, cơ thể họ cọ vào nhau và hít chung một hơi thở.

"Sẽ không nếu như anh là người làm điều đó," anh thở ra cùng một nụ cười ranh mãnh và áp môi họ vào nhau.

Nụ hôn đầu tiên lúc nãy chỉ là một cái chạm môi kéo dài, nhưng lần thứ hai được xây dựng với sự tin tưởng và chắc chắn. Hoseok hé môi khi Taehyung đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt của anh. Tuy nhiên, nụ hôn của họ lại bị gián đoạn một lần nữa bởi em, người đột nhiên cười toe toét đến mức họ phải tách ra.

Trước khi Hoseok có thể hỏi, Taehyung quay lại dùng môi kéo môi dưới của anh một cách ướt át, truyền những luồng nhiệt xuống cổ họng Hoseok. Đôi môi của họ khớp với nhau thêm một vài lần, Hoseok cười rạng rỡ và họ phải tách ra một lần nữa.

"Đừng cười nữa" Taehyung nhõng nhẽo, "Anh khiến em khó để hôn anh lắm."

"Anh xin lỗi," Đôi môi ướt đẫm khi anh tiếp tục cười rộ lên, "Anh thật sự hạnh phúc."

"Em cũng vậy," Taehyung thở dài trước khi cào tay vào tóc của Hoseok. "Đây là nụ hôn đầu của em, vì vậy em rất lo lắng."

"Thật sự là thế?"

"Đừng có ngạc nhiên như vậy." Thành viên Syndicate cười ngại ngùng. "Anh cũng chưa từng hôn ai, ít nhất là theo như em biết."

Hoseok nhân cơ hội này để trêu người kia, một trong những thói quen xấu của anh từ khi họ hợp tác với nhau. "Huh? Em không nhớ cô gái mà anh từng nói chuyện à?"

"Cái gì?!" Taehyung suýt giật người lại. "Anh chưa từng nói em nghe!"

"Giỡn thôi! Giỡn thôi! Anh xin lỗi!" Hoseok cười thích thú, bỏ một tay ra khỏi hông chàng trai trẻ để che đi nụ cười. "Em cũng là người đầu tiên của anh, đừng lo lắng."

Taehyung bĩu môi không chút trưởng thành. "Em ghét anh."

"Em yêu anh," Hoseok đáp. "Là em tự nói, không được nuốt lời."

Chàng trai trẻ tròn mắt nhưng nụ cười vẫn nở trên môi khi yêu cầu, "Im lặng. Hôn em đi đồ ngốc."

Hoseok nắm lấy cằm Taehyung kéo khuôn mặt em lại gần hơn, nhưng ngay trước khi đôi môi họ chạm nhau, em thì thầm một lời chân thành, "em yêu anh."

Khi môi tiếp xúc, cảm xúc dâng trào đốt cháy từ ngực đến phổi. Ôi, anh yêu Taehyung quá nhiều rồi. Sự thôi thúc muốn rơi nước mắt gần như đã chiếm lấy, nhưng anh sẽ không để nụ hôn của họ bị gián đoạn. Đẩy qua cảm xúc để làm sâu thêm nụ hôn, kéo chậm môi dưới của Taehyung bằng răng trước khi liếm qua viền môi em bằng lưỡi.

Chàng trai trẻ hé môi cho Hoseok xâm nhập trong háo hức.

Hoseok liếm một cách thèm khát vào vòm miệng Taehyung, chào chiếc lưỡi của em cùng sự nhiệt thành. Những âm thanh ướt át mà họ tạo ra khiến từng cơn rùng mình dọc theo làn da của Hoseok, anh phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp trong cổ họng. Taehyung thở một hơi dài cùng với tiếng thút thít nhẹ.

Là lời khẳng định rằng Taehyung rất thích nụ hôn, lật tung thứ gì đó bên trong Hoseok. Một cái gì đó về lòng sở hữu và tuyệt vọng, khiến anh kéo tay xuống eo của chàng trai và áp hai cơ thể dính vào nhau. Giống như đôi môi, ngực và hông của họ va chạm, hơi ấm lan tỏa qua làn da khi khoảng cách giữa cơ thể trở thành số không.

Họ có cùng chiều cao, mặc dù Taehyung có phần to hơn một chút, và điều đó khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn để phù hợp với cơ thể của nhau. Hơi ấm rực cháy bùng lên trong mọi tế bào của Hoseok, lửa thắp sáng ở những khu vực mà cơ thể họ cọ xát vào nhau. Đôi môi đụng chạm nóng bỏng nhất, nhuốm màu niềm đam mê cuồng nhiệt khi họ trượt vào nhau nhanh hơn trước.

Bàn tay trên mái tóc của Hoseok giật mạnh khi anh mút lấy lưỡi Taehyung, nhưng nó không đau. Như thể họ chưa đủ gần, người trẻ hơn ghì chặt cánh tay quanh cổ Hoseok và kéo anh lại gần hơn, cho đến khi cảm thấy như họ đang trở thành một thực thể. Nhiệt độ tiếp tục tăng cao và nhảy lên khi chân trái của Taehyung trượt giữa hai chân Hoseok, tạo ra một áp lực hoàn toàn quá khó để bỏ qua.

Khi cả hai cùng rên rỉ với ma sát bất ngờ, thành viên Bangtan đã tìm cách tăng nó hơn bao giờ hết bằng cách kéo vào lưng dưới của chàng trai trẻ. Tuy nhiên, hiệu ứng mong muốn đã đi ngược lại như dự định, Taehyung đột nhiên giật mình và rời ra với một tiếng rên rỉ đau đớn.

Âm thanh bật lên vô cùng gợi dục mà miệng họ tạo ra khi mất sự liên kết không thể ngăn chặn sự hoảng loạn len lỏi vào ngực của Hoseok. "Shit, anh xin lỗi. Anh đã-?"

"Vâng, nhưng cũng không sao, em vẫn ổn." Rõ ràng Taehyung cố gắng che giấu sự nhăn nhó do cơn đau từ vết thương trên lưng.

Lửa tình tắt ngúm, vì tất cả những gì Hoseok có thể nghĩ là anh đã ngu ngốc đến mức quên đi những vết thương của người kia. "Em có chắc không? Chết tiệt, anh rất xin lỗi, Tae, anh đã quên."

"Không sao không sao, thật mà." Taehyung trấn an với nụ cười lộ ra đôi môi ướt át lấp lánh. "Em nghĩ là đã đến lúc dùng một trong những loại thuốc giảm đau khác."

"Ừm," ngay cả khi đang xấu hổ, Hoseok nhận ra em đã đứng quá lâu bằng chân bị thương. "Chân của em có ổn không? Em đã đứng trên nó một lúc rồi, chết tiệt." Anh đưa một bàn tay căng thẳng qua mái tóc với ý nghĩ rằng anh đã quá ích kỷ, đến mức quên đi tất cả những vết thương nghiêm trọng của người kia.

"Này bình tĩnh đã, em không sao mà." Một lần nữa, Taehyung lại ôm lấy má của người kia để buộc họ phải giao tiếp bằng mắt. "Em đã chọn ra khỏi giường và mạo hiểm để được ở bên anh, không sao đâu." Em khẽ hôn lên mũi Hoseok và cười rộ. "Giúp em vào trong chứ?"

Không do dự, Hoseok gật đầu. Anh đáp lại nụ cười trước khi đón người kia giống như khi anh mang em ấy ra khỏi trụ sở của Bangtan. Taehyung vòng tay qua cổ anh và hôn lên đỉnh đầu một cách trìu mến. "Em yêu anh, Hobi," em thì thầm vào mái tóc đen huyền.

Khi họ quay trở lại bên trong, mặt trời đã mọc đủ để vuốt ve khuôn mặt họ trong thứ ánh sáng vàng. Vẻ đẹp và sự ấm áp của mặt trời, nó chỉ ra sự khởi đầu của một ngày mới - chính điều đó sẽ quyết định số phận của họ. Hoseok chỉ hy vọng họ sẽ được thương xót.

________

Khoảnh khắc lùi vào bên trong, mùi hương nặng nề của bánh kếp tràn ngập các giác quan của họ. Khi Taehyung uống thuốc giảm đau, cả hai hít hà đi vào bếp, Hoseok hỗ trợ người kia, để tìm Seokjin và Jimin chuẩn bị bữa sáng đủ lớn để nuôi cả nhóm.

"Chào buổi sáng!" Jin chào đón cặp đôi khi họ nhìn vào mảng bánh kếp, thịt xông khói, trứng và bánh mì nướng cùng với cái miệng đang chảy nước miếng. "Hai đứa ngủ có ngon không?"

Hoseok đưa tay ra để lấy một miếng bánh mì nướng, phớt lờ câu hỏi nhưng ngay lập tức bị anh ấy đánh vào tay.

"Ow! Tụi em ngủ ngon, thưa mẹ," anh biết Jin ghét biệt danh đó đến mức nào.

Taehyung không như Hoseok bị từ chối tiếp cận với thức ăn, đưa tay ra để lấy cho mình một lát thịt xông khói ấm. Lần này Jin chỉ nhìn cậu với nụ ấm áp của bậc cha mẹ trong khi Hoseok ngây ngốc.

"Sao em ấy lại được ăn chứ?!" Hoseok kêu than với tất cả sự trưởng thành của một đứa trẻ năm tuổi.

"Em ấy muốn gì cũng được cả, cho nên ngưng bĩu môi và ngồi xuống đi."

Với miếng thịt xông khói lủng lẳng nửa miệng, Taehyung bắn cho Hoseok một ánh mắt trêu chọc như muốn nói 'haha, mẹ thích em hơn' . Anh đáp lại lè lưỡi dọa Taehyung, ngồi xuống bàn một cách ngoan ngoãn.

Ngay cả khi trêu chọc anh, những con bướm vẫn không rời khỏi ngực Taehyung. Cảm thấy khó có thể rời mắt khỏi Hoseok vì sức nóng còn lại từ sự tương tác trước đó của họ vẫn còn rất lớn.

"Cậu thấy thế nào Taehyung?" Jimin lên tiếng, lấy sự chú ý của em. "Còn đau không?"

Khi Taehyung quay lại định đáp, trái tim đờ đẫn khi nhìn vào hai mảng tối màu dưới mắt Jimin. Cậu ấy cũng cần ngủ nhiều như mình, Taehyung nghĩ. "Tớ ổn. Hobi giúp tớ uống thuốc." Mặc dù đó không phải là của mình, Taehyung thích cách mà biệt danh đó phát ra từ môi cậu. Nó quen thuộc và tươi sáng, một lời nhắc nhở về sự gần gũi của họ.

Nụ cười sau đó của Jimin rất chân thật, nhưng dường như cậu ấy không đủ sức để khiến đôi mắt đó cong lên. "Tốt. Cậu cũng nên ngồi xuống giảm áp lực cho chân." Khi Taehyung làm theo, chàng y tá quay lại tiếp tục giúp Jin phân chia bát đĩa.

Ngồi xuống cạnh Hoseok, thành viên Syndicate ngay lập tức xen kẽ các ngón tay của họ dưới bàn. Họ đã chờ đợi quá lâu để thừa nhận tình cảm của mình, đến mức không có lý do gì để ngại ngùng cả. Tất nhiên đã nắm tay nhau nhiều lần trước đây, nhưng bây giờ nó có ý nghĩa hơn nhiều.

Vệt hồng lan tỏa trên má của Hoseok còn hơn cả đáng yêu, và Taehyung không thể ngăn mình nhích qua và ấn một nụ hôn nhanh lên làn da trắng hồng đó. Một tiếng cười khúc khích từ người lớn tuổi hơn, cũng như nụ cười rạng rỡ mà Taehyung đã vô thức mang đến.

Khoảnh khắc ngọt ngào tan vỡ khi Seokjin đột nhiên hét lên."Ê! Anh đã bỏ lỡ cái gì đó sao? Anh tưởng mấy em nói không có hẹn hò chứ!" Chất giọng cao vút như mắng chửi của anh ấy ngay lập tức tiết lộ tính cách của "người mẹ" không phù hợp với anh ấy, Taehyung lúc đầu đã nghĩ vậy.

Hai người chỉ ngồi cười. Tuy nhiên, đó cũng là một phần của chính họ, vì đã thay đổi trạng thái mối quan hệ không đến một giờ trước đó.

Quyết định dũng cảm và xác nhận, Taehyung siết chặt tay của Hoseok và hỏi, "Em không biết, chúng ta có đang hẹn hò không?"

"Rõ ràng là thế," Hoseok cười đến tận mang tai và hôn lên môi chàng trai kia để làm điểm nhấn. Taehyung cảm thấy cơ thể mình bừng sáng với tình cảm đong đầy.

Đột nhiên nhận ra nét nhăn nhó trên khuôn mặt của Jimin khi cậu ấy quay sang cặp đôi. "Đệt! Có phải hai người đã bùng nổ tất cả cảm xúc vào đêm qua trong khi tôi ngủ ngoài cửa phòng không?"

Giật mình trước câu hỏi, cặp đôi đồng loạt tuôn ra câu từ lộn xộn 'cái gì ?!', 'Không!', 'dĩ nhiên là không!'

Không phải là Taehyung bài xích ý tưởng quan hệ với Hoseok, chỉ là quá sớm để thực hiện điều đó - chắc chắn đây không phải là thời điểm thích hợp. Còn chưa nói đến việc "Làm sao được khi cơ thể của tớ như thế này?" Cậu kéo tay từ tay của Hoseok ra hiệu từ thân mình trở xuống. Không có cách nào họ có thể quan hệ tình dục mà không khiến vết thương của Taehyung mở ra và chảy máu.

Cả Jimin và Seokjin đều có vẻ không thuyết phục, nhưng họ đã để chủ đề lắng xuống, đi chuẩn bị bữa ăn. Sau một vài phút, Namjoon và Jungkook bước xuống cầu thang một cách nặng nề như thể họ đã bị đánh thức bởi mùi thơm của bữa sáng.

Người trẻ hơn ngồi xuống bên cạnh Taehyung, nở một nụ cười yếu ớt trước khi đặt laptop lên bàn. Thành viên Syndicate chỉ nhìn thoáng qua màn hình trước khi giọng nói của Seokjin vang lên ầm ĩ, "Jungkook! Không đặt máy tính ở bàn ăn!"

Với ánh mắt mệt mỏi, người trẻ nhất nói một cách thẳng thắn, "Em đang để mắt đến Yoongi."

Seokjin thở dài thấu hiểu nhưng vẫn trả lời, "Anh biết, và tất cả chúng ta đều đánh giá cao điều đó, nhưng em đã thức cả đêm rồi. Ít nhất cũng nên nghỉ ngơi để ăn sáng."

"Nhưng điều gì xảy ra nếu-"

"Không có gì sẽ xảy ra trong hai mươi phút nữa. Anh hứa với em."

"Không sao đâu Kookie. Nghỉ ngơi một chút," Jimin trấn an với một nụ cười buồn. Đó là người yêu của cậu ấy, cuộc sống của cậu ấy đã ổn định, nên lời nói đủ để thuyết phục Jungkook tắt màn hình và đặt máy tính lên đùi.

Namjoon sau đó giúp Seokjin đặt các đĩa thức ăn đến mọi chiếc ghế trên bàn, khi mọi người đã ngồi, không có gì để nói nữa vì thức ăn rất ngon miệng.

Taehyung đã không có một bữa ăn đầy đủ kể từ khi được giải cứu khỏi trụ sở của Bangtan. Jimin đã lo lắng về việc gây sốc cho dạ dày của cậu ấy hoặc opioid từ chối bất kỳ lượng thức ăn lớn nào, vì vậy chỉ ăn một lượng nhỏ thức ăn và uống nhiều nước. Bữa ăn thịnh soạn của Seokjin giống như ném một miếng thịt vào con hổ bị bỏ đói.

Trong khi thành viên Syndicate ăn với sự nhiệt tình của con hổ, những người khác ăn với tốc độ bình thường. Jimin, tuy nhiên, trông có vẻ không hài lòng khi phải lấp đầy dạ dày của mình, chắc chắn các dây thần kinh khiến cậu ấy không thấy đói. Taehyung biết chính xác cảm giác của cậu ấy.

Thức ăn sẽ trở nên chướng mắt khi điều duy nhất trong tâm trí là sự trở về của người mình yêu.

Mặc dù cậu hiểu được suy nghĩ của Jimin, dạ dày của Taehyung vẫn khăng khăng nuốt chửng thức ăn cho đến khi cảm thấy như muốn nổ tung. Cậu là người ăn xong trước, lau miệng trước khi hỏi Jin, "Em ăn nữa được không? Thật sự rất ngon."

Seokjin có vẻ ngạc nhiên khi thấy Taehyung đã ăn hết nhưng rồi anh ấy cười tươi. "Cuối cùng cùng có người đánh giá cao tài nấu ăn của anh. Tất nhiên em có thể ăn nhiều hơn, V."

Taehyung cười rạng rỡ, nhưng ngay trước khi có thể đứng vững, Hoseok áp một tay lên vai cậu, chỉ cho cậu ngồi yên. "Anh đi lấy cho em, đừng lo lắng." Anh để ý đến chân của chàng trai trẻ, Hoseok lấy cái đĩa trống và đứng dậy.

Taehyung đánh giá cao việc đó. Trong khi cậu cảm thấy thất vọng khi được bảo không làm điều gì đó đơn giản như đi bộ, thì đúng là cậu không nên đứng nhiều. "Cảm ơn anh."

"Chưa hề biết rằng Hoseok có thể hào hiệp như vậy," Namjoon nói đùa từ nơi anh ấy ngồi đối diện, bên cạnh Jin. "Mọi người có biết không?"

Trong khi các thành viên còn lại của Bangtan lắc đầu, Hoseok chế giễu từ nhà bếp nơi anh đang lắp đầy đĩa của Taehyung. "Tất nhiên tớ có thể lịch sự, đồ khốn."

"Dường như chỉ dành cho bạn trai của em thôi," Seok Jin khiến Taehyung lại đỏ bừng mặt.

Bạn trai. Nghe hay thật.

Hoseok trở lại bàn, cái đĩa trong tay anh vung đầy như lúc đầu. Sau khi đặt nó trước mặt cậu, anh lại ngồi xuống.

Taehyung gửi cho anh một nụ cười trước khi ăn một lần nữa.

"Nhân tiện, họ đang hẹn hò," Jin nói với Namjoon và Jungkook, những người đã không ở đó lúc nãy.

"Hả!? Sao kêu không hẹn hò!" Jungkook miệng đầy bánh mì nướng, than thở với Hoseok và Taehyung.

Hoseok nhún vai và nói, "Thì bây giờ hẹn hò."

"Có chuyện gì mà làm thay đổi thế?" Namjoon hỏi, mắt mở to.

"Ờm..." Hoseok quay sang Taehyung, không biết nói gì.

Taehyung, chỉ muốn ăn thức ăn, nói thẳng thừng, "Thú nhận tình cảm của mình và nói ra, giống như bất kỳ cặp đôi nào khác."

Lúc đó Hoseok trông như không biết mình nên che mặt vì xấu hổ hay bật cười vì sự trung thực này. Cuối cùng, anh làm cả hai. "Vâng, em ấy không sai." Hoseok cười khúc khích.

Những người khác đều mỉm cười kể cả Jimin. Mặc dù một ngày của họ rất có thể chứa đựng sự tuyệt vọng và đau đớn, họ vẫn hạnh phúc cho Taehyung và Hoseok, điều đó đã lấp đầy trái tim của cậu bằng sự ấm áp.

"Có vẻ như hơi bất ngờ," Jungkook nói.

Nụ cười của Hoseok không tắt khi anh thừa nhận, "Không, thương nhiều năm rồi, tin anh đi."

Taehyung gật đầu đồng ý. Chỉ khoảng một giờ kể từ khi họ thú nhận yêu nhau, nhưng điều đó không có gì lạ cả. Cũng không khó xử vì như Hoseok nói, mối quan hệ của họ đã có từ lâu. Mặc dù khả năng họ chết vào ngày hôm đó rất cao, nhưng ít nhất họ sẽ chết mà không hối tiếc.

"Vậy..." Jimin bắt đầu, "không phải em muốn thay đổi chủ đề, chúng ta có kế hoạch gì cho ngày hôm nay không?"

"Tất cả những gì chúng ta biết là Gangrim sẽ bao vây Bangtan ngày hôm nay. Không biết vào lúc nào hoặc như thế nào, nhưng miễn là không có gì thay đổi, thì sẽ vào hôm nay hoặc tối nay." Namjoon đặt nĩa xuống, dọn đĩa và ánh mắt căng thẳng.

"Nếu chúng ta vẫn còn ở trụ sở, em có thể xem các cuộc tấn công của Syndicate nhưng tất cả những gì có ở đây là laptop," Jungkook nói một cách đáng tiếc. "Em có quyền truy cập vào tất cả các camera tại Bangtan để có thể theo dõi Yoongi, nhưng đó là tất cả."

Các thành viên Bangtan tiếp tục thảo luận về khả năng của những chuyện có thể xảy ra. Điều gì có thể xảy ra với đồng đội của họ, với Yoongi, Gangrim và những người theo anh ấy. Cuối cùng, giọng nói của họ bắt đầu vang lên bên tai Taehyung, cuộc thảo luận liên tục về người cha vũ phu của cậu đe dọa làm cậu nghẹt thở.

Khi cảm thấy mình không thể thở được nữa, Taehyung lên tiếng, phá vỡ sự im lặng và gây sốc cho những người khác, "Mọi người có nghĩ rằng Gangrim sẽ tìm thấy chúng ta ở đây không? Ông ấy đến Bangtan và không thấy em ở đó, ông ấy sẽ đến tìm em. Dù là đưa về nhà hay giết em, em cũng không chắc, nhưng em..." cậu nuốt nước bọt rất nhiều "em không muốn khiến mọi người gặp nguy hiểm. Nếu bất kỳ ai trong số các anh bị thương hoặc bị giết vì em ở đây thì em không biết mình sẽ làm gì."

Trái tim cậu có cảm giác như bị giữ chặt trong gọng kìm. Cậu có nên rời đi không? Gangrim không có hứng thú với Seokjin, Jungkook, Jimin hay Namjoon. Tất cả những gì người đàn ông muốn làm là giết Jijang và tiêu diệt mối đe dọa mờ ảo từ Bangtan.

Thật không may, Taehyung biết rằng ông ấy cũng muốn lấy lại con trai mình.

Để thay đổi suy nghĩ bi quan của cậu, Hoseok đặt tay lên đùi không bị thương của Taehyung. "Ông ấy sẽ không tìm thấy chúng ta ở đây đâu Tae."

"Nếu em ở đây, thì ông ấy sẽ. Em hiểu ông ấy." Vết bẩn của những giọt nước mắt tự xuất hiện không cần thiết. Thất vọng vì không thể nói chuyện nghiêm túc mà không khóc lóc, Taehyung nắm chặt tay thành nắm đấm và tránh giao tiếp bằng mắt với mọi cặp mắt nhìn cậu chằm chằm. "Em nên rời đi-"

"Không, em sẽ không rời đi." Seokjin ngắt lời, tiếng cười chùi kính và thái độ giống một người mẹ mà Taehyung đã quen dần giờ hoàn toàn không còn tồn tại. Đôi mắt đen của anh ấy nghiêm túc và chết lặng, không chịu khuất phục trước ánh mắt của chàng trai trẻ.

"Bây giờ em là một trong số chúng ta. Nếu Gangrim đến gõ cửa, bọn anh sẽ không để ông ta đưa em đi. Hãy tin anh, Taehyung à."

Lần đầu tiên anh ấy gọi tên khai sinh của cậu chứ không phải là bí danh, "Bọn anh là những mafia được đào tạo đầy đủ, giống như em. Bọn anh có thể tự bảo vệ mình và nếu một trong số chúng ta rơi vào tình huống như tối nay, nó sẽ không phải là gánh nặng trên vai em."

Taehyung làm ướt đôi môi một cách lo lắng, đánh giá cao bàn tay của Hoseok trên chân mình. "Nhưng-"

"Không, anh Seokjin nói đúng đó Taehyung," Jimin đáp. "Bọn tớ không cho phép cậu đi. Cậu đang ở đây, nơi bọn tớ có thể bảo vệ cậu."

Khi nghe thấy sự chắc chắn trong giọng nói của chàng y tá, Taehyung nhận ra cậu gần như đã quên rằng Jimin cũng là một người được đào tạo chính thức. Tính cách dịu dàng thể hiện đó chỉ là một chiêu bài để che giấu rằng cậu ấy cũng có thể sử dụng vũ khí và giết người. Taehyung tự hỏi có bao nhiêu người đã ngã xuống vì vỏ bọc đó.

Muốn cãi thêm lần nữa thuyết phục những người khác để cậu ra đi, nhưng bàn tay của Hoseok siết chặt lại một cách trấn an nơi nó nằm trên đùi mình. "Anh biết, nhưng..." xạ thủ bắn tỉa đảm bảo Taehyung bắt gặp ánh mắt của anh khi anh nói, "Tất cả chúng ta đều ở đây."

Với sự ấm áp của Hoseok làm dịu mọi dây thần kinh trong cơ thể, Taehyung nở một nụ cười yếu ớt. "Anh nói đúng."

"Thật sự là thế mà." Jimin cũng cười theo, đôi mắt cậu ấy dịu dàng ngay cả khi đang buồn lòng. "Chúng ta là gia đình. Chúng tôi chiến đấu vì nhau, và trong đó có cậu."

Cái gật đầu sau đó đã khiến nước mắt của Taehyung rơi xuống nhưng với niềm hạnh phúc và sự biết ơn hơn là tuyệt vọng và sợ hãi. Khi Hoseok cúi xuống với một nụ hôn lên má chàng trai trẻ và lau nước mắt của cậu, Taehyung thốt lên một tiếng nhẹ nhàng, "Cảm ơn mọi người," những người đang ngồi trong bàn khiến cậu cảm thấy mình được yêu thương và bảo vệ.

Lần đầu tiên kể từ khi cha mẹ mấy, Taehyung cảm thấy cuối cùng mình cũng có một gia đình.

Bàn tay ấm áp tìm đến vai phải của cậu an ủi, và phải đến khi người kia lên tiếng Taehyung mới biết là ai.

"Bây giờ em có thể sử dụng máy tính của mình không thưa mẹ?" Đó là Jungkook.

Một tiếng thở dài phóng đại theo sau. "Được rồi con trai." Seokjin mủi lòng và đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi dọn dẹp.

Hoseok rời khỏi Taehyung với một nụ cười, nhưng vẫn giữ lấy tay cậu. "Em không sao chứ?"

Taehyung gật đầu, nước mắt ngừng rơi nhưng đôi mắt chắc chắn vẫn còn đỏ. Bắt chước nụ cười của người yêu. "Vâng, cảm ơn anh."

Trước khi đứng lên để giúp Seokjin, Hoseok hôn nhanh lên mũi chàng trai trẻ. Nó thật nhỏ bé và dễ thương, Taehyung gần như bị đốt cháy ngay tại chỗ. Nhận được nụ hôn từ Hoseok chắc chắn là điều cậu phải làm quen, nhưng cậu sẽ không phàn nàn.

Sau đó, chỉ còn Taehyung, Namjoon và Jungkook ở lại trong khi những người khác dọn bàn và rửa chén. Người trẻ nhất đã để máy tính xách tay của lên và dường như đang đi qua các nguồn cấp dữ liệu camera của trụ sở chính của họ.

Taehyung tò mò cúi xuống nhìn vào màn hình. Dường như không có gì quá khác thường, ít nhất là trong mắt cậu, nhưng bởi sự thiếu phản ứng của Jungkook, cậu nhận ra không có gì xảy ra trong khi họ đang ăn sáng. Đột nhiên có một câu hỏi bật ra trong đầu và Taehyung phải nói.

"Jungkook?"

"Hm?"

"Em bao nhiêu tuổi?" Taehyung biết cậu ấy trẻ hơn, nhưng cậu không chắc là bao nhiêu.

Jungkook rời mắt khỏi máy tính để bắt gặp ánh mắt của cậu. Đôi mắt nai lấp lánh khi trả lời, "Mười chín."

Taehyung kinh hoàng. "Mười chín!? Và em có thể làm tất cả-" Taehyung chỉ vào màn hình,"-điều này!?"

Hacker cười thầm. "Vâng. Em đã động vào máy tính từ khi mười tuổi."

"Woow!" Taehyung kinh ngạc. Một người phải có tài năng thật sự hoặc tận tâm để có thể làm được mức độ công việc mà Jungkook đang làm. Và em ấy chỉ mới 19 tuổi.

Tuy nhiên nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, thật đáng buồn khi một người trẻ như Jungkook lại làm việc như vậy. Taehyung tự hỏi sao em ấy vào Bangtan, nhưng có vẻ nên hỏi vào lần sau.

Như để đánh lạc hướng khỏi những suy nghĩ của cậu, Jungkook chỉ vào một hình ảnh trên màn hình và nói, "Đây là Yoongi. Tuy nhiên anh ấy dùng tên Suga để làm việc."

Taehyung nhìn chăm chú vào màn hình và nghiên cứu người mà Jungkook chỉ. Taehyung nhận ra anh ta là chỉ huy thứ hai của Jijang, người đã cố gắng ngăn thủ lĩnh Bangtan tra tấn Taehyung trong tình trạng bất tỉnh.

Yoongi cũng là người đã đe dọa Hoseok và giúp anh trốn thoát khỏi Syndicate. Nói cách khác, là danh bạ hình icon mèo mà Hobi đã cố gắng hết sức để che giấu khỏi Taehyung suốt những tháng trước.

Mặc dù biết Yoongi có ý nghĩa như thế nào với Hoseok, Taehyung không thể ngăn mình có những cảm xúc lẫn lộn. Đôi mắt đen đã nhìn cậu bị tra tấn với vẻ mặt vô cảm có thể sẽ không bao giờ rời khỏi ký ức. Rõ ràng cậu sẽ mãi mãi biết ơn người đàn ông đã hy sinh để cho phép những người khác trốn thoát và đưa Taehyung đến bệnh viện nhưng hình ảnh đó lại không thể rời khỏi tâm trí cậu.

Để đánh lạc hướng mình, cậu quay sang Namjoon, người ngồi đối diện đang chìm sâu trong suy nghĩ. "Namjoon?"

Người lớn hơn giật mình như tỉnh dậy sau một giấc mơ. "Huh? Sao?"

Taehyung cười thầm. "Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Một kế hoạch." Đôi mắt của Namjoon mệt mỏi.

"Oh. Thế nào rồi?"

"Anh nghĩ là có rồi. Nhưng trước khi nói với mọi người, anh phải hỏi em vài thứ."

"Vâng, là gì thế?"

Namjoon nói nhỏ để chỉ Taehyung và Jungkook có thể nghe thấy. "Em nghiêm túc đến mức nào khi nói Gangrim có thể muốn giết em?"

"Joon," Jungkook khẽ rít lên,như muốn cảnh báo anh ấy.

"Không, không sao," cậu nói trước khi đáp lời. "Gangrim nuôi em như con ruột. Ông ấy nghĩ em là con trai của ông ấy. Rõ ràng là em không thể đọc được suy nghĩ của ông ấy nhưng em cũng không chắc suy nghĩa đầu tiên là giết em, nhưng đó là một khả năng, vì em đã phản bội ông ấy."

"Chà, ông ấy không biết rằng em đã phản bội, phải không?"

"Em nghĩ thế. Có lẽ ông ta chỉ nghĩ em đã bị bắt."

"Vậy, ông ấy có thể muốn giải cứu em, phải không?"

Taehyung đã bắt đầu nắm bắt được vấn đề. "Em nghĩ... có thể?"

"Taehyung à... em có buồn khi ông ấy chết không?"

"Không." Câu trả lời không cần suy nghĩ. Sau đó, cậu cố gắng hiểu suy nghĩ của Namjoon và kế hoạch của anh ấy sẽ đòi hỏi gì.

"Namjoon... Em không... em không muốn giết người. Không chỉ Gangrim. Bất kỳ ai. Em không thể-" Taehyung cố gắng diễn đạt cho đúng "Em không muốn trở thành một kẻ giết người nữa."

Rất may, Namjoon gật đầu. "Anh hiểu. Với kế hoạch của anh, em sẽ không phải như thế nhưng Gangrim phải chết. Nếu không, em sẽ phải chạy trốn khỏi ông ấy suốt đời."

Taehyung gật đầu đáp lại. "Em hiểu rồi. Vậy kế hoạch của anh là gì?"

Thay vì trả lời ngay lập tức, Namjoon quay sang và kêu gọi sự chú ý của người khác. "Mọi người! Tôi có một kế hoạch và tôi nghĩ nó sẽ thành công."

"Vâng! Bộ não của chúng ta cuối cùng đã nghĩ ra thứ gì đó rồi!" Seokjin hờ hững và chạy đến để vòng tay ôm Namjoon nhanh chóng. "Nói đi!"

"Vâng nhưng mà..." anh ấy nhìn Jimin và Hoseok tò mò bước tới. "Mọi người có thể không thích nó."

"Anh cứ nói đi." Jungkook thiếu kiên nhẫn .

Namjoon giải thích kế hoạch mà không bỏ lỡ một chi tiết nào, và Taehyung chỉ có thể nhìn thấy nét mặt của Hoseok ấp úng và biến đổi trong suốt cuộc họp. Đó là một kế hoạch táo bạo. Nguy hiểm.

Mặc dù mọi người đã im lặng lắng nghe mà không ngắt lời, nhưng khi Namjoon nói xong, Hoseok đã phản kháng mà không bỏ lỡ một nhịp nào. "Tuyệt đối không! Chúng ta sẽ không làm điều đó! Nó quá nguy hiểm!"

"Hobi-" Taehyung cố gắng lý luận với người kia nhưng Hoseok vẫn kiên quyết.

"Không, Tae! Đã nói rằng sẽ bảo vệ em và điều này ngược lại với việc bảo vệ! Chúng ta không thể, Namjoon!

"Đây có thể là cách duy nhất để tất cả chúng ta thoát chết và giết Gangrim. Đó không phải là những gì chúng ta muốn sao?"

"Đúng, nhưng-!" Hoseok đưa một bàn tay căng thẳng qua mái tóc của mình. "Tớ không thể- Chúng ta không thể ném em ấy vào nguy hiểm như thế! Em ấy hầu như còn chẳng thể đi bộ!"

"Hobi, em vẫn ổn với điều đó," Taehyung cố trấn an anh. "Trên lý thuyết là vậy đúng không? Nếu Gangrim xuất hiện ở đây, đó là những gì chúng ta sẽ làm."

"Không! Anh sẽ không để ông ấy đặt tay lên người em một lần nào nữa!"

Taehyung không biết làm thế nào để phản bác lại điều đó nên cậu chỉ im lặng. Cậu đã nói với Hoseok vào tối qua về việc ông ta hành hạ cậu, và rõ ràng nó đã ảnh hưởng đến anh nhiều hơn Taehyung nhận ra.

"Đây có thể là cách duy nhất Hoseok à" Giọng Seokjin nhẹ nhàng êm dịu.

"Nhưng-Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu nó không theo kế hoạch và-" Giọng anh vỡ òa, cắt ngang lời anh khi cố kìm nước mắt. Taehyung đau lòng khi thấy Hoseok như thế này.

"Kế hoạch này sẽ thành công." Jimin nói và đặt tay lên vai Hoseok. "Ngay cả khi không, Taehyung vẫn sẽ an toàn và chúng ta có thể tìm ra thứ gì đó khác. Được chứ?"

Bướng bỉnh, Hoseok lắc đầu, nhưng dường như anh không thể phản kháng lại bằng giọng mà không thốt ra tiếng khóc, nên anh chọn im lặng.

"Chúng tớ cần cậu, nếu không mọi thứ có thể bị sai đi," Namjoon nói.

Xác định rằng Hoseok sẽ không đồng ý với kế hoạch rủi ro này, Taehyung đứng dậy khỏi chỗ ngồi, và cẩn thận với đôi chân bước về phía người mình yêu. Khi đứng trước mặt Hoseok, cậu ôm hai bầu má của anh và buộc mắt họ phải nhìn nhau. "Em biết anh đang lo lắng, nhưng chúng ta không thể chạy mãi được. Đây là cách duy nhất để thoát khỏi Gangrim."

"Nhưng anh không thể mất em lần nữa."

Trái tim Taehyung đau đớn. "Anh sẽ không, Hobi, anh sẽ không. Em hứa em sẽ an toàn."

Đặt một nụ hôn lên môi anh như để khẳng định. Sau đó mỉm cười. "Biết đâu có lẽ anh Yoongi sẽ giết được ông ấy trước khi ông ấy có thể đến tìm chúng ta."

Cái bĩu môi vẫn bướng bỉnh trên khuôn mặt của Hoseok, nhưng sau một lúc, nó may mắn tan chảy vì một nụ cười nhỏ. "Em nói đúng."

Trái tim của Taehyung rít lên trong chiến thắng. Hoseok lên chiến tuyến này cùng họ rồi.

"Tuyệt!" Taehyung ấn một nụ hôn nhanh vào đôi môi đang cười của người mình yêu. "Chuẩn bị thôi nào!" Cậu quay sang chủ nhà, "Anh Seokjin, anh sẽ không có một kho vũ khí trong nhà đúng chứ?"

Jin giễu với một nụ cười rộng có phần quỷ dị trên khuôn mặt.

"Xì, em nghĩ anh là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro