Chương 4: Can you hear me?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Can you hear me?

Dường như mơ một giấc mộng thật dài, làm Snape tỉnh lại, y cảm giác được , tựa hồ có cái gì không giống, rất khó dùng lời diễn tả, thật giống như thoát khỏi một vết thương không trở ngại vận động, đã không còn có cảm giác bực mình, một loại có cái gì quấy nhiễu cảm xúc của y phiền chán đã không có.

Căn nhà ở Đường Bàn Xoay được quét dọn phi thường sạch sẽ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt tiến vào, chói lóa mà ấm áp, lúc này, Snape đột nhiên phát hiện, hiện tại đã là giữa trưa, khả... Nhưng đã không có người mỗi ngày thúc giục y rời giường dùng bữa sáng xuất hiện.

Mang theo một tia hoảng loạn, y xuống giường, đẩy cửa ra, không... không thấy, trên tường không thấy hai cái áo khoác màu nâu đỏ, đi đến toilet, bên trong vốn có khăn lông, cái cốc, bàn chải đánh răng, khăn tắm của một người khác, cũng không thấy.

Trong không khí, tựa hồ còn lưu lại ấm áp của Harry, cùng với đầy phòng tịch mịch cũng không chút tương xứng.

Phòng bếp, phòng kho, phòng khách, mọi thứ của Harry đều không thấy.

Snape nhìn lại phòng kho giống như mười năm trước, thất thần lui về sau mấy bước, rời đi sao? Lần là... Triệt để rời đi?

Hết thảy bài trí cùng mười năm trước không sai khác mấy, chính là, lần này, sẽ không lại có một cứu thế chủ mặt dày, vô sỉ kéo vali đến.

Hung hăng nhắm lại hai mắt, lại dè dặt cẩn trọng mở ra, trước mắt mọi thứ vẫn không có bất cứ thứ gì thay đổi.

Lúc này, đột nhiên tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

Snape ngẩn ra, ha, đã quên này nọ? Còn dám trở về?

Sau đó, dùng tốc độ mà chính y cũng kinh ngạc ra mở cửa.

Nhưng, bên ngoài lại không phải người mà y nghĩ đến, là Lupin.

"Snape! Harry có hay không ở chỗ anh, tôi muốn gặp nó, nhanh chút!" Người sói luôn luôn tao nhã cũng mất đi phong độ, đầy mặt lo lắng.

"Cậu ta không ở, đi rồi."Snape tâm tình phiền chán, y còn muốn biết quỷ khổng lồ này rốt cuộc đi đâu, vì sao còn đi hỏi y?

Nhưng, biểu cảm của Lupin làm y cảm giác được không thích hợp.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hôm nay, Gringotts cử yêu tinh đến nói với tôi, Teddy kế thừa toàn bộ gia sản nhà Black, tôi biết Harry từng nói sẽ để Teddy... Nhưng, loại kế thừa này điều kiện tiên quyết ... Harry rốt cuộc đi nơi nào? Đã xảy ra cái gì?" Lupin vội vàng, có một khả năng nhưng anh ta không muốn nói ra miệng, anh ta chỉ cần có thể nhìn thấy Harry, vậy chính là yêu tinh Gringotts sai lầm mà thôi.

Cho dù, yêu tinh Gringotts chưa từng sai lầm.

Hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên làm cái gì bây giờ, đúng lúc này, một con cú mèo bay tới, ném xuống một tờ Nhật báo Tiên Tri.

Tít đầu trang - Cứu thế chủ Harry Potter đột ngột phát bệnh tim qua đời ngày hôm nay, St. Mungo cho rằng đây có thể là do một loại bệnh di truyền, chính là trước đó cũng không có dấu hiệu gì.

Lễ tang cử hành vào lúc bốn giờ chiều.

"Merlin... Này..." Mặt Lupin trắng bệch.

Ngay sau đó, Snape Độn thổ đến thung lũng Godric, quả nhiên, không ngoài dự kiến thấy được một vài phóng viên và bác sĩ St. Mungo vây quanh Harry nằm trong quan tài đá, gương mặt cậu an tường, dường như chỉ đang ngủ một giấc mà thôi.

Sự tình đến quá đột nhiên, mọi người lại đều biết cứu thế chủ không có thân nhân ở thế giới phép thuật nên đám tang của cậu được nhà Weasley và Bộ Pháp Thuật cùng nhau tổ chức.

Quyết định này rất vội vàng, địa chỉ lễ tang cũng không có thông báo ra ngoài, vài người được báo cũng chỉ có vài người bạn thân nhất của Harry.

Ron, Hermione, Ginny, Neville, còn có, Draco.

Cũng khó được, Harry không ở cạch, bọn họ cũng không gây gổ.

Nga, đúng, Harry mất rồi.

Những người có mặt thấy Snape đến đây đều hơi hơi trợn mắt.

Draco lại là nhướng mày.

Bọn họ cũng chưa có thông tri cho Snape, dù sao, họ đều biết Snape chán ghét Harry.

"Giáo sư, em yêu ông."

"Chỉ cần hai năm, hai năm sau, ông vẫn không yêu em, em sẽ vĩnh viễn biến mắt trước mặt ông."

"Do you love me, Profe... Sev?"

"Do you love me?"

"Do you love me?"

"Vĩnh viễn biến mất trước mặt ông."

"Vĩnh viễn biến mất."

"Sẽ không bao giờ xuất hiện quấy rầy ông."

"Rốt cuộc..."

Snape có chút hoảng hốt, y như thế nào trả lời? "Well, ta hy vọng, hai năm sau, ngươi có thể tuân thủ lời hứa của ngươi, Potter."

Mỗi một tiếng, mỗi một câu.

Lời nói còn văng vẳng bên tai mà người đã không còn thấy.

Tốt, thật sự là Gryffindor tuân thủ lời hứa.

Nội tâm đột ngột bị bi thương đánh úp, dường như muốn hít thở không thông, y không tin cái gì mà bệnh di truyền của muggle nực cười, quỷ khổng lồ này chết chắc chắn có liên quan đến y.

Có lẽ là do trong lòng có một loại dự cảm không rõ, có là nhiều năm như vậy y hiểu biết Harry, tóm lại, trong lòng mơ hồ biết, nếu tên ngu ngốc kia nhất định muốn chết, chắc chắn sẽ chọn chết ở thung lũng Godric.

Nơi này, là Lily cùng tên Potter kia ra đi, cũng là Dumbledore ngủ say.

Tên ngu ngốc này nhanh như vậy muốn vội vã gặp họ?

"Kẻ thù cuối cùng cần tiêu diệt là tử vong."

"Trân bảo nơi nào, tâm nơi đó."

Như vậy, trên mộ bia của ngươi muốn viết gì?

Không thể không dùng tới Bế quan bí thuật, hai mắt Snape trống rỗng, động tác thong thả, cầm lấy cúc trắng bên cạch, cúi người, kiệt lực khống chế được bàn tay run rẩy nhè nhẹ, đem đóa hoa kia đặt trước ngực Harry, sau đó, rời đi.

Trong phòng ở Đường Bàn Xoay, không khí lạnh như băng, lẫn vào nồng đậm mùi rượu, làm mũi hung hăng đau đớn.

Một mình Snape trầm mặc uống rượu.

Mê mê tỉnh tỉnh, Snape nghe được tiếng "phốc" quen thuộc, là âm thanh khi gia tinh xuất hiên, Snape miễn cưỡng nâng mắt lên, nga, là Kreacher.

Kreacher dọn dẹp căn phòng, cũng không có chú ý đến Snape đã mở mắt, còn chưa có triệt để say, thì thào lẩm bẩm: "Đáng thương cho lão Kreacher phải đổi một chủ nhân mới, tiểu chủ nhân Regulus đi rồi, sỉ nhục của nhà Black đã chết, tiểu chủ nhân Potter cũng đã đi rồi, nga, đều ngốc như vậy, tiểu chủ nhân Potter, đáng chết không nghe lão Kreacher nói mà còn dùng ma chú kia..."

Kreacher nhanh chóng dùng phép thuật thu dọn, chỉ chốc lát sau là xong, mang theo một chút không tình nguyện ở lại, lại thầm nói cái gì biến mất.

Ma chú? Snape cảm thấy bản thân thật muốn biết cái gì, nhưng là đầu óc còn chưa đủ để đứng dậy, y mơ hồ cảm giác được cái này nhất định có liên quan với y và Potter, nhưng là, lại không rõ ràng là cái gì, nhưng, chuyện này đối với Snape mà nói cũng không tính là việc khó.

Có ý định vờ say, một cái Chiết Tâm Trí Thuật, lão Kreacher không phòng bị nên không kịp trở tay, hoảng sợ trừng lớn cặp mắt to như quả bóng tennis.

Gương mặt thiếu niên mười năm trước có phần ngây ngô, ngữ khí kiên định, khóe môi mơ hồ độ cong.

Kính dâng linh hồn, trao đổi sinh mệnh.

Trong không khí, sợi tơ màu bạc múa may quỷ dị nhanh chóng từ trong thân thể thiếu niên bay ra, tiến vào chính mình... nằm trên mặt đất chính mình.

Không oán.

Không hối hận.

"Ta kính dâng lên linh hồn cùng sinh mệnh của ta, tặng cho người ta yêu, mười năm, ta không chiếm được tình yêu của hắn, hoặc tiết lộ bí mật này, ta cam nguyện lập tức chết đi." Ánh mắt thiếu niên mang theo một tia đau thương cùng hạnh phúc, loại cảm xúc này, y không hiểu.

"... Harry Potter, ngươi nguyện ý dâng lên linh hồn của ngươi đổi lấy sinh mạng cứu lại người ngươi yêu Severus Snape? Lấy tình yêu của Apollo thề, không hướng người ngươi yêu lộ ra dù chỉ một chút lời thề ước, dùng mười năm thời gian tình yêu đả động hắn, bất luận kết quả thế nào cũng không hối không oán?"

"Ta nguyện ý." Thiếu niên trả lời đơn giản, lại mang theo thâm tình sâu nặng.

Này, muốn y thừa nhận thế nào? Quá sâu nặng, quá ngọt ngào, quá nhiều...

Trước tử vong y không hề sợ hãi, lần này dường như thấy được cái gì đó còn đáng sợ hơn cả Nagini mở cái miệng đầy máu ra, trong đôi mắt trống rỗng có một tia khiếp sợ dao động, sinh mạng thứ hai của phù thủy, cứ như vậy rơi xuống, nện xuống sàn nhà đã thu lại hết thảm, vang lên một tiếng vang ngắn ngủi nho nhỏ, đầu gỗ va chạm với đầu gỗ, thật nhỏ, thật ngắn ngủi.

Kreacher biến mất trong tiếng thét chói tai.

Căn phòng lại một lần nữa trở nên tĩnh mịch.

Snape đột ngột cảm thấy trái tim mình bị hung hăng nắm lấy, hít thở không thông, miệng không tự giác mở ra, run run, hô hấp dồn dập, cố hấp thu càng nhiều không khí, sống lưng thẳng tắp căng thẳng, chậm rãi cong xuống, cuối cùng ngã ngồi xuống ghế.

Trí nhớ như nước lũ mãnh liệt tràn về, làm người ta khó có thể thừa nhận đau đớn không tiếng động lan tràn, đi rồi, đều đi rồi.

Harry Potter.

Harry Potter.

Harry Potter.

Cuộc sống tiếp tục, trong phòng ở Đường Bàn Xoay, phòng bếp, phòng tắm, phòng khách, phòng ngủ, hầm, phòng kho, tựa hồ nơi nào cũng đều có dáng của Harry Potter, lại kỳ thực không một nơi nào có.

Giọng Harry tràn ngập ao ước.

Giọng Harry thất vọng.

Giọng Harry đầy vẻ lấy lòng.

Còn có, giọng nói vân đạm phong khinh lại lộ ra tuyệt vọng cuối cùng kia.

Muốn thoát khỏi, lại trốn không ra.

Muốn lại gần, lại chạm không đến.

Nơi này có, nơi đó có.

Không chỗ không có, không chỗ có thể trốn.

Snape chạy ra khỏi nhà, trong ngõ nhỏ âm u, dơ bẩn đã vài thập niên không thay đổi, có một nam hài tươi cười dương quang, cầm lấy cây chổi bay loạn vũ, định dùng chổi bay quét dọn lá rụng trên mặt đất.

Bước chân nhanh hơn, đuổi theo ở phía trước, lại là một mảnh hư vô.

Trong không khí là mùi lá cây hư thối.

Đường Bàn Xoay, Hogwarts, đường Privet Drive, Hogsmeade, thung lũng Godric, Snape thử nhớ lại những nơi Harry từng đi qua, nhưng mà, trừ Hogwarts còn có một bộ hồ sơ của Harry, còn lại, đều bị ai đó cố ý xóa đi, Snape dường như đã không có tìm thấy chút dấu vết nào liên quan đến Harry.

Đã không còn, tìm không thấy, không còn có.

"Do you love me, Sev."

"..."

Yes. I said.

But, too late.

Yes, I love you.

Can you hear me? My Harry.

≪Nhật Báo Tiên Tri≫

Anh hùng chiến tranh, Đại sư Độc dược Severus Snape, chết trong một vụ nổ manh vào sáng nay, hưởng thọ sáu mươi ba tuổi, nguyên nhân do Borgin Burke bán ra sồ cúc thấp kém biến mốc. Sự kiện còn đang tiếp tục điều tra, Đại sư Snape sinh tiền đang ở hầm điều chế cận thị linh, chẳng lẽ vì ánh mắt của y có vấn đề nên chưa kiểm tra kĩ tài liệu độc dược?

Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, con trai đỡ đầu của đại sư Snape - Draco Malfoy bày tỏ nghi vấn về thành tín trong thương nghiệp của thế giới phép thuật, sự việc của Borgin Burke chắc chắn nghiêm túc xử lý.

Ally: Kỳ thật đoạn này rất ghét giáo sư, biết là không thể hoàn toàn trách, cơ mà vẫn ghét! Nhưng quả thật đoạn này rất hợp lý với tính tình giáo sư. Mỗi tội, ngược giáo sư kiểu này quá nhẹ nhàng!

Đoạn sau là Snaco, không thích lắm, kiểu ngụy phụ tử này hơi hơi sượng chút, mọi người thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro