Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry tiếp tục đến một cửa hàng trang sức chọn mua cho Draco một khuyên tai nạm ngọc bích, thuận tiện mua tặng Tom nhỏ một khuyên tai nạm ngọc lục bảo có kiểu dáng tương tự. Quà tặng Narcissca là một lọ nước hoa cậu tự điều phối, nhất định có chứa một lượng thuốc mê hoặc nhỏ. Lucius... cậu vẫn gửi cho ông một quyển sách phép thuật hắc ám.

Harry nhìn thời gian, nghĩ chắc đã tiêu tốn rất nhiều thì giờ, thế nhưng... Cậu ngây ngẩn cả người, con số màu xanh hiện lên, hiện tại là chín giờ mười lăm, nhưng, khi cậu ra khỏi Hogwarts là tám giờ, mua quà xong rồi tìm kiếm cửa hàng, ủa sao vậy... cậu lập tức quay đầu lại, theo đường cũ trở lại tìm cửa hàng kia, lại phát hiện... nơi đó chẳng có cái gì hết! Góc đường kia, chỉ còn mỗi bức tường, không có cửa hàng chi hết. Rốt cuộc mình vừa gặp phải cái gì....

Harry cũng nhớ không rõ ràng chuyện này lắm, cũng chỉ có thể gạt nó qua một bên. Cậu tính toán thời gian, Ron và Hermione hẳn là đã ra ngoài, liền đi tìm bọn họ.

Căn cứ vào trí nhớ, Harry đi đến tiệm Công tước mật, quả nhiên thấy hai người bọn họ đứng đối diện với một bình kẹo que vị máu, Hermione rất quả quyết nói: "Ron, mình đoán cái đó dành cho quỷ hút máu, Harry sẽ không thích loại này."

"Đúng vậy " Harry đứng phía sau lên tiếng, làm hai đứa giật mình.

Ron xoay người: "Hì hì, Bồ tèo, không phải bồ nói bồ sẽ không đi sao?"

"Mình nghĩ tốt hơn vẫn nên đi, dù sao cũng là một cơ hội trong năm."

"Mình còn nghĩ bồ chẳng thấy hứng thú gì ấy chớ!" Ron vỗ vai cậu, "Tuyệt, giờ bọn mình đi đến cửa hàng đùa dai đi?"

"Ron!" Hermione hiển nhiên tức giận, "Mấy bồ không thể đến chỗ đó! Bồ muốn chơi đùa dai với bạn học hả Ron?"

"Được rồi được rồi " Ron sờ sờ cái mũi, "Vậy đến quán Ba cây chổi uống bia bơ thì được đúng không..." Cậu nhóc thật sự cực kỳ sợ Hermione nổi bão.

"Cái này vẫn được hơn." Sắc mặt Hermione dịu đi một chút.

***** Ta phân cách tuyến góc nhìn của giáo sư *****

Trong lúc bọn Harry vô cùng hứng trí đi dạo ở Hogsmeade, Snape ở trong hầm nấu nấu độc dược, vẫn giống như những kỳ cuối tuần trước.

Snape dùng đũa phép khuấy giữa vạc độc dược, còn quan sát rất kỹ sự chuyển biến màu sắc độc dược, thỉnh thoảng lại viết lên giấy da dê vài điều. Lâu lâu, hắn lại không tự chủ mà ngừng tay, nhìn về chiếc ghế dựa trong góc tường.

Trên ghế không có ai – ghế dựa kia đã thành chỗ ngồi riêng của Harry – hôm nay Harry không đến. Thiếu vắng thiếu niên luôn yên lặng mà nhìn mình, Snape cảm thấy trong lòng tăng thêm tự vị không rõ. Là bắt đầu từ khi nào, bản thân mình đã không tránh xa cậu? Là khi cậu bảo muốn trở thành bạn với mình, hay là lúc cậu trợ giúp mình luyện tập phép thuật Hắc ám, hoặc lúc cậu biến thành chú cáo con làm bạn với mình... Hoặc tất cả những điều đó... Những việc nhỏ này dần dần tích lại đã muốn chiếm hết tâm trí của mình.

Tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của hắn, Snape không kiên nhẫn mà đứng dậy, vào thời điểm này tìm đến mình chỉ có lão ong mật Dumbledore kia, Harry gần như rất ít khi theo cửa chính mà vào, toàn trực tiếp đi bằng mật đạo. Nhưng ngay lập tức, ngoài tiếng gọi ngoài cửa khiếm hắn càng thêm bốc hỏa:

"Mũi thò lò, mi lập tức lăn ra đây!"

Chết tiệt, lại là con chó ngu ngốc Sirius. Lupin hôm nay không xích nó lại hay sao? Snape nguyên bản muốn đứng lên, lại ngồi xuống lần nữa, không thèm để ý đến tiếng kêu cửa càng ngày càng dồn dập hơn, thêm vào đó là có xu hướng muốn phá cửa xông vào.

"Mũi thò lò dơ bẩn. Lập tức ra đây"

Không thèm để ý...

"Nếu không ra ta sẽ phá cửa!"

Tiếp tục không thèm để ý...

"Mi là tên ở dơ, không giặt quần chíp!"

Vẫn không để ý như trước, bất quá nắm tay xiết chặt đũa phép...

"Mi là tên hèn nhát! Ngươi hại Lily còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hại Harry nữa sao?"

Giận! Một câu này bắn trúng hồng tâm! Snape mở mạnh cửa, đũa phép vẫn nắm trong tay nhắm thẳng vào ngực Sirius: "Con chó ngu ngốc, mi nói lại lần nữa..." Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp nguy hiểm.

Sirius lại không động, hung hăng nói: "Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Đừng cho là ta không nhìn ra, Harry lúc nào cũng đến tìm mi, khẳng định là mi đã dùng thủ đoạn mê hoặc thằng bé. Mi là tên khốn nạn chết tiệt, mi muốn trả thù thì trả thù lên ta đây này! Sao phải dây dưa đến Harry?"

"Hừ, ta không có thù cũng chẳng có oán gì với Potter, vì sao ta lại muốn..."

"Là vì James! Đáng tiếc James đã chết, mi không có cách nào trả thù cậu ấy, cho nên mi tìm Harry... Hơn nữa bộ dạng của cậu ấy và Harry lại vô cùng giống nhau..."

"Ta mới không rảnh rỗi như vậy, con chó ngu ngốc!"

"Đừng nói xạo. Mi hận James, vì cậu ấy đoạt Lily. Ôi, không đúng, cậu ấy cho đến bây giờ vốn không đoạt Lily, người Lily thích vẫn luôn là James..."

"Câm mồm, không cho phép nhắc đến Lily trước mặt ta!"

"Hừ, nói trúng tim đen của mi rồi chứ gì, đúng không? Mi là tên mũi thò lò dơ bẩn, Tử Thần Thực Tử ác độc! Lily thích mi mới lạ, nên nhớ bản thân mi như thế, sao lại có người yêu ngươi cho được! Mi là người như thế, nhất định đi chết đi! Mi cũng không nhìn lại bộ dáng của mi, sẽ có người yêu mi mới lạ, mi là tên vĩnh viễn sẽ không có ai yêu..."

"Sirius Black!" Remus phát hiện hắn biến mất, lo sợ hắn đến tìm Snape gây chuyện, Remus vội vàng chạy đến, cũng vừa lúc nghe được những lời này. Những câu nói kia, ngay cả Remus cũng thấy có chút tức giận, sao Sirius lại nói những lời gây tổn thương người khác như vậy.

"Remus, đây là chuyện của mình với hắn ta..." Sirius còn muốn nói nữa, Remus nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ếm một bùa 'Petrificus totalus' lên người hắn.

"Xin lỗi, Sev... Snape." Remus khiến Sirius bay bay lên.

"...Cút..." Nghiến chặt răng phun ra một chữ, Snape sắc mặt xanh mét, hung hăng đóng cửa.

Trở lại văn phòng, Remus tức giận quăng Sirius lên ghế sofa, giải trừ chú ngữ trên người người yêu, hỏi: "Sao cậu lại nói những lời làm tổn thương người khác? Severus đã giúp Hội Phượng Hoàng bao nhiêu cậu có biết không?"

"...Mình biết, Remus..." Sirius mệt mỏi dựa vào sofa, "Mình biết hắn luôn luôn làm gián điệp, cũng biết đây là công việc nguy hiểm đến tính mạng."

"Vậy sao cậu lại..."

"Mình nhất định phải làm hắn tránh xa Harry."

"Có ý gì?" Remus đã nhận ra cái gì, "Cậu là nói, Harry..."

"Mình không biết, nhưng mình có dự cảm, nếu Harry cứ tiếp tục tiếp xúc với hắn, kết quả cuối cùng nhất định là mình không muốn nghĩ đến..." Sirius nhìn trần nhà, "Tuổi Harry còn nhỏ, trưởng bối nói cái gì nó cũng sẽ không nghe vào đầu, cho nên, mình chỉ có thể xuống tay với Snape..."

Remus chăm chú nhìn người yêu mình, lần đầu tiên hắn không còn là một đứa nhỏ lớn xác, mà là một người cha đỡ đầu chân chính. Remus dựa vào lòng Sirius, an ủi hắn, nhưng, người sói nhạy bén tự nói với mình, Sirius quậy một trận, sự tình đã sắp thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có...

Thái độ của Snape đối Harry hiện tại có thể dùng từ 'không thèm nhìn đến' để giải thích, hắn hoàn toàn coi Harry thành người vô hình. Harry đến tìm hắn, hắn không thèm quan tâm cậu nói gì, Harry nói chuyện với hắn, hắn cũng không nhìn cậu cái nào. Harry nghĩ không hiểu, trong tuần bọn họ còn hoàn hảo, như thế nào vừa qua cuối tuần liền...

Giáng Sinh cuối cùng đã đến, năm nay Harry chuẩn bị cùng Sirius, Remus quay lại số 12 Quảng trường Grimmauld trải qua kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh. Ron và Hermione cũng đều về nhà. Trước lễ Giáng Sinh một ngày, tại số 12 Quảng trường Grimmauld, Kreacher đã quét tước sạch sẽ toàn bộ phòng, chính giữa phòng khách đặt một cây thông Noel rất lớn, trên cây treo đầy những chiếc túi nhỏ chứa món quà nhỏ nhỏ, ngôi sao màu vàng sáng lên lấp lánh. Phu nhân Black điềm đạm không ít, bà còn hỏi han cả Harry, nhưng vẫn như trước không nhìn đến Sirius và Remus.

Kreacher cung kính cúi chào bọn họ, mang hành lý đến từng phòng. Harry lấy cớ giúp nó, ngầm hỏi thăm tình hình của Dobby.

"Con gia tinh đúng là một nỗi sỉ nhục của chúng tôi! Sao nó có thể phản bội chủ nhân kia chứ! Ôi! " Kreacher than thở, "Kreacher đã huấn luyện nó, để nó dọn dẹp tất cả phòng ngủ..."

"Mi có thể hỏi đến ra cuối cùng nó nguyện trung thành với ai không?" Harry cắt ngang lời nó, "Ma lực của gia tinh hẳn là có cùng tác dụng như bùa 'Chiết Tâm Trí Thuật' đi?"

"Kreacher cũng đã thử qua, nhưng trí nhớ của nó hình như đã bị sửa chữa, không thấy được gì, Kreacher thực hổ thẹn, không thể giúp cậu chủ nhỏ bớt lo lắng!" Kreacher cung kính trả lời.

"Như vậy à... Ta ra lệnh cho mi, Kreacher, không tiếc một thủ đoạn nào, bảo đảm trong vòng một tháng, khiến Dobby nguyện trung thành với ta, khi cần thiết, mi có thể sửa chữa trí nhớ của nó." Tốc độ khống chế Dobby của Harry nhất định phải nhanh hơn nữa, bởi vì người sửa chữa trí nhớ của nó có thể là Dumbledore.

Kreacher cúi đầu thật sâu: "Kreacher nhất định hoàn thành mệnh lệnh của cậu chủ nhỏ!"

"Còn có... chuyện này không được nói với Sirius, mi có thể làm được không?" Harry hỏi, "Ta biết làm như vậy khiến mi thực sự khó xử, nhưng ta nhất định phải giữ bí mật với chú ấy."

Kreacher trầm mặc trong chốc lát, cúi đầu trả lời: "Tất cả đều nghe theo lời cậu chủ nhỏ dặn dò!"

Tối hôm nay, Harry gửi quà tặng của mình cho bạn bè, nhưng... để lại duy nhất quà của Snape, cậu quyết định ngày mai tự mình đưa cho hắn, cũng chuẩn bị nói chuyện với hắn một chút, hy vọng hiểu được hắn đang bị cái gì vậy.

Sáng sớm lễ Giáng Sinh, Harry rời giường đến xem quà tặng đặt nơi chân giường: quà của Bà Weasley là một chiếc áo lông tự thêu hình sư tử cùng bánh nướng tự làm, Hermione tặng cậu một hộp bánh Giáng sinh, Ron là một hộp hạt dẻ giòn rụm. Draco tặng cậu một sợi dây cột tóc có nạm viên trân châu màu xanh biếc, vợ chồng Lucius cùng tặng một bộ lễ phục vô cùng hoa lệ (mặt Harry đen thui: bọn họ ngại cậu chưa đủ phiền hay sao, sinh nhật tặng thuốc mê hoặc, còn bây giờ lại tặng quần áo.) Sirius và Remus cùng nhau tặng một đôi găng tay có thêu con sư tử màu đỏ. Khiến cậu bất ngờ chính là, Tom Riddle cũng tặng cậu một món quà: cái Xoay thời gian, phỏng chừng là từ trong mật thất Ravenclaw, thế nhưng thật ra cũng vừa lúc mình cần đến vật này. Xem ra Tom nhỏ tiến bộ không ít, Harry mang đôi găng tay của Sirius và remus tặng, đi xuống dưới lầu.

Bước vào phòng khách, Sirius xông đến trước mặt ôm cậu một cái thật chặt: "Chú rất thích gương hai mặt, như vậy chúng ta có thể thường xuyên liên lạc."

Remus mỉm cười theo phía sau chú: "Quyển sách kia rất hay, con tìm được ở đâu vậy, Harry?"

"Cửa hàng đồ cũ." Harry trả lời chú.

Buổi tối tiệc Giáng Sinh cực kỳ phong phú, Kreacher trổ hết tài làm ra một bữa ăn thật ngon, ba người ăn vô cùng vui sướng (Harry nhớ đến Heleba, nếu nó thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, nhất định rất vui vẻ, đáng tiếc gần đây nó đã ngủ đông). Sau khi ăn xong, Sirius và Harry bắt đầu chơi cờ phù thuỷ, cũng chỉ cho cậu làm thế nào để dạy các quân cờ chửi đối thủ một trận, chọc giận đối thủ.

Đêm khuya, Harry lấy ra áo tàng hình khoác lên, lén lút rời khỏi phòng, đi đến cửa phòng của Sirius và Remus, cậu cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, xác định hai người bọn họ đều đã ngủ. Cậu quay trở về phòng của mình, tiếp theo độn thổ đi mất.

***** Ta là phân cách tuyến giáo sư trong cơn say *****

Snape ngồi trong hầm, cầm chai Brandy (*) uống hết ly này đến ly khác, hắn đã uống mấy ly rồi? Sáu ly, tám ly, vẫn là quá nhiều... nhớ không được... Giáng Sinh ư, năm nay ngay cả một món quà cũng không có, năm trước Harry còn nhớ đến mình, năm nay... cậu nhóc đã quên mình rồi sao?

Con chó ngu ngốc kia nói rất đúng, hắn là một gã khốn nạn không ai ưa! Lily đã bị mình hại chết, bây giờ... ngay cả đứa nhỏ kia mình cũng muốn nhúng chàm sao? Cậu nhóc thanh khiết như thế, lại tín nhiệm mình như thế, nhưng mình lại... mình là trưởng bối của nó, gần hơn nữa chính là giáo sư của nó. Sao mình có thể sinh ra ý nghĩ dơ bẩn đến thế cơ chú ! Lily, xin lỗi, sao mình lại ôm tâm tư này với đứa nhỏ của cậu! Đúng... Tránh xa cậu nhóc ra, đừng hại nó nữa, mình đã từng hại nó một lần, khiến nó trở thành quân cờ của Dumbledore, bi thảm mà chết, mà lúc này đây, hẳn phải để nó có được cuộc sống của chính nó... tránh thật xa khỏi mình! Đúng... Snape nghĩ, tiếp tục rót một ly Brandy.

Giáng Sinh ở Hogwarts im lặng dị thường, Harry xuất hiện bên bờ hồ, hắn nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ. Vào mùa đông gió lạnh gào thét thổi tới, bông tuyết đáp xuống mắt hắn, lạnh lạnh buốt buốt. Harry rùng mình một cái, cậu đã quên mặc áo lông, chỉ khoác một tấm áo chùng đi đến đây, chiếc áo sơ mi mỏng manh bên trong căn bản không cản được gió lạnh xâm nhập. Harry xiết chặt áo tàng hình, cho mình một bùa ấm áp, sau đó nhanh chóng đi về phía hầm.

Trong hành lang thực im lặng, Filch cũng không đi kiểm tra ban đêm, Harry bước nhẹ chân, thông qua mật đạo, đi vào trong hầm. Bên trong hầm thực nóng, lửa trong lò sưởi cháy rừng rực, bùa ấm áp ngược lại khiến có chút nóng. Harry cởi áo tàng hình, lại cởi áo chùng, ném lên ghế. Kỳ quái, không giống như trước đây, một khi có người vào trong hầm, Snape phát hiện được ngay, hôm nay cảnh giác của thầy sao lại kém như vậy?

Harry mở cửa phòng ngủ, bên trong tối như mực, mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mặt cậu, Merlin, ổng uống rượu! Harry sờ sờ túi, ôi, đũa phép đã nằm trong túi áo chùng, quên đi, cậu búng tay một cái, đốt đèn sáng lên.

Không phải chứ... Harry thở dài, trên đất quăng bảy tám chai Brandy, Snape chỉ mặc áo sơ mi nằm trên sofa, toàn thân xộc xệch, cuối cùng thầy đã uống hết bao nhiêu đây! Harry ôm trán, người này mấy ngày nay làm sao vậy? Hiện tại còn uống thành thế kia, ổng sẽ không lại nghĩ đến mấy chuyện quái quỷ gì đi?

Hiện tại, không thể cứ để cho Snape nằm ngủ trên sofa như vậy, sẽ cảm lạnh. Harry bước đến bên cạnh hắn, đẩy đẩy hắn: "Severus... Tỉnh tỉnh, đừng ngủ ở đây, sẽ cảm lạnh... Severus..."

Snape mờ mịt mở mắt, đôi mắt vô thần. Ồ... Xem ra vẫn chưa tỉnh lắm Harry ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, dùng sức lay lay vai hắn: "Severus! Đứng dậy, lên giường ngủ! Nhanh lên "

"Ha.." Snape phun ra một chữ, ánh mắt tựa hồ có chút tập trung.

A, cuối cùng cũng có phản ứng! Harry nâng hắn dậy, vỗ vỗ mặt hắn: "Là em... Severus? Thầy có khỏe không?"

Snape mơ mơ màng màng nhìn chăm chăm người trước mắt, cái nhìn trong đôi mắt xanh biếc kia lo lắng mà nhìn mình, là cậu nhóc sao?... sao có thể cơ chứ... cậu nhóc đã quên mình rồi... sao còn có thể đến đây... Là mơ đi...

"Severus, thầy làm sao vậy?" Harry lo lắng chạm vào mặt hắn, sẽ không phải quá chén rồi đi? Sao mặt hắn lại đỏ như vậy? Sờ trán hắn, cũng không giống như phát sót.

Cậu nhóc lo lắng cho mình? Snape không nghe rõ cậu đang nói gì, chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng kia khép mở. Hắn vẫn còn nhớ hương vị ngọt ngào như thế nào của đôi môi kia, mềm mại mà thơm ngát... Nếu như đây là mơ, phóng túng một hồi cũng không có gì đáng kể cả.

Snape giữ chặt Harry, liền theo tư thế của hai người thuận tiện đè cậu xuống đất, hôn lên đôi môi cậu.

"Se..." Harry sững sờ, thẳng đến khi đầu lưỡi Snape vươn vào trong miệng mình, cậu mới có phản ứng lại, "Khoan... thầy..." Mùi độc dược nhẹ nhàng tràn ngập quấn quýt xung quanh, môi Snape có chút khô, sự ma sát của môi và môi trong lúc đó khiến Harry có cảm giác tê tê dại dại. chiếc lưỡi mềm mại mà trơn nhẵn lướt qua từng góc trong khoang miệng mình, bò lên đầu lưỡi mình, hướng dẫn đầu lưỡi của mình cùng nhau giao triền.

Đúng, chính là hương vị này... Hương vị... phi thường tuyệt vời... Nhưng, vẫn chưa đủ! Vẫn chưa đủ... hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa... Snape mê man nghĩ, đừng để cậu nhóc bỏ đi, không được... Tay hắn dừng lại trên cổ áo sơmi của Harry, dùng sức xé một cái. Nút áo im lặng rớt ra.

Harry lập tức kích động, hắn muốn làm gì? Cậu theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, nhưng Snape đè hai tay cậu lại kéo qua đầu. Một bàn tay tham lam vuốt dọc theo chiếc eo của cậu, làn da trơn nhẵn giống như hút chặt lấy hai tay của hắn, Snape thăm dò thân thể thiếu niên dưới thân. Động tác ở miệng cũng trở nên thô lỗ, không ngừng gặm cắn đôi môi đỏ mọng của Harry.

Severus! Thầy điên rồi! Harry giãy dụa, cũng chuẩn bị sử dụng phép thuật, nhưng vào giây tiếp theo, Snape đột nhiên ngừng lại, hắn rời khỏi đôi môi của cậu, ngơ ngác nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo sự bi ai không hiểu.

"Severus...?" Harry nhìn hắn.

"Đừng rời bỏ ta..." Snape lại một lần nữa ghé vào tai cậu nỉ non, hắn muốn đứa nhỏ kia, cho dù đây chỉ là một giấc mơ, hắn buông xuống một nụ hôn lên tai cậu, "Không được vứt bỏ ta..."

Harry không thể cự tuyệt lời cầu xin của hắn, hắn bi ai mà nhìn mình như vậy... cậu cũng thôi không chống cự nữa. Nhưng, trên thế giới này, ai có thể làm cho hắn bi ai như thế, ai có thể làm cho hắn cầu xin như thế? Cậu tự mình hiểu rất rõ đến cùng là người nào? Không thể nghi ngờ, trên cõi đời này chỉ có một người có thể khiến Snape biến thành như vậy – đó là má cậu – Lily Evens.

"Nhưng... Em không phải là Lily ..." Nước mắt chảy trên hai gò má, rơi xuống đất, vỡ ra thành những mảnh nhỏ trong suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hp#snarry