Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi làm xong mớ bài tập hỗn độn vào lúc một rưỡi sáng, Her lê từng bước về phòng ngủ định bụng sẽ đánh một giấc trên cái giường êm ái của mình nhưng sao cô không thể nhắm mắt được.Her nhớ Draco. Thật sự là rất nhớ. Nhưng nhớ thì làm được gì? Draco đang bận làm thần tượng của các cô gái, đâu còn thời gian dành cho cô.Her mở rương và lôi ra một cái hộp gỗ. Món quà đầu tiên Draco tặng cô. Cô nâng cái nắp hộp lên. Tiếng nhạc nhẹ nhàng thánh thót như đọng lại từng giọt, rơi xuống cõi lòng đang nặng trĩu của cô càng làm cho nó thêm khốn khổ.Những nốt nhạc ngân lên làm quay ngược dòng chảy thời gian. Trước mặt Her là hình ảnh cô và Draco ở làng Hogsmeade, là đêm Vũ hội, là trận Quidditch. Sao cô thấy chúng quá xa vời, cô chẳng thể nào với tay tới được. Giọt nước mắt bất lực lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp."Mình quá ích kỉ rồi. Cậu ta đâu phải của riêng mình." Her tự nói với chính mình. Cô đóng sập cái nắp hộp lại rồi thả nó vào rương...................................Một ngày, hai ngày, ba ngày, Valentine.Là ngày của các cặp tình nhân.Là ngày họ tặng chocolate cho nhau.Her cũng là con gái. Cô cũng muốn tặng và được tặng chocolate ....cho người cô yêu.Nhưng người ta có yêu cô đâu..................................Trời lại mưa. Her gặp Pansy đang ngồi một mình trên cái ghế đá khuất sau dãy hành lang thư viện. Ngắm mưa."Chào cậu, Pansy!" Her bước tới chỗ Pansy."Chào Her!" Không hiểu sao Pansy lại hơi ngạc nhiên khi thấy Her."Sao lại ngồi đây một mình?" Her ngồi xuống cạnh Pansy."Tớ chờ Zabini!" Pansy mỉm cười. "Draco đâu?""Không biết! Sao lại hỏi tớ?" Her lại cảm thấy buồn khi nghe cái tên đó."Cậu ta hay đi cùng cậu mà!""Đã mấy ngày nay thì không rồi!" Her buồn bã nhìn những giọt nước mưa đều đặn nhỏ xuống từ cái mái hiên................................Từ thư viện bước ra, Draco định đi về bằng cái hành lang sau thư viện để tránh mưa nhưng cậu chợt khựng lại khi nghe tiếng Pansy và một giọng nói vô cùng quen thuộc mà cậu đã không được nghe thấy mấy ngày nay. Nhớ lắm!"Her này, tớ hỏi một chuyện, cậu phải trả lời thật lòng đấy nhé!""Uhm...""Cậu thích Draco phải không?" Draco đã định quay lưng đi nhưng khi nghe câu hỏi của Pansy cậu lại đổi ý. Liệu Her có thích cậu không? Câu trả lời cậu mong chờ là gì? Là "Có". Vì sao? Vì sao ư? Vì cậu... thích cô ấy."Trả lời đi! Trả lời là "Có" đi!" Draco lẩm bẩm, hai ngón tay bắt chéo trong túi áo cầu nguyện."Tớ không biết!" Her lặng lẽ đáp. "Nhiều khi tớ cảm thấy không thể thiếu cậu ta trong cuộc đời. Nhưng sao giờ đây tớ lại chẳng muốn gặp cậu ta nữa!""Vì sao?""Không biết! Tớ không thích cậu ta đi cùng những cô gái khác như cậu ta vẫn thường làm!""Tôi có đi cùng ai đâu! Suốt ngày lút cút theo cậu đấy chứ!" Draco lẩm bẩm."Tớ không thể chịu nổi cái cách cậu ta quan tâm tớ quá mức như vậy!""Do tôi sợ cậu có chuyện gì mà!" Draco lại nói một mình."Tớ....""Cậu thích Draco!" Pansy cắt ngang. Draco hồi hộp chờ xem phản ứng của Her. Tim cậu đập thình thịch cứ như muốn nhảy ra ngòai vậy."Tớ nghĩ là vậy!" Her hít một hơi thật sâu rồi nói. Còn Draco thì muốn hét lên sung sướng khi nghe câu nói đó từ miệng Her. Có nghĩa là Her cũng thích cậu."Nhưng thật sự tớ không bao giờ có thể nắm được mưa!" Her đưa tay hứng những giọt mưa rồi nắm lại. Nhưng những giọt nước trong suốt lại tuột khỏi tay cô rơi xuống đất.........................................Hôm nay là chủ nhật, là Valentine. Đã trưa rồi mà thanh chocolate vẫn nằm trong túi Her. Cô ngồi trong ĐSĐ, nhìn các cặp yêu nhau cứ thủ thỉ thì thầm rồi làm những cử chỉ âu yếm mà sao Her thấy khó chịu vô cùng. Khẽ nhìn qua dãy bàn nhà Sly, Draco đang chìm ngập trong chocolate và quà. Cậu ta cười mỗi khi có một cô gái tặng cho cậu ta một món quà, nhưng sao nụ cười ấy gượng gạo.Mọi người đều có đôi có cặp, đều đi chơi cùng nhau cả rồi, chỉ còn lại mình Her. Cô đi đến nơi lần đầu tiên cô ngắm mưa cùng Draco để tìm lại chính cái kỉ niệm đã làm cô buồn. Cứ mỗi lần mưa, cô lại nhớ Draco.Thần mưa hình như cũng đau buồn cùng Her nên mưa lại càng lớn theo những bước chân nặng nề của cô và trời thì càng âm u hơn nữa.Sau lưng cô, Draco lặng lẽ đi theo như một cái bóng.Her ngồi xuống, lôi thanh chocolate ra. Cô nhìn nó thầm trách mình sao quá nhút nhát, cứ đưa cho cậu ấy đi.Her bắt đầu bóc lớp giấy bọc thanh chocolate ra rồi cắn một miếng nhỏ. Đắng! Người ta nói chocolate có vị ngọt và đắng giống như tình yêu lúc hạnh phúc lúc đau khổ. Nhưng sao Her chỉ cảm thấy thanh chocolate này đắng quá, không hề ngọt ngào chút nào."Ăn một mình à? Cho tôi ăn với!" Draco bỗng từ đâu hiện ra giật phắt thanh chocolate trên tay Her và ăn ngon lành.Her ngồi bên cạnh Draco, không nói một lời. Lòng cô thổn thức. Cô chỉ muốn quay sang nói với Draco rằng "Tôi thích cậu!" nhưng sao những lời đó không thể thoát ra khỏi thanh quản cô được."Ngon quá! Ngọt thật! Còn nữa không?"Her đứng bật dây và bỏ đi nhưng lại một lần nữa Draco kéo cô lại bằng một cái nắm tay mạnh mẽ."Đừng đi mà Her! Tôi xin cậu đấy! Đừng rời bỏ tôi!" Draco đứng lên ."Cậu lấy tư cách gì để ngăn cản tôi chứ!" Her bật khóc và hét lên."Đừng mà Her!" Draco bỗng ôm chầm lấy Her từ phía sau, ôm cô thật chặt. Cô cố gắng vùng thóat ra nhưng không được."Để tôi đi, Draco!" Her nấc lên."Tôi xin lỗi! Tôi biết là cậu giận tôi, nhưng làm ơn, hãy cho tôi được xin lỗi!" Draco siết chặt lấy Her trong vòng tay mình."Tôi ghét cậu lắm Draco!" Her hét lên "Tại sao cậu cứ luôn lo lắng cho tôi? Tại sao cậu không bỏ mặc tôi luôn đi? Tại sao cậu cứ khiến cho tôi cảm thấy mình yếu đuối đến phát sợ? Tại sao chứ?""Tại vì tôi thích cậu!" Her nghe Draco cũng hét lên bên tai mình. Cô quay lại nhìn thẳng vào Draco, lúc này đã buông tay ra.Her khóc. Cô những tưởng mình sẽ vui mừng khi nghe câu nói đó từ Draco. Nhưng sao cô lại lo lắng. Xung quanh Draco bây giờ có biết bao cô gái xinh đẹp, giàu có. Tại sao lại nói thích cô? Cô sợ Draco chỉ đùa giỡn với cô, chỉ xem cô như một món đồ chơi.Đôi mắt màu hổ phách của Her như xoáy sâu vào đôi mắt màu bạc kia để tìm kiếm một câu trả lời cho câu hỏi của mình "Có thật không?" ."Tôi không tin!" Her lạnh lùng lên tiếng. Lời nói của Her như một lưỡi dao cứa sâu vào da thịt Draco khiến cậu khẽ nhăn mặt.Im lặng! Không gian và thời gian xung quanh họ như bị đông cứng. Chỉ có mưa là càng lúc càng lớn.Một tiếng bước chân đánh tan cái sự im lặng đến ghê người ấy.Draco bước ra mép hiên, đưa tay hứng một vốc nước mưa. Cậu chĩa đũa phép vào đó rồi thì thầm một câu thần chú. Như một điều thần kì vẫn thường thấy trong những câu chuyện cổ tích, nước trong tay cậu sánh lại thành một quả cầu.Her kinh ngạc nhìn Draco thực hiện câu thần chú đó- một bùa chú cao cấp. Her chỉ mới đọc chứ chưa thực hành bao giờ. Draco có thể thực hiện dễ dàng như thế chứng tỏ cậu ta đã biết quá rõ về nó."Cậu...cậu có thể làm được việc đó à?" Her lắp bắp hỏi khi Draco tiến đến gần cô với quả cầu nước trong tay."Tôi có thể làm tất cả vì cậu!" Draco nhẹ nhàng đáp. Cậu mở lòng bàn tay Her ra rồi đặt quả cầu trong veo và tinh khiết đó vào tay cô. "Cậu đã nắm được mưa rồi đấy!" Draco nhìn thẳng vào Her và nói "Và tôi đặt trái tim mình trong này!" Cậu chỉ vào quả cầu mỉm cười.Her nhìn sững vào quả cầu đang nằm trong tay mình. Mát lạnh. Đúng là cô đã nắm được mưa rồi."Draco..." Her ngước lên. Nhưng những gì cô định nói chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng thì đã bị chặng lại khi Draco đặt lên môi cô một nụ hôn. Her mở lớn mắt ngạc nhiên khi môi Draco chạm vào bờ môi mình. Nhưng rồi cô cũng từ từ khép bờ mi lại khi cánh tay Draco vòng qua eo và bàn tay cậu luồn vào những lọn tóc của mình. Mát lạnh như chính quả cầu cô đang cầm trên tay. Mềm mại và ngọt ngào chứ không đắng ngắt như thanh chocolate lúc nãy.Dường như lúc này thiên nhiên lại muốn chúc phúc cho họ hay sao .Mưa không còn dữ dội nữa mà nhẹ nhàng,tí tách rơi. Bầu trời quang đãng hẳn đi. Một vài tia nắng le lói phía chân trời.Một nhà văn người Đức đã từng nói "Không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu".Vậy tại sao ta không để nụ hôn đó trở thành vĩnh cửu .Như một cái đóng dấu cho bản cam kết "Mãi mãi bên nhau"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione