CHƯƠNG 38: KHÔNG KHÍ KỲ LẠ GIỮA SEVERUS VÀ HARRY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Black?! Harry mở to hai mắt nhìn —— không lẽ cậu bé này...... Là tổ tiên của Sirius?! Mặc dù cậu đã gặp qua Sirius nhưng cậu không có gặp qua những người nhà khác......của Sirius. Cho nên đối với thân phận của đứa nhỏ này, cậu cũng không thể xác định được.

"Tôi sẽ trả ơn cho mọi người!" Eruibosi lớn tiếng nói, "Tuy rằng hiện tại tôi không có bản lĩnh gì lớn, nhưng tương lai tôi sẽ trở thành Phù thủy lợi hại nhất! Mẹ của tôi chính là một nữ Phù thủy vô cùng lợi hại!"

Thật sự rất có khí thế của nhà Black. Harry nhìn về phía Snape, nhưng Snape không cho cậu dù chỉ một nửa ánh mắt, điều này khiến cho cậu cảm thấy rất buồn bực —— rõ ràng khi ở trong mơ cái Severus kia rất dễ ở chung, tại sao Severus hiện tại trước mắt cậu lại không dễ ở chung vậy? Ah, cái này thật sự khiến cậu không thể thích ứng được!

Salazar lại không thích cái cậu bé tên Black này, cậu vừa xuất hiện thì đã hấp dẫn ánh mắt của Harry! Salazar bé nhỏ cảm thấy địa vị của mình đã bị khiêu chiến, ngoài ra......Severus giống như cũng hoàn toàn không thích cái tên Black kia. Nếu bọn họ đều không thích cậu ta thì nên đem cậu ta ném tới lâu đài cho Dumbledore mới đúng!

"Đem cậu ta đưa về lâu đài đi!" Salazar đề nghị.

"Được!" Godric trả lời ngay lập tức —— chỉ cần Salazar nói, hắn luôn luôn đồng ý là được rồi.

Những lời này cũng khiến sắc mặt của Snape dịu lại một chút, hắn nhìn tên Black kia rồi lại nhìn Harry, gật đầu và nói với Salazar: "Gọi gia tinh đi."

"Cái —— cái gì?" Eruibosi kéo dài giọng nói, cậu không hiểu cái từ kia, "Cái gì tiểu......cái gì tinh linh?"

"Gia tinh, một loại sinh vật phép thuật, có thể vì Phù thủy phục vụ." Harry cho giải thích cho cậu bé, sau đó lấy khăn tay ra và lau khô khuôn mặt của cậu bé, "Cho dù em là một Phù thủy nhưng em vẫn là một Phù thủy nhỏ, còn chưa học được bất kỳ phép thuật gì...... Cho nên anh đưa em đi học tập, có được không?"

Eruibosi cố gắng nghe hiểu lời nói của Harry và trong nháy mắt cậu có loại ảo giác từ địa ngục tới thiên đường —— học tập? Đây là từ ngữ tốt đẹp cỡ nào a! Học tập phép thuật, cậu có thể đi tìm người xấu báo thù, cậu có thể đi giết chết những kẻ điên âm mưu chế tạo ra hòn đá Phù thủy giả kia, cậu có thể...... Làm mẹ của cậu yên nghỉ ngàn thu.

Nghĩ đến đây cậu lập tức dùng sức gật gật đầu.

Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Harry sờ sờ mái tóc màu đen của Eruibosi và cũng đồng ý lời đề nghị đem cậu bé đưa về lâu đài. Rốt cuộc trên đường đi của bọn họ không thích hợp dẫn theo một đứa trẻ chỉ mới có sáu tuổi.

Sau khi gia tinh dẫn Eruibosi rời đi, Harry thở dài một tiếng và cả người đều ngã xuống trên xe: "Trên đường đi chúng ta sẽ còn gặp được ao nữa đây? Có lẽ là tổ tiên của gia tộc Potter? Có lẽ sẽ có một cái Weasley? Này, còn có ai sẽ xuất hiện nữa? Có lẽ là ông nội của ông nội của ông nội giáo sư Dumbledore?"

"Có lẽ nhiều thêm mấy cái 'ông nội' nữa." Snape nói bằng giọng điệu trào phúng với khuôn mặt đang căng cứng.

"Đúng vậy." Harry gật gật đầu, sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn —— cậu giống như nhận ra cái gì đó, rất giống như Snape trước mặt không phải là Snape. Cậu vẫn luôn trừng mắt nhìn hắn, giống như trong thân thể có một con quỷ khổng lồ vậy! Không sai, ai có thể nghĩ đến việc Snape thế nhưng sẽ trêu chọc Dumbledore? Chuyện này thật sự rất kỳ lạ!

Harry bước qua và vươn tay quơ quơ trước mặt Snape, sau đó dùng đôi mắt to ướt dầm dề của mình nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

"Tránh ra." Snape vẫy vẫy tay, giống như là muốn đẩy con hồ ly đang bay trước mặt mình ra.

"Không!" Harry quật cường mà trừng mắt nhìn hắn, "Anh nhìn tôi, nhìn tôi!"

"Potter ngu ngốc! Ngươi cho rằng bản ngươi là con chó đang vẫy đuôi hay là yêu tinh lùn đang sản xuất vàng?" Snape một tay túm lấy cổ áo của Harry và kéo cậu đến trước mặt hắn —— do chiều cao chênh lệch nên Harry có loại ảo giác bị treo lên —— và Snape dùng loại giọng điệu mang theo ác ý lại tràn ngập trào phúng, nói: "Có lẽ cậu cảm thấy bản thân có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác đến mức ngay cả tôi cũng không hề ngoại lệ?"

"Tôi không có!" Harry tức giận nhăn lông mày lại, đôi mắt xanh lục bởi vì cậu tức giận mà nổi lên ánh nước, cái này khiến cho Snape có một loại cảm giác không thoải mái. Bậc Thầy Độc Dược buông lỏng cổ áo của Harry ra và ném cậu ngã xuống sàn xe, âm thanh vang dội khiến cả thùng xe đều chấn động.

"Không có thì tốt." Snape nói một cách khô cằn.

"Hừ." Harry nặng nề hừ một tiếng và ngồi trở lại chỗ của mình.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Ngôi làng nhỏ bị biến thành hang động đá vôi nằm gần bờ biển, chẳng qua là bến tàu không có ở phía bên này. Bọn họ cần đi dọc theo đường bờ biển và tiếp tục đi về hướng nam thì mới có thể đến bến tàu được. Nhưng bởi vì vừa rồi đã sử dụng một phần lớn pháp lực nên bọn họ cần nghỉ ngơi, đương nhiên là chỉ có một mình Godric là không có hao phí bất kỳ pháp lực gì —— rốt cuộc phép thuật của cậu ta quá ít và chỉ làm việc dựa theo bản năng mà thôi. Như vậy thì cậu ta rất khó sử dụng pháp lực để xây dựng một hang động đá vôi.

"Cậu phải làm một người bảo vệ tốt." Salazar trừng mắt nhìn Godric một cái. Vừa rồi khi Severus ăn hiếp Harry khiến y cảm thấy rất lo lắng, cho nên y đem lửa giận chuyển về phía Godric, một tên Gryffindor thuần khiết. Đúng vậy, điều này rất đáng lo ngại. Tuy nhiên hình như Harry cũng không có tức giận? Salazar cẩn thận mà nhìn sắc mặt của Harry...... Cũng may là, ngoại trừ bên ngoài có một chút tái nhợt...... Đương nhiên, ba người họ dùng nhiều pháp lực như vậy mới xây dựng được hang động đá vôi nên sắc mặt tái nhợt mới là điều bình thường. Y an ủi bản thân mình như vậy, sau đó gọi lên một ly sữa bò và chậm rãi uống.

"Có lẽ là còn mấy ngày nữa mới tới được bến tàu?" Trong không khí trầm mặc, Harry bỗng nhiên mở miệng.

"Ba ngày đi đường." Snape trả lời.

Cuộc trò chuyện giữa hai người họ rất bình tĩnh, giống như căn bản vừa rồi hai người bọn họ không có giương cung bạt kiếm, càng không có tức giận hay khó chịu gì hết! (Giương cung bạt kiếm: tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau)

Salazar mở to hai mắt nhìn chằm chằm Harry, rồi lại nhìn Severus, rất tức giận! Salazar tin tưởng, chuyện này vô cùng kỳ quái. Chẳng lẽ hai người họ vừa mới cãi nhau một trận hiện tại lại giống như hai người bạn bè bình thường có thể trò chuyện về thời tiết? Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được. Ít nhất theo cảm nhận của Salazar thì y không tin tưởng chuyện này.

Đương nhiên, không chỉ là Salazar, mà Godric đang đánh xe ở bên ngoài cũng có chút không thể tiếp thu được sự thật này. Cậu ta quay đầu nhìn Salazar, mà Salazar thì cũng đang ngơ ngác nhìn ra ngoài xe, ánh mắt của hai người họ nhìn nhau rồi sau đó rất có ăn ý mà gật đầu với đối phương. Hiển nhiên, hai người bọn họ đều cảm thấy khó hiểu đối với chuyện vừa rồi.

"Sau đó chúng ta ngồi thuyền đi chỗ nào?" Harry lại hỏi.

"Địa Trung Hải." Snape lại lần nữa trả lời.

Muốn đi thánh địa Slyfimir thì phải đi về hướng đông, mà đường đi về hướng đông thì cũng không dễ đi cho nên bọn họ cần tới Địa Trung Hải rồi tiếp tục đi tiếp

Cho nên nói, Snape chỉ dùng hai năm thời gian mà có thể vừa đi vừa về thì thật sự quá thuận lợi rồi. Nếu là một người Muggle, có lẽ đi được một nửa thì đã chết ở trên đường —— bão táp, lốc xoáy, sa mạc, tuyết lở, động đất...... Tất cả tai họa, hầu như đều có thể gặp được ở trên đường đi.

"Rất xa?" Harry dường như đang tìm kiếm đề tài để tán gẫu.

"Rất xa." Hiếm khi, Snape cũng không có bởi vì những lời vô nghĩa này mà trào phúng Harry, ngược lại kiên nhẫn trả lời tốt câu hỏi của cậu.

Bầu không khi được dịu đi rất nhiều! Salazar yên tâm, thì ra Severus cũng không muốn yên lặng trước bão táp...... Đây là một sự tiến bộ rất lớn!

Còn về Godric, chỉ cần tâm trạng của Salazar tốt thì đương nhiên tâm trạng của cậu ta cũng trở nên tươi sáng hơn, thời tiết âm u cũng không thể hủy diệt được niềm vui sướng của hắn.

"Này! Người trẻ tuổi, muốn đi bến tàu?" Một chiếc xe ngựa khác chạy lên từ phía sau, người đánh xe nhìn thấy Godric đánh xe, thì lập tức bị mái tóc vàng của cậu ta làm cho hoa mắt nên chủ động chào hỏi.

"Đúng vậy." Godric mỉm cười với người đánh xe kia.

"Vậy mọi người từ thôn Dakko lại đây đúng không?" Người đánh xe kia nhìn dấu vết trên xe bọn họ và nói với vẻ mặt hoảng sợ, "Người trẻ tuổi, bên kia...... Không phải biến thành thôn chết sao?"

"Không có, khi chúng tôi đi ngang qua thì thật sự không có người, nhưng cũng không thấy bất kỳ điềm xấu gì."

"Vậy chúc mọi người may mắn!" Người đánh xe lắc lắc roi ngựa và chạy như bay đi về phía trước.

Chuyện này rất kỳ lạ. Salazar nhìn bóng dáng của chiếc xe ngựa ở phía trước và chìm vào suy nghĩ. Mà sau đó vài giây, Snape nhanh chóng ra một quyết định: "Xuống xe, đem tên Gryffindor ngu ngốc này biến thành một cô gái."

"Cái —— cái gì?" Godric thét chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro