Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời ngày 1/9 cứ như đang chực chờ để đổ mưa đến nơi ấy! U ám thật! Her đang đứng ở sân ga 93/4 cùng ba mẹ và đang căng mắt ra tìm hai thằng bạn thân của cô. Nhưng cái mà cô thấy không phải là Harry hay Ron mà là một máu tóc bạch kim. Draco Malfoy đang đứng cùng mẹ ở gần cửa lên tàu tốc hành Hogwarts cùng đống rương hòm của cậu. Sau trân chiến tiêu diệt Voldemort năm ngoái, bọn nó được gọi trở lại để học năm thứ 7- năm học cuối cùng ở trường.

Tìm mãi ko thấy hai tên bạn đâu, Her đành tạm biệt ba mẹ và leo lên tàu. Một tay kéo cái rương có con Crookshanks nằm trên, tay còn lại xách túi sách vở mới mua và vác trên vai cái cặp, Her cố gắng tìm một toa trống để hạ cánh nhưng chẳng có chỗ nào là còn thưa người cả "Quái, sao hôm nay tàu đông người thế nhỉ?". Mãi suy nghĩ, cô va fải một người đi ngược chiều khiến cho cái túi rơi bộp xuống đất. Chưa kịp định thần thì cô đã nhận được cái túi từ tay người đó.

"Xin lỗi, tôi vô ý quá!" –Her bối rối nói mà ko nhìn lên.

"Không sao!"

Đến nước này thì cô đành fải ngóc đầu lên nhìn vì giọng nói đó vô cùng quen thuộc. Draco Malfoy- cô há hốc mồm kinh ngạc. Tai sao Her lại fải xin lỗi thằng này nhỉ? Không, tại sao cô lại xui xẻo đến mức va fải cậu ta nhỉ?

"Xin lỗi, cho tôi qua!" Cô nói nhưng Malfoy vẫn ko hề nhúc nhích.

"Granger, nếu tôi ko lầm thì cậu đang tìm chỗ ngồi fải ko?" Malfoy liếc đống rương hòm của cô.

"Đúng, thì sao?" Her gắt gỏng .

"Có một toa trống ở cuối tàu, nếu muốn cậu có thể đến đó."

Cái j'? Tại sao Malfoy lại tốt bụng đột xuất thế. Nhưng thôi, có chỗ dừng chân là tốt lắm rồi.

"Cảm ơn!" Her nói và kéo rương đi ngang qua Malfoy. Cô bước đi nhưng lại có cảm giác là Malfoy đang đi sau lưng mình. Her quay lại:

"Sao lại đi theo tôi?"

Malfoy ko trả lời và nhìn cô quay lưng đi tiếp.

Đến toa cuối cùng, đúng là ko có ai thật. Vừa định đóng của lại thì Her giật mình vì Malfoy cũng bước và theo.

"Sao cậu lại vào đây? Chỗ này của tôi mà!"

"Có nhầm ko đấy? Tôi ở đây từ nãy jờ rồi nhé" Malfoy chỉ vào đống rương ở trên kệ, tất cả đều khắc một cái tên: Draco Malfoy.

"Thế thì tôi đi ra vậy....!"Her chưa kịp quay lưng lại thì đã nghe tiếng click của khóa cửa.

"Cậu ngồi xuống đi, đây là toa trống duy nhất đấy!" Draco vừa nói vừa dùng đũa phép đưa đống rương của Her lên kệ. Đến nước này thì Her đành ngồi xuống cái băng ghế đối diện Draco và lôi một quyển sách ra đọc để giết thời gian. Mọi lần ngồi cùng Harry và Ron thì có khối chuyện để nói nhưng lần này thì....Nhưng lạ thay, Her có cảm giác Draco đang nhìn mình nhưng mỗi lần cô ngước lên thì chỉ thấy thằng này ngồi tựa đầu vào ghế và nhìn ra cửa sổ.
.........
Thời gian cứ thế trôi qua, trôi mãi để bắt đầu định mệnh của hai con người tưởng như sẽ là kẻ thù mãi mãi........
....................
Cho đến khi tàu dừng lại thì ở cái toa cuối tàu vẫn ko có tiếng nói, chỉ có tiếng con Crookshanks thỉng thoảng kêu lên.

"May quá, tàu dừng rồi! Tôi thật ko muốn ở đây thêm một chút nào nữa"Her đứng lên đi ra cửa "Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậụ vì đã kiếm cho tôi một chỗ dừng chân" Cô nói thêm rôi bước xuống tàu để về trường trên cỗ xe vong mã.

"Hermione!" Harry và Ron la toáng lên khi vừa nhìn thấy cô khiến cho hơn nửa số người ở đó quay lại nhìn chúng. Ko nhìn sao được khi mà họ là bộ ba nổi tiếng đã tiêu diệt Chúa tể hắc ám vào năm ngoái.

Cố gắng coi như ko có chuyện gì, bọn chúng chen qua đám đông đang nhìn theo từng bước chân chúng tiến về ĐSĐ.

"Harry, Ron, Her! Chào các cậu" Neville nói khi chúng vừa ngồi xuống bàn ăn nhà GRy.
"Chào cậu, Neville!" Chúng cười tươi rói.

Tiếng chuông trên bàn GV vang lên hướng ánh mắt của tất cả học sinh về phía GS McGonagall – bây giờ bà là HIệu trưởng Hogwarts kiêm lun chức Gv môn Biến. "Xin chào các học trò cũ đã quay lại trường sau rất nhiều biến cố và rất vui mừng được đón các học sinh mới của năm học này." Bà ngừng một chút để tiếng vỗ tay hết hẳn " Và bây giờ là lễ phân loại. Tôi đọc đến tên ai thì bước tới đội nón lên nhé!" Rồi bà giở cái danh sách dài ngoằng ra và gọi tên từng đứa học trò một.

"Lúc nãy câu ở đâu thế?" Ron hỏi khi bọn nó vừa bắt đầu đánh chén " Bọn tớ tìm khắp nơi mà chẳng thấy cậu!"

" Tớ ko tìm được các cậu nên đành ngồi cùng......." Her dừng lại, cô ko muốn hai thằng bạn biết mình ngồi chung với Malfoy "...tớ ngồi chung với một nhóm nữ sinh nhà Rav" Her nói dối

"Uh! Thế mà tớ sợ Voldemort sống dậy tìm cậu trả thù chứ!" Harry đùa khiến cho ron sặc ngay vào tô súp của nó còn Her thì cười đến nỗi làm rớt miếng xúc xích. ( uổng wá!)

Bữa tối diễn ra trong ko khí náo nhiệt của ngày khai giảng. Tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ trừ một người- Draco Malfoy. Cậu ngồi một mình ở cuối bàn nhà Sly, tách ra khỏi mọi người. Ko ai đến gần cậu cả. Họ sợ bởi vì cậu là con của một TTTT chăng? Hay là vì giờ đây gia đình Malfoy ko còn quyền lực để họ có thể dựa vào nữa? Cậu ăn qua loa rồi đứng dậy đi về kí túc xá.Giờ này chẳng có ai nên cậu có thể yên tĩnh một chút,

Cậu lấy từ trong rương ra một cái hộp gỗ trang trí vô cùng tinh xảo. Kí ức ngày xưa hiện về trong đầu cậu, kí ức về những ngày cả gia đình cậu vẫn còn bên nhau.
******
"Draco! Lại đây với mẹ!" bà Narcissa Malfoy gọi câu quý tử của mình khi cậu vừa bước ra khỏi thư viện của gia đình cậu.

" Có chuyện gì vậy mẹ?" Cậu bước vào căn phòng nhỏ, căn phòng mẹ vẫn thường hay dể những thứ được coi như là bảo vật của bà.

"Đây là cái hộp nhạc mà mẹ rất quý. Bây giờ mẹ giao nó lại cho con!" Draco vẫn chưa hiểu mẹ mình muốn gì khi bà đưa cho cậu cái hộp gỗ của bà " Sau này, nếu có cô gái nào làm xao xuyến con thì hãy tặng nó cho cô ấy như là vật đính ước!" Mẹ cậu mỉm cười hiền từ.

"Mẹ, đây chẳng phải là........"

"Đúng, đó là quà ba tặng mẹ trong ngày cưới." Ba cậu bước vào "Nếu có ai làm chủ được trái tim con trai ba thì phải dẫn về đây cho ba mẹ xem mặt đấy nhé!" Ba cậu nháy mắt.

"Chắc chắn rồi! Và đó sẽ là cô gái hoàn hảo nhất!" Cậu khẳng định chắc nịch. Căn phòng nhỏ trong tòa biệt thự ấy tràn ngập tiếng cười.
******
Tất cả chuyện đó đã là quá khứ. Bây giờ cha cậu là một tù nhân của nhục Azkaban. Gia đình cậu chẳng còn gì ngoài đống vàng bạc vô tri vô giác. Một giọt nước lăn dài trên mặt cậu: nước mắt. Nước mắt của cậu ko mặn mà đắng, vừa đắng vừa cay. Nước mắt ko phải của sự hối hận mà là tiếc nuối, sự căm ghét. Tiếc cho khoảng thời gian êm đềm cùng gia đình đã qua đi. Cậu căm ghét chính mình vì cậu đã ko nhận thức một cách đúng đắn về cuộc sống, chỉ biết kênh kiệu về dòng máu của mình. Cậu đang khóc. Tiếng nhạc vang lên từ cái hộp ko đủ để làm dịu đi nỗi đau đang dày vò cậu. Tiếng nhạc sẽ là sự khởi đầu cho một câu chuyện mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione