Chap 9: !Blood Sweat & Tear (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm dài trôi qua và rất rất sớm vào buổi sáng hôm sau, tất cả những gì Hoseok khao khát là được ngủ ngon. Sau khi rời khỏi nhà phụ, Jimin phá hỏng ý định đi ngủ của Hoseok bằng cách kéo anh đến văn phòng cá nhân của Yoongi. Căn phòng nằm nép mình giữa vài văn phòng và phòng họp khác ở tầng một, tất cả đều tách biệt với Jijang.

Khi hai người bước vào, Hoseok thấy rằng không chỉ Yoongi đang ngồi trên mép bàn, mà gã còn trò chuyện hăng say với Namjoon, Seokjin và Jungkook. Cả bốn người họ đều mệt mỏi, đôi mắt thiếu ngủ nhưng dường như có ý định thảo luận về điều gì đó trước khi cho phép mình nghỉ ngơi.

Jimin lén nhìn ra phía sau Hoseok vào hành lang để đảm bảo rằng không có ai xung quanh, sau đó đóng và khóa cửa lại. Tiếng đóng cửa đã kéo Yoongi và những người kia ra khỏi cuộc trò chuyện căng thẳng của họ, cả bốn cặp mắt đều quay sang nhìn những người mới đến.

"Bọn em đến rồi," giọng Jimin nhỏ nhưng không hẳn là một lời thì thầm.

"Sao rồi?" Namjoon là người đầu tiên hỏi. Vẻ ngoài cao ngạo thường ngày của cậu ấy hôm nay lại hạ thấp một chút, rõ là đang mệt mỏi. Chắc hẳn họ đang thảo luận về một điều khó khăn nào đó, khiến cho người thường rất tự hào về bản thân phải ở trong trạng thái như vậy.

Hoseok cười tươi. Trái tim anh cảm thấy tê dại và đau nhói như thể nó vừa được khâu lại với nhau sau khi tan vỡ và được tiêm thuốc giảm đau liều mạnh. Anh vừa trải qua một trong những tình huống đau đớn nhất trong cuộc đời, nhưng giờ cũng vậy, hy vọng rằng mọi thứ sẽ trở nên ổn thỏa.

"Nói thật thì khá là kinh khủng," Hoseok cười thầm nhưng nói tiếp, "Mọi thứ sẽ ổn thôi. Em ấy là người mạnh mẽ."

Đến lượt Jungkook hỏi cùng đôi mắt lấp lánh niềm hy vọng cho người bạn lớn tuổi hơn của mình, "Anh ấy có vui khi gặp anh không?"

"Nhiều hơn hoặc ít hơn." Anh không còn đủ năng lượng hoặc cảm xúc để khóc một lần nữa, cố lảng sang chuyện khác. "Mọi người đang bàn gì vậy?"

Yoongi chăm chăm vào Hoseok qua cái nhìn tối tăm len lỏi vào mắt gã, vẻ mặt mệt mỏi, nghiêm nghị.

"Cách để đưa V ra khỏi đây."

Hoàn toàn bị sốc bởi câu nói của gã, Hoseok lắp bắp, "Thật... thật sao?"

Anh biết rằng họ rất thân thiết, nhưng anh và Yoongi đã đến mức hãy-phản-bội-mafia-để-cứu-bạn-của-cậu rồi ư?

"Rõ ràng cậu vẫn chưa hiểu được rằng chúng ta bảo vệ mình ở đây - sáu người chúng ta. Cũng bao gồm những người gần gũi với một trong những chúng ta, như gia đình vậy. Cho nên một cách tự nhiên, chúng tôi sẽ giúp cậu cứu bạn trai của cậu, Hoseok." Đầy trung thực và không chút nhạo báng trong lời nói của gã.

Nhướn mày, Hoseok cảm thấy mình phải xác minh người kia thực sự không nghĩ rằng anh và Taehyung là người yêu, nếu không anh sẽ cảm thấy mình lừa dối họ bằng cách để họ gặp nguy hiểm cho một người chỉ là bạn bè, tuy nhiên Taehyung không chỉ là một người bạn đối với Hoseok.

"Cảm ơn anh, nhưng... em ấy không phải bạn tr-"

"Ok ok sao cũng được hết anh Hoseok," Jungkook đảo mắt. "Cũng không quan trọng." Cậu ấy ra hiệu cho Yoongi nói tiếp.

Người kia gật đầu và tiếp tục, "Chúng ta không có sự lựa chọn, Hoseok." Gã giữ thấp giọng để không ai ở ngoài hành lang nghe được, "Sự sụp đổ của của Jijang đã xảy ra khá lâu rồi. Việc chúng ta phản bội cô ấy sẽ khiến chúng ta gặp nguy hiểm từ chính cô ta và những người thân cận. Nhưng còn những người khác đều đứng về phía chúng ta."

"Bằng cách nào? Anh muốn lật đổ Jijang hay giết cô ấy?" Hoseok cần làm rõ. Khá rối rắm ở đây.

Yoongi thở dài mệt mỏi. Gã trượt khỏi bàn, bước qua Hoseok đối mặt với anh.

"Jijang thông minh. Do đó cô ấy cực kỳ nguy hiểm. Tất cả chúng ta đều biết rằng không có cách nào cô ấy sẽ thả V mà không đánh cậu ấy, vì vậy cần phải đem cậu ấy đi bằng vũ lực."

Hoseok lắc đầu. "Tôi không thể để mọi người liều mạng vì tôi như thế. V là trách nhiệm của tôi. Tôi đã đưa em ấy vào mớ hỗn độn này và tôi sẽ là người đưa em ra ngoài. Mọi người không cần phải làm điều này vì tôi."

Nỗi lo lắng cùng sợ hãi khiến anh phải nói ra những lời đó. Hình ảnh Yoongi bị thương hoặc Jimin ngã xuống, Jungkook bị cầm tù vì tội phản bội đã khiến Hoseok sợ hãi đến tận cùng.

Thật là hiếm hoi khi nhìn thấy nụ cười của Yoongi. Nhưng khi gã cười, đó là điều chân thật nhất mà người ta có thể nhìn ngắm và nếu bạn nhận được nó, bạn biết rằng bạn đã làm điều gì đó thật sự xứng đáng. Yoongi cười rất tươi, răng và nướu lộ hết cả ra, Hoseok biết rằng người kia sẽ không lùi bước.

"Cậu là một trong số chúng tôi. Ngay cả khi cậu bảo hãy để cậu một mình và mạo hiểm cuộc sống, chúng tôi sẽ không bao giờ lắng nghe. Chúng tôi sẽ giúp cậu đưa bạn cậu ra ngoài, tất cả chúng ta sẽ làm điều đó."

Đôi môi Hoseok run rẩy, vô cùng xúc động trước những lời nói của gã. Yoongi là chỉ huy thứ hai sau Jijang, người điều hành gần nhất của cô, nhưng gã sẵn sàng phản bội cô để giúp đỡ Hoseok, người mà gã chỉ biết trong mấy tháng. Anh nở một nụ cười rạng rỡ có phần gượng gạo, nhưng hoàn toàn biết ơn gã. Ngay cả khi mắt anh bắt đầu ướt một lần nữa, anh nhìn mọi người trong phòng trước khi kết thúc với Yoongi và nói bằng cả trái tim,

"Cảm ơn anh. Tôi yêu mọi người."

Jimin ôm anh từ phía sau. Sau đó từng người một tiến lên để thêm vào cái ôm, và cuối cùng, Hoseok được bọc trong cái ôm lớn nhất chân thành nhất mà anh từng có trong đời. Anh thấy khó thở khi được bao bọc trong rất nhiều vòng tay, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Họ củng cố hy vọng rằng anh có thể cứu Taehyung, tất cả họ sẽ cùng thoát khỏi đây và sống thật vui vẻ.

Không lâu sau, khoảnh khắc cảm động này tan vỡ bởi Jin đột nhiên hét lên.

"Ê! Sao anh lại là người duy nhất không biết Hoseok có bạn trai hả?!"

Họ bật cười, sự căng thẳng bị phá vỡ bởi những câu đùa vui nhộn của Seokjin. Hoseok nghe Namjoon đưa ra một cái cớ gì đó ​​mà làm anh ấy im lặng ngay lập tức, còn anh thì chỉ có thể cười sml và vùi mũi vào cánh tay của Yoongi, nhận lấy tình yêu và sự hỗ trợ vô điều kiện từ bạn bè trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra vào ngày hôm sau.

____

"Hoseok, chúng ta rất tự hào về con."

Khuôn mặt họ mờ đi không rõ ràng, nhưng Hoseok biết hai người là bố mẹ mình. Họ nói những lời mà anh luôn khao khát được nghe và chưa bao giờ nhận được từ những người đã nuôi nấng anh.

"Tại sao con lại chạy trốn thế Hoseok?"

Khi anh đáp lời giọng anh nhỏ và nhẹ như thể trở lại đứa trẻ năm mười hai tuổi.

"Hai người không yêu con"

"Không đúng," cha anh nói.

"Con mới là người không yêu chúng ta," mẹ anh tiếp tục.

Hoseok bối rối. "Ý mẹ là gì? Con vẫn yêu ba mẹ cho đến khi hai người ngừng chăm sóc con! Hai người là ba mẹ của con cơ mà..."

"Không, không phải chúng ta," giọng nói trầm trầm của cha anh vang lên.

"Taehyung," mẹ anh cau mày. "Tại sao con không yêu cậu ấy?"

Ngẩng đầu lên, anh cố gắng trong tuyệt vọng để nhìn rõ khuôn mặt của họ "Gì chứ? Con yêu em ấy!"

Cha anh thất vọng nói. "Không, con không. Nếu con có yêu thì con sẽ không rời bỏ cậu ấy."

"Đó không phải sự thật! Con bắt buộc phải cứu Jimin! Con yêu Taehyung hơn bất cứ điều gì!"

Những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy dài trên má. Làm sao mà cha mẹ có thể nói thế với anh chứ? Làm sao mà họ biết những sự việc đó?

Khuôn mặt họ vẫn mờ ảo nhưng anh có thể cảm thấy sự thất vọng tỏa ra từ cơ thể họ.

"Cậu ấy sẽ chết vì con," mẹ anh nói.

"Cậu ấy sẽ chết vì con," cha lánh xa anh.

"Con đã giết cậu ấy," họ đồng thanh và Hoseok nghe thấy mình hét lên.

Khung cảnh thay đổi. Anh trở lại trong cơ thể 23 tuổi. Căn phòng rất rộng và không thể nhìn thấy được những bức tường. Trời tối nhem. Có một đốm sáng trước mặt anh cách đó vài mét.

Tất cả những gì Hoseok có thể nghe là tiếng thở hổn hển của chính mình, và tất cả những gì anh có thể cảm nhận được là không khí lạnh lẽo, ngột ngạt bởi những giọt mồ hôi trên thái dương. Anh đang ở đâu?

Sau đó, tiếng bước chân vang lên từ bên phải. Một hình bóng chạy vào ánh đèn duy nhất ở giữa, dường như đang chạy trốn khỏi thứ gì đó. Một thế lực vô hình đấm người đó ngã xuống đất.

Giọng nói trầm trầm kêu lên đầy đau đớn, và Hoseok sẽ nhận ra âm thanh đó dù ở bất cứ đâu. Là Taehyung.

Anh cố gắng tiến về phía trước, chạy đến chỗ Tae và giúp em đứng dậy nhưng cơ thể anh cứng đờ. Ngay cả giọng anh cũng bị tắt khi cố hét tên người kia.

Taehyung nằm run rẩy trên sàn nhà, thở hổn hển với những vết bầm tím đánh dấu vị trí của chúng trên làn da mịn màng của em. Cái thứ vừa tấn công em đã rời đi, và một chú cún con màu trắng sáng bước đến cơ thể đau nhói của em.

Cún con ở trong vòng tay em khi em ngồi dậy, nó liếm mũi em còn em thì nở nụ cười.

Một cái lồng bắt đầu rơi xuống từ trần nhà, đủ lớn để chứa Taehyung và nhốt em ở đó mãi mãi. Ngay trước khi nó rơi xuống đất, chú chó con đã thoát khỏi vòng tay của em và chìm vào bóng tối. Tay của Taehyung nắm chặt các thanh sắt, em nhìn chằm chằm vào con cún, em bị nhốt trong lồng và mãi mãi không thể trốn thoát.

Rào chắn giữ Hoseok thả anh ra, anh chạy đến bên Taehyung, cách nhau bởi những thanh kim loại.

"Tae!"

Chàng trai trẻ đưa ánh mắt lên, ánh mắt xa lạ nhìn Hoseok như thể em không thực sự nhìn thấy anh.

"Hobi?"

"Anh sẽ giúp em ra ngoài, TaeTae, anh hứa!"

"Không, anh sẽ không."

"Sao?"

"Anh không thể. Em sẽ chết ở đây trước khi anh làm được."

"Em đang nói gì vậy?"

"Tất cả là lỗi của anh."

"Hả? Tae-"

"Em sẽ không ở đây nếu không phải do anh. Em sẽ chết vì anh."

"Dừng lại! Em sẽ không chết, anh không cho phép!"

Taehyung, cái lồng và ánh đèn sân khấu tan biến, để lại một mình Hoseok trong bóng tối với âm thanh gào thét khóc lóc một lần nữa.


"Hoseok dậy nào!"

Mắt anh mở to, ướt đẫm nước mắt mặn chát, ánh mắt đăm chiêu của Hoseok hướng về Jimin lơ lửng bên trên, khẽ lay anh tỉnh dậy.

"Jimin..?" Giọng anh ngái ngủ, "Mấy giờ rồi?"

"Gần trưa." Jimin khẽ đáp. "Anh thay quần áo đi, cuộc thẩm vấn sắp bắt đầu rồi."

Hoseok giật mình. "Ngay bây giờ sao?"

Tầm mắt giờ đây đã nhìn rõ hơn, anh nhìn thấy sự lo lắng và hoảng loạn ở người kia.

"Mọi chuyện ổn chứ?"

Jimin khẽ lắc đầu, rõ ràng là không muốn dọa Hoseok. "Em đã hy vọng cậu ấy sẽ không bị thương, nhưng," Jimin hít vào một hơi thật sâu, giọng lại trầm hơn, "Jijang có kế hoạch sử dụng tra tấn nếu cậu ấy không hợp tác."

Ý nghĩ về việc Taehyung bị tra tấn và làm hại bởi Jijang đã làm lao đao tâm trí của Hoseok kể từ khi anh lần đầu tiên đặt mắt lên người kia sau lúc em bị bắt đến đây. Anh đã kiềm nén, đã hy vọng nó không thành sự thật.

Bangtan là băng mafia. Syndicate là cả một hệ thống tội phạm. Và cả hai đều được điều hành bởi những người khát máu, nghiêm khắc và không hề khoan dung. Jijang và Gangrim là kẻ thù không đội trời chung. Đứa con của người này đang trong tay của người kia, số phận lơ lửng và không chắc chắn.

Hoseok là một kẻ ngốc khi nghĩ rằng anh có thể giúp Taehyung vượt qua điều này.

Trái tim chao đảo và nhói lên vì sợ hãi, anh đưa chân ra khỏi chăn, rời giường để thay quần áo. Khi anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc và kéo một chiếc sạch ra khỏi tủ, anh thấy Jimin lo lắng nhìn vào từng ngón tay.

"Jimin," anh nói khẽ từ phía bên kia căn phòng, "tại sao em lại ở đây?"

Ý anh không phải tại sao Jimin lại ở trong phòng. Mà ý anh là người kia, với một trái tim mềm mại, ngây thơ, lại ở một nơi như thế này, một con tốt cho một trùm tội phạm tàn ác.

Hỏi lý do tại sao một người gia nhập mafia là một điều cấm kỵ, tương tự như hỏi tên khai sinh của họ. Đó là điều bạn chỉ dám đặt câu hỏi nếu cả hai đủ gần gũi. Đó luôn là mối quan hệ giữa Hoseok và Jimin, cũng như Hoseok và những người khác, nhưng anh chưa bao giờ có thể tự mình hỏi nơi họ sinh ra, họ có gia đình không, tại sao họ lại ở Bangtan.

Nhưng bây giờ khi Jimin buồn phiền về khả năng bị tra tấn đối với một người mà cậu ấy gần như không quen biết, Hoseok phải hỏi.

Câu hỏi đưa ánh mắt đau khổ của Jimin hướng đến anh, sự thấu hiểu hiện trên khuôn mặt. Cậu ấy suy nghĩ một lúc, liếm môi trước khi nói, "Hãy để V ra khỏi đây trước, sau đó em sẽ nói với anh."

Gật đầu và nở một nụ cười xin lỗi, Hoseok hoàn thành việc mặc trang phục toàn màu đen, bộ quần áo anh mặc khi đi làm nhiệm vụ trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra.

"Chúng ta có kế hoạch gì không?"

"Chưa kịp," Jimin nhăn mặt. "Yoongi thức cả đêm để chuẩn bị mọi thứ nhưng có lẽ chúng ta sẽ không thể làm gì cho đến ngày mai."

"Ừm." Hoseok nhíu mày. Rất nhiều điều có thể xảy ra trong lúc này và vào ngày hôm sau. Taehyung sẽ hoàn toàn không thể vượt qua.

"Yoongi đang ở đâu thế?"

Jimin đứng lên từ chỗ ngồi trên giường. "Anh ấy ở cùng Jijang. Họ đang chuẩn bị mọi thứ cho cuộc thẩm vấn." Người trẻ hơn lưỡng lự trước khi thêm vào, "Anh Hoseok, nếu Yoongi phải làm tổn thương bạn của anh, xin đừng đổ lỗi cho anh ấy. Anh ấy bảo vệ tất cả chúng ta, vì vậy nếu Jijang bảo anh ấy hãy làm điều gì đó, anh ấy sẽ phải làm.. nếu không sẽ trông rất khả nghi."

"Anh hiểu, không sao đâu"

Hoseok bước qua phòng để choàng tay qua vai người nhỏ. "Anh tin tưởng Yoongi. Anh biết rằng anh ấy sẽ chỉ làm những gì cần làm và nếu cuối cùng phải để V bị thương, anh biết anh ấy sẽ không đi quá xa. Vì anh."

Anh giữ niềm tin vững chắc vào người bạn lớn tuổi của mình, vì Yoongi đã làm như vậy, rất nhiều điều cho Hoseok mà không muốn nhận lại bất cứ thứ gì.

Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của Jimin. "Anh nói đúng."

"Chúng ta đi chứ?" Hoseok muốn chết vì lo lắng, nhưng Jimin cũng lo lắng không kém khi phải làm dịu anh phần nào. Họ trải qua điều này cùng nhau.

Chàng trai khịt mũi nhẹ. "Với mái tóc đó á? Anh còn chưa chải đầu đó đồ ngốc." Sau đó, như ngày trước, cậu ấy lướt ngón tay qua các lọn tóc tối màu của Hoseok. "Đây là kiểu tóc xoăn lúc vừa thức dậy. Em rất thích."

Hoseok cười khúc khích, đánh giá cao cách Jimin tiếp tục giữ tâm trạng người khác ổn định trước khi cảm xúc bị thứ khác hủy hoại. "Cảm ơn em."

"Anh có mang súng không? Chúng ta không biết những gì sẽ xảy ra vào ngày hôm nay, anh nên mang theo nó"

"Ừm. Anh sẽ mang theo." Người lớn hơn quay sang đầu giường nơi anh cất khẩu súng lục, lấy vũ khí ra ngoài. Kiểm tra xem nó đã được nạp đạn chưa trước khi nhét vào bao da ở bên hông thắt lưng, anh quay lại với bạn mình.

"Anh sẵn sàng chưa?"

"Không hẳn."

Jimin cười vui vẻ. "Chúng ta giống nhau đấy. Đi thôi." Họ thoải mái đan xen những ngón tay, cậu chàng dẫn Hoseok ra khỏi phòng đến khu nhà phụ nơi họ sẽ cùng nhau thẩm vấn Taehyung.

Trên đường đi, một tiếng vo vo cao vút vang lên bên tai Hoseok, có lẽ vì anh sợ hãi. Cứ như thể máu trong đầu anh ào ạt tuôn ra rất nhanh, não thì gào thét phản kháng.

Khi đến nơi, họ thay thế vị trí với phần còn lại của các nhân viên cấp thấp hơn, gần lối vào. Hoseok đứng giữa Jungkook và Jimin, còn Namjoon và Seokjin đứng cạnh nhau ở bên trái căn phòng.

Chắc chắn nhiều người có mặt hơn ngày hôm trước. Hoseok đứng giữa khoảng hai mươi nhân viên và một số người khác - những người có cấp bậc cao hơn - ở hai bên của căn phòng như Namjoon và Jin.

Jijang và Yoongi đứng giữa, quay lưng lại với nhóm của Hoseok và đối mặt với tù nhân im lặng kỳ lạ của họ. Chiếc xe đẩy phía sau Taehyung vốn ban đầu là vật tư y tế giờ đây chứa một loạt thứ vũ khí và dụng cụ tra tấn.

Hoseok muốn phát bệnh.

Từ chỗ anh đứng, anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của Taehyung, vì vậy anh nắm lấy tay Jimin và Jungkook, kéo họ về phía bên phải để có tầm nhìn tốt hơn. Ngay cả khi biết nỗi đau nó sẽ mang lại cho anh khi thấy biểu hiện của Taehyung lúc em bị tra tấn, Hoseok phải nhìn. Anh cũng cần những người bạn có thể nhìn thấy em, để nếu em bị tra tấn, Tae biết em sẽ không trải qua chuyện đó một mình.

Nó đau quá, cái cách mà Taehyung ngước ánh mắt mệt mỏi nhìn Hoseok. Đôi mắt của chàng trai trẻ sưng lên như thể em khóc suốt đêm, nước da nhợt nhạt và khuôn mặt nhăn nhó trông như em đã chấp nhận số phận tàn khốc của mình. Em không cười khi bắt gặp ánh mắt của Hoseok, thay vào đó chỉ nhìn anh như gặp nhau lần cuối, đôi mắt tuyệt vọng và khao khát nhưng hoàn toàn buông xuôi.

Vỡ nát trái tim Hoseok rồi.

Anh muốn dỗ dành Taehyung rằng mọi thứ sẽ ổn, rằng anh sẽ cứu em và họ có thể ở bên nhau mà không phải lo lắng gì, nhưng Hoseok bị xích vào vị trí của anh, cũng như Taehyung. Bất kỳ dấu hiệu cho thấy họ biết nhau sẽ là cái chết không thể tránh khỏi cho cả hai. Với suy nghĩ đó, Hoseok đã phá vỡ giao tiếp bằng mắt của họ, trước đó gửi cho người kia một nụ cười kín đáo, yên tâm. Anh hướng mắt đến Yoongi và Jijang, những người đang thì thầm với nhau một cách bí mật.

Sau đó Jijang quay lưng lại.

"Chào mọi người, cảm ơn vì đã dành thời gian để có mặt ở đây. Thông tin chúng ta sẽ biết vào ngày hôm nay rất quan trọng trong việc đánh bại Gangrim và Syndicate."

Cô ấy hạ cánh tay xuống chỉ về Taehyung bên dưới mình. "Hầu hết mọi người đều đã biết, đây là con trai Gangrim, người có biệt danh là V."

Taehyung vẫn cúi đầu, tránh vô số ánh mắt từ khắp phòng. Hoseok lo lắng vì những sợi xích quanh cổ tay em, vết thương do kim loại đã trở nên tồi tệ hơn, trông xồ xề và chảy máu nhiều hơn so với đêm hôm trước. Ôi, Taehyung, anh không muốn gì hơn là đẩy người kia ra và bảo vệ em khỏi thế giới chẳng muốn mang lại cho em thứ gì khác ngoài nỗi đau.

"Cậu ấy bị phát hiện khi xâm nhập vào tòa nhà này, không nghi ngờ gì hơn, cậu ấy làm theo lệnh của cha mình." Cô ấy cất giọng, sắt bén, kiêu hãnh và đầy sức mạnh. "Đây là một cuộc tấn công trực tiếp vào Bangtan!"

Một tiếng rít giận dữ từ các nhân viên xung quanh vang lên.

"Chúng ta không phải người bắt đầu cuộc chiến này mà là Gangrim!" Một người khác hét lên, không phải chỗ Hoseok và bạn của anh. Cô ấy mỉm cười.

"Và bây giờ là lúc chúng ta trả thù!"

Tiếng reo hò bùng nổ, chỉ còn lại một vài người im lặng. Sự miễn cưỡng của họ không được chú ý trong sự hỗn loạn, và nụ cười của Jijang hoàn toàn tự hào.

Sau đó thủ lĩnh băng mafia quay sang tù nhân của cô ta, người trông rất nhỏ bé so với dáng người cao lớn, oai phong của cô. Mắt họ chạm nhau, khi mọi người im lặng, cô ấy nói,

"Trả lời câu hỏi của tôi theo sự biết điều của cậu. Nếu cậu không làm thế, tôi không đảm bảo cho mạng của cậu." Cô ấy trông vui mừng khi nhìn chằm chằm xuống Taehyung, thách thức em chống cự. "Bắt đầu với điều đơn giản thôi nhỉ? Tên thật của cậu là gì?" Cô ta khoanh tay chờ đợi.

Hoseok nín thở và anh chắc chắn bạn bè của mình cũng như vậy. Căng thẳng trong phòng bắt đầu tăng lên, Taehyung nhìn thẳng vào mắt Jijang không nói gì. Nhịp tim của người lính bắn tỉa tăng tốc, anh nhìn quanh phòng để xem phản ứng của những người khác.

Tất cả mọi người trừ nhóm bạn của anh đều có những biểu hiện mong đợi, háo hức, như thể họ đã chờ đợi cả đời để tìm hiểu tên thật của Taehyung. Hoseok sau đó quay sang Yoongi, nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt của gã do gã quay lưng lại với anh, nhưng anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng tỏa ra từ gã.

"Tôi không phải là một người kiên nhẫn đâu V," Jijang cảnh báo, không khí lạnh tanh.

Đôi mắt của Taehyung không hề dao động, nhưng Hoseok thấy em liếm môi vì lo lắng. Chỉ cần trả lời, Taehyung, Hoseok cầu xin, không muốn em bị thương.

"Không định trả lời sao?" Jijang thở dài một cường điệu trước khi ra hiệu cho Yoongi.

Chỉ huy thứ hai của cô vẫy gọi một người từ phía bên phải của căn phòng, một người đàn ông to lớn, vạm vỡ với mái tóc lởm chởm và những nếp nhăn dưới mắt. Anh ta bước đến phía sau Taehyung theo lời nhắc của Yoongi.

Jijang nhìn về phía người bị giam cầm. "Cậu đã bị bắn, người trẻ tuổi ạ. Cổ tay của cậu trông cũng không ổn lắm đâu. Cậu thực sự muốn mang lại cho mình nhiều nỗi đau hơn?"

Ánh mắt Taehyung lóe lên cả sự thù hận và sợ hãi trước khi trở về trạng thái trung lập. Em vẫn không trả lời người phụ nữ cao chót vót phía trên em, chỉ dự đoán những gì cô ta sẽ làm với em.

Thật không may, đó là điều sai trái.

Jijang gật đầu với người đàn ông đang đứng đằng sau Taehyung.

"Lựa chọn của cậu thôi. Oro."

Nghe cái tên đó, Taehyung giật mình. Em quay cuồng khi thấy người đàn ông phía sau, một thứ gì đó như bị phản bội hiện lên trong mắt em.

Người đàn ông tên Oro cười chế nhạo Taehyung rất man rợ. "Xin chào, chú chim nhỏ bé. Mọi chuyện thế nào rồi?" Họ rõ ràng biết nhau.

Đôi mắt Taehyung bừng cháy vì hận thù, cơn buồn ngủ và đau đớn đều biến mất khỏi ánh mắt mạnh mẽ của em. Hoseok không hiểu làm thế nào Oro không co mình lại trước nó.

"Biết ngay mà." Taehyung nói.

"Ô, biết hả? Jijang cho phép tôi vinh dự xâm nhập vào Syndicate, càng gần cậu và Gangrim càng tốt. Có một khoái lạc khi nhìn cậu chịu đựng dưới sự kiểm soát của hắn," Oro giễu. "Bây giờ tôi sẽ có được niềm vui khi cậu chịu nhiều đau đớn hơn." Anh ta với lấy thứ gì đó trên xe đẩy bên cạnh và lựa chọn sử dụng loại vũ khí nào.

Người trẻ hơn quan sát với sự cảnh giác và lòng căm thù sôi sục, đến nỗi nó khiến Hoseok muốn thu mình lại phía sau Jimin. Taehyung chưa bao giờ trông tức giận như vậy trước đây.

Oro giơ tay lên cầm một cây gậy. Nó mỏng nhưng được làm bằng kim loại dệt hoặc vật liệu tương tự, dài đến khoảng một mét. Tay cầm của nó dày, Oro giữ chặt nó, mỏng hơn về phía chóp.

Hoseok nhận ra nỗi sợ hãi thay thế cho sự tức giận trong thái độ của Taehyung. Đó là một cây gậy - loại dùng để đánh.

Không, tâm trí của Hoseok cầu xin, đừng.

"V này," Jijang gọi, thu hút sự chú ý của em. "Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng, đưa tôi câu trả lời trước khi cậu bị đánh."

Đối mặt với thủ lĩnh băng mafia một lần nữa, Taehyung liếc nhanh về phía Hoseok, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Sau một lúc, người trẻ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Jijang, biểu hiện sự bướng bỉnh và phản kháng.

Điều đó khiến Jijang sôi sục.

Đột nhiên anh nghĩ về giấc mơ vào tối hôm trước. Taehyung, trước lòng từ bi của Jijang và những nhân viên, đã nhắc Hoseok về việc em bị nhốt trong cái lồng nặng nề, lạnh lẽo.. không thể với tới, không thể chạm vào.

Và giống như trong giấc mơ của, Hoseok không thể cứu em đến tận lúc cây gậy rơi xuống một cách tàn nhẫn khiến Taehyung hét lên.

Cái nhếch mép trên khuôn mặt của Oro mở rộng, rõ ràng là hài lòng với dấu anh ta để lại trên lưng Taehyung. Anh ta đánh qua áo của chàng trai trẻ, và trong khi Hoseok không thể nhìn thấy vết thương từ nơi anh đứng, anh đã thấy máu bắt đầu chảy ra từ người em.

Jimin ấn vào bên hông anh. Để an ủi Hoseok hay chính cậu ấy, anh cũng không biết, bởi vì tất cả những gì anh có thể làm là rùng mình khi nhìn thấy người anh yêu co giật vì đau đớn.

Cơ thể của Taehyung run rẩy rất mạnh, mọi người trong phòng đều có thể nhìn thấy. Lưng em gù xuống đến nỗi trán chạm sàn, và Hoseok nghĩ rằng anh có thể nghe thấy những tiếng thút thít nhỏ hoặc tiếng nức nở phát ra từ người trẻ hơn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là điều đau lòng nhất anh từng thấy.

Và đây mới chỉ là khởi đầu.

Cả căn phòng im lặng đến lạ thường khi mọi người nhìn Taehyung quằn quại khóc trong đau đớn. Hoseok đã phần nào mong đợi các đồng đội của mình vui vẻ hoặc hét lên rằng V xứng đáng với những gì em nhận được, nhưng không ai thốt ra một từ nào cho đến khi Jijang phá vỡ sự im lặng.

"Tôi cần hỏi lại không, V?"

Thành viên Syndicate đưa ánh mắt của trở lại nhìn Jijang, vượt qua mức độ đau đớn tột cùng mà em cảm nhận được. Lần này em chỉ nói "Mẹ kiếp"

Đúng là điều quan trọng, thậm chí rất quan trọng để giữ bí mật tên khai sinh của một người khi làm việc cho nhóm mafia hay tội phạm, nhưng Taehyung quá kiên quyết. Jijang sẽ không ngần ngại giết em nếu em không cho cô ta những gì cô ta muốn, và Hoseok lo lắng khủng khiếp rằng Tae sẽ tự giết mình.

Những từ rời khỏi miệng của người trẻ tuổi được nói bằng nọc độc, một loại nọc độc không hợp với Jijang. Cô ta đá vào hàm em ngay sau khi lời nói rời khỏi miệng em.

Hoseok nao núng và nắm lấy cánh tay của Jimin quấn quanh hông mình. Anh thực tế đã nghe thấy tiếng răng của Taehyung va đập vào nhau với sự tàn bạo của cú đá.

Sau đó, thể hiện sự thiếu xót và lòng tốt của mình, Jijang ra hiệu cho Oro tiếp tục đánh em.

Anh ta quất cây gậy xuống mà không một chút do dự. Một vòng cung lớn không tưởng và sức mạnh đó cho thấy anh ta háo hức mang lại nỗi đau cho em.

Hoseok muốn rạch cổ họng của Oro ra. Anh sẽ nhắm vào người đàn ông độc ác ghê tởm sau khi họ lật đổ Jijang. Anh sẽ bắt anh ta trả giá cho những gì đang làm với Taehyung.

Bịch.

Cây gậy hạ xuống với sự khắc nghiệt, Hoseok sẽ không ngạc nhiên nếu nó cắt xuyên qua xương em. Anh không cần phải nhìn vết thương để biết nó chảy máu nhiều như thế nào.

Làm ơn, Taehyung, hãy mạnh mẽ lên, anh nài nỉ khi người kia đang khóc trong đau đớn và run rẩy không kiểm soát.

Bịch.

Cây gậy lần thứ ba đánh vào da thịt của Taehyung. Một tiếng kêu thoát khỏi miệng em, kiềm chế trong vô ích để tránh Oro, tránh xa người làm tổn thương em.

Hoseok nghẹn ngào khi nhìn Taehyung như thế, anh hướng ánh mắt về phía Yoongi, người không nói gì hoặc di chuyển kể từ khi màn tra tấn bắt đầu. Anh hy vọng gã sẽ nghe thấy suy nghĩ của anh, nghe anh cầu xin gã làm gì đó - bảo Jijang dừng lại, bảo Oro rời đi, giết họ, cái gì cũng được. Nhưng Yoongi không làm gì cả.

"Hãy tin anh ấy," Jimin thì thầm vào tai anh. Anh có thể nghe thấy nỗi đau trong giọng nói của người bạn trẻ, cũng như sự run rẩy từ vòng tay cậu ấy.

Hoseok gật đầu, truyền đạt rằng anh đã hiểu. Anh sẽ tin tưởng Yoongi dù hơi khó khăn.

Taehyung bị quất ba roi, chắc chắn em đã bị mất một lượng máu lớn. Phải mất thêm bao nhiêu máu cho đến khi em ngất đi? Phải nhận thêm bao nhiêu đòn roi cho đến khi em không thể chịu đựng được nữa?

Đưa mắt về phía cộng sự cũ, Taehyung đang nhìn anh. Nước mắt tuôn rơi và khuôn mặt em nhợt nhạt. Tiếng nức nở rung chuyển cơ thể em, nhưng em cố gắng hết sức để nuốt ngược chúng vào bụng, điều đó càng làm anh xót hơn.

Hoseok không thể chịu được khi nhìn Taehyung như thế. Nó xé toạc anh ra - chân tay tứ chi và cả xương bên trong. Nó hoàn toàn phá vỡ anh.

Anh không thể ngăn những giọt nước mắt lâu hơn nữa, biết ơn rằng không ai trong số các đồng đội để ý đến anh. Khi tiếng khóc của anh thốt ra, Jungkook vòng tay phải quanh eo anh một cách thoải mái. Cậu ấy là người không bao giờ tự mình skinship và thể hiện tình cảm, việc này chứng tỏ anh rất có ý nghĩa với cậu ấy.

Jijang không cho Taehyung thời gian để hồi phục. "Cơ hội cuối cùng. Tôi có mang súng bên hông."

Lần này em không từ chối. Em nói một cách sốt sắng như thể chỉ muốn mọi thứ kết thúc và em bỏ cuộc.

"Taehyung, K-Kim Taehyung," em thở gấp.

Jijang tự hào về bản thân vì cuối cùng cũng có được câu trả lời. "Tên cậu không hợp với cha của cậu, Taehyung."

Taehyung muốn nói gì đó như việc em không phải con ruột của hắn, nhưng cô ta tiếp tục. "Câu hỏi tiếp theo. Gangrim có kế hoạch gì cho cuộc chiến giữa chúng ta?"

Hoseok được biết là Taehyung có chút trung thành với người cha nuôi và tổ chức. Thành thật mà nói, Hoseok mong muốn cộng sự cũ của mình sẽ nói tất cả các chi tiết về kế hoạch của Gangrim, nhưng Taehyung lại do dự.

"Đừng để tôi chờ đợi, Taehyung," Sự kiên nhẫn của Jijang rõ ràng ngắn hơn bình thường.

Người bị giam cầm hít một hơi nặng nề, run rẩy trước khi làm ướt môi để nói. Nếu Taehyung không cảm thấy tội lỗi thì cậu đã là một con quái vật chứ không phải là con người nữa.

"Ông ấy sẽ tấn công trong hai ngày. Với lực lượng đầy đủ."

Jijang dường như phải kiềm chế bản thân khỏi đảo mắt. "Tôi đã biết rồi. Nói gì đó có ích hơn đi."

Hoseok nhăn mặt. Sao Taehyung biết cô ta nắm được cái gì rồi chứ?

Hơi thở của Taehyung ngưng lại, phải mất rất nhiều nỗ lực để giữ nhịp thở và giữ lấy chính mình. "Tôi không biết-"

Jijang đảo mắt và thở dài sốt ruột, nhưng may mắn thay Yoongi cuối cùng cũng bước vào.

"Cho chúng tôi biết lý do tại sao ông ta gửi người vào đây nếu đã lên kế hoạch trong hai ngày? Ông ta muốn tìm gì?" Giọng trầm ấm của gã thật khẽ, nhưng không khiến đồng đội gã nghi ngờ.

"Tôi... tôi không chắc..."

Thủ lĩnh mafia nghiến răng và trừng mắt ra ngoài cửa sổ cao. Oro coi đó là một gợi ý, anh ta nhếch mép cười dữ dội và quất mạnh vào lưng Taehyung một lần nữa.

Lần này em đã đạt đến giới hạn của mình. Thành viên Syndicate chỉ rên rỉ, nhắm nghiền mắt khi gần như quỳ xuống.

Hoseok nổi giận. Anh muốn chạy qua không gian ngăn cách họ và ôm lấy cơ thể yếu ớt của Taehyung, nhưng anh không thể. Nắm chặt tay Jimin, người trẻ hơn nghe thấy suy nghĩ của anh và bảo anh giữ nguyên vị trí. Hoseok siết chặt tay lại. Anh sẽ không làm gì cả.

Mắt Taehyung mở ra, "Gangrim... chỉ... nói tìm bất cứ thông tin nào cũng được-" em ho một cách đau đớn, "-về Jijang."

Một làn sóng xì xào lan khắp phòng, một người phá vỡ sự im lặng của khán giả, nhưng thật nguy hiểm. "Tại sao lại là cá nhân Jijang?"

"Đúng! Gangrim lên kế hoạch gì đấy?" Một người khác nói.

"T.. Tôi không biết. Tôi không biết rõ." Mí mắt em rủ xuống và cơ thể khẽ đung đưa, rõ ràng em sắp bất tỉnh. Hoseok sợ Jijang sẽ làm gì với em nếu em ngất trước khi họ có thể kết thúc cuộc thẩm vấn.

"Được," người lãnh đạo của họ nói, cả phòng chìm vào im lặng. "Câu hỏi tiếp theo-"

Yoongi cúi xuống và thì thầm vào tai. Tuy nhiên, cô ta vẫy tay ra và tiếp tục.

"Cộng sự của cậu sao rồi?"

Hoseok thấy máu mình đóng băng. Từng tế bào trong anh mờ dần cho đến khi chúng ngừng di chuyển. Những sợi lông trên cánh tay dựng đứng, cái siết chặt của Jimin không được anh chú ý vì Jijang biết điều gì đó.

Mặc dù kiệt sức và đau đớn, đầu Taehyung ngẩng lên, mắt mở to trước câu hỏi của Jijang.

"C-cái gì? Tại sao cô lại muốn biết?"

Hoseok có thể thấy em đang đấu tranh trong nội tâm. Đôi mắt Taehyung lúng túng lạ lùng như muốn nhìn về phía Hoseok, nhưng em giữ chúng lại với sự kiềm chế mạnh mẽ. Nếu bây giờ hai người giao tiếp bằng mắt, Jijang chắc chắn sẽ biết.

"Ở đây tôi là người đặt câu hỏi. Bây giờ thì trả lời đi." Sự kiên nhẫn của cô ấy mỏng manh nhất từ trước tới giờ, và điều đó làm anh sợ Taehyung sẽ phải nhận kết cục không tốt đẹp.

Em cảnh giác, đưa ra câu trả lời mơ hồ. "Người đó đã bỏ trốn."

"Cho tôi biết tên của cậu ta"

Trước khi cô ta có thể đánh em sau khi Taehyung ngập ngừng lắc đầu, Yoongi lên tiếng.

"Jijang. Tôi không thấy điều này có liên quan đến Gangrim và trận chiến."

Thủ lĩnh quay sang nhìn chằm chằm vào Yoongi, đôi mắt cứng rắn, nhưng bằng cách nào đó vẫn tôn trọng khi giải quyết. "Ừm. Tôi biết những gì tôi đang làm, Suga."

Yoongi không có lựa chọn nào khác ngoài việc lùi lại.

Jijang đứng cao và hùng vĩ. "Trả lời câu hỏi, Taehyung, hoặc cậu sẽ ở trong lòng thương xót của Oro chứ không phải của tôi."

Một cơn rùng mình chạy lên sống lưng của Hoseok. Điều này không tốt, điều này không tốt, điều này không tốt.

Taehyung lắc đầu - một câu trả lời trực tiếp rằng em sẽ không nói.

Cùng lúc đó, Hoseok vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì Taehyung không nói tên anh, vừa bị cơn hoảng loạn khủng khiếp chiếm lấy cơ thể. Em bây giờ đang ở trong tay của một con thú độc ác tàn nhẫn sẵn sàng xé nát em ra.

Khi roi quật trên da thịt của Taehyung, Hoseok phải che miệng lại để tránh la hét và khóc lóc. Anh nhìn thấy màu đỏ tươi của máu chảy dọc theo chiều dài của cây gậy, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy tấm lưng yêu dấu của em đang trông như thế nào.

Tiếng rên rỉ đau đớn của Taehyung không là gì so với những tiếng thét xé toạc từ sâu thẳm trong tâm hồn anh khi Oro chạm vào da em một lần nữa. Đòn thứ sáu chắc chắn đã làm tổn thương làn da của em thật sâu, rằng nó sẽ để lại vết sẹo trong suốt phần còn lại của cuộc đời em, nếu nó không thể giết em.

Hoseok cắn môi đến nỗi anh nếm được vị máu. Anh thấy Jungkook trượt qua đứng trước mặt anh, cho phép anh được an ủi, để anh có thể khóc mà không bị ai nhìn thấy.

Tuy nhiên, Hoseok cần phải nhìn Taehyung, anh nhìn qua vai Jungkook khi anh cho phép tiếng nức nở của mình bật vào xương bả vai của hacker trẻ tuổi. Cảnh tượng cộng sự cũ của anh la hét và khóc nức nở kéo dài cùng sợi xích trói tay khiến cho Hoseok như vỡ tan. Anh muốn hét lên dừng lại, đừng làm tổn thương em ấy.

Cổ tay Taehyung vấy máu, làm da em rách sâu hơn khi em chống lại với sự tuyệt vọng không đâu sánh bằng. "Dừng lại!", em khóc lóc van xin. "Dừng lại đi! làm ơ- "

Vật sắt nhọn ẩm ướt giáng xuống lưng em lần thứ bày. Lần này, nó đã hạ gục em, và em giữ mình bằng đôi tay run rẩy dữ dội. Taehyung nhìn lên qua tóc mái mồ hôi, bắt gặp ánh mắt của Hoseok và cầu xin anh bảo người này dừng lại.

Trong khi Hoseok duy trì giao tiếp bằng mắt, anh nức nở mạnh hơn vào vai Jungkook, nắm chặt lấy áo của chàng trai trẻ trong nỗ lực yếu để ổn định bản thân. Anh thậm chí không nhận ra tay mình đặt lên khẩu súng ở hông cho đến khi Jimin vung tay ra ngăn anh lại.

"Shh, Hoseok, bình tĩnh lại," Jimin thì thầm vào tai anh, cả hai tay nắm chặt tay của Hoseok. "Cậu ấy sẽ ổn thôi. Anh không thể như thế được, nếu không cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm hơn."

"Em ấy sẽ chết mất."

"Không, sẽ không. Yoongi sẽ không cho phép." Ngay cả khi nước mắt Jimin rơi, cậu ấy vẫn cố gắng xoa dịu Hoseok.

Đòn thứ tám giáng xuống làm các vết thương sâu hơn. Thành viên Syndicate hét lên một lần nữa, những tiếng rên rỉ của biến thành tiếng thút thít khi em chống khuỷu tay xuống.

Đúng như lời của Jimin, Yoongi làm gián đoạn, "Dừng lại! Cậu ấy sẽ chết!"

Jijang chỉ nhìn gã, không phản ứng.

"Cô sẽ không thể lấy bất cứ thông tin gì nếu cậu ta chết, Jijang! Đừng để mối hận thù với Gangrim giết chết một người vô tội!"

"Vô tội?" Jijang quay sang gã, mắt như phóng ra lửa. "Không ai trong Syndicate là vô tội cả Suga à. Cậu làm sao thế?"

Yoongi nuốt nước bọt nhưng vẫn giữ bình tĩnh như cũ. "Đó là V, không phải Gangrim. Đừng giết cậu ấy vì sự căm ghét của cô đối với cha cậu ấy."

Đấy không phải là những gì Jijang muốn nghe. Sự lấn át của cô ấy to lớn hơn Yoongi, đôi mắt dữ dội đến mức chúng có thể cắt sâu gã như đòn roi của Oro. Hoseok chưa bao giờ nghe thấy nhiều hận thù trong giọng nói của một người đến thế. "Gangrim giết con trai tôi, hắn xứng đáng bị như thế."

Không bị ảnh hưởng, Yoongi chuyển đến đứng giữa cô và Taehyung. "Đó không phải là sự thật và cô biết điều đó "

Nếu có thể, Hoseok sẽ thoáng thấy những giọt nước mắt tràn ngập đôi mắt của Jijang, đau đớn khi phải hồi tưởng về đứa con của mình.

Cả căn phòng chỉ còn những tiếng thút thít khe khẽ của Taehyung, sự căng thẳng dâng cao. Hoseok không biết anh nên cảm thấy thế nào đối với Yoongi, không thể nói được tất cả những gì Jijang sẽ làm. Cả Jungkook và Jimin đều cứng đờ và căng thẳng.

Yoongi nheo mắt lại, lần này gã nói nhẹ nhàng hơn, như thể gã biết Jijang lâu hơn cô ta biết bản thân mình, "Đi ra đi, tôi sẽ lo chuyện này."

Trước sự ngạc nhiên của Hoseok và nhiều khả năng cũng là sự ngạc nhiên của người khác, Jijang tuân theo. Cô thở dài nặng nề và gật đầu, nhìn Yoongi bằng một ánh mắt biết ơn trước khi rời khỏi phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại sau lưng cô, sự căng thẳng tan biến và mọi người bắt đầu nói chuyện với nhau. Tuy nhiên, tất cả những gì lắp đầy trong tâm trí của Hoseok là Taehyung, và khi anh đưa ánh mắt trở lại về hướng em, anh thấy em gục xuống trên sàn nhà, đôi mắt nhắm nghiền.

Trái tim của Hoseok lại nhảy lên và anh không ngăn mình tiến về phía người anh yêu. Em ấy ngất rồi sao? Em ấy có sao không? Em ấy không đi, phải không? Đúng không???

Trước khi anh có thể bước được hai bước Jungkook và Jimin đã ôm chặt lấy tay anh. Người trẻ nhất thì thầm một cách gay gắt, khuyên nhủ, "Vẫn không an toàn, Hoseok. Chỉ vì Jijang biến mất không có nghĩa là anh có thể tiết lộ bản thân với các mafia còn lại."

Bắn cho cậu ấy một cái cau mày, nghĩ không nên tức giận với cậu ấy.

"Ừm em nói đúng." Đôi khi, Hoseok giật mình về việc Jungkook thông minh và già dặn hơn so với tuổi.

Yoongi ra lệnh cho Oro đặt vũ khí xuống và rời đi. Người đàn ông lớn hơn miễn cưỡng làm như vậy, hành động như thể chưa từng gây thương tích cho Taehyung, nhưng dù sao cũng phải nghe lời cấp trên.

Namjoon và Jin đến chỗ Hoseok, Jungkook và Jimin, khuôn mặt họ lo lắng và chán nản.

"Ổn không vậy Hoseok?" Namjoon hỏi một cách thận trọng.

Câu trả lời quá rõ ràng, tay bắn tỉa cười giễu bạn mình. Anh biết rằng cậu ấy chỉ lo lắng, nhưng Hoseok không thể không cảm thấy khó chịu vì cách họ không lo cho Taehyung, người đang bị chảy rất nhiều máu.

Biểu cảm khuôn mặt của anh đã trả lời đủ, Namjoon tiếp tục nói, "Chúng ta cần đợi mọi người rời đi, sau đó cậu có thể đến gặp cậu ấy và Jimin có thể chăm sóc vết vương."

Hoseok lau má một cách thô bạo, cố gắng mạnh mẽ.

"Ừm."

"Xong rồi, ra ngoài hết đi!" Yoongi nói.

Hoseok vừa mới thoáng thấy vũng màu đỏ thẫm lan rộng bên dưới cơ thể của Taehyung khi Yoongi bước lên và chặn tầm nhìn của anh. "Cậu cũng cần phải rời đi."

Ngay lập tức đầu của Hoseok ngước lên. "Cái gì?!" Yoongi thực sự mong đợi anh đi sao?

"Không phải cậu, đồ ngốc! Giữ cái giọng bé bé thôi,"

Căn phòng đang dần dần được sơ tán người khi gã nói, "Cậu và Jimin sẽ ở lại đây với Taehyung. Joon và tôi sẽ đợi bên ngoài để chắc chắn rằng không có ai khác bước vào." Gã quay sang người trẻ nhất và lớn tuổi nhất trong nhóm của họ. "Kookie và Jin, hai người hãy đảm bảo Jijang sẽ không rời đi bất cứ nơi nào. Cô ấy không ổn định ngay bây giờ và nếu cô ấy thấy Hoseok ở với V, cô ấy sẽ không vui."

Jungkook chế giễu. "Ôi tệ thật ấy."

"Đi" Yoongi ra lệnh cho họ ra ngoài, đuổi tất cả trừ Hoseok và Jimin..

Khi chắc chắn rằng tất cả họ đều đã rời khỏi phfong, Jimin và Hoseok chạy đến chỗ Taehyung. Cả hai đều quỳ xuống bên cạnh cơ thể đang chảy máu, Jimin xem vết thương và Hoseok kéo em vào vòng tay anh.

Đôi mắt của Taehyung nhắm nghiền và nước da thì nhợt nhạt. Hoseok gần như có thể cảm thấy máu chảy ra từ cơ thể em khi em bất động trong vòng tay.

"Cậu ấy còn thở không?"Jimin hỏi, hốt hoảng sau khi nhìn thấy vết thương của chàng trai trẻ bằng chính mắt mình.

"Anh-anh không biết," Anh không thể cảm nhận được sự lên xuống của ngực Taehyung, và anh cũng không cảm thấy cơn gió nhẹ nào từ mũi của em.

Tay của Jimin nhanh chóng đưa tay lên và áp vào điểm xung ở cổ, kiểm tra nhịp tim. Sau một lúc cậu ấy thở phào nhẹ nhõm và nói, "Không sao, cậu ấy vẫn còn sống." Jimin đứng dậy đi đến xe đẩy mà ban nãy Oro cầm những món vũ khí. "Chết tiệt. Họ đem hết đồ y tế đi rồi." Cậu ấy quay sang Hoseok. "Em sẽ đi lấy chúng và quay lại ngay. Anh hãy đảm bảo cậu ấy sẽ giữ nhịp thở nhé."

Hoseok không biết mình sẽ làm như thế nào, nhưng anh cũng gật đầu. Jimin chạy ra ngoài và khi cậu ấy đi rồi, Hoseok quay đầu lại với Taehyung, cho phép những tiếng nức nở quay trở lại.

Taehyung trông như đã chết. Đôi môi em khẽ hé ra, làn da trắng bệch vì mất máu và không nhúc nhích - hoàn toàn bất động. Hoseok đưa tay đến thắt lưng của Taehyung để cảm nhận nhịp đập của em bằng chính ngón tay của mình, nhưng anh dừng lại giữa chừng và gần như nghẹn ngào khi thấy lượng máu chảy ra dính vào tay. Không, không, không, anh lặp đi lặp lại trong đầu khi nhẹ nhàng xoay hông Taehyung, nhìn thấy vết thương.

Tám vết roi nổi bật làm đau lưng chàng trai trẻ, áo sơ mi bị rách nơi cây gậy đánh xuyên qua làn da bên dưới. Hoseok dịu dàng chạm vào bên cạnh vết rách, bàn tay dính đầy máu nóng. Có quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều máu.

Một tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ người trong lòng, Hoseok di chuyển sự chú ý về phía em.

"Tae?! Taehyung, có nghe thấy anh không?" Anh hỏi một cách tuyệt vọng, cầu nguyện để nghe giọng nói của người kia.

Taehyung vẫn im lặng. Em chắc chắn đã tạo ra âm thanh một cách vô thức, giống như cách mà một số người đã làm khi mơ một giấc mơ.

"TaeTae," cầu xin sự chú ý của người mình yêu, vuốt ngón tay cái trên má em sau khi lau máu trên đó hết mức có thể. "Em ơi, em yêu, em sẽ ổn thôi. Anh đang ở đây."

Sợi xích vẫn trói chặt tay em, Hoseok buộc phải nhìn vào cổ tay bị tàn phá của Taehyung một lần nữa. Vết thương trở nên tồi tệ hơn đáng kể kể từ đêm hôm trước, máu chảy ra do kim loại cắt vào da em. Hoseok cảm thấy thôi thúc muốn nắm lấy bàn tay của chàng trai trẻ và siết chặt chúng, để khẳng định rằng Hobi của em đang ở đó cùng em, nhưng anh chống cự vì biết rằng điều đó sẽ chỉ làm tổn thương đôi tay tội nghiệp của em.

Và thế là Hoseok quay lại gương mặt Taehyung. Anh lướt tay qua mái tóc rối bù, ẩm ướt của người kia trước khi bắt gặp một trong những giọt nước mắt của chính mình rơi trên má chàng trai trẻ. Trong khoảnh khắc đó, Hoseok không thể chịu đựng được nữa.

Tiếng nức nở đau đớn thoát ra, anh ôm lấy cơ thể của Taehyung gần nhất có thể mà không làm đau em. Anh ôm mái đầu của người mình yêu bằng cánh tay phải và đỡ cơ thể bằng tay trái. Hết sức cẩn thận để tránh chạm vào những vết thương trên lưng, và hy vọng rằng Jimin sẽ đến nhanh với đồ dùng y tế.

Hoseok đặt trán mình lên trán Taehyung, nức nở xuyên qua cơ thể anh không thương tiếc. "Anh xin lỗi, Taehyung," anh nghe thấy mình khóc. "Anh rất, rất, rất xin lỗi." Anh ngẩng đầu lên rải những nụ hôn trên mặt em.

"Anh yêu em, TaeTae. Mở mắt ra đi. X-xin em. Đừng rời xa anh."

Anh nấc lên dữ dội, nước mắt rơi lã chã trên làn da em. Vùi mặt vào cổ của Taehyung, một vị trí anh đã hướng vào hàng trăm lần trước đó, khi họ còn là cộng sự làm việc cùng nhau, chơi cùng nhau, nấu ăn và thậm chí ngủ chung giường.

Hoseok đã bỏ lỡ những ngày đó.

Ngay cả với mùi máu rỉ sét thấm vào không khí, mùi da của Taehyung vẫn quen thuộc và dễ chịu như thế. Nó gợi cho Hoseok nhớ về ánh mặt trời buổi sáng qua rèm cửa và những ngôi sao vào ban đêm nhìn qua đôi mắt đẫm lệ. Đó là mùi của mái ấm, Taehyung luôn ở bên anh. Là nhà.

Ngay khi Hoseok bắt đầu tự hỏi điều gì đã khiến Jimin đi lâu như thế, anh cảm nhận cơ thể của Taehyung chuyển động rất nhẹ. Anh ngẩng đầu lên khi trái tim anh nhảy vào họng anh cùng hy vọng. "Tae?"

Chàng trai liếc mắt khi nghe giọng nói của Hoseok, và một nụ cười nhỏ, đau đớn xuất hiện ngay sau đó.

"Hobi." Giọng khàn khàn và mệt mỏi, nhưng nhẹ nhõm khi thấy người kia.

"Anh đây." Hoseok mỉm cười ấm áp, nước mắt chảy dài trên má.

"Sao lại khóc..?" Taehyung trầm ngâm. Em cố gắng giơ một tay lên, có lẽ là để lau nước mắt cho Hoseok, nhưng sợi dây lại ngăn nỗ lực của em một lần nữa. "Ah." Taehyung nhăn mặt, nhưng dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

"Anh sẽ giúp em thoát khỏi đây sớm thôi, anh thề." Anh ôm lấy má Taehyung và nói, "Jimin sẽ đến đây để chữa vết thương cho em, sau đó sẽ đưa em đi."

Như thể không nghe thấy những lời anh nói, Taehyung mỉm cười, ánh mắt tan chảy. "Đến gần hơn đi,"

Hoseok làm theo, tò mò dựa sát vào mặt Taehyung. Khi mũi của họ sắp chạm vào nhau, người trẻ hơn nhướn lên qua vài centimet còn sót lại để nhẹ nhàng áp môi vào xương gò má của Hoseok, ngay trên vệt nước mắt của anh.

Em tiếp tục hôn những giọt nước mắt, điều mà em đã làm một lần trước đây, nhưng lâu lắm rồi và cảm giác như cả một đời trôi qua vậy. Mắt Hoseok nhắm nghiền, say sưa trong cảm giác đôi môi mềm mại của Tae chạm vào da anh.

Taehyung hôn cả mặt của Hoseok, gạt đi những giọt nước mắt mặn chát và nỗi buồn kèm theo. "Đừng khóc vì em, Hobi"

Hoseok lắc đầu. "Em không đáng phải bị như thế này."

Người nhỏ hơn lại ngân nga. "Anh cũng vậy."

Anh cười nhẹ. "Sao chúng ta lại ở đây nhỉ?"

Hoseok xấu hổ nhìn đôi môi ướt đẫm của Taehyung di chuyển khi em nói, "Có vấn đề gì sao? Chúng ta lại ở cùng nhau."

"Em nói đúng." Anh yêu cách đôi môi của Tae lấp lánh, thật mời gọi.

Họ ngồi im lặng một lúc lâu, Hoseok vuốt ve mặt người kia và Taehyung nhìn những vũ điệu lấp lánh trong đôi mắt của Hobi.

"Anh biết không... nếu tay em không bị trói, em sẽ hôn anh."

Hoseok giật mình trước những lời táo bạo đó. Đôi mắt anh mở to nhưng không thể cưỡng lại nụ cười hài lòng hiện trên khuôn mặt mình.

Taehyung cười rạng rỡ khi thấy nụ cười của Hoseok. "Nụ cười của anh có hình một trái tim, anh biết điều đó chứ? Nó mang lại cho em rất nhiều hạnh phúc khi nhìn thấy nó. Nó gợi cho em nhớ về mặt trời mà em đã luôn muốn hôn trong nhiều năm."

"Thế sao em không làm?" Anh cũng muốn điều tương tự biết bao nhiêu.

"Anh biết tại sao mà."

Đúng, Hoseok đã biết lí do. Chính vì những nguy hiểm khi sống trong một tổ chức tội phạm, họ chưa bao giờ đưa tình bạn của mình đi xa hơn, mặc dù cả hai đều biết rằng họ muốn rất nhiều.

Nhưng, bây giờ, họ sẽ thoát khỏi cả Bangtan và Syndicate. Họ có thể sống như những người bình thường.

Có thể thực sự có một chút hy vọng. Chỉ có thể thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro