Chap 9: Blood Sweat & Tear (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em nghĩ có chuyện gì đang xảy ra?" Hoseok thắc mắc, bước nhanh bên cạnh người bạn trẻ về nhà phụ nơi họ được triệu tập.

"Em không biết. Em nghe ai đó nói là có kẻ xâm nhập nhưng trước đây chưa từng có. Làm thế nào mà họ có thể vào được chứ?" Jungkook trả lời, hai người đi sát vào nhau để không bị các nhân viên khác xô đẩy.

Hacker và xạ thủ bắn tỉa vừa chơi cùng nhau trong 'hang ổ' của Jungkook vào đêm khuya, nhiệm vụ của họ là xem các nguồn cấp dữ liệu máy ảnh trong khi đùa giỡn và chơi game cùng nhau. Giật mình khi che chuông báo động vang điếc tai từ hành lang bên ngoài phòng, và thay vì đi theo những người khác đến sảnh để tìm hiểu vấn đề là gì, họ cố kiểm tra camera.

Trong khi họ phân tâm và không làm việc đàng hoàng, dữ liệu camera đã bị chặn và đóng băng bởi nguồn từ bên ngoài, không thể sửa được cho đến khi mọi thứ bình thường trở lại.

Cả hai sau đó nhận được tin nhắn từ Namjoon, gọi xuống nhà phụ cùng những người còn lại của các đặc vụ và hợp tác xã. Ở đó là phần nhà máy nhỏ bị bỏ hoang trong trụ sở. Nó có kích thước tương đương một ngôi nhà, nhưng bị bỏ trống ngay cả sau khi Jijang cải tạo khu phức hợp. Chưa ai từng đến đó, nhưng Hoseok có cảm giác không lành khi anh đi đến đó cùng với các đồng đội còn lại.

Một đêm thật dài, đã có vài người ở đó. Chỉ có khoảng hai mươi nhân viên không tham gia, nhưng ngạc nhiên là Seokjin cũng có mặt. Khi người lớn tuổi nhất thấy Hoseok và Jungkook trong hội trường, rõ ràng là anh ấy vừa ngủ dậy bởi đôi mắt sưng húp, nheo nheo và mái tóc rối bù.

"Tốt nhất là nên có lí do đáng để đánh thức giấc ngủ của anh." anh ấy than vãn, trông như là một con mèo chỉ muốn chui vào góc nào đó để ngủ.

Một tiếng cười nhẹ từ cả Jungkook và Hoseok.

"Làm sao anh dám không thức dậy cho việc của Bangtan chứ. Thật là vô lễ!"

"Anh biết!" Jin vung tay lên không trung, giả vờ khó chịu thật sự. "Em không biết rằng khuôn mặt này cần tám tiếng ngủ để trở nên đẹp trai hơn sao?"

Cảm giác tồi tệ lắng đọng trong ruột của Hoseok đã bị lãng quên khi anh phá lên cười với người bạn lớn tuổi hài hước của mình. Anh luôn có thể dựa vào những trò đùa và tự luyến của Seokjin (thật hay giả vờ nhỉ?) để đưa anh ra khỏi tâm trạng xấu.

"Tất cả chúng ta đều biết khuôn mặt của anh vẫn vậy ngay cả khi anh không ngủ chút nào."

"Hm.." người lớn hơn suy ngẫm, "Anh đoán là em nói đúng. Khuôn mặt của anh giống như một bức tượng Hy Lạp hùng vĩ."

"Già và bị nứt á?" Jungkook nhảy qua một bên để thoát khỏi cơn giận dữ của Seokjin, tinh nghịch và trêu chọc anh ấy.

Cuối cùng ba người đến được lối vào nhà phụ. Nó nằm ở phía bên kia của một hành lang cực kỳ dài, bao gồm các văn phòng và phòng họp, đối diện với sảnh chính. Vị trí dễ xác định nhưng phải mất vài phút để thực sự đến đó bằng cách đi bộ với tốc độ bình thường. Tuy nhiên, nếu một người không biết vị trí của nó, có lẽ họ sẽ không thể tìm thấy vì nó nằm ở nơi khá xa xôi và vắng người.

Ngay khi cả ba chuẩn bị bước vào, Hoseok đặt mắt nhìn Yoongi, gã tiến lại gần và kéo anh sang một bên với cái nắm chặt trên tay, bỏ lại Jin và Jungkook ở lối vào.

"Woah, tôi cũng chào anh, Suga."

Hoseok định đùa với gã một chút nhưng khi nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt gã, anh biết có chuyện không hay.

"Có chuyện gì vậy?"

Yoongi phải mất vài giây để nhìn thẳng vào mắt của Hoseok, nhưng khi gã làm vậy, nó hoạt động hết công suất. Ánh mắt như mèo của gã sắc sảo và nghiêm túc.

"Hoseok, có thể cậu sẽ không muốn đến đó."

Dạ dày của anh lao thẳng xuống đất và cảm giác sợ hãi dâng trào trở lại.

"Tại sao?"

"Tôi..." Yoongi đảo mắt, rõ ràng đang đấu tranh với thứ gì đó trong gã. Nắm tay của gã trên tay Hoseok vẫn còn, và vẫn chặt. Quai hàm nghiến lại như gã thường làm khi bị căng thẳng hoặc buồn bã, nhìn về phía Hoseok.

"Chỉ là, cái gì cũng được, đừng để bản thân tiến lên." mỗi âm tiết phát ra thật rõ đảm bảo thông điệp truyền được cho Hoseok, "Cậu không thể đến đó. Nếu cậu làm thế, tôi không thể bảo vệ cậu."

"Suga," Hoseok ghét phải sử dụng tên biệt danh của gã vì xung quanh có nhiều người, "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Anh đặt tay lên Yoongi, nơi nó vẫn nắm chặt lấy cánh tay phải, tinh tế cố gắng xoa dịu nỗi lo lắng của người kia.

Ánh mắt mà Yoongi sau đó trao cho Hoseok là một cái nhìn mà trước đây anh chưa từng thấy trên khuôn mặt của gã. Suga rất trung thành và bảo vệ những người gã yêu thương, nhưng gã vẫn sẽ đeo một lớp mặt nạ thờ ơ và bất cần, thể hiện mình là người đàn ông không bị bối rối trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Điều đó bảo vệ gã và những người dưới cánh tay của gã khỏi Jijang, cô ấy sẽ tấn công bất kỳ ai có dấu hiệu của sự yếu đuối.

Hoặc phản bội.

Hoseok biết Yoongi đã chiến đấu vì những gì gã tin - không phải Jijang. Trong khi sếp của họ chắc chắn là một người phụ nữ mạnh mẽ, có thể khiến hàng ngàn người quỳ xuống dưới ánh sáng chói lóa, thì Hoseok và những người bạn nhỏ của anh lại không như thế. Họ đi theo Yoongi. Chỉ huy thứ hai sẽ phủ nhận việc làm lãnh đạo của họ, nhưng họ sẽ ưu tiên cho lời nói, lời đề nghị và mệnh lệnh của gã hơn Jijang trong tích tắc.

Vì vậy, để Yoongi bộc lộ cảm xúc của mình và phơi bày hết như thế này vẫn còn là một cú sốc với Hoseok khi nhìn thấy sự thương hại trong đôi mắt gã.

"Đêm nay có ba kẻ xâm nhập được phát hiện. Chỉ một người trong số họ bị bắt và bị Jijang giam giữ trong nhà phụ."

Cái nhìn sắc bén của gã mềm mại khác thường, lông mày hơi nhíu lại vì lo lắng. Gã nói chậm rãi và giọng rất nhỏ, ngập ngừng trước khi kết thúc, "Sẽ rất tệ."

Trái tim của Hoseok đau nhói như thể bị đâm nhẹ bằng cây kim hoặc con dao nhỏ. Là cảm giác sợ hãi quen thuộc, cơ bắp đóng băng và tâm trí cũng ngừng trệ. Anh không muốn hỏi, vì anh không thể chịu đựng nếu câu trả lời chính xác là những gì anh sợ phải nghe, nhưng anh cần phải biết.

"Là ai thế?" Ba chữ phát ra cùng vị đắng trên đầu lưỡi.

Hàm của Yoongi nghiến chặt, rõ ràng là gã đang kìm nén. Thậm chí trông gã như muốn vò nát bản thân và khóc lóc hoặc hét lên. Nhưng, Yoongi, là chính mình, gã giữ mình lại với bằng nhiều nỗ lực. Người lớn hơn nới lỏng vòng tay trên cánh tay của Hoseok trước khi siết chặt nó một lần nữa, thoải mái hơn.

"Tôi nghĩ cậu nên tự đi xem."

Cả hai sau đó cùng nhau tiến vào nhà phụ, chen qua đám đông để đến hàng đầu. Hoseok chưa bao giờ vào đây, chỉ nghe nói về công dụng trước đây của nó là một nhà máy. Anh ngạc nhiên khi thấy những bức tường cao vút như một tòa nhà hai hoặc ba tầng, với những viên gạch đỏ cũ kỹ và những cửa sổ ở gần đỉnh. Mặc dù kính rõ ràng đã lỗi thời và nứt vỡ, nhưng không ai có thể nhìn vào bên trong nhà phụ do chiều cao của nó.

Căn phòng rất rộng nhưng khá nhỏ nếu gọi nó là một nhà máy. Hiện tại có khoảng hai mươi người trong đó, nhưng dường như nó chỉ có thể chứa được gấp đôi lượng người nữa thôi.

Khi anh bị dẫn qua đám đông để tiến ra phía trước, Hoseok không thể ngăn người mình run rẩy trong sự hồi hộp và khó chịu. Người bị giam giữ bởi Bangtan phải có ý nghĩa gì đó quan trọng với anh để Yoongi phản ứng như thế này. Không có nhiều người quan tâm đến Hoseok và đó là lý do tại sao nỗi sợ hãi khiến anh siết chặt cổ họng, ngăn không hô vang tên của người mà anh yêu, nỗi lo lắng cứ lặp đi lặp lại.

Những tiếng lầm bầm xung quanh, sự tò mò chảy giữa dòng người như những cơn sóng. Hoseok có thể nghe thấy Jijang đang nói chuyện với ai đó ở giữa phòng, trước đám đông nơi anh chưa thể nhìn thấy. Yoongi giữ anh bằng tay, dẫn anh chen qua các đồng đội của họ trước khi đến nơi. Họ đứng cạnh Namjoon và Jin, những người có thứ bậc cao hơn và được phép đứng trước tất cả những người khác để có góc nhìn tốt nhất.

Cơ thể của Jijang chắn tầm nhìn của Hoseok về người bị giam cầm, và anh phải chống lại sự thôi thúc muốn siết chặt vào cánh tay của Yoongi.

"Jijang" Suga nói, thông báo về việc gã đã đến và đánh lạc hướng cô khỏi bất cứ lời nào cô muốn nói với người nằm bên dưới. Gã đứng thẳng người và đầy chuyên nghiệp, khắc kỷ và đáng sợ.

Thủ lĩnh di chuyển cơ thể của cô ta, thân thể của người bị giam cầm hiện lên trong mắt. Nụ cười lan tỏa trên khuôn mặt cô lạnh lùng lôi cuốn, vui thích tàn bạo và tự hào về bản thân.

"Tôi đã làm điều đó, Suga. Chúng ta có một con tốt hoàn hảo để hạ gục Gangrim." Cô ta cười to. Tay chỉ bên dưới cô ấy hướng về người nằm trên sàn nhà, tuyên bố với mọi người trong phòng.

"Con hổ của Syndicate, con của Gangrim, V!"

Không.

Tiếng thì thầm ma quái dọc theo tâm trí anh, lấp đầy đầu anh với sự hoảng loạn, buồn bã, lo lắng, tuyệt vọng và hơn hết là hối tiếc.

Với cơ thể của Jijang không còn che khuất, giờ đây, Hoseok đã có một tầm nhìn hoàn hảo về Taehyung, bị trói xuống sàn, máu chảy từ khóe môi và một bên chân em. Đôi mắt hờ hững như em đang chiến đấu để tỉnh táo, hoặc em chỉ vừa tỉnh dậy. Mái tóc bạc trên đầu rối bù và quần áo bị xé rách, chắc hẳn có ai đó thô bạo lôi kéo em đến đây.

Thành viên Syndicate giữ mắt nhìn xuống sàn, chưa thấy Hoseok. Một tay quấn qua đùi phải, da ướt đẫm máu đỏ tươi từ vết thương mà em cố gắng che lại.

Sự thôi thúc kéo Taehyung vào một cái ôm xoa dịu và xin lỗi em để rồi chữa lành vết thương của em sôi sục mạnh mẽ trong người Hoseok, nhưng không hoàn toàn thống trị như sự tức giận mà Hoseok cảm nhận đối với Jijang trong khoảnh khắc đó. Anh muốn hét lên, chộp lấy khẩu súng lục bên hông và bắn Jijang một phát qua trán, nhưng anh không thể làm gì được. Anh không thể làm Jijang bị thương và cũng không thể giúp Taehyung. Tất cả những gì có thể làm là đứng đó nhìn em.

Từng đợt sóng dữ dội run rẩy dâng trào, anh đấu tranh nội tâm để giữ mình đứng yên tại vị trí. Cảm thấy ai đó đặt tay lên tấm lưng của mình, nhưng anh không quan tâm đó là ai. Thay vào đó tìm kiếm ánh mắt của Taehyung, đôi mắt anh van nài và tuyệt vọng vì người kia rất nhiều.

Taehyung vẫn vậy. Đôi mắt em trông như thể chúng đang mở, nhưng khi đầu em nghiêng xuống đất, Hoseok không thể chắc chắn được. Nhận ra sự mất mát to lớn của người cộng sự cũ đang trải qua. Em ấy bị bắn sao?

Lòng căm thù trỗi dậy, hối hận về bản thân và nỗi thương xót dành cho Taehyung tràn ngập tâm trí của Hoseok, làm choáng váng nhận thức của anh, nhịp tim tăng tốc. Taehyung bị đau. Em ấy bị chảy máu. Em ấy trông như sắp ngất đi.

Một chân của Hoseok nhích về phía trước một chút, chuẩn bị lao vào Taehyung quấn em trong vòng tay và đưa em cách xa mọi thứ, cách xa Bangtan. Với chuyển động nhẹ đó, Hoseok cảm thấy Yoongi một lần nữa nắm chặt cánh tay anh như một lời cảnh báo, đừng làm gì cả.

Đó là sự thật, Yoongi đã cảnh báo Hoseok trước khi vào nhà phụ rằng không nên để bản thân tiến lên, nhưng đây là Taehyung kia mà. Cùng nhiều khả năng do lỗi của Hoseok đã khiến em ở đây, bị đánh đập và chảy máu bởi người phụ nữ có sức ảnh hưởng, hành động tàn bạo và không thể tha thứ.

Tae, anh muốn gọi. Anh muốn hét to tên người kia hết mức có thể để khiến Taehyung nghe thấy giọng anh, để biết rằng Hoseok đang ở đó và em không cô đơn. Không sao đâu Tae, anh ở đây, nhưng không bao giờ có thể để những lời đó thốt ra. Nếu Jijang phát hiện ra mối quan hệ của họ, cô chắc chắn sẽ giết cả hai người mà không chút do dự. Hoseok không thể để điều đó xảy ra với Taehyung. Em không đáng chết. Giữa tất cả những người trong thế giới chết tiệt này, Taehyung không đáng chết.

Khi nghĩ về điều đó, Hoseok cảm thấy sự bỏng rát quen thuộc trong mắt mình, nước mắt trực trào ra. Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể khóc ở đây. Jijang sẽ nghi ngờ nếu nhìn thấy một trong những nhân viên của mình khóc khi nhìn thấy tù nhân có giá trị của họ. Và thế là, Hoseok hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Bàn tay trên lưng bắt đầu xoa lên xuống từ từ, an ủi và hỗ trợ. Anh không cần nhìn để biết rằng chính Jimin đang đứng sau, lo lắng cho anh.

Hoseok cảm thấy cơ bắp của mình bắt đầu thư giãn, anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Yoongi trên khuôn mặt mình. Anh liếc nhìn bạn mình và gật đầu một cách tinh tế, cho người kia biết rằng anh ổn và sẽ không thực hiện một động thái nguy hiểm nào.

Yoongi cũng dịu lại. Đã quen người này trong nhiều tháng, Hoseok biết rằng những thay đổi nhỏ trong biểu hiện của gã rất đa chiều, ngay cả khi gã không thể hiện nhiều.

Tuy nhiên, tất cả những nỗ lực trấn tĩnh của Hoseok đã nhảy ra khỏi cửa ngay khi anh nhìn lại Tae, vì cộng sự cũ của anh đang nhìn thẳng vào anh, đôi mắt mở to và hoảng hốt.

Hơi thở của Hoseok nghẹn lại trong cổ họng, âm thanh xung quanh ngưng bặt. Giọng nói của Jijang nghe ù ù bên tai, anh không thể chú ý đến một từ mà cô nói vì Taehyung đang nhìn chằm chằm vào anh.

Trông em hoàn toàn không biết cách phản ứng với sự hiện diện của Hoseok. Đó là lần đầu tiên họ giao tiếp bằng mắt trong nhiều tháng qua, và điều đó thật tồi tệ - cách mà Taehyung nhìn vào Hoseok. Thành viên Syndicate hơi nghiêng về phía trước, như thể em cũng muốn hướng mình về phía người lớn hơn, nhưng đôi mắt thận trọng và sợ hãi.

Đôi mắt Taehyung vỡ òa vì những giọt nước mắt khi thốt ra từ 'Hobi'.

Đó là biệt danh duy nhất nghiền nát Hoseok sau khi anh đã được chữa lành. Ngực anh thắt lại và trái tim đau đớn vì người anh yêu tuyệt vọng đến nỗi vỡ tan, vỡ nát và rơi xuống sàn trong hàng triệu mảnh không thể hàn gắn được vì ngay cả khi anh được phép tiếp cận Taehyung, anh biết anh sẽ không thể. Hoseok không xứng đáng với Taehyung. Taehyung không xứng đáng với nỗi đau và nỗi thống khổ này và Hoseok là gốc rễ của tất cả.

Tiếng nức nở xé toạc cổ họng của Hoseok sẽ thật nguy hiểm, một phản ứng chắc chắn sẽ làm Jijang chú ý. Do đó, anh bóp nghẹt nó đủ lâu để phá vỡ giao tiếp bằng mắt với Taehyung và quay đầu để lách mình qua đám đông trốn ra khỏi phòng.

Anh chạy vào hành lang, hành lang giờ hoàn toàn trống rỗng vì toàn bộ mafia đều đang ở nhà phụ. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, anh để tiếng nức nở đau lòng thoát ra ngoài, nó xé nát phổi anh không thương tiếc. Anh tiếp tục đi càng ngày càng xa khỏi căn phòng nơi kẻ thù và đồng đội đang ngồi, nhưng anh không biết chính xác mình đang đi đâu.

Cho phép những giọt nước mắt rơi xuống gò má, anh vò tay qua tóc và bắt đầu bước nhanh hơn. Anh cần phải lánh xa Jijang - đó là những gì anh tự nói với mình, nhưng sự thật là anh đang lảng tránh ánh mắt van nài và những giọt nước mắt đau khổ của Taehyung. Anh không thể chịu đựng nỗi đau khi nhìn thấy em bị xiềng xích quanh cổ tay, nước mắt tuôn trên má và máu tuôn ra từ vết thương do trúng đạn. Nó làm cho trái tim của Hoseok như bị ịn một cái bàn ủi nóng hổi lên.

May mắn thay, không có người nào nhìn thấy sự đau khổ của Hoseok khi anh đi đến phòng ngủ của mình trên tầng hai. Đóng sầm cửa lại sau lưng đi đến phòng tắm nhỏ, tát nước lạnh lên mặt cho đến khi nước mắt ngừng rơi.

Cảm thấy bình tĩnh đủ để mở mắt ra, anh nhìn dòng nước mắt chảy xuống cống cùng với phần nước còn lại. Rồi anh bắt gặp ánh mắt của chính mình trong gương, không ngạc nhiên khi thấy màu đỏ sưng quanh mắt và cái cau mày.

Tôi lại rời bỏ em.

Cảnh tượng người đàn ông trong gương tiếp tục làm những gì mình hối hận khiến Hoseok bị đẩy mạnh vào cõi hận thù và ghê tởm. Anh phải chống lại sự thôi thúc đấm vào hình ảnh phản chiếu làm vỡ kính xung quanh đốt ngón tay. Mày là một thằng ngu, anh tự nhủ, mày cứ lặp đi lặp lại những sai lầm tương tự. Mày là một kẻ hèn nhát.

Một tiếng kêu bất ngờ ở cửa làm anh giật mình vì tiếng vang. Anh quay lại thấy Namjoon vào phòng, cố gắng giữ gương mặt bình tĩnh.

"Hoseok!" Namjoon nhìn anh, có vẻ cậu ấy không thích dáng vẻ hiện giờ của anh nên đã hỏi một cách lo lắng, "Chuyện gì xảy ra với cậu thế? Có ổn không vậy?"

Hít một hơi thật sâu trước khi trả lời, "Ừm, tớ ổn. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng, Joonie." Cơn buồn ngủ bắt đầu chiếm lấy cơ thể anh, đột nhiên mí mắt cảm thấy quá nặng nề.

Namjoon trông không thuyết phục. "Tại sao cậu rời khỏi cuộc họp?" Cậu ấy vẫn thẳng thắn như mọi khi.

"Tớ không thực sự muốn nói về vấn đề này ngay bây giờ," anh cố gắng thoát khỏi câu hỏi và đi qua cậu ấy, ngồi trên mép giường trong phòng. "Trễ rồi. Cậu cũng nên đi ngủ một chút."

Namjoon hầu như chưa bao giờ mất bình tĩnh, nhưng mối quan tâm của cậu ấy dành cho bạn mình khiến sự bĩnh tĩnh đó như đang ở trên một sợi dây mỏng manh, sẵn sàng rơi xuống và buông lỏng bất cứ lúc nào.

"Không. Cậu không được phép trốn tránh điều này. Rõ là cậu biết chàng trai đó. Làm sao cậu biết cậu ấy?"

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau, nhưng Hoseok trong trạng thái kiệt quệ về tinh thần, đã mủi lòng trước. Mặc dù Namjoon không bao giờ để cho mặt đáng sợ của mình thể hiện với Hoseok và những người khác, cậu ấy chỉ dành nó cho kẻ thù, nhưng nó sẽ tiết ra một chút khi cậu ấy tranh luận.

Tuy nhiên, đôi mắt ân cần của Namjoon không bao giờ rời khỏi, nhấn vào Hoseok nhưng không đẩy quá xa. Anh không bao giờ có thể đứng trước đôi mắt đó, bất kể đang giận dữ như thế nào. Anh không còn cảm thấy cần phải che giấu quá khứ của mình trước mặt Namjoon, và biết rằng người kia sẽ không bao giờ bán đứng anh cho Jijang, bất kể điều gì. Anh tin tưởng cậu ấy. Trong khi nghi ngờ rằng những người bạn mới của mình đã biết về chuyện của anh với Syndicate, anh chưa bao giờ kể điều đó với họ. Vì thế anh sẽ nhượng bộ.

"Cậu biết gì về tớ không? Về quá khứ của tớ? Tớ đến từ đâu?"

Namjoon thực sự có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi đó, không mong đợi Hoseok thực sự nói về nó.

"Yoongi nói với rằng cậu trốn thoát khỏi một kẻ thù, nhưng anh ấy không nói cụ thể. Bọn tớ... Jin và tớ... đã nghi ngờ nhưng-"

"Là Syndicate."

"..Ừm đó là những gì tớ nghĩ." Lông mày của Namjoon nhíu lại sợ rằng mình đã mở ra vết thương đã được khâu trong lòng Hoseok.

"Về cơ bản, họ đã nhốt tớ ở đó, khi tớ mười hai tuổi. Tớ lớn lên ở đó."

Anh nghịch ngợm với những ngón tay đặt trên đùi, một thói quen khi hồi hộp. Anh không thích nói về quá khứ của mình đặc biệt là thời niên thiếu.

"Nó thế nào?"

"Kinh khủng." Anh cười thầm. "Họ buộc tớ phải cầm vũ khí và giết người mà tớ không bao giờ chắc họ có thực sự xứng đáng hay không. Tớ đã sống trong nỗi sợ hãi suốt những năm đó, tớ rất cô đơn, cho đến khi..." Anh nghẹn ngào và không nói nên lời.

Namjoon ngồi xuống nhẹ nhàng bên cạnh Hoseok và áp hai vai vào nhau, cho anh biết rằng anh vẫn không cô đơn.

"Cho đến khi nào?"

"Cho đến khi V đến. Em ấy là cộng sự của tớ trong hai năm rưỡi. Em ấy làm cho tớ hạnh phúc, cho tớ hy vọng và lý do để tiếp tục. Nhưng sau đó..."

Từng câu nói đau đớn đến mức anh không thể giữ nước mắt được nữa. "Tớ đã bỏ rơi em ấy. Tớ đã cứu mạng Jimin nhưng lại rời bỏ người duy nhất yêu thương tớ. Và bây giờ-" anh giơ nắm đấm và nghiêng đầu sang một bên một cách sắc bén, điều mà anh thường làm khi xem xét lời nói của mình. "Bây giờ, em ấy bị bắt bởi Jijang và có lẽ cô ta sẽ giết em. Và đó là do lỗi của tớ."

Namjoon quay người lại đối diện với Hoseok. "Không, Hoseok, đó không phải lỗi của cậu. Sao lại là lỗi của cậu chứ?"

Anh nhún vai đáp lại, cũng không hoàn toàn chắc chắn. Anh chỉ biết đó là "Nếu tớ không rời đi, tớ đã có thể ngăn chặn."

"Cậu không chặn được việc này đâu Hoseok. Cuộc chiến giữa chúng ta và Syndicate không thể tránh khỏi trong nhiều năm. Chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Hoseok cười tươi, biết ơn sự hiện diện và những lời ủng hộ của Namjoon. Rồi nụ cười của anh trở nên cay đắng khi nghĩ rằng mình không xứng đáng.

"Cảm ơn, Joon. Nhưng dù sao nó cũng không còn là vấn đề. Em ấy sẽ bị tra tấn hoặc giết chết và tớ không thể làm gì để ngăn chặn điều đó. Jijang quá mạnh."

Đột nhiên, Namjoon bừng sáng và đập thẳng vào lưng Hoseok, một nụ cười nở rộ trên mặt và lúm đồng tiền hiện ra.

"Đây là lý do tại sao cậu có bọn tớ, đồ ngốc!"

"Hửm? Ý cậu là gì?" Hoseok thực sự không biết Namjoon đang nói gì. Họ sẽ giúp anh đưa Tae ra ngoài? Điều đó có nghĩa là tất cả sáu người trong số họ sẽ phản bội Jijang! Họ không thể làm điều đó!

"Tớ sẽ đi nói chuyện với Yoongi. Tin tớ đi Hoseok, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Đó là điều mà bạn bè nên làm."

"Không.. Joon-"

Namjoon phớt lờ anh và bao bọc anh trong một cái ôm khổng lồ.

Khi người cao hơn tách ra, cậu ấy vẫn cười toe toét. "Chúng ta sẽ tìm ra cách, Hoseokkie. Đừng lo lắng." Cậu ấy xù mái tóc đen huyền của anh trước khi đứng dậy hướng ra cửa. Trước khi cậu ấy bước ra khỏi phòng, quay lại nói với Hoseok

"Mặc dù vậy, cậu nên đi nói chuyện với cậu ấy. V. Tớ chắc rằng cậu ấy nhớ cậu cũng như cậu nhớ cậu ấy."

"Joon nói đúng đó" một giọng nói nhẹ nhàng, cao hơn đến từ phía sau Namjoon.

Hai người đàn ông trong phòng hướng ánh mắt về phía Jimin, người đang đi vào với một biểu cảm không hài lòng trên khuôn mặt.

"Anh cần phải đến xem V. Cậu ấy không ổn lắm."

Thường thì Jimin không cho người khác thấy sự bất mãn của mình. Cậu ấy giữ bề ngoài lúc nào cũng sáng sủa, cố gắng giữ cho người khác tích cực với điều đó. Đó là một trong những đặc điểm mà Hoseok thực sự đánh giá cao. Và vì vậy, khi Jimin tức giận hoặc buồn bã, nó ngay lập tức khiến mình cảm thấy tội lỗi vô cùng. Ngay bây giờ, Hoseok cảm thấy khó xử khi Jimin nhìn chằm chằm vào anh với một cái nhíu mày và nhăn nhó.

Namjoon phá vỡ sự im lặng kéo dài, "Tớ sẽ nói chuyện với Yoongi. Gặp hai người sau." Sau đó cậu ấy thực sự chạy ra khỏi phòng, tránh xa sự căng thẳng.

"Sao em biết?" Hoseok hỏi người bạn nhỏ của mình, từ bỏ việc trốn tránh chủ đề về Taehyung.

Jimin đi lại gần giường, nhưng không ngồi xuống. Cậu ấy nhìn chằm chằm Hoseok, đôi mắt khắc họa sự tức giận hoặc thất vọng nhẹ, nhưng cũng kiên nhẫn. "Jijang buộc em chăm sóc vết thương của cậu ấy sau cuộc họp, nên em có một chút thời gian để nói chuyện với cậu ấy."

"À.."

"Tại sao anh lại rời cuộc họp, Hoseok?" Cậu ấy thở dài, như thể mệt mỏi vì phải làm người hòa giải. "Em đã ở ngay sau anh, em có thể thấy anh và V đang nhìn nhau. Tại sao anh lại bỏ đi? Điều đó thực sự làm tổn thương cậu ấy."

"Anh xin lỗi, Jimin. Anh hoảng loạn và không thể đứng nhìn em ấy như thế. Đó là lỗi của anh, em ấy đang ở trong mớ hỗn độn này và anh thì-"

Hoseok liếm môi dưới, xem xét những lời tiếp theo. "Tội lỗi và hối tiếc, anh không thể chịu được khi nhìn em ấy như thế."

"Chà, chết tiệt thật đó Hoseok! V bị bắn vào chân và bị bắt bởi những người sẽ tra tấn cậu ấy để lấy thông tin và cố gắng giết cậu ấy hoặc sử dụng để chống lại chính cha mình! Cảm giác tội lỗi và hối tiếc của anh KHÔNG LÀ GÌ so với những thứ cậu ấy đang trải qua, anh là người duy nhất có thể làm cho cậu ấy cảm thấy tốt hơn!"

Hoseok bật ngả người ra sau ghế, kinh ngạc khi Jimin vừa mắng mình, anh thật sự là thằng ngốc. Jimin không bao giờ lên tiếng như thế này, khinh bỉ ai đó vì sự ngu ngốc của họ. Nhưng có phải anh đã sai? Hoseok nuốt nước bọt, hoàn toàn khó chịu vì đã khiến Jimin như thế này với anh. Jimin không nên bị cuốn vào chuyện này.

Trước khi Hoseok có thể trả lời, Jimin lại nói, giọng nhỏ nhẹ và êm dịu hơn. "Em nghĩ anh muốn gặp cậu ấy, Hoseok. Bây giờ anh lại bỏ cậu ấy một mình lần nữa." Cơ bắp của cậu ấy thả lỏng thoải mái một chút.

Gật đầu tỏ ra đã hiểu, Hoseok đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Anh nhẹ nhàng nắm lấy vai người bạn tóc bạc và xin lỗi, "Anh biết. Anh là một thằng ngu, Jimin. Một thằng ngu ích kỷ, mù quáng. Anh xin lỗi."

Người kia thở dài trước khi nghiêng về phía trước để ấn trán họ lại với nhau. "Em biết. Không sao đâu. Xin lỗi vì đã hét vào mặt anh. Chỉ cần đi gặp cậu ấy thôi, được chứ?"

Hoseok lùi về và gật đầu, sự lo lắng lại dâng lên làn nữa. "Em ấy có muốn gặp anh không?"

"Cậu ấy không nói thế, nhưng em biết chắc chắn là có. Em nghĩ cậu ấy cũng lo lắng như anh vậy." Jimin với lấy tay của Hoseok và tự mình cầm lấy nó. "Đến đó đi, em sẽ giúp anh vượt qua lính canh."

"Khoan đã." Hoseok kéo lại trên tay Jimin.

"Chuyện gì nữa vậy?" Người trẻ hơn có vẻ như lại thất vọng hoặc lo lắng.

Hoseok hỏi câu hỏi trong đầu, việc nhìn và nói chuyện với Taehyung khiến anh lo lắng không cần thiết.

"Trông anh có ổn không?"

Jimin bật cười, tất cả sự sáng sủa và tích cực thường thấy của cậu ấy trở lại trong nháy mắt. Đôi mắt biến mất với nụ cười rạng rỡ, và trong một khoảnh khắc, Hoseok nghĩ rằng Yoongi là người đàn ông thực sự may mắn khi có được trái tim của một người đẹp như vậy, cả trong lẫn ngoài.

"Ở đây," Jimin nói, đưa tay ra để sửa tóc cho người kia. Vuốt vuốt làm thẳng mái tóc của anh, đưa nó trở lại trạng thái bình thường sau cơn quằn quại của Hoseok. Tiếp theo, Jimin sử dụng ngón tay cái ngắn ngắn đáng yêu để xoa đi mọi vết nhăn còn sót lại trên khuôn mặt của bạn mình.

"Bây giờ anh chỉ trông giống như sắp chết một chút thôi," Jimin đùa.

Điều đó đã thu được một tiếng cười khẽ từ Hoseok, cố gắng giữ vẻ mặt tích cực, nếu không phải vì bản thân, anh sẽ vì Taehyung.

"Cảm ơn em."

Sau đó cả hai đi xuống khu nhà phụ, qua cầu thang và đi bộ một quãng đường dài đến nực cười đến căn phòng hẻo lánh. Không phải một, không phải hai, mà là ba lính canh đứng bên ngoài lối vào, mạnh mẽ và khuôn mặt sắt đá. Jijang không đùa giỡn với sự giam cầm của Taehyung.

Bất chấp những người lính canh ghê rợn và đáng sợ, Jimin cùng với Hoseok bước đến.

"Tôi và Hoseok quay lại để kiểm tra vết thương của tù nhân. Về việc điều trị chấn thương, anh ấy có nhiều khóa đào tạo y tế hơn tôi và tôi muốn chắc chắn rằng tôi đã điều trị vết thương của cậu ấy đúng cách." Biểu hiện của Jimin chắc chắn không cho thấy bất cứ điều gì liên quan đến động cơ thầm kín, đôi mắt hờ hững, nhưng cứng đầu phù hợp với lông mày nhíu lại.

Người lính canh đứng ở giữa, may mắn thay không nghĩ gì sâu xa cả. "Jijang nói không cho ai vào, nhưng là cậu nên chắc không sao. Vào đi." Người đó nhún vai và gật đầu về phía hai người bảo vệ khác, họ bước sang một bên để cho phép Hoseok và Jimin đi vào.

"Không được ở lâu quá. Đừng để Jijang nghi ngờ bất cứ điều gì, cậu nghe rõ rồi đúng chứ?"

Hai thành viên thốt lên "Rõ rồi, cảm ơn," và bước vào phòng tối. Họ đảm bảo rằng lính canh đã đóng cánh cửa phía sau họ trước khi bật đèn và để lộ hình ảnh người bị xích xuống sàn giữa phòng.

Khoảnh khắc Hoseok đặt mắt vào bộ dạng tả tơi của Taehyung, anh hít vào một hơi thở sắc bén, sự run rẩy lo lắng tăng lên. Vì người bị bắt bây giờ không giật mình hoặc thậm chí không di chuyển khi anh xuất hiện, nên Hoseok lo lắng nhìn Jimin, hy vọng người kia sẽ nói anh phải làm gì.

Như mọi khi, Jimin dường như biết chính xác cảm giác của Hoseok, cậu ấy thì thầm vào tai, "Em sẽ nói với lính canh là em đã quên gì đó để hai người có chút riêng tư và nói chuyện."

Đôi mắt cậu ấy cứng rắn "Ổn thôi Hoseokkie. Ngay cả khi cậu ấy nổi điên, em biết hai người có thể vượt qua điều này. Chỉ cần hiểu nhau và giải quyết mọi việc cùng nhau." Sau đó Jimin rời khỏi phòng, để lại Hoseok.

Chàng lính bắn tỉa nghe thấy Jimin nói chuyện với lính canh một lúc trước khi bước chân của cậu ấy rời đi, và vẫn vậy, Hoseok không di chuyển khỏi nơi anh đang đứng. Anh kéo ánh mắt về phía Taehyung, người đang cúi đầu xuống đất. Hoseok thậm chí không chắc cộng sự cũ của mình còn thức không. Em ấy còn chảy máu không?

Nhịp tim tăng tốc khiến anh thở dốc, bước lại gần người bị bắt, cộng sự cũ của anh, người bạn thân nhất của anh. Hình ảnh người kia cúi xuống và máu khô trên quần áo em đe dọa sẽ đánh cắp sự tỉnh táo của Hoseok hoặc làm tan nát trái tim anh ngay lúc đó, nhưng không gì sánh được nỗi đau mà anh nhận khi Taehyung nghe tiếng bước chân và ngước lên nhìn anh.

Bên má em bị bầm tím, vì ai đó đã đá hoặc đấm ở đó, một vài vết cắt nhỏ trên khuôn mặt mềm mại thường thấy của em. Máu khô lại, tối màu nhuộm lấy quần bên phải và đáy áo, hiện rõ ngay cả qua chất vải màu đen. Mái tóc bạc rối bù che lấy đôi mắt em, nhưng Hoseok có thể thấy biểu cảm hoảng loạn của người kia.

Không ai trong số họ nói bất cứ điều gì, cả hai chỉ nhìn chằm chằm và đắm chìm trong sự hiện diện của nhau. Trái tim của Hoseok đang dần tan vỡ trong khoảng thời gian đó, và anh gần như chắc chắn rằng Taehyung cũng cảm thấy tương tự.

Cảm xúc của em thể hiện qua các khung bậc khác nhau; bắt đầu với sự ngạc nhiên, sau đó biến thành một thứ gì đó dọc theo dòng cảm giác nhẹ nhõm hoặc hạnh phúc, nhưng ngắn thôi. Gần như ngay lập tức ánh mắt thay đổi thành sự không chắc chắn và đau đớn, kết thúc với sự cảnh giác và không hài lòng. Có phải là tức giận? Có phải em giận dữ với Hoseok? Nhưng anh sẽ không đổ lỗi cho em.

Không thể chịu đựng được sự im lặng, nhưng cũng vô cùng sợ hãi về những gì sẽ xảy ra, Hoseok thở ra một cách khẽ khàng, do dự.

"Tae."

Giọng nói của Hoseok đã xé tan thứ gì đó bên trong cậu, Taehyung tan chảy và khóc nức nở.

"Hobi."

Một lần nữa, đầu cậu gục xuống và vùi mặt vào tay mình giấu đi những giọt nước mắt.

Một cái gì đó chộp lấy trái tim Hoseok khi em gọi biệt danh em dành riêng cho anh, không thể kìm lại được việc ngã xuống trước mặt em và kéo em vào một cái ôm chặt không kẽ hở. Cả hai khóc cùng nhau, Hoseok vùi mũi vào cổ người trẻ hơn và Taehyung khóc nức nở trên vai anh.

Mặc dù đau lòng và cảm xúc mâu thuẫn, nhưng trong khoảnh khắc đó, mọi thứ đều ổn. Cuối cùng họ lại ở bên nhau một lần nữa, và đó là tất cả những gì quan trọng trong thời điểm hiện tại.





Khi tiếng nấc kéo dài cuối cùng cũng biến mất, Taehyung vẫn không di chuyển khỏi nơi mà trán cậu đặt thoải mái trên vai của Hoseok. Ngay cả khi người kia ngẩng đầu lên và thì thầm lo lắng, "Tae?"

Người trẻ hơn vẫn không nhúc nhích hay nói gì cả, sợ hãi cuộc nói chuyện không thể tránh khỏi của họ.

Taehyung ngồi không nhúc nhích, hai tay bị trói chặt, xiềng xích kim loại trói cậu xuống sàn. Chân phải đau nhói dù Jimin đã bôi thuốc cho cậu trước đó. Máu trên tay đã khô, làn da giờ đã ố màu vì cậu đã cố gắng tự cầm máu trước khi được kẻ thù tốt bụng chăm sóc.

Cậu nhớ những lời đầu tiên mà thành viên Bangtan tóc bạc đã nói với mình. Chúng dịu dàng, tốt bụng và không chế giễu. "Có vẻ như chúng ta đã đổi ch cho nhau nhỉ?" Jimin, cậu biết được tên cậu ấy, cậu ấy đã nói với cậu cùng đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm và một nụ cười buồn.

Đó là sự thật; Lần đầu tiên họ gặp nhau, Jimin đã bị giam cầm trong hầm của trụ sở Syndicate và Taehyung là người phải chứng kiến ​​cậu ấy đau khổ. Bây giờ Taehyung là người bị xiềng xích, bị thương và sớm bị thẩm vấn hoặc tra tấn. Tuy nhiên đôi mắt dịu dàng của Jimin không có chút thù hằn nào, mặc dù họ là kẻ thù và Taehyung đã không làm gì để cứu người kia khỏi sự giam cầm suốt những tháng trước.

Taehyung không hiểu tại sao lại như vậy cho đến khi họ nói về Hoseok trong khi Jimin lau đi và quấn vết thương cho cậu. Có lẽ cộng sự cũ của Taehyung và Jimin đã trở nên cực kỳ thân thiết sau cuộc giải cứu đó, vì vậy cậu ấy biết tất cả về mối quan hệ và quá khứ của Taehyung với Hoseok, cậu ấy biết mặc dù Taehyung là kẻ thù, Taehyung cũng không đáng phải ở trong tình huống này.

Nếu nói rằng Taehyung không khó chịu bởi cách Jimin nói về tình bạn của cậu ấy với Hoseok sẽ là một lời nói dối. Bất chấp tất cả những tháng ngày xa cách và không chắc chắn về nơi ở hay sức khỏe của người kia, sự ngưỡng mộ, tận tụy và tình yêu mà Taehyung dành cho Hoseok không hề chùn bước. Sự ghen tuông dành cho Jimin là kết quả của việc không được nhìn thấy người cậu yêu quá lâu, và ý nghĩ về việc Hoseok gắn bó với người khác thật đau đớn và làm cho trái tim Taehyung thắt lại.

Mặc dù khao khát và mong mỏi sự hiện diện của Hoseok, Taehyung vẫn không biết phải phản ứng thế nào khi anh xuất hiện trước mặt, một mình và với biểu cảm khó hiểu nhất mà Taehyung từng đặt mắt trên. Hoseok, khi anh đứng đó nhìn trạng thái hiện tại của Tae, trông anh không có gì lo lắng khi đến gần đây. Có lẽ anh nên lo lắng, có lẽ là không, nhưng tất cả những gì Taehyung biết là bản thân không thể hình thành một suy nghĩ mạch lạc khi họ nhìn chằm chằm vào nhau, cảm xúc quá lan man và lộn xộn.

Khi ánh mắt họ giao nhau lần đầu tiên lúc Jijang giới thiệu Taehyung là tù nhân chiến lợi phẩm của cô, tất cả những gì cậu có thể nghĩ là 'anh ấy ổn, Hobi ổn' . Khẳng định rằng Hoseok thực sự còn sống đã đánh vào Taehyung một cú còn mạnh hơn khi bị xe tải đâm. Tuy nhiên, khi người lớn hơn phá vỡ giao tiếp bằng mắt và chạy trốn cuộc họp, Taehyung chết lặng, sợ rằng có lẽ Hoseok không muốn làm gì cùng mình nữa. Jimin, may mắn thay, đã bắn hạ ý niệm đó khi họ nói chuyện một đối một, nhưng Taehyung vẫn không biết cảm giác của mình là gì khi Hoseok bước đến để nói chuyện riêng với cậu.

Điều duy nhất Taehyung biết là nó đau đớn, cách mà cảm xúc của chính mình hình thành và vượt qua, nó biến đổi liên tục và cuối cùng lan rộng đến mức cậu muốn bùng nổ. Giọng nói của Hobi đã phá vỡ mọi quyết tâm mà cậu giữ, và cánh tay quấn lấy chân vừa được chữa vết thương của cậu lại nhấn vào đó khiến nó đau hơn.

Tiếng nức nở bao trùm cơ thể của Taehyung khi Hoseok ôm cậu và rút cạn mọi cảm giác về sự hợp lý hay thấu hiểu trong tâm trí. Ngay cả khi người kia gọi tên cậu để phá vỡ sự im lặng sau khi họ khóc xong, Taehyung không thể tạo ra bất kỳ phản ứng nào cả. Cậu chỉ đơn giản là không biết phải làm gì, nói gì, cảm thấy gì. Tất cả những gì cậu biết là chân rất đau và đầu cảm thấy nặng nề khác thường, nên cậu vẫn ngồi yên trong vòng tay của Hoseok cho đến khi anh đặt tay lên vai Taehyung và nhẹ nhàng đẩy cậu ra sau để họ có thể nhìn thấy nhau.

Ngay cả khi đó, Taehyung không thể tự mình nhìn vào mắt anh, có lẽ xấu hổ vì khóc quá nhiều hoặc có lẽ cậu chỉ đơn giản là buồn bã vì Hoseok. Có rất nhiều lý do, đúng không? Taehyung ghét cảm giác tức giận. Đó là một cảm xúc khó chịu làm mù mờ quyết định của con người và không có kết quả tốt. Tuy nhiên, mặc dù miễn cưỡng chiến đấu với Hoseok, sự tức giận là cảm xúc duy nhất trỗi dậy khi đầu óc cậu được giải tỏa.

"Tae?"

Hoseok gọi lần nữa, tìm kiếm ánh mắt của chàng trai trẻ, nhưng không thể nhận được nó.

Thông thường việc Hoseok gọi tên thân mật của Taehyung sẽ ngay lập tức loại bỏ Taehyung khỏi mọi cảm xúc tiêu cực, nhưng không phải lúc đó - Taehyung rất tức giận.

Hoseok rời bỏ cậu, bỏ rơi cậu, và thậm chí không cố gắng quay lại vì cậu. Hobi của cậu đã gắn bó với kẻ thù, Hoseok đã không nói với Taehyung việc anh bí mật hợp tác để vạch trần ý định và kế hoạch của Gangrim nhiều tháng trước khi anh rời đi.

Cuối cùng, là một sai lầm của cậu gây ra cuộc hội ngộ này. Nếu Taehyung có thể tập trung vào nhiệm vụ cậu sẽ không bị bắt bởi Jijang và sẽ không ở trong mớ hỗn độn chết tiệt này. Sẽ không ở cùng với Hoseok ngay bây giờ và sẽ không bị thương nghiêm trọng. Đối với tất cả những gì cậu biết, Hoseok chưa bao giờ có ý định gặp lại Taehyung một lần nữa.

Với những suy nghĩ đó trong đầu, thành viên Syndicate ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào mắt của Hoseok, đôi mắt lóe lên sự mệt mỏi. Lờ đi vẻ ngạc nhiên và sợ hãi xuất hiện trên khuôn mặt của người kia, đẩy đôi tay vốn vẫn giữ lấy vai cậu thật dịu dàng.

Taehyung gần như có thể cảm nhận được cảm giác tội lỗi dâng lên trong người lớn hơn, nhưng điều đó không ngăn cậu nói bằng giọng lạnh lùng, cay đắng đến nỗi xa lạ ngay cả với chính mình,

"Có đáng không?" Cậu nhìn thấy biểu hiện bối rối của người kia. "Rời bỏ em để bị lạm dụng và thao túng, gia nhập quân kẻ thù và kết thân với những người bạn mới. Có đáng không?"

Taehyung biết cậu sẽ hối hận vì những lời cay nghiệt này, nói ra như thế liệu có cảm thấy tốt hơn không?

Cú sốc xuất hiện trên khuôn mặt của Hoseok làm Taehyung đau đớn không thể chối cãi. Cậu muốn nói lời xin lỗi và cầu xin sự tha thứ của Hoseok, nhưng tất cả những gì thoát khỏi miệng Taehyung là

"Em cảm thấy như thế nào khi bị bỏ rơi?" Taehyung rơi nước mắt. Có gì đó tuôn ra rất mạnh mẽ, Taehyung nghĩ rằng là máu. Mặc dù chỉ muốn ngừng trò chuyện và để Hoseok ôm mình, bảo rằng em xin lỗi, tuy nhiên thật khó để nói ra.

"Anh biết rằng anh là tất cả những gì em có và anh vẫn rời xa em. Tại sao? Tại sao anh lại làm thế?"

Giọng cậu bắt đầu tan vỡ, những giọt nước mắt mặn chát trào ra không thương tiếc. Cậu lắc đầu. Cậu đã biết tại sao Hoseok lại ra đi. Thay vào đó, cậu hỏi với sự tuyệt vọng không kém,

"Tại sao anh không quay về với em?"

Taehyung rời mắt khỏi ánh nhìn của Hoseok, nỗi đau từ biểu cảm tan nát của người kia đe dọa quyết tâm nói lên suy nghĩ của cậu. Đôi mắt cậu hướng xuống sàn nhà đẫm máu bên dưới, cũng như làn da bầm tím quanh cổ tay nơi dây xích giữ chặt chúng. Đầu óc quay cuồng, mệt mỏi vì khóc, mệt mỏi vì chảy máu, mệt mỏi vì bị tổn thương. Tuy nhiên cùng lúc đó, cảm giác như não cũng đang chảy máu, đau đớn và giống như nó sẽ nổ tung, làm trào ra những suy nghĩ và ký ức của cậu xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Không biết mất bao lâu trước khi Hoseok nói, nhưng khi anh cất lời dường như anh cũng không thể thở được, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh cùng từng hơi thở gấp gáp, khắc nghiệt thoát ra khỏi phổi anh.

"Anh-anh đã không thể. Tae, anh không thể. Anh xin lỗi. Anh-" Anh cố gắng hít vào một hơi để bình tĩnh, nhưng nghẹn lại trước khi có thể, "Anh thật lòng xin lỗi em Taeh-"

Không xúc động bởi lời xin lỗi của người kia, Taehyung muốn cho Hoseok biết cảm xúc của cậu khi không có mặt trời ở bên.

"Em nghĩ anh đã chết, Hoseok."

Nghẹn ngào lại thêm một tiếng nấc, đau không thể chịu nổi trong ngực, đầu, chân, khắp nơi.

"Em như muốn chết đi sống lại. Em không thể chịu đựng được. Nó nghiền nát em. Ý nghĩ về anh-"

Taehyung nuốt xuống những lời còn lại, duy trì chút tỉnh táo cuối cùng. Hạ thấp đầu và nhắm nghiền mắt để cố gắng nắm bắt cảm xúc, không muốn nói nữa và chờ đợi Hoseok trả lời, sợ hãi phản ứng của anh.

"Taehyung à" Anh khóc, chạy bàn tay qua mái tóc sẫm màu của mình, "Taehyung, nhìn anh này. Xin em. Anh xin lỗi, rất xin lỗi, nhưng-" Hoseok do dự về những lời tiếp theo của mình, nhưng dường như cuối cùng quyết định nói lên sự thật. "Anh không thể bỏ mặc cậu ấy, Taehyung, anh cần thiết phải cứu cậu ấy. Nếu không cậu ấy sẽ chết."

Tức giận, Taehyung ngước lên và hét to, không quan tâm đến những người lính canh ngoài cửa

"Anh nên đưa em đi cùng! Anh nên nói với em! Em đã có thể giúp anh, chúng ta có thể đã cứu cậu ấy cùng nhau!!"

Taehyung không hiểu. Tại sao Hoseok thậm chí không nghĩ đến việc sẽ hỏi ý kiến ​​của cậu.

"Anh không thể mang em đi cùng, Taehyung, nó quá nguy hiểm. Anh không thể mạo hiểm việc em sẽ bị thương hoặc bị giết chỉ vì anh."

"Em đã yêu anh! Em không mạo hiểm cuộc sống của mình cho anh mà không suy nghĩ, nhưng anh đã bỏ rơi em! Anh nên quay lại với em!!"

"Anh biết, anh biết, anh muốn, anh thật sự rất muốn nhưng anh không thể. Jijang sẽ giết cả hai chúng ta nếu cô ấy phát hiện ra anh đã quay về với em."

"Nhảm nhí! Em biết anh mà Hoseok! Anh có thể quay lại với em nhưng anh đã không! Em đã đợi anh và khi anh không về, em nghĩ anh đã chết. Em nghĩ rằng anh sẽ quay lại để đảm bảo anh vẫn an toàn và ổn, nhưng có lẽ em đã sai."

"Tae, không, điều đó không đúng, anh-"

"Vậy thì sự thật là gì vậy Hobi?" Taehyung đã nói đủ. Quá mệt mỏi vì những khúc mắc lớn lao này. Mệt mỏi vì không có câu trả lời. Cậu chỉ muốn biết tại sao. "Tại sao anh không quay lại?"

Hoseok ngần ngại trả lời, như thể lo lắng câu trả lời của anh sẽ khiến Taehyung càng thêm khó chịu.

"Anh..." Hoseok nuốt nước bọt. "Anh sợ em ghét anh. Anh nghĩ em sẽ ghét anh vì đã rời đi và em sẽ đẩy anh ra. Anh đã sợ, Tae, sợ rằng anh đã phá hỏng những gì chúng ta có nên anh không muốn làm cho nó tồi tệ hơn. Anh xin lỗi."

Taehyung hít vào thật sâu. Cậu biết đôi mắt mình đỏ ngầu và sưng húp cùng với những giọt nước mắt tuôn ra quá nhiều, nhưng dù sao cậu cũng nhìn thẳng vào Hobi.

"Anh là đồ ngốc."

"Anh biết." Hoseok cắn môi dưới, lo lắng về những lời tiếp theo của Taehyung.

"Em không bao giờ có thể ghét anh."

Hoseok bật dậy lúc đó, không tin được. "Sao?"

Taehyung liếm môi trước khi cam đoan, "Anh có thể đã làm tổn thương em nhưng em không bao giờ có thể ghét anh cả."

Một hơi thở khắc nghiệt thoát ra khỏi người lớn hơn, nước mắt anh nhanh chóng chảy ra nhẹ nhõm, và anh mỉm cười.

Nếu trái tim của Taehyung bị xé toạc ra khỏi lồng ngực và sau đó bị đập vỡ dưới gót giày không thể tha thứ của thế giới ngoài kia, nụ cười của Hoseok đã khiến nó sống lại. Như thể trái tim đã ngừng đập khi ngày càng già đi, nó lại bắt đầu đập, sống động và tươi sáng, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì khác đến vì hạnh phúc của nó.

Nụ cười của Hoseok, đôi môi mặn chát và ướt đẫm nước mắt, đối nghịch với sự rực rỡ của mặt trời. Đó là ánh mặt trời buổi sáng sau một đêm dài đến nỗi Taehyung đã nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ trỗi dậy nữa. Vết nhăn trên môi và hình trái tim đáng yêu của nụ cười, đảm bảo rằng mặt trời sẽ luôn ở đó, vì nó không bao giờ có ở nơi nào khác trên thế giới này nữa. Nó sẽ luôn quay trở lại, bởi vì nó chưa bao giờ thực sự biến mất.

Taehyung không nhận ra cậu cũng phản chiếu lại nụ cười của Hoseok cho đến khi nhìn thấy mình trong mắt anh. Cậu muốn vươn lên và chạm vào môi Hobi, cảm nhận cách nó di chuyển và cách nó mang lại hạnh phúc cho Taehyung chỉ bằng một nụ cười, nhưng trước khi tay có thể chạm vào cằm của người kia sợi dây xích quấn quanh cổ tay giữ cậu lại, không thể di chuyển bàn tay của mình nữa.

Nụ cười trên khuôn mặt của Hoseok buông xuống khi anh nhìn bàn tay đang giơ lên ​​của Taehyung. Làn da dưới lớp kim loại lạnh lẽo đã chuyển sang màu hồng và đỏ giận dữ, với những dòng máu nhỏ xung quanh.

Hoseok nắm lấy tay Taehyung một cách nhẹ nhàng, làm ấm làn da mát mẻ của chàng trai trẻ bằng những ngón tay ấm áp của anh. Nếu anh cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào khi nhìn chằm chằm vào vết thương quanh cổ tay của Tae, anh sẽ không để nó xuất hiện. Thay vào đó, anh tự tin thì thầm,

"Anh sẽ đưa em ra khỏi đây, anh thề."

Khi Taehyung chỉ nhìn anh, đâu đó giữa không tin và quá mệt mỏi để suy nghĩ, Hoseok đưa tay kia lên má chàng trai trẻ.

"Chỉ cần cho anh một chút thời gian. Anh hứa anh sẽ không rời xa em nữa, Tae."

Không chắc cậu có thực sự tin anh hay không, Taehyung chỉ gật đầu, những suy nghĩ mạch lạc thoát khỏi đầu một lần nữa. Tất cả những gì cậu biết là Hoseok đang lau nước mắt cho cậu bằng ngón tay cái nhẹ nhàng và đan xen các ngón tay của họ với bàn tay kia, cảm giác thật tuyệt. Nó ấm áp và đúng đắn.

"Được."

"Anh ước mình có thể ở đây với em, nhưng điều đó quá nguy hiểm," anh di chuyển bàn tay của mình, vuốt qua mái tóc bạc của Taehyung.

"Em biết." Cậu cười tươi trấn an, điều tốt nhất hiện có thể làm khi mí mắt của cậu bắt đầu nặng nề.

Jimin bước vào phòng, vật tư y tế trong tay. Cậu ấy lung lay trước cánh cửa, ngay cả khi nó đóng lại sau lưng, tiếp tục cho hai người không gian của họ.

"Đã đến lúc đi rồi, Hoseok," cậu ấy khẽ nói, như thể kéo anh ra khỏi giấc mơ.

"Được rồi." Hoseok trả lời nhưng mắt vẫn nhìn Taehyung, đắm chìm trong sự hiện diện của nhau trước khi rời đi. Anh chưa buông tay chàng trai, đưa ngón tay cái xoa mu bàn tay thật nhẹ nhàng. Anh nói khẽ, nhìn chằm chằm vào mắt người kia để diễn tả sự chân thành trong lời nói của anh.

"Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ ở bên em. Nếu Jijang làm tổn thương em, anh sẽ giúp em thoát khỏi nó. Tin anh, TaeTae." Lần này kết thúc lời hứa bằng một nụ hôn ngọt ngào lên trán, anh buông tay Taehyung ra và đứng dậy.

Jimin như thể đã tìm thấy thời cơ hoàn hảo để tiếp cận mà không làm gián đoạn khoảnh khắc của họ, bước tới đặt những vật dụng cậu ấy mang lên xe đẩy cách Taehyung vài bước chân.

"Tất cả đều ổn chứ?"

Hoseok nhìn xuống Tae, như thể hướng câu hỏi đến cậu.

Không. Nhưng, bây giờ, đã được đôi chút. Đối với phần còn lại của đêm nay, mọi thứ sẽ ổn. Ngày hôm sau sẽ mang lại nhiều khó khăn và đau đớn hơn, nhưng ngay lúc này và ở đây, với sức nóng dai dẳng của sự đụng chạm trên làn da từ Hoseok, Taehyung vẫn ổn.

Cậu gật đầu với Hobi trước khi quay sang Jimin, "Vâng, chúng tôi ổn."

Cảm xúc bùng nổ lúc nãy đã hết, tuy nhiên trái tim vẫn tan vỡ và họ biết họ cảm thấy thế nào về nhau. Một khi họ đã trốn thoát khỏi Jijang, Taehyung nghĩ, họ sẽ tiếp tục thảo luận và khẳng định lại tình cảm của mình. Bây giờ, những gì họ đã nói với nhau là quá đủ.

"Tốt," Jimin cười rạng rỡ, tự hào về cả hai vì đã không kết thúc trong cãi vã hay đánh nhau. "Tớ sẽ gặp cậu vào ngày mai, được chứ?"

"Okay," ngay cả Taehyung cũng có thể nghe thấy giọng nói của mình khó chịu như thế nào sau khi la hét, khóc lóc và mệt mỏi. Mỉm cười với Jimin, biết ơn vì sự hiện diện tốt bụng của cậu ấy. Trước khi có thể tự ngăn mình, cậu cất lời, hoàn toàn trung thực và chân thật,

"Cảm ơn vì đã chăm sóc Hobi."

Đôi mắt của Jimin mở to, Taehyung không cần phải nhìn vào Hoseok để biết rằng anh cũng bị sốc bởi câu nói của mình. Hai thành viên của Bangtan không nói nhiều về mối quan hệ của họ với Taehyung, nhưng cậu biết họ thân nhau như thế nào, và họ phải tiếp tục giúp đỡ nhau như thế nào ngay cả sau khi Hoseok cứu mạng cậu ấy.

"Không có gì," Jimin trả lời, sau đó đi đến Taehyung và cúi xuống bên cạnh cậu. Cậu ấy vuốt ve mái tóc của cậu một cách nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp kéo dài đến tận mắt khi nói, "Và bây giờ tớ cũng sẽ như vậy với cậu. Cậu không đơn độc, V. Cậu có tớ, Hoseok và những người bạn còn lại của chúng tớ ở bên cạnh cậu. Sẽ giúp cậu thoát khỏi điều này. Cậu sẽ ổn thôi."

Cẩn thận để không làm tổn thương cơ thể mong manh đang bị thương của Taehyung, Jimin ôm cậu trong một cái ôm nhỏ nhưng chắc chắn, củng cố lời nói của cậu ấy.

Có sự chua cay trong tiếng vâng của Taehyung, vô cùng cảm động trước những lời nói của người kia. Cậu ấy thực sự sẽ đẩy nó ra cuộc sống của mình sao? Lời hứa của Jimin và Hoseok đã cho cậu thêm hy vọng rằng có lẽ họ sẽ làm được.

"Cảm ơn," cậu nói, giọng nghẹn ngào. Khi Jimin rời đi, Tae mỉm cười lại với cậu, vô cùng biết ơn một người tốt bụng đã bước vào cuộc đời mình bất chấp hoàn cảnh. Sau đó, cậu quay sang Hoseok, người cậu yêu thương và vẫn không ngừng hy sinh. Biểu cảm mềm mại nhưng đầy quyết tâm của anh truyền đến thông điệp tích cực rằng anh đã quyết định từ bỏ những thứ ngoài kia vì cậu, và Taehyung lại cảm thấy có được hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro