19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

donghyun thở dài, tức giận quăng chiếc điện thoại sang một bên. cậu ôm cái đầu đau nhức vì suy nghĩ, nghĩ lại tại sao cậu lại làm thế, tại sao lại tức giận với họ như vậy. giá như lúc nãy bình tĩnh hơn thì đã không lộ hết mọi chuyện ra. chắc giờ sanghyeok giận cậu lắm. nhìn lên đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm rồi nhưng donghyun vẫn thao thức, chẳng thể ngủ nổi.

' biết giải thích với sanghyeok như nào đây ? mai đến lớp gặp jaehyun thì phải làm sao ? '

người ta nói, qua ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi còn donghyun chỉ muốn thời gian ngừng lại để ngày mai đừng đến. tất cả chuyện này có phải đều là vì hắn không ? cậu đang tức điên lên vì cái gì chứ ? dù vậy, donghyun hối hận vì đã để lộ bí mật bấy lâu nay nhưng sẽ không hối hận vì lo lắng cho hắn. hắn là người cậu trân trọng.

.
.
.
.

han dongmin lúc này đã trở về căn phòng của mình, căn phòng mà đối với hắn là nhà tù thứ hai chỉ sau trường học. nhìn mọi thứ trong phòng ngăn nắp và sạch sẽ đến phát bực. những quả bóng rổ, cây guitar điện, địa nhạc yêu thích hắn bầy quanh phòng đều đã bị cất đi ở một nơi khác mà hắn biết chắc là bãi phế liệu. dongmin cười khổ, hắn cắn chặt môi để không rơi nước mắt, tới mức rỉ máu tươi.

đây cũng coi như là hình phạt của hắn thay vì ăn đòn chăng ? những thứ hắn yêu thích sẽ cứ thế mà biến mất vì hành động của hắn sao ?

dongmin nhớ lại lời bố nói với hắn, hắn giờ mới hiểu được điều đó quan trọng đến mức nào. dongmin sai rồi, hắn hối hận vì đã trách móc ngược lại bố. nhưng dongmin vẫn thấy buồn bực, có chút oan ức. dongmin vùi mình vào trong chăn. trong nỗi dằn vặt ấy, hắn bỗng nhớ đến donghyun. hắn muốn kể hết mọi chuyện, mọi nỗi oan ức cho donghyun nghe, hắn muốn được cậu an ủi, được cậu gọi bằng taesanie.

dongmin nhớ donghyun rồi, nhớ người anh em trí cốt của hắn rồi.

dongmin muốn gặp cậu quá. nhưng hắn không muốn để cậu thấy bộ dạng thảm hại này, hắn muốn làm người để cho cậu có thể dựa dẫm chứ không phải thế này. đầu thì nghĩ vậy còn tay hắn đã cầm chiếc điện thoại lên một cách mất kiểm soát. thế mà vừa mở máy lên đã hiện ra đoạn hội thoại giữa hắn và cậu. một lần nữa, những ngón tay phản chủ đã bấm vào nút gọi cho donghyun.

* tút ... tút ...

" ... "

" l-leehanie, ngủ chưa đấy ? " - hắn lắp bắp nói bằng giọng nhỏ nhất có thể, sợ sẽ làm phiền cậu. đợi một lúc lâu không thấy trả lời hắn tưởng donghyun ngủ mất, định thất vọng cúp máy thì đầu dây bên kia mới lên tiếng.

" ㅠㅠ...taesanieeeeee !!! " - donghyun bên này vẫn đang trằn trọc thì nhận được cuộc gọi. cậu vừa nhìn tên hắn hiển thị lên thì liền không do dự bắt máy. nghe thấy hắn gọi cậu là leehan, donghyun nức nở, bật khóc ngay lập tức. lần đầu cậu nghe thấy hắn nói nhẹ nhàng như thế, lại còn gọi leehanie, ai mà chịu được.

hắn nghe thấy cậu khóc thì tỉnh cả người. thấy donghyun khóc dữ quá hắn liền ngồi nghe cậu khóc xong rồi mới định hỏi. đợi cậu khóc xong thì đã qua hai phút. donghyun ngưng khóc rồi bắt đầu thút thít:

" ㅠㅠ ... t-tao lỡ nói hết mất rồi taesanie ahhhh ~ "

" sao, mày nói cái gì cơ ? "

" chuyện tao bị bắt nạt... tao nói cho sanghyeok mất rồi, cả jaehyun nữa. tao còn chửi chúng nó nữa "

" không sao đâu. không thằng nào dám động vào mày đâu. có tao rồi, mày chửi vô tư "

" không phải thế. chúng nó giận tao thì sao ㅠㅠ ? sanghyeok sẽ ghét tao mất "

" thế sao ihanie chửi chúng nó ? "

" jaehyun bảo là mày sẽ bị bố đánh tuốt xác "

" ... "

" thế mà chẳng đứa nào lo cả. nó chỉ bảo mai đến lớp hỏi thăm thôi. tao bực quá mới chửi ... xong lộ luôn ㅠㅠㅠㅠㅠㅠ "

" ... "

" mày lo cho tao à ihanie ? "

" ... "

" sao không trả lời ? "

" sao mày không an ủi tao ? tao kể nãy giờ có hiểu vấn đề không mà hỏi linh tinh gì thế ? "

" ㅋㅋ có nghe mà. nghe thì mới biết có bạn ihan lo cho tao muốn chửi đấy chứ, ihan nhỉ ? "

" ừ rồi sao, tao lo cho mày đấy. thấy tao tốt không ? "

" mày tốt với tao thế ... " - nói đến đây, giọng hắn bắt đầu run run, âm lượng cũng nhỏ dần, gần như là lời thủ thỉ.

" tao chẳng làm gì giúp được mày cả ... tao chỉ biết ăn chơi phá phách thôi. thế mà ihan vẫn lo cho tao à ? tốt thế là bị bắt nạt đấy ihan à ... "

" ..."

" thế nên là ấy, đừng buồn gì cả, mày không làm sai gì hết. mày muốn giấu bí mật là quyền riêng tư của mày. nếu sanghyeok giận mày vì mày không kể cho nó thì cũng là vì nó rất lo lắng thôi. mày lo cho người khác nhiều thế thì cũng nên để mọi người lo cho mày, đừng chịu đựng một mình như thế ! dũng cảm đối mặt thì chuyện sẽ qua thôi, ihan có hiểu không ? "

nghe hắn nói vậy cậu càng khóc to hơn, mãi mới chịu thôi. ai bảo hắn cứ dịu dàng như thế với cậu, làm mặt mũi cậu tèm lem nước mắt hết rồi.

" ... mà thôi muộn rồi, mày cũng đi ngủ đi. xin lỗi vì bắt mày nghe tao khóc nhé ! "

" ... sao mà tao ngủ được hả ihan ơi ? "

" sao thế ? "

" nghe mày khóc thế làm sao tao ngủ được nữa "

" xin nhỗi mờ ! "

" aishhh ... gọi facetime đi ! "

" làm gì ? "

" tao muốn nhìn mặt mày "

* tút ... tút ...

dứt lời, hắn liền cúp máy chuyển qua gọi facetime để gặp cậu. ngay khi cậu nhận cuộc gọi, một cục bông xinh yêu đã xuất hiện trước mắt hắn. donghyun cuộn tròn trong chăn, để chăn che kín khuôn mặt cậu chỉ để lộ đỉnh đầu.

" ahhh cái gì vậyyy ?? tao muốn nhìn mặt ihan mà "

" không được đâu bạn ơi. giờ tao xấu lắm, mai đẹp trai hơn rồi ngắm nha "

" đi mà ihanie ~ "

" tch ... đừng có cười nhé " - donghyun từ từ kéo chăn xuống, để lộ khuôn mặt ửng đỏ vì khóc nhiều, mắt cậu vẫn còn long lanh nước mắt. hắn nhìn cậu mà không nói gì nhưng trong lòng đã rất xót xa.

...

" mày đang nhịn cười à han dongmin ? nói gì đi ! tao khóc đó ! " - cậu thấy hắn trầm ngâm hồi lâu đến lạ thì tưởng hắn nhịn cười. donghyun vừa phụng phịu vừa hỏi, môi xinh chu ra để hắn biết donghyun đây đang rất bực mình mà đâu biết dongmin xuýt bị đau tim vì cậu.

" đâu có, tao không hề nhé. đừng giận tao mà, gọi taesanie lại đi ! "

" chứ mày nhìn gì lâu thế ? buồn cười không thằng kia ? "

" ah wae wae ? ai làm gì mà mày chửi ? mày tưởng chu môi phồng má ra thế là đáng yêu à ? tưởng thế thì tao thua mày à ?  "

" ... gì ? tao có làm thế đâu ? im mồm đi, đáng yêu cái chó gì ? "

" kệ mẹ mày. tao thích khen mày đáng yêu kệ cụ tao "

" mày lại bắt đầu rồi đấy chó han dongmin chết tiệt. trả taesanie lại cho tao "

" taesanie nào của mày mà đòi trả ? nói lại xem ? "

" taesanie của tao ! "

" được đấy, tao ghi âm lại rồi nhé ! "

" chó đẻ xoá ngay không mai đến trường tao khô máu với mày. không đùa đâu "

" đến trường thì không làm gì được đâu ihan à "

" sao ? "

" tao không được đến trường nữa đâu. bị nhốt trong nhà rồi. "

" ai ? ai nhốt taesanie của tao ? "

" bố taesanie á "

" khó ... thôi taesanie chịu khó nhé ! ihan không chơi được kèo với u50 "

" ㅋㅋㅋ tốt nhất đừng có đến. đợi khi nào bố tao chán thì sẽ thả tao ra thôi. cố mà đợi taesanie cho đến lúc đấy nhé, ihanie đừng có nhớ tao quá mà khóc nữa nhé ! "

" eo, tao mà nhớ tao làm con mày luôn "

" hứa nhé, tao vẫn đang ghi âm đó "

" aishh shibal. ngủ mẹ mày đi thằng chó ! "

" thế thôi tao tắt máy nhé con chó con của tao ! "

* tút ... tút ...

__________________________________

" ah taesanie ~ không soi gương trước khi gọi hay sao mà còn nói mình nhỉ ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro