Chap 7: Come back home (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông hộ tống Taehyung đến tận Libra nơi Gangrim cư trú. Anh ta đẩy Taehyung một cách nóng nảy vào trong xe, còn nắm chặt cánh tay cậu với một vết bầm tím suốt quãng đường vào nhà của cha. Tóm lại là Taehyung không vui.

Bây giờ Taehyung đang đứng trước cửa vào văn phòng của Gangrim, người đàn ông kia đứng sang một bên như một người bảo vệ, không có ý định bước vào. Taehyung ngập ngừng. Cậu đã tránh Gangrim kể từ đêm Hoseok rời đi. Tối hôm đó sau khi hắn biết rằng con trai mình đã chỉa súng vào động đội giúp kẻ phản bội trốn thoát, Gangrim đã tát cậu và hét vào mặt cậu điều gì đó về lòng trung thành và nghĩa vụ trước khi thả cậu ra.

Họ đã không gặp nhau kể từ đấy nhưng có nói chuyện điện thoại và nhắn tin thường xuyên. Nghĩa vụ và nỗi sợ hãi đã khiến Taehyung giữ liên lạc với cha nuôi của mình, nhưng sự căng thẳng giữa họ chắc chắn đã tăng lên trong tháng qua.

Lo lắng và khó chịu, Taehyung gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ lớn trước khi cho phép mình bước vào. Căn phòng tối om nhưng mặt cậu còn tối hơn. Hai đèn ở hai bên của căn phòng là nguồn ánh sáng duy nhất, chiếu lên đồ nội thất và làm cho căn phòng mang một thứ ánh sáng đỏ đáng ngại.

Taehyung đứng ở lối vào ngay cả khi cánh cửa đóng lại sau lưng, cố gắng bình tĩnh trước khi hoảng loạn và bỏ chạy. Cậu biết rằng sẽ không có gì tốt từ cuộc gặp mặt này. Cái nhìn trên khuôn mặt của Gangrim đã khẳng định như vậy.

"Còn chờ gì nữa? Đến đây, Taehyung," một giọng nói trầm thấp phát ra từ nơi xa nhất của căn phòng.

Luồng các ngón tay và để ra sau lưng ngăn chúng run rẩy, Taehyung băng qua phòng đứng trước bàn của Gangrim. Lo lắng tăng lên với tốc độ đáng báo động, nuốt nước bọt khi nhìn vào mắt cha nuôi, người đàn ông cậu sợ nhất.

Mối quan hệ của cậu và Gangrim gần như luôn là một sự bất mãn và lòng khoan dung của Taehyung đối với Gangrim đã kết thúc. Họ đã từng yêu thương, như cháu trai và chú, khi Taehyung chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nhưng mọi thứ đã thay đổi mạnh mẽ. Và bây giờ sự chán ghét đã phát triển thành nỗi kinh hoàng.

"Sao lại lo lắng vậy, con trai của ta?"

Một tháng trước, Taehyung sẽ thấy chua miệng khi Gangrim gọi cậu là con trai, nhưng bây giờ vấn đề khác quan trọng hơn.

"Con không có."

Gangrim nhướn mày tỏ vẻ không tin. "Đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau." Khi nhận được sự im lặng từ Taehyung, hắn nói tiếp, "Con đã đối phó như thế nào?"

"Đối phó?"

Taehyung hoàn toàn chắc chắn rằng Gangrim không quan tâm đến cậu. Lông mày cậu nhíu lại vì nghi ngờ nhưng cũng không trả lời. Cậu sẽ không cho Gangrim biết nỗi đau của mình.

"Ẩn mình trong căn hộ của cậu ấy, ta nghĩ con đã không xử lý tốt sự rời đi của J-Hope."

"Ngài cứ nói thẳng ra đi ạ. Gọi con đến đây là có việc gì?" Taehyung sẽ không để ánh mắt xuyên thấu của Gangrim hay những câu nói đầy ẩn ý khiêu khích mình.

Thủ lĩnh Syndicate thở dài, "Đã một tháng rồi Taehyung. Con cần phải trở lại làm việc, đóng góp cho tổ chức." Hắn gõ gõ lên mặt bàn bằng cây bút.

"Con không thể"

"Tại sao không?"

Cậu liếm môi chuẩn bị trả lời, nhưng không thể bật ra một âm thanh nào cả. Tất cả những gì Taehyung có thể làm là nhìn chằm chằm vào mặt bàn và tránh ánh mắt của Gangrim.

"Có phải vì không còn người yêu bên mình nữa không?"

Đầu Taehyung giật lên, mắt chạm mắt với cha mình một lần nữa vì lời buộc tội kia.

"S-sao ạ? Không phải đ-"

"Đừng chối. Hai người có thể không lựa chọn ở bên nhau nhưng rõ ràng con đã dựa vào cậu ta rất nhiều. Dù có phải là người yêu hay không, ta gọi con đến đây để nói rằng con phải cứng rắn lên. Hãy vượt qua Hoseok. Tập trung vào công việc cho Syndicate. Sự yếu đuối của con diễn ra đủ lâu rồi đó." Giọng nói đầy mạnh mẽ.

Sau một hồi do dự, Taehyung lặp lại, "Con không thể."

"Con có thể, và con sẽ làm." Đôi mắt hắn tối sầm vì thiếu kiên nhẫn. Hắn đứng lên khỏi ghế và đi vòng quanh bàn bước về phía sau Taehyung. Hai tay đan vào nhau sau lưng, hắn đứng thẳng người khi bước qua bên trái căn phòng, không nhìn người trẻ tuổi.

"Ta không muốn nói chuyện với con như thế này, nhưng sự thiếu hiểu biết của con đã kéo dài đủ lâu." Hắn dừng lại và thở dài. "Con là người thông minh, Taehyung. Con nên nghĩ rằng cộng sự cũ của con đã đi rồi. Đã chết rồi."

Ngực Taehyung giật thót lên vì sợ hãi. Gangrim biết thứ gì đó mà cậu không nắm được?

"Không... anh ấy không-"

"Chính xác là thế." Gangrim không la hét nhưng ngữ điệu sắt bén trong giọng nói khiến Taehyung trầm hơn.

"Con và ta biết rõ hơn bất cứ ai rằng nếu Jijang bắt được cậu ta, cậu ta đã phải chết từ lâu."

Taehyung mở miệng định đáp trả nhưng Gangrim vẫn tiếp tục, "Ngay cả khi còn sống một cách kỳ diệu, cậu ấy là kẻ thù của chúng ta. Các thành viên của chúng ta có lệnh nghiêm ngặt là sẽ phải giết cậu ấy ngay lập tức." Hắn dừng bước chân để nhìn chằm chằm vào mắt con trai mình.

"Bao gồm cả con."

Trái tim chùng xuống, Taehyung liếm môi. Cậu chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với những lời lẽ khủng khiếp đó của Gangrim mặc dù biết hậu quả của việc này.

"Con sẽ không. Tuyệt đối sẽ không giết anh ấy."

Gangrim lại thở dài như thể hắn đã biết trước câu trả lời. Lùi vào góc xa của căn phòng để rót cho mình một ly rượu nâu từ quầy bar nhỏ. Hắn mất một lúc, gom góp suy nghĩ thành lời.

"Cậu ta đã giết hai đồng đội của mình và giải cứu một con tin quan trọng. Cậu ta là kẻ phản bội." Hắn nhìn qua hàng mi hướng về Taehyung từ phía xa căn phòng. "Con biết những gì chúng ta sẽ làm với kẻ phản bội."

"Con không giết những kẻ phản bội như ngài."

Câu này có thể ám chỉ người nào đó mà họ đã bắt được khi lộ ra thông tin của Syndicate, giết đồng đội hoặc là một gián điệp, nhưng không, những từ mà Taehyung nói đến thể hiện một hàm ý sâu sắc hơn. Điều gì đó mang tính cá nhân. Một thứ mà chỉ có cậu và Gangrim biết.

"Taehyung." Giọng trầm khàn như muốn đâm xuyên thủng đối phương của ông chủ Syndicate, "Không phải cái đó."

"Con không quan tâm." Cậu muốn lèo lái cuộc trò chuyện này ra khỏi Hoseok, nhưng có một điều gì đó sâu sắc hơn mà cậu cần phải đẩy nó ra khỏi lòng mình. "Mỗi khi con nhắc đến thì ngài lại trốn tránh, con sẽ không để ngài như vậy nữa."

Gangrim cáu kỉnh, cảnh giác, "Cẩn thận nào con trai. Đây không phải là lúc hay địa điểm thích hợp."

"Vậy khi nào mới thích hợp? Con biết nhiều năm qua ngài đã làm gì, chỉ là con không nói. Ngài biết rằng con đã tỏ, nhưng ngài thậm chí không bao giờ nghĩ sẽ cho con biết lý do tại sao ngài làm như vậy."

"Con hiểu rõ những gì ta làm, Taehyung." Đôi mắt hắn đen lại khi chân từ từ tiến về Taehyung.

"Nhưng họ không đáng phải bị như vậy!" Giọng của Taehyung vỡ òa trong cảm xúc. "Ngài biết điều đó và ngài vẫn làm."

"Ta không muốn nói chuyện với con nữa, đi đi," Gangrim hiện giờ đang đứng gần Taehyung.

"Không! Ngài hãy cho con biết lý do tại sao! Cuộc đời của con là một địa ngục chính do ngài và những gì ngài đã làm. Hoseok là người duy nhất khiến con cảm thấy hạnh phúc, nhưng giờ anh ấy đã ra đi và anh ấy không thể quay lại với con vì ngài!"

Cơ thể họ cách nhau vài inch như một lời đe dọa của hắn. Lông mày hắn nhíu lại một cách giận dữ, miệng cong lên thành tiếng gầm gừ.

"Ta có thể không phải ra ruột của con, nhưng con sẽ không nói chuyện với ta bằng sự thiếu tôn trọng này."

"Thật tệ khi chính ngài đã lấy đi người cha ruột của con. Nếu không con sẽ đối xử với cả hai người một cách tôn trọng." Taehyung đứng thẳng tự tin, chiều cao ngang tầm với Gangrim.

"Không-"

"Ngài là một têm hèn nhát," Taehyung cố ý khiêu khích người kia.

"Ngài đã giết cha mẹ tôi, những người bạn thân nhất của ngài, vì họ đã phản bội ngài. Ngài đã có thể để họ sống, họ chỉ bị người khác đe dọa và ngài biết rõ điều đó!"

Taehyung trút ra một hơi thở run rẩy, đau đớn.

"Nhưng ngài vẫn quyết định tốt nhất là cắt cổ họ,"

Trước khi Gangrim có thể đáp trả, cậu tiếp tục mắng mỏ hắn, "Cái tôi của ngài yếu đuối đến mức nào để ngài có thể giết chết mọi người dù khi họ có một chút gần gũi với ngài? Ngài giết họ vì sợ người khác phát hiện ra ngài để cho kẻ phản bội sống sót. Thay vào đó, ngài đã có thể cùng trao đổi với họ để tống khứ kẻ đe dọa kia, nhưng ngài đã không."

Taehyung kìm lại một tiếng nức nở, sôi sục khi thốt ra những lời cuối cùng của mình, "Là ngài, một tên hèn nhát."

Có lẽ cậu nên lường trước cuộc tấn công vào mặt mình như thế này, nhưng điều cậu chắc chắn không ngờ tới là Gangrim túm lấy cổ áo mình và kéo mặt họ lại gần nhau để hắn là thứ duy nhất trong tầm nhìn của Taehyung.

"Cẩn thận cái miệng chết tiệt của mày. Mày nên biết ơn vì tao đã không cắt cổ mày vào ngày hôm đó. Tao đưa mày vào nhà, cố gắng để có được sự tha thứ của mày và đối xử với mày như người con trai tao chưa bao giờ có. Lẽ ra mày nên quỳ xuống cảm ơn vì tất cả những gì tao đã làm cho mày."

Má trái của Taehyung đau nhói, chắc chắn nó đã đỏ rực từ tác động của cái tát tàn nhẫn của Gangrim. Tuy nhiên, cú đánh này không tổn thương bằng những lời mà 'người cha' này nói ra. Taehyung nhìn chằm chằm vào người đàn ông, kẻ bắt cóc cậu cả đời này, sâu thẳm trong đôi mắt điên cuồng của hắn.

"Ngài nên giết tôi cùng với họ. Nó sẽ không làm tôi đau bằng những tổn thương mà ngài ban cho tôi."

Chúng đau đớn đến mức cậu đã ước nhiều lần trong tháng qua rằng phải chi mình được chết.

Gangrim đẩy Taehyung ra, thả tay nắm lấy chiếc áo vàng của người trẻ. Sau vài phút im lặng nặng nề nguy hiểm, hắn nói "Con hoạt động dưới danh V của Syndicate. Con là cấp dưới của ta. Con làm theo nhiệm vụ của ta đưa ra. Không muốn ta làm cha của con nữa đúng không? Tốt, bây giờ ta sẽ là ông chủ của con. Nếu không tuân theo mệnh lệnh của ta, con sẽ bị giết. Cũng giống như cha mẹ của con, và giống như Hoseok."

Phớt lờ khuôn miệng há hốc của Taehyung, Gangrim quay lại và đi đến bàn làm việc, bước chân nặng nề. Hắn nhẹ nàhng ngồi xuống ghế, không buồn nhìn người trẻ.

"Rời khỏi đây. Con sẽ được đào tạo và trở lại làm việc. Oro sẽ đưa con đến phòng của con."

Taehyung cho rằng 'Oro' là người đàn ông đồ sộ đã hộ tống cậu đến đây, nhưng điều đó không thành vấn đề.

"Tôi biết cái phòng chó má đó ở đâu,"

Quay gót, vẫn còn thấy đau ở xương gò má, cậu rời khỏi đó và thả mình vào căn phòng trên tầng ba, hồi nhỏ cậu ở đây.

Tự biết rằng cậu sẽ không được phép rời đi vì Oro đã theo cậu đến phòng và bây giờ đang đứng bên ngoài cửa một cách nghiêm túc, đảm bảo Taehyung sẽ không rời khỏi khu nhà.

Những bức tường màu tím của căn phòng mang lại những ký ức tươi đẹp, nhưng không thể làm dịu nỗi đau trong lòng. Mặc dù Gangrim gay gắt nói không còn là cha của Taehyung nữa, cậu biết rằng sẽ không có gì thay đổi cả. Cậu cãi nhau với Gangrim rất thường xuyên khi còn ở tuổi vị thành niên, không có gì to tát như vậy vào trước đây. Bây giờ Gangrim mới đủ can đảm để thực sự đánh con trai nuôi của hắn. Taehyung chẳng màng đến hạnh phúc của mình và còn khiêu khích hắn như vậy.

Việc Gangrim duy trì kế hoạch giữ Taehyung trong biệt thự để đào tạo đồng nghĩa với chuyện không có ý định để "con trai" của mình đi. Mối quan hệ cha con không lành mạnh của họ sẽ tiếp tục khi Taehyung vẫn còn mắc kẹt trong những bức tường của Gangrim.

Cậu không thể thoát. Mọi chuyện tiếp diễn như một vòng lặp. Taehyung thường kiểm tra xem có sơ hở nào để thoát không, nhưng cậu không thể chạy đi. Nỗi sợ đã giữ chân cậu lại, vì đã không còn nơi nào để đi nữa. Nếu chạy đến Bangtan để ở cùng Hobi, cậu chắc chắn sẽ bị Jijang giết chết. Tuy nhiên, nếu ở lại, bản thân sẽ tồn tại trong vòng lặp của phần còn lại cuộc đời, trong lòng luôn muốn rời đi, biến mất và không bao giờ quay lại, nhưng không thể.

Đau. Và điều đau đớn hơn là cậu lại cô đơn một lần nữa.

Đi đến chiếc giường cũ của mình, ném chiếc túi xuống sàn trước khi lên giường và đắp chăn. Gò má nhói lên khi nó vô tình đập vào gối, và nước mắt rơi xuống, nhưng không phải vì đau về thể xác.

_______

(năm tuần sau)

Bị huấn luyện nặng trong khi năng lực của mình chưa đủ, khiến cho mọi thứ khó khăn hơn. Sau hơn một tháng bị ép ăn, huấn luyện bằng vũ lực và bị buộc phải tiếp xúc với những người mà cậu coi thường nhất, Taehyung quay về thói quen cậu đã bỏ ngay sau khi chuyển sang làm việc cùng Hoseok.

Oro, 'vệ sĩ' mới của cậu, theo dõi cậu gần như tất cả các giờ trong ngày đảm bảo rằng cậu sẽ không trốn thoát.

Nhưng mà giờ lại không muốn trốn nữa. Việc huấn luyện của tháng trước đã thành công một nửa đưa cậu trở lại sân đấu và một nửa để mang Hoseok ra khỏi trí não mình. Lúc đầu nó không có tác dụng, nhưng cuối cùng Taehyung đã phải đối mặt với thực tế là cậu không thể chiến thắng. Cậu không thể trốn thoát, và đây là cuộc sống của cậu. Bắt đầu tập trung nỗ lực vào công việc của mình, đưa Hobi ra khỏi tâm tr hết mức có thể, và không lâu sau đã quay lại đảm nhận công việc.

Taehyung chấp nhận vị trí của mình trong Syndicate ngay bây giờ, đau đớn đến mức cuối cùng cậu cũng phải nhượng bộ. Từ bỏ sự phản kháng với Gangrim, Oro và phần còn lại của Syndicate. Taehyung luôn bướng bỉnh, một người tuân theo các giá trị và niềm tin của riêng mình, nhưng không có mặt trời, tảng đá của cậu, cậu không còn có thể đứng lên trước những người cố gắng kiểm soát cậu như trước đây.

'Quên' Hoseok không thực sự mô tả tâm lý của Taehyung. Chỉ là cậu đã quen với việc đưa Hobi ra khỏi suy nghĩ vào ban ngày khi phải tập trung vào công việc và đào tạo, theo cách đó, cảm xúc sẽ không làm hỏng hiệu suất của cậu hoặc gây nguy hiểm cho công việc.

Chỉ khi màn đêm buông xuống Taehyung mới cho phép những ký ức về người đã đánh cắp trái tim cậu rồi chạy trốn cùng nó lấn át tâm trí. Mỗi đêm, khi bóng tối âu yếm cậu bằng những tấm trải giường thời thơ ấu, cậu sẽ để những suy nghĩ về mái tóc đỏ và nụ cười hình trái tim lan tỏa trong tiềm thức. Cấu xé trái tim Taehyung, vặn vẹo và kéo mạnh cho đến khi đau đến mức nước mắt không ngừng rơi, chảy lên những chiếc gối dưới đầu và nhẹ nhàng làm ướt đôi gò má.

Muốn tin rằng cậu sẽ gặp Hobi ít nhất một lần nữa, nhưng việc trở lại sống cùng Gangrim khiến cho chuyện đó trở nên không thể. Căng thẳng đang gia tăng đều đặn giữa Bangtan và Syndicate gần đây. Chưa có động thái nào được thực hiện, nhưng dấu hiệu lạ đã được tìm thấy trong tường lửa chính, có người hack từ bên ngoài. Công bằng mà nói, Syndicate cũng đã nỗ lực đột nhập vào hệ thống phòng thủ điện tử của băng mafia, choảng nhau cũng đúng thôi, nhưng không đủ mạnh để kích động bất kỳ hành động nào.

Trong tuần vừa qua, Taehyung suy nghĩ sẽ ra sao nếu hai bên thật sự đối đầu. Giả sử Hoseok ở với mafia, liệu điều đó có khiến anh và Taehyung đứng về phía đối lập, sẵn sàng chiến đấu chống lại nhau không?

Taehyung tưởng tượng phải đối mặt với Hoseok trong sảnh của biệt thự của Gangrim, tiếng súng và tiếng nổ phát ra xung quanh họ. Hoseok chỉ nhìn chằm chằm vào Taehyung, không thể nhấc vũ khí của mình lên. Sự do dự này đến từ cả hai vì Taehyung biết chắc chắn rằng cậu cũng sẽ không bao giờ có thể giơ súng về phía Hobi, bất kể thứ cảm giác bị phản bội và lãng quên đó đã dày vò cậu cỡ nào.

Nếu Hoseok giơ vũ khí về hướng Taehyung, cậu biết rằng mình sẽ không đánh trả.

Chính suy nghĩ này đã làm cậu sợ. Mỗi ngày khi Taehyung luyện tập với Oro và nghe lén Gangrim, cậu không còn niềm tin vào bản thân rằng sẽ có thể tự bảo vệ mình trước sự va chạm không thể tránh khỏi với Bangtan. Nếu đồng đội mới của Hoseok tấn công Taehyung, cậu không hoàn toàn chắc chắn rằng mình sẽ có thể làm tổn thương họ - những người bạn mới mà Hoseok quan tâm.

Mọi người đều cho rằng Hoseok thực sự đang ở cùng Bangtan.

Trong tuần thứ năm ở lại khu nhà của Gangrim, nỗi nghi ngờ của Taehyung đã được xác nhận với sự trở lại của Sangre.

Cậu trai tóc vàng đang được tập luyện với Oro, tập võ thuật sau khi luyện tập bắn súng đầy mệt mỏi. Mồ hôi chảy ướt đẫm cùng những đợt thở gấp từ những tiến bộ liên tục của cậu khi ở cùng Oro, người lớn hơn đáng kể so với cậu, Taehyung đã phá vỡ trận đấu nảy lửa này khi cậu nhìn thấy cửa mở.

Gangrim xuất hiện với một biểu hiện khó hiểu hiếm hoi trên khuôn mặt, lông mày nhíu lại và nhướn lên. Hắn nhìn thẳng về phía Taehyung, hầu như không liếc qua Oro, và thông báo,

"Sangre đang ở đây. Dọn dẹp và đến chỗ ta." Người lớn tuổi không cho phép Taehyung trả lời, rời khỏi phòng ngay như thể đang vội vàng lắm.

Taehyung chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Gangrim, quai hàm mở ra và vẫn còn thở nặng nề, nhưng bây giờ cơn kiệt sức chẳng là gì so với tin này. Lẩm bẩm điều gì đó không liên quan đến Oro, có lẽ là một câu 'cảm ơn' miễn cưỡng, trước khi bước ra khỏi sàn nhà cao vút. Lấy một chiếc khăn gần tủ khóa, lau mồ hôi trên người và cho phép mình lấy lại nhịp thở. Cú sốc ban đầu về sự xuất hiện bất ngờ của Sangre vẫn khiến cậu quay cuồng.

Theo như Taehyung và toàn bộ Syndicate biết, Sangre đã chết. Hoseok đã để anh ta chết vì vết thương khi ở trong một con hẻm vài tháng trước. Người đàn ông đó đã ở đâu suốt thời gian này?

Thay một chiếc áo sạch sẽ, không bỏ lỡ cách mà cánh tay bắt đầu run lên vì lo lắng, Taehyung rời khỏi phòng tập và băng qua biệt thự. Đúng như lời của Gangrim, cựu chỉ huy thứ hai của họ đứng giữa phòng.

Sangre và Gangrim dường như đã có một cuộc trò chuyện sâu sắc, và cảm giác như mình đang cản trở, Taehyung lặng lẽ lẻn vào tầm nhìn của họ. Gangrim cuối cùng đã chú ý đến cậu, nói với con trai mình. "À Taehyung."

Khi nghe tên cậu, Sangre quay sang nhìn người trẻ bằng chính mắt mình. Không có chút do dự nào tiến đến ôm lấy cậu trong vòng tay siết chặt gần như nghẹt thở, và bị cậu hất ra ngay lập tức.

Taehyung chưa bao giờ là fan của Sangre, một cái ôm to bự như này không phải là điều Taehyung muốn trong khoảnh khắc đó. Taehyung nổi điên và bối rối. Hoàn toàn mất cảnh giác trước sự hồi sinh bất ngờ của nhà tuyển dụng cũ.

"Anh làm cái quái gì ở đây vậy?" Nếu bảo Taehyung vui vì sự hồi sinh của người này thì là nói dối.

Sangre thở dài. Anh ta nhìn lại Gangrim trước khi trả lời, "Tôi đã bị Bangtan giam giữ kể từ khi chuyện xảy ra. Họ đã cứu mạng tôi sau khi cộng sự của tôi bỏ mặc tôi cho đến chết. Cuối cùng họ cho phép tôi về nhà."

Gangrim bắt đầu xen vào, nhưng Taehyung có chuyện cấp bách hơn trong tâm trí. Taehyung kiên nhẫn và tuyệt vọng.

"Anh có gặp Hoseok không?"

Gangrim ngăn lại "Taehyung, hãy tôn trọn-"

"Xin anh cho tôi biết. Hobi ở với Bangtan đúng không? Anh ấy có an toàn không?" cậu nuốt nước bọt, cảm xúc trào dâng. "Tôi cần phải biết. Làm ơn."

Sangre thật sự ngạc nhiên. Biểu hiện của người đàn ông lớn tuổi không có gì ngoài sự cảm thông, không giống như hành vi khinh người tinh nghịch thông thường của anh ta. Tuy nhiên, trước khi Sangre có thể nói bất cứ điều gì, Gangrim hét lên, "Đủ rồi Taehyung! Ra ngoài! Ta đã yêu cầu con đến đây để đoàn tụ với người đồng đội đã mất từ ​​lâu, nhưng con vẫn không thể loại bỏ kẻ phản bội đó ra khỏi đầu!"

"Nhưng-"

"Rời khỏi đây! Ta sẽ nói chuyện với con sau." Tiếng hét cuối cùng của Gangrim, Oro mở cửa, ngay lập tức túm lấy cánh tay của Taehyung và kéo cậu ra.

"Khoan đã! Sangre! Trả lời tôi đi!" Đây là cơ hội để biết chắc chắn số phận của người đàn ông cậu vẫn yêu sâu đậm.

Bất chấp sự tuyệt vọng của Taehyung, Oro kéo cậu ra và đóng sầm cửa lại trước khi câu trả lời có thể được thốt ra. Taehyung vùng vẫy và la hét suốt đường đến phòng ngủ, nơi cậu bị nhốt bởi người vệ sĩ to lớn và mạnh mẽ hơn nhiều.

Vừa đá vừa đập cửa một cách vô ích, không có phản hồi nào đến từ người đàn ông canh gác bên ngoài. Chưa bao giờ bị nhốt trong phòng riêng của mình trước đây, đặc biệt là khi mình đã trở thành người lớn. Thật sự phải như thế này sao? Hay chính Gangrim là người hèn hạ đến mức xa lánh con trai mình?

Thôi bỏ đi, Taehyung kiệt sức và ngừng đập cánh cửa gỗ tội nghiệp. Thay vào đó, cậu lùi vào bức tường xa nhất từ ​​cửa và trượt người xuống, ngồi bệt và kéo hai đầu gối cong lên trước ngực. Những cảm xúc mãnh liệt khi nãy, giờ đây đã sưng đau một cách khó tin trong lồng ngực, gửi những chiếc gai ghim khắp cơ thể. Nếu Sangre đã ở bên Bangtan toàn bộ thời gian vừa qua, anh ta đã phải nhìn thấy hoặc nghe điều gì đó về Hoseok, phải không? Phải không?

Nước mắt nóng hổi rơi xuống má, nỗi thất vọng và cơn đau chiếm lấy toàn bộ cơ thể. Vội lau chúng một cách giận dữ, khó chịu với chính mình vì không thể kiềm chế cảm xúc sau từng ấy thời gian. Hobi đã đi được hơn hai tháng rồi. Cộng sự của cậu đã làm tổn thương cậu, làm tổn thương sâu sắc đến mức Taehyung ước chi mình có thể ghét anh, ước chi có thể quên đi tất cả những ký ức hạnh phúc và xóa tan mọi cảm xúc.

Thật mệt mỏi, khao khát một người mà bạn yêu thương mãnh liệt, vẫn duy trì hy vọng rằng họ sẽ tìm được đường về với bạn vào một ngày nào đó.

Phải chi từ bỏ được hy vọng, nhưng suy nghĩ đơn thuần của Hoseok đã nhắc nhở cậu hãy luôn giữ hy vọng, bất kể nó có khó khăn đến đâu.

Và thế là Taehyung ngủ thiếp đi. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt và những cảm xúc mâu thuẫn chiến đấu trong nội tâm khi cậu vẫn ngồi trên sàn nhà. Thật mệt mỏi. Mệt mỏi vì chờ đợi. Mệt mỏi vì hy vọng.


Một tiếng gõ nhẹ trên cánh cửa đánh thức Taehyung khỏi giấc ngủ chập chờn. Mở đôi mắt nặng trĩu, căn phòng tối đen, nghĩa là mặt trời đã lặn trong khi cậu ngủ quên. Trong một làn sương mù, mệt mỏi, tự đặt câu hỏi rằng cái gì đã đánh thức cậu dậy.

Lần này, tiếng gõ cửa to hơn, rõ ràng hơn nhưng vẫn đủ tử tế để người ở các phòng bên cạnh không nghe thấy. Taehyung ngẩng đầu lên, cơn buồn ngủ biến mất nhanh chóng. Cậu đứng lên lau nước mắt, tiến đến mở cửa.

Trước sự ngạc nhiên của cậu, Sangre đứng ở kia, trông cũng mệt mỏi không kém, nhưng rất háo hức như thể anh ta có điều gì muốn nói.

"Sangre?" Đôi mắt của Taehyung mở to, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Không thốt ra lời nào, Sangre vào phòng và lấy tay nắm cửa ra khỏi tay Taehyung để đóng nó lại. Sau đó anh ta với tới và tìm thấy công tắc đèn, bật nó lên chiếu sáng căn phòng.

Taehyung nheo mắt trước sự thay đổi độ sáng. Khi mắt đã thích nghi được, cậu bắt gặp biểu cảm kỳ lạ của Sangre, điều đó vẫn khiến Taehyung bất ngờ.

Cuối cùng, Sangre phá vỡ sự im lặng, giọng nói và đôi mắt dịu dàng đáng chú ý.

"Cậu trông như vừa từ địa ngục lên đây ấy."

Taehyung chết lặng vì thái độ dịu dàng của Sangre.

"Đúng thế."

"Vậy tôi có thể nói."

Người lớn tuổi hơn quay mặt đi và nhìn chằm chằm quanh phòng. Sau một lúc do dự, anh ta tiếp tục đi xung quanh, chạm nhẹ vào đồ trang trí của Taehyung như thể đang suy nghĩ gì đó sâu sắc.

Taehyung đã quá kiệt sức về mặt cảm xúc để bắt đầu la hét, tập trung kiên nhẫn chờ người kia lên tiếng trước. Rõ ràng người lớn tuổi đến vào giờ này vì anh ta có gì đó muốn nói. Có lẽ sẽ trả lời câu hỏi của Taehyung?

Sau một lúc lâu Sangre cuối cùng cũng lên tiếng. "Hoseok vẫn an toàn," anh ta thì thầm đủ lớn để Taehyung nghe thấy.

Ngay lập tức, trái tim của Taehyung vỡ tung. Cảm giác như nó được bơm lên thành một quả bóng, dồn nén cảm xúc trào dâng, nhưng cũng cứng cáp và sắt lạnh, rắn chắc và chìm xuống hố dạ dày của mình. "S-sao chứ?"

Sangre quay lại đối mặt với người trẻ hơn từ phía xa căn phòng nơi anh ta đứng cạnh cửa sổ. "Trong thời gian tôi ở cùng Bangtan," giọng nói vẫn dịu dàng, "tôi thường xuyên gặp cậu ấy. Cậu ấy làm rất tốt. Cũng đang hạnh phúc."

Những giọt nước mắt chảy ra. Chúng là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, những giọt nước mắt hạnh phúc, thứ mà Taehyung đã không có được trong vài tháng nay.

Sangre tiếp tục, không quên cảm xúc đang chạy khắp người của Taehyung. "Cậu ấy không biết rằng tôi đã được gửi trở lại đây. Nếu cậu ấy biết, chắc chắn sẽ gửi cho tôi một tin nhắn đến cậu, vì vậy tôi xin lỗi."

"Anh ấy an toàn? Và hạnh phúc?" Là những gì Taehyung quan tâm. Những suy nghĩ đó đã đúng, rằng Hoseok thực sự an toàn và việc ở với Bangtan khiến anh vui vẻ, nhưng đồng thời, đau lòng không thể tin được. Hobi thực sự đã gia nhập kẻ thù, anh thực sự đã chạy trốn và không quay trở lại vì anh hạnh phúc ở đó mà không có Taehyung.

"Ừm, tôi thề." Sangre bước về phía Taehyung, đặt hai bàn tay to lên vai cậu một cách thoải mái. "Tuy nhiên, cậu ấy không quên cậu, Taehyung. Cậu ấy nhớ cậu đến nỗi cậu không tin được đâu."

Chàng trai tóc vàng lắc đầu, nhưng cậu không hiểu tại sao. Những giọt nước mắt đang rơi lã chã, tự do và không ràng buộc.

"Tôi cũng nhớ anh ấy."

"Tôi biết, ôi cậu bé, tôi biết mà."

Sangre kéo cậu vào một cái ôm khác và lần này Taehyung không đẩy ra. "Tôi không thể nói với cậu nhiều điều khác," anh ta cho phép Taehyung khóc vào ngực như cậu là đứa con của anh ta, "Nhưng tôi có thể nói rằng cậu ấy vẫn yêu cậu và muốn gặp cậu hơn bất cứ điều gì. Hoseok không hề quên cậu. Cho nên dừng lo lắng." Anh ta vỗ nhẹ vào lưng chàng trai.

Taehyung không chắc mình đã khóc bao lâu, cứ như hàng giờ đã trôi qua. Sangre an ủi cậu và cho phép cậu bộc lộ cảm xúc của mình. Taehyung cảm thấy không có gì khác quan trọng hơn trong lúc đó. Hoseok đã an toàn. Hoseok vẫn ổn.

Nhiều tháng trôi đi trong hoang mang và thống khổ cuối cùng cũng được giải quyết, mặc dù điều đó vẫn có nghĩa là Hoseok sẽ không trở về với cậu.

Nhưng vẫn ổn. Chừng nào Hoseok còn sống và thở và hạnh phúc, Taehyung cũng vậy.

Cậu rút mình ra khỏi vòng tay của Sangre, hơi ngượng một chút.

"Sangre..." Taehyung ngước lên nhìn anh ta.

"Tôi đây?"

"Tại sao anh đến để nói với tôi những điều này?"

Sangre lại cười dịu dàng mặc dù đôi mắt có chút do dự. Anh ta chắc chắn có lý do để tự mình trả lời câu hỏi của Taehyung, nhưng không muốn hoặc không biết cách diễn đạt. Sau vài giây đấu tranh, anh ta trả lời, "Bangtan không phải là kẻ xấu."

Nỗi sợ hãi ngay lập tức tràn ngập Taehyung từ ngón chân đến đầu ngón tay. Đó chắc chắn không phải là câu trả lời mà cậu đã mong đợi.

Tiếp tục trước khi người trẻ có thể lên tiếng, "Họ đã chữa lành vết thương cho tôi sau khi Hoseok bỏ mặc tôi. Phải, họ đã giữ tôi lại sau đó, nhưng họ không giết tôi. Họ cho tôi ăn, nói chuyện với tôi và coi tôi như đồng đội của họ hơn bất cứ thứ gì. Tôi đã học được vài thứ trong thời gian ở đó, rồi nhận ra động cơ và hành động của Gangrim thực sự hoàn hảo đến mức nào."

Taehyung chế giễu. "Anh đã mất nhiều thời gian để tìm ra điều đó hả?"

Sangre rõ ràng là cố gắng kìm nén khi anh ta thở dài. "Đây không phải là vấn đề. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Hoseok ở đó với người điều hành cao nhất của Bangtan, cuối cùng tôi đã phát hiện ra lý do tại sao cậu ấy từ chối lời đề nghị của tôi suốt những tháng trước. Cậu ấy-"

"Đề nghị? Đề nghị gì?"

"Cậu ấy không nói với cậu sao?"

Taehyung nhíu mày. "Anh ấy không thật sự mở lòng với tôi vào những ngày trước khi rời đi."

"Ừm... Tôi cho rằng cậu ấy đã không nói với cậu về sự thật rằng đang làm nội gián cho người điều hành Bangtan?"

Đôi mắt khẽ mở to, Taehyung phải thừa nhận rằng mặc dù đã tự mình phát hiện ra thông tin đó, nhưng vẫn bị sốc khi được xác nhận.

"Không, anh ấy không nói. Nhưng tôi đã tìm thấy điện thoại của anh ấy vài ngày sau khi anh ấy rời đi, tôi đã đọc tất cả tin nhắn trong đó. Anh có biết ai là 'Yoongles' không?"

Sangre thổi không khí qua miệng như một tiếng huýt sáo. "Có, nhưng tôi không thể nói với cậu."

"Tại sao không?"

"Tôi làm việc cho cậu ấy."

Taehyung suýt nghiến răng, nhưng vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện mặc dù đã thất vọng. "Vậy còn đề nghị kia?"

"À đúng rồi, vào một ngày 'người giám sát' của cậu ấy đưa Hoseok đến gặp tôi khi tôi đang bị giữ. Cậu ấy xin lỗi vì đã bỏ rơi tôi và tôi chắc chắn cậu ấy biết rằng tôi đã tha thứ, tôi hỏi cậu ấy có muốn rời khỏi Syndicate hay không. Tôi đã đề nghị giúp cậu ấy thoát khỏi Gangrim, và tôi nói với rằng cũng có thể mang cậu đến, nhưng cậu ấy đã từ chối."

Trái tim Taehyung đau đớn.

"Tại sao..?"

Hoseok mà cậu biết sẽ chấp nhận lời đề nghị đó trong tích tắc. Cả hai đều từng là tù nhân của Syndicate và hy vọng một ngày nào đó sẽ cùng nhau trốn thoát. Nhưng than ôi.

"Sau đó, khi nghĩ đến việc cậu ấy tiếp tục làm việc cho Bangtan, thậm chí một tháng sau, tôi đoán cậu ấy muốn giúp đỡ những nỗ lực của họ hơn là từ chối họ. Cậu ấy là một người làm việc rất tốt."

Khóe miệng của Taehyung bị kéo xuống, báo hiệu mối đe dọa sắp tới là bật khóc một lần nữa.

"Nhưng... anh ấy... thậm chí còn chẳng hỏi tôi."

"Ôi cậu bé của tôi, nghe tôi nói này, Taehyung à."

Anh ta đợi người trẻ ngẩng đầu lên trước khi tiếp tục, "Tôi ghét việc hai người phải đối mặt trong cuộc chiến sắp tới. Cậu ấy có thể đã từ chối lời đề nghị của tôi, nhưng nó vẫn có giá trị đối với cậu."

Anh ta nắm lấy vai của cậu một cách tự tin. "Nếu muốn rời khỏi Syndicate, tôi sẽ giúp cậu trốn thoát ngay bây giờ. Tôi sẽ đảm bảo rằng Gangrim không bao giờ tìm thấy cậu. Tôi biết có thể cậu sẽ khó tin tưởng tôi khi xem xét tất cả những gì tôi đã làm, nhưng làm ơn hãy tin rằng tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho cậu. Và cho Hoseok."

Nếu Sangre đưa ra lời đề nghị này chỉ vài tháng trước, Taehyung chắc chắn sẽ chấp nhận mà không một chút do dự. Tuy nhiên mọi thứ giờ đã khác. Cậu đã không hài lòng với cuộc sống của mình, sống trong dinh thự của Gangrim và bị buộc phải làm việc, rèn luyện theo ý muốn của hắn. Bây giờ cậu không thể tự mình chấp nhận lời đề nghị này.

"Cảm ơn anh nhưng tôi không thể."

Hy vọng mong manh được gặp lại Hoseok đè lên quyết định của cậu. Nếu Taehyung rời khỏi Syndicate, cậu sẽ phải nhận một danh tính mới, và khôn cách nào có thể gặp được Hoseok, một thành viên mafia, mà không hủy hoại cuộc sống của mình.

Sangre mỉm cười tự tin. "Tôi biết cậu sẽ nói thế."

"Tại sao?"

"Hai người sẽ làm bất cứ điều gì cho nhau. Bây giờ thì tôi rõ rồi. Hoseok có thể ở rất xa, làm việc với kẻ thù, nhưng không phải là kẻ thù của cậu, và cậu cũng vậy. Cậu từ chối rời khỏi Syndicate vì có thể gặp Hoseok nếu cậu ở lại. Hoseok đã không rời khỏi thế giới tội phạm khi được đề nghị giúp đỡ vì cậu ấy nghĩ rằng có thể làm điều gì đó tốt hơn với cuộc sống của mình. Tôi chắc chắn cậu là một phần trong quyết định của cậu ấy."

Taehyung hất mặt sang một bên, bối rối. "Sao có thể chứ."

"Ừm, không có hình của cậu, không có cách nào cậu ấy có được can đảm để gia nhập một băng mafia kẻ thù. Cậu cho cậu ấy sức mạnh. Cậu làm cho cậu ấy muốn trở nên tốt hơn. Tôi chắc chắn rằng Hoseok đang làm tất cả vì cậu."

Sẽ là nói dối nếu bảo Taehyung không cảm động đến chảy nước mắt. Taehyung bị ảnh hưởng nặng nề bởi lời đề nghị của Sangre. Có phải cậu thực sự đã làm cho Hoseok muốn bản thân tốt hơn? Một niềm tự hào bất chợt tràn qua trái tim, cảm giác xa lạ, nhưng cậu thích nó. Thật mừng vì bản thân có ảnh hưởng tích cực đến Hoseok.

Quan điểm của Sangre thực sự đã xóa tan sự do dự của Taehyung, và cậu biết ơn. Với nụ cười chân thật trở lại sau vài tháng, Taehyung nói cảm ơn trước khi ôm người đàn ông trong một cái ôm chân tình, to lớn.

"Hai cậu sẽ sớm tìm được đường về với nhau. Tôi biết điều đó,"

Tách người ra, chỉ để tiếp tục cười rạng rỡ, Taehyung gật đầu đồng ý.

____

(ba tuần sau, hiện tại)

Tấm gối có mùi thuốc nhuộm tóc khi Taehyung thở mạnh một hơi đầu tiên sau khi thức dậy. Chiếc giường quen thuộc, thoải mái, và hơn hết, nó ấm áp.

Những chiếc chăn không còn lưu giữ mùi hương của Hoseok nữa, nhưng không sao vì Taehyung đã ghi nhớ tất cả. Cậu sẽ giữ những kỷ niệm đẹp về nụ cười của Hoseok, mùi hương của anh, tiếng cười của anh, cho đến khi họ gặp lại nhau.

Chỉ không nghĩ rằng nó sẽ sớm như vậy.

Sangre sau khi được phục hồi làm chỉ huy thứ hai của Syndicate, anh ta thuyết phục Gangrim cho phép Taehyung quay trở lại căn hộ của Hoseok. May mắn thay, sự thay đổi trái tim của Sangre đã khiến anh ta ngăn chặn những câu từ mạnh mẽ của Gangrim đối với cậu con trai và hỗ trợ Taehyung bằng mọi cách có thể.

Taehyung vẫn không thể thay đổi hoàn toàn những gì đã xảy ra, nhưng dù sao cậu cũng chấp nhận nó. Cậu rất biết ơn.

Hiện tại đã hai tuần từ khi trở về, căn phòng hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Oro không còn theo cậu xung quanh và Gangrim không còn ra lệnh cho cậu nữa, nhưng Taehyung vẫn làm việc bình thường.

Sáng hôm đó, khi thức dậy với làn sương buổi sáng trôi qua tấm rèm cửa sổ, cậu nhớ lại quyết định bất chợt của mình từ tối hôm trước. Mùi thơm thoang thoảng của thuốc nhuộm tóc có mùi như quả mâm xôi, ăn sâu vào mùi thơm dưới vỏ gối. Màu tóc tẩy trước đó khiến màu này dễ nhuộm hơn, và Taehyung hài lòng với sắc tố màu xám bạc thay thế nó.

Một cảm giác bình yên bao trùm Taehyung trong vài tuần qua. Suy nghĩ của mình đã đảo ngược 180 độ kể từ lần cuối ở trong căn hộ của Hoseok. Nó không còn cảm thấy lạnh lẽo hay cô đơn nữa mà thay vào đó là hy vọng và ấm áp.

Tất nhiên, nó vẫn đau, không có tình yêu bên cạnh để âu yếm hay pha trò hoặc chỉ đơn giản là ở bên nhau, nhưng không sao. Taehyung vẫn ổn. Sẽ ổn để còn gặp anh.

Chàng trai tóc bạc ngồi dậy trên giường, mơ hồ bị ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng và đánh thức mình khỏi cơn buồn ngủ. Cậu duỗi tay, dang rộng hai cánh tay sang một bên trước khi xoay người và dịch chuyển để hai chân rời khỏi mép giường.

Qua đôi mắt vẫn còn mờ mịt khi vừa thức dậy, ánh mắt Taehyung rơi xuống một mảnh giấy trắng được gấp trên đầu giường mà đêm qua không có ở đó.

Có gì đó sai sai, tự hỏi ai để nó ở đó, và tại sao. Gangrim, Nike và Oro không có chìa khóa căn hộ, nhưng họ có thể dễ dàng đi vào nếu cần. Cũng có thể Sangre đã để nó ở đó cho cậu, có lẽ là một lời nhắn anh ta cần mang đến thay vì liên lạc qua tin nhắn nơi những người khác có thể nhìn thấy, như Gangrim.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên trắng trợn của Taehyung, khi cậu mở tờ giấy, dường như không phải ai trong số họ mang đến. Thông điệp rất đơn giản, rõ ràng được viết vội vàng, và được ký tắt ở phía dưới với khuôn mặt ngựa.

Hãy ra khỏi Syndicate. Ngay lập tức. Em đang gặp nguy hiểm.

Cậu đã mong trái tim mình bay lên hay là chìm xuống, nhưng tất cả những gì nó làm là chết lặng.

Taehyung thường chọc Hoseok có khuôn mặt giống ngựa khi lần đầu tiên trở thành cộng sự cùng nhau. Nó là thứ mà cậu có thể sử dụng để khiến anh của mình bĩu môi giả vờ buồn bã tổn thương. Taehyung đã ngưng gọi anh là ngựa, nhận ra rằng nó có thể thực sự rất khó chịu, nhưng nó là thứ gắn kết một phần của cậu và anh.

Taehyung và Hoseok là những người duy nhất biết trò đùa đó.

Lời cảnh báo là từ Hobi.

Không thể là ai khác.

Taehyung cảm thấy hơi thở của mình chùn lại và đôi tay bắt đầu run rẩy nơi chúng bám chặt vào tờ giấy nhỏ. Có phải Hoseok đi vào trong khi mình đang ngủ? Và không đánh thức mình dậy?

Cảm giác chán nản bắt đầu mon men ​​lên trong khoảnh khắc đó, buồn bã rằng Hobi đã nhìn thấy Taehyung nhưng không nói chuyện hay đánh thức mình dậy, Hoseok đã từng ở gần đây.

Vẫn trong bộ đồ ngủ, Taehyung nhảy ra khỏi giường và không thèm đi giày, chạy ra khỏi căn hộ, ra khỏi tòa nhà và ra đường. Tờ giấy vẫn còn trong tay.

"HOBI?!"

Có rất ít người xung quanh do hiện đang là đầu giờ sáng. Nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, như nó là mọi thứ cậu có. Trái tim đập tăng tốc nhanh khi ánh mắt đảo quanh mọi ngóc ngách của Akarui.

Taehyung bắt đầu đi bộ, rồi lại chạy. Cậu chạy theo hướng lãnh thổ Bangtan, mặc dù có thể bị bắt vì xâm phạm lãnh thổ. Nhưng Taehyung không quan tâm. Tất cả những gì cậu biết là Hoseok đang ở gần. Không biết bức thư đã để lại bao lâu rồi, nhưng chỉ biết rằng tình yêu của cậu không còn ở quá xa.

Taehyung chạy và chạy, hét tên người cậu yêu và nhớ rất nhiều, hy vọng có ai đó đáp lại.

Nhưng không có gì đến cả.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, ngực đau nhói vì cả nhịp tim và đau lòng.

Tại sao?

Tại sao anh lại đến mà không nói gì?

Tại sao chỉ để lại một mảnh giấy ngu ngốc?

Taehyung đưa hai tay lên mặt, giấu nước mắt trước nhưng làm thấm đẫm tờ giấy trên tay.

Tại sao, Hobi? Anh không nhớ em nhiều như em nhớ anh sao?

Điềm báo trên tờ giấy đã bị lãng quên, và vết thương đang dần lành lại bị xé toạc ra chảy máu mà không hối hận.

___

side note: Sangre nghĩ là 'máu' và Oro nghĩa là 'vàng' trong tiếng Tây Ban Nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro