Chương 3: Mười năm, một hồi mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 3: Mười năm, một hồi mộng

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên, Harry và Snape cùng trong một nhà, một căn phòng, một chiếc giường đồng thời tỉnh lại.

"P... Potter?"

Snape thanh tỉnh, không hề nghi ngờ, cùng y đồng thời tỉnh giấc, đồng dạng quang lỏa, người theo đuổi của y, cứu thế chủ, trên người đầy dấu hôn ngân mờ ám, cùng với trong phòng đầy hương vị phóng dục không có người thứ ba làm đến.

Nhưng, điều này làm sao có thể?

Đấy là Potter y căm ghét nhất, y không có khả năng... trong nội tâm cảm thấy một loại quỷ dị thỏa mãn quái dị quấn lấy cảm giác chán ghét.

Harry mê mang nhìn bốn phía, sau đó, đột nhiên nhận ra cái gì, mặt liền đỏ bừng,

"Ách, giáo sư, em... Này, không phải em làm..."

Nhưng chính bởi vì câu này, Snape nghi ngờ nheo mắt,

"Có ý tứ gì, ngươi làm cái gì? Potter, nguyên lai..."

Snape dùng sức nắm chặt cằm Harry,

"Ngươi thèm khát như vậy, hao hết tâm tư leo lên giường của ta, hm?"

"Không, không phải em!"

Harry khó chịu quay đầu, dùng sức giãy thoát,

"Em đã nói không phải em!"

Lúc này, "bùm" một tiếng, Kreacher xuất hiện cùng với tiếng hô to hưng phấn,

"Nga, Kreacher thành công! Tiểu chủ nhân với ngài Snape cùng nhau! Thật tốt quá!"

"Potter! Kiêu ngạo cùng dũng khí Gryffindor của ngươi đâu! Ta mặc kệ vì sao ngươi cho rằng dùng loại thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này có thể khiến ta yêu ngươi, nhưng, hiện tại, ta nghĩ ta không thể tiếp tục ngươi ở lại đây, cút về nhà cũ Black của ngươi! Ngươi có thể tiếp tục nghiên cứu loại ghê tởm hạ đẳng chiêu số này, chúc ngươi sớm ngày trèo lên giường của nam nhân vừa lòng ngươi!"

"Merlin! Kreacher làm cho ngài Snape tức giận, Kreacher không phải là gia tinh tốt!" Kreacher thất kinh bắt lấy trụ giường bắt đầu đập đầu, còn ở trên giường hai người chỉ cảm giác được lay động.

"Chết tiệt! Potter! Bắt nó dừng lại!" Snape rống giận.

"Kreacher, ta lệnh cho người về trước!" Harry chống eo bủn rủn, mệnh lệnh Kreacher dừng loại hành vi gián tiếp giết chủ này.

Vẫn tốt, khi nhận được rõ ràng chính xác mệnh lệnh, Krecher chấp hành lực có nhất định độ cao, bất quá, phòng an tĩnh lại lại làm Harry hối hận.

"Như vậy, lấy đi hành lý của người, Potter, cút đi ra..." Snape khô cằn nói.

"Không cần!" Harry hét chói tai, đánh gãy lời của Snape chưa nói xong, cậu hoảng sợ mà mang theo khẩn cầu nhìn Snape, "Không cần đuổi em đi, giáo sư, em..." Harry nhắm chặt mắt, "Chỉ cần hai năm, nếu, nếu hai năm sau, ông vẫn không yêu em, em sẽ... Sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt ông, sẽ không bao giờ lại xuất hiện quấy rầy ông."

"Không cần hai năm, ngay hiện tại ta có thể nói với ngươi, ta vĩnh viễn cũng không có khả năng yêu..." Snape cảm giác được trong mắt Harry sắp đầy tràn ra tuyệt vọng cùng bi thương, tâm đột nhiên hung hăng rút một chút, cũng không chịu khống chế, lời đả thương người vẫn thốt ra, nhưng, đến cuối cùng y không có nói hết, nhịn xuống xúc động," Well, ta hy vọng hai năm sau, ngươi có thể tuân thủ lời hứa của ngươi, Potter."

Snape nhặt lên quần áo trên mặt đất, sau đó nhìn đến một thân chật vật của Harry, cương hạ(???), khô cằn mở miệng, "Đi tắm rửa, Potter."

Ngày kế tiếp, quan hệ giữa hai người khôi phục đến so với tám năm trước còn mất tự nhiên hơn.

Mỗi buổi sáng, Harry làm xong bữa sáng, cũng không thể giống như trước kia cùng trong phòng dùng cơm cùng một người khác.

Vài lần, Snape đều đứng ở trong góc phòng ở, nhìn thân ảnh Harry bận rộn, biểu cảm phức tạp, y cũng không biết vì sao, rõ ràng y luôn luôn khát vọng loại này, ấm áp của nhà, rõ ràng, y... cũng không phải thực bài xích tên quỷ khổng lồ này làm bạn, nhưng là moioxi khi nghe người này nói chuyện, ở chung, y đều cảm thấy một cỗ không thể ức chế tức giận cùng ghetsm chẳng lẽ, y nên thử xem Bế qua bí thuật?

Nếu không phải Chúa tể Hắc Ám đã chết thành cặn bã, y thực sự sẽ hoài nghi, chính mình có phải hay không có thể cảm nhận được tức giận không phải của chính mình, tựa như năm đó, quỷ khổng lồ Gryffindor kia thường xuyên mơ thấy kì quái mộng, sau đó không thể không đến lãng phí dược vô mộng của y.

Nga, nhìn thấy tên quỷ khổng lồ này bị vài cái ác mộng làm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch chạy đến hầm, tâm tình y phi thường sung sướng.

Có lẽ, y cũng hưởng thụ cảm giác bị Potter toàn tâm ỷ lại, nhưng là, vì sao hiện tại... Snape luôn cảm giác được, tựa hồ có một loại lực lượng quấy nhiễu cảm xúc của y, bởi vì, cho dù y chán ghét tên quỷ khổng lồ này nhưng chán ghét cũng không nên mãnh liệt như thế, lần đầu tiên, Snape sinh ra hoài nghi với phán đoán của chính mình.

Nhưng mà, lại một năm trôi qua, Snape cái gì cũng không nghiên cứu ra, đúng vậy, y không có khả năng nghiên cứu được, khế ước ma pháp kia có một loại hiệu lực tương tự bùa Xem nhẹ, cam đoan người bị thi rủa hoàn toàn không biết gì về pháp thuật này, thẳng đến... người thi rủa ra đi.

Harry đã lập kế hoạch, một năm sau, không để lại phiền toái cho bất cứ ai, rời đi thế giới này.

Đúng vậy, còn có một năm cuối cùng, cậu sẽ lại không nhìn tới bạn bè, cùng với, cái người luôn trưng ra sắc mặt cho cậu xem, đúng vạy, cậu thậm chí cả cái gọi là kiếp sau cũng không có.

Hary không lại cả ngày ở trong nhà, cậu bắt đầu thường xuyên đi thăm những bạn bè, giáo sư mà cậu quen.

Đứa nhỏ của Hermione và Ron là con trai đỡ đầu của cậu, tên nhóc đó gọi giòn tan một tiếng "Cha đỡ đầu" làm cho Harry lại nghĩ đến nhiều năm trước, có một người nam nhân luôn tươi cười đến bất kham, phóng khoáng bừa bãi lại luôn vì cậu dự tính mọi thứ... cha đỡ đầu của cậu, Sirius.

James đối với Harry mà nói, là cha, cũng là một tồn tại chưa bao giờ gặp mặt, sùng kính nhìn lên, mà Sirius lại là người cho cậu thật sự cảm nhận được tình cha.

Ha, Sirius, chú thậm chí ngay cả một bức họa cũng không lưu lại cho con, Harry nghĩ nghĩ, như vậy cậu cũng không cần lưu lại bức họa là tốt nhất, cái gì cũng không lưu lại, như vậy, thời gian dài, mọi người cũng sẽ quên đi cậu.

Harry lại đi một chuyến đến Hogwarts, Minerva còn đảm nhiệm hiệu trưởng, mỗi ngày đều tìm bức họa Dumbledore càu nhàu, cố gắng thuyết phục Snape làm hiệu trưởng kế tiếp.

Trelawney lạnh lùng điên điên khùng khùng, tiên đoán ngày Harry tử vong, Harry cười khổ, bây giờ cậu không cần bất luận cái gì tiên đoán, chính cậu đã tính được thời gian cậu còn lại.

Giáo sư Flitwick và giáo sư Sprout cẫn như cũ tinh lực dư thừa, Filch cùng phu nhân Noris của hắn vẫn cứ thích đi bắt những động vật nhỏ dạ du, ân, thành viên chủ yếu vẫn là sư tử nhỏ nhà Gryffindor tràn ngập tinh thần mạo hiểm.

Harry một chút một chút, mang đi dấu vết mình từng dừng lại, từng đi qua cũng từng tồn tại, bao gồm cả căn nhà ở Đường Bàn Xoay.

Đây là con đường cậu đã chọn, không quan hệ, Gryffindor dũng cảm tiến tới, sẽ không hối hận.

Snape trầm mạc nhìn một loạt hành động của Harry, nga, hai năm, còn lại không bao nhiêu thời giam, nên cậu muốn bỏ chạy? Quỷ khổng lồ này rốt cuộc muốn cút khỏi sinh hoạt của y? Y chẳng lẽ không cao hứng, nhưng là cảm giác mất mát cùng phẫn nộ mãnh liệt chết tiệt này là chuyện gì xảy ra?

Y thế nhưng lại có cảm giác bị vứt bỏ, này đây cũng quá vớ vẩn! Rõ ràng, y hẳn nên là người cao hứng nhất?

Harry thu thập không sai biệt lắm rồi, cậu lưu luyến, muốn lại liếc nhìn một cái địa phương mình đã đợi mười năm, có lẽ là cậu vọng tưởng, bao nhiêu yêu chết đi sống lại người yêu lại không có thể để ma chú này ảnh hưởng, cậu làm sao có thể yêu cầu một cái vốn luôn chán ghét cậu... Lão dơi già đầy dầu, dưới sự ảnh hưởng của ma chú, còn có thể yêu cậu?

Cậu đã sớm biết, không phải sao? Vừa quay đầu lại, tầm mắt của cậu ngoài ý muốn giao với tầm mắt của Snape, trong đó có một loại y xem không hiểu suy nghĩ sâu xa.

Nhưng mà, rất nhanh, Snape liền quay đầu tránh.

Cuối cùng một ngày, hoặc là nói, hai mươi tư giờ cuối cùng, vẫn đến.

Harry lấy được ma Vani từ Kreacher, mang theo một chút liều lĩnh điên cuồng, cậu đốt nó, vào khoảng khắc đầu tiên Snape trở về, cậu đã dính lấy trên người Snape, ánh mắt có chút mê ly, "Giáo sư, ông xem, lần này mới là em làm, hắc, lần trước ông oan uổng em, nha, vì không để ông cảm thấy áy náy, cho nên, lần này, em quyết định không để ông oan uổng em. Được không?"

Snape trầm mặc, y vĩnh viễn không nắm giữ được Potter, chết tiệt quỷ khổng lồ này, y vĩnh viễn không biết bước tiếp theo cậu muốn làm cái gì.

Như đêm hai trước, điên cuồng, nhiệt tình, triền miên, khi cuối cùng hai người phóng ra dục vọng, Harry cúi đầu mà thở dốc, lớn mật mà vô cùng thân thiết tiến đến bên tai Snape, "Do you love me, Profe... Sev?"

Snape đột nhiên không biết chính mình nên nói gì, y, rốt cuộc yêu hay không yêu Potter?

Y không thể phủ nhận, cho dù đến giờ phút này, y vẫn là, đối với người bên cạch mang đến ấm áp có một loại không hiểu chán ghét, theo bản năng lại tham luyến phần ấm áp này, y, thực sự không rõ chính mình cảm giác.

Cho nên, câu trả lời của y... Snape trầm mặc lật người, tạm thời không muốn đối mặt với vấn đề chính y cũng không biết này.

"Như vậy a... ta đã hiểu." Harry cười nói.

Nội tâm Snape dâng lên một cỗ phiền chán, biết? Cậu biết cái gì? Chết tiệt chính y cũng đều không hiểu.

Rõ ràng chán ghét, lại vẫn cứ khát vọng lại gần.

Nhưng mà, y vừa định phản bác cái gì, lại nghe đến còn hơi khàn khàn thanh âm, "Stupefy (Choáng)!"

Potter chết tiệt! Lên giường còn mang đũa phép!

(Ally:... đụng em thì không phải bùa Choáng đâu giáo sư!)

Harry lẳng lặng nhìn gương mặt mê man của Snape, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

Lại để cho cậu liếc nhìn một cái đi.

Nhưng là, ngay cả cái câu "Look at me" kia cậu cũng không cách nào nói.

"Giáo sư... Không, Sev, ta phải đi, Gryffindor luôn giữ lời hứa, đúng không? Ta, sẽ không trở ngại ngươi đi tìm hạnh phúc, nga, đừng lại tìm một cô gái tóc đỏ mắt xanh..."

Không cần đem cuộc sống của ngươi, đều chỉ xoay quanh trên người hai cái Potter.

Harry nhìn quanh bốn phía, được rồi, toàn bộ trong phòng, có quan hệ với cậu cũng chỉ còn mình cậu, cùng với, nam nhân đang mê man này.

Như vậy, hết thảy, dừng lại ở đây đi.

Lời tác giả: Khai ngược bộ phận cũng đã sắp xong.. Ân, thực sự..

z*8M8{ZF*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro