Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc kéo dài đến gần nửa đêm vẫn chưa kết thúc, tụi nó khiêu vũ nhiều đến nỗi chân Her đã bắt đầu đau vì phải nhảy khá lâu trên đôi giày cao gót.

"Ginny, về kí túc xá không?" Her phải nói thật to vì tiếng nhạc bây giờ rất lớn.

"Không ạ! Em còn muốn chơi nữa! Về sớm làm gì, đã có ai về đâu!"

"Thế thôi, em chơi tiếp đi!" Her thở dài. Cô nhìn quanh, ĐSĐ vẫn đầy nhóc người. Her đi ra ngòai hiên ĐS và ngồi xuống một cái ghế đá gần chỗ cái bồn phun nước đã đóng băng đang lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo phát ra từ bên trong ĐS.

Her ngồi đó, suy nghĩ về những việc cô đã trải qua trong buổi tối kì diệu này. Her khiêu vũ cùng Draco. Cái cảm giác kì lạ đó đến bây giờ Her vẫn không thể giải thích nỗi. Nó khác với cái cảm giác của Her khi cô khiêu vũ với Krum hồi năm thứ tư. Lúc đó, Her cảm thấy tự hào nhưng lại lo lắng khi được khiêu vũ với một người nổi tiếng. Nhưng lần này, khi đứng cùng với Draco, Her thấy khác hẳn. Không còn là cảm giác tự hào mà là hồi hộp. Không còn là lo lắng mà là mãn nguyện. Không còn thấy ngượng nghịu mà là thoải mái và tự tin khi bước những bước nhảy tuyệt đẹp với Draco.

"Ra đây ngồi làm gì cho lạnh?" Giọng Draco thật ấm áp, vang lên sau lưng Her.

"Thế cậu ra đây làm gì?" Her nhìn Draco ngồi xuống cạnh mình.

"Ra chơi với cậu!"

"Chân tôi đau muốn chết rồi còn chơi bời gì nữa!" Cô vừa nói vừa đưa tay tháo giày ra và xoa xoa bàn chân đang đỏ tấy lên.

"Ai bảo nhảy cho nhiều vào?"

"Chứ không lẽ ngồi không xem mọi người vui chơi à?"

"Thôi, tôi không cãi nhau với cậu đâu!" Draco dàn hòa

"Cậu làm sao cãi lại tôi được mà đòi cãi!" Nhưng Her vẫn muốn trêu cậu ta.

"Đã bảo là không muốn cãi nhau mà!"

"Nhưng mà tôi thích thế! Cãi nhau với cậu vui lắm!"

"Cậu....." Draco quay sang định trừng mắt Her nhưng nhìn thấy cái vẻ mặt vui tươi của cô cậu chẳng thể nào lớn tiếng được, đành thở dài rồi quay mặt đi.

"Draco này!" Her gọi rồi ngả người dựa vào thành ghế và ngước nhìn bầu trời đêm tối hù.

"Gì?"

"Tôi không nghĩ là cậu có thể hòa nhập với mọi người nhanh như thế đấy!"

"Chớ không phải cậu bảo tôi phải làm thể à?"

"Ừ thì đúng là thế, nhưng tôi không nghĩ là nhanh như vậy!"

"Tất cả là nhờ cậu hết!"

"Nhờ tôi?"

"Uhm...Nhừ cậu mà tôi hiểu rằng cuộc sống này đầy màu sắc, ko chỉ xám xịt như tôi vẫn nghĩ. Nhờ có cậu mà tôi hiểu ra rằng không phải tất cả mọi người đều ghét tôi. Nhờ có cậu mà tôi có được những người bạn chân thành nhất, không tiếp cận tôi chỉ vì cái họ Malfoy. Nhờ có cậu mà cuộc sống của tôi thay đổi, tôi không còn cô độc nữa mà ngược lại, có những năm người bạn đáng yêu. Câu...cậu giống như một thiên thần hộ mệnh của tôi vậy, tôi nghĩ là mình không thể sống mà không có cậu." Draco nói một hơi không suy nghĩ để rồi cảm thấy ngượng vì cái câu nói cuối cùng của mình.

Nhưng Her chẳng thể nghe được câu nói đó vì cô đã ngủ quên trong lúc dựa đầu vào băng ghế đá mất rồi.

"Này Her, ngủ rồi à?" Draco khẽ lay nhưng cô không thèm nhúc nhích. Cậu khẽ mỉm cười và nghiêng đầu Her về phía bờ vai mình, để cô tựa vào đó ngủ ngon lành.
.......................................
Draco cứ ngồi như thế mặc cho thời gian trôi qua, vì bây giờ chính cậu cũng mong cho nó trôi thật chậm hoặc đừng trôi nữa thì càng tốt. Bởi vì đôi vai của cậu lúc này mang một nhiệm vụ vô cùng lớn lao, đó là điểm tựa cho giấc ngủ yên bình của Her.

"Her! Draco! Các cậu đang ở đâu!" Ron la toáng lên làm cho Draco giật bắn mình nhưng lúc này cậu chỉ sợ Her thức giấc.

"Ở đây! Cậu nói nhỏ một tí được ko!" Draco khẽ gọi Ron.

"Vì sao?" Ron hỏi nhưng rồi chợt nhận ra Her đang ngủ ngon lành trên vai Draco nên đưa một ngón tay lên miệng mình.

"Mọi người đâu?"

"Kìa kìa! Harry!Cho! Ginny!" Ron lại hét toáng lên và đưa tay vẫy vẫy ba đứa kia.

"Suỵt" Draco cáu.

"Quên!" Ron vội nói khi nhìn thấy vẻ mặt bực mình của Draco rồi đưa tay ra hiệu cho ba đứa kia im lặng.

"Chà, hóa ra hai người ngồi đây nãy giờ!" Ginny cười tinh nghịch.

"Her lại còn tựa vào vai cậu ta ngủ nữa chứ!" Harry thêm vào.

"Ngồi thế này mà không thấy lạnh à?" Cho nói.

"Lạnh làm sao được, ngồi cùng nhau ấm thế mà!" Ron trả lời Cho.

"Các cậu nói đủ chưa?" Draco nói và trừng mắt nhìn bọn kia đang cười khúc khích. "Gọi cậu ta dậy đi! Nặng vai quá!" Draco nói giọng lạnh lùng (cố ý nói thế cho người ta khỏi hiểu lầm í mà).

"Thì cậu gọi đi!"

"Her, dậy thôi! Đến lúc về kí túc xá rồi!" Draco lay lay Her.

"Sao, được về rồi à?" Her mở mắt ngay lập tức khi nghe thấy ba từ "Kí túc xá".

"Ừ, đi thôi!"

Ron đưa Cho về tháp Ravenclaw, còn Draco thì chia tay bọn chúng ở cái lỗ chân dung vào phòng sinh hoạt chung nhà Gry.

"Chúc cậu ngủ ngon, Draco!" Her nói nhỏ với Draco khi cậu nhìn cô bước vào sau lưng bà Béo.

"Cậu cũng thế!" Draco mỉm cười.

Draco đi một mình về hầm ngục Sly, vừa đi vừa cố lưu lại trong kí ức mình hình dáng Her tối nay, lúc khiêu vũ cùng cô, lúc cô tựa đầu vào vai cậu ngủ.

"Chỉ tại Ron, tự dưng đến phá!" Draco lầm bầm.

"Chào Draco!"

Một giọng nói vang lên sau lưng Draco, giọng nói này cậu đã vô cùng quen thuộc từ lúc nhỏ đến giờ nhưng từ đầu năm học này thì ít nghe thấy nó nữa nên thấy hơi gượng gạo khi quay lại nhìn cô gái có mái tóc đen đang đứng sau lưng mình trong bộ váy màu tím hoa violet.

"Pansy!" Draco nhếch mép.

"Là tớ!"

"Cô đến đây làm gì?"

"Đây là hành lang công cộng, tớ hoàn toàn có thể đến đây mà không cần xin phép anh!"

"Thế thì mời tiểu thư Pansy đi mau chóng nếu không sẽ can tội dây dưa với con trai tử thần thực tử đấy!" Draco lạnh lùng.

"Không, tớ muốn nói chuyện với cậu!"

"Cứ nói đi, tôi xin rửa tai lắng nghe.

"Cậu và Granger..."

Draco bỗng chột dạ khi Pansy nhắc đến tên Her.

"Có chuỵện gì không?"

"Tớ thấy cậu và cô ta có vẻ rất thân mật!"

"Có liên quan gì đến cô không? Cô đâu cần phải quan tâm đến tôi!"

"Đúng là không liên quan, nhưng tớ thấy rất lạ. Cậuchưa bao giờ có hành động như vậy đối với một cô gái khác, kể cả tớ!"

"Thì sao?"

"Vì cậu thích Granger!" Pansy thốt ra câu nói đó một cách nhẹ nhàng như thể điều đó là hiển nhiên vậy, nhưng nó lại làm Draco giật mình.

"Cô vừa nói gì?" Draco giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả. "Tôi mà thích đồ...đồ...máu bùn ấy hả?"

"Huh..." Pansy khẽ mỉm cười, nụ cười rất trong sáng, không chứa đựng sự toan tính như trước đây. "Cậu không thể nói ra được từ nào để xúc phạm Granger vì cậu thích cô ta. Cậu đừng tưởng tớ không nhận ra, tớ đã chơi cùng cậu từ lúc lên 5 kia mà!" Pansy lại mỉm cười khiến Draco giật mình một lần nữa.

"Cô tưởng tượng hơi quá rồi đó!" Draco cố gắng cười nhưng không thể vì chính cậu cũng không hiểu vì sao những lời Pansy vừa nói lại có tác động đến cậu như vậy. "Chẳng lẽ cô tôi có gì với Her à?" Cậu theo thói quen gọi tên Her một cách trìu mến.

"Cậu vừa mới gọi tên cô ta đấy thôi!" Pansy lại cười.

Draco im lặng vì không thể nói thêm gì nữa. Cậu cố gắng che đi sự bối rối của mình nhưng không thể.

"Draco,cậu biết không, từ lúc tớ bắt đầu nhận thức, mẹ đã nói rằng tớ phải trở thành bạn gái của cậu để hai gia đình chúng ta liên kết lại ngày một mạnh hơn. Nhưng khi ở gần cậu, tớ lại thấy rằng cậu là một người quá vô tình. Trong những năm học ở Hogwarts,tớ đi theo cậu chỉ vì mệnh lệnh của cha, chứ thật ra tớ thấy cậu thật nhàm chán. Đến cả lần cậu mời tớ đi dự Vũ hội giáng sinh đó, tớ cũng chẳng thấy tự hào khi được khiêu vũ cùng anh- người vẫn được bọn con gái tôn thờ."

Sự im lặng bao trùm cả dãy hành lang dài vắng người. Pansy bước tới gần Draco. "Tớ chỉ nói có thế thôi!" rồi bước đi.

"Khoan đã!" Draco nắm cổ tay Pansy kéo cô lại "Chẳng lẽ cô không ngăn cản tôi à?"

"Tớ lấy tư cách gì để ngăn cản cậu chứ? Bởi vì người tớ thích không phải là cậu và người cậu thích không phải là tớ."

"Thế người cô thích là ai?" Draco ngạc nhiên hỏi.

"Zabini!" Pansy đáp nhẹ nhàng "Chẳng lẽ từ trước tới giờ cậu không biết à?"

"Cái gì? Zabini á?"

"Ừ!"

"Thế mà tôi cứ tưởng..."

"Cậu tưởng gì? Cậu tưởng là tớ thích cậu à?" Pansy nheo mắt tinh nghịch "Tớ chưa bao giờ thích cậu cả!" Pansy cười thoải mái.

"Tôi cũng mong thế!" Draco cũng cười. Cho đến lúc này cậu chỉ cười như thế với hai cô gái :Her và Pansy.

"Tớ về kí túc xá đây!"

"Để tôi đưa cậu về!" Draco bỗng tốt bụng đột xuất.

"Uhm..." Pansy gật đầu rồi sóng bước cùng Draco đi về phía nhà Sly.

"Chuỵên cậu và Zabini bắt đầu từ khi nào?"

"Từ năm ngóai!"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện về Zabini và Pansy cho tới khi đề tài được chuyển qua Draco.

"Thế cậu và Granger thì sao?"

"Tôi đâu có thích cậu ta!" Draco đỏ mặt

"Tớ có nói cậu thích cậu ta đâu?"

"Tôi..."

"Hóa ra cậu thích cậu ta à?"

"..."

"Im lặng là đồng ý nhé!"

"..."

"Granger rất xinh, đêm nay cũng vậy, nhất là khi cậu ta tay trong tay khiêu vũ với cậu. Hai người rất đẹp đôi!"

"..."

Draco vẫn cứ nghe Pansy nhưng không hề trả lời hay phản bác vì những lời cô nói đều đúng cả. Trong lòng cậu vô cùng vui sướng vì...vì...vì gì nhỉ? Vì cái gì thì chính cậu cũng không biết nữa.
------------------------------------
Còn Her lúc này đang nằm một mình trong phòng ngủ vì cả Lavender lần Pavarti đều chưa về. Cô nằm đó nhớ lại những việc đã xảy ra tối nay. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ. Her khiêu vũ cùng Draco, ngồi ngắm trời đêm và nói chuyện với Draco, lại còn tựa vào vai cậu ta ngủ nữa chứ. Nhưng sao Her lại cảm thấy yên bình và ấm áp khi ngủ trên bờ vai vững chắc của Draco nhỉ? Chính cô cũng không thể giải thích nỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dramione