Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn đèn trong hầm vẫn sáng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng âm thanh giao triền. Harry bị bắt mở miệng, đầu lưỡi giao quấn cùng chỗ với Snape, từ khóe miệng chảy ra một sợi chỉ bạc.

Qua một lúc lâu, đến khi Harry cho rằng mình sẽ bị nghẹt thở mà chết, Snape mới buông tha cho đôi môi đỏ mọng đã bị gặm cắn một lúc lâu. Theo từ môi hai người tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài khiến người ta mơ màng, vương lên trên ngực Harry. Snape dời đến tai cậu, hôn xuống tai rồi thỉnh thoảng lại liếm liếm những điểm mẫn cảm trên tai, đầu lưỡi di chuyển xuống dưới, gặm cắn bờ vai cậu, rồi xương quai xanh... lưu lại những dấu hôn đỏ ửng, khiến Harry chịu không nổi mà run rẩy, cậu chỉ có thể gắt gao mà cắn ngón tay mình, không để cho mình phát ra một âm thanh nào.

Toàn thân cậu bé có một sự hấp dẫn rõ ràng, da thịt trắng như tuyết dưới ngọn đèn dường như tản ra những ánh sáng nhàn nhạt, tay chân mảnh mai vô lực duỗi thẳng ra, thắt lưng nhỏ bé dường như thực dễ dàng sẽ bị mình bẻ gãy, bộ dáng bất lực yếu ớt khiến người ta muốn bắt nạt cậu... Toàn thân cao thấp, không chỗ nào không mang sự hấp dẫn chết người.

Trong đôi mắt như ngọc lục bảo lóe lên ánh sáng và ướt đẫm hơi nước, mơ màng nhìn mình, trong đầu Snape trống rỗng, chỉ còn một ý niệm hung hăng giữ lấy cậu trong đầu, không để cậu rời khỏi mình dù chỉ một chút. Bàn tay của hắn dừng lại nơi một khỏa thù du hồng phấn trên ngực Harry, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, miệng cũng nhịn không được mà gặm cắn một viên khác.

"Không... A..." Thân thể Harry bị kích thích mãnh liệt mà cong người lên, ngược lại càng đưa thẳng ngực vào miệng đối phương, khiến chính cậu lại càng khó tự kiềm chế mà bắt đầu run rẩy.

Bàn tay to với những ngón thon dài du lần toàn thân cậu, thỉnh thoảng lại xoa nắn khỏa thù du của cậu. Harry thấp giọng thở: "Ô... Hộc..." ôi Merlin, cảm giác tê dại nhanh chóng truyền toàn thân, cậu cảm thấy một trận nóng bừng dâng lên từ bụng dưới. Hai chỗ mẫn cảm trên ngực bị Snape thỉnh thoảng lôi cắn, chưa bao giờ cảm thụ qua khoái cảm khiến cậu hơi hơi rùng mình, nhịn không được mà nắm chặt quần áo trên người Snape.

Snape không ngừng tay vuốt ve eo cậu, đến rốn, bụng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại nơi đầu vai và xương quai xanh vừa mới bị hắn gặm cắn qua: những đóa hoa đỏ như máu nở rộ dọc theo đầu vai Harry kéo dài đến xương quai xanh, những sợi dây leo nhỏ họa xuống trên vai những dấu vết yêu diễm. Snape có chút bối rối mà lật người cậu lại, dường như muốn nhìn rõ đó là cái gì, chuyện này khiến Harry có chút khó chịu mà nằm sấp xuống.

"...Thật đẹp..." Snape mê man nhìn chằm chằm vào những cánh hoa bỉ ngạn trên lưng Harry, nở rộ trên lưng trắng nõn của thiếu niên, đóa hoa màu đỏ lộng lẫy lóa mắt, nở bung ra những màu đỏ tươi hấp dẫn. Hắn cúi xuống trên người thiếu niên, hôn lên từng đóa hoa một.

"...A ha đừng! Đừng làm như vậy..." Harry nhịn không được rên rỉ, cậu chưa bao giờ biết lưng mình lại mẫn cảm như vậy, nhất là những chỗ được xăm lên, mỗi sự đụng chạm của Snape đều khiến cậu run rẩy thật sâu, sao lại có thể như thế được...

Tay Snape từ sau lưng vươn lên trước ngực Harry, xoa khỏa thù du của cậu, ngón tay thon dài không ngừng chơi đùa với nó, mà đầu lưỡi của hắn cũng không hề lơi lỏng liếm liếm đóa hoa trên lưng cậu, thỉnh thoảng liếm lên tai cậu.

"Đừng... liếm... thầy ơi..." Harry sợ hãi kêu thành tiếng, những chỗ mẫn cảm trên người đều Snape chiếm giữ, cậu căn bản không giãy ra được.

Nhưng động tác kế tiếp của Snape khiến cậu giật mình: Snape cởi bỏ quần của cậu, ngón tay chạm vào nơi riêng tư phía sau. Không... không thể nào... hắn định... Harry bị dọa đến nơi rồi, chỗ kia... mình tuy rằng không phải đồng tính, nhưng ít ra cũng biết phương thức làm tình của những người ấy, nhưng là... Chỗ kia, làm sao mà được ...

Cái miệng nhỏ hồng hào gắt gao mím chặt, khuôn mặt thực mê người, dục hỏa thiêu đốt trong mắt Snape càng bùng cháy, hắn duỗi một ngón tay vào bên trong. Mật huyệt của Harry thật nóng, vừa nhập ngón tay vào dò xét đã bị ép chặt chẽ, nóng rực bao lấy ngón tay. Snape có chút thô lỗ mà động vài cái, mở khóa kéo trên quần, thử đem dục vọng của mình đút vào trong mật huyệt.

Harry cảm thấy một vật cực nóng gần chỗ tư mật của mình, cậu cả kinh, theo bản năng quay đầu lại nhìn, bị cái ấy của đối phương dọa cho ngây người. Khí quan của Snape xanh tím khiến người ta sợ hãi, gân xanh trên đó nổi lên, trực giác nói với cậu, một khi hắn tiến vào, mình nhất định sẽ rất thống khổ, cậu vội vàng giãy dụa: "Không được..."

Snape nhận thấy dị trạng của người dưới thân, một bàn tay giữ chặt hai tay cậu, tay kia siết lấy eo cậu, không chút do dự đem dục vọng của mình xâm nhập vào trong cơ thể đối phương.

"Không được – " Harry hét ầm, hắn cảm thấy vật kia từng chút kéo giãn nội bích của mình, từ từ đi vào, hắm thậm chí còn có thể cảm giác được vật kia lớn đến kinh người...

Harry đau đến toàn thân căng cứng, ngón tay cố sức bám lấy khăn trải giường, không – đau quá, cậu thấy mình như vị xỏ xuyên qua, thân thể gần như bị xé làm hai nửa, mà phía sau... hoàn toàn bị xé rách... Đau đớn như bị lửa thiêu cháy lan ra khắp thân, cậu cảm thấy có dòng chất lỏng từ đùi trong chảy ra, còn ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng, nhất định là bị chảy máu rồi.

"..." Snape hoàn toàn tiến nhập vào trong cơ thể Harry, Harry vô lực cự tuyệt vài lần, đau đến muốn hét lên cũng không phát ra được thành tiếng, chỉ có thể há miệng từng ngụm từng ngụm thở phì phì. Snape vẫn giữ tư thế đó, cắn lên vai cậu, đồng thời không hề lưu tình bắt đầu động.

"Không được... ôi..." Những động tác kia khiến Harry đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, khí quan người đàn ông cực đại như cây gậy sắt đỏ rực tiến vào trong cơ thể mình, nội bích yếu ớt bị thương tổn, đau đến tận xương cốt.

Harry vô lực nằm trên đất, cơn đau từ từ lan ra khắp thân, chịu đựng từng cơn trùng kích mạnh mẽ của Snape: "Không được... Sev... Buông em ra..."

Snape gắt gao nắm chặt eo cậu, máu trơn khiến động tác của hắn càng thêm thô bạo. Đúng, hung hăng mà xỏ xuyên qua cậu, giữ lấy cậu, khiến cậu chặt chẽ khắc ghi bản thân hắn. Hắn càng ngày càng phát tiết mạnh mẽ, hung hăng rút ra, lại âm ngoan tàn nhẫn mà tiến vào, như một cái chày bằng sắt, lại từng chút từng chút như đóng đinh vào trong nơi sâu nhất của cơ thể cậu.

Lúc này, Harry thấy khí quan trong cơ thể cậu càng thêm trướng lớn vài phần. Cậu không khỏi sợ hãi mà bắt đầu run rẩy, cậu đương hiểu việc đó đại ý cho cái gì: "Không... Không được... thầy..."

Snape lại càng mạnh mẽ tiến sâu vào vài lần, gầm nhẹ một tiếng, một dòng nhiệt lưu như nham thạch nóng chảy phóng vào trong thân thể hắn, nội bích đã sớm bị thương dưới sự chấn động đó thống khổ đến không thể chịu nổi.

***** Ta là phân cách tuyến H bé nhỏ khổ sở *****

Thật vất vả, Snape rời khỏi thân thể cậu, Harry nhẹ nhàng thở ra, Snape đột nhiên mạnh mẽ lật người cậu lại, đối mặt với hắn. Sau đó, hắn lại tách hai chân cậu ra, giơ lên trước ngực, lập tức đưa hung khí của hắn nhắm ngay mật huyệt đã bị đối xử tàn nhẫn, vọt tiến vào.

Lần này, Harry đau đến không chịu nổi: "Không được... Ô! Bỏ ra, bỏ ra... Đau quá...!"

Snape mắt điếc tai ngơ, có máu làm cho dễ chịu, tiến nhập lần này thoải mái hơn nhiều, hắn lấy hết sức rút ra, lại cố sức mà sáp nhập, cũng không ngưng mà gặm cắn hai khỏa thù du trước ngực cậu, hồng anh nguyên bản mềm mại phấn hồng nhô lên bị hắn chơi đùa tàn phá đã thành sưng đỏ.

Harry cảm giác được khí quan trong cơ thể càng thêm trướng lớn đến lợi hại, chỉ có thể bất lực cúi đầu rên rỉ, ý thức, từng chút từng trở nên mơ hồ... Đúng, ngất xỉu lúc này sẽ tốt hơn, không sẽ không còn thống khổ như vậy.

Nhưng không quá lâu, Harry lại bị một lần thô bạo khác lay tỉnh, sau vài lần xâm nhập liên tiếp qua đi, cậu ngay cả khí lực để rên rỉ cũng không còn, trong đầu chỉ còn cảm thấy đau đớn không thể chịu được đang tra tấn bản thân mình.

Snape dùng đủ mọi tư thế chiếm dụng Harry, đúng, hắn muốn Harry vì mình mà khóc, vì mình mà hét lên, vĩnh viễn... sẽ không rời khỏi mình...

"Severus... Không được... A!" Lại một lần nữa hung hăng tiến vào, Harry rồt cuộc chịu không thấu, cầu xin. Không được, cậu sẽ chết mất, nhất định...

"Không được rời khỏi ta..." Snape bỗng nhiên ngước đầu nhìn Harry, sau đó ôn nhu hôn lên môi cậu, "Không được quên ta..."

Harry nhìn sâu trong đôi mắt bia ai của hắn, tim lại đau vô cùng, cậu nâng mặt hắn lên, nhìn hắn: "Severus... Nói cho em biết, em là ai? Em là ai?..."

"...Lily... Xin lỗi..." Snape thì thào.

"Em không phải Lily..." Harry vô lực che mắt lại, mặc cho Snape vận động trên người mình, Severus, anh hãy nhìn em, em là Harry, em là Harry mà...

Snape mạnh mẽ trừu động, mồ hôi rơi trên cơ thể trơn bóng của Harry, Harry lại âm thầm khóc: "Severus... Em là ai..."

Âm thanh gầm nhẹ tuyệt vọng của Snape truyền vào tai, một cỗ nhiệt lưu tràn vào trong cơ thể, Harry than nhẹ một tiếng, một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hp#snarry