CHƯƠNG 39: SẮP ĐẾN BẾN TÀU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Đương nhiên, loại chuyện đem Godric biến thành con gái là hoàn toàn không hề tồn tại, cho dù là thuốc Đa Dịch hoặc bùa biến hình cũng không có khả năng thay đổi tim của một người nhưng lại có thể thay đổi bề ngoài của một người. Vì vậy, Godric được trang điểm thành một cô bé. Chuyện này cần thiết nhờ vào tài khéo tay của Harry —— rốt cuộc giữa bốn người thì Harry là người tiếp xúc với phái nữ nhiều nhất, ví dụ như Hermione Granger, Petunia Dursley, giáo sư McGonagall...... Cho nên, dựa theo ý tưởng của cậu, kéo dài đầu tóc của Godric rồi sau đó cột lại, lại cột thêm một cái nơ con bướm màu hồng phấn kỳ lạ ở trên đó —— giống như là cái được cột ở trên râu của Dumbledore vậy đó, rồi thay đổi khuôn mặt của Godic khiến cậu ta trông có vẻ hơi giống khuôn mặt của Hermione ngoại trừ răng cửa.

"Cũng không tệ lắm." Salazar gật gật đầu.

Nghe được lời khen của Salazar, rốt cuộc Godric cũng lộ ra một chút tươi cười và điều này khiến cho cậu ta thoạt nhìn có chút ngây ngô, ngọt ngào.

"Rất tốt." Harry nhìn thành quả của chính mình và chỉ kém chút nữa là lên tiếng ca ngợi bản thân. Nếu ở một tháng trước cậu tuyệt đối không bao giờ tin tưởng là chính mình chỉ bởi vì một câu nói của Snape mà sẽ đem Gryffindor trang điểm thành một người con gái, tuy nhiên hiện tại...... Được rồi, chuyện này thật sự không phải vấn đề của cậu.

Khi bọn họ quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa, thì chiếc xe ngựa đã được Snape dùng bùa biến hình biến nó thành một dáng vẻ khác —— chuyện này cũng là nhờ vào độc dược khôi phục pháp lực của Snape. Nếu không chuẩn bị nhiều độc dược như vậy, bọn họ căn bản không có nhiều pháp lực chống đỡ để hoàn thành hành động vĩ đại này.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ và lại uống thêm độc dược, lúc này Harry mới đi ngoài và đánh xe ngựa chạy tới con đường ven rừng và mấy người bọn họ lại một nữa ăn ngủ ở ngoài trời một đêm.

"Tại sao muốn tôi cải trang thành một cô gái?" Godric túm lấy góc váy, khi đi đường lúc nào cũng cảm thấy luôn có thể bị té ngã.

"Nếu không phải do sự ngu ngốc của ngươi bị người qua nhìn thấy và biết được mới ra tới từ nơi tràn ngập Âm Thi kia, vậy thì ngươi thậm chí có thể dùng cái đầu sư tử ngu ngốc vốn có của mình đi nhảy điệu Waltz mà ngươi biết với người qua đường. Đương nhiên ta rất đáng tiếc là, có lẽ điệu Waltz ưu nhã này không thích hợp với ngươi. Ta cho rằng, ngươi am hiểu nhất là dùng tứ chi đi ở trên mặt đất?" Snape nhìn hình tượng ngu ngốc của Godric, phun ra vài câu châm chọc liên tiếp, "Hiện tại, lăn trở về đi ngủ, hoặc là ngươi hy vọng muốn cải trang thành bộ dạng càng cổ quái hơn nữa?"

Ah! Không ——

Godric rít gào ở trong lòng, đem váy túm vào trong lòng ngực và chạy về phòng nhỏ của mình. Lúc này, cậu ta vô cùng cảm ơn lều trại phép thuật tốt đẹp.

Ngày hôm sau họ tiếp tục lên đường. Vốn dĩ chiếc xe ngựa tự nhiên giản dị của bọn họ đã được cải tạo thành xe ngựa xa hoa lộng lẫy mang phong cách của quý tộc. Ngay cả những con ngựa kéo xe cũng được mặc áo giáp, mà Harry và Snape sẽ thay phiên nhau đánh xe để tranh thủ có thể đến bến tàu trước khi trời tối.

Chiếc xe ngựa một đường đi thẳng về phía trước, tất cả những xe ngựa khác đi trên đường hoặc người đi đường nhìn thấy một chiếc ngựa xa hoa và cao quý như vậy đều phải nhường đường và trong đó cũng bao gồm ông lão đánh xe nói chuyện với Godric ngày hôm qua. Harry tùy tay quăng một cái bùa nghe trộm ở trên xe của ông lão kia.

Nếu Snape chắc chắn rằng người trên xe ngựa này sẽ làm chuyện xấu, vậy thì cậu phải giám sát bọn họ.

"Chiếc xe ngựa hoa lệ kia, ngồi bên trong đó nhất định là quý tộc cao quý." Một người phụ nữ nói chuyện trên chiếc xe ngựa kia, trong giọng nói tràn ngập hâm mộ và khát khao.

"Không cần suy nghĩ, Mẫu Ngưu, cả đời này em không thể ngồi lên cái xe đó được và em cũng không phù hợp với mẫu hình yêu thích của các quý tộc." Một người đàn ông cười ha ha nói.

"Ah! Không được kêu tôi là Mẫu Ngưu! Em có tên!" Người phụ nữ tức giận đạp người đàn ông, "Cậu bé tóc vàng ngày hôm qua, tại sao lại không nhìn thấy?"

"Có lẽ bị người giết. Hoặc là tự phát bệnh chết rồi." Ông già đánh xe nói rất nhẹ nhàng, "Bằng không khi bọn họ vào thành thì tôi cũng sẽ đi thông báo cho thành chủ biết, thù lao chính là năm cái đồng vàng đó!"

"Cho dù bọn họ không có vào làng Dakko nhưng rốt cuộc bọn họ đã đi qua chỗ đó. Ai mà không biết đó không phải là chỗ gì tốt lành!" Người đàn ông vừa rồi hét lớn lên, "Làng Dakko là một ngôi làng tràn ngập khủng bố, Chỉ có vị Thánh vĩ đại nhất mới có thể sống sót được, nhưng để tinh lọc cái làng kia cũng không phải là chuyện dễ dàng Giáo Hội đã chết mấy người rồi."

Harry không muốn nghe tiếp nữa, nhưng Godric lại cảm thấy chuyện mà bọn họ nói rất thú vị nên lôi kéo Salazar tiếp tục lắng nghe.

Đối với Harry mà nói thì không cần tiếp tục nghe nữa. Đúng vậy, chuyện này không cần tiếp tục nghe nữa. Sự thật chứng minh rằng điều Snape băn khoăn là đúng, mà Gryffindor thật sự là xúc động và lỗ mãng...... Tạo phiền phức rất lớn cho cậu. Bất đắc dĩ nhìn Godric giống như không chuyện gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài, Harry thở dài và quay đầu tiếp tục đánh xe ngựa chạy về phía trước.

Đại khái qua khoảng hai phút, Harry cảm thấy bên người trầm xuống. Cậu không quay đầu nhưng biết rất rõ ràng là Snape đang ngồi bên cạnh cậu.

"Bọn họ còn đang nghe?" Harry hỏi.

"Ừ."

"Anh luôn nói đúng." Harry mỉm cười, "Tuy nhiên cũng có lúc phạm phải sai lầm."

"Không có người vĩnh viễn không phạm sai, cho dù là Merlin thì cũng không làm được."

"Nhưng chỉ cần có thể đền bù là được, không phải sao?" Harry quay đầu lại nhìn Snape, "Hoặc là nếu không bị phát hiện, vậy thì không tính, không phải sao?" Đôi mắt xanh lục sáng ngời xảo quyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen vừa thâm thúy vừa trống rỗng của Snape, giống như đang cổ vũ hắn gì đó.

Nhìn khuôn mặt sáng ngời của Cứu Thế Chủ, Snape không nói gì thêm nhưng hắn hiểu ý nghĩa trong lời nói đó.

"Không hại người, không quấy rối, không vũ nhục người khác, làm sai thì cũng có thể sửa lại." Harry nhìn Snape, trên mặt mang vẻ mặt có thể gọi như là vui vẻ, "Severus, anh nói đi? Giống như là dũng cảm —— nó có thể trở thành một loại vũ khí mạnh mẽ nhất, cũng có thể trở thành hung khí làm tổn thương chính mình."

Đây thật sự là một lý luận chính xác. Snape quay đầu nhìn thẳng phía trước.

Harry cũng không nói chuyện nữa, tuy nhiên không khí giữa hai người họ cũng không tệ lắm, ít nhất là tốt hơn tình trạng căng thẳng ngày hôm qua. Trên thực tế ngày hôm qua Harry thật sự đã làm một chuyện sai, cậu để Snape nhìn cậu, mục đích chân chính là để hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cậu —— một đôi mắt giống đôi mắt của Lily...... Snape sẽ bảo vệ cậu hoàn toàn là vì Lily, mà cậu lại cảm thấy được bảo vệ như vậy có cái gì tốt, cậu một chút cũng không hiếm lạ khi được bảo vệ như vậy!

Ít nhất, khi ở trong mộng, khi cậu vẫn là một hồn ma, cậu và Snape vẫn bình đẳng với nhau!

Khi mặt trời lên tới đầu, Harry dừng xe ngựa lại và bọn họ cần ăn cái gì đó, mà hiện tại thì ở ven đường thì không có quán ăn nào hết!

"Này, các quý ngài tôn kính, các ngài có cái gì ăn không?" Chiếc xe ngựa vừa rồi được Harry quăng bùa nghe trộm đã chạy tới đây, ông già đánh xe kia ôm bụng và vẫy vẫy tay với Harry.

"Chúng ta......"

"Không có." Snape lắc lắc đầu, trực tiếp đè bả vai Harry lại từ phía sau lưng, "Không có gì ăn, chỉ đủ để chúng tôi kiên trì tới bến tàu."

"Bố Hàm, không thể cầu những quý tộc vô lương tâm kia được!" Vừa rồi cái giọng nói thô lỗ của người đàn ông mà vừa rồi nhóm Harry nghe được hiện tại vang lên từ bên trong xe ngựa, "Mẫu Ngưu có mang theo đồ ăn, nàng có mang theo phần của chúng ta, đừng cầu xin những quý tộc đó!"

"Hừ." Snape lạnh lùng hừ một tiếng, "Làm đàn ông, phải dùng chung đồ với phụ nữ thật là một sự sỉ nhục. Thật đúng không phải là hành vi của quý tộc cao quý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro