Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bước sang tháng hai rồi, chỉ còn vài ngày nữa là đến Valentine. Dạo này ngày nào trời cũng mưa, có vẻ như đến cuối tháng vẫn chưa kết thúc đợt mưa này đâu. Nhưng kệ, mưa cho mát trời đất, mưa cho cây tươi tốt, mưa cho cô đỡ buồn. Her nghĩ thế. Vì sao cô buồn? Cô cũng chẳng biết nữa. Có lẽ là do Draco chăng. Những ngày gần đây hôi con gái ái mộ Draco cứ thỉnh thoảng lại đến quấy rầy Her chỉ vì một lí do rất ngu ngốc: sắp đến Valentine rồi, chúng không muốn cô ở gần Draco, để chúng có được cơ hội tiếp cận cậu ta."Thì các người cứ đến cạnh cậu ta đi, tôi đâu có ngăn cản" . Chính xác là Her không có quyền để ngăn cản vì cô có là gì của Draco đâu. Chỉ là một người bạn, không hơn không kém. Trước đây thì khác thật vì chỉ có mình cô là bạn của Draco, nhưng bây giờ xung quanh cậu ta thiếu gì bạn, thiếu gì những cô nàng sẵn sàng làm mọi việc để được có cái vị trí như của Her bây giờ. "Thì các người cứ cố mà làm bạn với cậu ta đi, tôi đâu có cấm."Tức người ta lây qua tức mình, tự dưng chơi thân với Draco làm gì để người khác làm phiền mãi, Her quăng mạnh hòn sỏi đang nằm trong tay mình xuống đất khiến nó nảy bật lên và văng ra xa."Này, tính làm gì mờ ám mà ngồi đây một mình thế?" Giọng nói đã quá quen thuộc mỗi lần trêu chọc Her vang lên sau lưng cô. Bỗng dưng Her cảm thấy tủi thân khi nghe lại cái giọng đó, giọng nói mà đã hai ngày nay cô không hề nghe thấy. Her thấy mình đang cố gắng để kìm lại giọt nước mắt đang chực lăn xuống."Chẳng có gì cả!" Her vẫn quay lưng lại Draco, giọng cô nghẹn đi để giấu tiếng nấc đang muốn bật ra."Sao hai hôm nay tôi chẳng gặp cậu?" Draco vẫn hỏi bằng cái giọng tỉnh bơ."Không có gì!" Her đáp."Hay cậu bị ốm à?" Draco lo lắng hỏi, dợm bước tới gần Her."Cậu đứng yên đó đi!" Her nói khá lớn tiếng khi nghe tiếng chân Draco đang đến gần mình "Tôi không sao cả!" Cái cách hỏi han quan tâm ấy càng làm Her cảm thấy tủi thân. Sống mũi cay xè, Her chớp chớp mắt để ngăn những giọt lệ trào ra. Tại sao lai như vậy? Tại sao hai ngày nay không gặp bây giờ lại đến lo lắng cho cô? Tại sao không chìm vào cuộc sống hào nhoáng của cậu ta mà lại đến đây tìm cô?"Cậu làm sao vậy Her?" Draco vẫn bước tới, giọng lo lắng và đặt tay lên vai Her."Tôi không làm sao cả. Ai cần cậu quan tâm!" Her chịu không nổi nữa rồi. Cô quay phắt lại, hất tay Draco ra rồi hét vào cậu ta. "Cậu đi mà lo cho chính mình ấy, đừng để họ làm phiền tôi nữa. Cậu đã không gặp tôi hai ngày rồi thì đừng gặp luôn đi. Đến đây làm gì nữa?"Her chợt khựng lại khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Draco. Cũng phải thôi, cậu ta có tội tình gì đâu mà lại bị mắng thế này. Có chăng chỉ là do cậu ta quá hào hoa. Và có chăng thì người có tội là Her, ai bảo cô chơi với một công tử nhà quyền quí cơ chứ."Cậu làm sao thế? Tôi đã làm gì có lỗi à?" Draco giật mình khi thấy Her như thế.Một giọt lệ lăn dài trên má Her. Cô nghẹn ngào lên tiếng :"Xin lỗi, tôi đã vô cớ nổi nóng với cậu! Tôi đi đây." Rồi cô quay lưng bỏ đi để lại Draco vẫn đứng đó, ngơ ngác, không hiểu vì sao Her lại nổi giận với mình, lại còn khóc nữa.Her đang ngồi một mình trong một phòng học trống ở hành lang tầng 6. Cô làm sao vậy? Sao tự dưng lại nổi nóng và la hét với Draco như vậy? Cậu ta làm gì thì đâu liên quan tới cô. Cậu ta có là gì của cô đâu. Nhưng từ lúc nào cô đã cảm thấy Draco thân thiết với cô như Harry và Ron vậy? Từ lúc nào cô cảm thấy trống vắng khi không có Draco bên cạnh vậy? Không lẽ cô thích Draco à? Không phải. Chẳng qua là cô cảm thấy tủi thân khi Harry và Ron đều đã có bạn gái nên ít quan tâm tới cô hơn trước thôi. Cũng không phải. Đó là vì cô không thích Draco cứ bị một đám con gái vây xung quanh mà không để ý tới cô. Chuyện gì đang xảy ra với cô thế này?....Her chìm vào giấc ngủ trong những câu nói và hình ảnh của Draco...Còn Draco? Lúc này cậu đang đi tìm Her khắp trường. Câu muốn biết tại sao Her lại đùng đùng nổi nóng với cậu. Nhưng thật ra thì chính là vì lo lắng cho cô, chưa bao giờ cậu thấy Her mất bình tĩnh như vậy. Cậu muốn ở bên cạnh để an ủi cô. Chỉ thế thôi.Draco mở cửa từng phòng học trên hành lang tầng 6. Cậu đã tìm cả buổi chiều rồi nhưng vẫn chẳng thấy Her đâu. Đến phòng cuối cùng, cánh cửa mở ra, cậu thoáng thấy bóng ai ngồi trong đó. Là Her, cô bé đang ngồi môt mình ở góc phòng. Draco nhẹ nhàng đấy cửa bước và."Này, làm gì ở đây thế?"Draco cất tiếng hỏi nhưng chợt im bặt khi nhận ra Her đang tựa đầu vào cánh tay ngủ ngon lành. Cậu bước tới ngồi xuống cái ghế đối diện Her. Khuôn mặt cô bây giờ thật đáng yêu. Chân mày thanh mảnh, bờ mi dài cong vút, đôi môi nhỏ hồng hồng, mái tóc nâu dài phủ lên đôi má bầu bĩnh. Draco khẽ vén mớ tóc ra và lặng ngắm nét mặt thiên thần ấy.Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu rồi, dường như cũng đã máy tiếng đồng hồ hay có lẽ là nhiều ngày đã trôi qua, Draco ngắn Her đang ngủ trong im lặng. Có lẽ chỉ lúc này đây là cậu được ngắm Her như thế này thôi. Bây giờ Her còn xinh đẹp hơn cả đêm Vũ hội nữa. Lúc đó cô giống như một nàng công chúa, còn bây giờ lại trông như một thiên thần đang nghỉ ngơi vậy. Câu nhìn Her thật lâu để in sâu vào trí óc, in sâu vào trái tim hinh dágn lúc này như thể khi Her thức dậy thì hình ảnh đó cũng tan biến theo.Từ lúc nào cậu đã nghĩ Her là một phần cuộc sống của cậu vậy? Từ lúc nào mà tâm trí cậu luôn tràn ngập hình ảnh Her? Từ lúc nào mà cậu cảm thấy dường như cậu không thể không gặp Her? Her cười cậu cũng vui theo, Her buồn cậu lại thấy lòng đau nhói, nhìn Her mệt mỏi cậu lại rất lo lắng. Không lẽ .....Bỗng hàng mi dài động đậy, Her khẽ cựa mình thức giấc."Dậy rồi à? Ngủ ngon không?""Ai vậy?" Her dụi mắt hỏi."Ngủ nhiều quá đến cả giọng tôi cũng không nhận ra à?""Draco, cậu đến đây làm gì?" Her ngạc nhiên hỏi. Nhưng rồi cô như chợt nhận ra điều gì liền đứng dậy xách cặp bỏ đi."Chờ đã Her!" Draco đưa tay chụp cổ tay Her trước khi cô bước đến cánh cửa.Her dừng lại nhưng không hề quay lại nhìn Draco.Draco đứng đó, nắm thật chặt cổ tay Her như sợ cô sẽ biến mất như hồi sáng."Đừng đi Her, tôi muốn nói chuyện với cậu." Draco nài nỉ Her."Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả!" Her vẫn quay lưng lại Draco, cố giữ giọng lạnh lùng nhưng sao cổ họng cô nghẹn đắng, sống mũi cay xè, nước mắt chỉ chực tuôn ra."Đừng thế nữa!" Draco có cảm giác như một cái gì thật nhọn đâm vào lòng mình khi cậu nghe những lời nói đó từ Her. "Tôi không biết vì sao cậu giận tôi, nhưng chắc chắn là tôi có lỗi nên cậu mới giận. Tôi xin lỗi! Muốn giận mấy ngày nữa để tôi chìu?"Nước mắt. Her khóc thật rồi. Nước mắt cứ thế tuôn ra."Buông tay tôi ra!" Her lạnh lùng lên tiếng."Tôi xin lỗi!" Draco buồn bã nới lỏng tay mình ra. Nhưng sao cậu lại có cảm giác nếu mình buông tay ra thì Her sẽ rời khỏi cậu mãi mãi. Draco sợ. Sợ lắm!"Tôi nói buông tay tôi ra!" Her giật mạnh cánh tay mình ra khỏi bàn tay Draco rồi vụt chạy ra khỏi phòng.Draco đứng sững giữa căn phòng trống không, lạnh lẽo, nhìn theo hình dáng Her nhỏ dần trong mắt cậu. Mùi hương ngọc lan vẫn còn đó, vẫn phảng phất trên tay cậu. Nhưng sao cậu có cảm giác dường như mình vừa đánh mất thứ gì đó quan trọng lắm, quan trọng đến nỗi cậu không thể sống mà thiếu nó. Đừng đi! Her! Đừng đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione