Huấn 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Jihoon, em lại sụt ký nữa rồi kìa.-Soonyoung nhăn mặt nói.

-Đâu có đâu, trên 1 là nặng rồi.-Jihoon ngồi bấm điện thoại trả lời.

Lee Jihoon là giám đốc của một công ty sản xuất âm nhạc có tiếng ở Hàn. Cậu có một anh người yêu rất thương cậu, đó là Kwon Soonyoung, anh ấy là một doanh nhân vô cùng nổi tiếng và thành đạt.

-3 tuần anh đi công tác có chịu ăn uống đầy đủ không?-Anh ôm cậu từ phía sau hỏi.

Cậu giật thót tim khi nghe câu hỏi đó. Suốt 3 tuần cậu toàn lo cày game rồi giải quyết việc ở công ty, việc ăn uống dám cá là bữa được bữa mất chẳng đâu ra đâu. Bây giờ anh mà lôi cậu đi cân thì có nước ăn đòn nát mông.

-Sao vậy? Sao không trả lời?-Anh thì thầm bên tai cậu hỏi.

-Không có, cân nặng của em vẫn như cũ mà. Thật á.-Cậu vội vàng biện minh.

-Được rồi, không chơi game nữa. Mau xuống ăn cơm thôi, anh có nấu sẵn thức ăn rồi.-Anh hôn nhẹ lên trán cậu rồi xoay người ra khỏi phòng.

Cậu thở phào rồi đi ra khỏi phòng. Xuống nhà vừa ngồi vào bàn ăn đã bị anh đang lục đục trong bếp hỏi một câu làm cậu giật mình lần 2.

-Đống mì gói trong tủ đâu rồi Hoonie?

-Em...em không biết..-Cậu lắp bắp trả lời.

-Nói thật. Em ăn rồi đúng không?-Anh ra đứng trước mặt cậu hỏi.

Cậu không dám trả lời mà chỉ cúi gầm mặt nhìn chén cơm khẽ gật đầu.

-Hay nhỉ. Lúc anh đi là còn hai thùng, giờ về còn hai hộp. 3 tuần qua em ăn mì không đúng không?-Anh tức giận quát. Cái con người này thật biết chọc tức anh, công sức anh chăm cho mà vừa đi một cái là ăn uống không đàng hoàng, không biết sụt hết mấy ký rồi nữa.

-Em xin lỗi. Tại game ra sự kiện với lại em lo giải quyết việc ở công ty nên chỉ có thể nấu mì ăn thôi.-Cậu xụ mặt nói.

-Anh có ép em làm việc sao. Nhân viên công ty ép em làm à. Tính giải quyết công việc cho lẹ để về cày game chứ gì.

Cậu chính thức câm nín. Ừ thì đúng rồi, cậu giải quyết công việc nhanh như vậy chỉ vì cái sự kiện này thôi mà.

-Không nói nhiều nữa, ăn cho hết đống thức ăn này rồi nhanh chóng lên phòng quỳ gối, anh sẽ phạt em sau. Bây giờ cho em 30 phút, nhanh lên.-Anh nhìn cậu, ánh mắt vừa tức giận lại có nét lo lắng. Đánh bao nhiêu lần rồi mà không chừa, người yêu gì mà lì thấy sợ hà.

-Em không ăn nổi đống này đâu, nhiều lắm.-Cậu nhăn mặt chống đối. Đùa chứ cái này là nguyên bàn ăn đó, ăn sao nổi.

-Ăn cho hết, anh quay lại mà còn thấy dư ra thì coi chừng.-Dứt lời, anh quay lưng bỏ ra ngoài để mình cậu ngồi ở bàn ăn.

Cậu khẽ thở dài, bản thân cậu vốn kén ăn, trong đây lại toàn rau đúng món cậu ghét, sao ăn hết được chứ.

-Meooo..-Đang vu vơ suy nghĩ làm sao xử lí đống thức ăn thì chân cậu lại có cảm giác như có gì đó cọ cọ vào. Ngó xuống liền bắt gặp chú mèo nhà mình. Trong đầu cậu liền lóe lên ý tưởng, bé Both nhà cậu ăn rất nhiều, cậu có thể để nó ăn phụ mình a~

-Both, lại đây tao cho mày ăn.-Cậu vỗ vỗ đùi mình, chú mèo phía dưới như hiểu ý liền lấy đà bật hẳn lên người cậu. Cậu nhanh chóng lợi dụng cơ hội vừa bóc tôm gỡ cá cho nó vừa cố gắng ăn làm sao thật nhanh. Cứ như vậy mà không để ý anh đã đứng bên ngoài từ khi nào.

-LEE JIHOON.-Anh nhấn mạnh từng tiếng một làm cậu đang say sưa bóc vỏ tôm liền cảm thấy lạnh sống lưng.

-An...anh đi đâu....v..về vậy?-Cậu lắp bắp hỏi, lần này xác định tèo rồi.

-Em đang làm gì, anh dặn thế nào hả?-Anh lạnh lùng hỏi.-Nhanh chóng lên phòng quỳ gối.

Cậu cúi mặt lủi thủi lên phòng quỳ gối. Thân là giám đốc một công ty âm nhạc có tiếng nay lại vì mê game và lười ăn mà bị người yêu phạt quỳ. Ôi mẹ ơi tin này mà lọt ra ngoài xác định cậu không còn mặt mũi nhìn người luôn.

Quỳ mãi ở đó đã gần 1 tiếng mà cậu vẫn không thấy anh đâu. Chân cậu giờ tê lắm rồi, không đứng lên được luôn.

-*Chát* Á.-Đang xoa bóp cho chân bớt tê thì anh từ đâu xuất hiện vụt một roi lên mông cậu.-Sao anh đánh em?-Cậu rơm rớm nước mắt, ủy khuất nhìn anh hỏi.

-Tại sao em tự biết, anh chưa bao giờ vô cớ đánh em. Em làm sai thì anh mới phạt.-Anh nghiêm khắc nói.

-Em xin lỗi mà.

-Xin lỗi xin phải để sau. Tự động thoát quần leo lên giường nằm nhanh lên.-Anh hướng cây roi về phía giường nhịp nhịp.

-Em xin lỗi mà, không ăn đòn đâu.-Cậu giật giật gấu áo anh ra vẻ không cam tâm. Cậu đã từng bị anh đánh mấy lần rồi. Lần nào cũng nằm luôn trên giường, nặng nhất là phát sốt luôn.

-Tự giác.-Anh phun ra đúng hai chữ lạnh lùng, cậu xụ mặt lại phía gần giường tự thoát quần rồi nằm hẳn lên giường chờ phạt.

-Lần này em phạm những tội gì?-Anh nhịp cây roi trên mông cậu hỏi.

-Không ăn uống đầy đủ, chơi game, thức khuya.-Cậu cắn môi nói.

-Anh dặn một ngày được chơi game mấy tiếng, tối khi nào đi ngủ. Em không ngủ trưa luôn đúng không?-Anh quát, để cho cậu ở một mình đúng là sai lầm tai hại mà.

-Em không cố ý, lần sau em sẽ không như vậy nữa.

-Lại còn lần sau. Hôm nay anh phạt 20 roi là để cho em nhớ mà không tái phạm nữa nghe chưa.-Vừa dứt lời, anh đã liên tục vụt roi xuống mông cậu.

*Chát* *Chát* *Chát* *Chát* *Chát*

-Aaa...em xin lỗi mà...hức...đau..anh đánh nhẹ thôi.

*Chát* *Chát* *Chát* *Chát* *Chát*

-Hức...đau mà..aaaa..-Cậu cắn chặt môi nói.

-Đau thì khóc cho to vào, còn cắn môi là phạt thêm 10 roi.

*Chát* *Chát* *Chát* *Chát* *Chát*

-Em xin lỗi...aaa...đau...anh đừng đánh nữa...hức...aaaa..-Cậu bấu chặt tay vào ga giường khóc lớn, nước mắt ướt hết cả mặt, mông cũng rát hết lên mà cái trận đòn nó vẫn chưa xong.

*Chát* *Chát* *Chát* *Chát* *Chát*

-Hức...đau..anh không thương em...oaaa..-Anh vừa vứt cây roi sang một bên cậu đã nhanh chóng nhào vào ôm lấy anh khóc lớn.

-Không phải là không thương em nhưng cái gì không đúng thì phải phạt cho em biết sai mà sửa. Lần sau không được như vậy nữa nghe chưa.-Anh vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt cậu.

-Dạ..em nhớ rồi.-Cậu vùi mặt vào ngực anh nói nhỏ.

-Nằm xuống anh bôi thuốc cho rồi đi ngủ trưa. Anh xuống nấu đồ ăn rồi gọi em dậy ăn sau.-Anh cầm lấy tuýp thuốc mỡ bôi lên mấy vệt roi lằn trên mông cậu.-Ngủ ngoan, không chơi game nữa nghe chưa.-Anh hôn nhẹ lên trán cậu rồi bước ra khỏi phòng.

"2 tiếng sau"

-Anh, em không ăn rau đâu.

-Không ăn sao được. Em phải ăn đầy đủ chất, không được kén ăn đâu.

-Em không uống sữa mà.

-Uống hết đi mới được ra ngoài coi TV.

Và thế là công cuộc vỗ béo lại em người yêu họ Lee của anh người yêu họ Kwon lại tiếp tục trong suốt gần một tháng sau đó.

------------------

Tui bí rồi, vắt nát óc mới ra được một cái cho mấy cô đọc mà nó cũng chả đâu ra đâu. Mấy cô ai có ý tưởng ib cho tui gợi ý cái đi. Nick face của tui là Rái Cá. Làm ơn vớt tui lên đi, não tui nó úng nước rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro