CHƯƠNG 40: MƯU KẾ CỦA ROWENA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Lời nói của Snape làm rất nhiều người trên chiếc xe kia đều thay đổi sắc mặt, những người trên chiếc xe ngựa kia đều chán ghét bỏ qua đồ ăn của người phụ nữ được gọi là "Mẫu Ngưu". Có người thậm chí còn đứng lên muốn mắng Snape, mà ông già đánh xe kia chỉ có thể không ngừng khuyên can: "Nơi này cách bến tàu rất gần, các người làm ầm ĩ sẽ bị phát hiện, trêu chọc quý tộc sẽ khiến mọi người gặp rắc rối!"

Ông già Bố Hàm nói rất đúng. Cho dù người đang không bình tĩnh cũng bình tĩnh lại, bọn họ yên lặng nhặt lên đồ ăn mới bị vứt bỏ và ném cho Mẫu Ngưu. Sau đó nàng lấy đồ ăn sạch sẽ từ trong rổ ra và ăn, chỉ có Mẫu Ngưu là mỉm cười vui vẻ không có bất kỳ khó chịu gì mà ăn hết những đồ ăn bị đạp hư đó, giống như đây là vinh hạnh của cô nàng vậy.

"Này, Mẫu Ngưu, em không cần ăn nhiều như vậy, vẫn là bánh mì trắng ăn ngon nhất!" Cái người đàn ông thô lỗ vừa rồi lớn tiếng gào lên, đi qua muốn cướp bánh mì trắng của cô gái nhỏ bên cạnh Mẫu Ngưu.

"Không! Con bé còn nhỏ!" Mẫu Ngưu ôm cô bé và né tránh về phía sau, nhưng rất hiển nhiên là mọi người đều đồng ý với câu nói của người đàn ông kia, bọn họ tham lam mà nhìn cái bánh mì trắng kia.

Bánh mì trắng, là món ăn ngon mà quý tộc cũng không dễ dàng ăn được mỗi ngày. Đặc biệt là cái trong tay cô gái nhỏ kia còn có một miếng thịt nhỏ —— cái này quả thật là món ngon trời cho! Có thể ngon hơn rất nhiều so với bánh mì đen khô cằn!

"Không! Cầu các ngươi!" Mẫu Ngưu dường như chặn lại mơ ước của mọi người, nhưng nàng lại không thể ngăn cản sức lực của những người này.

"Tránh ra! Đám đàn ông ngu xuẩn các ngươi tránh ra!" Khi Mẫu Ngưu bị nắm lấy một cánh tay và quăng ngã sang một bên, thì một bóng dáng màu vàng kim từ chỗ của Snape lập tức nhảy qua —— là Godric, cậu ta vẫn đang mặc cái váy lóe sáng, mái tóc dài màu vàng kim rối tung ở trên vai, trong tay còn cầm một thanh kiếm.

Kiếm là bảo vật rất khó có được, hiện tại thanh kiếm này đang chỉ vào cổ của một người đàn ông đang nắm lấy tay của cô gái nhỏ.

"Tên ngốc vừa ngu ngốc vừa thô lỗ!" Godric ngày thường thì bình tĩnh nhưng hiện tại lại không áp dụng với tình huống này, cậu ta một chân đá bay người đàn ông đang bắt lấy cô gái nhỏ và lạnh lùng hừ một tiếng, "Hiện tại, ai dám đoạt đồ ăn của các cô gái này, ta sẽ lập tức chém đầu của hắn ta!"

"Ngàn vạn không cần!" Ông già Bố Hàm vội vàng kéo người đàn ông kia ra, "Vị tiểu thư cao quý này, xin ngài hãy thu hồi lại bảo kiếm của mình. Ngài biết, hai người này —— cái này Mẫu Ngưu và con gái của cô ta, căn bản không đáng giá với sự giúp đỡ của ngài. Hai người này là phụ nữ ti tiện, làm công việc dơ bẩn nhất, cho nên ngài không cần lo lắng cho hai người này......"

"Lăn." Godric đạp ông già Bố Hàm một chân, duỗi tay túm lấy cô gái nhỏ đang ôm chặt cái bánh mì và khóc đến khuôn mặt đều dơ hề hề, "Cùng đi với ta, có được không?"

"Ah, vị tiểu thư nhân từ này, ngài thật sự quá là nhân từ...... Quá nhân từ......" Cái người phụ nữ được gọi "Mẫu Ngưu" vừa nức nở vừa ôm lấy con gái nhỏ trong lòng ngực của mình, "Nhưng...... Chúng tôi là người có thân phận...... Sao có thể...... Sao lại có thể......"

"Không có gì là có thể hay không thể! Ta nói có thể thì là có thể!" Godric vung thanh kiếm lên, chém rớt một cái tay đặt trên xe ngựa của ông già Bộ Hàm, "Cùng ta đi qua đó, không cần lo về nhóm người thô lỗ dã man này!"

Nghe một cái Gryffindor nói những từ ngữ như "Thô lỗ" và "Dã man" thật sự là một cảm giác kỳ diệu. Snape co giật khóe miệng một chút và yên lặng quay đầu đi.

"Gody, đem các nàng mang lại đây đi, nơi này vừa lúc còn có thể ngồi xuống hai vị quý bà." Harry mỉm cười với Snape, quay đầu nhìn Godric và nói.

"Được rồi, đi theo ta." Godric nhảy xuống xe, duỗi tay ôm lấy cô gái nhỏ.

Mẫu Ngưu nơm nớp lo sợ mà ôm rổ của nàng và đi theo Godric, ở trước mặt những quý tộc này nàng chỉ có thể dùng sự lo lắng và co rúm để biểu hiện sự kính sợ và tự ti của chính mình. Quần áo trên người nàng tuy rằng sạch sẽ thậm chí có thể nói là bộ quần áo tốt nhất, nhưng trường hợp như vậy vẫn khiến nàng không thể không cố kỵ gì mà ngồi ở bên người bọn họ. Nàng chỉ có thể lui về phía sau, hèn mọn mà để hai tay qua đỉnh đầu, tỏ vẻ sùng bái và ca ngợi với bọn họ.

Đây là một người kỹ nữ.

Bởi vì nghề nghiệp của mình mà nàng chỉ có thể làm cho bản thân vẫn luôn hèn mọn, cho dù là người thô lỗ nhất hoặc người tà ác nhất đều xem thường nàng. Cho nên ngay cả đứa nhỏ mà nàng mang theo bên người cũng chịu đối xử bất công —— nhưng điều này là không nên. Cô bé nhỏ này là con của em gái nàng, nàng vẫn luôn nuôi dưỡng con bé, hy vọng có thể làm em gái ở trên trời linh thiêng được an giấc ngàn thu. Mà chồng của em gái của nàng là một quý tộc chân chính, nàng chưa từng quên chuyện này. Cho nên nàng vẫn luôn yêu cầu cháu gái của mình cư xử giống như một tiểu thư quý tộc, cũng cố gắng hết sức cho con bé một hoàn cảnh trưởng thành hoàn mỹ —— nhìn thử đi, con bé đáng giá để nàng cảm thấy kiêu ngạo!

Quả thật, Harry đã nhìn chằm chằm vào cô bé kia, cô bé cũng không có sợ hãi gì hết mà ngược lại còn to gan lớn mật dùng đôi mắt màu lam sáng lấp lánh trừng lại, ngoài ra cô bé có một mái tóc màu đen!

Trên thực tế người Anh có mái tóc màu đen cũng rất ít thấy, đương nhiên bao gồm tóc vàng, đây đều là những đặc điểm của quý tộc. Tuy nhiên nguyên nhân Harry nhìn chằm chằm cô bé kia là bởi vì cảm thấy thân thiết —— không sai, là thân thiết.

Đôi mắt của cô bé không phải là màu xanh lam của Godric, mà là màu xanh đen, màu sắc sâu thẳm rất giống như là...... Harry nhìn thoáng qua Snape và xoay người đưa cho cô bé một miếng pho mát.

"Cảm ơn, thưa ngài." Cô bé cầm lấy miếng pho mát và nói một cách khéo léo.

"Em tên là gì?" Harry hỏi.

"Rowena, Rowena Ravenclaw, thưa ngài." Cô bé mỉm cười, nàng giống như lớn hơn một chút so với Salazar, và hiện tại cũng không thể nhìn thấy trí tuệ thông minh thần kỳ trong truyền thuyết.

"Ra —— Ravenclaw!?" Harry kém chút nữa là đã phun hết nước trái cây trong miệng ra, "Khụ khụ khụ......"

"Ah! Nhìn xem cậu làm cái gì đi! Potter ngu ngốc!" Snape chán ghét xoay mặt qua chỗ khác và ném cho Harry một cái lọ thủy tinh nhỏ.

Là độc dược trị ho. Tuy rằng cậu bị sặc, nhưng độc dược trị ho cũng có hiệu quả không khác gì nhau, Harry ngửa đầu lên và uống hết sạch sẽ.

"Vị quý ngài này hẳn là vô cùng quan tâm ngài." Rowena chớp chớp mắt, "Tuy nhiên ngài ấy đương nhiên là không thích biểu hiện ra ngoài, đúng không, thưa quý ngài? Ồ, ngài đang tức giận sao?" Rowena hỏi Snape.

Được rồi, đây thật sự là người phụ nữ thông minh nhất —— ít nhất là tương lai! Snape chịu đựng xúc động không cần cho cô nàng một cái "Avada" và bắt đầu âm thầm mắng Harry. Tất cả đều là do con quỷ khổng lồ này sai!

"Thưa ngài, ngài thẹn thùng sao?" Rowena mở to hai mắt nhìn, giống như là nhìn thấy chuyện gì không thể tin tưởng được vậy, "Ồ, vị quý ngài này, ngài thật sự là một vị quý ông đúng không?" Cô nàng lại đi trêu chọc Harry, "Tuy rằng ngài lớn lên thật xinh đẹp, nhưng tuyệt đối là một vị quý ông, có đúng không?"

Rowena thật sự không có bản lĩnh lớn để đối mặt với vũ lực, rốt cuộc thì nàng cũng không có học được bản lĩnh lợi hại gì. Chỉ bằng ngôn ngữ thì có thể khiến những người đàn ông thô lỗ ích kỷ không biết xấu hổ hoàn toàn tức giận rồi sau đó đưa đến phiền phức càng lớn hơn nữa cho hai người các nàng. Cho nên nàng chỉ cần bảo vệ tốt đồ vật của mình, sau đó òa khóc thật lớn thì có lẽ có thể gọi tới được một ít đồng tình. Nhưng đối mặt với những người văn minh thì không giống nhau, Rowena rất rõ ràng, nàng nên làm cái gì không nên làm cái gì.

Thấy cậu bé nhỏ tóc đen rõ ràng được sủng ái nhất giơ ngón tay cái lên với nàng, nàng cũng gật gật đầu với y. Chuyện này cũng rất thú vị!

"Các ngươi ngồi trên chiếc xe kia rất nguy hiểm." Salazar ăn xong rồi đồ ăn, xoa xoa miệng, lúc này mới nói chuyện —— y quả thật là yêu chết cô nhóc nhỏ này, Rowena Ravenclaw, một thiên tài, không phải sao.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng tôi còn muốn đi bến tàu......" Rowena gục đầu xuống, thật giống như là đang khóc, "Dì muốn mang ta đi tìm cha, nhưng......"

"Cùng đi chung với chúng tôi đi!" Godric vỗ vỗ bộ ngực.

"Đúng vậy, cùng đi chung với chúng tôi thôi, chúng tôi muốn chúng ta cùng nhau đi thôi, chúng tôi muốn đi về phía đông." Salazar túm túm tay áo của Harry, nói.

"Severus?"

"Được rồi." Snape nói một cách khô cằn, hắn không thể làm bốn người trong truyền thuyết xảy ra bất kỳ chuyện gì được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro