Yên sau xe đạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người thích cô đơn một mình, thật ra họ rất cần có bạn bè bên cạnh để cùng họ sẻ chia những vui buồn trong cuộc sống, cho dù chỉ là một người thôi, cũng đã đủ rồi.

* * *

"Này, mọi người xem kìa, có phải dạo gần đây Pond với Dunk rất thân nhau không?"

"Ừ, thấy hai người họ cứ đi cùng nhau mãi."

"Mà cậu có nhận ra không, hình như dạo này Dunk thân thiện hơn trước rồi thì phải?"

"Ừ, cười nhiều hơn nữa."

"Cậu ấy cười... thật đẹp trai nha~"

Ngồi sau lưng Dunk trong giờ giải lao, Pond bỏ ngoài tai những lời bàn tán của bạn bè xung quanh, nằm dài trên bàn thở hắt ra một hơi đầy chán chường, tay không yên phận chọt chọt vào lưng người ngồi trên.

Gấp quyển sách dày cộm lại, Dunk đứng dậy liếc Pond buông một câu nói: "Được rồi, đi ăn là được chứ gì."

Pond tức thì khôi phục lại vẻ mặt tươi sáng chói loá thường ngày của mình, bật dậy như lò xo co chân chạy theo Dunk: "Hì hì, Dunk Dunk thật hiểu ý tớ."

Ném cho Pond một cái lườm rách mắt, Dunk trầm giọng: "Pond, cậu có muốn ăn bép thay cơm không?"

Khuôn mặt tươi roi rói của Pond tức thì biến sắc, anh lắc đầu xua tay: "Không không, cơm ngon hơn, cơm ngon hơn."

Dunk gật đầu hài lòng, rồi cả hai cùng sải bước trên dãy hành lang ra căn-tin trường.

Chỉ mới một tuần thôi nhưng thái độ của Dunk đối với Pond đã thay đổi thấy rõ, nhờ vào độ đeo bám dai dẳng cùng bộ mặt dày của mình, Pond cuối cùng cũng khiến Dunk chịu mở lòng với anh. Ngày nào anh cũng trêu cậu trong lớp, giải lao lại chạy lên sân thượng cùng cậu gặm bánh mì ngọt, ra về đứng đợi bên gốc cây rồi đèo cậu về nhà, sáng thì đón cậu cùng đi ăn sáng rồi mới đến trường. Cứ thế vòng lẩn quẩn lặp đi lặp lại một tuần liền, kết quả bây giờ Dunk đã thân thiện với Pond hơn, dẫu vậy vẫn còn một chút xa cách.

Anh biết, cậu vẫn chưa thật sự mở rộng lòng mình. Thế nhưng được như thế này đã là tốt lắm rồi.

"Dunk, tối nay tớ sang nhà cậu hai ta cùng học nhé?"

"Không được."

"Tại sao chứ?" Chế độ làm nũng, on.

"Tối tôi có việc bận đi cùng gia đình." Chế độ lạnh lùng, on.

"Xì, tớ muốn sang nhà cậu chơi mà."

"Hôm khác đi."

Đang ngồi ăn Pond đột nhiên chỉ ra sau lưng Dunk, làm vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Dunk, nhìn bên kia kìa."

Cậu hơi ngẩn ra một lúc rồi mới chầm chậm xoay đầu lại, tranh thủ lúc ấy Pond liền gắp mấy miếng cá trong phần cơm của cậu. Không thấy gì sau lưng, Dunk quay trở lại định hỏi Pond thì bắt gặp anh đang chọc đũa vào phần ăn của mình, hai má phình to.

Pond ngay lập tức cười hề hề nói: "Dunk, cậu không thấy gì sao?"

Dunk lạnh mặt, nhanh như chớp đũa trên tay quơ một lượt gom gần hết thức ăn trong phần của Pond: "Dám ăn của tôi sao, trả lại đây."

"Ê này, tớ chỉ ăn có ba miếng cá của cậu thôi mà, sao lại lấy hết của tớ như thế?"

"Lấy một trả mười."

"Cậu thật tàn nhẫn."

"Cảm ơn."

Sau khi ăn xong, cả hai rời khỏi căn-tin. Pond hít sâu một hơi, gác hai tay ra sau gáy, biếng nhác nói: "Aaaa~ lười học quá!"

Dunk thờ ơ liếc mắt nhìn Pond: "Con cưng của các giáo viên đây sao?"

"Gì chứ, cậu mới đúng là con cưng ấy, Dunk học bá." Có vẻ như Dunk không thích bị gọi như thế, nét mặt liền trầm xuống thấy rõ. Pond thấy thế vội vàng lảng sang chuyện khác: "Mà này, hôm qua cậu đi đâu thế? Tớ sang nhà tìm cậu mà không thấy."

Dunk trả lời: "Hôm qua ra nhà sách tìm mua quyển Chạng Vạng."

"Hể, cậu cũng đọc tiểu thuyết sao?" Pond làm điệu bộ ngạc nhiên.

Dunk cau có nói:  "Chẳng lẽ tôi không có quyền đọc tiểu thuyết?"

Pond phất tay cười trừ: "Ấy ấy, tớ nào có ý đó, tớ tưởng cậu cả ngày chỉ dán mắt vào mấy cuốn lịch sử dày cộm thôi chứ."

Dunk hừ mũi nói: "Tôi không phải cái máy học."

Cả hai đang nói chuyện với nhau thì bỗng từ đâu một nam sinh bất ngờ lao ra va vào vai Dunk, tập vở trên tay cậu ấy rơi lộp bộp xuống đất. Dunk nhanh chóng đưa tay đỡ khi trông thấy người bạn kia suýt ngã, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Nam sinh vội vàng đứng thẳng người hướng Dunk nói: "Xin lỗi cậu, tớ không cố ý."

"Không có gì."

Dunk cúi người nhặt những quyển vở rơi rớt nằm dưới sàn lên hộ bạn học kia. Cậu bạn cũng nhanh chóng ngồi xuống nhặt sách vở, lúc này mới liếc nhìn đến gương mặt của Dunk, đáy mắt xẹt qua tia ngạc nhiên: "A, là cậu!"

Dunk ngừng động tác ngước nhìn cậu ấy, thoáng cau mày: "... Ta có quen nhau sao?"

Cậu bạn cười tươi lộ ra hàm răng trắng đều: "Tớ là người hôm qua cậu giúp ở nhà sách này."

Trầm ngâm một lúc như đang tra lại trí nhớ, sau cậu không mừng rỡ cũng chẳng ngạc nhiên mà vô cùng bình thản nói: "Ồ, là cậu bạn quên ví hôm qua."

Pond nãy giờ đứng một bên làm bù nhìn đột nhiên xen vào hỏi: "Ai vậy Dunk?"

Dunk chậm rãi đáp: "Hôm qua đi nhà sách gặp cậu ấy quên mang ví, thấy đồng phục của trường mình nên tôi cho cậu ấy mượn tiền."

"Ồ." Pond nhún vai, dáng vẻ không mấy quan tâm.

Dunk lại quay sang cậu bạn kia, thản nhiên đến vô tình buông một câu: "Cậu nợ tôi hai mươi chín đồng chưa trả."

Vẻ mặt cậu bạn kia hơi sững sờ, sau đó mới sượng sùng rút trong ví ra hai mươi chín đồng trả cho Dunk: "Cảm ơn cậu hôm qua đã giúp tớ."

"Không có gì." Nhận lấy tiền, song cậu túm lấy cổ áo con người đang lơ đãng nhìn Đông ngó Tây bên cạnh lôi đi: "Về lớp làm cho xong mấy bài tập toán, không thầy Tawan lại mắng cho mà nghe."

"Ai ai, từ từ tớ tự đi được đừng có lôi mà." Pond vùng vẫy tay chân: "Bạn học Dunk, từ bao giờ cậu lại có hứng xen vào việc học hành của tớ thế?"

"Là thầy Tawan bắt tôi kèm cặp bổ sung lại kiến thức cho cậu, làm như tôi thèm quản cậu lắm vậy."

"Xì, cậu quan tâm tớ thì nói đại đi, còn làm bộ làm tịch."

"Pond, có ai nói cậu ảo tưởng lắm chưa?"

"Có cậu đấy."

"Cậu... đúng là vô sỉ có hạng."

* * *

"Pond, hôm nay chở chị về nhé!"

Tan học, Pond đang dẫn xe ra khỏi bãi giữ thì Namtan từ đâu nhảy ra chặn trước đầu xe khiến cho Pond hoảng hồn suýt làm ngã xe. Anh nhìn Namtan đang cười rất chi là vô tội trách một câu: "Chị làm em giật mình."

"Hừ, thế có chở chị mày về không?" Namtan làm vẻ mặt đại tỷ nhìn Pond, thử không chở cô về xem.

Pond cũng rất là trẻ con, lè lưỡi trêu lại: "Xin lỗi quý khách, yên sau đã có người đặt trước rồi."

Namtan bĩu môi, véo tai cậu em láu cá của mình: "Khai mau, có hẹn với em nào rồi phải không?"

"Có em nào đâu, ui da đau quá! Chị buông em ra đi mà!" Pond la oai oái, làm mọi người xung quanh chú ý.

Namtan chẳng những không để ý đến chung quanh mà còn hung hăng hơn: "Còn dám nói, khai ra mau, hẹn chở cô nào về?" Dám giấu cô có bạn gái, tên nhóc này có còn coi cô là đàn chị của nó không thế?

"Em đã nói là không có ai rồi mà. Đau~ nhẹ tay chị ơi~" Pond đáng thương mặt mày đỏ hết cả lên vì đau.

"Pond, cậu có muốn-"

Phía sau chợt vang lên giọng nói của Dunk, hai con người đang đùa giỡn với nhau kia liền ngừng lại hành động, nhất loạt hướng mắt về phía cậu.

Nhìn Namtan đang véo tai Pond, nghĩ đó là bạn gái anh, Dunk liền đánh mắt sang hướng khác, gượng gạo nói: "Nếu cậu có hẹn thì thôi vậy, tôi cuốc bộ về được."

Pond chưa kịp lên tiếng giải thích thì Namtan đã nhanh nhảu chen vào: "À, hoá ra là đưa bạn trai về nhà cơ, làm tưởng bạn gái nào chứ."

Pond né người thoát khỏi ma trảo của Namtan, xoa xoa tai đau nói: "Đã bảo là không có cô nào rồi mà. Mà bạn trai cái gì chứ, chị thật là."

Namtan nghe thế liền đâm một nhát xỏ xiên Pond: "Thế Dunk không phải bạn trai thì là bạn gái chú mày chắc?"

"..."Pond vẫn là vô phương đối đáp lại miệng lưỡi sắc bén của Namtan.

Namtan trực tiếp bỏ qua Pond bước đến trước mặt Dunk, tươi cười thân thiện chìa tay ra: "Chào cậu, tôi là Namtan học lớp 12-3, là bạn của Pond, rất vui được gặp cậu."

Dunk ngơ ngác nhìn gương mặt đang nở nụ cười thân thiện rồi đến bàn tay nhỏ nhắn của Namtan, người này cậu biết. Namtan đàn chị học lớp trên, ngoại hình của cô nhỏ nhắn không cao, dung mạo cũng không nghiêng nước nghiêng thành chỉ là rất ưa nhìn, đáng yêu, nhưng chính tính cách mạnh mẽ hoạt bát của cô khiến cô được không ít nam sinh để mắt tới. Lúc trước khi trông thấy một cô gái lọt thỏm trong đám người cao lớn ở sân bóng rổ, Dunk đã bị thu hút bởi lối chơi bóng mạnh mẽ, quyết liệt không hề thua kém những người cao to của cô. Sau này nghe nói nhiều nên mới biết thêm được đôi chút về cô, cũng có chút ấn tượng.

Dunk do dự một lúc rồi mới bắt tay với cô, nhẹ giọng: "Chào, em là Dunk, rất vui được gặp chị."

Namtan cười tươi như hoa, hai mắt híp lại thành một đường cong mỏng trông vô cùng đáng yêu: "Hì hì, Dunk, Pond nhờ cả vào cậu nhé!"

Dunk chưa kịp hiểu hàm ý trong câu nói của Namtan là gì thì cô đã xoay người đến bên Pond, nhún chân một cái nhảy lên vò đầu anh, cô vừa chạy đi vừa vẫy tay: "Thôi không phiền em nữa, chị đi bộ đây."

Pond cau có vuốt lại tóc: "Ai~ cái bà này, làm mất hết vẻ đẹp trai của người ta." Rồi quay sang Dunk đứng ngây ra bên cạnh gọi: "Ê Dunk, định đứng đó đến bao giờ, mau về thôi!"

"Ừ."

Gật đầu, Dunk leo lên yên sau để cho Pond đèo về như mọi hôm. Cậu buột mồm thốt lên một câu hỏi: "Cậu với chị Namtan có vẻ thân nhỉ?"

Pond đáp ngay: "Ờ, tớ gặp chị ấy năm cấp hai. Lúc ấy tớ không có bạn, à có đấy, nhưng chỉ là bạn chơi với tớ vì lợi ích riêng, duy chỉ có chị ấy là người không hề mang theo toan tính đến bên cạnh, kéo tớ ra khỏi chiếc kén cô độc của mình."

Chất giọng Pond lúc này rất ôn nhu, ấm áp, đến mức làm Dunk sửng sốt. Cách anh nói về Namtan thật khác biệt.

Dunk lặng đi mặc cho Pond thao thao bất tuyệt về Namtan, lắng nghe từng nhịp đập khó chịu trong lồng ngực. Chỉ một thoáng nhẹ lướt qua, Dunk cũng chẳng để ý đến cảm xúc lạ lẫm ấy, rất nhanh trở lại bình thường vỗ vai Pond: "Ê, bên kia đường có xúc xích kìa."

Pond đạp chậm lại nhìn theo hướng tay của Dunk rồi nói: "Cậu khao nhé? Tớ cháy túi rồi."

Dunk thở ra một hơi: "Ừ thì khao."

"Hì hì, Dunk đại gia~" Pond giở giọng ngọt chảy nước làm Dunk rùng mình.

Đánh mạnh lên vai Pond, Dunk hầm hầm nói: "Cậu thôi đi, còn nói nữa tôi cho ăn bép đấy."

"Ok, ok, không nói nữa." Pond cười nham nhở, tiếng cười vang vọng khắp con đường nhỏ.

Dunk cũng không tự chủ được nhẹ nâng khóe môi, nụ hoa lê e ấp nở, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp nhân tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ponddunk