Chap 6: I'm fine - Save me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(ba tháng sau)

Hạnh phúc là điều mà Hoseok không bao giờ có được khi còn ở Syndicate. Chỉ có những buổi sớm mai nằm cùng Taehyung quấn chặt người mình Hoseok mới cảm thấy thực sự bình yên, không sợ những gì Gangrim đã làm trong bóng tối. Cái cách mà cánh tay em vòng lấy eo anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, cách mà đôi chân họ thường đan xen vào nhau khiến họ cảm thấy như hòa quyện cùng một cơ thể, và cách hơi thở của Taehyung ấm áp phả vào gáy anh làm dịu đi mọi cơn đau trong người. Đối với cuộc sống tạm bợ của Hoseok, điều đó giống như một phương thuốc, cách tiếp xúc da thịt với Taehyung hoặc chỉ là một nụ cười hình hộp chân thật của em cũng có thể xóa tan mọi đau khổ của Hoseok.

Em đóng những đau đớn của anh vào một chiếc hộp mà sẽ được mở ra lại ngay khi ta tách rời.

Em là liều thuốc giảm đau lấy đi tất cả những gì đã làm tổn thương anh, một loại thuốc mà anh phát nghiện, một loại thuốc mà anh không còn giữ bên cạnh nữa.

Hoseok không còn thức dậy với những cái ôm ấm áp hay những nụ hôn vào thái dương, nhưng anh không sợ. Bây giờ, anh không thức dậy với những cơn ác mộng rồi cần được vỗ về, anh không thức dậy với nỗi sợ hãi thường trực rằng điều gì đó sẽ trở nên tồi tệ vào ngày hôm nay, cùng nỗi sợ sẽ bị giết chết một cách tàn nhẫn.

Là những ngày mà Hoseok thức dậy một mình trên giường của mình, trong phòng riêng của mình, nhưng cũng rất đỗi bình thường. Tuy nhiên vài ngày anh sẽ giật mình vì cô đơn, mong chờ được nhìn thấy người mình yêu, và rồi để chỉ nhận ra rằng họ đã không gặp nhau không chạm vào nhau và đã không nói chuyện trong gần ba tháng.

Cảm giác đó mỗi khi đến thì sẽ không kéo dài lâu. Dù vậy nó vẫn luôn ở đó, âm ỉ khăng khăng kéo theo những suy nghĩ của anh ngay cả khi anh đi cùng những người bạn mới, nhưng anh sẽ chỉ cho phép mình nghĩ đến nó vào giờ sáng hoặc tối muộn khi nằm một mình, không chút hơi ấm vòng tay ôm lấy anh và cả những lời nói nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai.

Lý do mà Hoseok cảm thấy hạnh phúc ở hiện tại là vì Min Yoongi. Tất cả là vì Yoongi mà Hoseok có một phòng ký túc xá mới, một công việc mới, những người bạn mới và một ngôi nhà mới. Hoseok chưa bao giờ biết cảm giác như thế nào khi có một ngôi nhà đoàng hoàng, một nơi có cảm giác như một mái ấm thay vì chỉ là bốn bức tường và một mái nhà trên đầu. Trong khi làm quen với những thứ trong băng mafia, anh cảm thấy đây mới thật sự là nhà, khác với khi ở cùng cha mẹ hoặc ở Syndicate.

Đã ba tháng kể từ khi Hoseok cứu Jimin, và như lời cảm ơn, Yoongi đã đề nghị cho Hoseok một vị trí ở Bangtan. Lượng niềm tin phải có đối với phần của Yoongi đã nói lên một cách quyết liệt về mối quan hệ của họ, và Hoseok sẽ cảm thấy mãi mãi mắc nợ Yoongi.

Trong vài tuần đầu tiên đầy khó khăn đầy sợ hãi, hối tiếc và cô đơn, Hoseok chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế sau khi anh đã quen với cách làm việc của Bangtan và làm quen với các thành viên.

Trước sự ngạc nhiên của Hoseok, Bangtan Mafia, nơi mà các tổ chức khác khi nghe đến đều phải rùng mình bao gồm cả Syndicate, chỉ vỏn vẹn khoảng 50 người. Và trong số đó chỉ có một nửa là nhân viên trực tiếp. Yoongi đã giới thiệu Hoseok với nhiều người trong số họ, vì một phần các thành viên thường ra ngoài chiến trường hoặc làm việc bên ngoài trụ sở. Yoongi bao giờ ngừng gây sốc với Hoseok, gã đã tiết lộ với anh trong tuần đầu tiên rằng phần lớn các hợp tác xã thực sự là từ chính phủ, thông đồng với Bangtan để vạch trần cấp trên của họ.

Ngoài việc kết bạn với các điệp viên hai mang, Hoseok đã gặp những người hoạt động chính của họ, những người bắt đầu với Bangtan và đặt lòng tin vào Bangtan. Trong số đó có một người đã chào đón Hoseok với vòng tay rộng mở và nụ cười lúm đồng tiền. Cậu ta tiết lộ tên thật của mình cho Hoseok chỉ vài ngày sau khi gặp, mặc dù Yoongi đã rủa mắng xối xả. Namjoon là tên của người nọ, trở thành một trong những người bạn thân nhất của Hoseok ở Bangtan.

Sau khi gặp các thành viên, Yoongi đã đưa Hoseok đến chào hỏi những người đứng sau công nghệ thông tin. Họ là những người thường xuyên bí mật trong các tình huống phi bạo lực, trốn từ xa để hack hoặc phân tích đối thủ của họ. Jimin, cậu trai tóc bạc mà Syndicate đã bắt và tra tấn, là một trong số đó. May mắn thay cậu ấy đã sống sót sau những vết thương nặng, và tính cách vui vẻ hồn nhiên trở nên rõ ràng hơn khi Hoseok biết thêm về cậu ấy. Jimin sẽ mãi mãi biết ơn Hoseok và thường đi theo anh khi anh không ở cùng Yoongi hoặc làm việc.

Một người khác thuộc bộ phận công nghệ mà Hoseok đặc biệt chú ý là một chàng trai trẻ tên Jungkook. Jungkook là một hacker, và theo Yoongi, cậu bé là người đã đến chỗ Hoseok vào thời điểm đó, đi cùng Kaine để dò Taehyung. Tất cả những gì họ cần từ Jungkook là một lần quét khuôn mặt và nghiên cứu trong cơ sở dữ liệu rộng lớn để khám phá từng chút về Hoseok cùng mối quan hệ của anh với Syndicate. Người nhỏ hơn đã xin lỗi Hoseok nhiều lần khi họ gặp nhau, nhưng Hoseok không nghĩ xấu gì cả.

Thành viên cuối cùng mà Hoseok trở thành bạn thân thực sự là người tên Kim Seokjin, một quan chức chính phủ làm việc cùng với Bangtan. Cụ thể, người này làm việc với Cục Điều tra Liên bang, điều đó có nghĩa là việc anh ta thông đồng với một băng mafia tội phạm khiến công việc của anh ta nguy hiểm hơn so với trước đây. Tuy nhiên, anh ta cam đoan với Hoseok khi họ gặp nhau rằng anh ta sẵn sàng chấp nhận hậu quả nếu bị bắt, và sẽ không bao giờ hối hận khi làm việc với Bangtan, vì họ đã tống khứ những người tham nhũng và biến đất nước thành một nơi tốt hơn.

Ngoài việc gặp gỡ những người bạn mới ở Bangtan, Hoseok đã được gặp thủ lĩnh, một người phụ nữ với sự hiện diện đáng sợ gấp mấy lần Gangrim. Cô ta được gọi là Jijang và thậm chí cả những người điều hành thân cận cũng không biết tên thật của cô ta. Tỏ ra lạnh lùng và khắc kỷ trong vài tuần đầu tiên về sự hiện diện của Hoseok, giờ đây lại có một chút thân thiện. Yoongi nói rằng chính vì tính cách hòa đồng của Hoseok mà Jijang mến anh rất nhanh, mặc dù không tin tưởng gì mấy.

Một điều mà mọi người đều biết về Jijang là lòng căm thù của cô đối với Syndicate, và cụ thể hơn là Gangrim. Nhân viên của cô biết rằng cô coi thường bất cứ ai lấy mạng người khác mà không có lý do hoặc ý định tốt, và Gangrim cùng các thành viên trong vòng tội phạm của hắn hoàn toàn trùng khớp với mô tả đó.

Vì điều này, Yoongi đã bịa đặt một câu chuyện về nơi gã tìm thấy Hoseok và tại sao lại đưa anh vào băng mafia của họ. Nếu Jijang biết nguồn gốc của Hoseok, cô ta sẽ giết anh ngay lập tức hoặc tra tấn anh để biết thông tin về Syndicate trước.

'Không tha thứ' là ba chữ hoàn toàn tương thích với suy nghĩ của cô ta về từng thành viên trong Syndicate

Chừng nào cô chưa phát hiện Hoseok từng làm việc dưới quyền Gangrim, anh sẽ mãi mãi an toàn trong vòng tay của Bangtan.

______

"Anh không biết, Kookie. Em không nghĩ nó có vẻ hơi tối đối với anh sao?"

Jungkook tròn mắt trước lời nhận xét đó. "Đây là màu tóc tự nhiên của anh! Đã bao lâu rồi kể từ khi mái tóc của anh màu đen chứ?"

Hoseok nghĩ về lúc còn nhuộm tóc màu đỏ từ những năm trước. Anh đã nhuộm cùng Taehyung, người vừa trở thành cộng sự được chỉ định của anh tại Syndicate và muốn nhuộm tóc vàng. Đẩy suy nghĩ về cộng sự cũ ra khỏi tâm trí trước khi cơn đau quen thuộc trong ngực anh trỗi dậy, Hoseok đếm số năm và nói với người bạn nhỏ của mình,

"Anh nghĩ đã khoảng ba năm rồi."

Hacker nhìn thẳng vào mắt của Hoseok qua gương phòng tắm mà cả hai đứng trước mặt, dùng khăn lau khô tóc mới nhuộm của người kia. "Khá lâu rồi nhỉ?" Cậu ấy treo chiếc khăn ẩm lên thanh rèm tắm. "Em nghĩ rằng nó trông rất tuyệt đó. Nhìn chúng ta giống nhau rồi này!" Tay chỉ chỉ vào mái tóc sẫm màu của mình, cười rộ lên.

Hoseok khẽ mỉm cười vì điều đó.

"Giờ anh trông bí ẩn hơn nhiều rồi đấy thành viên của Bangtan Choi Hoseok~"

Cả Jungkook và Hoseok đều nhận thức rõ rằng 'Choi' không phải là họ của anh. Nó được trao cho anh thay cho 'Jung' bởi Yoongi vì gã muốn che giấu danh tính của anh khỏi Jijang và các hợp tác xã khác, họ sẽ không chấp nhận việc đưa một người từng làm cho Syndicate vào tổ chức của họ. Jungkook ban đầu đã xác định được thông tin của Hoseok vài tháng trước, giờ cũng phải tuân theo việc gọi Jung Hoseok là Choi Hoseok.

Chuyện Jungkook sẵn sàng làm như vậy đã khiến Hoseok bối rối. Rốt cuộc, tại sao một người trung thành với một trong những trùm tội phạm lớn nhất, có ảnh hưởng nhất của đất nước lại đồng ý che giấu danh tính của một thành viên mới? Câu trả lời Hoseok đã tìm thấy, một số thành viên nhất định và đặc biệt là những người anh đã kết bạn, thực sự trung thành với nhau hơn là với Jijang.

Họ ngước nhìn Jijang, tuân theo mệnh lệnh quy tắc của cô, nhưng thật ra Jungkook, Yoongi, Seokjin, Jimin và Namjoon đều trung thành với nhau và đặt nhau trên tất cả những người khác. Khi Yoongi giới thiệu Hoseok và bảo họ gọi anh là 'Choi', họ không nghi ngờ gì dù chỉ một chút.

Tất cả họ chắc hẳn đã trải qua khá nhiều chuyện tồi tệ cùng nhau và trở thành niềm tin của gã, Hoseok nghĩ. Năm người đó có mối quan hệ mà Hoseok từng trải qua với một người trước đây: Taehyung.

Vòng tròn nhỏ của các thành viên mafia chấp nhận Hoseok gần như ngay lập tức, đối xử với anh như thể đã quen trong nhiều năm. Hoseok vẫn không chắc mình có xứng đáng với niềm tin của họ không. Tất cả những gì họ biết về anh là anh và Yoongi rất thân thiết, rằng Hoseok đã mạo hiểm mạng sống của mình để cứu Jimin. Tuy nhiên đối với họ những chuyện đó rất rất đáng để tâm. Jungkook, vì công việc của mình, là người duy nhất ngoài Jimin và Yoongi biết Hoseok đến từ đâu.

Thành thật mà nói, Hoseok nghi ngờ rằng Namjoon có manh mối về nơi Yoongi tìm thấy anh, vì dường như không gì có thể thoát khỏi đôi mắt khôn ngoan và đầu óc thông minh đó. Hoseok cũng sẽ không ngạc nhiên nếu Jin cũng biết.

Vấn đề là, họ không làm bất cứ điều gì cả. Họ không đối xử với anh khác đi bởi vì anh đến từ phía kẻ thù. Họ đã không hỏi hoặc thẩm vấn anh về Syndicate, mặc dù họ có thể có được thông tin hữu ích từ anh. Tất cả những gì họ quan tâm là anh đã cứu mạng Jimin, đủ tốt để trở thành bạn của Yoongi và anh cũng đối xử với họ theo cách tương tự.

Nếu điều đó không nói lên được lòng tốt của những người đó, thì Hoseok không biết điều gì có thể thay thế được nữa. Anh biết ơn vì đã tìm được đường đến với họ.

Một tiếng gõ cửa khiến Hoseok giật mình.

Jimin thò đầu vào phòng tắm, mái tóc bạc và đôi mắt cười chắn cả tầm nhìn. "Này, chúng ta có một-" Jimin ngưng bặt khi nhìn thấy thuốc nhuộm tóc trên mặt bàn và đầu của người anh mình. "Tóc của anh!" Cậu ấy mở hẳn cửa ra và xông vào căn phòng nhỏ, không do dự chút nào trước khi chạy ngón tay qua những lọn tóc tối màu của Hoseok. "Nhìn rất đẹp, em thích nó! Màu tóc tự nhiên của anh đúng chứ?"

Tầm nhìn bị che khuất bởi nụ cười quyến rũ của Jimin, Hoseok chỉ có thể cười đáp trả. "Ừm chính nó."

Rút tay lại và trả cho Hoseok không gian cá nhân, Jimin tiếp tục tưới những lời khen ngợi lên người anh. "Ah, trông anh tuyệt lắm đó! Mái tóc sẫm màu không khiến anh trông u ám như Yoongi. Trông anh kiểu, thông minh và trưởng thành."

Jungkook phá lên cười, "đừng để Yoongi nghe anh nói thế Jimin! Anh ấy yêu anh, nhưng em không nghĩ rằng anh ấy sẽ vui khi nghe anh gọi anh ấy là 'u ám'."

Hoseok cũng không thể nhịn được cười. "Anh đồng ý. Anh nghĩ rằng anh ấy trông rất ổn với mái tóc trắng."

"Đúng luôn!" Jimin suýt nhảy lên vì phấn khích khi có người đồng ý kiến với mình. "Em cứ bảo anh ấy tẩy tóc nhưng ảnh không nghe." Cậu ấy đặt tay lên má và nhắm mắt lại như thể đang mơ mộng. "Em rất thích nhìn thấy Yoongi của mình với mái tóc sáng màu. Có lẽ sau đó ảnh sẽ trông bớt u ám hơn và-"

"Ai nói tôi u ám?" Yoongi xuất hiện ở cửa khiến ba người kia giật cả mình vì ngạc nhiên và xấu hổ.

"Không c-" Jungkook trả lời.

Jimin chọn bia đỡ đạn và hét lên, "Hoseok!"

"!?"

Jimin chỉ cười trước phản ứng của Hoseok ngồi nhảy qua Yoongi, người đang nhìn đâu đó giữa sự khó chịu và hoàn toàn không chịu nổi. "Yoongi~ Em nhớ anh~" Vòng tay qua vai gã, cậu ấy cố gắng kêu gọi sự chú ý của người yêu sau màn nói xấu sau lưng vừa rồi.

"Hẳn rồi, ta vừa gặp nhau mười phút trước. Có chuyện gì về việc nhuộm tóc của anh?" Bây giờ Hoseok thấy sự phiền toái trong biểu hiện kia chỉ là giả vờ, và Yoongi không có gì ngoài sự thích thú.

"Chẳng có gì cả em đâu có trêu anh đâu." Jimin hôn má Yoongi xin lỗi trước khi quay lại với Jungkook và Hoseok. "Em đến để nói với hai người là Jijang mở một cuộc họp. Chúng ta phải đi."

"Chúng ta trễ rồi. Cuộc trò chuyện về màu tóc ấp ủ của tôi hẳn là một cách tuyệt vời để câu giờ," Yoongi giễu, vòng tay quanh eo Jimin.

"Bọn em không biết có cuộc họp! Đi thôi Hobi." Jungkook nhanh chóng sắp xếp đồ dùng nhuộm tóc của họ và vứt vào thùng rác trước khi lôi những người kia ra khỏi phòng tắm và xuống địa điểm gặp mặt, trong khi hoàn toàn không biết gì về sự hỗn loạn đang diễn ra bên trong trái tim của Hoseok vì cái biệt danh đó.

_______

Cơ sở hoạt động của Bangtan Mafia nằm trong một nhà kho cũ. Những bức tường gạch, cửa sổ và trần nhà cao chứa tất cả mọi thứ từ ký túc xá của các thành viên, phòng họp, trụ sở của intel đến văn phòng của Jijang. Họ có một cái sảnh nhưng căn cứ của họ không mở cửa công cộng, không giống như Syndicate. Sảnh chỉ đơn thuần là để trưng bày trong trường hợp nhân vật có địa vị cao nào đó muốn đi bộ. Nơi xa nhất trong trụ sở của họ là một căn phòng lớn, hơi trống trải và Hoseok vẫn chưa biết dùng để làm gì. Các ký túc xá và phòng ngủ cho các thành viên ở trên tầng cao nhất, với các phòng hack và tình báo nằm bên dưới nó. Trên tầng chính, ở giữa căn phòng trống và sảnh thường cũng bị bỏ trống.

Jijang đứng ở phía sau căn phòng, làn da sẫm màu và mái tóc xoăn bồng bềnh của cô được phô ra. Cô mặc toàn màu đen, như trang phục thường ngày, nhưng nét mặt khó chịu hơn bình thường. Đường nét sắc sảo và đôi mắt cô nhìn quanh căn phòng một cách nhanh chóng như thể sẽ bắt được một nội gián với cái nhìn vào khuôn mặt của họ.

Hoseok đứng ở hàng ghế đầu, giữa Yoongi và Jungkook. Jijang cho họ một cái nhìn không mấy thiện cảm khi họ đến muộn, nhưng dù sao thì cô cũng đã đợi họ để bắt đầu. Cô không hành động như vậy, nhưng cô thực sự rất thân với Yoongi và "vòng tròn thân thiết" của gã. Họ có lẽ là cộng sự thân cận nhất của cô, vì cô không tin tưởng ai một cách dễ dàng, hoặc tất cả. Cô giữ mọi người ở một khoảng cách, nhưng Yoongi, Jungkook, Jimin và Namjoon đã có thể điều hướng vị trí của họ gần hơn.

Không, cô không tin tưởng Hoseok. Mặc dù không có lý do. Suy nghĩ của cô là cô có thể khiến mọi người làm việc cho mình trong khi mình không có lòng tin, miễn là họ hiểu hậu quả là gì nếu họ phản bội. Cô ta tàn nhẫn, không khoan nhượng, và hơn hết là cực kì thận trọng.

Mặc dù xa cách với mọi người nhưng Jijang nắm bắt được những thay đổi nhỏ nhất ở cả những người gần gũi với cô và những người không ở gần cô. Khi Hoseok đứng ở hàng ghế đợi cô bắt đầu, họ đã giao tiếp bằng mắt và cô trao cho anh một ánh mắt dò hỏi tinh tế, như thể nhận thấy sự thay đổi của màu tóc.

Hoseok chỉ nở một nụ cười nhỏ, như muốn nói 'Vâng, nó khác biệt', và cô ấy trả lời với một nụ cười tương tự nói rằng 'Nó trông thật tuyệt'.

Khi người họ đang chờ đợi đã ở đúng chỗ, cuối cùng chỉ có khoảng ba mươi người hoặc nhiều hơn, Jijang lên tiếng. Cô ấy giao tiếp bằng mắt với mọi người ít nhất một lần, để đảm bảo rằng sự chú ý của họ không dành cho ai ngoài mình.

"Người quan trọng thường xuất hiện muộn." Cô nói đùa, mọi người tham dự đều biết cô ấy đủ rõ để không nghiêm túc suy nghĩ câu đó. Đó là cách đùa của cô ấy dù chả có gì vui. Nếu Jijang nghe thấy Hoseok đáp lời thì cô sẽ giẫm nát cậu ấy ngay tại đây.

Câu nói đó khiến đám đông cười ồ lên. Khi họ im lặng trở lại, cô bắt đầu nói. "Mọi người đều biết tôi không thường kêu gọi một cuộc họp mà không cần thông báo trước. Điều đó có nghĩa là mọi người nên nhận thấy được sự khẩn cấp. Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề." Ánh mắt tăm tối một lần nữa lướt từ người này sang người khác, đôi mắt sắc bén như những đường nét trên mặt của cô ấy. "Thời gian đã đến. Chúng ta sẽ đưa Gangrim và cặn bã Syndicate thoát khỏi cảnh khốn khổ của họ."

Tiếng hoan hô nổ ra từ khắp nơi trong phòng, Hoseok thậm chí còn thấy Jungkook và Namjoon mỉm cười tự hào trong khi anh thì thấy trái tim mình như rơi xuống vực thẳm. Thật ra đến bây giờ mới làm điều này thì đã quá lâu, Hoseok đã ngạc nhiên vì nó không xảy ra sớm hơn, anh và Yoongi đã bắt đầu lấy thông tin về Gangrim vài tháng trước.

Trái tim anh không rơi vì Gangrim, không. Nó rơi vì Taehyung.

Nếu Bangtan chuẩn bị thực hiện kế hoạch giết Gangrim, Taehyung cũng như phần còn lại của Syndicate sẽ gặp nguy hiểm. Nike, Sangre và tất cả những người mà Hoseok đã tiếp cận dù chỉ một chút, sẽ phải dấn thân vào cuộc chiến với người phụ nữ tàn nhẫn nhất mà anh từng biết.

Ngay cả khi Gangrim và Syndicate không hề hấn gì với kế hoạch của Jijang, họ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Họ sẽ không bao giờ để Gangrim bị loại bỏ nếu không chiến đấu, và nếu Jijang giết hắn thành công trong khi hắn ngủ mà không có lính gác xung quanh, họ vẫn sẽ trả đũa.

Taehyung sẽ bị buộc phải chiến đấu.

"Yoongi lên đây đi." Jijang nói, làm gián đoạn sự hoảng loạn của Hoseok.

Tiếng ồn đã ngưng lại, Yoongi tìm cách đứng bên cạnh Jijang. Jimin, người đã đứng ở phía bên kia của Yoongi, trượt đến chỗ Hoseok và nắm chặt tay anh, như thể hiểu được sự hỗn loạn đang diễn ra trong trái tim anh.

Hoseok nắm chặt tay cậu, rất biết ơn vì sự kết nối này. Anh thật may mắn khi có một người bạn như Jimin bên cạnh, hỗ trợ và yêu thương anh khi vắng mặt Taehyung.

Jijang bắt đầu nói to và rõ ràng. "Yoongi đã điều tra và thu thập thông tin về Gangrim trong gần một năm nay. Cậu ấy tin rằng đã đến lúc chúng ta hành động." Cô đưa tay về phía người đàn ông bên tay phải của mình, chỉ huy thứ hai của tổ chức.

Yoongi bước về phía trước, vị trí rất cao, nhưng không bằng Jijang. Vẻ mặt gã nghiêm túc, gã tránh ánh mắt của Hoseok.

"Đúng thế. Tôi đã bắt đầu xây dựng hệ thống nội gián của mình trong Syndicate vào mười tháng trước, nhưng không có thành công thực sự nào cho đến khoảng tháng 12. Tôi có lý do để tin rằng Gangrim có kế hoạch tấn công chúng ta trong năm nay, nhưng không phải trong vài ngày hay vài tuần. Đây là lý do tại sao tôi tin rằng chúng ta nên tấn công trước, và giết hắn cùng các cộng sự thân cận nhất của hắn trước khi họ có thể đến gần chúng ta."

Cả phòng im lặng lắng nghe từng tiếng của gã.

"Sẽ là một chiến công không nhỏ. Hắn tăng cường bảo vệ và lính canh rình rập trang viên của mình mỗi giờ mỗi ngày." Gã nhìn quanh phòng, đôi mắt cuối cùng cũng đổ dồn vào Hoseok. "Tuy nhiên, hậu quả của cái chết dành cho Gangrim sẽ là cuộc chiến thực sự."

Gã biết chính xác những gì Hoseok sẽ nghĩ về tình huống này. Hoseok biết ánh nhìn đó có nghĩa rằng gã hiểu sự lo lắng trong anh, và họ sẽ nói chuyện sau.

"Syndicate sẽ không tha thứ cho người gây ra cái chết của hắn. Họ sẽ trả thù, và họ sẽ làm như vậy với một lực lượng cạnh tranh với chúng ta. Tuy nhiên không có người lãnh đạo họ, do đó sẽ không có người đứng ra vạch kế hoạch đàng hoàng. Đó là cách chúng ta sẽ đánh bại họ." Yoongi mỉm cười đắc thắng.

"Hãy để Gangrim và cái chết của những người theo hắn là bước tiến tới một xã hội tốt đẹp hơn!"

Căn phòng bùng nổ với sự cổ vũ và hoan hô. Cái chết của Gangrim đã được họ mong ước bấy lâu và mọi thành viên băng mafia này đều biết rõ chuyện ấy sẽ đánh bay hệ thống tội phạm ra khỏi nước của họ khỏi sự hỗn loạn.

Khi không còn Gangrim và tổ chức của hắn, vòng tội phạm ngầm sẽ tan biến. Nó sẽ không biến mất, nhưng sẽ bị rối loạn và ít ảnh hưởng đến xã hội trong vài năm tới. Đối với Bangtan, đây sẽ là một chiến thắng rất lớn.

Đối với Hoseok, nó chẳng mang lại điều gì ngoài sợ hãi.

Jijang trở thành trung tâm của sự chú ý một lần nữa và nói với niềm tin chắc chắn, "Chúng ta đều biết Gangrim đã nằm trong danh sách tiêu diệt lâu dài và tôi chắc chắn rằng tất cả mọi người đều háo hức như tôi, không thể chờ đến ngày cơ thể hắn thối rữa. Ừm, đợi thêm một chút nữa. Chúng ta cần thời gian thích hợp để chuẩn bị, như thường lệ. Vụ ám sát sẽ diễn ra trong hai tuần nữa. Mỗi người sẽ được thông báo riêng về phần của mình trong vài ngày tới." Jijang cười lộ ra hàm răng, đầy quỷ dị.

"Cái chết có thể mang lại hòa bình."

"Cái chết có thể mang lại hòa bình!" Các nhà điều hành, người cung cấp thông tin, tin tặc và các nhân viên đều hợp nhất để chia sẻ mục tiêu mang lại hòa bình cho xã hội thông qua việc giết chết những người tìm cách hủy hoại nó. Rất đẹp.

Khẩu hiệu đó của họ luôn là kết thúc các bài phát biểu của Jijang, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc. Hoseok gần như không thể thở được. Anh biết ơn Jimin khi đứng cạnh mình, nhưng anh cần nói chuyện với Yoongi. Anh biết rằng chỉ huy thứ hai có gần như toàn bộ tiếng nói trong chiến dịch này, vì vậy Hoseok cần biết liệu gã có thể cứu Taehyung khỏi xô xát hay không. Ngay cả từ khoảng cách này, thậm chí đã không nói chuyện cùng em trong thời gian dài, Hoseok cảm thấy mình phải bảo vệ Taehyung khỏi bất cứ điều gì có khả năng làm tổn thương em.

Các thành viên đã rời khỏi phòng, Jijang ở lại để nói chuyện với Namjoon và Yoongi. Hoseok đợi ở ngoài phòng.

"Hai em đi trước đi. Anh cần nói chuyện với Yoongi," anh nói với Jimin và Jungkook, cả hai đều lo lắng cho anh.

"Anh ổn không vậy Hoseok?" Jimin hạ giọng để không ai có thể nghe thấy lời mình ngoài mình, Jungkook và Hoseok. "Có phải do... ừm anh hiểu mà?"

Hoseok hít một hơi thật sâu và gật đầu. "Nhưng anh vẫn ổn. Anh cần nói chuyện với Yoongi."

"Đến tìm tụi em nếu anh cần gì nhé." Jungkook vỗ vai anh thân thiện, sau đó hai người rời đi với dòng chảy của các thành viên khác.

Vài phút sau, Yoongi bước ra và gặp Hoseok. "Tôi nghĩ cậu đang đợi tôi." Một nụ cười tàn khốc hiện ra trong nét mặt gã. "Muốn nói chuyện đúng không?"

"Tại sao anh không nói với tôi?" Đó không phải là điều mà Hoseok muốn hỏi, nhưng đó là điều đầu tiên anh nói ra. Có thể anh đã điên, anh chưa kịp nghĩ đến nó là miệng đã thốt ra rồi.

Yoongi thở dài. "Hãy nói chuyện ở một nơi nào đó mà cô ấy không thể nghe thấy chúng ta."

Gã đã đúng, Jijang vừa qua cửa, vẫn nói chuyện với Namjoon. Hoseok gật đầu, lời xin lỗi viết trên mặt.

"Ừ."

Họ đi lên sân thượng, nơi sẽ không có con mắt tò mò hoặc nghe lén trong phạm vi. Sàn xi măng của sân trượng nâng lên ở các cạnh để tạo ra các gờ cao mà người ta có thể đặt tay lên và nhìn vào thành phố bên dưới. Là nơi yêu thích của Hoseok để giải tỏa tâm trí hoặc làm dịu trái tim anh, vì những cơn gió nhẹ thổi vào làn da anh.

Yoongi chống khuỷu tay lên gờ, nhìn ra xa, và Hoseok đứng bên cạnh, dồn trọng lượng của mình lên bức tường ngắn. Bầu trời tối đen và các ngôi sao được nhìn thấy rõ hơn so với ở Akarui, vì ánh sáng ở đây không chói mắt. Im lặng duy trì vị trí giữa họ trong vài phút, hai người bạn suy nghĩ về những lời tiếp theo của họ.

Cuối cùng, Yoongi lên tiếng trước. "Tôi xin lỗi vì không nói với cậu về kế hoạch." Gã tránh ánh nhìn của Hoseok, giữ đôi mắt sắt bén về bóng của các tòa nhà dặm xa. "Tôi không biết cậu sẽ phản ứng thế nào, bạn của cậu ở đó."

Hoseok nghiên cứu biểu cảm của Yoongi, sự tức giận đã qua lâu nhưng sự thất vọng vẫn còn.

"Nhưng anh nên nói với tôi. Tôi- chúng ta có thể nghĩ về nó và thông qua cùng nhau. Tôi biết nhiều hơn về Syndicate và cấu trúc cũng như các chức năng hơn so với anh."

"Có thể đó là sự thật, nhưng..." Yoongi trông như không biết phải nói làm sao nhưng gã vẫn cố gắng.

"Nhưng cái gì?"

Gã nhìn vào đôi mắt đang chờ đợi của Hoseok, thừa nhận, "Tôi lo lắng rằng hành động sẽ bị che khuất bởi cảm xúc của cậu dành cho cộng sự cũ. Cậu không nói về cậu ta, nhưng tôi biết rằng cậu nhớ cậu ta. Rất nhiều. Cho dù cậu có thừa nhận hay không, kế hoạch của tôi sẽ bị thiên vị bởi vì cậu ta ở đó."

Hoseok muốn nổi giận với Yoongi, anh muốn mắng người kia vì đã khiến người duy nhất anh từng yêu gặp nguy hiểm, nhưng than ôi Hoseok là một người đàn ông lý trí. Anh biết rằng Taehyung là kẻ thù của Yoongi và Bangtan sẽ thực hiện các biện pháp quyết liệt để đảm bảo cái chết của Gangrim, ngay cả khi điều đó có nghĩa là đưa một người thân yêu của đồng đội mình vào con đường lửa. Jijang và đoàn quân của cô sẽ không đi xa đến thế nếu họ cảm thấy thoải mái khi nói đến cảm xúc.

Anh muốn nói, nhưng không biết phải nói gì như 'hãy tha cho em ấy '. Thay vào đó, anh chỉ hỏi, "Thực sự tôi có thể làm gì để bảo vệ em ấy không?"

Yoongi hít một hơi thật sâu, suy nghĩ một chút. "Cậu đã quyết định ngừng bảo vệ cậu ta ngay khi cậu phản bội tổ chức của mình bằng cách giải cứu một con tin và gia nhập phe địch."

Càng nhiều lời như vậy càng khiến cho Hoseok đau lòng. Tuy nhiên, không có lời nói dối nào trong tuyên bố của Yoongi cả. Hoseok biết rằng đêm đó anh đã cứu Jimin, mọi thứ sẽ không bao giờ như cũ và anh có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy hoặc nói chuyện với Taehyung nữa. Tất cả những gì anh nghĩ khi nhìn thấy Jimin chảy máu ở tầng hầm lạnh lẽo là cậu ấy cần giúp đỡ, và anh đã ở bên phía sai lầm.

Nhưng Hoseok hạnh phúc vì quyết định trả Jimin về cho gia đình, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã bỏ rơi Taehyung. Anh thậm chí không thể tưởng tượng được người cộng sự cũ của mình cảm thấy thế nào khi em nhận ra Hoseok sẽ không quay trở lại. Và bây giờ, Hoseok không thể tưởng tượng được Taehyung sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy Hoseok ở cùng với kẻ thù, giết chết cha mình và đồng đội không thương tiếc.

Hoseok suy nghĩ cẩn thận qua những lời tiếp theo, mặc dù anh đã biết câu trả lời sẽ là gì.

"Làm ơn. Tôi có thể cảnh báo cho em ấy không?" Bằng cách nào đó, biểu hiện bực tức của Yoongi đã được anh mong đợi, nhưng nó chỉ khiến cho Hoseok cầu xin thêm. "Xin anh, tôi sẽ không thể chịu đựng được nếu em ấy chết, nếu... nếu một trong chúng ta giết em ấy. Tôi không thể-"

Yoongi cắt lời anh, đôi mắt nheo lại vì sốt ruột. "Tôi sẽ ngăn cậu ngay tại đó Hoseok. Cậu biết đó không phải là cách nó hoạt động. Đó là quyết định của cậu khi tham gia với chúng tôi. Không ai ép buộc cậu, cậu đã chọn. Là do chính cậu muốn!"

Ngay khi giọng nói của gã bắt đầu tăng lên, gã nén nó xuống và nói những lời tiếp theo một cách thấp thỏm. "Cảnh báo về ý định giết Gangrim sẽ là sự phản bội trực tiếp với Bangtan. Bằng cách tham gia với chúng tôi, cậu đã bỏ lại cậu ấy. Đó là do cậu. Tôi nghĩ bây giờ cậu đã hiểu." Sau đó, gã ra khỏi gờ đá và rời đi, bước chân nặng nề và nhanh chóng.

"Khoan đã! Yoongi tôi xin lỗi."

Hoseok biết anh là một thằng ngu, rằng anh không nên yêu cầu điều như vậy từ một trong những người điều hành trung thành nhất của Jijang. "Anh nói đúng, tôi chỉ là cảm xúc bùng nổ. Tôi chưa buông bỏ tình cảm của mình với em ấy. Tôi.."

Yoongi dừng lại ở cánh cửa dẫn vào cầu thang, gã nhìn Hoseok. "Và?"

Đáng ngạc nhiên, Hoseok biết chính xác những gì Yoongi đang chờ anh nói, để đảm bảo với gã. "Và tôi sẽ không để em ấy cản đường trong quá trình hoạt động. Tôi là thành viên của Bangtan và tôi sẽ làm mọi cách để đạt được mục tiêu của chúng ta."

Sau một lúc im lặng, Yoongi mỉm cười. Một người tốt bụng. Gã gật đầu sau đó mở cửa và bước xuống.

Hoseok nhìn cánh cửa đóng lại sau lưng, vẫn đứng ở vị trí của mình. Anh nhìn ra phía sau thành phố, chống hai tay lên gờ và gục đầu xuống. Làn gió mát hôn lên tóc và da anh, nhắm mắt suy nghĩ.

Những lời cuối cùng của anh với Yoongi có phải là sự thật không? Anh nghĩ có, hoàn toàn là thế, ngoại trừ một phần. Mỗi lời hứa với Yoongi là sự thật, xuất phát từ lòng trung thành và sự đánh giá cao Hoseok dành cho Jijang và Bangtan, tuy nhiên, hoàn toàn không có cách nào mà Hoseok có thể đứng trước Taehyung nếu họ gặp nhau trong cuộc đụng độ.

Hoseok tưởng tượng việc mình đi xuống hành lang trong biệt thự của Gangrim, phủ đầy máu của cấp trên trước đó từ đầu đến chân, và mặt đối mặt với đôi mắt hạnh nhân, mái tóc vàng, lông mi dài và nụ cười hình hộp. Ngoại trừ, Taehyung sẽ không bao giờ mỉm cười với Hoseok sau khi anh giết cha nuôi của em, người đàn ông đã nuôi nấng em.

Nếu Taehyung cố gắng làm tổn thương hoặc giết chết Hoseok để trả thù, anh biết rằng anh sẽ không đánh trả.


Ba mươi phút trôi qua với Hoseok lạc lối trong suy nghĩ của chính mình, một người khác đứng cạnh cùng anh trên sân thượng. Jimin đến đứng bên cạnh anh, và người bạn tóc bạc của anh đặt đầu lên cánh tay của chính mình, y chang hành động của Hoseok.

"Anh đã như thế này bao lâu rồi?"

Quay đầu về phía Jimin, Hoseok thừa nhận, "Anh không biết. Có quá nhiều suy nghĩ đang diễn ra trong đầu anh."

Người kia ra một âm thanh của sự thấu hiểu, nhưng không nói gì cả vì vậy Hoseok hỏi, "Có phải Yoongi vẫn giận anh?"

Jimin mỉm cười, không hoàn toàn lộ ra hàm răng của mình, nhưng đôi mắt đã híp lại.

"Nhưng anh ấy sẽ vượt qua nó. Anh thực sự đặc biệt đối với anh ấy."

"Thật sao?" Gã không thường hành động như vậy. Anh biết rằng mình và Yoongi rất thân thiết, nhưng không thể che giấu sự ngạc nhiên khi nghe điều đó từ Jimin.

Người kia chỉ khịt mũi trong nghịch ngợm. "Anh nghĩ rằng anh ấy như vậy với bất cứ ai sao?"

"Ừ, ừm. Với em."

Jimin khẽ cười. "Vâng, rõ ràng là thế! Nhưng đó không phải vấn đề quan trọng." Cậu ấy ngẩng đầu lên, khuỷu tay đặt trên gờ đá. "Em chưa bao giờ thấy ai đó thân thiết với Yoongi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Anh có sức lôi cuốn khiến mọi người cảm thấy thoải mái khi ở xung quanh, và em nghĩ rằng Yoongi đã bị cuốn hút khi hai người làm việc cùng nhau."

Hoseok không hoàn toàn chắc chắn cuộc trò chuyện đang đi về đâu. Anh đợi Jimin tiếp tục, đầu vẫn thoải mái gác trên tay anh.

"Em thực sự rất vui vì anh đã ở đây,. Em chưa bao giờ hạnh phúc khi có một người bạn ở bên cả. Anh khác biệt với những người kia. Người ở đây, như Jijang, chỉ quan tâm đến việc xua đuổi thế giới của quỷ dữ, nhưng lại làm những điều xấu xa để đạt được những thứ đó." Cậu ấy chầm chậm nói như thể sợ rằng mình sẽ bị bắt gặp khi nói những lời này. "Yoongi nói rằng anh quá bị chi phối bởi cảm xúc nhưng em thực sự không thấy điều đó là sai."

Hoseok ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Jimin. "Có phải Yoongi đã nói với em những gì anh đã hỏi anh ấy không?"

Jimin mỉm cười trấn an, nói với Hoseok với thái độ rằng tất cả đều ổn. "Vâng, anh ấy có nói. Em muốn nói chuyện với anh về điều đó, nhưng anh không quay lại phòng. Đó là lý do tại sao em đến đây để tìm anh."

"Anh không bao giờ nên nói câu đó. Anh trung thành với Bangtan, anh sẽ không-"

Hoseok gần như hoảng loạn lo lắng mặc dù có nụ cười tốt bụng của bạn mình, Jimin hẳn đã giận anh vì muốn gặp Taehyung.

"Dừng lại nào," Cậu ấy đứng dậy và đặt tay lên vai của Hoseok, buộc người kia phải nhìn vào mắt cậu. "Em biết. Hoseok, em hiểu. Không sao đâu." Cậu ấy vẫn mỉm cười khi nói, phủ nhận mọi suy nghĩ tiêu cực mà anh có. Sau đó đôi mắt cậu ấy trở nên nghiêm túc hơn.

"Nhưng em muốn nói chuyện với anh về V."

Hoseok thở ra những hơi nặng nề mà anh đang giữ, nhưng bây giờ trái tim đập mạnh khi nghĩ về việc nói về Taehyung với Jimin.

"Em ấy thì sao?"

"Ở đây, ngồi với em." Jimin nắm lấy tay của Hoseok và kéo hai người họ xuống để họ ngồi cạnh nhau với lưng dựa vào gờ. "Chỉ là chuyện mà chúng ta chưa bao giờ thực sự nói về cậu ấy. Và sau những gì Yoongi kể em nghe, em lo về việc anh sẽ đối phó thế nào khi không có cậu ấy," Bàn tay Jimin vẫn đan xen với tay của Hoseok.

"Sau ba tháng kể từ khi nhìn thấy em ấy, anh vẫn làm rất tốt."

Jimin cho anh một cái nhìn khó tin. "Anh sẽ không muốn cảnh báo về cuộc tấn công nếu anh không còn tình cảm với cậu ấy đúng chứ?"

"Dĩ nhiên là anh vẫn sẽ! Em ấy là người đầu tiên thực sự yêu thương và ủng hộ anh. Và anh thì-" anh nghẹn ngào, không thể tiếp tục nên anh nín thở chờ đợi Jimin nói gì đó.

Thông qua sự tiếp xúc của bàn tay họ, Jimin có thể cảm thấy Hoseok bắt đầu run rẩy, từng chút một. Cậu siết chặt tay bạn mình để cho anh biết rằng mọi chuyện vẫn ổn, Jimin cũng yêu thương và ủng hộ anh. Họ ngồi im lặng trong vài phút, Jimin cho phép Hoseok bình tĩnh lại với bất cứ điều gì anh cảm thấy liên quan đến V. Cuối cùng, Jimin biết phải nói gì.

"Kể em nghe về cậu ấy đi."

"Hả?"

"Kể em nghe về cậu ấy. Anh chưa bao giờ nói về cậu ấy. Cậu ấy như thế nào?"

Hoseok cân nhắc việc mở lòng với Jimin, buông bỏ tất cả những cảm xúc bị kìm nén đã tích lũy trong ba tháng qua; nỗi cô đơn, nỗi đau, cảm giác tội lỗi. Anh chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi như vậy. Ngay cả khi bỏ mặc Sangre chết cũng không thể so sánh bằng.

Nếu có một điều mà Hoseok học được trong thời gian ở với mafia, đó là anh có thể tin tưởng bạn bè của mình; đặc biệt là Jimin. Cậu ấy và Yoongi giữ cho Hoseok gần gũi và trong sự bảo vệ của họ, đảm bảo Jijang sẽ không tìm ra danh tính của anh, dạy anh các chức năng của Bangtan và an ủi anh khi anh cảm thấy lạc lõng. Bất chấp tất cả tình cảm và sự hỗ trợ của họ, Hoseok chưa bao giờ mở lòng với họ về Syndicate, Gangrim hoặc Taehyung. Anh không cảm thấy mình có thể - không phải là anh không thể tin họ, mà là anh sẽ không thể vượt qua lời nói của mình mà không bị vỡ giọng, không thể kiểm soát được khi mở lại những ký ức đen tối đó, hoặc cho phép cảm giác tội lỗi dâng trào. Họ cũng không hỏi, cho đến bây giờ.

Và bây giờ, Hoseok đã sẵn sàng để mở lòng.

Một vài phút trôi qua, Hoseok sẵn sàng để kể Jimin nghe, người mà anh đã cứu nhưng lại khiến anh mất đi người anh yêu. Khi anh cất lời, giọng nói vẫn rụt rè.

"Không ai như em ấy... em ấy luôn tươi sáng, luôn mỉm cười, không sợ thể hiện chính mình... Nhưng anh nghĩ, giống như anh, đó chỉ là một lớp mặt nạ, chôn vùi nỗi sợ hãi sâu thẳm bên trong. Anh bị buộc phải vào Syndicate, nhưng em ấy thì được sinh ra trong đó và không thể trốn thoát."

Anh rút ra trong một hơi nặng nề, lời nói trôi tuột dễ dàng hơn mong đợi.

"Nhưng không giống anh, em ấy rất dũng cảm. Em ấy không để Gangrim đánh gục mình mặc dù em ấy cũng sợ như anh. Em ấy là hòn đá của anh, là mỏ neo của anh. Và anh cũng là những thứ đó của em ấy..." Hơi thở của anh run lên, cảm xúc dâng trào khi những lời tiếp theo xuất hiện trong tâm trí. Anh nói, đôi mắt đẫm lệ và cơ thể run rẩy nhẹ.

"Nhưng anh đã rời bỏ em ấy."

Hoseok tránh ánh mắt của Jimin như thể chúng là bệnh dịch, gần như sợ phản ứng của bạn mình trước cảm xúc trào dâng của anh. Anh vùi mặt vào đầu gối bị kéo lên ngực, che giấu những giọt nước mắt đang rơi không nguôi.

Chỉ một lát sau, anh cảm nhận một bàn tay ấm áp trên lưng, an ủi và trấn an. Hoseok ngẩng đầu nhìn Jimin, và ngạc nhiên khi thấy biểu cảm của người kia gần như phản chiếu chính mình.

Jimin luôn là kiểu người đồng cảm, nhưng Hoseok không hiểu tại sao nước mắt của chính mình cũng khiến Jimin khóc. Đôi mắt của bạn anh đỏ nhẹ, nhưng cậu vẫn đang mỉm cười. Nụ cười giữ từng lời không thể nói ra giữa họ trong khoảnh khắc đó: Cảm ơn anh đã mở lòng, em đang ở đây vì anh, sẽ ổn thôi. Lúc đó Hoseok không thể nhếch môi lên dù chỉ một chút, một lần nữa nhắc nhở anh Jimin là một người bạn tốt như thế nào, và anh đã hạnh phúc ra sao khi cứu cậu ấy khỏi nanh vuốt của Syndicate.

Anh sẽ không bao giờ hối hận khi cứu Jimin, ngay cả khi điều đó có nghĩa là không bao giờ gặp lại Taehyung nữa, anh chỉ ước hai người sẽ không loại trừ lẫn nhau.

"Kể cho em nghe hai người gặp nhau như thế nào đi." Jimin lau đi những giọt nước mắt của Hoseok.

Với một hơi thở run rẩy, Hoseok mỉm cười. Anh mến Jimin, anh thực sự rất mến. Anh thích cách người kia luôn dịu dàng đối xử với anh - đối xử với Hoseok như thể anh mong manh, nhưng không thể phá vỡ. Khi bắt đầu tình bạn của họ, Jimin dường như đã nghĩ Hoseok là vị cứu tinh của mình, nhưng đã dừng lại sau khi Hoseok nói rằng anh không tốt hơn Jimin, vì anh đã làm những điều khủng khiếp để cứu mạng cậu. Anh đã nói với Jimin rằng anh thực sự dễ bị tổn thương và sợ hãi như thế nào, và mối quan hệ của họ đã dựa trên sự bình đẳng kể từ đó. Ngay cả bây giờ, khi Jimin dịu dàng vuốt ve làn da dưới đôi mắt của Hoseok, anh cảm thấy biết ơn hơn bao giờ hết khi kết bạn với một người như vậy: một người đã ép anh kể lại những ký ức đau đớn của mình, nhưng theo cách khích lệ và hỗ trợ nhất rằng Hoseok cảm thấy an toàn khi chia sẻ chúng.

Anh cần phải loại bỏ những cảm xúc này - đó là sự thật, anh biết rằng thật không lành mạnh khi giữ tất cả chúng bị chai sờn trong mình. Vì Jimin đã sẵn sàng lắng nghe, nên Hoseok sẽ không giữ lại nữa. Anh nhắm mắt lại, cảm thấy Jimin rút tay khỏi mặt anh, nghĩ về lần đầu tiên anh đặt mắt nhìn Taehyung, người anh yêu hơn cả bản thân anh, hơn cả gia đình, hơn bất cứ điều gì.



Phải mất vài phút để Hoseok có thể mở mắt hoàn toàn sau khi anh tỉnh dậy, cuối cùng cũng chớp mắt được một chút. Anh nhìn quanh phòng - đúng với sự nghi ngờ của anh - anh không ở nhà. Căn phòng nhỏ có những bức tường trắng với đồ nội thất cũng màu trắng. Một chiếc bàn dài ở phía bên trái của căn phòng, chứa đầy những thứ dường như là vật tư y tế. Ánh sáng trên trần nhà cao đã tắt, nhưng căn phòng được chiếu sáng rực rỡ bởi một cửa sổ ngay bên trái đầu của Hoseok. Đánh giá về sự mềm mại của ánh sáng mặt trời, anh đoán rằng chắc vẫn còn sớm.
Hoseok nhìn xuống cơ thể mình, phủ trong những tấm vải trắng mượt và vẫn còn tê người. Anh phát hiện một IV gắn vào mu bàn tay trái, nằm trên chăn. Anh cố gắng cử động chỉ bằng một ngón tay, nhưng vô ích. Thay vào đó anh có thể di chuyển đầu của mình rất nhẹ, và khi quay sang phải, ngạc nhiên bởi một cú sốc của mái tóc nâu sẫm bên cạnh anh.

Một đứa trẻ ngồi trên ghế dựa vào tường gần giường, đầu ngả sang một bên khó chịu trong giấc ngủ. Tóc mái màu nâu mềm mại che khuất phần lớn đôi mắt em, và miệng hơi hé ra khi em ngủ. Một chiếc gối ôm trong tay anh, và một chiếc chăn màu tím nằm rủ quanh vai. Em trông trẻ tuổi hơn Hoseok, có lẽ khoảng mười một tuổi.

Nhắm mắt lại một lần nữa để giữ bình tĩnh nhất có thể, Hoseok cố gắng nhớ lại mình đang ở đâu và tại sao. Sự tê liệt của làn da anh không cho thấy những gì đã xảy ra, và ký ức của anh cảm thấy mờ nhạt, như thể não bị nhồi bông vậy. Thời gian tiếp tục trôi qua khi anh nằm đó, hoàn toàn yên tĩnh. Anh nghĩ, mẹ và bố có biết mình đang ở đâu không? Họ có lo cho mình không? Ngực anh đau nhói vì câu trả lời ngay lập tức xuất hiện trong đầu.

Mỗi lần một chi, Hoseok cố gắng để cơ thể mình phản ứng. Bắt đầu bằng ngón chân, sau đó di chuyển đến các ngón tay, rồi cánh tay và hoàn thiện bằng chân, khoảnh khắc anh có thể dịch chuyển chân trái của mình, một cơn đau nóng bỏng kinh khủng nhất không thể chịu đựng được bắn vào cơ thể anh mà không báo trước. Đôi mắt mở to và một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi môi, đánh thức đứa trẻ đang ngủ dựa vào tường.

Hoseok khó có thể nghe thấy tiếng. "Trời ơi! Anh có sao không?" phát ra từ miệng cậu bé, cơn nóng rát và đau nhức từ đùi trái bắn ra những tín hiệu báo động đến não tràn ngập tai anh với âm thanh sợ hãi ào ạt.

Có thể di chuyển phần còn lại của cơ thể trong thử thách, anh ngồi dậy và quàng tay quanh chân, nắm chặt nó như thể điều đó sẽ khiến cơn đau biến mất.

"Không, dừng lại! Đừng chạm vào nó!"

Đột nhiên cậu bé tóc nâu nằm ở bên trái giường, cố xé đi sự kìm kẹp chết người mà Hoseok có trên chân mình. "Thôi nào! Anh sẽ tự làm tổn thương bản thân mình hơn nữa!"

Với nhiều đấu tranh, cậu bé đã có thể khiến Hoseok giải phóng sự kìm hãm của mình, nhưng không phải trước khi thiệt hại xảy ra. Thay vào đó, khi Hoseok rút tay lại và vùi chúng vào tấm trải giường, mắt anh bắt gặp một vệt tối trên tấm phủ trên đùi, vết đỏ thâm lan nhanh.

Sau đó, tất cả cùng một lúc, như thể máu đã mở khóa tiềm thức của anh, những sự kiện vào đêm hôm trước tràn về. Hình ảnh một chiếc rìu bị chôn sâu bên trong da và cơ bắp của anh bởi một cơ thể quá lớn đã khiến Hoseok bắt đầu run rẩy vì sợ hãi. Ý nghĩ về chiếc mặt nạ bò phát sáng màu đỏ đáng sợ cao chót vót phía trên anh khi anh trút bỏ cơ thể trên sàn đất của đấu trường khiến anh sợ hãi đến mức hoảng loạn. Hơi thở nghẹn lại, phát ra những tiếng phì phò nhỏ, nhanh chóng và đôi mắt mở to. Anh nhìn sang người lạ bên cạnh, hỏi xem người kia là bạn hay thù.

"Ôi không," cậu bé nói, há hốc mồm với lượng máu kỳ cục bắt đầu dồn xuống tấm ga với đôi lông mày nhíu lại vì lo lắng. "Ở-ở yên nhé, em sẽ đi tìm y tá."

Đột nhiên, ý nghĩ ở một mình trong căn phòng xa lạ ở nơi chắc chắn là Magic Shop đe dọa Hoseok nhiều hơn nỗi đau.

"Đừng bỏ tôi!" Anh nhảy về phía trước để bám lấy cậu bé, máu từ tay dính đầy da của người kia. Anh kéo em lại về phía mép giường bằng cổ tay, cả hai tay ôm chặt lấy một cách tuyệt vọng.

Cậu trai ngạc nhiên nhìn anh, dường như không biết phải làm gì. "Anh có đau lắm không? Em nên đi tìm y tá để cô ấy có thể giúp anh," em đáp đầy lý luận và lo lắng.

Hoseok lắc đầu kiên quyết. "Tôi sợ."

Mái tóc nâu của người lạ đã ngừng che mắt em, và lần đầu tiên, Hoseok nhìn sâu vào hai nhãn cầu màu nâu đó, nhìn thấy mọi thứ. Anh thấy sự lo lắng, e ngại và một cái gì đó gần giống như nỗi buồn?

Bị thu hút bởi đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, Hoseok có thể cảm nhận được điều đó từ trong xương tủy rằng cậu bé không phải là người xấu, và em sẽ không làm tổn thương Hoseok. Chỉ bằng cách nhìn vào đôi mắt tối màu, Hoseok cảm thấy an toàn hơn, bình tĩnh hơn. Anh thả lỏng tay mình trên cánh tay của người kia trước khi buông hoàn toàn, hai tay đặt trở lại trên đùi. Cơn đau không nguôi, nhưng cơn hoảng loạn đã giảm.

Có lẽ cậu bé cũng cảm thấy như Hoseok, hoặc hiểu được suy nghĩ của anh, sau đó nắm chặt bàn tay trái của Hoseok.

"Em biết. Em rất tiếc. Em rất xin lỗi vì anh ở đây."

Em tiến tới ngồi nhẹ trên mép giường, hai tay vẫn nắm chặt lấy tay Hoseok. "Em xin lỗi," em nhăn mặt, sau đó thay đổi cách diễn đạt, "Em xin lỗi, bọn em đã làm tổn thương anh."

"Bọn em?" Hoseok không biết nghĩ gì về điều đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu bé cũng xấu xa?

Người lạ nhíu mày, buồn bã chiếm lấy nét mặt em. "Em là con trai nuôi của người đàn ông điều hành Syndicate. Vì bọn em mà anh ở đây, anh bị tổn thương. Em xin lỗi."

Sự nhầm lẫn trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, và Hoseok hỏi, "Tôi không hiểu. Syndicate là gì?"

Cậu trai tóc nâu nhìn đằng sau cái chân đang chảy máu của Hoseok. "Nó phức tạp lắm. Em sẽ nói với anh sau khi tìm được y tá và cô ấy chữa vết thương cho anh một lần nữa, được chứ?"

Hoseok gật đầu. Anh hiểu rằng mình cần được chăm sóc y tế vì cơn đau đã trở lại và anh bắt đầu cảm thấy mụ mị. Mở lại vết thương không phải là một ý tưởng tuyệt vời.

Ngay khi cậu bé buông tay Hoseok và đứng dậy rời đi, Hoseok ngăn em lại. "Khoan đã!"

"Sao vậy?"

"Tên em là gì?"

Em mỉm cười. Nụ cười tỏa nắng. Có một chút buồn, nhưng dù sao cũng vẫn tươi sáng như vậy. Em nhắc Hoseok nhớ về một ngôi sao.

"Anh có thể gọi em là V."


Khi anh kể lại tất cả những điều này cho Jimin, anh không thể không chú ý đến phản ứng của người kia. Trong suốt phần kể, biểu hiện của Jimin đã chuyển từ cảm thông sang đáng yêu, như thể câu chuyện về cuộc gặp gỡ của họ là vô cùng dễ thương.

"Vui buồn lẫn lộn nhỉ?" Jimin mỉm cười ấm áp.

Hoseok mỉm cười đáp lại. Anh cũng vậy, thấy cuộc gặp gỡ của anh với Taehyung khá dễ thương, mặc dù đó là trong một số trường hợp nghiệt ngã nhất có thể nghĩ.

Ngay từ đầu, Taehyung đã tốt bụng, hiểu biết và hơn hết, em ở đó. Em đã luôn ở đó vì Hoseok, xuyên qua mọi thứ. Taehyung ở đó để giữ anh bình tĩnh khi công việc đặc biệt khắc nghiệt đối với tâm lý của anh, em ở đó để ngăn chặn Hoseok uống tất cả những viên thuốc đó, em đã ở đó khi Hoseok tỉnh dậy sau những cơn ác mộng, và em ở đó ngay cả khi Hoseok bắt đầu xa cách, nói dối Taehyung để che giấu mối quan hệ của anh với Yoongi.

Mặc dù Taehyung đã luôn ở đó vì Hoseok, nhưng sự tương hỗ đã bị phá vỡ ngay khi anh rời đi.

Và đó là điều làm tổn thương Hoseok nhất.

Anh thậm chí không thể tưởng tượng được sự từ bỏ đó đã khiến em cảm thấy như thế nào, thật quá đau đớn khi nghĩ về nó.

Làm gián đoạn suy nghĩ của Hoseok, Jimin với lấy khoảng không gian nhỏ giữa họ để xù mái tóc mới nhuộm một cách trìu mến. "Cảm ơn anh đã mở lòng, Hoseok. Điều đó có nghĩa là thế giới mà anh tin tưởng em đã đến."

Hoseok quay về phía người bạn tóc bạc của mình, trái tim nở hoa với sự quý mến thay vì chìm trong đau buồn. "Cám ơn em vì đã lắng nghe. Anh hy vọng nếu em muốn nói về điều gì đó, em sẽ đến tìm anh."

"Em sẽ." Jimin cười tươi đến nỗi đôi mắt của cậu ấy cũng biến mất, huých vai Hoseok. "Bangtan là một gia đình, anh hãy nhớ rằng chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau với bất cứ điều gì - ừm, có lẽ ngoại trừ Jijang. Cô ấy hơi quá hận thù." Jimin cười khúc khích, nhưng Hoseok không thể biết liệu cậu ấy có thực sự buồn hay không, họ không thể tin tưởng vào người lãnh đạo của mình như đồng đội.

"Rõ ràng cũng không phải Yoongi," Hoseok đáp mà không cần suy nghĩ nhiều. Sự ác cảm của Yoongi đối với sự lo lắng Hoseok dành cho Taehyung vẫn để lại vị chua trong miệng anh và cảm giác nặng nề trong lồng ngực. Hoseok ghét điều đó khi những người anh quan tâm lại giận anh, vì tất cả những gì anh muốn là bạn bè được hạnh phúc.

Jimin gần như quay đầu về phía Hoseok trước câu nói đó. "Này! Không, Hoseok. Anh có thể tin tưởng Yoongi. Anh hoàn toàn có thể tin tưởng anh ấy, en thề. Anh ấy chỉ lo lắng cho anh, có lẽ nhiều hơn anh ấy nên. Anh ấy giận anh vì nói rằng muốn gặp Taehyung, anh ấy lo về việc anh bị bắt và bị tra tấn."

Cậu ấy dừng lại, hít một hơi sâu trước khi tiếp tục. "Anh ấy không muốn bất cứ ai trong số bạn bè hay người thân của mình bị tổn thương. Nó giống như nỗi sợ hãi tồi tệ nhất. Đó là lý do tại sao mọi người rất khó gần gũi với anh ấy - anh ấy sẽ không cho họ vào vì sợ khi họ đau thì anh ấy cũng đau."

Hoseok phải thừa nhận rằng anh rất ngạc nhiên khi nghe những lời đó. Yoongi sao? Sợ bị tổn thương? Ôi mẹ ơi anh sẽ không bao giờ đoán được trong một triệu năm nữa đâu. Nhưng dù sao Yoongi cũng là một con người.

"Anh ấy chỉ lo lắng về anh mà thôi?" Hoseok hỏi.

"Chính xác! Anh ấy có thể quan tâm ít hơn về việc anh phản bội Jijang để cảnh báo kẻ thù - miễn là điều đó sẽ không can thiệp vào kế hoạch của anh ấy. Anh ấy chỉ muốn đảm bảo rằng anh an toàn khi làm như vậy, bởi vì sẽ không thể bảo vệ anh khỏi những hậu quả nếu anh bị bắt..."

"Anh hiểu rồi. Cảm ơn em đã nói với anh điều đó."

"Tất nhiên phải nói rồi." Jimin nắm chặt tay anh, mỉm cười thật tươi. "Em biết hai người dễ bị hiểu lầm. Em hy vọng sẽ sớm hòa giải được."

"Anh cũng vậy."

Sự tĩnh lặng khiến anh cảm thấy thoải mái, lần đầu tiên, và Hoseok thấy an toàn.

Một lượng thời gian không chắc chắn trôi qua trước khi Jimin nói tiếp. Cậu ấy nhìn lên trời, như thể hướng câu hỏi của mình về phía những vì sao.

"Anh có muốn gặp V không?"

Trái tim Hoseok nhảy vọt, không chắc chắn về việc Jimin sẽ làm gì với câu trả lời của anh và khả năng mơ hồ khi nhìn thấy Taehyung khiến ngực anh đau và hơi thở bị nén lại. Đó có phải là một đề nghị?

Khi Hoseok không trả lời, Jimin đưa ánh mắt xuống từ những vì sao để nhìn bạn mình. Giọng chỉ là tiếng thì thầm, dịu dàng ôm lấy anh khi chúng truyền đến tai của Hoseok.

"Không sao đâu. Nói cho em biết sự thật."

Cắn cắn môi dưới khi cảm xúc ùa về trong anh, Hoseok buông lời kiềm chế tiếng hơn bất cứ điều gì. Sau khi mất một vài giây để trả lời, Hoseok đã tự tin hơn,

"Anh rất vui ở đây, thực sự rất vui. Anh không hối hận khi rời khỏi Syndicate dù chỉ một chút, nhưng... anh chỉ ước rằng có thể nói lời xin lỗi với em ấy..."

"Vậy cứ làm thôi!"

Đây không phải là câu nói của Jimin, mà là từ người đã đứng cạnh lối vào sân thượng với một túi duffel lớn trong tay. Cả Hoseok và Jimin đều quay đầu về phía người kia vì ngạc nhiên, không hề nghe thấy tiếng cửa mở hay đóng lại cả. Jimin vượt qua sự ngạc nhiên nhanh hơn nhiều, vì cú sốc đã biến thành trò giải trí khi cậu ấy đứng lên để tiếp cận bạn trai của mình.

Nhìn lại về phía Hoseok vẫn đang ngồi trên mặt đất, Jimin nói với đôi mắt cười của mình.

"Thôi nào! Anh muốn gặp cậu ấy phải không?"

Hoseok gật đầu mạnh mẽ, đứng lên chỉ để nhận ra rằng anh đã bắt đầu run rẩy với cả sự phấn khích và lo lắng. Tae sẽ muốn nhìn thấy anh chứ? Sẽ ra sao nếu em ghét bỏ anh?

"Đừng khiến tôi thay đổi quyết định," Yoongi nói, gần như thể cố tỏ ra thờ ơ.

Hoseok bước tới gặp hai người bạn thân nhất của mình, một nụ cười to, hình trái tim trên khuôn miệng. "Yoongi anh không giận sao?"

Người lớn tuổi hơn trợn tròn mắt với sự khinh bỉ giả tạo. "Không, tôi có, nhưng với sự giúp đỡ của một người nào đó," gã huých Jimin bằng khuỷu tay của mình, "tôi đã nhìn thấy điều này từ góc nhìn của cậu. Tôi nhận ra rằng, nếu Jimin và tôi bị tách ra như cậu và V, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để gặp lại em ấy."

Jimin suýt xoa những lời ngọt ngào hiếm hoi của người yêu, bám lấy cánh tay của Yoongi trong một cái ôm nhỏ.

Yoongi rõ ràng đã cố gắng kìm nén nụ cười đã trỗi dậy, nhưng thất bại thảm hại. "Tôi không hối tiếc về điều này," gã nói, quay về phía cửa.

"Cảm ơn mọi người. Tôi yêu mọi người." Hoseok gọi họ bằng cả trái tim. Anh đi theo sau khi Jimin cười khúc khích và chế giễu sự nửa vời của Yoongi, đi xuống cầu thang ra khỏi tòa nhà. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là anh sẽ được gặp người anh yêu, người anh đã khao khát trong nhiều tháng. Anh đã không cảm thấy phấn khích như thế này trong một thời gian dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro