Chương 5: Hẻm xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Họ dừng lại trước một tòa nhà dân cư màu đỏ đậm.

Snape liếc nhìn Calais. Calais vẫn im lặng và đứng đó theo nguyên tắc "Tôi không hỏi gì cả, ông cũng từng hỏi tôi cái gì cả". Snape dừng lại, rồi đột nhiên rút cây gậy ra khỏi áo choàng một lần nữa (sau khi Avery giải thích rằng nó được gọi là cây đũa phép, nhưng Calais khăng khăng rằng thứ xấu xí đó nhất định là cây gậy) rồi vung tay lên, một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện-

Tòa nhà dần dần chuyển động như bị một đôi bàn tay vô hình từ từ đẩy lùi, phát ra âm thanh ầm ầm, kỳ lạ là dường như không ai nghe thấy. Sau khi lùi lại khoảng năm feet, sau đó một tiếng nổ "ầm", một ngôi nhà nhỏ đột nhiên mọc lên từ mặt đất. Cánh cửa màu trắng sữa được gắn tay nắm mạ đồng. Nó rất bình thường, và không có gì đặc biệt cả.

Calais sững người.

Điều này chỉ đơn giản là ... quá ... quá khó tin! Biết phép thuật là một chuyện, nhưng nhìn thấy phép thuật xảy ra trước mắt thì bàng hoàng ... à ... chắc cũng không khác gì mấy kĩ thuật chiếu phim 3D 4D nhỉ.

Thế giới duy vật của cô đang sụp đổ, và vinh quang chói lọi của Mác bị tan thành vô số mảnh với một tiếng nổ trong tim cô.

Snape coi đó là chuyện đương nhiên, mở cửa bước vào, Calais mặc dù muốn đi ra phía sau xem như thế nào, nhưng không còn cách nào khác, đành phải đi theo qua cửa.

Sau cánh cửa ... là thang máy.

Đúng vậy, đó là kiểu thang máy điển hình của thập niên tám mươi cần nhân lực để mở cửa sắt.

Trần nhà lơ lửng cũng treo một vài tay vịn theo cách nhân văn, nhưng rõ ràng là nó không thể chạm tới chiều cao của Calais. Có ba nút bên cạnh thang máy. Chúng được sử dụng bằng tiếng Anh, tiếng Thụy Điển và tiếng Phần Lan. Đó là "Sở đồ vật", "Sở Quản lý Hệ thống Floo" và "Văn phòng Dùng sai Pháp thuật".

Calais nhếch miệng.

Snape đã chọn cái thứ hai mà không do dự.

"Ding--" Có một âm thanh rõ ràng.

Không đợi Calais phản ứng, thang máy đột nhiên lùi về phía sau! Calais bị sốc và ngã ra sau do quán tính. May mắn thay, Snape nhận ra một bàn tay dang ra siết chặt ngay lập tức kéo cô lại. Ngay khi thang máy dừng, Calais định nói "Cảm ơn", nhưng đột nhiên thanh máy lại tiếp tục rơi xuống như mất kiểm soát! Máu Calais ngay lập tức trào dâng, và một cảm giác trống rỗng dữ dội trào ra từ trái tim. Mặt cô tái đi vì kinh hãi, nhưng cô không hét lên vì sự tự chủ mạnh mẽ của mình. May mắn thay, thang máy dừng lại sau vài giây.

Calais trừng to mắt nhìn cửa thang máy, chuẩn bị cho động tác tiếp theo. Snape chế nhạo một tiếng, mở cửa sắt và sải bước ra ngoài.

Đến rồi?

Calais thở phào nhẹ nhõm.

Người già thực sự không thể đi những kiểu thang máy như này.

Trước mặt cô là một đại sảnh rộng lớn với nhiều ... lò sưởi được khảm trên tường? Ngọn lửa xanh tiếp tục bốc lên, và sau đó một người sống bước ra khỏi nó mà không bị tổn thương, đi qua hành lang và vào thang máy.

Calais khá tò mò, cô cứ mở to mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng có chút tính cách như một đứa trẻ.

Snape không trực tiếp bước vào lò sưởi, mà dẫn cô qua đại sảnh đến cửa một văn phòng. Một tấm biển vàng được treo trên cửa với dòng chữ "Mạng lưới Floo Quốc tế" và một dòng bên dưới: "Cần phải có sự chấp thuận để tham gia."

Snape vô cảm mở cửa đi vào.

Bên trong là một phòng làm việc tiêu chuẩn, rộng khoảng 20 mét vuông, được đặt ngay ngắn, trên bức tường phía nam đặt một chiếc lò sưởi sang trọng và tinh tế hơn. Một người đàn ông đang viết một cái gì đó bằng một chiếc bút lông. Nghe thấy âm thanh, anh ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó nở một nụ cười nhiệt tình, "Mr. Snape, ông đã hoàn thành công việc của mình chưa? Bây giờ ông trở về Luân Đôn sao?"

Snape thốt lên một tiếng "Ừ" mà không có biểu hiện gì.

Người đàn ông hướng ánh mắt về phía Calais, nhìn chằm chằm vào cô, và nụ cười của anh ta trở nên sâu sắc hơn. "Cô bé xinh xắn, sau này nhất định sẽ khiến nhiều chàng trai phát cuồng ..." Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Snape, anh ta nhanh chóng quay lại chủ đề. "Con có biết sử dụng bột Floo không, cô bé?"

Calais tròn mắt nhìn anh.

Người đàn ông đành phải nói cho cô biết cách sử dụng lò sưởi và các biện pháp phòng ngừa. Calais lắng nghe một cách cẩn thận, cuối cùng cô nở một nụ cười ngọt ngào và ngượng ngùng, "Cảm ơn ngài."

Nụ cười của người đàn ông trông chân thành hơn. Snape nhướng mày, đi trước, bước vào lò sưởi, trầm giọng nói: " Số 13 Whitehall Street, London."

Với một âm thanh "bùm -", một ngọn lửa xanh tuyệt đẹp đột nhiên bốc lên từ dưới chân anh, và bóng đen biến mất trong giây lát.

... Sẽ không cháy thành tro chứ ...

"Cô bé, đến con. Con hãy đọc những gì thầy Snape vừa đọc. Nhớ nói rõ ràng, nếu không con sẽ gặp rắc rối."

Calais do dự một lúc, nhưng trước sự thúc giục nhẹ nhàng của người đàn ông, cô bước vào lò sưởi, hít một hơi thật sâu và hô lớn từng chữ, "Số, 13, White, Hall, Street, Lon, Don. "

"..."

Bùm--

Đã có bóng lửa xanh trước mặt, CaLais vô thức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bầu trời quay cuồng. Cô không cảm thấy ổn lắm nhưng nó thoải mái hơn nhiều so với việc độn thổ. Khi mọi thứ lắng xuống, Calais mở mắt.

Đây là một con phố khác.

Tuy nhiên, nó rõ ràng là khác với Thụy Điển. Không khí ở đây đầy hơi nước và mặt đất ẩm ướt. Có vẻ như trời vừa mưa. Cô đang đứng cạnh một bốt điện thoại, một tấm biển quảng cáo khổng lồ được dán ở tòa nhà đối diện, và cô gái tóc nâu gợi cảm mặc một chiếc áo khoác mỏng đắt tiền đang cười rất tươi với cô ấy.

...

Thành phố sương mù ~~

Cô chưa kịp thể hiện cảm xúc thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, "Lại đây."

Năm giây sau, cô lại một lần nữa trải qua hành trình độn thổ bị vò nát và đưa vào một cái ống.

Sắc mặt cô tái nhợt, đứng một hồi mới dần dần nhấc chân lên, cô không khỏi nghi ngờ liếc mắt nhìn người đàn ông áo đen.

Cứ tưởng anh sẽ sốt ruột giục cô đừng lãng phí thời gian, vậy mà anh lại lặng lẽ đứng đợi cô.

Khi lớp sương mù trước mặt dần tan, Calais mới có thể nhìn thấy toàn cảnh trước mặt——

Một bức tường vỡ.

"..."

Cô hít một hơi thật sâu, thấy Snape bước tới và dùng đũa phép gõ vài lần vào tường. Với một tiếng "rầm", bức tường đột nhiên tự động tách ra, và một thế giới hoàn toàn mới từ từ mở ra trước mặt cô——

Có một con phố nhộn nhịp khác trước mặt cô.

Đây là một con đường lát đá cuội. Hồi trước Calais đã thấy nhiều phố đi bộ ở New York, Milan, nông thôn, du lịch ... nhưng chưa có con phố nào như thế này, hoài cổ và đầy ma lực.

Nhiều đứa trẻ trạc tuổi cô được người lớn dẫn đi trong những chiếc áo choàng kỳ dị, trên mặt chúng đầy những biểu cảm vui mừng và tò mò. Hai bên đường có hàng quán đông đúc. Có Sở cú Eeylops, Tiệm "Trang phục cho Mọi dịp" của Phu nhân Malkin, Tiệm thuốc Ốc sên và Bọ chét, Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn ... Đ ingang qua một cửa hàng tên là Tiệm cung cấp trang thiết bị Quidditch chất lượng cao, cô đã nhìn thấy ... nhiều cây chổi tinh xảo? ! Đặc biệt, có nhiều đứa nhỏ còn hào hứng vây quanh cửa sổ và la hét "Nimbus 2000".

Cô cảm thấy rất khó hiểu.

Snape dẫn Calais chăm chú đi về phía trước. Trong suốt quãng đường đi này, nhiều học sinh run rẩy chào hỏi Snape, nhưng ánh mắt của họ lại dán chặt vào cô, và đầy sự tò mò. Snape dửng dưng bước đi. Khi những người qua đường nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen, họ lần lượt lảng tránh vì khí chất kì quặc của anh, vì vậy Snape đã đến cửa hàng quần áo của bà Malkin mà không bị cản trở.

Một phụ nữ mập lùn trong chiếc váy tím đang dùng thước đo vòng eo của một cậu bé. Khi có người bước vào, bà ta quay đầu lại và khá ngạc nhiên, "Ồ ... Mr. Snape, thật hiếm thấy ..."

"Thưa bà, cô ấy cần ba bộ áo choàng đen." Snape lạnh lùng ngắt lời đối phương, dừng lại, liếc nhìn chiếc áo khoác màu xám với đôi mắt đen của Calais, và nhếch mép cười, "——Lấy loại rẻ nhất."

Calais trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lặng lẽ chửi rủa.

"Được, chờ một chút, ta tới ngay." Madam Malkin tăng tốc và nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trong tầm tay. Cậu bé cảm ơn và rời đi. Bà Malkin cầm cây thước đến với một nụ cười, "Đứng đó, con yêu."

Calais đứng trên ghế đẩu thấp liếc mắt một cái, Snape nói "Đợi ở đây" rồi rời đi.

Cây thước cứ ngoáy ngoáy trên người cô, đo vòng eo, vòng ngực, cánh tay, vòng mông ... và thậm chí còn muốn đo khoảng cách giữa hai lỗ mũi. Calais vẫn im lặng, đôi mắt cô khẽ nheo lại.

Có thể là do cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, cây thước muốn tránh ra, nhưng lại bị một tay nắm chặt. Có tay cầm chắc, thước lại vặn xoắn ở tay đó. Calais tiếp thêm sức mạnh, cây thước như nản lòng, để cô giữ chặt nó, và ngừng di chuyển.

"Thưa bà," Calais nói một cách rụt rè, cầm cây thước với vẻ bối rối, "Nó bị sao vậy?"

"Ôi, ôi Merlin, chuyện gì đã xảy ra thế này?" Bà Malkin đau khổ cầm lấy cây thước đang hấp hối, rút ​​đũa phép ra và vẫy nó, một tia sáng trắng vụt qua, cây thước nhảy dựng lên, trốn sau lưng bà run rẩy. Cho dù bà an ủi thể nào cũng vô ích.

"Thưa bà, bây giờ tôi có thể đi được không?"

"Ồ, phải, quần áo mất nhiều thời gian, con có thể mua sách giáo khoa và đũa phép trước đi, cô bé."

"Cảm ơn bà, người phụ nữ xinh đẹp."

Bà Malkin mỉm cười. Snape đã đợi sẵn ở cửa với một bọc sách nhỏ. Thấy cô đi ra, anh cũng không nhìn lại, mà cứng rắn nói: "Ngươi hãy đến Tiệm đũa phép của Ollivander, phần còn lại ta sẽ lo."

Sau đó, khi anh ta quay người, chiếc áo choàng đen cuộn lại, và những người qua đường tránh nó, anh ta nhanh chóng biến mất trong đám đông.

Cho nên ngài ấy ở đây chờ cô, sợ cô lúng túng sao?

Tin tưởng rằng cô sẽ không lạc đường sao? ...

Calais nhướng mày nhìn lên. Một tấm biển tồi tàn treo ở lối vào cửa hàng, như thể nó sẽ đổ xuống trong giây phút tiếp theo. Măt trước là "Cửa hàng Đũa phép của Ollivander", và có một dòng nhỏ quảng cáo phía dưới, "Nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382 trước Công nguyên".

... Quả nhiên, không lạc đường được.

Cửa hàng của Ollivander nhỏ và tồi tàn, nhìn vào cửa sổ bám đầy bụi chỉ thấy một cây đũa phép đặt trên chiếc gối màu tím bạc màu.

Thương hiệu lâu đời của Anh này hơi quá tồi tàn.

Khi cô bước vào cửa hàng, một tiếng chuông lanh lảnh vang lên từ một nơi không xác định. Calais quan sát. Đây là một cửa hàng rất hẹp. Không có gì ngoài một chiếc ghế dài mảnh khảnh và hàng ngàn cái hộp nhỏ được chất gọn gàng từ sàn nhà lên tới trần. Ở đây rất yên tĩnh.

Không biết có phải do ngủ không ngon giấc mà cô cảm thấy đau nhói ở gáy, nơi này quá mức yên lặng giống như một thế giới phủ đầy bụi. Nhưng trên thực tế, bên trong và bên ngoài chỉ là khoảng cách giữa một cánh cửa.

"Chào buổi chiêu." Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên trong căn phòng trống trải.

Calais nhanh chóng quay đầu - một ông già gầy, ngắn với mái tóc trắng đứng sau lưng cô, đôi mắt to và xanh lam, trông như một vầng trăng lạnh lẽo, tỏa sáng lờ mờ, điều kỳ lạ là ánh mắt của ông rất trống rỗng.

"Xin chào," Calais trả lời.

"Ồ ... vâng, vâng, máu lai ... máu lai giữa quý tộc và Muggle, rất hiếm ... nhưng thật ra 20 năm trước cũng có ..." ông già thì thầm, "Ta vẫn nhớ rõ mẹ cô, đó là một cô gái thông minh xinh đẹp với mái tóc vàng và đôi mắt nâu ... Hừm ... Cô ấy đến đây để mua một cây đũa phép như thể nó mới xảy ra ngày hôm qua ... Vâng, gỗ mun, chín và ba phần tư inch, một cây đũa thần tốt ,đáng tiếc......"

Ông già tiến lại gần cô, nhìn cô không chớp mắt. Đôi mắt xanh ngọc khiến cô rợn người.

"Thú vị, rất thú vị ..." Ông lão nhẹ giọng nói. Trước khi Calais còn đang thắc mắc điều gì thú vị, thì ông lão đột nhiên lấy trong túi ra một cây thước bạc có vạch đo. "Cô thuận tay nào hơn?"

Tay trái. Calais muốn trả lời theo cách đó, nhưng rồi cô nghĩ, "Tay phải."

"Mở rộng cánh tay của cô, như thế này." Ông ta đo từ vai đến ngón tay của Calais, từ cổ tay đến cùi chỏ, vai xuống đất, đầu gối đến nách, và toàn bộ đầu ... Calais cảm thấy thật kì quái. Dường như biết được suy nghĩ của Calais, ông lão liền nói "... Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivander đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh. Không có cây đũa Ollivander nào giống cây đũa Ollivander nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỷ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cô không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác.... "

Calais không nói gì.

Đo xong, ông lão xoay người lấy ra một cái hộp trên giá, "Thử cái này, cây phong và gân rồng, mười phân, dẻo dai, cầm lấy thử xem."

Calais cầm lấy.

Và bùm--

Trên mái nhà bỗng nhiên nổ tung, bụi rơi xào xạc, hai người ngã đập đầu xuống đất.

Calais choáng váng ... đây, đây là sức mạnh của ma thuật? Mở ra một cái giếng trời? !

"E hèm, sai rồi, không phải cây này." Ông già lấy lại cây đũa phép và lấy ra một cây khác. "Gỗ mun và long đuôi kỳ lân dài 9 phân rưỡi. Nó đàn hồi. Tiếp tục thử xem."

Calais cầm lấy và cẩn thận vẫy tay.

Không có chuyện gì xảy ra.

"Được rồi, hình như không phải cây này." Lão già lẩm bẩm, nhưng ánh sáng lam trong mắt càng ngày càng sáng. Ông ta liên tục lấy cây đũa phép trên kệ để cô thử, nhưng đều thất bại từng cái một. Tay của Calais rất mỏi, nhưng cô vẫn không thể tìm thấy "cây đũa phép định mệnh". Cô đã cẩn thận thử từng cái một ngay cả khi cô đang mất kiên nhẫn. Nhìn thấy những chiếc hộp chất thành đống ngày càng cao, mắt ông cụ sáng ngời kinh ngạc, ông thì thầm thích thú: "A ... thật là một đứa trẻ kén chọn ... thật tuyệt. Giờ thì ... tốtquá ..."

Calais đã thử những chiếc đũa phép một cách máy móc, cửa hàng đã đổ nát giờ càng đổ nát, và mọi người không ngừng tò mò nhìn vào bên trong.

Có lẽ không có cây đũa phép của cô ở đây? Calais ác ý nghĩ.

"Đặc biệt quá ... à, đến thử cái này đi. Cũng giống như cô, rất kén chọn. Bao nhiêu năm rồi, không ai sở hữu được nó."

Calais vô thức vẫy nó.

Ồ--

Một cảm giác mát lạnh dễ chịu từ các đầu ngón tay. Sau đó, một làn sương xanh băng giá đột nhiên phun ra từ đầu cây đũa thần, và một cảm giác ẩm ướt mát lạnh tràn vào mặt,cả cửa hàng như chìm trong biển cả. Sương nước liên tục thay đổi hình dạng, và cuối cùng yếu ớt tụ lại thành một làn sóng đổ ầm ầm, như thể có thứ gì đó sắp trồi lên khỏi làn sóng. Nhưng trước khi nó xuất hiện, sương mù đã dần tan biến trong không khí.

Cảm giác mát lạnh trên đầu ngón tay từ từ biến mất khi hoa văn tan biến, như thể nó chưa từng xảy ra trước đây.

Thật tuyệt vời, cảm giác này. Calais ngơ ngác nghĩ.

"Tuyệt, tuyệt vời! Thật là kỳ dị ~" ông lão kích động hét lên, bàn tay gầy guộc đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay Calais, con ngươi xanh lam to lớn gần như nhìn sâu vào trái tim cô. , "... Cây tần bì cổ thụ, lông đuôi của vong mã* ... đại dương và bầu trời, sự phản bội và lòng trung thành, sự chữa lành và cái chết ... Cô có một tâm hồn rất đặc biệt, rất ... đặc biệt."


*thề là để biết được đó là vong mã, chị đã phải đọc lại cuốn những sinh vật huyền bí trong Harry Potter, sau đó còn kiếm đủ thứ xem là bạch kỳ mã, nhân mã hay là vong mã, dò hết 7749 cái thì kết luận cuối cùng là vong mã, bản dịch tiếng Anh là Deadth night bird, bản dịch tiếng Trung là chim đêm tàn, hy vọng cái thứ mà bà tác giả viết ra nó không phải là con nhảm nhí mà bả tự nghĩ, ôiiiiiii


Trái tim của Calais choáng váng, và cô lùi lại trong tiềm thức.

"Thật sao, thưa ngài." Calais dứt khỏi tay người kia mà không để lại dấu vết, và mỉm cười. "Tâm hồn của mỗi người đều đặc biệt, tôi không nghĩ đó là một vấn đề lớn."

"Không, không ..." Ông lão hoảng sợ lắc đầu, cố giải thích điều gì đó, nhưng Calais lùi lại nhanh chóng và chào tạm biệt một cách lịch sự, "Tôi còn có việc khác, tạm biệt thưa ngài."

Sau đó cô xoay người đẩy cửa, bước nhanh về phía trước. Hòa theo dòng người đến và đi, Calais chỉ muốn thoát khỏi ông già kỳ lạ này. Vừa đi ngang qua một hiệu thuốc, cô chợt nhớ ra tiền còn chưa trả, cô nhất thời dừng lại, nhưng không ngăn được đà, bất ngờ đụng phải hai cha con vừa bước ra khỏi tiệm thuốc.

Kang Dang——

Một số sách vở, lọ thuốc, lọ thuốc nằm ngổn ngang trên đất.

"Xin lỗi—" Calais quỳ xuống ngay lập tức để nhặt nó lên và thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay, lọ thuốc không bị vỡ và cuốn sách không bị hư hỏng. Có thể thấy những mặt hàng này đều là hàng xịn, giá bán không hề thấp.

"Sao ngươi dám – máu bùn bẩn thỉu, dừng lại! Đôi tay hèn mọn của ngươi sẽ làm vấy bẩn đồ đạc của tai!" Một giọng nói sắc bén vang lên, sự chán ghét trong đó có thể nghe thấy rõ ràng.

Calais dừng lại và từ từ ngẩng đầu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro