Mưa rơi trên vai áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không nhận ra bản thân mình là một kẻ cô đơn cho đến khi cậu xuất hiện.

* * *

"Tôi không cần cậu thương hại!"

Câu nói ấy, nhẹ bẫng thốt lên từ đôi môi nhạt màu, bằng chất giọng trầm thấp nhất có thể.

Dunk giương mắt nhìn vào Pond, ẩn giấu sau màu nâu vàng ấy là một tia lửa giận rực cháy, gương mặt lạnh nhạt không biểu cảm xoay người rời đi. Pond ngây ngốc nhìn bóng lưng Dunk mất dạng sau hàng cây khô lá trước cổng trường, cảm xúc hỗn độn khó nói thành lời.

Anh không hề nói quá lời, anh chỉ đang nói sự thật, cậu ấy rất cô đơn. Có thể cậu ấy và mọi người xung quanh không nhận ra, nhưng thật sự cậu ấy rất muốn, rất cần có một người bên cạnh để sẻ chia và tin tưởng. Chính vì quá cô đơn mà sinh ra sợ hãi mọi người, sợ bị tổn thương nên mới thu mình lại, né tránh tất cả.

Thế nên Dunk càng cố gắng né tránh Pond lại càng muốn tiến gần đến bên cậu hơn. Bởi vì Dunk, rất giống với anh của bốn năm trước.

Dunk, cậu càng thu mình tôi sẽ càng kéo cậu ra khỏi chiếc kén cô đơn ấy.

* * *

"Sao rồi, trường mới thế nào?"

Namtan đưa cho Pond một lon nước ngọt mát lạnh, anh nhận lấy ngước lên nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của Namtan, gật đầu thay câu cảm ơn rồi đáp: "Cũng tốt, mọi người rất nhiệt tình."

"Tất nhiên là phải nhiệt tình với trai đẹp rồi." Namtan châm chọc, không nhìn Pond mà phóng tầm mắt ra ngoài sân cỏ nơi các nam sinh đang sung sức tranh nhau quả bóng.

Pond lắc đầu cười không nói, sau như chợt nhớ đến một vấn đề gì đó liền hỏi: "Namtan, chị có biết Dunk ở lớp em không?"

Namtan khẽ gật đầu, đuôi gà cột trên đỉnh đầu theo đó mà lay động: "Biết, sao nào?"

Pond tiếp: "Chị thấy, cậu ấy là người như thế nào?"

"Một thằng nhóc cô độc." Namtan thậm chí không cần suy nghĩ mà đáp ngay.

Pond sững người, vậy là không chỉ mình anh nhìn thấy được điều đó.

Namtan hất cằm về phía Pond cùng cái nhếch mép trêu ngươi: "Giống chú mày năm cấp hai ấy."

Pond nhăn mặt, như chú mèo con phụng phịu: "Ai da, chị đừng có nhắc lại nữa mà!"

Namtan bật cười khoác vai cậu thiếu niên cao lớn đang ngồi cạnh mình, vò rối mái tóc mềm của anh: "Còn nói, nếu lúc ấy không phải chị đến làm bạn với em thì có lẽ em sẽ không biết được tình bạn thật sự là gì đâu nhỉ?"

"Vì thế em rất biết ơn chị."

Đột nhiên Pond nghiêm trang đưa ánh mắt chân thành nhìn Namtan, làm cô có chút ngạc nhiên. Sau đó cô định thần lại vỗ mạnh lên vai anh, nhẹ giọng: "Thằng nhóc ấy, giúp nó nhé!"

Pond ngã người nằm trên bãi cỏ, mắt hướng lên nhìn những tia nắng xuyên qua từng kẽ lá, câu môi cười: "Em biết rồi."

* * *

Bên ngoài tiếng sấm rền vang, tia chớp loằng ngoằng sáng chói rạch một đường giữa bầu trời sẫm màu mang lại cho người khác một nỗi sợ vô hình. Từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống, ban đầu chỉ là tí tách vài giọt nhưng dần dần lại nặng hạt hơn, mưa tầm tã như trút nước.

Hơi đất khó ngửi bốc lên lượn lờ trong không khí, ai cũng phải bịt mũi chạy nhanh trong màn mưa dày đặc. Từng chiếc ô đủ mọi kiểu dáng, sắc màu được bung ra, các cô gái vui vẻ cùng bạn bè rảo bước trên con đường ẩm ướt, các chàng trai dù có hay không mang ô, cũng tinh nghịch cùng lũ bạn chạy giỡn trong mưa, hoặc dùng cặp hoặc đội mưa mà chạy vội, trông dáng vẻ ướt như chuột lột thật nhếch nhác.

Tiếng rào rào ngày càng lớn đến điếc tai, có vẻ như trận mưa này sẽ lâu chấm dứt đây.

Pond lấy ô từ trong cặp ra, sáng nay nghe tin dự báo thời tiết bảo trời nắng, nhưng anh vẫn không an tâm mà mang ô đề phòng, nếu nghe theo dự báo chắc hôm nay phải đội mưa về rồi.

Chuẩn bị bung ô ra chạy nhanh về nhà thì Pond trông thấy một dáng người đứng lấp ló ở bên kia dãy phòng học. Xuyên qua màn mưa, Pond nhìn thấy khuôn mặt lo lắng khẩn trương của người ấy, đôi mắt màu hổ phách như hai viên ngọc phát sáng trong sắc trời âm u.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Pond che ô chạy ngay sang bên đó cùng Dunk, nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của cậu, Pond cười hì nói: "Chào cậu, quên mang ô sao?"

"Ừ." Gật nhẹ đầu, Dunk lại lóng ngóng nhìn mưa rơi mãi không dứt.

"Muốn về cùng tớ không?" Chìa ô của mình ra trước mặt Dunk, Pond thân thiết ngỏ lời.

Nhưng Dunk lại lắc đầu từ chối, thái độ hờ hững xa cách như trước: "Không cần, tôi đợi mưa tạnh rồi về."

Pond giương mắt nhìn ra ngoài màn mưa ngày càng thêm nặng hạt, không có dấu hiệu chấm dứt, nói: "Nhưng mà đợi khi mưa tạnh thì đến khuya mất."

Dường như Dunk đang có việc gì rất gấp nên ánh mắt cậu thoáng nét do dự, cậu cắn môi dưới: "Không phiền cậu chứ?"

"Ai da phiền cái gì chứ, nào đi thôi, nhà cậu ở đâu?" Pond không cho Dunk có cơ hội chối từ, trực tiếp khoác vai cậu kéo ra khỏi mái hiên, dùng ô che chắn cho cả hai không bị ướt.

"... Đường 23 khu 5." Trước thái độ nhiệt tình của Pond, Dunk vô phương khước từ, đành theo chân anh rời khỏi trường.

"Ấy, cùng hướng nhà tớ, đi lên khoảng một kilômét nữa sẽ đến nhà tớ đấy. Trùng hợp quá nhỉ?"

Như bắt được vàng, Pond hào hứng reo lên. Dunk đi cạnh chỉ gượng gạo gật nhẹ đầu, vô thức né xa Pond ra một chút.

"Sau này tớ sang đi học cùng cậu nhé? Vì mới chuyển đến khu này nên tớ còn lạ lẫm lắm, hay là cậu đưa tớ thăm thú thành phố đi."

"Xin lỗi, tôi không có thời gian rảnh."

Trước thái độ dè chừng của Dunk, Pond không hề tỏ ra khó chịu mà vẫn vô tư cười nói với cậu. Thanh âm trầm ấm, ôn nhu dễ nghe vang lên lấn át cả tiếng mưa bên tai Dunk.

"Vậy thì tiếc quá. Mà Dunk này, cậu có thích mưa không?"

"Không thích lắm."

"Vậy à, tớ thì cực thích mưa nha, mưa hát rất hay, khi buồn mà nghe tiếng mưa là tê tái tâm hồn luôn. Cơ mà có lúc cũng không thích mưa lắm, như khi chuẩn bị đi học thì mưa, vừa xỏ giày định đi chơi thì mưa đổ ào xuống, ghét cực ấy."

Pond lén đảo mắt sang Dunk, vì anh cao hơn cậu một chút nên nhìn xuống liền thấy được cặp mi cong phủ bóng trên đôi ngươi màu trà, trái tim trong lồng ngực nảy lên rồi dịu xuống, lập đi lập lại như thế mấy lần. Pond cố lờ đi cảm xúc lạ lẫm phát sinh trong lòng, tiếp tục huyên thuyên mặc dù không biết rằng người kia có thật sự là đang nghe hay không.

Chợt nhận ra người bên cạnh đã cách xa mình một khoảng, từng giọt nước từ vành ô rơi xuống thấm ướt vai áo của Dunk, Pond liền nghiêng ô về phía cậu, hành động hoàn toàn vô thức, không rõ vì sao lại làm vậy, chỉ là... không muốn người đó bị ướt.

Dunk tuy ngoài mặt thờ ơ nhưng từng lời nói của Pond cậu đều nghe rất rõ ràng, lúc này hơi liếc nhìn sang anh chàng cứ luôn mồm nói không ngừng nghỉ bên cạnh, ánh mắt vô tình rơi lên vai anh, nơi đã thấm nước mưa ướt đẫm một mảng.

Dunk bỗng nhận ra, khoảng cách của cả hai lúc này hơi xa, nhưng vì sao cậu không bị ướt trong khi Pond mới là người cầm ô? Là vì Pond đã nhận ra khoảng cách ấy, đã lặng thầm nghiêng ô về phía cậu, lặng thầm để bản thân bị ướt, lặng thầm chịu đựng không nói tiếng nào vẫn vô tư cười nói.

Nhìn nụ cười tươi sáng lộ ra hai răng nanh trên môi của Pond, đôi mắt phượng đen dài ngập tràn ý cười của anh đang nhìn cậu. Một dòng nước ấm chảy vào tim Dunk, loại xúc cảm chưa bao giờ xuất hiện trong tâm cậu, khó có thể diễn tả thành lời. Nửa khó chịu, nửa thích thú, không thể xác định được.

Trong bức tranh thuỷ mặc khổng lồ hai người họ sóng vai đi bên nhau, bước chân có chút vội vã nhưng vẫn như đang chậm rãi dạo bước. Người qua đường thoáng chốc như biến thành ngoại cảnh làm nền cho hai người họ. Cứ thế mà bước cùng nhau, một người nói không ngừng, một người thỉnh thoảng ậm ừ vài câu, thế nhưng có thể nhận ra, khoảng cách của cả hai đã rút ngắn lại, bầu không khí cũng đã bớt gượng gạo đi đôi chút.

* * *

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời chỉ vừa nhô lên khỏi rặng cây xanh thì Dunk đã rời nhà để đến trường. Chỉnh lại cổ áo bị lệch, cậu sải bước nhỏ chậm rãi trên phố còn vắng người, tận hưởng bầu không khí ban mai còn đọng lại hơi sương lan tỏa vị mặn đặc trưng của biển cả. Tiếng sóng rì rào vọng đến nghe thật êm tai, hoà cùng tiếng hót của lũ chim và âm thanh lá xào xạc, nghe như một bài hợp xướng đón chào ngày mới của thiên nhiên.

"Dunk! Dunk! Đợi tớ với!"

Nhưng bỗng từ đâu có một giọng nam lớn tiếng kêu gọi phá hỏng bản hoà tấu du dương của buổi sớm. Dunk cau mày quay đầu nhìn Pond

đang hì hục đạp xe phóng về phía mình, tóc mái của anh vì gió mà biến thành trung phân, cộng thêm cái bộ mặt cười hớn hở trông thật là ngốc. Khoé môi Dunk co giật, muốn cười nhưng lại nhịn xuống.

Cậu vội xoay mặt đi vờ như không nghe, không thấy Pond đang kêu gào phía sau, bước đi thật nhanh tránh ánh nhìn của những cô chú tập thể dục trên đường.

Két một tiếng, dừng xe chặn đường đi của Dunk, Pond vui sướng khoe mẽ: "Xem này xem này, chiếc xe tớ mới tậu đấy, đẹp không?"

Dunk gật đầu một cái cho có rồi vòng qua Pond và chiếc xe của anh, bước tiếp. Pond hoàn toàn không nghĩ là Dunk đang tránh mặt mình, anh xuống xe dắt bộ chạy theo cậu nói: "Cậu đi học sớm thế, nếu tớ mà chậm một chút chắc sẽ không gặp được cậu rồi."

Dunk vẫn im lặng bước đều, mặc cho Pond tiếp tục độc thoại: "Bài tập hôm nay cậu làm hết chưa? Ai da nghỉ có hai tuần thôi mà giống như quên hết kiến thức rồi vậy, Dunk học bá, một tí vào lớp cậu ôn lại kiến thức cho tớ vài bài nha!"

Lảm nhảm hồi lâu mà không có một lời đáp, cuối cùng Pond chốt lại bằng một câu hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"

Dunk đang thất thần đá viên sỏi dưới mặt đường nhựa, nghe hỏi liền ngẩn ra: "Hả?"

Sau hai hôm lân la bắt chuyện làm quen, Pond đối với phản ứng chậm của Dunk dường như đã quen, rất từ tốn lập lại câu hỏi: "Tớ hỏi cậu có ăn gì chưa?"

Dunk lúc này mới nhận ra bụng mình đang biểu tình, thành thật lắc đầu: "Chưa ăn."

Đôi mắt híp lại ngập tràn ý cười ấm áp như nắng ban mai, Pond kéo khuỷ tay Dunk bắt cậu ngồi lên yên sau xe đạp, hào hứng nói: "Gần đây có một tiệm Hủ Tiếu rất ngon đấy."

"Này này, khoan... Úi!"

Lời chưa nói hết Pond đã đạp xe phóng đi làm Dunk suýt bật ngửa, vội vàng túm lấy vạt áo của anh để giữ thăng bằng. Pond lại càng hăng hái đạp nhanh hơn: "Giữ chắc nhé, tăng tốc đấy!"

"Này chậm lại một chút!"

Dunk nói lớn nhưng cái tên kia lại vờ như không nghe thấy, cứ phi nhanh băng qua các nẻo đường.

Từng cơn gió dịu dàng lướt qua vuốt ve gương mặt của Dunk, mang lại cảm giác thật sảng khoái. Ngước nhìn tấm lưng rộng đang hì hục của Pond, khoé môi Dunk vô thức khẽ mím.

"Tớ thả dốc đấy!"

"Này khoan đã, nguy hiểm lắm!"

"Aaaaaaaa!!!"

Thanh âm hét lớn của nam nhân vang vọng, Dunk muốn bịt tai lại để tiếng la của Pond không chọc thủng màn nhĩ của mình, nhưng hai tay đang bận bấu chặt vào yên trước thì làm sao mà bịt được, chỉ có thể im lặng chịu trận.

Thế nhưng Dunk không hề cảm thấy khó chịu một chút nào, ngược lại tâm còn thoang thoáng niềm vui. Thật kì lạ.

Dưới ánh nắng vàng nhạt dịu dàng, hai thiếu niên cùng thả dốc trên chiếc xe đạp, xen lẫn trong tiếng hét là âm thanh của sóng biễn dạt dào vỗ vào bờ. Cảnh biển mênh mông, bề mặt xanh biếc phản chiếu màu vàng của nắng sớm, lấp lánh huyền ảo. Hai thiếu niên, một trước một sau, hai mái đầu quả táo bay bay trong gió biển mát rượi. Cảnh vật đẹp tựa trong tranh.

"Dì Mint, cho cháu hai tô Hủ Tiếu!"

"Rồi có ngay đây!"

Ngồi xuống một bàn trống sát tường, Pond nhìn Dunk giơ ngón cái lên: "Hủ Tiếu ở đây ngon số dzách luôn đấy!"

Dunk gật đầu: "Ừ, tôi có ăn rồi."

"Ngon há?"

"Ừ!"

"Đây Hủ Tiếu tới đây, Pond của cháu, Hủ Tiếu đặc biệt của cháu này Dunk dunk."

Dì Mint vui vẻ đặt hai tô Hủ Tiếu nóng hổi bốc khói nghi ngút xuống bàn, Pond nhìn phần của Dunk có trứng chần liền so bì: "Dì Mint, sao của Dunk có trứng chần mà của cháu không có?"

Dì Mint cười hiền, thân thiết gõ trán Pond: "Cháu có gọi thêm trứng đâu, Dunk Dunk từ nhỏ đến lớn mỗi lần ăn đều phải có thêm trứng chần, là phần đặc biệt đó!"

Pond phì cười nhìn Dunk: "Cậu thích trứng đến thế sao?"

"Cháu không biết sao, Dunk Dunk lúc nhỏ thích trứng lắm đấy!" Dì Mint bỏ lại một câu rồi tiếp tục đi làm việc.

Pond buồn cười vì cái tên Dunk Dunk của Dunk, nhưng Dunk vẫn không nói gì tập trung ăn Hủ Tiếu, Pond liền lên tiếng trêu ghẹo: "Dunk Dunk ơi~"

Đang ăn Dunk bị tiếng gọi ngân dài của Pond làm cho mắc nghẹn, vỗ ngực lừ mắt nhìn Pond đang cười hả hê, cậu không tự chủ được đá một phát cảnh cáo vào chân anh khiến kẻ đang cười nham nhở kia cắn răng trợn mắt: "Sao lại đá tớ?"

Dunk lạnh nhạt nói: "Cấm cậu gọi như thế."

Pond liền bày ra bộ mặt rất chi là trêu ngươi: "Cái tên đáng yêu mà."

"Lo mà ăn đi, cậu còn dám gọi như thế lần nữa liền biết tay tôi!" Dunk liếc mắt cảnh cáo Pond lần hai, không nhận ra rằng bản thân đang để lộ tính cách thật ra ngoài.

"Rồi rồi." Pond vẫn không ngừng cười: "Dunk Dunk a!"

"Ăn đi!"

"Hahahahaha..."Tiếng cười không ngừng vang lên, sau đó bị những ồn ào náo nhiệt trong quán ăn nuốt chửng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ponddunk