Chương 18-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18 Khống chế - Cha đỡ đầu

"Tom... gần đây tôi bị làm sao vậy? Luôn có những lúc trí nhớ trống rỗng..." Harry viết lên quyển nhật ký, "Cũng không biết mình đã làm gì..."

"Là do cậu quá mệt mỏi..."

"Nhưng mà... gần đây có người bị hóa đá..."

"Đừng lo lắng, chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết..."

Rất nhanh sẽ được giải quyết sao? Harry ngừng viết cười lạnh, đã bắt đầu muốn khống chế ta, là muốn nhanh chóng được gặp hồn phiến khác hử? A, chính xác, ta sẽ rất nhanh... giải quyết hết cả đám nhà mi!

[Mở ra.] Mặt Harry đờ đẫn đứng cửa mật thất, trong đôi mắt xanh lóe lên ánh đỏ kì dị — giờ đây cậu đã bị Tom Riddle khống chế.

Mật thất trống trơn, chỉ có tượng đá Salazar Slytherin đứng lặng lẽ cô độc. Không có... quái xà như trước đây, sau khi mở miệng tượng đá ra, Tom Riddle nhăn mày, nhất định là hồn phiến kia mang nó đi. Bây giờ anh ta có thể đoán được đối phương là một hồn phiến, nhưng năng lực của mình rõ ràng không bằng 'gã' kia — Tom Riddle chỉ là một hồn phiến mười sáu tuổi cho nên sức mạnh là yếu nhất.

Mình... sẽ bị chiếm lấy, Tom Riddle mười sáu tuổi sẽ vĩnh viễn biến mất! Nhưng ta không cam lòng ... Tom Riddle thở dài, thật vất vả mới đạt được nguyện vọng của mình, lập tức sẽ bị biến mất... khiến mình sẽ trở thành một phần của Voldermort sao? Tom Riddle mười sáu tuổi, một nam sinh chủ tịch hội học sinh sẽ bị một con quái vật nuốt hết...

Không! Ta không muốn. Ánh đỏ trong mắt tràn ngập sự không cam chịu, chỉ cần giữ lấy thân thể này, khiến nó trở thành thực thể của mình, để mình tồn tại độc lập, thoát khỏi khống chế của Voldermort!

Nhưng cuối cùng... là ai khống chế ai đây? Giấu ý thức sâu bên trong Harry cười, Tom Riddle đã quá coi thường mình, cho rằng có thể dễ dàng khống chế mình, ngược lại cậu...

"Tom, cậu thật thông minh. Nếu cậu thật sự tồn tại, nhất định sẽ là người rất giỏi!"

"Tom, cậu muốn được tự do sao? Đợi trong quyển nhật ký thật khó chịu đúng không?"

"Voldermort? Tôi nghe hiệu trưởng Dumbledore nói, hiện nay gã đang trốn trong rừng ở Rumania kéo dài sự sống... Gã hiện tại còn sống bám vào người khác... Quả thật là một con quái vật... Cậu đề cao hắn làm gì?"

"Bằng tài trí, thông minh của cậu... Tom, cậu nhất định sẽ thành một nhân vật lớn!"

Những lời nói ngây ngô đôi khi lại là độc dược đáng sợ, một chút ăn mòn tư tưởng của mi, khiến tư tưởng của mi bất tri bất giác... thoát khỏi sự kiểm soát.

Đồng thời, hồn phiến trong vương miện Ravenclaw cũng một chút mà ăn mòn sinh lực Draco, thông qua trí nhớ của cậu nhóc, Voldermort đồng thời cũng chú ý đến sự tồn tại của Harry Potter.

Ngày tiếp theo, Harry vẫn như trước đi học, sáng nay là giờ Thảo Dược, học cùng Ravenclaw. Hôm nay nhiệm vụ bọn của bọn họ vẫn như cũ là chăm sóc Mandrake, sắc Mandrake thành giải dược cho mấy người bị hóa đá. Sau khi tan học, Harry gặp Draco trên hành lang.

"...Draco?" Harry chào cậu nhóc.

"Harry... Potter..." Thanh âm Draco cực kì trầm, khàn khàn như không thể nói thành lời, "Thật vui... khi gặp mày..." Trong đôi mắt xanh xám kì dị khó diễn tả bằng lời , một tia sáng đỏ lóe lên.

Thật không bình thường, cậu ta không phải Draco, Harry mẫn tuệ nhận ra được đối phương là ai, cậu bèn nói với hai người bọn Ron: "Mình có chút chuyện muốn nói với Draco, mấy bồ đi trước đi." Hermione gật gật đầu, lôi kéo Ron không tự giác rời đi.

"Draco, hôm nay mày làm sao vậy?" Harry dùng khẩu khí vô cùng thản nhiên hỏi, 'thân tình' mà khoát tay lên vai cậu nhóc.

Đối phương theo bản năng tránh né, lạnh lùng nhìn lại cậu, trong mắt mang một tia khát máu. Harry im lặng nhìn lại cậu ta, nhưng trong lòng vẫn có chút căng thẳng, tuy nói đối phương là một hồn phiến, nhưng tốt xấu gì cũng là một Voldermort đã trưởng thành, cậu cũng không thể đùa giỡn như với Tom Riddle được. Nghĩ vậy, cậu đột nhiên có một ý khác.

Harry lại lần nữa khoát tay lên vai cậu nhóc: "Mày rốt cuộc..."

"Đừng đụng vào tao." Draco đẩy cậu ra, Harry nặng nề té lăn ra đất, sách vở trong cặp văng hết ra ngoài.

"Mày..." Harry tức giận nhìn cậu nhóc một cái, nhặt đồ trên đất lại, "Hôm nay mày uống lộn thuốc hả?" Cậu thu dọn bút lông, bình mực, tập vở, còn có... quyển nhật ký. Quyển nhật ký cũng vừa lúc cách chân Draco không xa, cậu nhóc liếc một cái liền thấy cái trên bên trên — Tom Riddle. Quyển nhật ký này sao lại xuất hiện ở đây?

"Đây là..." Draco đưa tay muốn nhặt lên, bị Harry đoạt lại: "Không cần mày giả vờ quan tâm!" Cậu xách cặp lên, thở phì phì đi thẳng.

Tom Riddle... Trong mắt Draco lóe lên một tia hưng phấn, có một hồn phiến... Xem ra đã khống chế Harry Potter, chuyện này không thể được, nó là của ta, sẽ không để mi đoạt lấy...

Đã phát hiện được chưa nhỉ? Harry suy nghĩ rất nhanh trong đầu, gã đã phát hiện Tom Riddle đã khống chế được mình, bước tiếp theo, gã sẽ làm thế nào đây?

***** Ta là đường ngăn cách Sirius Black xuất hiện *****

Sau một tháng mùa đông rét lạnh, sáng sớm nay, Ron đã ồn ào rằng không thấy Scrabbers. Harry nghĩ con chuột kia nói không chừng đã trốn trong một hóc bò tó nào đó mà ngủ, từ sau khi trở thành thú cưng, Peter Pettigrew trở nên lười nhất có thể. Sau khi tan học, Harry đột nhiên nhận được lời nhắn của giáo sư McGonagall, bảo cậu lập tức đến phòng hiệu trưởng một chuyến.

Khi Harry đến phòng hiệu trưởng, một thân ảnh quen thuộc đập ngay vào mắt: quần áo lam lũ, thân thể gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, gương mặt như một bộ xương khô quắc queo, thần thái tiều tụy... Là Sirius. Harry kích động thiếu chút nữa la lớn, nhưng cậu vẫn để ý đến Dumbledore đang đứng một bên, cố nén tâm tình đang kích động xuống.

"Hiệu trưởng, thầy tìm con có chuyện gì?" Cậu cực lực giả bộ bình tĩnh hỏi.

Sirius bổ nhào lại ôm chặt lấy cậu: "Harry! Harry! Con đã cao lớn đến vậy rồi..." Chú vuốt gương mặt nhỏ nhắn của cậu, "Khi đó con chỉ mới là trẻ sơ sinh... Bộ dạng con giống Lily, nhưng... mũi và miệng của con thật giống James..."

Snape thở phì một cái: "Dumbledore, thầy không phải nên giải thích một chút cho Cậu Potter... vĩ đại này đi nhỉ, miễn cho nó bị một con chó ngu xuẩn không biết từ đâu nhảy ra làm cho sợ hãi mà chết..."

"Ừm, đương nhiên đương nhiên rồi." Dumbledore cười tủm tỉm gật đầu, "Harry, đây là cha đỡ đầu của trò — Sirius Black."

"Cha đỡ đầu... của con?" Harry vẻ mặt khó hiểu.

Sau đó, Dumbledore giải thích cho cậu năm đó vì sao Sirius bị vu oan, vì sao bị bỏ tù, cộng thêm Sirius vì thương tâm, áy náy, cơ hồ nức nở khóc cùng nước mắt kiểm điểm chảy ra mà đệm thêm vào.

"Mấy ngày trước, Severus đang xem xét tâm bản đồ kia thì phát hiện tên Peter Pettigrew, thầy ấy lập tức báo cho thầy biết... thầy đưa đơn kháng án lên Bộ Phép Thuật..."

Cư nhiên là do Snape làm. Harry cực kì kinh ngạc, cậu vốn cho rằng Snape chán ghét Sirius cực độ, dù biết cha đỡ đầu vô tội, cũng sẽ để ông ngây ngốc trong tù một năm, tuyệt đối không tưởng tượng ra, thầy ấy lại giúp Sirius  được tự do. Sirius bên cạnh khi biết Snape là người đã cứu mình, biểu hiện trên khuôn mặt như đang nuốt mấy trăm con sên.

"Vậy... Sao Peter Pettigrew có thể trà trộn vào Hogwarts?" Harry giả vờ như mình là thằng nhỏ chẳng biết gì.

"Gã lợi dụng hình thái của một Animagus để trở thành thú cưng nhà Weasley." Dumbledore tiếp tục giải thích, "Hóa Thú, là một phương thức để con người có thể biến thành động vật..."

"Là Scrabbers?" Harry kinh hãi "Nó không phải biến mất mấy ngày nay sao!"

"Không cần lo, Harry, các Thần Sáng đã đi bắt gã... Nhưng đáng tiếc, đã để gã trốn thoát..." Ngữ khí Dumbledore nghe không thấy một chút tiếc nuối nào.

Sirius lại một nữa ôm chặt lấy Harry: "Harry, những năm gần đây, con nhất định chịu đựng không ít đau khổ! Chú cũng không có cách nào khác để chăm sóc con thật tốt..."

"Ơ... không có... Con có thể gọi chú là Sirius không? Thật không dám tin, con có một người cha đỡ đầu!"

Snape đột nhiên thấy có chút không thoải mái với cảnh cha con tình thâm trước mắt, hắn vội ho một tiếng, gật đầu với Dumbledore, bước ra khỏi phòng hiệu trưởng. Một đôi cẩu phụ tử. Snape trong lòng hạ một câu bình luận, tức giận hừ lạnh. Mới đi được vài bước, một thanh âm đã gọi hắn lại: "Giáo sư!"

Potter chết tiệt! Snape dừng chân quay đầu lại: "Potter, trở lại bên cạnh cha đỡ đầu của trò đi!"

"Không... em chỉ muốn nói, cám ơn thầy!" Harry chạy đến trước mặt hắn, "Em không nghĩ đến, thầy lại chịu hỗ trợ..."

"Không cần cảm ơn ta!" Snape tránh né ánh mắt cảm kích của cậu nhóc, "Đó... chỉ là hồi báo 'Quà Giáng Sinh' của trò lần trước..."

"Kia chỉ là một vật nhỏ, nhưng thầy trả lại cho em một người cha đỡ đầu!"

"Vật nhỏ? Trò có biết độc dược đó có bao nhiêu quý giá hay không?" Snape nhăn mặt.

"Mấy bình độc dược đó... thực sự quý lắm ạ?" Harry nghiêng đầu khó hiểu, "Trong mật thất Slytherin còn rất nhiều, thầy có muốn không? Em sẽ lấy mấy bình cho thầy? Nếu không... thầy dành một ít thời gian đến lấy toàn bộ đi?" Dù sao độc dược để phí ở đó, không bằng giao cho Snape nghiên cứu.

Snape cơ hồ tức muốn hộc máu, thằng ngốc, mấy thứ đọc dược đó cực kỳ quý giá đã bị thất truyền, nó cứ như vậy liền tùy tiện mà tặng người khác? Đồ Gryffindor không đầu óc!

"Em mặc kệ những thứ đó, hay là để cảm ơn thầy..." Cậu nhóc thành thật nói, "Nên..." cậu bỗng nhiên cười giảo hoạt, "Thầy có thể cúi người xuống một chút không?"

"Potter, trò định làm cái quỷ gì?" Snape nhìn chòng chọc cậu nhóc, thằng bé này lại muốn làm gì đây?

"Chỉ cúi xuống một chút thôi, em sẽ không làm gì thầy hết."

Snape bán tín bán nghi cúi người xuống, Harry kiễng chân, một cái thật mạnh lên mặt hắn.

"Trò..."

"Cảm ơn thầy, giáo sư!" Harry nhanh như chớp chạy trở về phòng hiệu trưởng trước khi hắn nổi bão.

"Chết tiệt..." Snape rờ má, trên mặt tựa hồ còn lưu lại xúc cảm đôi môi mềm mại của thiếu niên kia, "Ta đang tự tìm rắc rối cho mình." Thằng nhóc này muốn gì đây?

Chương 19 Tiêu diệt - Hợp tác

Tinh thần Draco càng ngày càng tệ hơn, cậu nghĩ nguyên nhân đến từ chiếc vương miện kia, nhưng lại không thể khắc chế không sử dụng nó để nhận kiến thức trong đó. Làm sao bây giờ? Không thể cứ tiếp tục như vậy, cậu đoán những sự kiện hóa đá phát sinh gần đây đều có liên quan đến mình. Mặc kệ như thế nào đi nữa, trước tiên phải đem vật kia trả lại chỗ cũ. Draco khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.

Vì thế, đêm nay, Draco một mình chuồn ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng Cần thiết trên tầng tám. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, vật này nằm ở đâu cũng đều nguy hiểm cho người khác, vẫn là nên trả lại chỗ cũ. Cậu từng nghe từ miệng mấy học trưởng nói về phòng Cần thiết, lần trước nhất thời tò mò... Ai ngờ, thế nhưng tạo nên sai lầm lớn. Mở phòng Cần thiết ra, một lần nữa đi đến gần cái bàn nơi phát hiện được chiếc vương miện, cậu cẩn thận đặt chiếc vương miện lại chỗ cũ, chuẩn bị lui ra ngoài.

Vương miện phía sau đột nhiên sáng lên, Draco sợ đến mức ngây dại, chỉ thấy một bóng người nửa trong suốt đứng bên cạnh bàn dần dần hình thành — một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to, tướng mạo đẹp trai, mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.

"Mi muốn trốn?" Đối phương cười lạnh.

Phản ứng đầu tiên của Draco chính là rút đũa phép ra nhắm ngay gã hô: "Petrificus Totalus (Bùa tê liệt)!" Nhưng câu thần chú lại xuyên qua thân thể của người kia. Này chẳng qua chỉ là ảo ảnh, thần chú không hề có tác dụng với gã chút nào.

Đối phương cười ha ha, vung tay lên: "Expelliarmus." Draco cảm thấy tay tê rần, đũa phép đã bay đi mất. "Acio đũa phép." Đũa phép bay đến tay gã đàn ông, lại chỉa thẳng vào Draco.

"Hừ, giáo dục của gia tộc Malfoy cũng không tệ lắm... Đáng tiếc, mi quá yếu, nhóc con!" Gã đàn ông mười phần khinh thường, "Mi dám đối kháng với ta à!".

"Ông... Ông... ông là ai?" Draco nơm nớp lo sợ hỏi.

"Ta là ai? Ha ha, người gia tộc Malfoy lại không biết ta! Ngay cả chủ nhân cũng không biết, sao mi có thể tiếp tục sự nghiệp của Lucius?"

"Chủ... chủ nhân?" Mắt Draco chợt mở to, "Ông là..."

"Hiện tại... Đầy tớ trung thành của ta, dâng hiến sự trung thành của mi đi!" Voldermort điên cuồng cười, "Mê muội" (Stupefy). Draco không hề có sức lực mà ngã xuống, Voldermort tiến đến gần cậu nhóc, cười nhẹ, cái bóng mờ mờ dần dần xâm nhập vào cơ thể của thằng bé.

...

[Mở ra.] Tom Riddle lại lần nữa tiến vào mật thất, lần này anh ta không bắt hụt, một con rắn khổng lồ dài chừng hai mươi thước đang nằm xải lai trên mặt đất, vua quái xà — đích xác là Heleba.

[Là ai?] Heleba nhận thấy linh hồn trên người Harry dao động, lập tức thẳng người dậy, lại là cái tên đó, bất quá không giống như mấy lần trước.

[Người thừa kế của Slytherin.] Tom Riddle tiến lên từng bước, [Người hầu của Slytherin, hãy dâng hiến sự trung thành của mi].

[Đã có một...] Heleba lắc lư cái đầu, nhiều hồn phiến như vậy, mình biết nghe ai đây?

[Không cần để ý đến gã, nghe theo sự phân phó của ta.] Tom Riddle hạ lệnh, con mắt đỏ gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt quái xà, muốn khống chế quá xà, nhất định phải có ý lực thật mạnh.

[Nhưng... lần trước cũng thế...] Heleba rầu rĩ, làm sao bây giờ cậu bé nhỏ kia lại không có ở đây, ta nên làm cái gì bây giờ? Nó rối trí cả lên.

[Đời sau của Slytherin chỉ có một, nghe theo lời ta...]

[Không, nghe theo phân phó của ta.] Ngoài cửa lớn, một thiếu niên mảnh khảnh bước vào mật thất, là Draco Malfoy... Không, hiện tại phải gọi cậu là Voldermort!

[Đã lâu không gặp, 'Mười sáu tuổi của Ta'.] Voldermort cười nhẹ, đi đến trước mặt Riddle.

Tom Riddle né sang một bên: [Đừng nói cứ như mình là chủ hồn, ngươi và ta... không có gì khác nhau, chỉ là hồn phiến.]

[Nhưng nếu so sánh thì ta mạnh hơn ngươi nhiều.] Voldermort nhướn mắt, [Chỉ bằng sức ngươi... cũng muốn khống chế quái xà, nhìn lại ngươi xem, chỉ có khống chế Harry Potter cũng quá lâu, trong thời gian đó, ta đã thực thể hóa. Ngươi... quá yếu.]

"Crucio!" Tom Riddle không kềm chế được, ra tay trước, Voldermort không chút hoang mang tránh đi, đồng thời đánh trả: "Mê muội" (Stupefy). Tom Riddle lắc mình trốn được ra phía sau một cột đá.

Hai người không ai dám ra tay trước, giằng co, có điểm kiêng dè. Tom Riddle nắm chặt đũa phép trong tay, thực kỳ lạ, đũa phép của Harry Potter phù hợp với mình ngoài dự đoán. Đối mặt với Voldermort ba mươi tuổi, mình chung quy không phải là đối thủ của gã, nhưng đũa phép lại có ưu thế hơn so với gã. Tom khẽ cắn môi, quyết định tấn công trước, anh ta đột nhiên ra đòn thăm dò đối phương: "Ngăn trở." (Impedimenta)

"Che chắn." (Protego) Voldermort nhanh tay hơn, "Petrificius Totalus." (Tê liệt). Tom Riddle bị đánh trúng, té sấp trên đất.

[Hừ, tên vô dụng.] Voldermort đi đến cạnh người Tom, đá anh ta một cái, [Lăn ra đây.]

Tom Riddle trừng mắt nhìn gã, bất đắc dĩ thoát khỏi thân thể Harry, thiếu niên mười sáu tuổi giờ đây chỉ còn là một cái bóng mờ ảo. Voldermort cũng không khống chế Draco, xuất hiện trước mặt Tom Riddle.

[A, chiếm đoạt ngươi, ta đã có thể thực thể hóa!] Voldermort cười lạnh, ['Mười sáu tuổi của Ta', sự tồn tại của ngươi sẽ là vết nhơ thanh danh của chúng ta. Vô dụng lại yếu đuối!] Thân thể gã tản ra hắc khí, từng chút một hút lấy thân thể Tom Riddle.

[Ta... Ta không muốn! Ta không muốn hợp nhất thân thể với ngươi]. Tom Riddle cố gắng giãy dụa.

[Muốn sinh tồn, ngươi phải đánh lại ta. Ha ha ha!] Voldermort cười điên dại, gã đã nắm phần thắng.

"Ông xác định muốn tiếp tục à?" Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng đánh gãy giọng cười của gã.

Voldermort và Tom Riddle ngạc nhiên quay đầu lại, Harry Potter cười khẽ dựa vào cột đá, đôi mắt xanh đến chớp cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ, ngón tay linh hoạt đùa giỡn với đũa phép.

'Mi nói cái gì?" Trong mắt Voldermort bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, "Harry Potter, mi đã biết ta là ai? Hừ, mi cũng muốn đấu với ta sao?"

"Tôi đương nhiên biết ông là ai." Harry phủi phủi bụi đứng lên, "Cho dù hiện tại ông chiếm đoạt anh ta (Tom) thì cũng chỉ hút một ít sinh lực nguyên bản là của tôi, bản thể của anh ta còn trong quyển nhật ký ấy mà."

"Có ý gì?" Voldermort nheo mắt lại.

"Hiện tại bọn ông chẳng qua cũng chỉ hấp thụ sinh lực người khác, bản thể bọn ông kỳ thật vẫn còn trong hồn khí." Harry lấy ra quyển nhật ký từ trong áo chùng, "Muốn thực thể hóa, nhất định phải lấy bản thể của hồn phiến kia mà hấp thụ hết..."

"Acio nhật ký!" Lời nói còn chưa dứt, Voldermort đã vung đũa phép lên, quyển nhật ký liền rơi vào trong tay gã, gã lại phất tay, vương miện Ravenclaw đã xuất hiện trong tay.

"Thật đúng là gấp gáp ha..." Harry cười nhẹ, trong mắt hiện một tia lạnh lẽo, thứ cậu muốn chính là nó.

"Expelliarmus!" Harry đột ngột ra tay, Voldermort lắp bắp hoảng sợ, trốn qua một bên, "Acio vương miện Ravenclaw!" Thừa lúc gã đang phân vân, Harry đã lấy được vương miện.

"Mi muốn làm gi?" Voldermort kinh hãi, "Harry Potter, mi muốn làm cái gì?"

"Không có gì, tôi chỉ muốn... hủy diệt ông!" Harry đung đưa chiếc vương miện trong tay.

"Ha ha ha, hủy diệt ta? Mi biết ta là gì sao? Sao có thể để mi dễ dàng hủy diệt được!" Voldermort cười lớn, "Được, Harry Potter, không chơi trò cứu thế chủ con nít kia nữa, trả lại nó cho ta..."

"Muốn hủy diệt Hồn Khí thì chỉ có mấy vật..." Harry tháo chiếc khuyên tai xuống, "Nọc độc quái xà hoặc là... Bảo kiếm Gryffindor, xin lỗi, Voldermort!" Bảo kiếm màu vàng phát ra kim quang hoa mỹ, bảo thạch đỏ rực giống như một ngọn lửa thiêu đốt, mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng xuống chiếc vương miện.

"Không!" Trong tiếng thét thảm thiết sợ hãi của Voldermort, giữa chiếc vương miện Ravenclaw tản ra một đám khói đen, thân ảnh Voldermort từng chút từng một nhạt dần, rồi biến mất...

Bỏ lại chiếc vương miện đã khôi phục lại ánh rực rỡ, Harry nhặt quyển nhật ký lên, bước đến bên cạnh Tom Riddle, "Kia... còn anh, tôi nên xử trí thế nào đây? Tom Riddle?" Lúc này Tom Riddle đã mờ nhạt đến mức không thể nhìn được.

"Harry Potter... cậu... cậu đã sớm biết ta là ai..." Tom Riddle thấp giọng nói.

"Đương nhiên." Harry dùng đũa phép viết trong không khí 'Tom Marvolo Riddle', lại huy động đũa phép, xếp thành 'I am Lord Voldermort'.

"Cậu... căn bản không bị ta khống chế..." Tom Riddle cười nhẹ, lại khụ vài tiếng, "Còn mệt ta tràn đầy tự tin, nào biết tất cả đều nằm trong tay cậu... cậu là cố ý để ta biết có một hồn phiến khác tồn tại..."

"Đúng vậy." Tom Riddle là người thông minh, chỉ nói một chút đều thông suốt.

Tom Riddle mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ra ta đi... Chết trong tay cậu, so với việc chung một thân thể với con quái vật kia vẫn tốt hơn..." Đáng tiếc, mình đã định trải qua thời niên thiếu một lần nữa, anh ta thật muốn có được thời niên thiếu của chính mình.

Harry giơ quyển nhật ký lên, cởi bỏ dây cột tóc, để lộ ra vết thẹo hình tia chớp, cậu đem quyển nhật ký đặt lên trán. Tom Riddle đột nhiên mở to hai mắt, chuyện này... Đây là... Anh ta cảm thấy được hơi thở của hồn phiến... trong vết thẹo. Hồn phiến còn sót lại từng chút tiến vào cơ thể của Tom Riddle, anh ta cảm thấy sức lực hồi phục một chút...

Nhìn Tom Riddle dần dần trở lại trạng thái nửa trong suốt, Harry xoa xoa vết thẹo, "Ừm... hẳn là chỉ còn lại một chút hồn phiến... đã bị tôi đồng hóa hơn phân nửa..."

"Cậu... cậu..." Tom Riddle kinh ngạc nói không nên lời, Harry Potter cũng là một Hồn Khí.

"Anh... bằng lòng giúp tôi không, Tom Riddle?" Harry hỏi, "Giống như anh nói, anh không muốn trở thành quái vật, anh cũng không tà ác như Voldermort, anh nguyện ý trợ giúp tôi... diệt trừ Voldermort không?"

"Diệt trừ Voldemort?"

"Đúng, từ nay trở về sau, anh chính là Tom Riddle, mang thân phận của Tom Riddle, giống như tôi vậy, sử dụng tài trí của anh để trở thành một nhân vật lớn."

"Cậu không sợ ta lại đi trên con đường của Voldermort?"

"Đương nhiên tôi sẽ không thả anh đi đơn giản như thế, tôi sẽ dùng lời nguyền Bất Khả Bội với anh, huống chi..." Harry vung quyển nhật ký lên, "Tôi có thể hủy diệt anh bất cứ lúc nào. Hiện tại... muốn hợp tác với tôi không?"

"Cậu lấy thân phận người thừa kế của Gryffindor?" Thấy cậu có được bảo kiếm kia, Tom Riddle đã đoán được thân phận của Harry.

"Không, đây là thân phận người thừa kế của Slytherin." Harry nháy mắt mấy cái với anh ta, lại phất tay với Quái xà, [Heleba.]

[Cậu bé nhỏ.] Heleba bổ nhào lên người cậu, lại áp vào trên mặt cậu.

[Ê ê... Đừng đột nhiên đè lên tao, nặng quá đi ] Harry kêu khổ không thôi, một con rắn dài hai mươi thước, nặng chết mất!

Tom Riddle đờ người ra, Harry Potter, cậu rốt cục là quái vật gì vậy.

Nhưng, ánh mắt Tom Riddle dừng lại trên chiếc vương miện Ravenclaw, nó đang phát ra kim quang nhè nhẹ. Harry đang cùng Heleba đùa giỡn cũng chú ý đến sự khác thường đó, liền an tĩnh lại. Kim quang trên chiếc vương miện phát ra ngày càng sáng, cuối cùng kim quang dần dần tụ lại một nơi, tạo thành hình ảnh một phụ nữ trẻ tuổi.

Chương 20 Khế ước – Đấu trí

Đó là một phụ nữ tao nhã quý phái, khoảng chừng ba mươi tuổi, có đôi mắt xanh thẳm như biển, mái tóc dài màu vàng cuộn sóng, dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, cô mặc một áo chùng màu trắng có hơi giống thầy tế, cả người tràn ngập khí chất cơ trí cùng thông thái.

"Xin chào, lần đầu gặp mặt, người thừa kế của Gryffindor và Slytherin." Người phụ nữ hơi vuốt cằm, giọng nói êm tai dễ nghe, "Ta là Rowena Ravenclaw."

Rowena Ravenclaw? Harry hơi giật mình, nhưng vẫn cúi chào một cái đúng tiêu chuẩn quý tộc: "Chào Ngài, Quý ngài Rowena."

"Ngài là... ký ức hay là linh hồn?" Tom Riddle thử hỏi dò, anh ta thực sự không nghĩ đến Ravenclaw lại giấu mình trong chiếc vương miện, hơn nữa khi Voldermort tạo nó thành một Hồn Khí cũng không phát hiện ra.

"Ta chỉ là một phần tư tưởng bị sót lại." Rowena cười nói, "Trước khi ta chết, đã đem một phần tư tưởng niêm phong trong chiếc vương miện, để chờ hậu nhân phát hiện, lần này đến phiên ta tìm người thừa kế."

"Ngài ở trong vương miện, thì sao có thể trở thành Hồn Khí của Voldermort? Ngài không bị ảnh hưởng gì sao?" Harry hỏi đến vấn đề quan trọng hơn.

"Không lẽ... trong vương miện còn có một không gian khác?" Tom Riddle suy nghĩ, "Ngài bị niêm phong trong không gian của chiếc vương miện, mà hồn phiến kia chỉ tồn tại bên ngoài, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến Ngài... Khi hồn phiến bị tiêu diệt, phong ấn của Ngài cũng bị mở ra?"

"Thật là một đứa nhỏ thông minh." Rowena khen, "Không hổ là hậu nhân Salazar! Salazar cũng thông minh như vậy, khi bốn người chúng ta cùng một chỗ, lúc ta còn u mê thì cậu ấy đã hiểu minh bạch. Nhắc mới nhớ, thật sự đã lâu không gặp bọn họ... Không được cãi nhau với Salazar, thực rất hoài niệm!"

"Ngài muốn gặp bọn họ không?" Harry hỏi, "Trong mật thất có bức họa của bọn họ." Tiếp theo cậu ngoắc ngoắc Heleba: [Heleba.] Heleba ngúng ngoắng trườn tới, [Ngậm bức họa của bọn lại đây.] Heleba hưng phấn bơi lại về cửa đá.

Bọn họ? Tom Riddle nhạy bén mà bắt được từ này, ngoại trừ Salazar Slytherin, còn có ai nữa? Chỉ một lúc sau, đã thấy Heleba ngậm một bức họa trườn tới chỗ Harry, vẻ mặt toàn nịnh hót, Harry sờ sờ đầu nó ra vẻ khích lệ. Trên mặt Tom Riddle xuất hiện mấy lằn đen, đây là quái xà sao? Nó cũng quá là... biết nịnh nọt đi?

Heleba buông bức họa, Harry vẫy tay với Tom Riddle: "Đến, làm quen một chút, tóc đen là Salazar, tóc vàng là Godric. Salazar, đây là một trong những hồn phiến của hậu nhân cuối cùng của Ngài —Tom Riddle."

"Ồ... bộ dáng thực không tồi nha..." Godric đánh giá, lại nhìn thoáng qua Salazar, "Cũng có vài phần tương tự với em."

Slytherin và Gryffindor cùng ở trong một bức họa... Tom Riddle có chút ngơ ngẩn, hơn nữa thoạt nhìn quan hệ hai người cũng không tệ chút nào.

"Này! Sarah bé nhỏ." Rowena cười nói, "Đã lâu không gặp."

"Không được gọi tôi là Sarah bé nhỏ!" Salazar giận dữ, "Cái bà này tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!"

"Đừng nóng mà, tôi chỉ nhìn lén bọn cậu có một chút... Khụ khụ, tôi cũng không phải cố ý." Rowena cười gượng vài tiếng.

"Không cố ý của cậu thật đúng là nhiều lần ghê..." Godric vuốt cằm chậm rãi nói, mang theo ý đe dọa không rõ.

Godric lên tiếng, Rowena cũng không dám nói gì thêm nữa, cô bất mãn lầm bầm vài tiếng, lại khôi phục sự trang nghiêm: "Ừ... hiện tại, tôi tìm được người thừa kế."

"Ồ, cậu quyết định chọn ai?" Godric cũng có phần tò mò.

"Ngay từ đầu, tôi cảm thấy thằng nhóc này không tồi." Rowena chỉ chỉ Harry, "Nhưng ... hiện tại tôi xem trọng thằng nhóc kia hơn." Cô lại chỉ chỉ Tom Riddle bên cạnh, "Tôi cảm thấy cậu ta rất thông minh, hơn nữa thằng bé này đã bị hai người các cậu giành trước, tôi không muốn cho cậu nhóc thêm một gánh nặng."

"Tôi sẽ không cho hậu nhân của tôi làm người thừa kế của cậu đâu!" Salazar bắt đầu gây khó dễ.

"Hay ha, cậu ta không biết là đời thứ mấy của cậu nữa, cậu quản người ta làm cái gì?" Hai người bắt đầu đấu võ mồm.

Harry đi đến bên cạnh Tom Riddle: "Muốn suy nghĩ một chút không?"

"Ta chỉ là một hồn phiến... cũng được sao?" Tom Riddle có chút ngần ngại.

"Ngài ấy nhìn chính là Tom Riddle, không phải Voldermort." Harry chỉ ra trọng điểm, "Ngay cả Ravenclaw cũng đồng ý với anh, bên cạnh đó anh còn có cơ hội thoát khỏi Voldermort, trở thành một cá thể độc lập, một cơ hội tốt như vậy, vì sao anh lại không thử một lần?"

"..." Tom Riddle suy nghĩ một lát, "Được, ta đồng ý!"

Giải quyết xong! Rowena vui vẻ: "Thằng nhóc chịu rồi! Tốt lắm, trò lại đây!" Cô có ý bảo Tom Riddle đến gần, ghé vào lỗ tai anh ta nói mấy câu, lại nói thêm, "Sau khi tìm được mật thất, bên trong có bức họa của ta, cô ấy sẽ chỉ dẫn cho trò, nhớ rõ, sau đó, đem bức họa của ta xuống đây! Ta muốn tiếp tục cãi nhau với cậu ấy! Ta muốn làm cho bọn họ không được yên bình..."

"Cái bà này sẽ không phải..."Salazar mặt đỏ ửng, "Godric, để em chém chết bả cho rồi!"

Godric bất đắc dĩ lắc đầu, ôm Salazar vào trong ngực, ghé lỗ tai hắn nói một chút, lại chọc Salazar đỏ mặt một trận.

"Tốt lắm, đoạn ký ức này đã muốn tan biến, cố lên, cậu nhóc!" Thân ảnh Rowena dần dần tản ra thành những đốm sáng rồi biến mất. Tom Riddle thở dài, mình... trở thành người thừa kế của Rowena sao? Thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

"Hiện tại, nên giải quyết chuyện chúng ta." Harry có ý bảo anh ta quay đầu lại, "Về sự hợp tác của chúng ta, chúng ta nhất định phải lập 'Lời thề Bất khả bội'."

"Đương nhiên." Tom Riddle hiểu được lo lắng của cậu, "Hãy để hai vị đến làm nhân chứng cho chúng ta." Anh ta gật đầu Godric và Slytherin.

Hai người đặt tay phải lên nhau, Harry rút đũa phép ra ra: "Tom Riddle, anh nguyện ý trợ giúp tôi đánh bại Voldermort, vĩnh viễn không phản bội?"

"Ta nguyện ý." Một ngọn lửa từ đũa phép bắn ra, uốn quanh tay phải của hai người đang nắm lấy nhau.

"Anh nguyện ý vĩnh viễn sẽ không bước theo con đường cũ của Voldermort?"

"Ta nguyện ý." Ngọn lửa thứ hai từ đũa phép bắn ra, cuốn quanh ngọn lửa thứ nhất, giống như một dây xích lóe ánh đỏ.

"Cuối cùng, anh nguyện ý nghe theo sự điều khiển của tôi, đến khi Voldermort chết?"

Tom Riddle không khỏi sững sờ, anh ra vốn tưởng rằng Harry sẽ khiến cho mình cả đời phải nghe theo mệnh lệnh của cậu, nào biết chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế, anh ta vội vàng gật đầu: "Ta nguyện ý." Ngọn lửa thứ ba bắn ra, cùng hai ngọn lửa kia đan vào nhau.

"Nghi thức kết thúc, lời thề đạt thành." Godric nói.

***** Ta là đường phân cách H bé nhỏ bận rộn *****

Tom Riddle một lần nữa trở lại trong quyển nhật ký nghỉ ngơi dưỡng sức, Harry sai Heleba mang bức họa để lại chỗ cũ, đem quyển nhật ký cất lại trong túi, nhặt lên chiếc vương miện trên mặt đất. Đợi khi Heleba quay trở lại, làm nó nhỏ đi bò vào trong ngực mình. Lúc này cậu mới nhớ đến Draco đáng thương, Harry cẩn thận kiểm tra cho cậu nhóc, sinh lực bị xói mòn đã sắp khôi phục, nhưng xui làm sao bị trúng bùa choáng, nên lúc này vẫn mê man bất tỉnh.

"Nên làm gì giờ?" Harry nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định trước tiên đến tìm Snape. Cậu nửa cõng nửa đỡ Draco đi ra khỏi mật thất, trời đã sáng. Lấy một hình dáng của một học sinh năm thứ hai mà nói, cõng Draco sau lưng đích thực là một chuyện quá sức, cuối cùng, Harry thất tha thất thểu đập ầm ầm cửa hầm.

Vẻ mặt Snape khi bị đánh thức cực không kiên nhẫn, vừa mở cửa thấy đứa con nuôi của mình đang hôn mê bất tỉnh, Harry là một thân chật vật, biểu tình thoáng dịu hơn một chút. Hắn đỡ lấy Draco, có ý bảo Harry bước vào trong. Đặt Draco lên giường, Snape dùng đũa phép kiểm tra tình trạng của Draco, trong lòng có chút sáng tỏ.

"Cậu ấy không sao chứ?" Harry cẩn thận hỏi.

"Potter, đến chỗ kia lấy một lọ thuốc tinh lực cho nó uống." Snape đứng dậy phân phó, sau đó bước đến trước lò sưởi, bỏ một nhúm bột Floo, thò đầu vào: "Trang viên Malfoy!"

Harry lấy lọ thuốc tinh lực cho Draco uống xong, lúc này Lucius đã thông qua lò sưởi mà đi vào trong hầm, vẻ mặt quý tộc lớn Bạch Kim khẩn trương, bên ngoài chỉ khoác vội một kiện áo khoác đều có thể thấy áo ngủ bằng lụa bên trong, tóc tai hỗn độn, mang vài phần buồn cười.

"Severus, Rắn con xảy ra chuyện gì?" Ông bước vài bước đến cạnh giường, bắt đầu quan sát con mình.

"Potter, đã xử lý xong rồi?" Snape thấp giọng hỏi Harry.

Harry gật đầu: "Bất quá lần này là chiếc vương miện, lúc em đến cũng không kinh động đến kẻ nào, nhưng giáo sư, thầy và Ngài Malfoy phải nói nhanh một chút, em lo... cụ Dumbledore rất nhanh sẽ phát hiện ra." Sử dụng mạng Floo cũng không phải bí mật với hiệu trưởng.

Snape gật đầu, nói với Lucius: "Tình huống khẩn cấp, tôi chỉ có thể nói, Draco đã không bị gì, Lucius, cụ thể thì anh chờ Draco tỉnh lại rồi hỏi nó, tôi chỉ nói cho anh, chuyện này... có liên quan đến người kia."

Sắc mặt Lucius trầm xuống.

"Anh mang Draco trở về trước, nếu Dumbledore hỏi, tôi sẽ nói mẹ thằng bé bị bệnh cấp tính, nó phải trở về thăm cô ấy. Sinh lực của nó có chút hao tổn, dùng thuốc gì thì anh cũng biết rõ." Snape tiếp tục nói, "Cuối tuần tôi sẽ đến Malfoy trang viên bàn bạc."

"Cám ơn, Severus." Lucius ôm lấy Draco trở lại trang viên Malfoy.

Harry vừa mới thở ra một cái, đã nghe một tiếng vang trong lò sưởi, Dumbledore từ trong xông ra.

"A, Severus, tôi có chuyện tìm thầy," Dumbledore mặc một cái áo ngủ màu vàng đỏ thêu đầy ngôi sao màu tím, trên chòm râu hoa râm còn thắt một nơ bướm hồng nhạt trôn rất đỗi buồn cười. Cụ nhận ra có cả Harry, tựa hồ có chút hoảng hốt: "Harry, con ở đây sao?"

"Dạ... Con... con..." Harry quanh co nửa ngày, đột nhiên ánh sáng chợt lóe, giơ chiếc vương miện trong tay lên, "Con phát hiện được thứ này ở phòng Cần thiết, cho nên... mang đến cho giáo sư nghiên cứu một chút ạ!"

Dumbledore nheo mắt lại, đây là... trên mặt cụ hiện lên một tia bối rối, đi đến cạnh Harry cầm lấy chiếc vương miện quan sát cẩn thận: "A, Harry... thầy không thể không nói rằng con đã phát hiện được một vật vô cùng khó tin. Vì thế... thầy phải cho Gryffindor thêm tám mươi điểm. Đây là vương miện Ravenclaw!"

"Dumbledore, tôi cũng phải vì Potter đi chơi đêm mà trừ Gryffindor ba mươi điểm!" Snape hung dữ nói.

"Đương nhiên đương nhiên, điểm này là Harry không đúng..."

"Vương miện Ravenclaw? Đó là cái gì?" cục cưng tò mò – Harry lại lần nữa ra tay.

Thế nên, ngài hiệu trưởng đáng mến lại vì cậu mà tiến hành tọa đàm một trận về bảo vật của bốn người sáng lập Hogwarts, Snape không khỏi hừ lạnh vì 'kỹ xảo biểu diễn hạng nhất' của Potter.

Trời đã sáng sáng hẳn, Harry viện cớ phải về đi học mà chuẩn bị rời đi. Dumbledore đột nhiên hỏi: "Harry, lúc con đến... có thấy Ngài Malfoy ở đây không?"

"Quý ngài Malfoy? Đã trễ thế này mà ổng còn đến sao?" Harry vẻ mặt khờ dại, ông cụ cáo già!

"Lucius vừa mới dùng lò sưởi liên hệ với tôi một chút, Narcissa bệnh cấp tính, muốn Draco trở về thăm mẹ, tôi đã đồng ý rồi." Snape giải thích, "Tôi nghĩ... thân là viện trưởng Slytherin... tôi có quyền này."

"Đương nhiên..." Dumbledore cũng không tìm ra lý do phản bác.

"Bà Malfoy sinh bệnh sao? Bà ấy không sao chứ?" Harry giả vờ quan tâm.

"Potter, không phải chuyện của trò! Trò phải đi học, trở về!" Snape lớn tiếng quát, Harry trề môi, nhìn hắn một cái, ra khỏi hầm.

Chương 21: Mật đàm – Kết luận

Trong phòng khách của trang viên Malfoy, ngọn lửa tinh mỹ ấm áp rực cháy trong lò sưởi. Snape ngồi vào bên trong chiếc ghế dựa thật to, đối diện với tộc trưởng gia tộc Malfoy, sắc mặt hai người đều ngưng trọng.

"Tôi nghĩ Draco đã nói cho anh biết cả rồi." Snape uống một ngụm trà.

"Đúng vậy." Lucius có chút bất an, "Anh nói... chính xác là cái gì? Draco nói cho tôi biết là... người kia, nhưng..."

"Nếu anh từng đọc qua quyển 'Cội nguồn của Hắc Ma pháp'... tôi nghĩ, anh hẳn còn nhớ sách kia đã từng đề cập qua một phương pháp phi thường tà ác, hắc ám, hơn nữa là tàn nhẫn, nghe nói... có thể làm người ta bất tử..."

"Anh nói là... Hồn Khí!" Lucius bật dậy, "Merlin trên cao, gã ta đem mình làm thành... Ôi trời ơi!"

"Hơn nữa, tôi đoán không chỉ có một cái." Snape nói, "Lần này gã ta thất bại, nhưng thật không khéo léo, gã chọn trúng Draco, thêm vào đó, cứu nó cũng là Harry Potter, Lucius, anh định như thế nào đây?"

Chúa tể hắc ám xuống tay với con mình, Draco thiếu chút nữa đã... Lucius thấy khó xử, lúc này nghe thấy một tiếng vang trong lò sưởi, Harry phủi tro bụi vương trên người từ trong lò sưởi bước ra.

"Potter? Trò tới đây bằng cách nào?" Snape bắt đầu làm khó dễ.

"Trong văn phòng thầy không phải có lò sưởi sao?" Harry làm ra biểu tình 'Biết rõ còn hỏi', cậu vốn muốn dùng độn thổ nhưng lại không nắm chắc lắm vị trí của trang viên Malfoy, nên mới quyết định sử dụng lò sưởi trong căn hầm.

"Chết tiệt, trò lại vào văn phòng của ta!" Snape rống to.

Harry làm bộ bất đắc dĩ, chuyển sang Lucius: "Thưa Ngài Malfoy, Draco có khỏe không?"

"Thằng bé đã tỉnh." Lucius nói, "Nó chỉ nhớ tại sao nó hôn mê, Severus nói là cậu cứu nó, cám ơn cậu."

"Tôi nghĩ giáo sư cũng đã nói về chuyện liên quan... về Hồn Khí." Harry để ý khi cậu nói đến 'Hồn Khí' thì Lucius có run rẩy đôi chút, "Ngài cân nhắc sẽ làm thế nào đây?"

"Cậu Potter... Ta không biết, một học trò mới mười hai tuổi như cậu thế nào lại biết... chuyện này, nhưng... cậu cho rằng ta nên cân nhắc chuyện gì?" Lucius hỏi.

"Rất đơn giản, là tiếp tục vì Voldermort mà dốc sức, để gã biết chuyện của Draco và quyển nhật ký mà hung hăng xử phạt ngài, hay là... hợp tác với tôi, trợ giúp tôi cùng diệt trừ Voldermort?"

"Hợp tác với cậu? Chờ một chút, sao cậu biết về quyển nhật ký?" Lucius không thể không một lần nữa đánh giá lại vị cứu thế chủ này, cậu ta so với tưởng tượng của mình còn biết nhiều hơn.

"Tôi chỉ có thể nói... thủ pháp giấu đồ của Ngài không đủ nhanh." Harry nhún nhún vai, "Được rồi, xem ra Ngài còn phải tiêu hóa một chút. Phải rồi, tôi có mang đến cho Draco một món quà."

"Quà?" Lucius khó hiểu.

"Đúng vậy, tôi thấy cậu ấy dùng chiếc vương miện Ravenclaw để tiếp thu kiến thức trong đó, vừa lúc, tôi mang đến một vị giáo sư rất tốt, có thể thay bà ấy giải đáp vấn đề của cậu ấy một cách hoàn hảo, lại có thể mang theo như vật tùy thân, vô cùng thuận tiện." Harry từ trong túi áo lấy ra một vật, "Chính là nó!"

Lucius và Snape cơ hồ đồng thời kinh hãi, quyển nhật ký?!

"Potter, thứ như thế sao lại ở trong tay trò! Não trò bị úng nước sao? Mau hủy nó đi!"

"Không có việc gì đâu, em đã hàn huyên rất nhiều ngày với anh ta rồi!" Harry nói thầm.

"Chết tiệt, trò không muốn sống nữa!" Snape không nghe thấy thì tốt, vừa nghe được thì càng phát hỏa, biết rõ đó là vật nguy hiểm, thằng bé còn dám sử dụng.

"Khụ khụ." Harry ho khan hai tiếng, "Hai vị yên tâm một chút, đừng lo." Cậu vỗ vỗ quyển nhật ký. "Xuất hiện đi." Tom Riddle dần dần thành hình, vài ngày không thấy, anh ta đã rõ ràng hơn không ít, xem ra mấy ngày nay bỏ mặc anh ta đến mật thất Ravenclaw đã thu hoạch được không ít.

"Để tôi giới thiệu với hai vị, Quý ngài Tom Marvolo Riddle — người thừa kế của Ravenclaw!"

Cái gì?! Lucius hóa thành bức tượng, khóe miệng Snape cũng run rẩy một chút.

"Lucius..."Tom Riddle cười nhẹ, "Ta đã nhận được sự chiếu cố của ông nhiều năm qua a..."

Lucius không khỏi rùng mình một cái.

"Hiện tại Quý ngài Riddle hợp tác với tôi, anh ấy vừa mới tiếp nhận chức vụ trở thành người thừa kế Ravenclaw, cũng lập Lời thề Bất khả bội với tôi rồi." Harry ngồi xuống cạnh Snape, "Thưa Ngài Malfoy, hiện tại... lập trường của ngài ra sao?"

Lucius không thể không nói đến, nhưng ông lo lắng: "Cậu Potter... Cậu hy vọng ta tuyên thệ với Dumbledore, phục vụ Hội Phượng hoàng các cậu... làm gián điệp tựa như Severus?

"Lucius!" Snape cả kinh, "Anh đã biết?"

"Anh bạn già của tôi ơi, anh nghĩ rằng tôi không biết sao? Tôi và anh đã làm bạn nhiều năm như vậy, hành động của anh tôi thấy rất rõ." Lucius nói, "Tôi biết anh cung cấp tin tức về Tử Thần Thực Tử cho Hộ Phượng hoàng."

"Nhưng hiện tại không giống như thế." Harry đánh gãy lời nói của ông, "Tôi muốn ngài hiểu rõ... là cùng 'Tôi hợp tác, không phải là Dumbledore. Tôi nghĩ giáo sư cũng nguyện ý hợp tác cùng chúng ta." Cậu thoáng nhìn qua Snape.

"Cùng trò? Thưa Cậu Potter, trò mới mười hai tuổi, trò có lợi thế gì đáng để ta phải hạ mình?"

Harry hiểu được ý của hắn, búng tay một cái, chén trà trên bàn tự động bay đến tay cậu: "Như thế này đủ rồi chứ?" Cậu uống một ngụm trà.

Phép thuật không đũa phép không tiếng động! Lucius lắp bắp kinh hãi, một đứa nhỏ mười hai tuổi lại có ma pháp cao thâm như vậy ư.

"Nếu chưa đủ, cộng thêm thân phận người thừa kế của Gryffindor và Slytherin."Tom Riddle gia tăng lợi thế, "Cùng ta là người thừa kế mới của Ravenclaw."

Biểu tình của Lucius đã khó có thể dùng từ để diễn tả.

"Thưa ba, vì sao ba không đáp ứng đi?" Draco xuất hiện nơi cửa, cậu nhóc đã đứng ngây người một lúc lâu, "Cho dù là con... con thật sự không muốn tương lai phải hôn áo chùng một quái vật như vậy... Ba muốn con cũng nguyện trung thành với người kia sao?"

"...Được rồi." Lucius hướng Harry đưa tay ra, "Nguyện chúng ta hợp tác vui vẻ... Cậu cũng hy vọng chúng ta lập Lời thề Bất khả bội sao?"

"Không cần, Ngài là ba của Draco, dĩ nhiên tôi tin Ngài." Harry nắm tay ông, "Hợp tác vui vẻ."

Mấy người đều thở phào một cái, một lần nữa ngồi lại với nhau. Harry đưa quyển nhật ký kia cho Draco: "Draco, đây là giáo sư mới của cậu! Anh ta có thể trả lời mọi vấn đề của cậu đấy."

(Xét vì trước mặt phụ huynh mà kêu Rồng nhỏ là 'mày' thì rất khiếm nhã, Harry sẽ thay đổi xưng hô chút đỉnh)

"Anh ta sẽ không..."Draco có chút sợ hãi.

"Ta không phải tên kia!" Tom Riddle kháng nghị, "Ta sẽ không hấp thụ sinh lực của cậu." Nói xong, anh bước đến mặt Draco, đánh giá Draco từ trên xuống dưới, mỉm cười: "Thực là một cậu nhóc xinh đẹp", anh nắm lấy tay Draco lật lên hôn một cái, "Tom Riddle sẽ cống hiến sức lực cho cậu, hoàng tử nhỏ của ta... Cậu có thể gọi ta là Riddle." Màu đỏ trong mắt tràn đầy sự dịu dàng, Draco đỏ mặt. "Có việc gì cậu đều có thể gọi ta." Tom Riddle hoàn thành xong nghi lễ, lại một lần nữa trở lại trong quyển nhật ký.

Cái tên nơi nơi quyến rũ người khác! Khóe miệng Harry run run, uống một ngụm trà thật lớn.

"Potter..." Snape nhịn không được, "Đó là chén trà của ta." Hắn từ nãy đến giờ mới nói được.

"Phụt —" Harry phun nước trà ra, "Khụ khụ khụ... xin lỗi... Em, em không biết... Em đổi cho thầy một chén khác..."

"Không cần." Dù sao hắn cũng không muốn uống trà.

***** Ta là đường phân cách không biết nói gì *****

Sự tình giải quyết xong, Harry và Snape thông qua lò sưởi mà quay lại Hogwarts.

Trở lại hầm, Harry do dự nửa ngày, vẫn nói: "Vừa rồi thật xin lỗi, giáo sư. Em không nên chưa hỏi qua thầy đã quyết định thay thầy."

"Hừ, ta đã quen cái thói tự mình hành động của trò!" Sanpe hừ lạnh.

"Vừa rồi...em chỉ muốn tranh thủ sự ủng hộ của Ngài Lucius nên mới nói như vậy, kỳ thật, thầy không cần phải hợp tác với em. Nếu thầy không muốn làm gián điệp, thầy cũng nên có một cuộc sống của riêng thầy, thầy không cần phải tham gia chiến tranh, Harry giải thích, "Chỉ có vậy, kia... em đi trước." Harry gật gật đầu, ra khỏi hầm.

Snape nhìn cậu đi, trong lòng cũng lo lắng, chính là theo như Potter nói, hắn không cần phải làm gián điệp, như vậy... còn không cần phải tham chiến đúng không? Nhưng mà, vẻ mặt ảm đạm kia của Potter khiến hắn không đành lòng. Hắn nghĩ đến cuộc sống của bản thân mình, nhưng chiến tranh... Hắn xoa lên dấu hiệu Hắc Ám trên cánh tay, lâm vào trầm tư...

Hy vọng Snape có thể vẫn trợ giúp mình, Harry ngồi trong phòng sinh hoạt chung mà nghĩ. Cảnh sắc hoàng hôn nặng nề, bông tuyết nhỏ xíu từng cái từng cái từ trên trời rơi xuống, năm nay tuyết rơi thật lâu... Harry chống cằm, ngẩn người. Hiện tại, nhật ký và vương miện đã giải quyết xong, chỉ còn lại chiếc cúp vàng, nhẫn, mặt dây chuyền và Nagini, Nagini có thể giao cho Helaba, mặt dây chuyền cũng sẽ không chạy mất, dù sao nó cũng nằm trong tay mình, nhẫn... xem ra nghỉ hè này phải cùng Tom Riddle quay lại cố hương của anh ta một chuyến, chỉ còn... chiếc cúp vàng thì phải làm sao? Cậu không thể đi cướp Gringotts? Ôi, thật vất vả mới xử lý được hai cái, nhức đầu quá đi mất!

Như vậy, những nguy hiểm của năm thứ hai cứ thế trôi qua, trong trường cuối cùng không xuất hiện thêm một vụ hóa đá nào nữa. Một tuần sau, Draco cũng quay trở lại trường, tháng một bận rộn trôi qua. Trong nháy mắt, tháng hai đã đến, kỳ thi cuối năm cũng dần dần đến, Hermione bắt đầu lảm nhảm lảm nhảm đọc, cả ngày bắt Ron đến thư viện, vì Harry so với cậu nhóc thì tự giác hơn. Khiến Harry đau đầu chính là Gilderoy Lockhart đã lại xuất hiện. Chứng bệnh kỳ quái của ổng đã hết, lớp Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám một lần nữa lại trở nên buồn tẻ, chán nản.

Cùng lúc đó, một ngày hội khiến Harry từ trước đến nay đều tránh không kịp dần đến gần, đó là — Lễ Tình nhân! Ký ức thống khổ trong kiếp trước cậu vẫn chưa quên, tụi 'thiên sứ' tình yêu đáng sợ... Ôi Merlin ơi!

Chương 22: Lễ tình nhân

Lễ Tình nhân độc ác cuối cùng đã đến, sáng hôm nay, Harry gần như không có dũng khí bước vào lễ đường. Giống y như trong ký ức, trên tường treo đầy những bó hoa hồng lớn xinh đẹp, từ trần nhà màu xanh nhạt rơi xuống những bông giấy hình trái tim, những bông giấy đó còn không ngừng nhẹ nhàng bay theo từng người. Tất cả giáo sư đều đứng cứng đơ ngoại trừ Lockhart đang mặc áo chùng màu hồng phấn lộng lẫy đính đầy trang sức. Harry nhìn thấy hai gò má giáo sư McGonagall hơi run run, còn Snape mang một bộ dáng 'Ai dám chọc ta, ta liền hạ độc cho nhà mi chết toi', những giáo sư khác cũng đều trong tình trạng hóa đá.

"Lễ Tình nhân vui vẻ!" Lockhart hô lớn. "Thầy thực cảm ơn, tính đến giờ phút này, đã có bốn mươi sáu người gửi thiệp chúc mừng cho thầy. Để cảm ơn các trò, thầy không chỉ trang trí lễ đường xinh đẹp này..." Harry có cảm giác muốn ói, "Thầy còn chuẩn bị một sự ngạc nhiên lớn hơn nữa!" Lockhart vỗ tay thật mạnh, theo cửa chính đi tới, một đội 'thiên thần nhỏ' xấu xí đi tới, đeo đôi cánh màu vàng trên lưng, tay ôm đàn hạc.

"Đây là những vị thần ái tình dễ thương đi trao thiệp! Ngày hôm nay các vị thần ái tình này sẽ đi khắp trường để cho quí vị cầu chúc tình yêu! Và cũng vẫn chưa hết! Thầy chắc chắn các vị đồng nghiệp của thầy sẽ nhân cơ hội này mà trổ chút tài ba. Sao các trò không thử yêu cầu thầy Snape chế món Tình Dược? Trong khi thầy Snape chuẩn bị món thuốc tuyệt vời ấy thì giáo sư Flitwick sẽ chứng tỏ ông biết nhiều về Bùa Mê hơn bất cứ một pháp sư nào mà thầy từng gặp, chánh hiệu con chó già láu cá đấy nhé!"

Giáo sư Flitwick đem mặt chôn trong bàn tay, quẫn bách đến nỗi thần tình đỏ bừng, mà Snape thì nhìn giống như muốn nhồi thuốc độc cho đứa mắt toét nào dám mở miệng xin thầy Tình dược, nhưng Harry nghĩ, dù ổng không biểu hiện tư thái đó thì cũng không có ai dám đi trêu chọc ổng.

Khi mọi người bắt đầu ăn sáng, mấy con cú mèo kết thành từng đoàn bay vào ào ào như nước chảy. Merlin hỡi, này... là cái gì? Harry ngây ngốc nhìn một đống thiệp từ trên trời giáng xuống trước mắt. Được rồi, được rồi, tình huống này không chỉ có mình cậu có, trước mặt Draco cũng chất cao một đống, ồ... bên nhà Hufflepuff, trước mặt Cedric Diggory cũng có, nhưng so với mình và Draco thì ít hơn một chút.

"Waooo xem ra anh hùng bé nhỏ của chúng ta rất được hoan nghênh!" Lockhart chú ý đến cậu, "Nhìn xem, Harry, trò nhận được không ít lời thổ lộ tình yêu! Cả trò Malfoy và trò Cedric cũng được hoan nghênh quá chừng!"

Harry và Draco cùng nhìn nhau, cả hai đều dở khóc dở cười, loại 'hoan nghênh' này cậu tình nguyện không cần! Hiện tại cậu chỉ hy vọng, lần này sẽ không mấy lời bày tỏ tình yêu linh tinh như 'mắt chàng xanh như cóc ngâm tươi rói'. Về phần chocolate này, để bảo đảm an toàn... cậu vẫn sẽ vứt đi hết, không chừng bên trong có chứa mấy thứ tình dược vớ vẩn gì đó, cậu vẫn chưa quên tình trạng mà Ron gặp phải.

Ôi lễ tình nhân ... Trong giờ Lịch sử Phép Thuật, Harry một bên cắn bút lông chim một bên suy nghĩ, nên tặng cho Snape một món quà nho nhỏ không đây? Lập tức, trong đầu cậu liền xuất hiện hình ảnh Snape rống to vào mặt mình "Đầu của trò bị quỷ khổng lồ giẫm lên hả, Potter?" Sau đó là tung ra Avada Kedavra cho mình chết toi. Nhưng... cậu thật sự muốn tặng thầy một chút gì đó, vậy thì nặc danh đi? Chỉ cần Snape tra không ra là ai làm là được rồi.

Lễ Tình nhân, đương nhiên không thể thiếu chocolate, sau khi tan học, Harry đi đến nhà bếp, trong bối cảnh bị mấy con gia tinh can ngăn, và giữa tiếng khóc um sùm của một đám gia tinh khác 'XX không phải là gia tinh tốt, để chủ nhân phải tự tay làm', cuối cùng Harry cũng bắt tay vào làm chocolate.

Snape không thích ngọt, Harry cũng không biết thầy ấy thích vị chocolate nào, nên cậu làm hai loại. Một là chocolate đen nguyên chất, cơ hồ không cho thêm đường, nếm thấy đắng nghét, nhưng lại mang hương vị thuần túy tự nhiên; chocolate trắng, nhất định phải thêm sữa, Harry thêm một chút rượu Brandy năm mươi năm vào giữa, hương rượu lan tỏa ra xung quanh. Kỳ thật Harry muốn làm chocolate hình trái tim, nhưng ngẫm vẫn là quên đi, liền tạo thành hình tròn đơn giản mà hoàn hảo. Trước khi đi khỏi, cậu lấy thân phận người thừa kế ra lệnh cho gia tinh không được tiết lộ chuyện của cậu cho Dumbledore biết, còn cố tình để lại mấy miếng chocolate cho bọn nó.

Chocolate hình tròn khéo léo, một túi màu đen, một túi màu trắng, dùng lụa tơ tằm bán trong suốt kết lại thành chiếc túi nhỏ, cột lại bằng chiếc nơ bướm bằng gấm lụa màu xanh bạc, đuôi chiếc nơ còn được uốn cong nhè nhẹ, tinh xảo mà không mất đi phong cách quý tộc, như vậy xem ra giống như của con gái tặng, Snape hẳn sẽ không nghi ngờ mình. Còn lại mấy miếng, Harry quyết định cùng chia xẻ với các bạn của mình. Đi vào Nhà Cú, Hedwig hưng phấn kêu to với cậu.

"Xin lỗi, cô bé đáng yêu, hôm nay không thể dùng mày được." Harry vuốt vuốt bộ lông của nó.

Hedwig tức giận mà cắn cậu một cái, Harry đút nó mấy viên thức ăn cú lấy lòng. Sau đó, cậu chọn một con cú màu xám của trường, đem gói chocolate kèm một lá thư cột vào chân nó: "Đem cái này gửi đến giáo sư Snape, cám ơn."

Lễ Tình nhân trời đánh! Snape nguyền rủa ngày này, là cái ngày mà mấy đứa học trò đầu óc nguyên bản đã không có bao nhiêu dung lượng, dưới sự kích thích của hormone càng trở nên ngu đần gấp bội. Mấy thằng nhóc con không biết suy nghĩ chỉ biết động dục. Bọn chúng túm tụm thành từng nhóm khắp trường, làm người ta bực mình. Snape lớn tiếng nguyền rủa, chỉ đến khi bước vào hầm, hắn mới có được một chút yên tĩnh. Hắn uống một ngụm café đen, bắt đầu lật xem mấy quyển sách phép thuật đen.

Một con cú đánh gãy sự yên tĩnh của hắn, nó đáp xuống bàn học, Snape nhướn mày. Ở chân con cú có một một gói to to, là cho hắn sao? Snape khó có thể tin được rằng sẽ có người tặng quà cho mình trong ngày này, hay đây chỉ là một trò đùa? Hắn lấy đũa phép ra, kiểm tra cái gói một chút, không có gì khác thường. Hắn nửa tin nửa ngờ vẫy đũa phép một cái, mở cái gói to đó ra. Con cú bất mãn kêu to một tiếng, vỗ cánh bay đi luôn.

Snape lại vẫy đũa phép, mở giấy bọc ra, bên trong là hai cái túi nhỏ... Chocolate? Snape lấy tờ giấy bên trong ra, nét chữ trên đó thực xa lạ (Vòng: là vì H bé nhỏ dùng tay trái viết): "Giáo sư Snape, đây là một chút tâm ý của em, hy vọng thầy sẽ nhận". Không có chữ ký, Snape lấy cái túi nhỏ bằng tơ tằm ra, gói thật đẹp, hắn chần chờ tháo chiếc nơ bằng gấm màu xanh bạc ra, cẩn thận kiểm tra bên trong là cái gì, đích thực là chocolate. Đây là... món quà trong ngày lễ Tình nhân? Sao có thể được! Sẽ có người tặng cho hắn – một lão dơi già đầu dơ, âm trầm một món quà trong ngày Tình nhân?

Trong phòng nghỉ Gryffindor, Ron ăn chocolate Harry làm, Hermione cũng nếm một miếng, những người khác cũng lấy một miếng nhỏ.

"Ồ, thực không tồi nha, Harry." Hermione nói.

"Chính xác là vậy Harry bé bỏng ạ!" Fred một bên ăn một bên thì thầm vào tai cậu, "Em chuẩn bị cái này tặng cho ai?"

"Ơ... Đâu có." Harry vội ho một tiếng, "Mình chỉ thấy các cậu đều là mấy kẻ cô đơn đáng thương, mới làm một ít mang ra cùng mọi người chia sẻ..."

"Thật không?" George đặt tay lên vai Fred, "Thực đáng nghi quá chừng."

"Chắc là cậu đã có người mình thích chứ gì?" Seamus nói ra một câu.

Câu nói này làm Ron cũng hưng phấn lên: "Là ai, là ai? Nói mau!"

"Mình không biết các cậu đang nói cái gì..." Harry đứng dậy, "Mình... mình mang chocolate cho Draco, gặp lại sau." Cậu dường như muốn trốn khỏi phòng sinh hoạt chung.

"Là ai thế nhỉ?"Georgevuốt cằm tự hỏi.

"Chẳng lẽ là Draco?" Fred đoán.

***** Ta là lễ đường phân cách lễ tình nhân vui vẻ *****

"Cho mày nè!" Harry đưa gói chocolate to nhất cho Draco. Vừa lúc đó mặt trời chiếu lên bãi cỏ ven hồ, không ít các cặp đôi đang tình chàng ý thiếp, sến đến cả người Harry đều không được tự nhiên.

"Harry... Không lẽ mày lại có ý với tao..." Draco làm một động tác 'tao trong sáng lắm'.

"Đi chết đi!" Harry gõ đầu cậu nhóc, "Những người khác đều có, tao nghĩ mày không thể đến phòng sinh hoạt Gryffindor, mới cố ý mang đến cho mày đó. Bằng thân thể nhỏ xíu của mày tao không thèm!"

Draco cười mở gói to ra: "Chocolate tình bạn thì có thể nhận..." Cậu nhóc nhét một miếng chocolate đen vào miệng, "Wao wao không tồi! Harry, ai lấy được mày thật là may mắn!" Cậu nhóc tùy tiện huýt sáo một cái.

"Cút!" Harry mắng.

"Ờ, được rồi..." Draco nhét miếng chocolate cuối cùng vào miệng, "Tao muốn đến chỗ cha đỡ đầu một chút, đi trước đây!"

"Bye" Harry vẫy tay.

Draco vội vội vàng vàng đi đến hầm, sửa sang lại quần áo lộn xộn một chút, mới gõ gõ cửa: "Ba đỡ đầu?"

Snape mở cửa, cũng không thèm liếc mắt đến cậu nhóc một cái, lập tức quay lại bàn học, chỉ chỉ tủ dược liệu: "Bây giờ, rửa sạch sẽ gan rồng, còn có mấy con cóc, da rắn... Ngay lập tức! Đây là bài học hôm nay của trò!" Nhìn mà Draco hoa cả mắt, cha đỡ đầu hôm nay sao lại tức giận dữ dội như vậy? "Còn nữa..." Snape quăng cho cậu nhóc một cái bọc nhỏ, "Trả cái thứ này... cho tên cha ngu xuẩn kia của trò!" Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

"?". Draco mở cái bọc nhỏ ra liếc mắt nhìn một cái, khó trách cha đỡ đầu hắn hôm nay tức giận như vậy, ba ba vĩ đại lại gửi tặng "Tinh dầu hoa hồng" – đây là một loại dược mê hoặc! Draco ôm đầu, ba vĩ đại của con ơi, ba muốn vị cha đỡ đầu này giết chết con sao? Sao lại gửi cái này cho ổng vậy...

"Dạ..." Draco tìm chuyện để nói hòng tiêu giảm cơn tức của Snape một ít, "Cha đỡ đầu có nhận được chocolate Harry làm không? Ăn rất ngon."

"Potter tặng chocolate cho trò?" Snape chụp ngay cái tin này, "Trò ăn?"

"Đương nhiên!" Chocolate tình bạn đương nhiên cậu muốn ăn, xem ra cha đỡ đầu không nhận được rồi.

"Hừ!" Snape hừ lạnh, trong lòng đoán, xem ra Potter thật sự thích Draco, bằng không sao lại tặng chocolate, hơn nữa Draco tựa hồ cũng không phải không có ý với nó. Tưởng tượng cảnh Potter tay trong tay cùng một chỗ với Draco, Snape thấy trong lòng nhói lên một cảm giác không rõ, nhưng cảnh tượng đó làm hắn không vui.

Draco cũng nhận ra cha đỡ đầu không vui, trong lòng muốn khóc thét, tầm mắt vội vàng bắn phá bốn phía, lại tìm thấy đề tài: "Đó là cái gì?" Mắt của cậu nhóc dừng ở hai cái gói trong suốt, bên trong... hình như là chocolate? Có người tặng chocolate cho cha đỡ đầu?

"Hừ, không biết là đứa học trò đầu úng nước não hạt dưa nào đưa ta..." trong giọng nói của Snape vẫn lộ vẻ nghi hoặc, "Không biết là ai..."

"Theo như cách gói quà... hẳn là một cô bé..." Draco đoán, "Gói rất tinh xảo..."

"Nữ sinh?" Không biết vì cái gì, Snape vẫn thấy đó là một nam sinh, nhưng hắn cũng không nói thêm, "Tốt lắm, chấm dứt sự hiếu kỳ nhàm chán kia của trò, trông coi cho tốt vật liệu trong tay trò, làm sai ta sẽ cho bài tập gấp đôi!"

Draco ngoan ngoãn cúi đầu xử lý dược liệu. Ba tiếng sau cuối cùng cậu cũng làm xong, Snape kiểm tra một chút, xem như nhận thành quả lao động của cậu, thu hồi vật liệu: "Trở về đi, viết một bài báo cáo về cách sử dụng gan rồng, dài mười hai inches." Draco yên lặng gật đầu: mình thật đáng thương "Này, trò mang đi mà ăn." Snape quăng gói chocolate cho cậu nhóc.

"Không được đâu..." Đây là của người ta tặng, "Con chỉ nếm một chút, giúp ngài thử mùi vị xem." Nói xong, Draco tháo cái nơ bằng gấm, bẻ một miếng chocolate đen cho vào miệng, ủa? Hương vị này... cậu lại nhét một miếng chocolate sữa... Đúng rồi, chocolate này và cái mà mấy tiếng trước cậu ăn có hương vị giống y như nhau. Draco nhìn hai gói chocolate, trong lòng hiểu được không ít: Harry đối với cha đỡ đầu...

Cậu khụ một tiếng: "Cha, mùi vị thực không tệ, cũng không quá ngọt, hơn nữa trong chocolate sữa còn có vị rượu Brandy mà Ngài thích nhất, người này rất am hiểu khẩu vị của Ngài, Ngài thử một chút đi!" Cậu đặt cái gói đến trước mặt Snape, ra khỏi hầm.

Hợp với khẩu vị mình? Snape thử một miếng chocolate sữa, chính xác, Brandy đậm đà, là loại năm mươi năm, hương rượu lan ra trong miệng, dư vị tuyệt vời. Hắn lại thử một miếng chocolate đen, đối phương rất am hiểu khẩu vị của mình, không ngọt cũng không quá đắng, liền tự nói, phi thường ngon. Nhưng là ai? Tặng cái này cho mình... Người đó muốn bày tỏ... sự ái mộ sao? Snape cười khổ, sao có thể như thế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hp#snarry