Chap 7: Come back home (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung POV

Có một câu chuyện về Sao Diêm Vương đã từng yêu Mặt Trời và Mặt Trời cũng rất say đắm nó. Sao Diêm Vương xoay quanh Mặt trời, được chiếu sáng để không biến mất trong bóng tối lạnh lẽo của không gian. Tuy nhiên, cái ngày mà Diêm vương mất đi tên gọi cũng là ngày mà Mặt trời ngừng yêu nó. Sao Diêm Vương tiếp tục quỹ đạo quanh Mặt trời, khao khát và vẫn hạnh phúc vì tình yêu mà nó cảm thấy, nhưng Mặt trời đã quay đi.

Sao Diêm Vương xoay quanh Mặt trời ngay cả trong bóng tối, bị mắc kẹt trong trọng lực của nó, không thể xóa đi sự hiện diện và ấm áp của Mặt trời. Sao Diêm Vương bây giờ không tên, chỉ còn là một con số, nhưng nó vẫn yêu Mặt Trời mặc dù Mặt Trời đã bỏ lại Diêm Vương trong cái lạnh giá nguy hiểm và "những con quái vật" có thể nuốt chửng nó.

Không có Mặt Trời kề bên, con tim giá lạnh của Sao Diêm Vương mang âm 248 độ*. Và ngày Mặt Trời xóa bỏ nó thì con tim cũng ngừng đập. Sao Diêm Vương từng là ngôi sao của Mặt trời trong bóng tối, được chiếu rọi bằng ánh sáng của chính Mặt Trời.

*Sao Diêm Vương mất 248 năm để hoàn thành quỹ đạo xoay quanh Mặt Trời.

Trời trở lạnh khi không có mặt trời. Rất, rất lạnh.

Đã một lần thuộc về thế giới của Mặt Trời

(Rồi bài hát dừng lại, khúc ca đã tắt)

Chỉ còn làn sương mờ mịt giữa tâm sao

(Anh xóa bỏ tôi, anh lãng quên tôi)

Tôi chỉ biết xoay quanh anh

(Tôi vuột mất anh, tôi lạc mất anh)

Mãi chạy quanh anh chẳng nghĩ lý gì

(Anh xóa bỏ tôi, anh lãng quên tôi)

____

(một tuần sau khi Hoseok rời đi)

Taehyung run rẩy trong những chiếc chăn đắp lên trên tận đầu cố gắng làm ấm cơ thể mình. Những cơn gió mùa đông bên ngoài thổi tuyết nhẹ bay vào cửa sổ căn hộ của Hoseok, nơi Taehyung vẫn ở. Đã một tuần kể từ khi người cũ rời đi, người-không-ai-biết-đang-ở-đâu và Taehyung nằm trên giường của anh, thấm đẫm mùi hương và hơi ấm của Hoseok vào mình trước khi nó biến mất mãi mãi.

Phần da dưới mắt tối sầm vì căng thẳng và ít ngủ, da hanh khô và tóc không được chăm sóc. Taehyung đã mất vài ngày để tìm kiếm anh một cách điên cuồng, chộp lấy những người điều hành Syndicate để hỏi han, họ cố gắng trấn tĩnh cậu hoặc nói với cậu rằng Hoseok sẽ không quay trở lại.

Mặc dù Taehyung đã nhận thức rõ về những gì sẽ xảy ra nếu Hoseok quay trở lại Syndicate, cậu chỉ không hiểu tại sao anh rời đi mà không tham khảo ý kiến với mình hoặc nói với cậu về việc anh định đi đâu để Taehyung còn có thể tìm anh.

Đến ngày thứ tư không tìm thấy manh mối nào, nghĩa là, anh không xâm nhập vào lãnh thổ khác, Taehyung đã từ bỏ việc đi vòng quanh tìm kiếm. Sau đó cậu sử dụng quyền lực của mình với tư cách là con trai của Gangrim để thuyết phục các tin tặc Syndicate tìm kiếm nguồn cấp dữ liệu video từ các đường phố trong lãnh thổ Nunmul, vì họ không có camera nào trong khu vực của Bangtan.

Nhìn thấy Hoseok đi cùng hai người khác, một người dường như là con tin mà anh giải thoát, trên một góc phố gần quán bar Jigsaw. Người đàn ông mang con tin bị đánh đập rõ ràng biết máy quay ở đâu, gã tránh né hết sức có thể. Cái nhìn thoáng qua mà họ bắt được trong ba người cũng không có dấu hiệu họ sẽ đi đâu, nhưng Taehyung biết từ sâu tận trong ruột rằng anh đang ở cùng Bangtan.

Taehyung sợ hãi. Bangtan và Syndicate chưa bao giờ có thỏa thuận tốt, thậm chí còn chẳng ưa gì nhau. Nếu thủ lĩnh của họ biết Hoseok đến từ đâu, cô ta sẽ giết anh ngay lập tức mà không nghi ngờ gì - ngay cả khi anh đã cứu một người của phe mình. Vì vậy, các lựa chọn là: Hoseok gia nhập Bangtan và tìm cách thoát khỏi đôi mắt của Jijang; Hoseok đã cứu con tin và đưa cậu ta về nhà, sau đó tại ngoại và hiện đang lẩn trốn khỏi Syndicate; và cuối cùng, Hoseok đã bị giết bởi Bangtan.

Lựa chọn thứ hai là ít có khả năng nhất. Nếu Hoseok ở ẩn, anh vẫn sẽ tìm cách liên lạc với Taehyung. Nếu Hoseok ở ngoài đó một mình, cậu vẫn sẽ nhìn thấy anh từ camera trên đường phố. Vì vậy, cậu loại trừ lựa chọn đó ra.

Đối với lựa chọn đầu tiên, Taehyung vẫn rất nghi ngờ nhưng nó có nhiều khả năng hơn là việc cộng sự của cậu đang ở ẩn. Trong mắt các thành viên Syndicate, Jijang là một lãnh đạo tàn nhẫn, đầy lòng hận thù và không biết tha thứ là gì, người tuyệt đối sẽ không bị làm phiền. Syndicate ở cách xa lãnh thổ của cô và Bangtan cũng tương tự để ngăn ngừa xung đột. Hai tổ chức tội phạm này là tổ chức lớn nhất và có ảnh hưởng nhất trong cả nước và dễ dẫn đến xung đột nhất. Điều đó nói lên việc một cựu thành viên Syndicate trở thành thành viên của Bangtan Mafia là gần như không thể. Nếu Hoseok đã trở thành một trong số họ, thì chắc chắn phải có sự giúp đỡ từ bên trong để giữ vị trí của anh dưới mũi của Jijang. Điều này, với Taehyung, cũng cực kỳ khó xảy ra, cậu hoàn toàn gạt bỏ lựa chọn này do sự hợp lý đến mức khó tin của lựa chọn thứ ba.

Có thể Hoseok đã bị giết bởi Jijang hoặc thành viên trong tổ chức. Nghĩ về điều này khiến trái tim Taehyung thắt chặt, cậu sợ nó sẽ vỡ tung mất. Taehyung trải qua ngày thứ năm sau sự biến mất của Hoseok một cách điên cuồng, nghiên cứu và hack bất cứ thứ gì có thể về Bangtan chỉ để biết rằng anh còn sống hay không. Tuy nhiên kỹ năng hack của Taehyung không giỏi nên không thể tìm thấy gì cả.

Điều đau lòng nhất là Taehyung không thể tìm được anh ở khu vực mà khả năng cao là anh đang ở đó. Đi vào lãnh thổ Bangtan sẽ là đâm đầu vào chỗ chết, hoặc chỉ bén lên một cuộc chiến giữa họ với Syndicate.

Người mà cậu yêu bằng toàn bộ sức lực của con người có thể đã chết và suy tàn trong tầng hầm nào đó cách xa tầm tay, là thứ phá hủy hoàn toàn sự tỉnh táo của Taehyung

Vào đêm anh đi, Taehyung khóc như mưa vì lo rằng anh đã bị bắt và tiêu diệt bởi cộng sự. Taehyung lại khóc một lần nữa trong những lần đi ra ngoài tìm kiếm anh. Mỗi lần nhìn thấy ai đó hao hao giống như Hoseok sẽ khiến trái tim cậu đập loạn và mong chờ, để rồi bị đẩy lùi xuống một lần nữa khi nhận ra đó không phải là anh.

Mặc dù Taehyung đã khóc trong vài ngày nhưng không thực sự vỡ òa cho đến khi tưởng tượng ra xác chết của Hoseok lạnh lẽo và cô đơn trong trụ sở Bangtan. Từ ngày thứ năm đến ngày thứ bảy, Taehyung không rời khỏi giường mà cậu từng chia sẻ cùng Hoseok, trao nhau những lời ngọt ngào và ấm áp trong những buổi sớm mai và đêm muộn.

Không ai tìm cậu trong những ngày đó. Chỉ nhận được tin nhắn từ Gangrim, vài tin lo lắng và vài tin tức giận, nhưng người đó không bao giờ đến để tự kiểm tra con trai mình. Mỗi tin nhắn đều bị phớt lờ khi Taehyung nhận ra rằng đó không phải là từ Hoseok.

Giấc ngủ lảng tránh cậu xuyên đêm thứ năm. Khóc nức nở hàng giờ, tay bám lấy gối và chăn như thể chúng sẽ cho cậu một chút cảm giác của người đàn ông mà cậu đang nhớ đến tuyệt vọng. Những tờ giấy được nhuộm những giọt nước mắt bất tận. Người ta nghĩ rằng cậu sẽ hết nước mắt để khóc, nhưng cũng có thể khóc mà không cần nước mắt.

Khi mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, Taehyung vẫn không di chuyển khỏi vị trí. Nếu cần vào phòng tắm cậu sẽ tự kéo mình ra khỏi giường, nhưng không rời khỏi căn hộ. Cậu không ăn không uống, và không liên lạc với bất cứ ai. Nghĩ về việc rời khỏi sự thoải mái trong phòng của Hoseok khiến Taehyung cảm thấy buồn nôn.

Đêm của ngày thứ sáu sau khi Hoseok rời đi, Taehyung đã ngủ được. Gánh nặng bởi những cơn ác mộng làm Taehyung giật mình tỉnh giấc vào mỗi giờ, những hình ảnh về thi thể của Hoseok quấy nhiễu tâm trí cậu ngay cả trong những giấc mơ.

Mặc dù vậy, những giấc mơ đó rất khác nhau. Có khi thì Hoseok còn sống và khỏe mạnh nhưng anh cười nhạo Taehyung vì sự tiều tụy đau khổ của cậu. Giật mình tỉnh giấc, Taehyung sẽ quay lại và nghĩ đến Hoseok, hy vọng giấc mơ chỉ là giấc mơ và không có mối liên hệ với thực tế. Taehyung nhắm nghiền mắt để ngăn nước mắt tuôn rơi, nhưng nó không bao giờ có hiệu quả.

Ngày thứ bảy vắng mặt Hoseok, Taehyung nhận được một cuộc gọi từ điện thoại đánh thức mình khỏi một giấc ngủ không ngon. Lúc đầu cậu đã bỏ qua các âm báo vì nghĩ rằng đó là Gangrim, nhưng với một chút hy vọng rằng có thể là Hoseok, cậu đưa mắt kiểm tra màn hình. Khoảnh khắc nhìn thấy biểu tượng cảm xúc mặt trời trên màn hình bên cạnh cái tên Hobi và một trái tim, cơ thể của Taehyung bùng nổ với sự nhẹ nhõm. Anh ta bật dậy trên giường và ấn biểu tượng màu xanh lá cây, lật đật bắt máy đưa lên tai với một nụ cười bừng sáng đầy hy vọng trên khuôn mặt.

"Hobi?"

"À không. Tôi vừa tìm thấy chiếc điện thoại này."

Nụ cười tan biến ngay lập tức. Những cơn châm chích của sự phấn khích đã tích tụ thành sự tuyệt vọng trống rỗng.

"Xin chào? Có ai ở đó không?"

Taehyung hít vào một hơi đầy run rẩy, liếm môi chuẩn bị tinh thần để nói, điều mà cậu đã không làm trong nhiều ngày qua. Giọng anh yếu ớt và khàn khàn.

"Vâng xin lỗi. Sao vậy ạ?"

"Tôi tìm thấy chiếc điện thoại này ở công viên, thật ra là mấy đứa nhỏ của tôi đã tìm thấy nó trong bụi rậm. Tôi cố gắng không tò mò nhưng tên liên lạc của cậu lấp đầy màn hình khi tôi bật nó lên, vì vậy tôi cho rằng cậu thân với chủ sở hữu. Cậu có biết đây là điện thoại của ai không? Tôi có thể đưa nó cho cậu." Đó là một người phụ nữ, không có gì ngoài thiện chí vì muốn trả lại điện thoại bị mất.

Chớp mắt khiến những giọt nước mắt trào ra, "Vâng. Được. Đó là điện thoại của bạn tôi. Cảm ơn chị vì tìm thấy nó. Chị đang ở đâu thế? Tôi có thể đến đó."

Người phụ nữ nói Taehyung vị trí tại một công viên. Là lãnh thổ của Nunmul, nhưng đủ gần biên giới nên có lẽ sẽ không bị người khác nhìn thấy hoặc nhận ra bởi bất kỳ thành viên nào trong băng đảng. Họ cúp máy, Taehyung hứa sẽ ở đó trong vòng 20 phút nữa.

Bất đắc dĩ phải kéo mình ra khỏi giường, cảm giác như một con búp bê giẻ rách khập khiễng bị ném qua một nhà máy và sau đó bị đem đi làm sạch. Lê thân mình vào phòng tắm để chải tóc và trông chỉnh chu hơn một chút, vì rõ ràng cậu sẽ đến một công viên có rất nhiều trẻ em và phụ huynh.

Sau khi thấy mình có thể chấp nhận được phần nào làn da tối màu dưới đôi mắt và đôi má phúng phính nhẹ, cậu cởi bỏ quần áo nhăn nhúm trên người rồi lấy đồ của Hoseok từ ngăn kéo. Không thể kìm nén cú đấm vào dạ dày mình khi ngửi được phần còn lại của thứ mùi hương chỉ có ở Hoseok trên quần áo, cậu cầm lấy điện thoại, mang đôi giày của mình và đi đến lãnh thổ Nunmul.

Taehyung đã không tính đến chuyện công viên cách đó 10 phút lái xe, vì vậy cậu đã chạy bộ gần hết quãng đường để không bị muộn. Người phụ nữ tử tế muốn trả lại điện thoại và Taehyung cảm thấy rằng mình cũng không nên thô lỗ như thế. Một lý do khác khiến cậu chạy hết sức lực là vì nhận ra rằng điện thoại của Hoseok có thể có manh mối về lý do anh rời khỏi con đường mình đang đi. Có lẽ có những tin nhắn trên đó sẽ chỉ cho Taehyung đi đúng hướng nơi tìm thấy anh, nếu anh không ở cùng Bangtan.

Chạy đến công viên đúng 22 phút sau cuộc gọi, nhìn quanh tìm người phụ nữ với mô tả mà cô ta đưa cho cậu. Cuối cùng cũng nhìn thấy, giữa vô số phụ huynh khác ở công viên cùng với những đứa trẻ, cậu đến gần cô một cách lịch sự. "Cô Jong?"

Cô quay sang, và may mắn là dường như không hề bối rối bởi vẻ ngoài mệt mỏi của cậu. "Ah! Xin chào! Cậu là Vante?"

"Vâng," Taehyung mỉm cười. Dù khó khăn đến đâu vẫn phải lịch sự khi nói chuyện với một người lạ.

"Trông giống như cậu đã chạy hết quãng đường đến đây!" Cô ấy thò tay vào túi và lấy điện thoại của Hoseok ra. "Vâng, điện thoại đây. Cảm ơn đã đến để nhận lại nó. Tôi hy vọng nó đến tay chủ nhân một cách an toàn."

Lấy nó từ người phụ nữ, cậu cúi đầu biết ơn. "Cảm ơn chị vì đã trả lại nó."

Cô ấy tiếp tục mỉm cười và hỏi, hơi quá tò mò, "Tên cậu nghe khá hay. Nó có nghĩa gì không?"

Taehyung lắc đầu, mong muốn thoát khỏi cuộc trò chuyện càng nhanh càng tốt để có thể xem qua điện thoại. "Không, xin lỗi, tôi phải đi rồi. Cảm ơn chị một lần nữa." Cậu cúi đầu một lần nữa và cất bước trước khi chờ nghe lời từ biệt của người phụ nữ.

Vội vã trở lại lãnh thổ Syndicate, không muốn bị bắt trong phạm vi của Nunmul, vì rõ ràng họ đã bị Bangtan điều khiển. Khi đã an toàn, cậu đi vào con hẻm gần nhất mà cậu có thể tìm thấy, ngồi xuống nơi không ai thấy hay nghe giọng mình. Nhanh chóng bật điện thoại của Hoseok và thật sự, màn hình vẫn đầy những tin nhắn từ danh bạ với icon hổ và trái tim màu tím, Taehyung.

Điện thoại sắp tắt, vì vậy Taehyung không có nhiều thời gian để tìm kiếm qua tin nhắn. Cậu muốn tìm kiếm tin nhắn từ người có vẻ nghi ngờ, nhưng không thể ngăn mình đọc các tin nhắn của mình trước; những tin nhắn mà Hoseok chưa bao giờ mở - những tin nhắn anh thậm chí không bao giờ đọc.

11:31 pm

(Cuộc gọi nhỡ từ Taehyung)

11:32 pm

Taehyung: Hobi ???

Taehyung: anh đã đi đâu?

11:33 pm

Taehyung: Em đã giữ họ lại hết sức có thể... giờ họ đang ra ngoài tìm anh, em xin lỗi

11:35 pm

(Cuộc gọi nhỡ từ Taehyung)

11:36 pm

Taehyung: hobi anh mau bắt máy đi

11:40 pm

Taehyung: tại sao anh không đợi em? chúng ta có thể cứu cậu ấy cùng nhau mà

11:42 pm

Taehyung: anh ổn chứ ??? họ không tìm thấy anh phải không ??

00:02

Taehyung: Gangrim vừa chỉ trích em

Taehyung: ông ấy đã nghe những gì em đã làm giúp anh

Taehyung: Em sẽ đi tìm anh ngay bây giờ

00:03

Taehyung: trả lời em nếu anh thấy tin nhắn này

00:20

(Cuộc gọi nhỡ từ Taehyung)

(Cuộc gọi nhỡ từ Taehyung)

00:45

(Cuộc gọi nhỡ từ Taehyung)

01:00

Taehyung: anh sẽ không rời bỏ em phải không?

01:01

Taehyung: anh sẽ quay lại chứ?

01:05

Taehyung: trời đang rất lạnh, anh có thể đi đâu?

01:30

Taehyung: làm ơn anh về đi

Taehyung: đừng rời xa em

Taehyung: về nhà đi anh



Đến cuối dãy tin nhắn, Taehyung chực rơi nước mắt. Một thực tế đơn giản là Hoseok đã không quan tâm hoặc không thể thấy bất kỳ tin nhắn nào trong số này khiến cậu bị tổn thương sâu sắc. Tại sao điện thoại của anh ở trong bụi rậm? Tại một công viên? Anh đã vứt nó ở đó à? Có phải anh bị ai ép buộc không?

Dù câu trả lời là gì nó cũng không thay đổi cảm giác đau đớn trong lồng ngực Taehyung. Trái tim cậu, thay vì bị khóa chặt, giờ lại có cảm giác như nó đang chảy máu - giống như bị đâm nhiều nhát và bây giờ tất cả những gì còn lại là những vết thương đau đớn và một dòng máu bất tận.

Nhắm nghiền cố gắng ngăn dòng nước mắt. Muốn trở nên mạnh mẽ vì Hoseok, bất kể anh đang ở nơi nào, Taehyung ngăn cảm xúc dâng trào và đi đến menu chính của mục tin nhắn. Cậu tìm tất cả mọi thứ, tin nhắn từ Gangrim hay thậm chí là Bangtan. Cái gì đó sẽ cho ra manh mối về lý do tại sao Hoseok làm thế, bỏ Taehyung lại một mình.

Không mất nhiều thời gian cho lắm. Người liên lạc gần nhất không ai khác chính là icon hình mèo - người mà Hoseok đã điếng người khi cậu nhìn thấy tin nhắn lần đó.

Không một chút do dự hay cảm giác tội lỗi, Taehyung mở tin nhắn và bắt đầu đọc. Tin nhắn ghi 'Tôi thề, nếu các người giữ em ấy, tôi sẽ đến và tàn sát tất cả.'

Cảm giác nguy hiểm len lỏi trong ngực Taehyung. Dù người này là ai rõ ràng họ đã đe dọa Hoseok, và điều đó đã đốc thúc thêm sự bảo vệ quá mức của Taehyung dành cho cộng sự của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu người này đã đe dọa Hoseok cứu con tin? Điều gì sẽ xảy ra nếu Hoseok bị Bangtan kiểm soát một cách miễn cưỡng?

Taehyung hít vào một hơi thật sâu, cố mạnh mẽ để bình tĩnh lại vì nhịp tim đã bắt đầu tăng nhanh. Còn không biết người đứng đằng sau icon hình mèo có phải người của Bangtan hay không; cần bình tĩnh và đọc hết phần còn lại của tin nhắn trước khi đưa ra quyết định.

Nhưng nếu như Hoseok thực sự bị Bangtan thao túng và đe dọa, Taehyung biết rằng mình sẽ hoàn toàn không có sự kiềm chế nào trong việc đả kích và tàn phá bằng mafia này. Cậu sẽ trả thù cho anh - người duy nhất mà cậu trao hết yêu thương, thậm chí có phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Khi thấy mình đủ bình tĩnh để đọc qua các tin nhắn, Taehyung bắt đầu cuộn lên cuộc trò chuyện. "Người mèo" và Hoseok thực sự đã nói chuyện khá thường xuyên, trao đổi nhiều tin nhắn mỗi ngày. Lúc đầu tất cả những gì Taehyung đọc đều là những văn bản thông thường dọc theo dòng chữ 'ngày hôm nay của anh thế nào?''như hạch, còn cậu thì sao?', nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy thứ khiến Taehyung khựng lại.

'Cảm ơn cậu về thông tin. Cậu vẫn đang làm rất tốt như bình thường. Hẹn gặp lại vào thứ sáu.'

Theo như Taehyung biết, Hoseok không có bất kỳ người bạn nào khác. Tay bắn tỉa khinh bỉ mọi người trong Syndicate trừ Taehyung, và chỉ đôi khi nhìn Nike. Taehyung hoàn toàn chắc chắn rằng Hoseok sẽ nói với cậu về bất kỳ người bạn nào từ bên ngoài... còn người này là sao đây?

Qua tin nhắn thấy được họ đủ giản dị để gọi là bạn bè, hoặc ít nhất là những người quen tốt. Đây không phải là cách người ta sẽ tương tác với kẻ đe dọa họ, đặc biệt nếu họ đến từ băng mafia kẻ thù đặc biệt nguy hiểm. Dù icon mèo là ai, họ hẳn rất thân với Hoseok, thường xuyên gặp nhau và Hoseok đã cung cấp cho họ một số thông tin. Và Taehyung không thích bí mật này.

Một cái gì đó giống như hỗn hợp sợ hãi và ghen tuông giá buốt giữa xương sườn cậu, bàn tay không giữ điện thoại siết chặt lại. Tại sao Hoseok muốn giữ bí mật về người này? Taehyung không hiểu.

Cho đến khi cậu tiếp tục đọc.

Các tin nhắn trở nên chi tiết hơn, thậm chí còn là hướng dẫn gì đó. Người đứng đằng sau icon mèo đã đưa ra mệnh lệnh - thực sự giống như yêu cầu hoặc đề xuất hơn - về những việc cần làm xung quanh Syndicate. Sự sợ hãi trở nên nổi bật hơn bao giờ hết khi Taehyung thấy những tin nhắn của chính Hoseok đáp lại một cách nghiêm túc. Hoseok đã báo cáo những điều anh nói với Gangrim, Nike và các nhà điều hành. Những điều đáng lẽ không bao giờ được tiết lộ đang có trong hàng trăm tin nhắn giữa hai người.

Kế hoạch của Gangrim là gì, tên của các hợp tác xã mới và cũ, cách bố trí nơi ở của tổ chức và Gangrim - tất cả đều ở đó.

Nếu Gangrim hoặc Nike biết rằng Hoseok làm việc với kẻ thù và tiết lộ tất cả thông tin này, thông tin quan trọng dễ dàng bị biến thành lợi thế cho kẻ thù, họ sẽ không ngần ngại giết anh. Tuy nhiên, đó là trường hợp khi anh không giải cứu một con tin và biến mất.

Taehyung dừng lại trong suy nghĩ khi mắt nhìn lên một đoạn văn bản cụ thể. Một biệt danh, có vẻ như vậy, nhưng dù sao đó cũng là một cái tên. Yoongles. Nó chắc chắn đề cập đến người có icon hình mèo và thậm chí còn hơn thế, Yoongles đến từ Bangtan, thao túng hành động của Hoseok trong vài tháng qua.

Khóe miệng của Taehyung kéo xuống. Hoseok đã thu thập thông tin cho một thành viên của Bangtan. Hoseok đã làm như vậy. Cuối cùng, Hoseok và thành viên Bangtan dường như là những người bạn thân thiết.

Cậu thật là ngu ngốc. Lẽ ra nên thấy cái này sớm hơn. Lẽ ra nên hỏi anh thêm về icon hình mèo ngu ngốc ngay khi nhìn thấy tin nhắn từ người đó gửi đến. Lẽ ra nên nhìn thấy tất cả những sơ hở, lẽ ra nên gây áp lực cho Hoseok để anh chia sẻ những gì đã làm phiền anh suốt những tuần trước khi anh rời đi, lẽ ra cậu nên-

Một tiếng nức nở len lỏi qua cổ họng của Taehyung, sâu và đau đớn. Việc đột ngột biết rằng Hoseok có nhiều khả năng đã lên kế hoạch rời khỏi Syndicate để tham gia cùng bạn mình trong Bangtan khiến Taehyung đắm chìm trong tổn thương nhiều hơn cậu từng cảm thấy. Việc Hoseok không mang Taehyung đi cùng hay thậm chí tâm sự với cậu khiến cậu cảm thấy mình không chỉ là bị phản bội. Cậu cảm thấy bị bỏ rơi.

Muốn phát điên lên, muốn ghét Hoseok vì đã bỏ cậu và không nói cho cậu biết về sự thông đồng của anh với Bangtan. Tại sao Hoseok không tin tưởng cậu? Họ chỉ tin tưởng lẫn nhau và không có thêm một ai khác cơ mà. Hoseok là mặt trời của Taehyung và cậu là ngôi sao của Hoseok. Yêu nhau vô điều kiện và hết lòng, mặc dù cả hai đều biết rằng họ quá sợ hãi để bắt đầu điều gì đó lãng mạn.

Taehyung muốn ghét mặt trời của mình. Muốn ghét anh vì đã để cậu một mình trong bóng tối lạnh lẽo, cô độc và không có sự thoải mái hay ấm áp nào. Nó đau lắm. Đau đến mức cậu không thể xử lý được nữa.

Hoseok bỏ rơi mình, anh bỏ rơi mình rồi, đau quá. Tại sao anh lại bỏ đi? Con tin đáng giá hơn cả Taehyung sao? Cậu không hiểu. Không hiểu tại sao người duy nhất yêu anh lại không nhận được lời giải thích hay thậm chí là một lời từ biệt.

Hoseok đã ở cùng Bangtan. Anh sẵn sàng cứu con tin và cũng sẵn sàng rời khỏi Taehyung.

Anh nên mang Taehyung đi cùng! Cậu sẽ không do dự theo anh và chạy trốn khỏi Syndicate đến cùng trời cuối đất. Họ có thể sống cùng nhau thật xa khỏi nanh vuốt của Syndicate, họ có thể đã ở bên nhau. Nhưng không.

Bị phản bội, bị ruồng bỏ, nó đau đớn đến mức Taehyung trở nên mụ mị cả đi. Khóc nức nở đến nỗi đau cả ngực, đến nỗi cảm thấy mình sẽ bắt đầu khóc ra máu, ôm chặt lấy ngực như thể sẽ vỡ tan thành từng mảnh nếu cậu gục ngã.

Taehyung muốn ghét Hoseok, nhưng ngay cả khi bị phản bội như thế, cậu cũng không thể. Taehyung không thể.

Ban đầu hy vọng rằng Hoseok có thể bị đe dọa phải cứu con tin và trên đường đi sẽ gặp nhiều trắc trở. Nhưng Hoseok đã thông đồng với kẻ thù, có khi anh còn đang an toàn hơn là ở đây nữa.

Sự tàn phá ăn mòn lấy cơ thể, ném điện thoại của anh vào bức tường trước mặt, đập nó thành từng mảnh một cách hiệu quả. Tuy nhiên với Taehyung, chiếc điện thoại là đại diện cho không ai khác ngoài mình, và mình cũng đã vỡ tan thành những mảnh không thể hồi cứu.

Kéo mũ trùm đầu lên, không bận tâm ngoài đường có ai, Taehyung rời khỏi con hẻm và bỏ chạy. Cậu không nhận ra khuôn mặt mình đang trông như nào, sợ hãi hay lo lắng, nhưng cậu không quan tâm. Tất cả những gì cậu quan tâm là muốn gặp Hobi của mình. Muốn nhìn thấy anh đến mức hơi thở ứ nghẹn trong cổ họng.

Taehyung chạy. Chạy càng lâu càng tốt, không chịu chậm lại, nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt và miệng thì thở dốc.

"Đừng bỏ em." Taehyung thì thầm. "Xin anh. Xin đừng rời xa em."

Vừa chạy vừa khóc nức nở và rồi bước chậm lại và đi bộ nhanh hơn. Cậu nhanh chóng đến biên giới lãnh thổ Syndicate và Bangtan, nơi ngăn cách cậu và Hoseok.

Cậu quỳ xuống, cả người không còn sức lực. Cậu đã chạy hết sức bình sinh và vượt qua khả năng chịu đựng của cơ thể, cũng không hiểu tại sao hiện vẫn còn thở được. Phổi cậu bỏng rát và hơi thở gấp gáp nặng nề. Mặc dù đã kiệt sức, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Quỳ trên một khoảng trống vỉa hè, đối diện theo hướng cậu biết anh của mình ở trong đó, Taehyung cảm thấy niềm hy vọng đã rời khỏi cơ thể trong một lúc, rớt xuống sàn bê tông và không bao giờ trở lại.

"Đừng rời xa em." Taehyung thút thít với người mà cậu muốn gặp nhất cho dù anh không thể nghe được. "Đừng bỏ em một mình." Cậu cúi xuống chạm trán xuống đất, như thể cầu xin một người không ở đó. "Đừng rời xa em, Hobi."

Nhưng Hoseok đã rời đi. Người rời xa ta đó, thật lạnh.


________

(ba tuần sau, một tháng sau khi Hoseok rời đi)

Taehyung không ngừng ngủ trên giường của Hoseok. Có lẽ đó là vì cậu vẫn giữ niềm tin rằng anh sẽ quay lại với cậu; rằng Hobi sẽ đột nhiên sẽ xuất hiện vào một đêm và cùng cậu nằm trên giường, anh sẽ lau nước mắt cho cậu. Nhưng thật ra đơn giản là vì cậu nhớ anh. Tấm ga trải giường vẫn còn lưu lại mùi hương mơ hồ của Hoseok, căn hộ quen thuộc và an toàn vì nó chứa mọi thứ khiến Taehyung nhớ về người yêu thương vô cùng sâu sắc vô điều kiện.

Quần áo trong ngăn kéo, đồng hồ trên đầu giường, trang trí đơn giản trong bếp nhỏ. Tất cả là của Hoseok. Trong khi căn hộ nhỏ được sử dụng để khiến Taehyung cảm thấy ấm áp và được bảo vệ, giờ đây chỉ còn lạnh lẽo và cô đơn trong tháng vừa qua. Sự quen thuộc của tất cả những thứ này đã giữ cậu lại, nhắc nhở về tình yêu hai người đã chia sẻ trong căn phòng đó, và cảm giác an toàn vẫn còn đây. Không ai có thể chạm và hoặc làm tổn thương cậu miễn là cậu nằm trên chiếc giường mềm mại của Hoseok, mặc dù chính mình đang cô đơn và dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết.

Chưa ai từng đến căn hộ tìm cậu. Nếu Nike hoặc Gangrim cần gì thì họ sẽ gọi điện hoặc nhắn tin, không buồn tự mình kiểm tra. Nếu họ thực sự đến đây cậu sẽ đuổi về hết. Căn hộ của Hobi là nơi an toàn của Taehyung, bất kể cô đơn đến mức nào.

Người duy nhất cậu cho phép vào sẽ là chủ sở hữu, bất kể có buồn vì anh muốn chết đi sống lại.

Tức giận không chính xác là từ vựng mô tả cảm giác của Taehyung đối với Hoseok. Phải, cậu bực vì anh đã bỏ mặc mình mà không có lời cảnh báo hay giải thích nào, nhưng cũng không thể ghét anh.

Taehyung nghĩ về nó mỗi đêm kể từ khi lấy lại được điện thoại của Hoseok; rằng nếu Hobi thực sự an toàn trong vòng tay của Bangtan, Taehyung sẽ cảm thấy hạnh phúc cho anh. Mặc dù Hoseok không quay lại mang Taehyung đi hoặc ít nhất là cho một lời xin lỗi, Taehyung sẽ không cho phép mình ghét anh. Đã lỡ yêu quá nhiều.

Mối quan hệ của họ là dựa trọng lượng của mình vào người kia, vì vậy khi Hoseok rời đi thì Taehyung sẽ ngã xuống. Cứ thể anh sẽ phải đứng yên. Và vì điều đó, Taehyung đã vui mừng. Cậu muốn người mình yêu sẽ được hạnh phúc và an toàn. Nếu Hobi hạnh phúc với Bangtan, Taehyung sẽ thể hiện một khuôn mặt dũng cảm và hỗ trợ anh suốt chặng đường.

Chỉ ước rằng Hobi sẽ quay lại vì mình.

Sự nghiền ngẫm của Taehyung đã khiến cậu không nhận được hoa hồng cho công việc trong tháng vừa qua, và trong khi Gangrim cố gắng đưa cậu trở lại lĩnh vực này, cậu không tin rằng mình có thể tập trung và thực hiện công việc. Thêm vào đó, đã không còn giữ hòn đá bên mình để bình tĩnh lại khi thực hiện những hành động khủng khiếp vì lợi ích của Syndicate. Cậu không tin cậu có thể tự giữ được chính mình.

Nhưng hình như Gangrim có kế hoạch khác.

Một tiếng gõ nặng nề vang lên ở cửa, theo sau là một giọng nói cộc cằn. "V, tôi biết cậu đang ở đó. Sếp yêu cầu sự hiện diện của cậu."

Taehyung giật mình nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Không một ai đến đây mặc dù toàn bộ Syndicate biết Taehyung vẫn ở đó. Cậu đoán rằng vị khách này là một trợ lý hoặc trợ lý cấp thấp hơn vì họ làm theo lệnh của Gangrim.

Mặc kệ tiếng gọi của anh ta, Taehyung vẫn im lặng. Cậu muốn người đó đi và kệ cậu, nhưng người nọ vẫn cố chấp.

"Tôi có lệnh bắt cậu bằng vũ lực nếu cậu không mở cánh cửa này," giọng nói trở nên thiếu kiên nhẫn.

Taehyung sợ người nọ sẽ đá cửa và phá hỏng căn hộ của Hoseok, cậu bước ra và nói đủ lớn để ở ngoài kia nghe được, "Tôi không muốn gặp ông ấy. Hãy để tôi yên."

Cậu nghe thấy tiếng xáo trộn qua một cái gì đó ở phía bên kia cánh cửa. "Sợ rằng cậu không có sự lựa chọn," người nọ trả lời đầy kiên quyết. "Cậu sẽ đi cùng tôi đến khu đất của cha cậu."

"Tôi không muốn đi. Nói với ông ấy rằng tôi đang ở đây và nếu muốn gặp tôi thì hãy tự mình đến." Cơn tức giận sôi sục trong đầu và ngực cậu, Taehyung quay lại bước về chỗ trên giường. Cậu thà Jijang bắn văng não cậu ra ngoài còn hơn là đi gặp Gangrim.

Trước khi đi được mười bước, một tiếng BANG bất ngờ vang lên từ lối vào, dữ dội và điếc cả tai. Một viên đạn.

Khi Taehyung nhìn xung quanh để tìm tiếng súng, cậu thấy người kia mở cửa ra, cái tay cầm trên cửa bị thổi bay hoàn toàn bởi khẩu súng. Người đàn ông to lớn, cơ bắp nhưng không giống Sangre. Đứng sừng sững trước Taehyung ít nhất nửa bước chân, anh ta trông như có thể xé đầu Taehyung ra khỏi vai chỉ bằng một cú. Bàn tay to lớn của anh ta cầm một khẩu súng lục có làn khói bay lên và cơ thể anh ta được buộc trong áo giáp chống đạn, cứ như Taehyung sẽ bắn anh ta vậy.

Taehyung không nhận ra người này.

Đã ở trong Syndicate cả đời mình, không có ai mà cậu không biết hoặc ít nhất là nhận ra, khi nhìn thấy kẻ đồ sộ này đột nhập vào nơi an toàn của mình còn hơn cả đáng sợ.

Người đàn ông nhếch mép trước biểu cảm kinh hoàng của Taehyung và nói to, "Dọn đồ đi, cậu sẽ không ở đây trong một thời gian nữa."

Chiếc áo chống đạn thực sự có thể là một ý tưởng tốt, bởi vì Taehyung trong khoảnh khắc đó, thực sự đã cân nhắc việc với lấy khẩu súng của Hoseok giấu trong đầu giường.

Trước sự do dự của Taehyung, người kia giơ vũ khí lên và chĩa thẳng vào chàng trai mà đáng lẽ ra anh ta chỉ hộ tống nhẹ nhàng. "Gangrim gửi tôi đến để đưa cậu đi, bất kể tôi cần sử dụng bao nhiêu lực." Anh ta ra hiệu cho cậu bằng cây súng. "Di chuyển."

Thừa nhận thất bại, Taehyung đi đến chỗ tủ đồ và ném vài bộ quần áo của cậu và của cả Hoseok vào một cái túi. Quay lưng về phía người kia để anh ta không nhìn thấy, Taehyung mở tủ cạnh giường và cẩn thận gói khẩu súng nhỏ và đạn đi kèm. Kể từ khi cậu cho phép cộng sự của mình trốn thoát sau khi anh phản bội, các nhân viên và hợp tác xã của Syndicate không còn nhìn cậu bằng ánh mắt như trước. Cậu cần tự bảo vệ mình, vì không còn ai sau lưng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro