Chương 2: Hoang mang, sau đó tìm kiếm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển mắt, thời gian lặng lẽ trôi nhanh, Harry Potter hai mươi mốt tuổi bây giờ đã trở thành một thanh niên vô cùng hút mắt, cho dù cậu có dùng thần chú ngụy trang che đi vết thẹo có tính đại diện trên trán, thì cậu cũng bị nhận ra bởi đôi mắt xanh lá vô cùng đặc biệt.

Vết sẹo của Harry không hề bị biến mất theo cái chết của Voldemort, vết sẹo do Hắc Ma Pháp lưu lại không hề dễ chữa lành, bất kỳ vị bác sĩ nào cũng nhìn vết sẹo đó bằng ánh mắt sợ hại, đem nó như biểu tượng tượng trưng cho Cứu Thế Chú làm sao cũng không chịu trị liệu, may mắn là lúc này vết sẹo đó không còn đau nữa mà thôi, Harry đơn giản xem nó như là vết thương bị lưu lại trong quá trình chiến tranh.

Ba năm nay, cậu tiếp nhận chiếc ghế của cụ Dumbledore, dưới sự giúp đỡ của mọi người cùng nhau nỗ lực hồi phực lại Thế Giới Pháp Thuật, bọn tàn dư Tử Thần Thực Tử đã bị tiêu diệt hoàn toàn, điều này cũng nhờ vào hai Tử Thần Thực Tử cao cấp Severus Snape và Lucius Malfoy cung cấp tin tức. Qua chuyện này cách làm người thất bại của Voldemort đã được thể hiện ra, trợ thủ đắc lực như tay trái tay phải lại là người đầu tiên đứng ra cứu lấy cậu. Nếu người đầu lĩnh vô năng, vậy chúng ta lật đổ hắn đi là được. Không có ai vừa sinh ra đã thích làm nô lệ.

Trong khoảng thời gian đó, Harry vẫn luôn cố gắng tìm kiếm người đó, con người mà cậu luôn mong nhớ trong lòng, giáo sư độc dược của cậu, Severus của cậu... Cái tên mà lúc cậu sau khi tỉnh lại thì không còn thấy bóng dáng nữa – Cái tên nhát gan đó.

Harry cuối cùng cũng biết, trong thời gian cậu hôn mê người vân luôn chăm sóc cậu là ai. Cho dù Poppy không chịu thừa nhận, nhưng cái chất dầu nhớp nháp dính trên ga giường, đã rõ ràng bán đứng cái tên Severus cố chấp tất cả mọi thứ.

Mặc dù, gia đình Malfoy là những người duy nhất biết được Severus giờ đang nơi đâu nhưng lại sống chết cũng không chịu nói ra bí mật, cho dù là bị đe dọa hay dụ dỗ, Harry cũng vô pháp lấy được tin tức của Severus từ miệng bọn họ. Draco còn nói một cách vô cùng khinh bỉ, "Đầu sẹo, đừng có mơ tưởng đem những thứ mà ngươi học được từ chúng tôi áp dụng ngược lại trên người chúng tôi."

Đối với tin tức của Severus Snape, lời nói công bố ra bên ngoài công chúng là bởi vì tác dụng phụ của đỗ xà, anh đã mất đi ma lực mạnh mẽ của mình, không thể tiếp tục điều chế độc dược mà mình yêu mình, thương tâm quá độ nên đã rời khỏi Thế Giới Pháp Thuật đến Thới Giới Muggle học tập hóa học một loại môn học giống như độc dược.

Harry không tin cách nói này, thế nhưng khổ cái là cậu không thể rời khỏi, chỉ có thể trong thời gian rảnh chạy tám phương bốn hướng tìm kiếm khắp nơi, hy vọng với cách này có thể đem cậu vô tình gặp được giáo sư độc dược của mình, người thích ngâm mình trong phòng nghiên cứu trong hầm. Có lẽ anh sẽ trồng nấm ở trong một cửa tiệm độc dược âm trầm nào đó trong Hẻm Xéo biến thành một cây Severus nấm độc Snape.

Thỉnh thoảng, Hermione Weasley sẽ tổ chức một buổi họp mặt bạn bè, tất cả những người cùng tuổi đã có sức cống hiến trong chiến tranh cô đều mời, những người bạn từ bốn học viện đều tụ tập lại ở đây.

Harry vô cùng nhàm chán và lười biếng nằm trên cỏ, bên cạnh người cậu là mái tóc đỏ rực của một nhà Weasley và người vĩnh viễn cũng đối đầu với Ron – Draco Malfoy.

Khi tất cả mọi thứ đều đi vào quỹ đạo của nó, Harry cuối cùng cũng từ vị trí cao cao tại thượng rút lui về sau cánh màn, bây giờ cậu đồng thời nhận được lời mời từ Hogwarts, Thần sáng và đội tuyển Anh, nhưng cậu không có chút hứng thú nào với những nơi đó.

"Harry!" Ron tiểu đội trưởng thần sáng hưng phấn gọi to "Mình không hiểu tại sao cậu lại không chịu đến chỗ mình, chúng mình có thể cùng nhau duy trì trật tự xa hội, tiếp tục trải qua những điều vô cùng kinh hiểm kích thích."

"Cảm ơn, hai mươi năm trước mà mình sống đã đủ kích thích rồi." Harry không cho Ron một chút mặt mũi nào, lười biếng trả lời.

"Vậy cậu tiếp nhận chức vị giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đi, Ah... Hâm mộ cậu thật cậu được phép vào thư viện, phải biết nơi đó là nơi chứa đầy đủ sách nhất trên đất Anh này đó." Không cần nói, người vừa mới mở miệng mắt nhìn thẳng lên không trung đầy khao khát chính là Hermoine, phu nhân nhà Weasley, ngay khi đã là vợ người ta, cô ấy vẫn có tình yêu mãnh liệt đối với thư viện.

"Hogwarts ah..." Harry ngẩng đầu lên nhìn đám mây đủ mọi hình dạng đang trôi lững lờ trên trời cao, trong lòng xẹt qua một tia hoài niệm, "Nơi đó... không có người mà mình nhớ mong."

Người bên cạnh nhìn thần sắc mơ hồ của Harry, không biết phải an ủi như thế nào nữa, Ron vô cùng khoang thai bước đến bên Harry vỗ vỗ vai cậu, "Hay là cậu tham gia vào đội tuyển Anh đi, cậu bay tốt như vậy."

Cảm giác khi bay lượn, tự do tự tại, không có bất cứ điều gì ràng buộc, quả thật không tệ, nhưng... "Cảm ơn Ron, nhưng mình thích được tự do bay lượn hơn." Harry nhếch môi cười xấu xa. "Cậu đang hy vọng mình thay cậu đánh bại Krum đúng không?"

Ron bởi vì ngượng ngùng mà há hốc miệng ngốc nghếch nhìn chăm chăm người vừa mới trêu chọc mình.

Lúc này, người vẫn luôn trầm mặc Draco bỗng nhiên mở miệng, "Đầu sẹo, ta nhìn thấy tâm trạng của ngươi không đúng lắm, có cần... đi du lịch một thời gian không?" Đi thế giới Muggle đi."

Thế giới Muggle? Harry trong lòng nghĩ đến, người bạn xấu xa tóc bạch kim đang đứng trước mặt, nhìn cậu với cặp mắt kỳ lạ, là người biết được tung tích hiện tại của Severus. Có lẽ... Severus đúng là đang trốn trong một căn phòng thí nghiệm độc dược nào đó ở thế giới Muggle.

"Hi~ Arry." Fleur ỏng ẹo đi đến, dẫn theo đứa con gái xinh đẹp nhà cô đi qua góc bên đây.

"Oh... Trời ơi, lại đến nữa..." Cặp song sinh đồng thanh oán giận, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cái vòng tròn nhỏ này.

Draco hoài nghi nhìn vị mỹ nữ có thể khiến cặp sinh đôi không sợ trời không sợ đất này bị dọa cho bỏ chạy mất dép, nhưng theo hắn, Fleur ngoại trừ xinh đẹp một tí cũng không có gì đặc biệt ah.

Ron nhỏ giọng lầm bầm, "Con gái cô ấy mới ba tuổi... thì đã muốn gả nó cho Harry, Harry quá may mắn rồi, duyên với phụ nữ không tệ chút nào." Hermione nghe được một nữa liền nhịn không được vỗ một cái bốp lên lưng chồng mình, Ron quả thật là hết cứu rồi, chẳng lẽ anh ấy không nhận ra được hứng thú của Harry không phải ở phía bên đó sao?

Trán Harry đổ đầy mồ hôi khi chào hỏi với Fleur, cậu cố gắng tách khỏi cái hôn nồng nhiệt của đứa bé gái. Sau đó, bị yêu cầu phải chịu trách nhiệm vì đã cướp mất nụ hôn đầu đời của một đứa bé gái ngây thơ trong sáng.

"Arry cậu muốn đi du lịch sao? Có muốn đi Pháp không~ Tôi có thể làm hướng dẫn viên của cậu nha." Trong ngữ khí của Fleur mang theo giọng cười mê hoặc nhân tâm, xoa xoa mái tóc con gái mình, "Alice sẽ rất vui khi cậu đến làm khách đó."

"Fleur... Alice vẫn còn nhỏ, đợi nó lớn một chút sẽ qua thời kỳ theo đuổi thần tượng thôi. Mà... tôi thích đàn ông."

Con ngươi của Ron kinh ngạc trợn to lên, Hermione nhìn không được nữa bèn đập một phát lên đầu cậu ta, Draco bất lực trợn trắng mắt, Harry đáng chết, cái phương pháp từ chối con gái này đã quá lỗi thời rồi, kết quả học tập không hợp lệ, hắn sau khi tiến vào trạng thái của một giáo sư nghiêm khắc đã trực tiếp lờ đi sự u sầu trong ánh mắt Harry.

"Được rồi, nếu cậu đã khẳng định như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng." Fleur không hề để tâm cười cười, "Nhưng cậu không suy nghĩ đến Pháp du lịch sao? Ở đó chúng tôi cho dù là nam hay nữ đều rất đẹp đó nha~ mà còn rất lãng mạn nữa, loại hình nào cũng có, cậu không muốn đến thử một lần sao?"

"Không cần đâu, cảm ơn." Harry gấp gáp từ chối lời từ chối nhiệt tình trong mắt đa số người, cậu cho Draco một ánh mắt sau đó rời khỏi cái vòng tròn tóc đỏ, và cả đứa nhỏ Alice đang thổi bong bóng về hướng cậu.

"Draco, Severus đang ở thế giới Muggle đúng không?" Harry vô cùng nghiêm túc nhìn người bạn luôn tránh né chủ đề này trong hơn ba năm qua.

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Draco có chút không kiên nhẫn nhíu mày, "Đây là thái độ cầu người của ngươi sao? Đầu sẹo?"

"Draco!" Harry bực bội mở miệng, "Anh ấy đang ở đâu? Severus đang ở đaua?" Harry nhìn cái tên đang bị cậu kéo cổ áo trưng ra vẻ mặt 'đánh chết tôi cũng không nói', thái độ lập tức mềm lại, nhanh chóng hạ giọng nói thêm một câu, "Xin ngươi..."

Giằng khỏi tay Cứu Thế Chủ, Draco chỉnh lại quần áo, tao nhã vẫy vẫy những hạt bụi vốn không hề tồn tại trên vạt áo, nhìn dáng vẻ gấp gáp đến xoay quanh của Harry, sự khó chịu trong lòng mới dịu đi một chút, "Tôi không thể nói cho cậu nghe. Quan hệ của hai người, vẫn chưa tốt đến mức đó đâu, Potter."

Severus đáng chết, trong lòng Harry oán giận, từ lúc trước khi trận quyết chiến xảy ra cậu đã đề xuất một ý tưởng điên cuồng cuối cùng, hai người sau khi đã 'vận động', thì anh ta đã nhanh chóng gọn gàng đem cậu đá ra khỏi phạm vi hầm, đáng chết đáng chết! Không phải đã nói câu đó rồi sao, "Severus, anh dạy em cái gì gọi là yêu đi." Có cần phải như vậy không! Slytherin nhỏ mọn!

Draco phản phất như nghe được tiếng lòng không cam chịu của Harry, hắn thở dài một hơi, đây quả thật không phải là vấn đề nhỏ mọn ah... Cư nhiên mơ mộng đoạt được cha đỡ đầu của ta, hừ! Đầu sẹo ngươi còn non lắm! Phải trải qua thêm nhiều khỏa nghiệm nữa, nhiều khỏa nghiệm hơn nữa~ Draco ác ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro