Chương 2: Yêu ngươi là chuyện của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Yêu ngươi là chuyện của ta

Lại một năm trôi qua, Harry vẫn như cũ không có gì tiến triển.

Thái độ của Snape đối với cậu đã băng lạnh đến một cực điểm mới. Cả một năm, hai người cùng vào cùng ra, trao đổi có thể đếm được trên đầu ngón tay, Harry vẫn là dè dặt cẩn trọng đón ý nói hùa Snape, nhưng lại chỉ có thể đổi lấy câu rống giận bất đắc dĩ lại không kiên nhẫn của Snape.

"Ngươi còn muốn ở nơi này của ta bao lâu nữa!?"

Harry yên lặng trả lời trong lòng, còn muốn chín năm.

Lễ Giáng sinh năm nay, Snape quyết định cùng Harry tâm bình khí hòa nói chuyện.

Không hiểu sao, vừa nhìn thấy Harry bận rộn trong bếp, Snape liền cảm thấy phiền chán từ đáy lòng.

"Đủ, Potter, ta không cần ngươi đến đây làm gia tinh!"

"Nga, giáo sư, tốt, ông đợi một chút, lập tức xong rồi."

Harry tự động xem nhẹ lời Snape nói, tắt lửa, bưng canh nóng đến bàn ăn, vung vẩy đũa phép chỉ huy chỗ thức ăn còn lại bay đến trên bàn.

"..."

Snape không nói gì, ngồi xuống. Y sớm nên quen rồi, không phải sao? Mặc kệ y nói gì, tên quỷ khổng lồ đầu óc đầy rơm rạ này đều sẽ không thay đổi sự ôn nhu cùng kiên nhẫn chết tiệt trên mặt, thật giống như... y như một tiểu quỷ giận dỗi ngây thơ!

"Vị như thế nào?"

Vẻ mặt Harry cầu được khen ngợi nhìn Snape.

Khóe mắt Snape hung hăng giật, như thế nào y lại có cảm giác phía sau Potter có một cái đuôi nghoe ngẩy.

"Không tồi."

Snape khó có được ra vẻ đánh giá đúng tay nghề của Harry.

Nhưng, lúc y ngẩn đầu, nhìn thấy đôi mắt xanh biếc tràn đầy chờ mong, lại nghĩ đến cái gì, tay trái vô ý thức gõ gõ bàn, mở miệng:

"Potter, chừng nào ngươi trở về nhà cũ Black của ngươi?"

"Hắc, giáo sư, không cần nói cái này, đến, nếm thử salad!"

Harry nói y, cố gắng không nhìn thẳng vào y.

"Potter, ngươi đã là người trưởng thành, không cần giả ngây ngô! Đúng, ngươi thích ta, thậm là ngươi cho rằng ngươi yêu ta, nhưng trên đời này không có đạo lý ngươi yêu ta nhất định ta phải yêu ngươi, ngươi hiểu không? Không cần đem thời gian lãng phí lên người ta, ta không có khả năng chấp nhận..."

Dao nĩa rơi xuống thảm dày trên sàn, không một tiếng vang.

Snape trừng lớn mắt, khó có thể tin, có lẽ bởi vì khiếp sợ, y cũng không kịp thời đẩy ra Potter cả gan làm loạn.

Nhưng trên môi ẩm ướt ấm nóng rốt cuộc vẫn khiến y tìm về lý trí, Snape phẫn nộ đẩy Harry ra, ngã lăn ra mặt đất.

"Không, cần, làm cho, ta, ác, tâm, Potter!"

Snape xoay người rời đi, cánh cửa phòng thí nghiệm "rầm" một tiếng đóng sầm lại.

Harry hít một ngụm khí lạnh, được rồi, cậu có vận khí phi thường "tốt", ngã ngồi ngay ở chỗ dĩa ăn rơi xuống.

Dĩa ăn bén nhọn vừa vặn... đâm thương mông cậu.

Harry cười khổ, là cậu quá mau, khập khiễng trở về phòng, gian nan hướng đũa phép vào... ách, mọi người cũng biết tư thế này độ khó rất cao, tự trị liệu cho mình.

Kreacher xuất hiện, hiển nhiên bị vị trí bị thương của Harry làm cho hiểu lầm, thanh âm tràn đầy chờ mong nhìn cậu.

"Tiểu chủ nhân..."

Harry lắc đầu, Kreacher một mặt không dám tin, nhưng vẫn trước tiên rời đi.

Bên kia Snape, trầm mặc ngồi bên giường, có lẽ y nên đi làm một lọ ma dược để bình tĩnh lại? Có lẽ.

Cái hôn vừa rồi, phản ứng đầu tiên của y lại không phải là ghê tởm bài xích, mà là, ấm áp? Có lẽ y cô độc quá lâu nhưng là, dường như vừa lùi lại y liền cảm thấy chán ghét, cũng không cách nào bỏ qua, y làm sao lại có thể sinh ra cảm giác với đầu cự quái kia, đó là con trai của Lily, của Lily và James Potter, con trai của Potter.

Nhất định là do y tịch mịch, nhưng cứ cho là như vậy, y cũng không có khả năng đi chọn tên quỷ khổng lồ này.

Năm thứ ba, năm thứ tư, năm thứ năm,...

Trong nháy mắt, đây đã là năm thứ tám, Harry chỉ còn hai năm nữa nhưng cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thay đổi.

Nhưng hai năm này, Lucius Malfoy đã bắt đầu an bài đối tượng cho Snape, dù có một đối tượng theo đuổi là cứu thế chủ thì cũng không thể ngăn Lucius Malfoy quan tâm đến hôn sự của bạn tốt của hắn.

Lễ Giáng Sinh năm nay, Snape bị Lucius buộc đi cùng với lời thề son sắt sẽ tìm cho y một người phụ nữ khiến y vừa lòng. Phải, hai năm nay, Lucius vẫn chưa tìm được người khiến Snape vừa ý.

Harry cuộn mình trong góc phòng, tắt đi toàn bộ đèn trong phòng, mặc cho bóng tối bao vây bản thân, đau lòng đến hít thở không thông.

Lucius Malfoy, Draco, Hermione, Ron, giáo sư McGonagall, bọn họ đều từng khuyên cậu từ bỏ, có trực tiếp có uyển chuyển, nhưng biện pháp của Lucius Malfoy hẳn là trực tiếp nhất, nghe nói, lần này hắn tìm đến một người phụ nữ... giống hệt Lily năm đó, từ tính cách đến ngoại hình đều không sai biệt bao nhiêu.

Harry không nguyện ý nhất, cũng không dám đối mặt nhất, chính là mặc kệ cậu cố gắng bao nhiêu vẫn không thể so sánh với người mẹ đã qua đời của cậu, Lily Evans Potter.

Đúng vậy, mặc cho mẹ cậu đã gả cho cha cậu, Snape vẫn như cũ yêu nàng.

Tám năm nay, lần đầu tiên Harry cảm thấy vô vọng mãnh liệt như vậy, đối diện với tử vong, chung quy cậu vẫn chưa đủ hờ hững, cậu vẫn sợ hãi, không cam, có lẽ pháp thuật hắc ám kia đáng sợ nhất ở điểm này, làm cho người ta hãm sâu vào tuyệt vọng lại không ngừng trông chờ vào một hy vọng mong manh.

Dumbledore từng nói qua: "It really is like going to bed after very, very long day. After all, to the well – organized mind, death is but the next adventure. (Nó chỉ giống như việc lên giường sau một ngày rất, rất dài. Sau tất cả, với một đầu óc được tổ chức tốt thì cái chết cũng chỉ là một chuyến phiêu lưu khác.)"

Nhưng, cậu cỡ nào sợ, sau khi chuyến phiêu lưu này bắt đầu, cậu vẫn sẽ không nhìn thấy người cậu muốn thấy.

Những năm gần đây Kreacher xuất hiện ngày càng thường xuyên, còn có hai năm, chẳng lẽ lão sẽ lại phải trơ mắt tiểu chủ nhân rời đi? Trong tiềm thức của gia tinh già cả, Kreacher đã dần đem Harry thành Regulus, không được, lão nhất định phải bảo vệ tiểu chủ nhân!

Kreacher ở nhà Black cũ cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc tìm được thứ lão muốn tìm, một loại vani, một loại vani đốt lên sẽ trở thành dược thảo vô sắc vô vị.

Công dụng...

Gặp mặt sau, Snape lòng tràn đầy không kiên nhẫn, miễn cưỡng hoàn thành chức trách của thân sĩ, đưa người phụ nữ ôn nhu quá mức, hòa thuận quá mức, thậm chí đôi mắt xanh lục giống như Harry ngoan ngoãn phục tùng y quá mức tặng trở về.

Đúng vậy, y không thích cô gái này, thậm chí còn không muốn ở cùng nàng thêm một lúc, đi ra quán Bar, nhìn thấy hết tầm mắt đều là trang sức Noel, y mới nhớ ra hôm nay... lại là Giáng Sinh.

Snape hậu tri hậu giác nhớ đến, y cùng tên quỷ khổng lồ kia nói chuyện một lần kia đã là tám năm trước, Potter cũng đã hai mươi lăm tuổi, cậu không nên đem thời gian lãng phí trên người y, mấy năm nay, Snape đã quen ở Lễ Giáng Sinh hôm nay, thử thuyết phục Potter một lần.

Cứ việc chuyện này đều không thành công, ... khụ , mọi người có thể xem như truyền thống lễ Giáng Sinh giữa hai người họ.

Thói quen thật là một thứ đáng sợ, cứ việc y đối với tên quỷ khổng lồ này không có lý do chán ghét, nhưng y cũng đã quen với cuộc sống như vậy, y chán ghét, nhưng không thật sự bài xích có một Potter làm bạn.

Rất kỳ quái đi? Nhưng đây lại mâu thuẫn như vậy.

Dù sao, y bảo hộ đứa nhỏ này đã mười bảy năm đằng đẵng,... a không, giờ có lẽ là hai mươi lăm năm?

Ôm tâm tình phức tạp, Snape độn thổ về Đường Bàn Xoay, phát hiện trong nhà cũng không có sáng đèn.

Một mảnh tối đen.

Potter... đi rồi? Không có nhà.

Nhận ra, nháy mắt làm trái tim Snape ngừng đập, y hẳn nên vui mừng. Lần này không đợi y thuyết phục, Harry Potter rốt cục thức thời lăn!

Như vậy đối với mọi đều tốt! Không sai!

Mở cửa, Snape cũng không bật đèn, dựa vào cảm giác trở về phòng ngủ của y.

Vốn, y ở một mình, không cần làm độc dược mà nói, đối với căn nhà từ nhỏ lớn lên y tự nhiên không cần bật đèn.

Nga, đây là cái Gryffindor gọi là yêu đi? Không có gì hơn.

Snape khinh thường hừ lạnh, bất quá là... tám năm? Đảo mắt, đã tám năm? Snape đột nhiên cảm giác bị thứ gì đó chặn ngang cổ họng, có chút khó chịu, nhưng lại không biết vì sao, đã tám năm, y cũng không yêu tiểu tử kia.... Thế nhưng giờ cậu đi rồi, y lại...

Không tự giác, Snape có chút bất ổn hít sâu mấy hơi. Đột nhiên, dưới thân dâng lên cảm giác khô nóng, làm Snape sinh ra cảnh giác, không tốt, có người tới.

Snape hận tính cảnh giác của mình thế nhưng lại thấp như thế, y trúng chiêu, cẩn thận dựa vào vách tường mà đi, không thể đem lưng không phòng bị lộ ra trước mặt địch nhân, thế nhưng, Snape lại nghe được tiếng thở dốc đè nén.

"Lumos!" Snape nâng lên đũa phép, lại nhìn thấy Harry vốn bị y cho rằng đã rời đi.

Cũng không rõ ràng tâm tình của mình, nhưng là, có một loại cảm giác thoải mái, may mắn, thả lỏng, thế nào cũng không ức chế được.

Harry vô lực ngã lên tấm thảm đen trên sàn, không yên mà khẽ kéo quần áo của chính mình, da thịt trắng noãn dưới ánh sáng mỏng manh phát ra quầng sáng nhợt nhạt, Snape không tự chủ ngồi xổm xuống, vươn tay thăm dò chạm vào đôi má nóng hổi của Harry.

Đang bị dày vò trong dục hỏa, Harry chạm đến lạnh lẽo liền giống như lữ khách trong sa mạc gần chết tìm được ốc đảo.

Harry bất lực lẩm bẩm tên Snape, giọng nói vô lực mà khàn khàn mang theo dụ hoặc độc đáo, Snape nghe được rõ ràng tiếng mình nuốt khan trong bóng tối, cảm giác mà mọi nam nhân đều quen thuộc, tự nhiên y cũng không nhận sai.

Rốt cuộc, nhà Black trước sự xuất hiện "kì diệu" của Sirius, cũng được xưng là "vĩnh viễn thuần túy Black", có thể được Kreacher hầu hạ qua ba đời gia chủ lấy ra vani, dược hiệu hiển nhiên không thể khinh thường.

Tất cả những gì phát sinh kế tiếp, tự nhiên đều là thuận lý thành chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro