Chap 8: Danger

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có chắc là anh ổn không vậy Hoseok?"

"Ừm anh ổn. Đừng lo lắng." Hoseok trấn an Jimin, khẽ mỉm cười.

"Tại sao anh không đánh thức cậu ấy?"

"Ừm... chỉ là..." Hoseok hít một hơi sâu.
"Là cách đúng đắn để bọn anh gặp nhau."
Sau một cái nhìn thiếu thuyết phục từ người bạn tóc bạc của mình, anh nói thêm,
"Anh sẽ gặp lại em ấy. Một ngày nào đó. Bằng cách nào đó. Và anh biết chắc là thế." Anh nói với một nụ cười có vẻ thuyết phục hơn nhưng cũng không quá tự tin.

Lý do thực sự khiến anh không đánh thức Taehyung mà chỉ để lại tờ giấy ghi chú, thực ra là vì anh không thể xuất hiện trở lại trong cuộc đời của em. Hoseok có thể nói rằng anh không cảm thấy mình xứng đáng quay lại với Taehyung, bất kể họ có nhớ nhau nhiều như thế nào. Cảm giác tội lỗi cùng nỗi sợ hãi giữ chân anh lại. Nếu anh đánh thức Taehyung và gặp phải sự tức giận cùng đau đớn của em, Hoseok không biết liệu mình có chịu được không. Ý nghĩ về người anh yêu giận dữ với anh làm tổn thương anh sâu sắc và làm anh sợ đến tận cùng.

Hoseok sau đó suy nghĩ về việc Taehyung sẽ phản ứng thế nào với tờ giấy mơ hồ nhưng bệnh hoạn mà anh để lại. Em có sợ không? Có nổi điên không? Có buồn không?

Hoseok chỉ hy vọng em sẽ chú ý đến mấy câu chữ đó và thoát khỏi vòng tội phạm ngay khi có thể. Mặc dù anh không ghi chính xác hiện mình là thành viên Bangtan, nhưng nó được thể hiện ngầm và Hoseok biết rằng Taehyung sẽ không bỏ lỡ điều đó. Nếu trước đây em không biết, thì bây giờ em có lẽ đã nhận ra anh tham gia vào lực lượng của kẻ thù.

Trong khi việc em nhận thức được sự phản bội của anh khiến trái tim anh đau đớn, Hoseok vẫn biết rõ rằng thông tin này sẽ không làm tổn thương Taehyung nhiều bằng những ngày đầu khi anh rời đi.

Nếu họ gặp lại, Hoseok sẽ không thể nhìn vào mắt em được nữa.

Anh nhớ người kia rất nhiều, nhiều đến nỗi trái tim rỉ máu, thổn thức và hối hận, khao khát và dày vò. Anh biết rằng cảm giác tội lỗi mà anh cảm thấy sẽ khiến anh không thể xin lỗi em trực tiếp. Taehyung xứng đáng hơn điều đó. Em xứng đáng với một người sẽ không bao giờ từ bỏ em.

Hoseok không phải là người đó. Có lẽ anh đã từng, nhưng đã từ rất lâu. Bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là hy vọng rằng nếu họ gặp lại nhau, Taehyung sẽ tha thứ cho anh ngay cả khi anh không xứng đáng.

"Này. Có phiền nếu chúng ta dừng ở đây không?"

Lời nói của Yoongi đưa Hoseok trở lại hiện tại. Ba người họ đang đi từ lãnh thổ Syndicate trở về nhà, nhưng một cửa hàng nhỏ trên đường dường như đã lọt vào mắt của người lớn tuổi nhất.

Nụ cười trong tiếng thở hổn hển của Jimin "Suga! Anh muốn có một hình xăm?"

Phải giữ bí mật ở nơi công cộng đặc biệt là trong lãnh thổ của kẻ thù, Jimin buộc phải gọi bạn trai bằng biệt danh, bất kể cậu ấy khinh thường việc không sử dụng tên khai sinh dễ thương của người kia.

"Sao lại ngạc nhiên thế? Chúng ta đã nói về điều này trước đây rồi mà."

Jimin cười khúc khích. "Đúng nhưng em không nghĩ anh thực sự sẽ làm điều đó," Jimin chọc ghẹo người yêu, nụ cười và lời nói vui vẻ tỏa ra năng lượng ấm áp.

Trước khi Yoongi có thể đáp lời, Hoseok đã nhảy vào. "Anh quyết định muốn xăm hình gì chưa?"

Gã nhìn về phía người bạn và nở một nụ cười nhỏ thấy được răng một chút. "Tôi đã lên kế hoạch từ lâu. Vì căng thẳng giữa Gangrim và Bangtan đang gia tăng, tôi muốn có được nó trước khi mọi thứ tan vỡ."

"Gì chứ!? Tại sao anh không nói với em? Là gì thế?" Jimin than vãn, không để tâm câu gã nói về hòa bình giữa hai băng đảng.

"Anh không nói vì mỗi lần anh nói anh xăm thì em lại bắt đầu chảy nước miếng vì suy nghĩ lệch lạc."

"Này!"

Hoseok nghĩ Jimin sẽ bác bỏ lời buộc tội đó, nhưng cậu chỉ bĩu môi và thừa nhận,

"Đâu phải lỗi của em, tại anh quyến rũ với những vết mực đó trên người chứ bộ."

Yoongi bật cười một cách chân thành - thứ mà chỉ Jimin mới có thể mang đến, tất cả răng và nướu hồng lộ ra. "Ừm thì anh đoán là chúng ta sẽ phải chờ xem," gã nói trước khi đẩy cửa tiệm hình xăm.

Jimin sau đó tự đưa mình vào vòng tay của người yêu, ngây ngất khi nghĩ về làn da nhợt nhạt của gã được đổ mực lên như phần con người mà gã đã từ bỏ vì sự nghiệp.

"Cho em biết nó là gì đi! Em không thể chờ được đâu!"

"Shh" Yoongi vòng tay ôm người yêu khi họ đã bước vào cửa hàng, vuốt ve má của người kia bằng một bàn tay dịu dàng để xoa dịu những trò quấy phá của cậu ấy.

"Là một bất ngờ. Nhưng em sẽ thích nó. Anh chắc chắn."

Dường như hài lòng với câu trả lời đó, Jimin kiễng chân, dù khoảng cách chiều cao hai người không khác biệt lắm, để hôn lên đôi môi của người kia.

"Được."

Hoseok dõi theo tình yêu của họ với lòng ngưỡng mộ, đánh giá cao khi thấy những người bạn thân mới của anh thể hiện tình yêu dành cho nhau rất cởi mở. Anh không thể ngăn mình ước rằng mọi thứ với anh và Taehyung cũng kết thúc hoàn hảo như vậy.


_______

Khoảnh khắc Taehyung về bên trong căn hộ cũ của Hoseok, cậu biết mình không xong rồi. Những giọt nước trên má và đôi mắt sưng húp đỏ hoe của cậu không được chú ý bởi người khách không mời mà đến đang ngồi ở cái bàn trong bếp.

"Sao ngài lại ở đây?" Taehyung cố gắng che giấu nỗi đau còn sót lại trong giọng nói. Cậu cảm thấy kiệt sức, đôi chân yếu ớt và bàn tay không còn sức lực. Cậu vừa chạy vòng quanh trong suốt một giờ đồng hồ, cố gắng tìm người đã đến đưa tờ ghi chú, bây giờ Taehyung muốn làm mọi thứ trừ việc đối mặt với ông chủ của cậu.

Gangrim dang hai chân ra và đứng lên khỏi chỗ ngồi, tầm vóc oai phong thường thấy của hắn lại hiện lên một lần nữa.

"Con không nghe điện thoại. Có một sự vi phạm ở đây."

"Wow" người trẻ tuổi trợn tròn mắt, "và ngài đến để kiểm tra tôi? Thật lấy làm vinh dự."

"Đây không phải là trò đùa, Taehyung. Camera bắt gặp các thành viên của Bangtan ở gần đây." Hắn dừng lại, chờ đợi phản ứng từ con trai mình nhưng không nhận được gì ngoài ánh mắt không quan tâm. "Một trong số đó là J-Hope."

Taehyung sẽ không để Gangrim vênh váo khi khiến cậu bất ổn bằng cách nhắc đến Hoseok. Buổi sáng hôm đó là quá đủ rồi. Vẫn nắm lấy tờ giấy mà người cộng sự cũ để lại trong tay, kéo ánh mắt từ Gangrim đến cửa sổ trong sự thờ ơ.

"Hửm? Không phản ứng? Đừng nói với ta là con đã biết." Gangrim liếc xuống âm thanh của giấy nhàu nát, bắt gặp tờ note trong nắm tay của Taehyung.

"Đây là cái gì?" Người ta có thể hiểu đây là một câu hỏi, nhưng thật ra nó là một yêu cầu.

Mẹ kiếp. Nỗi sợ hãi lắng đọng trong ngực Taehyung, cảm giác quen thuộc, nhưng Taehyung không muốn chào đón nó. Không thể để Gangrim thấy nội dung bức thư. Mặc dù chữ viết rất mơ hồ nhưng rõ ràng là ghi chú đến từ kẻ thù và Gangrim biết Bangtan đã ở trong khu vực này cách đây không lâu, không thể tránh khỏi việc ông chủ Syndicate sẽ kết luận rằng Hoseok trở về từ Bangtan để cảnh báo cho Taehyung.

Quan trọng hơn, Gangrim có thể nghĩ rằng Hoseok và Taehyung đã liên lạc trong ba tháng qua, có nghĩa là Taehyung gặp mặt kẻ phản bội, cũng là hành động phản bội.

"Một tờ giấy thôi. Không có gì cả."

"Nếu không có gì thì đưa ta xem." Mắt Gangrim tối sầm lại nghi ngờ.

Taehyung cố gắng duy trì giọng nói hăng hái, bướng bỉnh, mặc dù cậu biết mình đã thua cuộc. Cậu đã bị bắt vào một cái bẫy.

"Không."

"Oro ở bên ngoài cánh cửa đó. Nếu con còn từ chối, ta sẽ không ngại gọi cậu ta lấy từ tay con, ngay cả khi điều đó có nghĩa là con cũng mất đi cánh tay." Những lời đe dọa ẩn giấu dưới vỏ bọc của thái độ lạnh lùng.

Biết rằng sẽ không thể chiến thắng trong cuộc chiến này và không lối thoát. Miễn cưỡng đưa tờ giấy cho Gangrim.

Ông chủ Syndicate không phải là một người đàn ông tình cảm. Những cảm xúc duy nhất hắn từng cho phép mình thể hiện là sự tức giận, thất vọng và tự hào. Hắn không bao giờ tỏ ra ngạc nhiên hay vui mừng. Nhưng bây giờ thì có.

Nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt của Gangrim khi đọc những từ trên tờ giấy nhưng trông thật đáng ngại. Nó rất đáng sợ.

Taehyung chờ người cha nuôi của mình đả kích, la hét, làm đau cậu, nhưng không cái nào trong số đó xảy ra. Gangrim chỉ đưa tờ giấy lại cho Taehyung cùng một nụ cười nguy hiểm trên môi.

"Chúng ta sẽ đến Libra."

Không cần chờ xem Taehyung có đi theo không, người lớn hơn rời khỏi căn hộ và đi xuống hành lang đến thang máy.

Oro, đúng như lời của Gangrim, đã kiên nhẫn chờ đợi ngoài cửa. Người đàn ông hờ hững không theo sau người lãnh đạo của mình, thay vào đó chăm chú nhìn Taehyung.

Với một tiếng thở dài quá mức cùng một cơn giận dữ, Taehyung cau mày hỏi vệ sĩ.

"Ít nhất tôi có thể thay bộ đồ ngủ của mình trước được không?"

Oro mỉm cười khó coi. "Không được đâu kẻ si tình ạ. Cậu biết cha cậu là một người rất thiếu kiên nhẫn."

Nhíu mày sâu hơn, Taehyung thắc mắc,
"Si-si tình?"

Một tiếng cười thoát ra khỏi cổ họng của người đàn ông to lớn, khoe khoang và trêu chọc.

"Tôi biết tất cả mọi thứ về cậu và người lính bắn tỉa nhỏ bé của cậu. Tờ note đó là cậu ấy gửi phải không? Cậu ấy lẻn vào lãnh thổ của chúng ta để gửi cho người yêu cũ một tờ giấy, đúng chứ?"

Taehyung há hốc miệng. "Anh đã nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi? Anh biết những gì Gangrim và tôi nói là bí mật. Anh có thể bị giáng chức vì tình cờ nghe thấy nếu ông ấy phát hiện ra." Cậu đã cố gắng hết sức để không để những bình luận xung quanh mối quan hệ của mình với Hoseok ảnh hưởng đến bản thân.

"Ah nhưng ngài ấy sẽ không, đúng chứ? Vì sau cùng cậu ở bên một kẻ phản bội, còn tôi là vệ sĩ trung thành."

"Anh chỉ là một con chó. Có sự khác biệt giữa lòng trung thành và sự phục vụ."

"Oh? Vậy cậu khác tôi sao? Theo như tôi có thể thấy, cậu không trung thành, nhưng cậu vẫn ở đây. Đó không phải là sự phục vụ đúng chứ?"

"Tôi không có sự lựa chọn."

"Lời của một kẻ hèn nhát, Taehyung."

Nhận xét về "kẻ hèn nhát" suýt nữa che đậy sự thật rằng Oro vừa mới sử dụng tên thật của V - thứ mà chỉ Gangrim, Sangre và Hoseok mới được biết. Đầu Taehyung ngước lên, đôi mắt mở to vì sốc.

"Sao anh biết tên tôi?"

Nụ cười tự mãn của Oro đã nói lên tất cả. "Không khó để bỏ lỡ khi cậu biết mình phải nghe gì."

Khả năng Oro là nội gián xuyên qua tâm trí Taehyung. Tại sao người này lại tìm cách biết thông tin bí mật như tên của con trai Gangrim? Taehyung gạt suy nghĩ đó sang một bên, vì cuối cùng nó sẽ không tạo ra sự khác biệt nào cả. Nhìn vào mắt Gangrim chỉ vài phút trước, một điều gì đó lớn sắp xảy ra. Một cái gì đó mà Taehyung sẽ không thể ngăn chặn.

Khoảnh khắc Taehyung và Oro đến Libra, tất cả đều nhận ra sự to lớn của kế hoạch mà ông chủ Syndicate đang chìm đắm.

Ngoài chiếc xe mà Oro cầm lái, những chiếc ô tô và xe tải màu đen đủ kích cỡ  đậu bên ngoài biệt thự, làm cho các thành viên Syndicate và người dân xung quanh thấy rõ điều gì đó đang xảy ra. Khi Taehyung nhìn chằm chằm vào đám người của các hợp tác xã và nhân viên Syndicate tràn ra khỏi phương tiện hướng về nơi ở của Gangrim, một lần nữa cậu lại nhớ về ảnh hưởng to lớn của cha mình. Trong khi người đàn ông hoạt động từ xa và thậm chí không biết rõ từng nhân viên, sức mạnh của Gangrim là không thể phủ nhận bằng cách tất cả họ đổ xô đến trang viên của hắn ngay lập tức sau khi được triệu tập.

Là do tờ giấy ghi chú. Cậu tự nguyền rủa mình vì đã không vứt bỏ mẩu giấy vụn nhỏ đó trước khi quay trở lại căn hộ, nhưng lại thở dài khi nhận ra rằng tất cả những điều này là không thể tránh khỏi.

Chắc chắn sẽ có chiến tranh.

Khoảnh khắc hai người ra khỏi xe, Oro nắm chặt cánh tay của Taehyung với một sự kìm kẹp không hề nới lỏng, đảm bảo người trẻ sẽ không cố chạy đi. Họ không nói gì, nhưng sự khó chịu và tức giận của Taehyung thể hiện rất rõ ràng. Khi vào biệt thự, họ được hộ tống bởi những người hầu của Gangrim đến hội trường khán giả, nơi Gangrim tổ chức các cuộc họp và thuyết giảng không thường xuyên. Di chuyển bên cạnh hàng trăm thành viên khác, Oro và Taehyung cuối cùng rẽ khỏi sự hỗn loạn để đứng đằng sau ông chủ của họ.

Sự kìm kẹp của Oro vẫn còn và đau đớn khi phần còn lại của hợp tác xã cùng nhân viên đi đến. Taehyung nhìn những người hầu rời đi để đến lối vào hội trường khán giả khổng lồ. Cậu tránh nhìn chằm chằm vào lưng người đàn ông đang đứng rất tự hào trước mặt, và thay vào đó liếc xuống về phía nắm tay của Oro, thứ đã dần dần chặt hơn khi họ bước ra từ xe và vào đây.

Không cho người kia đắc ý vì biết rằng mình đang đau, Taehyung giữ khuôn mặt bình tĩnh và nhìn chằm chằm vào biển người dưới ngưỡng mà Gangrim, cậu và Oro đứng.

Vài phút trôi qua để mọi người ổn định, mặc dù điều đó thực sự không lâu vì những người có mặt ở đây đều biết về sự thiếu kiên nhẫn của Gangrim. Họ đến từ khắp nơi, mặc dù rất có thể họ đến từ Akarui giống như Taehyung và Oro, vì đó là địa điểm của trụ sở chính.

Có rất nhiều người trong phòng nhưng im lặng đến lạ thường - mọi cơ thể và tâm hồn đều nín bặt trước lời nói của Gangrim.

Giọng nói của hắn vang khắp phòng luồn vào mọi lỗ tai.

"Các nhà điều hành và nhân viên của Syndicate, tôi cảm ơn mọi người vì đã đến với thông báo đột ngột như vậy."

Dường như mọi người trong phòng đều nín thở, bao gồm Taehyung. Không khí vẫn thế và mọi ánh mắt đều đổ dồn về ông chủ Syndicate, một số người cảnh giác, một số người trông chờ.

"Một điều khiến tôi chú ý, cả thông qua con trai tôi và công việc của tất cả mọi người, rằng chúng ta nên dự đoán một cuộc tấn công từ Jijang." Hắn dừng lại, tận hưởng những tiếng thở gấp của biển người dưới kia.

"Đây không phải là tin tức mới với chúng ta. Chúng ta đã mong đợi Bangtan thực hiện một động thái khá lâu.

Tôi nhận thấy rằng chúng ta đông hơn Bangtan đáng kể. Nếu ta tấn công trước sẽ có nhiều lợi thế hơn. Tuy nhiên Bangtan rất thông minh, vì vậy tôi đã quyết định không bắt đầu một cuộc tấn công toàn diện cho đến khi tôi gửi vài người xâm nhập vào đó."

Taehyung đã mong đợi điều này - thông báo về Bangtan, nhưng nó vẫn khiến cậu chết lặng.

Hoseok sẽ gặp nguy hiểm.

Anh sẽ trở thành nạn nhân của hàng trăm đồng đội cũ được trang bị vũ khí với vũ khí và lưỡi dao bán tự động.

Hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, Taehyung cảm thấy mái tóc bạc mới nhuộm của mình thấm đẫm mồ hôi trên trán. Tim đập rất nhanh, và cậu biết, biết rõ rằng điều khủng khiếp sắp xảy ra. Hoàn toàn bị phân tâm bởi sự sợ hãi và hoảng loạn của mình, còn không nhớ đến việc Oro đang giữ tay mình.

Gangrim tiếp tục bài phát biểu, nụ cười chết chóc trên khuôn mặt hắn tương phản gay gắt với những lời đáng ngại mà hắn nói.

"Tôi sẽ gửi sáu người vào trụ sở của Bangtan. Thoát khỏi hoặc bị bắt, sống hoặc chết, Syndicate sẽ phát động một làn sóng tấn công trong năm ngày. Tôi hy vọng các thành viên hoạt động bí mật sẽ trả lại cho tôi tất cả thông tin có thể tìm thấy ở Jijang và các nhân viên của cô ấy. Ai muốn tham gia vào nhiệm vụ xâm nhập, hãy bước về phía trước."

Khoảng hai mươi người đi qua đám đông và tiến về phía trước. Taehyung nhận ra hầu hết trong số họ, vì một số người là chuyên gia xâm nhập tốt nhất của Syndicate. Cậu đã từng làm việc cùng vài người, được đào tạo để trở thành nội gián. Trong khi Taehyung không thực hiện một công việc xâm nhập trong nhiều tháng, cậu không mong đợi những lời tiếp theo của Gangrim.

"Tôi đánh giá cao sự háo hức của các bạn. Nhưng tôi chỉ cần năm người. Con trai tôi, V, cũng sẽ tham gia vào nhiệm vụ này."

Tiếng rì rầm phản đối vang lên từ những người ở dưới. Khoảnh khắc Gangrim thốt ra tên mình, Taehyung điếng người, tai ù đi và mắt mờ nhòa nhìn mọi người xung quanh. Sự kinh hãi chiếm lấy cơ thể một lần nữa, đóng đinh đôi chân cậu xuống sàn và gửi những cơn rùng mình chạy khắp làn ra.

Không, tôi không thể, tôi không thể .

"Im lặng!" Giọng nói uy quyền của  Gangrim ngăn chặn các cuộc phẫn nộ. "Có vẻ như không phải vậy, nhưng tôi đã đưa ra quyết định này. Sau khi J-Hope, đối tác cũ của V, đã bắn chết hai đồng đội của chúng ta và giải cứu một con tin quan trọng, V đã bảo vệ và để cậu ta trốn thoát. Là một quyết định dại dột và có thể dẫn đến cái chết. Tôi đã để con trai mình tự do đi lang thang mà không có bất kỳ hậu quả thực sự nào. Vài người trong số chúng ta đã có con cái, sẽ hiểu lý do tại sao tôi không trừng phạt V vì hành động của cậu ấy." Hắn quay lưng về phía đám đông, "và yên tâm, tối mai, con sẽ cùng năm người khác xâm nhập Bangtan và chứng minh lòng trung thành của con với chúng ta."

Khán giả bùng nổ với sự cổ vũ, hài lòng rằng Taehyung cuối cùng trở thành một trong số họ, một lần nữa.

"Ngài Gangrim..." giọng yếu ớt và nhỏ bé. Phải thuyết phục người lớn tuổi để cậu ở lại, không đi thẳng về phía Bangtan và Hoseok . "Ngài Gangrim..." hàng trăm giọng nói và tiếng reo hò từ đám đông nhấn chìm giọng nói cậu. "Cha"

Mắt rưng rưng, ​​tiếng gầm rú hòa quyện thành những âm thanh chói tai và tiếng huyên náo ngày càng lớn dần. Cậu không thể đến Bangtan, cậu không thể. Cậu có thể sẽ nhìn thấy Hoseok. Và cậu có thể chết.

Cậu không chắc đó là lựa chọn tốt.

Trong cơn hoảng loạn, Taehyung không nhận ra rằng Gangrim đã chọn năm nhân viên từ hàng ghế đầu, những người tự nguyện tham gia nhiệm vụ. Giọng nói của Gangrim đưa cậu trở lại hiện tại. Người đàn ông vẫn đang đối mặt với đám đông, nhưng hắn nói với con trai mình bằng giọng nói to, có thẩm quyền và không chịu khuất phục.

"V. Bước về phía trước."

Không còn lựa chọn nào khác, Taehyung vâng lời. Hơi thở ngưng trệ, kìm nén những giọt nước mắt và sự lo lắng, không muốn mọi đồng đội nhìn thấy cơn hoảng loạn rõ ràng của mình.

Khi Taehyung đứng bên cạnh Gangrim, người lớn tuổi đặt một bàn tay rắn chắc lên vai cậu, hầu như không nhìn cậu. "Con sẽ cùng năm người đàn ông và phụ nữ dũng cảm này xâm nhập vào nhà của Bangtan và mang đến những gì chúng ta cần để chiến thắng trong cuộc chiến này." Hắn hướng về phía năm thành viên kia, "tôi tin tưởng vào khả năng của mọi người. Mọi người sẽ rời đi vào ngày mai lúc hoàng hôn. Quay trở lại với những gì mọi người tin rằng sẽ hữu ích cho cuộc tấn công của chúng ta."

Không do dự, năm người kia trả lời với phương châm bệnh hoạn của Syndicate.

"Niềm tự hào đến từ sự hy sinh!"

Trong khoảnh khắc đó, Taehyung chắc chắn rằng cậu là người duy nhất trong toàn bộ Syndicate nghi ngờ, do dự và sợ hãi. Cậu biết rằng hoàn toàn không có cách nào để có thể thoát khỏi điều này, và biết rằng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ mà không có hậu quả chết người nào.


______

Trở lại trụ sở Bangtan, mọi thứ hỗn loạn không ngờ.

Bởi vì Yoongi không cho ai xem hình xăm của mình.

"SUGAAAAA !!"

"YOONGIIIII!"

"Tránh xa tôi ra!"

"CHO CHÚNG TÔI XEM ĐI!"

Không chút thương xót, Jimin, Hoseok, Jungkook và Jin đè Yoongi trong phòng, cố gắng khám phá cánh tay phải của gã từ nơi gã nhét nó vào thân mình để ngăn những người khác nhìn thấy nó.

"Tôi cá là người thợ đã làm bầy hầy nó và anh xấu hổ khi cho chúng tôi xem!" Hoseok đoán, bị kẹp giữa Yoongi và Jin.

Những cơn đấu vật rộn ràng và skinship là chuyện bình thường giữa nhóm bạn của họ. Trong khi Jin là người lớn tuổi nhất trong sáu người, anh ấy chắc chắn không có vai trò chính chắn bình tĩnh của người anh cả, đặc biệt là khi nói về việc tập trung vào Yoongi.

Đây là một dịp hiếm hoi mà Seokjin đến thăm Bangtan, vì lĩnh vực chuyên môn của anh ấy ở trong một cơ quan điều tra do chính phủ điều hành. Mặc dù các chuyến thăm của anh ấy không thường xuyên, Jin và Hoseok đã trở nên khá thân thiết trong vài lần họ gặp nhau. Được mọi người trong giới mafia tin tưởng, đặc biệt là Yoongi và Namjoon, những người được cho là đã biết người-đàn-ông-trẻ-con này được vài năm.

"Nếu hình xăm của cậu ấy siêu thân mật thì sao? Kiểu như cái chim của Jimin hay gì đó?" Jin nói đùa, một trong những tài năng của anh ấy.

"Ê!" Cả Jimin và người được hỏi kia đồng thanh.

Tiếng cười phát ra từ các cơ thể đè lên Yoongi và từ Namjoon, người đứng bên cạnh với ánh mắt thích thú.

Sáu thành viên mafia có thể gặp nguy hiểm hàng ngày, mạo hiểm mạng sống của họ để vạch trần sự tàn ác và bất công của hệ thống chính phủ, phương pháp tàn nhẫn không kém, nhưng Hoseok đã học được từ họ rằng chỉ là họ sống trong hoàn cảnh tàn khốc chứ họ không phải là người tiêu cực. Họ có thể tham gia vào các nhiệm vụ cùng nhau, có thể đau buồn với nhau khi một người bị thương, có thể khóc cùng nhau khi quá khó khăn, nhưng cũng cười và chơi đùa với nhau, và Hoseok mãi mãi biết ơn năm người bạn tốt đẹp của mình đã cho anh thấy rằng thật tốt khi vui vẻ và tích cực trong những hoàn cảnh như vậy.

Trong khi Hoseok cuối cùng đã nhận được công việc và phục vụ công lý, anh vẫn ước rằng mình không phải giết người. Anh hiểu động cơ của Jijang và chủ nghĩa duy tâm của Yoongi, đó là lý do tại sao anh không cảm thấy bị nghẹt thở như khi làm ở Syndicate, anh chỉ ước rằng mình sẽ được sinh ra trong hoàn cảnh khác, nơi tội ác sẽ không bao giờ có trong tay mình.

Phải, anh chiến đấu để bảo vệ lý tưởng của Bangtan, anh thậm chí cũng tin vào chúng, nhưng cuộc sống sẽ như thế nào nếu anh không bao giờ chạy trốn khỏi nhà?

Tất cả những gì anh biết là nếu anh chưa bao giờ gặp Sangre tối hôm đó và theo anh ta đến Magic Shop, anh sẽ không bao giờ gặp Taehyung, Yoongi, Jimin, Namjoon, Jungkook hay Jin - đó là lý do tại sao anh không hối tiếc.

Ừm, ngoài việc từ bỏ Taehyung và không ở cạnh em.

Sáng sớm hôm đó là lần đầu tiên Hoseok gặp lại Taehyung kể từ khi cứu Jimin và chạy khỏi Syndicate. Anh đã rất ngạc nhiên khi thấy mái tóc vàng hoe giờ được nhuộm màu bạc của người kia, nhưng cú sốc nhẹ đó chẳng là gì so với nỗi đau khổ mà Hoseok nhận được khi nhìn thấy quầng thâm của Taehyung và vẻ ngoài gầy gò ốm yếu của em.

Mặc dù biết rằng do mình nên em mới bỏ mặc bản thân như vậy, anh vẫn không thể đánh thức người thương đang ngủ say, người mà anh đã khao khát được nhìn thấy trong nỗi tuyệt vọng.

Taehyung trông rất yên bình khi ngủ, như thể đó là lúc em nghỉ ngơi thật thư giãn sau nhiều năm, và Hoseok không muốn làm phiền điều đó. Dù sao đó cũng là những gì anh tự nói với mình.

Có lẽ lý do thực sự anh không đánh thức Taehyung là vì sợ rằng người kia sẽ tức giận khi nhìn thấy anh. Có lẽ anh sợ Taehyung không muốn làm gì cùng anh nữa.

Thành thật mà nói, Hoseok sẽ không trách em nếu điều đó xảy ra, nhưng vẫn sẽ vô cùng đau đớn.

Vậy là xong, Hoseok đã xác định; Anh sợ gặp Taehyung lần nữa trong lúc cả hai đều tỉnh táo. Anh không nghĩ người mà anh bỏ rơi sẽ gọi tên anh và sà vào vòng tay của một thành viên băng mafia đối đầu. Anh không chắc chắn. Sự không chắc chắn nắm giữ tương lai trong tầm tay của nó, nó sẽ không cho Hoseok thấy ngay cả khi anh khóc lóc và cầu xin.

Hỗn loạn trong trái tim của Hoseok may mắn được từ bỏ, hoặc ít nhất là được đặt sang một bên bởi những người bạn thân của anh, vẫn chồng chất lên đầu nạn nhân tội nghiệp của họ. Trong khi Namjoon không tham gia vào đống hỗn độn này, cậu ấy ngồi góp vài câu và cười rộ lên trước những lời giễu cợt của họ.

"Anh ấy còn thở không vậy?"

Hoseok có thể cảm nhận được sự rung rung của tiếng cười khúc khích từ Jin.

"Em không cần thở cho đến khi đưa bọn anh xem hình xăm,"

Yoongi thực sự đã không thể hô hấp, gã nhượng bộ ngay khi Jin ngừng nói. "Được! Được rồi!"

Họ rít lên trong chiến thắng và nhảy ra khỏi cơ thể tội nghiệp của Yoongi, lúc này gã nằm chèo queo trên sàn. Mặc dù vậy họ không phải là những người vô tâm, tiến đến đỡ gã đứng lên.

Thành viên mafia tóc đen giữ cánh tay ôm chặt lấy ngực gã, và liếc nhìn vài cặp mắt đầy nghi ngờ trước khi tuyên bố, "Tôi sẽ chỉ cho Jimin thấy."

Ngay lập tức gã bị đánh vào tay nhiều lần bởi một Jungkook rên rỉ và một Seokjin trẻ con không kém.

"Anh nói rằng sẽ cho bọn em xem, cái tên khốn này!"

"Trước tiên cẩn thận ngôn từ của cậu." bỏ qua lời chế giễu của Jungkook, gã tiếp tục, "và thứ hai, tôi không có nói sẽ cho xem, tôi chỉ nói 'được'. "

Tiếng cười thoát ra từ đôi môi của Hoseok là kết quả của việc một lần nữa phát hiện ra Yoongi trẻ con như thế nào trước sự chứng kiến ​​của những người còn lại. Chỉ huy thứ hai của họ không phù hợp với những trò hề và trêu ghẹo của bạn bè.

"Anh lừa bọn em." Môi dưới trề ra cùng đôi mắt nai đáng yêu, Jungkook cố gắng lắc lư người lớn hơn, muốn gã cho mình xem vết mực trên người. Gã thì luôn dễ bị thao túng bởi em út của họ.

Tuy nhiên, Yoongi không thể hiện ra ngoài những gì gã nghĩ. Gã chỉ đơn giản là chuyển ánh mắt sang người quan trọng có mái tóc bạc.

"Đến đây."

Hoseok nhận thấy rằng nụ cười in trên khuôn mặt của Jimin trong một giờ trước sẽ ổn hơn. Cậu ấy biết hình xăm đó là một thứ nghiêm trọng gì sao?

Jimin bước tới bên người yêu, háo hức, nhưng vẫn kiềm chế, như thể không còn muốn gây áp lực với Yoongi. Cậu ấy không nói gì khi bị kéo nhẹ nhàng cách những người kia vài bước chân, để hai người riêng tư

Cả căn phòng đột nhiên im lặng, Hoseok, Namjoon, Jin và Jungkook giờ đây chỉ là những khán giả, nhưng nhận ra rằng có lẽ họ không nên bắt nạt Yoongi phơi bày hình xăm ý nghĩ của riêng gã. Phải mất một vài phút để Yoongi dễ dàng nắm chặt cánh tay vừa mới được xăm, Jimin kiên nhẫn chờ đợi với một nụ cười nhỏ và thấu hiểu.

Hình như chỉ huy thứ hai của họ lo lắng khi gã đưa tay ra trước Jimin và không cho ai khác.

Hoseok không thể biết được hình xăm đó là chữ viết hay hình ảnh gì, nhưng anh có thể nói từ phản ứng của Jimin rằng nó rất có ý nghĩa, không chỉ là một vết mực đơn thuần.

Hơi thở của Jimin trở nên gấp gáp, những giọt nước mắt bất chợt trào ra chứa đựng những từ ngữ mà bọn họ muốn biết. Cậu cười rạng rỡ với Yoongi, mỉm cười thật to đến nỗi đôi mắt biến mất thành vết cong cong như thường ngày, nhưng lần này nó lại tỏa sáng với những giọt nước mắt tinh tế.

"Em rất thích nó." Cậu ấy khẽ nói với Yoongi, người đã theo dõi phản ứng của cậu một cách cẩn thận. "Em yêu nó rất nhiều, Yoongi." Cậu ấy đưa một nụ hôn đầy chân thành lên môi người kia.

"Em có thể nói với những người khác nếu em muốn, hoặc giữ làm bí mật của riêng chúng ta," Yoongi cũng mỉm cười khi họ tách ra. "Anh sẽ xăm thêm nhiều nữa."

Jimin cười rạng rỡ hơn nữa. "Có thật không?"

"Có, nhưng đừng có chảy nước miếng nha. Anh biết anh trông ổn mà."

Điều đó đã thu được tiếng cười từ mọi người trong phòng vì Yoongi là người ít khi nói đùa nhất. Đôi mắt gã mở to một chút như thể đã quên những người khác vẫn còn ở đó, nhưng rồi cũng tham gia vào tiếng cười.

"Jimin~ Cho em biết đi!" Jungkook lần theo dấu vết của người bạn tóc bạc và bám lấy cánh tay cậu ấy.

Nhìn sang Yoongi với vẻ mặt cân nhắc, "Em nên nói hay nên để em ấy đau khổ?"

"Chắc chắn là nên để cậu ấy đau khổ rồi." Yoongi giễu rồi đem giấu cánh tay ra sau.

Hơi thở như bị phản bội của Jungkook một lần nữa khiến tất cả phải bật cười.

"Làm ơn đi mà!"

"Kook à em xứng đáng với điều đó," Lúm đồng tiền sâu hoắm của Namjoon hiện rõ.

Jungkook không trả lời nhưng lại phồng mang trợn má.

Hoseok khụy xuống dựa vào Jin, cười không thấy mặt trời và cần oxy gấp.

Sau đêm đó, Jimin nói với Hoseok về hình xăm và ý nghĩa của nó khi họ trở về phòng cùng nhau. Vết mực trên cánh tay của Yoongi được tiết lộ để đánh vần những từ thân mật mà gã và Jimin đã chia sẻ cùng nhau hàng trăm lần: "You know, i know"


_________

(đêm tiếp theo)

Nếu nói rằng Taehyung đang hoảng loạn thì diễn tả chính xác rồi đó.

Vũ trang từ đầu đến chân với hỏa lực đủ che giấu để hạ gục vài thành viên mafia, mặc đồ đen và được trang bị một chiếc khuyên tai, cậu chuẩn bị vào trụ sở mà Bangtan gọi là nhà. Cúi mình trong bụi rậm bên cạnh năm thành viên khác, tất cả đều tình nguyện tham gia nhiệm vụ và rõ ràng thất vọng vì họ phải làm việc cùng với Taehyung, người mà trong họ cậu là một kẻ phản bội. Vẻ ngoài bẩn thỉu của họ không làm gì để giảm bớt sự lo lắng của cậu.

Sáu người chờ đợi tín hiệu từ người trong xe ở cuối đường, hòa vào bóng tối của màn đêm. Tín hiệu này sẽ làm gián đoạn nguồn cấp dữ liệu video của tất cả các camera gần đó, bao gồm cả các camera trong trụ sở của Bangtan. Vì vậy, dường như không nghi ngờ bất cứ ai xem các video bên trong tòa nhà, tin tặc đã thiết kế sự xáo trộn để đóng băng các nguồn cấp dữ liệu thay vì thay thế chúng hoặc cắt bỏ hoàn toàn.

Đối với những người bảo vệ, Gangrim đã ra lệnh thực hiện một hành vi gây xao lãng để Taehyung và đồng đội vào tòa nhà thành công. Trong khi các nhiệm vụ của họ thường liên quan đến tinh thần đồng đội chặt chẽ, thì lần này đã trở thành một loại trò chơi tự thân vận động.

Mặc dù kế hoạch đã bắt đầu khó khăn vào hai ngày trước đó, nhiệm vụ vẫn được tính toán tỉ mỉ. Bây giờ, nó phụ thuộc vào việc thực hiện để xác định xem có bất kỳ thông tin hữu ích nào sẽ được đưa trở lại Syndicate để đảm bảo vượt qua Bangtan thành công hay không. Vì vậy, hy vọng, không ai biết họ sẽ đến.

Trụ sở chính của Bangtan thực sự là một khu phức hợp, ban đầu hoạt động như một nhà máy nhỏ. Jijang rõ ràng đã sửa sang lại và làm cho nó nổi lên kể từ khi chính phủ và công nhân từ bỏ, có hoặc không có sự cho phép. Tòa nhà chính cao ba tầng, có khả năng nó chứa các văn phòng và phòng cung cấp cho cơ sở cũ. Tòa nhà đó kết nối với những gì từng là phòng sản xuất, trung tâm của nhà máy thực tế. Căn phòng khổng lồ đã bị dọn sạch khi các công nhân rời đi, vì vậy Taehyung tự hỏi Jijang đã sử dụng nó để làm gì.

Có một vài tòa nhà nhỏ hơn xung quanh, nhưng không quan trọng với Taehyung, bởi vì sẽ xâm nhập vào tòa nhà chính trong vài giây nữa. Nhóm đã quyết định rằng hai người khác sẽ đi cùng Taehyung và lùng sục các phòng riêng lẻ của tòa nhà chính, trong khi một cặp khác tìm kiếm phòng xưởng cũ và người còn lại sẽ nhìn qua các tòa nhà nhỏ hơn.

Taehyung liếc xuống đồng hồ, một làn sóng lo lắng mãnh liệt tràn đi khắp người khi thấy rằng chỉ còn chưa đầy một phút nữa cho đến khi tín hiệu được thực hiện, những người bảo vệ gác cổng sẽ bị xao lãng.

Sự lo lắng mà Taehyung cảm thấy nên xuất phát từ việc không chắc chắn rằng họ sẽ có thể xâm nhập thành công, thường là điều khiến cậu lo lắng trong các nhiệm vụ, nhưng không phải lúc này.

Trong tòa nhà đó có thể có người đàn ông đã đánh cắp trái tim cậu và sau đó bỏ mặc cậu.

Hoseok có thể ở đó, sống và khỏe mạnh, và có khả năng Taehyung sẽ nhìn thấy anh - rằng họ sẽ gặp nhau. Một phần nhỏ trong tâm trí của Taehyung biết rằng nếu điều đó thực sự xảy ra, cả người mình sẽ chết lặng. Taehyung biết cậu sẽ không thể chiến đấu với Hoseok nếu người kia coi mình là kẻ thù, và cũng biết rằng sẽ không thể chạy trốn nếu Hoseok vui mừng khi thấy cậu.

Tập trung vào nhiệm nào Taehyung, cậu tự khinh bỉ chính mình. Lắc đầu như muốn xóa tan những suy nghĩ lộn xộn, rồi mũi tên của chiếc đồng hồ trên tay chạm đến nửa đêm. Đã đến lúc rồi.

Có hai người say rượu chao đảo tìm đường đến người bảo vệ, che khuất hoàn toàn danh tính thực sự của họ. Họ nói đùa với hai người bảo vệ một lúc, Taehyung không biết họ nói gì nhưng những lời đùa đó dường như đã đủ. Theo kế hoạch, hai kẻ làm phân tâm sẽ được hộ tống ra khỏi đây, để lối vào bên cạnh tòa nhà chính rộng mở.

Vì Bangtan là mafia uy tín nhất trong cả nước, tin tặc Syndicate đã không thể hack lấy video của họ, vì vậy Taehyung và năm đồng đội không nắm được gì. Họ không biết hội trường, phòng, cũng như vị trí của các camera an ninh. Do đó, nhiệm vụ này là một trong những nhiệm vụ cực kì khó. Sẽ dễ dàng bị bắt, đó là lý do tại sao Gangrim chỉ chọn người giỏi nhất.

Mặc dù trời đã về đêm, Taehyung biết toàn bộ mafia sẽ không ngủ. Sẽ phải ngẫu hứng đi xung quanh nếu không muốn bị bắt. Bị bắt bởi bất cứ ai khác ngoài Hoseok thì chắc chắn cậu sẽ chết. Mặc dù bị Hoseok tóm chắc cũng không khá hơn là mấy.

Khi những người bảo vệ khuất mắt, các thành viên của Syndicate bắt đầu hành động. Rời khỏi bụi rậm cùng với hai đối tác được chỉ định và chỉ liếc nhìn để thấy ba người kia chạy theo hướng khác, bị che khuất bởi bóng tối, cậu đi đến mục tiêu của chính mình. Trong khi tòa nhà chính chỉ có ba tầng, nhưng lại trông rất cao khi đứng sát bên.

San, một trong những đồng đội của Taehyung, chậm rãi mở cửa, rút ​​súng ra, đề phòng có ai đứng ở phía bên kia. Khi nhận thấy không có ai, anh ta vẫy tay gọi Taehyung và Min, đối tác khác của họ, tiến vào bên trong.

Cả ba tìm đường, chậm rãi và lặng lẽ đến sảnh, nơi có một vài lính gác xung quanh. Theo tiếng nói trong tai nghe của họ, các camera an ninh đã bị đóng băng như dự kiến, ba người bắt đầu thực hiện kế hoạch.

Không có gì lạ khi Taehyung và đồng đội đi theo hướng giả làm công nhân hoặc thành viên của những nơi họ xâm nhập, nhưng Bangtan đặc biệt không cho bảo vệ mặc đồng phục. Điều này có nghĩa là Taehyung sẽ không thể hạ gục một người bảo vệ và đánh cắp trang phục. Jijang thật sự thông minh.

Quay sang cộng sự của mình để chia sẻ cái gật đầu thấu hiểu giữa ba người họ. Họ đã lên kế hoạch trước khi rời Akarui để tách ra một lần trong Bangtan, nhưng họ có tai nghe để liên lạc nếu gặp rắc rối.

Khi nhìn thấy ánh mắt tán thành, Min, San và Taehyung tách sang các hướng khác nhau, chàng trai tóc bạc tìm kiếm cầu thang ngay lập tức. Mục tiêu là tìm văn phòng của Jijang và ra ngoài ngay khi có thể. Cậu nghi ngờ rằng nó không nằm ở tầng trệt, nên cậu tìm cách khám phá tầng hai và tầng ba.

Không khó để tìm ra cầu thang gần nhất nhưng lo lắng sẽ bị phát hiện. Nếu bị phát hiện đi lên cầu thang, chính xác sẽ không thể chạy đi đâu được. Với lý do đó, Taehyung chậm rãi mở cánh cửa cầu thang, lén nhìn vào và nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại trước khi đi lên cầu thang một cách nhanh chóng và lặng lẽ nhất có thể.

May mắn thay, không có ai ở phía bên kia cánh cửa khi cậu lên đến tầng hai. Một hành lang kéo dài theo cả hai hướng, và cậu ngẫu nhiên chọn đi theo bên phải.

Sự căng thẳng của tình huống đã giúp cậu loại bỏ thành công Hoseok khỏi tâm trí, trở lại với suy nghĩ thông thường khi làm nhiệm vụ: định hướng mục tiêu và bỏ trống mọi suy nghĩ khác.

Taehyung lập luận rằng văn phòng của Jijang có thể sẽ ở riêng biệt, hoặc ít nhất là có một chút mảng bám bên ngoài nó, cậu không mạo hiểm mở từng cánh cửa mà mình đi qua. Tuy nhiên, một số phòng có cửa sổ, phải cúi xuống hoặc bò bên dưới để không bị những người bên trong nhìn thấy. Nếu đèn ở một trong những căn phòng có cửa sổ như vậy bật sáng, cậu dựa vào bức tường bên cạnh và liếc qua cửa kính để biết phòng đó dùng để làm gì và có ai ở trong.

Cuối hành lang không tìm thấy căn phòng nào là khu của người dẫn đầu. Cậu may mắn không bị bất kỳ thành viên lang thang nào nhìn thấy, phần lớn họ đang ở trong phòng hoặc đang ngủ.

Tiếp tục con đường cậu đi và tìm kiếm hội trường ở phía bên kia của cầu thang, nhưng suýt nhảy lên khi nhìn thấy một hình người ở cuối hành lang. Người kia không thấy cậu, Taehyung cúi đầu và co người vào bức tường bên cạnh, hy vọng ánh sáng mờ ảo sẽ che khuất người mình.

Thật không may, người lạ tiếp tục tiến lại gần hơn và không bước vào cầu thang như Taehyung đã hy vọng. Tìm kiếm lối thoát, bị dồn vào một góc của hành lang hơi sáng, kẻ xâm nhập phát hiện một biểu tượng quen thuộc trên cánh cửa bên trái. Một cầu thang khác.

Không muốn mạo hiểm việc vượt qua người lạ để đến cầu thang chính, Taehyung sử dụng các kỹ năng được đào tạo bài bản của mình như một chuyên gia xâm nhập để đánh giá bước đi tiếp theo. Họ cách nhau đủ xa để người kia không thể nhìn hay nhận ra khuôn mặt cậu nếu họ thậm chí còn nhìn thoáng qua cậu.

Tin tưởng rằng kẻ thù sẽ để mắt đến đống giấy tờ trong tay cậu ấy, Taehyung vẫn cúi đầu xuống khi bước về phía cánh cửa có dán biểu tượng cầu thang. Nghe thấy tiếng kẻ thù thở dài nặng nề, khiến nỗi lo lắng bò trong ngực Taehyung còn tăng cao hơn nữa, ngay cả khi dễ dàng đi đến cánh cửa mục tiêu.

Người lạ vẫn còn quá xa để chào Taehyung, vì vậy cậu liếc nhìn về phía nhân viên đó khi cậu ta tiến vào đây.

Kẻ thù, trước sự ngạc nhiên của Taehyung, có một nét giống kỳ lạ với người mà Gangrim đã giam giữ và tra tấn trong tầng hầm của Syndicate. Cậu chưa bao giờ biết tên tù nhân trước đó, nhưng mái tóc bạc, đôi môi đầy đặn và đôi mắt rũ xuống thật khó quên.

Trong khi người đó dường như hoàn toàn chìm đắm trong các tài liệu trong tay, Taehyung trong một khoảnh khắc, đã cho phép bản thân niềm tự hào dâng trào trong khi nghĩ rằng tù nhân của họ đã sống sót, và sự hy sinh của Hoseok không lãng phí.

Nụ cười bắt đầu nở trên môi khiến cậu giật mình. Tại sao lại vui khi quân địch sống sót? Chẳng phải vì người đó mà Hoseok rời đi sao?

Đột nhiên, chàng trai trẻ ngước nhìn về phía Taehyung và họ chỉ còn đủ thời gian để khóa mắt trước khi người cao hơn rút lui vào cầu thang, nhanh chóng đóng cửa lại. Cậu dựa vào cửa, cam đoan rằng người kia sẽ không tìm cậu. Hít một hơi thật sâu.

Sao lại để người đó nhìn thấy mình? Mình có nhiều thời gian để trốn thoát! Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy nói với người khác rằng có kẻ xâm nhập? Nếu cậu ấy đã nhận ra mình thì sao?

Công việc này là một mớ hỗn độn. Đây không phải nhiệm vụ thông thường. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về Hoseok. Cậu sẽ may mắn thoát khỏi việc này.

Tìm văn phòng của Jijang. Tập trung. Taehyung lắc đầu và vuốt những ngón tay qua mái tóc lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.

Khi cảm thấy người kia không đi theo mình, cậu đứng dậy từ chỗ dựa lưng vào cửa và đưa ra lựa chọn nhanh chóng đi cầu thang dẫn lên trên thay vì đi xuống .

San và Min đang tìm ở tầng một và nếu phần lớn các phòng ở tầng hai là phòng ngủ, văn phòng của người cấp cao hơn sẽ nằm ở tầng cao nhất. Hầu như không chú ý đến thực tế rằng cậu không nghe thấy tiếng thì thầm từ hai đồng đội qua tai nghe, cậu tiếp tục lên tầng ba.

Nhìn xung quanh trước khi tiến vào hội trường an toàn và không bị phát hiện. Tầng thứ ba có bố cục khác biệt so với tầng dưới; Tấm thảm màu đỏ sẫm và mở rộng ra khắp hành lang, chỉ có một vài cánh cửa có khả năng là văn phòng hoặc khu nhà của Jijang.

Taehyung bước ra khỏi cầu thang, chú ý đến ánh sáng đỏ thẫm và cách nó khiến cậu nhớ đến Akarui. Sàn nhà, ánh đèn, cánh cửa ở cuối hành lang - tất cả đều là màu máu đậm.

Dường như không có ai xung quanh, nó yên tĩnh đến chết người. Đi đến cánh cửa lớn ở cuối hành lang, sự to lớn xa hoa của nó khiến Taehyung choáng váng. Gỗ đắt tiền, được đánh bóng màu đỏ của cửa ngụ ý rằng bất cứ thứ gì bên trong đều có cả tiền và quyền lực.

Chắc chắn là đây.

Không biết mình đang tìm gì, nhưng đưa thông tin khiến Gangrim hài lòng là được, thậm chí chỉ là bản đồ của khu này.

Áp tai vào cánh cửa, lắng nghe tiếng gỗ phát ra từ phía bên kia. Taehyung đã bình tĩnh kể từ khi nhìn thấy người kia, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trên hành lang im lặng.

Vài phút trôi qua không muốn mạo hiểm bước vào nơi Jijang hay người cấp cao khác cư ngụ sau cánh cửa. Nếu Taehyung bất cẩn vào phòng và bị kẻ thù phát hiện, sẽ không có nhiều lựa chọn ngoài việc chạy và bị giết hoặc phải giết người khác, đó là điều mà cậu luôn sợ hãi. Giết chóc khiến cậu buồn nôn, đó là lý do tại sao bị mắc kẹt trong việc xâm nhập và thu thập thông tin thay vì phải lấy mạng sống của người khác.

Đã luôn tự hỏi làm thế nào mà Hoseok làm được điều đó. Giết chóc. Mà không đau khổ. Nhưng trong nhiều năm họ làm việc cùng nhau và gần gũi đến mức không thể tin được, Taehyung đã thấy rằng việc giết chóc thực sự đã gây ra vài cơn hoảng loạn cho anh, và mối quan hệ của họ có lẽ đã cứu người kia khỏi đớn đau vài lần.

Lấy đi mạng sống người khác là điều Taehyung đã làm trước đây, nhưng cậu ước và hy vọng với tất cả trái tim mình sẽ không bao giờ phải như thế lần nữa, nhưng nếu có một người ở bên kia cánh cửa đó, cậu sợ rằng mình phải làm thế. Vì cuộc sống của chính mình.

Nhưng rồi lại một lần nữa, Taehyung phải sống để làm gì?

Gia đình? Không có. Bạn bè? Không ai. Người yêu? Người duy nhất từng trở nên thân thiết đã rời bỏ cậu.

Taehyung cảm thấy trái tim mình rơi sâu đến nỗi như nó thoát ra khỏi cơ thể và lăn trên sàn nhà nặng nề. Cậu không có ai cả. Những người duy nhất quan tâm cậu có chết hay không là Gangrim và Hoseok. Tuy nhiên, Gangrim sẽ chỉ cảm thấy như thể anh ta mất một con tốt có giá trị chứ không phải là một đứa con, và Hoseok, ừm, Taehyung không biết Hoseok sẽ như thế nào. Cậu thậm chí còn không biết cộng sự cũ của mình ở đâu. Nếu Taehyung vào phòng này và bị giết, liệu Hoseok có phát hiện ra không? Anh có quan tâm không? Anh có đau lòng không?

Cuối cùng, Taehyung để khẩu súng bên hông. Cậu không sẵn sàng bắn bất cứ ai ở phía bên kia cánh cửa, quyết định rằng thà bị giết còn hơn là giết người ta.

Không có âm thanh từ trong phòng, nhưng Taehyung vẫn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

Rùng mình khi những ngón tay chạm vào nắm cửa, một cơn sợ hãi lướt qua ngực. Đây là công việc căng thẳng nhất cậu từng làm, chưa bao giờ khả năng mình thiệt mạng dâng cao đến thế, và điều đó làm Taehyung sợ.

Không thể làm ngơ trước sự hoảng loạn đang gia tăng, nhưng chẳng thể quay đầu, cậu mở cửa nhẹ nhàng nhất có thể.

Có thể nghe thấy tiếng tim mình đập và máu ào ạt bất thường, đôi chân tê cứng như không muốn di chuyển. Tay chân run rẩy và ngực đau dữ dội đến nỗi cảm giác như máu, cơ bắp và xương đang phân hủy.

Tuy nhiên, sự lo lắng và sợ hãi quá mức đã trở nên vô ích khi nhìn vào căn phòng tối để thấy rằng nó hoàn toàn trống rỗng.

Đôi chân gần như nhẹ nhõm, nhưng vẫn đứng vững. Sự căng thẳng trong cơ thể đã giảm bớt. Hít vào một hơi thật sâu, xóa tan khói mù trong tâm trí và từ từ thở ra trước khi đi vào căn phòng có phần rộng lớn.

Tấm thảm màu đỏ thẫm tiếp tục hướng vào căn phòng, thêm màu đỏ, đen của đồ nội thất và trang trí. Một chiếc bàn gỗ gụ có kích thước rộng ở phía xa trước lò sưởi không có ánh sáng. Căn phòng có mùi củi và nước hoa nhẹ.

Điều nổi bật là số lượng máy tính trên bàn và các khung ảnh được xếp dọc theo các bức tường. Lặng lẽ đóng cánh cửa lại sau khi băng qua để nhìn vào bức chân dung và những bức ảnh ở bên trái căn phòng.

Các khung tối cho phép nội dung của chúng nổi bật và Taehyung nhận thấy rằng phần lớn trong số chúng có cùng một người: một người phụ nữ với ánh mắt sắc bén, kiên cường và mái tóc đen xoăn.

Những bức ảnh không ghi gì, nhưng Taehyung biết rằng người phụ nữ này có khả năng là Jijang, mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy trước đây. Bức ảnh đầu tiên trên tường bên trái là chân dung, tông màu tối của làn da nổi bật tuyệt đẹp trên đôi mắt sáng. Cô có một cái nhìn thanh tao, ngay cả khi là một kẻ giết người khát máu sẽ túm cổ Taehyung ngay lập tức.

Bức tranh thứ hai là một bức vẽ được đóng khung, dường như là tác phẩm của một đứa trẻ do những vết bút chì màu sặc sỡ. Dáng người cao hơn có những lọn tóc to và một nụ cười tươi. Có một mặt trời trong góc, giống như những đứa trẻ hay vẽ, màu sắc rất phong phú và được vẽ nguệch ngoạc.

Thật là dễ thương. Taehyung luôn yêu trẻ con, nhưng không may đã từ bỏ giấc mơ có một đứa con. Không bao giờ có thể mang một đứa trẻ vào cuộc sống lộn xộn của mình. Sẽ không bao giờ muốn con mình lớn lên như cậu hay Hoseok.

Chuyển sang bức ảnh tiếp theo xếp trên tường. Nó chứa hình Jijang và, trước sự ngạc nhiên của Taehyung, một đứa trẻ. Cậu bé trông khoảng bảy hoặc tám tuổi, cười tươi và lộ vài chiếc răng bị súng. Có làn da phù hợp với đôi mắt của Jijang, nhưng đôi mắt cậu ấy sẫm màu hơn. Taehyung đã đưa ra mối liên hệ rằng có lẽ chính đứa trẻ này đã vẽ bức tranh được đóng khung kia, và hai nhân vật đó là cậu bé  và Jijang.

Taehyung bị sốc khi nhận ra rằng cậu bé có nhiều khả năng là con trai của Jijang. Cái cách mà cô ấy ôm quanh eo cậu bé một cách yêu thương và bảo vệ cùng hình vẽ đáng yêu đã làm cho nó trở nên rõ ràng. Tuy nhiên Jijang không có gia đình. Cô ấy giữ tất cả mọi người ở lại, bao gồm cả các hợp tác xã của riêng mình, vậy đứa trẻ có thực sự là của cô ấy không? Nếu là vậy, em ấy đang ở đâu?

Thông tin này sẽ thực sự hữu ích với Gangrim, nhưng Taehyung biết rằng mình sẽ không cho con quái vật đó biết sự tồn tại của đứa trẻ. Gangrim sẽ không ngần ngại theo dõi cậu bé và dùng nó chống lại mẹ, Taehyung sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu cậu là lý do cho cái chết của đứa trẻ. Không có đứa trẻ nào xứng đáng bị cuốn vào cuộc ganh đua và thù hận này giữa các mafia.

Sau khi quyết định giấu thông tin đó không bao giờ tiết lộ cho lãnh đạo, Taehyung tiếp tục lướt xuống dòng ảnh. Cậu không nhận ra mọi người trong mỗi bức ảnh, nhưng hầu hết trong số họ là Jijang với hợp tác xã hoặc đoàn hệ của cô. Cậu chụp một bức ảnh của một trong số đó, nơi cô đang bắt tay một người đàn ông để Gangrim xem. Giơ điện thoại lên để chụp ảnh thì một tiếng bíp vang lên từ máy tính phía sau.

Taehyung quay lại, sợ rằng một loại máy ảnh nào đó đã chụp được cậu hoặc có một thông báo rằng có kẻ xâm nhập, nhưng khi thực sự nhìn vào màn hình, cậu thấy đó chỉ là một tin nhắn gửi cho Jijang. Lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế lớn, êm ái để xem thông báo, chuẩn bị chụp ảnh nếu đó là thông tin quan trọng. Taehyung sợ hậu quả của việc trở về tay không.

Tin nhắn mở ra được gửi bởi một người có tên 'Suga' và báo cáo thông tin liên quan đến một hoạt động sắp tới. Taehyung quét mắt tin nhắn,  khá dài và cần phải nhanh chóng trước khi bất cứ ai bước vào. Taehyung ngạc nhiên trước những từ 'Syndicate', 'Gangrim', và điều ngạc nhiên nhất là 'V'.

Nhịp tim tăng nhanh trở lại không kiểm soát được, đưa mắt về đầu tin nhắn, vì giờ cậu biết rằng nó thực sự liên quan đến cuộc tấn công vào Syndicate và chính cậu.

Cậu đọc nhanh, nhưng bắt từng chữ như thể cuộc sống của cậu treo lơ lửng trên chúng. Những lời này nói rằng một nội gián từ Syndicate đã thông báo cho Suga việc Gangrim có kế hoạch tấn công Bangtan trong tuần nữa, và việc chuẩn bị để chống lại cuộc tấn công hoặc là trở thành bên tấn công trước.

Theo thông tin ở phần đầu của tin nhắn, cảnh báo của Hoseok đã thực sự diễn ra. Jijang lên kế hoạch tấn công Syndicate, nhưng một trong những nội gián của cô đã tiết lộ rằng Gangrim có kế hoạch tấn công sớm hơn. Điều này có nghĩa là bây giờ Jijang sẽ tấn công trước? Khi nào nhỉ?

Ý tưởng xóa tin nhắn vừa xuất hiện trong đầu Taehyung, nhưng cậu nghĩ sẽ không tốt. Jijang và 'Suga' này chắc chắn sẽ nói về nó trực tiếp với nhau, và việc chuẩn bị sẽ được thực hiện bằng văn bản.

Tuy nhiên, điều này chắc chắn thỏa mãn sự khao khát của Gangrim. Taehyung không ở bên nào trong cuộc chiến này. Không ủng hộ Bangtan hay Gangrim, mặc dù tôn trọng triết lý của Jijang hơn một chút so với "cha". Cậu chỉ biết rằng nếu không có gì hữu ích cho Gangrim, cậu sẽ bị trừng phạt.

Khoảnh khắc đưa mắt trở lại màn hình, một giọng nói khàn khàn vang lên trong tai nghe.

"V. Hết giờ rồi. Tôi San đây. Min và tôi đã tìm xong. Chúng tôi đang trên đường ra. Cậu sẵn sàng chưa?"

"Chưa. Tôi tìm thấy một thứ quan trọng," Taehyung trả lời với một giọng nói không kém phần mờ nhạt để không bị ai ở ngoài cửa nghe thấy.

"Cậu đang ở tầng mấy?"

"Ba. Tôi tìm thấy văn phòng của Jijang."

Nghe tiếng San thở dài. "Chết tiệt. Quá xa để chúng tôi đến chỗ cậu."

"Không sao đâu. Cứ tiếp tục mà không có tôi, tôi sẽ tự tìm lối thoát." Cậu muốn đọc xong tin nhắn trước khi rời đi. Nó nắm giữ tương lai của mafia Bangtan và Syndicate.

"Không," Min chen vào, giọng nói trầm lặng nhưng bướng bỉnh, "Gangrim ra lệnh chúng tôi không được rời đi mà không có cậu. Gặp chúng tôi nơi ta đã đi vào ngay khi cậu có thể."

"Được rồi, chỉ cần cho tôi thêm vài phút," vừa đọc vừa nói.

Min và San không can thiệp vào chuyện đó, nhưng một lát sau, San quay lại, "chết tiệt! V, tôi nghĩ ai đó đã nhìn thấy chúng tôi. Cậu cần phải ra ngoài ngay bây giờ trước khi họ cho người khác biết." Âm thanh bị cắt đứt, và khi nó quay trở lại, hơi thở của San thật khó chịu như thể anh ta đang chạy. "Chúng ta phải khỏi đây. Không quan tâm những gì Gangrim nói nữa."

"Khoan đã! Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

Đứng lên nhanh chóng chụp một bức ảnh của tin nhắn từ Suga để đọc sau và đưa cho Gangrim. "Tôi đang rời khỏi văn phòng. Tôi sẽ gặp anh tại điểm hẹn bên ngoài."

"Chúng tôi sắp không xong rồi. Nhanh lên!" Min nghe có vẻ do dự, như thể cô không muốn rời đi nhưng không còn lựa chọn nào khác. Sợ mệnh lệnh của Gangrim hay thực sự muốn đợi V để đảm bảo trốn thoát an toàn, cậu không biết.

Taehyung bảo vệ điện thoại của mình an toàn trong quần áo rồi nhanh chóng đi về phía cửa. Tuy nhiên phát hiện ra thứ gì đó lọt vào mắt ngay trước khi đi đến lối ra.

Một bức chân dung treo trên bức tường đối diện mà cậu không nhìn qua. Gangrim, đứng bên cạnh Jijang

"Cái gì?" Taehyung nghe mình thì thầm thành tiếng. Cậu bước về phía bức ảnh để xem gần hơn. Hầu hết các đường nét đều biến mất khỏi khuôn mặt của Gangrim, và người đàn ông đó đang nở một nụ cười mà Taehyung đã không nhìn thấy từ khi cậu mới chập chững biết đi. Jijang phản chiếu biểu hiện của hắn, cả hai đều toát lên niềm tự hào và tuổi trẻ. Họ dường như ở cùng độ tuổi, có lẽ đôi mươi, và Taehyung kết luận rằng họ phải khá thân thiết trong quá khứ.

Nhưng, Gangrim ghét Jijang và cô ấy cũng vậy. Taehyung không biết ai ghét nhau nhiều hơn. Câu hỏi thực sự là: tại sao Jijang vẫn treo nó trong văn phòng của cô ấy? Chỉ vì lợi ích của tình cảm? Để đe dọa? Hay để làm gì?

Khi đang tự hỏi về quá khứ của họ, Taehyung bị gián đoạn bởi một giọng nói đầy gió vang lên.

Min chắc phải ở xa tòa nhà, vì giờ cô ấy đang sử dụng giọng nói bình thường của mình, không có giới hạn nào.

"V. Xong hết chưa?"

"Không, chưa. Tôi vẫn đang trên đường đi," chụp nhanh bức ảnh chân dung trước khi rút điện thoại ra và quay lại cửa.

Sốt ruột nghe cô kêu than. "Cậu cần phải ra ngoài ngay bây giờ! Tất cả họ đã được cảnh báo rằng có kẻ xâm nhập!"

"Tôi biết rồi mà! Tôi đang đến." giọng thì thầm đủ to để bên kia có thể nghe thấy.

Taehyung lắng nghe thoáng qua cánh cửa gỗ, hy vọng rằng không có ai đứng ở phía bên kia trước khi mở nó ra một cách nhanh chóng và đóng nó lại sau lưng. May mắn thay, thực sự không có người ở hành lang đèn đỏ, Taehyung dễ dàng đi đến cầu thang.

Đi xuống cầu thang hoàn toàn im lặng, đến tầng hai một cách dễ dàng. Ngay khi chuẩn bị bước xuống tầng một, Taehyung sững người. Những giọng nói trôi dạt từ bên dưới, có người tới chỗ cậu, cậu xoay người đi vào sảnh tầng hai.

Hành lang vẫn rộng như lúc nãy, nhưng dường như còn lâu hơn nữa khi nhớ rằng mình phải ngưng chạy để cúi người hoặc bò dưới những cửa sổ. Mặc dù rất vội vàng, kẻ thù sẽ sớm đến sảnh đó từ cầu thang - trừ khi họ lên tầng ba, nhưng cậu không cho phép mình may mắn như vậy. Quyết định đi thẳng mà không lén lút, tự cho rằng những người trong phòng sẽ không để ý hoặc đã ngủ hết cả rồi.

Với suy nghĩ đó, Taehyung chạy bộ đến cửa sổ gần nhất có đèn bên trong và nhìn vào để xem nó có chứa bất kỳ mối đe dọa nào không, hoặc thậm chí có thể là một nơi để ẩn nấp. Những gì nằm bên trong không phải là mối nguy hiểm đối với cậu, nhưng đó cũng không phải là nơi cậu có thể dám đi vào để trốn những người sắp tới đây.

Cậu cố gắng đi qua căn phòng, nhưng khoảnh khắc dán mắt vào gương mặt của một người đàn ông với mái tóc đen huyền cùng nụ cười hình trái tim, tất cả đều dừng lại. Cậu sững người, và tâm trí cũng vậy. Như thể mọi thứ trên thế giới chậm lại và giữ cậu bằng một bàn tay sắt thép, buộc cậu phải nhìn chằm chằm vào người mà cậu mong muốn được nhìn thấy trong vài tháng qua.

Hoseok.

Hobi.

Là anh ấy. Anh ở ngay đó.

Cộng sự cũ của Taehyung đang cười với một cậu trai trông hơi trẻ, hoàn toàn không biết gì về tình huống này. Cả hai đứng trong một căn phòng chứa đầy máy tính và Taehyung đoán rằng đó là cơ sở tin tặc hoặc không gian công nghệ. Người kia trong phòng có mái tóc tối màu, và một nụ cười đáng yêu, táo tợn.

Trông họ thật vui vẻ. Hoseok trông thật.. hạnh phúc.

Nó làm Taehyung muốn khóc. Cho dù đó là từ sự nhẹ nhõm hay việc mình không phải là một phần của hạnh phúc đó, cậu không biết. Tất cả những gì cậu biết là Hoseok đang nở nụ cười rạng rỡ, xinh đẹp mà Taehyung từng là người duy nhất nhận được, và điều đó thật đau đớn.

Tập trung vào việc nhìn ngắm một Hoseok vui vẻ và vô tư, thứ mà cậu đã bị 'bỏ đói' từ đầu mùa đông. Nó làm cậu đau, nó khiến trái tim rỉ máu, nhưng nó cũng khiến cậu hạnh phúc không ngờ. Nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trước mắt Taehyung giống như một vị khách không mời mà đến, không được chào đón. Nụ cười của anh là một nỗi đau và khát khao, nhưng cũng là một sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Cậu sụt sịt, cảm nhận những giọt nước mắt ấm áp trên má. Chỉ cần nhìn thấy Hobi là đủ. Không sao đâu Hobi vẫn ổn. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trong khoảnh khắc đó, Taehyung cảm thấy mâu thuẫn, nhưng đồng thời chưa bao giờ cảm thấy bình yên hơn.

Thật không may, thế giới dường như đang chống lại cậu, ngay lúc đó một tiếng còi báo động vang lên từ trần nhà và đèn đỏ ngay lập tức lóe lên. Tiếng ồn quá lớn, nó khiến Taehyung suýt nhảy xuống nơi cậu đứng.

Còi báo động không phải tin tốt, và thông báo cho toàn bộ mafia rằng cậu ở đó - rằng cậu là kẻ thù, rằng cậu là mục tiêu.

Không nhìn Hoseok nữa, Taehyung chạy xuống sảnh, không biết liệu người kia có nhìn thấy cậu qua cửa sổ không. Ngay khi đi đến cầu thang chính, cậu nghe tiếng người súng nổ. Họ ở đủ xa nên Taehyung không ngần ngại thả mình vào cầu thang chạy xuống tầng trệt. Cậu không nhìn lại, hy vọng và cầu nguyện rằng Hoseok không nằm trong số những người đuổi theo mình.

Khi xuống đến tầng trệt, tung mình ra khỏi cửa cầu thang, không còn quan tâm đến việc im lặng hay để tâm đến môi trường xung quanh. Tất cả những gì quan trọng là cần phải thoát. Cậu cần phải ra ngoài. Chưa bao giờ gặp nguy hiểm như thế này trong đời.

"V! Cậu không sao chứ?" Cậu nghe thấy tiếng Min trong tai.

"Chúng tôi nghe thấy tiếng súng nổ! Cậu đang ở đâu vậy?"

Không có hơi thở đáp lại cũng không có thời gian để trả lời đồng đội của mình.

Cậu đi tới và qua hành lang chạy nhanh đến nỗi bất kỳ người nào đi qua đều không có thời gian để kéo vũ khí của họ lên.

Cho đến khi đến khu giải tỏa chính, nơi tiền sảnh giao với hội trường mà cậu chạy và hành lang chứa các phòng họp. Cần phải chạy thẳng qua khoảng trống để đến hội trường nơi lối vào bên cạnh. Tuy nhiên, vì Jijang đã được gắn mác là rất thông minh trong nhiều năm, cô đã đi trước cậu hai bước.

Vài lính gác và các thành viên đã chặn lối vào mọi sảnh mà Taehyung có thể đến, không chừa một inch. Tất cả đều có vũ khí hướng về người cậu, tức giận, cậu tính toán biểu cảm trên khuôn mặt của họ.

Đối với họ, cậu là kẻ xâm nhập. Cậu là người đe dọa 'nhà' của họ. Vì thế cậu không trách họ. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo sẽ dẫn đến một thứ hoàn toàn và không thể chối cãi - thứ gì đó sẽ thay đổi Taehyung đến hết đời.

Từ đám đông, Jijang bước lên. Đèn đỏ và báo động không ngừng tăng thêm vào hiệu ứng mà sức mạnh tuyệt đối của cô ấy, trong khoảnh khắc đó Taehyung không cảm thấy gì trừ sự kinh hoàng.

Chân giữ chặt trên mặt đất, đôi mắt mở to và hơi thở mỏng manh khi nhìn chằm chằm vào Jijang. Cô ấy trông già hơn trong những bức chân dung, nhưng tuổi của cô ấy hoàn toàn không liên quan gì đến cường độ cô ấy thể hiện.

Jijang thậm chí không phải giơ tay hoặc ra hiệu cho những người kia. Họ tự làm theo. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào Taehyung, tính toán giá trị của cậu. Sau đó nhếch mép.

Nỗi kinh hoàng khủng khiếp xé toạc Taehyung trong khoảnh khắc như một con nai đứng trước đèn pha, nhưng cậu đẩy nó qua để quay đầu và chạy nhanh nhất có thể xuống hành lang mà cậu đi qua. Cậu chạy. Chạy nhanh và xa nhất có thể nhưng tất cả chỉ vì vô ích. Một tiếng súng vang lên từ đâu đó phía sau, và trong khoảnh khắc tiếp theo, cả người tê liệt nằm trên sàn nhà.

Lúc đầu, cậu không biết có phải mình đã bị bắn hay không. Có lẽ đó là sự hoảng loạn ban đầu từ tiếng súng đã khiến cậu mất đi bước chân, nhưng không. Chất lỏng ấm áp bắt đầu ngấm qua quần áo đã đủ làm bằng chứng.

Khi nhận ra điều đó, cơn sốt kinh hoàng và hoảng loạn thực sự xuất hiện, cùng với nỗi đau. Cậu đã bị bắt. Họ đã nhận cậu. Taehyung sẽ chết, họ sẽ giết cậu, sẽ không thể gặp lại Hobi, cậu thật sự sẽ chết.

Cậu không muốn chết.

Một giờ trước vừa nghĩ nếu mình chết thì cũng tốt, nhưng bây giờ đang chảy máu và đối mặt với cái chết ngay trong mắt, Taehyung hoàn toàn khiếp sợ.

Hobi, những suy nghĩ trong đầu kêu tên cộng sự cũ, người đàn ông mà cậu luôn luôn phụ thuộc vào để cổ vũ tinh thần mình mỗi khi buồn và mỗi khi cần sự giúp đỡ.

Có thể nghe thấy tiếng bước chân đến gần từ phía sau.

Hobi, cậu lại khao khát. Nước mắt không ngừng tuôn rơi và cơn đau bắt đầu tràn lên nhanh chóng đến khó tin.

"Nào, nào, nào dường như đã bắt được con hổ trong cái bẫy của nó," một giọng nói vang lên từ phía trên, nhưng cậu đã không nhìn ánh mắt chiến thắng của người nọ.
"Sẽ thú vị lắm đây."

Hobi.

Cố gắng chống chân tay của mình bên dưới cơ thể để giúp bản thân đứng vững, cậu ngã gục ngay khi đặt một áp lực nhỏ nhất lên chân phải. Sự ẩm ướt bùng lên từ đùi khiến tầm nhìn của cậu mờ đi đáng kể, đầu óc mơ hồ và tê liệt.

Hoseok.

Cơ thể đau nhức, suy nghĩ trở nên trống rỗng, và mọi thứ đen kịt.

Cứu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro