Chương 6: Trên tàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đó thực sự là một gia đình quý tộc.

Người đàn ông có mái tóc dài màu vàng bạch kim, được cột bằng một dây tơ lựa, trông thật thanh lịch và lộng lẫy. Nước da trắng bệch, đôi mắt xám mờ không nhìn thấy cảm xúc gì, nhưng quần áo mỹ lệ, trên tay cầm cây gậy dát vàng. Toàn thân tuy sang trọng nhưng khí chất không thua gì y phục, kiêu sa quý phái. Phong cách tao nhã, thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào khi nhìn mọi người, nhưng khiến người khác sinh ra ảo giác như bản thân rất thấp hèn.

Còn cậu bé như bản sao của người đàn ông, cằm nhọn, hai má hơi mập, nước da trắng trẻo, một đôi mắt xanh xám trong và sáng, nhưng lúc này, cậu ta lại thiếu hơi thở vì tức giận, ánh mắt đầy khinh bỉ và ghê tởm. Như thể nhìn thấy một con rệp.

Câu vừa rồi chắc là do thằng nhỏ nói.

Calais nhìn chằm chằm vào cậu bé một lúc, vẻ mặt kinh tởm ban đầu của cậu dần mờ đi bởi cái nhìn thẳng của cô, và cậu hơi sợ ánh mắt lạnh lùng không rõ ràng trong đôi mắt hẹp của cô gái. Nhưng vì ba cậu, không muốn làm cho ba khó xử, cho nên đắc tội hừ một tiếng, dựng thẳng ngực, ngạo nghễ nói: "Ngươi nhìn cái gì, máu bùn ngu ngốc!"

Máu bùn ... Bùn ... Đây chắc chắn không phải là từ có ý nghĩa tốt lành.

Calais dừng lại, liếc nhìn người đàn ông, đối phương xem như không thấy gì, tác phong tao nhã.

Calais chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, ngài, ta có thể đền."

"Đền? Đi mượn tiền để đền sao?" Đứa nhỏ chế nhạo, quay sang người đàn ông bên cạnh, lập tức thay đổi ánh mắt, có chút ngượng ngùng hỏi: "Ba, đồ của con bị bùn đất này làm bẩn. Con mua lại được không?"

Người đàn ông nhướng mày nói: "Draco, chú ý lời nói. Gia tộc Malfoy lúc nào cũng cần nói chuyện tao nhã, không phải loại trên đường phố." Nhìn thấy thằng nhỏ bóp miệng bực bội, ông ta dừng lại, giọng nói tao nhã và giàu có, "Nhưng gia tộc Malfoy sẽ không keo kiệt với số tiền ít ỏi này."

Đứa nhỏ lập tức mỉm cười, xoay người rời đi cùng ba nó. Cuối cùng, hình như đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại, ôn nhu từ ái nói: "Về phần mấy thứ đồ kia, ta không cần nữa ... Ta cho phép ngươi mang đi—" Ngừng một chút, tỏ ra dáng vẻ trẻ con bắt chước nở một nụ cười nhếch mép, "Đi bán để lấy tiền mà mua giẻ rách".

Sau đó với một cái khịt mũi lạnh lùng, một lớn một nhỏ rời đi một cách duyên dáng.

Calais đứng đó, im lặng.

Thật lâu sau, cô chậm rãi đi về phía trước, nhặt sách vở, lọ thuốc và những thứ khác rơi trên mặt đất, dùng góc quần áo lau bụi. Khi cô định cất nó đi, một bóng đen đột nhiên phủ xuống đầu cô, sau đó một giọng nói tức giận vang lên. ——

"Chết tiệt, trong đầu ngươi bị nhét đầy sên sao, còn dám chạy xa đến mức này?!"

Calais sững sờ nhìn lên. Snape đứng trước mặt cô với vẻ mặt lạnh lùng và nhìn cô bằng đôi mắt đen. Toàn bộ cơ thể toát ra sự bực bội. Cho dù trên tay mang theo một cái túi lớn, cũng không ngăn cản được khí thế của anh ta, hoàn toàn có khả năng làm mọi người trên đường tránh xa.

Calais trầm ngâm nhìn anh.

Snape dời tầm mắt sang cuốn sách cô đang cầm trên tay, cau mày hỏi: "Đó là cái gì?"

Ngay sau câu hỏi, vẻ mặt của cô trở nên bất đắc dĩ, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn, "Cô Malanxa, tôi hy vọng bộ não cằn cỗi và ngu dốt của cô hiểu được cô đang làm gì bây giờ."

Nếu không phải trong trường hợp khó xử như này, Calais thật sự muốn cười.

Nếu muốn quan tâm thì quan tâm đi. Có cần phải thể hiện với một giọng điệu mỉa mai và ác ý như vậy không? Nếu thật sự là một cô bé mười một tuổi, chắc chắn sẽ bị dọa đến phát khóc.

Cô ấy đã làm việc trong lĩnh vực văn phòng nhiều năm, và rất nhạy cảm với sự tinh tế của mọi người. So với hai cha con lúc nãy có ngoại hình đỉnh cao nhưng trong lời nói lại có những lời lẽ lăng mạ ác ý, thì vị giáo sư này có gu ăn mặc xấu (đề cập đến đầu tóc và quần áo), ngoại hình xấu (đặc biệt là cái mũi to), và luôn thích chế giễu. Nhưng thật ra là một người lạnh lùng và có trái tim ấm áp.

Đây hẳn là một người "tốt" ...

"Cô Calais Malanxa!"

"Tôi xin lỗi." Calais ngay lập tức thừa nhận sai lầm của mình, "Tôi chỉ hơi khó chịu."

Snape sững sờ trước lời thú nhận lỗi lầm đơn giản và ngoan ngoãn của cô, rồi anh ta khịt mũi và nói một cách khô khan, "Đây không phải là một trò chơi Muggle mà cô cảm thấy khó chịu."

Calais cảm thấy lạ lùng.

Anh ta còn biết trò chơi của Muggle? !

Chỉ trong chốc lát,cô khiêm tốn cúi đầu chịu dạy dỗ, "Vâng, thưa giáo sư."

Cô cũng thật nghe lời.

Hành vi của cô khiến Snape khó nói nên lời. Anh liếc nhìn thứ trong tay cô và cau mày, không trách móc gì nữa, bỏ lại một câu "Đi theo tôi" rồi quay người lại, đầy quyền lực. Anh ta bỏ đi một cách thô bạo, chiếc áo choàng đen tung lên sau lưng anh ta, và bầu không khí thật bức bối.

...... Bước đi thực sự lớn.

Calais chạy nhanh để theo kịp.

Tiếp theo, họ đến cửa hàng chim cú để chọn thú cưng. Calais đã mua một con cú tiết kiệm, không đắt, nhưng đủ khỏe để bay qua Bắc Băng Dương đến Scandinavia. Con cú đực của cô được đặt tên là Sim. Sau đó, họ đến ngân hàng Gringotts để đổi lấy Galleon – sẵn đây những yêu tinh bên trong đã phá vỡ hoàn toàn hình ảnh đẹp đẽ và nhẹ nhàng trong tâm trí Calais.

Sau đó, họ đi lấy quần áo đã hoàn thành. Calais đã khôn ngoan chọn cách không nói với Snape về cuộc chạy trốn của cô với cây đũa phép của mình, bởi vì sau khi mua xong tất cả, cô chỉ còn lại vài galelon vàng — Avery chắc chắn không nghĩ tới các đồ vật ma pháp cũng sẽ tăng giá.

Điều bi thảm hơn là cô phải ở vài ngày trong một nhà trọ nhỏ bé và tồi tệ mang tên "Leaky Cauldron". Snape có vẻ rất vội. Sau khi đem tất cả những thứ đã mua và gửi cô đến đây, đã vội vã độn thổ biến mất.

Nhân tiện, anh ta cũng không trả tiền ăn và tiền ở.

May mắn thay, ông chủ Tom là một người lầm lì nhưng tốt bụng. Thấy cô gái nhỏ đang nằm trên bàn không có ai trông coi, anh ta nhiệt tình bưng đến bát canh cà chua và khoai tây nghiền. Calais cảm thấy biết ơn mà ăn sạch, và sau đó phải thức dậy lúc ba giờ sáng để đi vệ sinh - tiêu chảy và khó tiêu.

Snape dặn dò cô mười ngày sau đi đến ga tàu chín ba phần tư tại Ngã tư vua, đi tàu đến Hogwarts, và đưa cho cô một vé tàu. Có lẽ vì có nhiều đứa trẻ giống cô ở đây, Snape đã an toàn để cô một mình trong quán bar. Vì thời gian dài thêm việc không đủ tiền, Galais đã suy nghĩ và đưa ra quyết định làm việc.

Cô đã đến Cửa hàng quần áo phong nhã, Hiệu sách Phú quý và Cơ hàn, Tiệm thuốc Ốc sên và Bọ chét và Tiệm sinh vật huyền bí. Cửa hàng quần áo thì không thiếu người, hiệu thuốc quá nguy hiểm, mùi của cửa hàng thú cưng ngăn cản cô tự lừa gạt chính mình. Vốn dĩ, hiệu sách Phú quý và Cơ hàn không muốn thuê người, nhưng người chủ tốt bụng không thể kìm lòng trước vẻ ngoài dễ thương, lời nói ngọt ngào và nụ cười đáng yêu của cô gái nhỏ, cuối cùng quyết định thuê một nhân viên bán hàng trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Sau một vài cuộc thương lượng, mức lương của cô được đặt ở mức tám đồng Knuts một giờ, và cô được phép xem qua những cuốn sách cũ. Kết quả này khiến cả hai bên đều rất hài lòng.

Mười ngày trôi qua nhanh chóng. Trong thời gian này, cô đã viết tám bức thư cho Avery và Turner, kể cho cha mẹ nghe tất cả về hoàn cảnh của cô, tất nhiên là ngoại trừ cuộc gặp gỡ khó chịu với hai cha con. Avery bày tỏ sự thoải mái với khả năng thích nghi cuộc sống của cô và nói với cô rằng nếu tiền không đủ, thì cô phải nói, và Calais nói rằng cô sẽ làm. Turner mô tả rõ ràng sự ngạc nhiên và phấn khích của mình khi Snape và cô biến mất trước mặt ông. Calais nói với ông rằng đó là một bùa chú cấp cao. Turner yêu cầu cô ấy gửi một cuốn sách về phép thuật khi rảnh rỗi. Calais cho rằng Turner là một người thường không thể thực hiện phép thuật, yên tâm mà gửi đi một cuốn.

Mười ngày sau, Calais kiếm được tổng cộng một Galleon vàng và năm Sickles bạc, không nhiều nhưng đủ trả cho quán bar. Nhưng cái được lớn nhất không phải là cái này - vì cái miệng ngọt ngào của cô, hiệu quả hoạt động của hiệu sách tăng cao, ông chủ mừng rỡ và quyết định tặng cho nhân viên nhí của mình "phần thưởng cuối năm" -một gói sách cũ không thể chê vào đâu được. Và rất nhiệt tình thu nhỏ lại giúp cô.

Calais thức dậy sớm vào ngày cuối cùng, thu dọn mọi thứ và sau khi tạm biệt người phục vụ, cô đi bộ đến ga ở Ngã tư vua. Cô đã từng xem phiên bản điện ảnh đầu tiên của cuốn tiểu thuyết này cùng với cô cháu gái nhỏ của mình, và phần nào bị ấn tượng bởi cốt truyện. Có vẻ như lối vào nằm trên một cây cột. Cô đẩy hành lý của mình đến tận nhà ga thứ chín và ga thứ mười để xem xét kỹ hơn. Cô đưa tay chạm vào từng cột và phát hiện một cột có hình dáng giống nhau nhưng trống rỗng. Nó có lẽ là ở chỗ này.

Calais cố gắng nhớ về điều đó ... có vẻ như ... là lao thẳng vào trong?

Cô căng da đầu và nhắm mắt lại. Trước mắt tối sầm, và sau đó nó đột nhiên sáng lên.

Mở mắt ra, một đầu máy hơi nước màu đỏ thẫm đang hét lên mạnh mẽ, và một tấm biển ở giữa đầu máy ghi rõ dòng chữ " Tàu tốc hành Hogwarts, rời đi lúc 11 giờ." Calais nhìn lại và thấy nơi đặt hộp vé ban đầu bây giờ là một cánh cổng sắt với nhãn "Ga chín ba phần tư."

Có người ở khắp mọi nơi, nhiều con mèo cứ chạy xung quanh, tiếng kêu của chim cú, lời hướng dẫn và trò chuyện của người lớn, tiếng khóc cười của trẻ con, tiếng ồn ào nặng nề của hành lý bị kéo lê trên mặt đất ...

Nghe như sự ồn ào của lễ hội mùa xuân.

Thật là một cảnh tượng đã mất từ ​​lâu ...

Calais lặng lẽ quan sát một lúc, thở dài và lên xe với hành lý của mình. Nhưng hành lý quá nặng khiến cô ấy thậm chí không thể đẩy thang cửa lên băng đôi tay chân gầy yếu của cô.

"Cần giúp đỡ không?" nói một giọng vui vẻ.

Calais quay đầu lại, và một chàng trai tóc đỏ chớp mắt với cô. Bên cạnh cậu có một cậu bé giống hệt cậu.

Sinh đôi.

Calais mỉm cười, "Vâng, cảm ơn rất nhiều."

Xách va li lên xe, một người cười nói: "Cô bé xinh đẹp, trông em không giống người Anh phải không?".

Giọng điệu của người bên kia khá thản nhiên, Calais không hề cảm thấy phù phiếm và không vui, với câu hỏi thẳng thắn này, gật đầu, "Tôi đến từ Thụy Điển."

Cặp song sinh kêu lên một tiếng ngạc nhiên kỳ lạ--

"Ồ — tóc vàng và mắt xanh—"

Một người ngay lập tức khác, "Từ Thụy Điển——"

"Điều này thực sự kỳ lạ -"

"Kỳ lạ -"

"Tại sao bạn lại đến Hogwarts—"

"Thay vì đến Dumstrang sẽ gần hơn—"

"Nó không xa như nước Anh ..."

"Cần phải vượt qua đại dương—"

Calais bật cười. Đây là một cặp anh em thực sự kỳ lạ. Cô nhún vai, "Có lẽ trình độ của tôi quá tệ, và không mang dòng máu thuần chủng, có lẽ tôi thích hợp để vượt đại dương hơn?"

Cặp song sinh nhìn nhau.

"Cô gái tinh ranh—"

"Đã nói rất nhiều ..."

Đồng thanh: "Nhưng lại không nói gì cả!"

Calais cười nhẹ, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết. Thiếu niên tóc đỏ bên phải lập tức tạo thành hình trái tim, "A ~~~ ngươi giống như nữ thần nguyệt quế Daphne..."

"Fred, George Weasley !!"

Một giọng nói nghiêm khắc cắt ngang lời nói của cặp song sinh, và một chàng trai tóc đỏ, nhưng gầy hơn và cao hơn bước đến, thắt lưng thẳng tắp, anh ta trông đầy khí phách.

"Ồ, ồ, Percy đồ cổ cũ đó." Cặp song sinh nhăn mặt.

Calais nhướng mày và thấy rằng cậu bé tên Percy có một huy hiệu bạc có khắc chữ "P" trên ngực.

"Về chỗ ngồi đi!" Percy cau mày thật chặt, như thể anh không thích hành vi đối mặt với cặp song sinh cho lắm.

Cặp song sinh nhăn mặt với anh, linh hoạt chuồn đi trước khi Percy tức giận, và nháy mắt với cô trước khi rời đi, làm một khẩu hình "tạm biệt".

Thú vị.

"Tân sinh?" Percy đột ngột hỏi.

Calais gật đầu một cách hòa nhã.

"Rất tốt." Percy nhìn cô ấy một cách đầy uy nghiêm, và chỉ về phía sau. "Ở đó vẫn còn chỗ."

"Cảm ơnanh." Calais lịch sự chào tạm biệt, sau đó kéo hành lý của mình ra toa sau.

Lối đi nhỏ thường xuyên có người đi đến đi lui, Calais đã vất vả đi đến toa cuối cùng, và phát hiện ra rằng có một trên xe không còn toa trống. Cô gõ cửa và nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có thể ngồi đây được không?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Calais mở cửa bước vào, có một nam một nữ đang ngồi bên trong. Cậu bé có mái tóc ngắn màu nâu sẫm và đôi mắt nâu đen. Cậu ấy có một biểu hiện bình tĩnh, không có sự tò mò và thích thú như các bạn cùng lứa tuổi, trông khá mọt sách. Cô gái màu tóc hơi nhạt, đôi mắt to xanh biếc linh hoạt như mèo, có chút quái dị, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú như búp bê. Lông mày của hai người khá giống nhau, họ có thể là anh em ruột.

Calais cất hành lý, ngồi xuống và mỉm cười với cô gái đang tò mò nhìn mình.

"Malanxa? Tôi chưa bao giờ nghe nói về gia đình này ... Bạn có phải là một máu lai?" Cô gái tò mò hỏi, giọng dịu dàng, và đôi mắt to tròn của cô ấy đảo liên tục.

Dừng một chút - việc một người lạ nói về gia đình và tổ tiên của người khác là điều rất bất lịch sự, đặc biệt là ở Anh, nơi mà quyền riêng tư rất quan trọng. Không biết cô gái nhỏ này là cố ý hay vô tình.

Người con trai bên cạnh không động đậy, vẫn chăm chú đọc sách, ánh mắt nhàn nhạt.

Calais không bận tâm, và gật đầu xác nhận.

"Thật sao? Vậy thì dòng máu phù thủy của cậu là dòng họ nào?"

"Mersey." Chàng trai đột ngột cắt ngang, khuôn mặt tái nhợt không chút biểu cảm.

"Được rồi." Cô bé bặm môi, và ngay sau đó nở một nụ cười thật tươi, "Tôi là Mersey Leondra. Đây là anh trai tôi, Farn. Rất vui được gặp cậu."

Farn lịch sự gật đầu với cô, trong đôi mắt đẹp vẫn không có một tia sóng.

Calais cười đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro