Chương 7: Lễ phân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười một giờ, tàu xuất phát.

Nửa giờ sau, đoàn tàu đã rời Luân Đôn, chạy qua vùng đất nông nghiệp với những đàn gia súc và cừu. Farn lặng lẽ đọc cuốn sách "Hogwarts – một ngàn năm lịch sử", nhưng Calais đã đọc xong cuốn sách này khi làm việc tại Hiệu sách Phú quý và Cơ hàn. Sau khi giới thiệu về bản thân, Mersey bắt đầu trò chuyện với Calais, chủ yếu là về những chủ đề mà các cô gái thích. Trong lời nói, cô ta vô tình hay cố ý dẫn chủ đề đến gia đình của Calais, và Calais đã xem nhẹ nó. Nhưng thật ra Calais đã nắm bắt được nhiều thông tin từ cuộc trò chuyện.

Cuộc trò chuyện thật nhàm chán. Calais lấy tâm lý người lớn đối phó với một cô bé chưa trưởng thành, thật nhạt nhẽo. Xem ra cô ta là quý tộc thượng đẳng, mà Calais cũng chỉ là người bình thường vô tình gặp nhau, cho nên lời nói của cô ta tràn ngập vẻ thương hại.

Calais vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Suy cho cùng, trong xã hội mà cô lớn lên, tuy có nhiều đẳng cấp khác nhau, nhưng phần lớn mọi người vẫn coi nhau như bình đẳng, không có câu nào nói quý tộc hay không phải là quý tộc. Nhưng đây là Luân Đôn vào năm 1990, và nó còn là thế giới phù thủy, nên quý tộc thuần huyết vẫn là tốt nhất. Mặc dù cô không quan tâm đến những điều này, nhưng cô vẫn tuân thủ các quy tắc ở đây, vì vậy không có phản bác.

Mersey đã nhấn mạnh rằng cô ta là một Slytherin bẩm sinh, khiến Calais càng không muốn vào học viện này. Khi cô đang cân nhắc xem Ravenclaw hay Hufflepuff tốt hơn, thì một người phụ nữ mở cửa toa và mỉm cười, "Các con, có muốn mua thứ gì ngon không?"

Người phụ nữ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đầy đồ ăn nhẹ, chẳng có món nào Calais từng thấy. Mersey dường như rất thoải mái với điều này. Ngay sau đó cô ta chọn một cái gì đó như đậu nhiều hương vị, sô cô la ếch nhái, kẹo mút đầy ắp, và hào phóng trả mười một Sickles bạc, còn vui lòng hỏi Calais xem cô có cần thưởng thức một ít không.

Calais lịch sự từ chối. Cô không quen biết gì hai anh em này và không muốn dính líu đến.

Mersey cong môi không nói gì, mở ra một con ếch sô cô la, điệu đà cắn một miếng nhỏ ăn. Con ếch ngọ nguậy cứ vùng vẫy nhưng vẫn bị cắn đứt từng phần, trông hơi khó chịu. Farn cau mày, nhưng không nói gì cả.

Calais thoáng nhìn thấy một tấm thẻ trên bàn có chân dung một người đàn ông trên đó. Người đàn ông trông rất già, đeo một cặp kính bán nguyệt, mũi dài, tóc bạch kim, râu xồm xoàm xuống bụng, tính tình tốt bụng. Tên của ông cũng được in dưới chân dung: Albus Dumbledore.

Dumbledore? Hiệu trưởng trường Hogwarts?

"A ... lại là ổng." Mersey thất vọng thở dài. "Tôi đã có mười ba cụ Dumbledore rồi. Tại sao lại không có nhà Slytherin nào?" Cô ta sắc bén nhận ra rằng Calais đang nhìn dòng chữ trên tấm thẻ, ánh mắt cô ta lóe lên, cười hỏi, "Còn cậu thích ai?"

Lại tới nữa. Calais mỉm cười. "Có lẽ là Ravenclaw."

Vì có Slytherin trong thẻ, không có lý do gì mà không có Ravenclaw, đúng không?

Cô ta còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc đầy mưu mô, lời nói ra đầy cạm bẫy, đây điều hiếm có ở lứa tuổi của cô.

Cuối cùng Farn cũng liếc nhìn cô, có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Ravenclaw ..." Mersey trầm ngâm nhìn cô, sau đó đột nhiên nở nụ cười, "Cũng không tệ."

Calais không nói gì và nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh thôn quê bay vụt qua, dần trở nên hoang vắng. Những cánh đồng bằng phẳng đã được thay thế bằng những cánh rừng rậm rạp, có những dòng sông uốn lượn và những ngọn đồi xanh thẫm.

Không ai nói chuyện nữa.

Trong im lặng, cỗ xe đột ngột bị gõ, và Calais quay đầu lại. Một cậu bé mũm mĩm với khuôn mặt tròn trịa rụt rè đứng ở cửa hỏi nhỏ: "Xin lỗi, cậu có nhìn thấy một con cóc không? Nó tên là Trevor* ......"

*con cóc của Neville tên đúng là Trevor, mà tác giả nỡ lòng nào đặt một cái tên sến rện cho con nhỏ, ở đây đã sửa cho đúng nguyên tác.

Mersey cau mày. "Làm sao lại có chuyện như vậy xảy ra ở đây?"

Cậu bé mập mạp nhìn Calais một cách đáng thương.

"Không có con cóc nào xuất hiện ở đây." Calais nói nhẹ nhàng. "Có lẽ cậu nên tìm nó ở nơi khác."

"Con vật cưng sẽ không ở quá xa chủ nhân." Bất ngờ, Farn đột ngột lên tiếng. Giọng cậu ấy rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất rõ ràng. "Có lẽ Bùa triệu tập có thể giúp ích."

"Nhưng ... tôi không biết cách thi triển bùa chú ...". Cậu bé thậm chí còn buồn hơn, nói lời xin lỗi với họ, và rời đi với tiếng nức nở.

Calais liếc nhìn Farn đầy ẩn ý. Vẻ mặt của người bên kia vẫn nhàn nhạt, như thể cậu ta không thấy ánh mắt của cô. Cậu chăm chú nhìn cuốn sách, hàng mi dài khẽ rung rinh trong nắng như cánh bướm.

Thời gian trôi thật chậm. Khi tàu bắt đầu giảm tốc độ, bầu trời đã chuyển sang một màu tím sẫm huyền ảo hấp dẫn, thấp thoáng những ngọn núi trập trùng và rừng thông rậm rạp.

Mersey và Farn thay áo chùng phù thủy. Calais đã thay xong từ lúc nãy, và bây giờ cô thấy thật thoải mái. Đang ngồi yên lặng, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài xe ngựa, đó là một giọng nữ ngọt ngào——

"Năm phút nữa chúng ta sẽ đến trường Hogwarts. Hãy để hành lý của bạn trong xe. Chúng tôi có người gửi hành lý của bạn đến trường theo từng đợt ..."

Năm phút sau, đoàn tàu từ từ dừng lại và đám đông bắt đầu trở nên chen chúc. Cuối cùng sau khi chen ra khỏi cửa xe, bên dưới là một sân ga nhỏ và tối. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến tất cả học sinh không khỏi run rẩy. Calais là một người quen với thời tiết cực lạnh, và cảm thấy thoải mái sảng khoái vào lúc này. Khi cô đang nhìn xung quanh, một ngọn đèn mờ phía trước rung chuyển từ bên này sang bên kia, và một giọng nói lớn như sấm rền vang lên, "Tất cả học sinh năm nhất tới đây! Ở đây!"

Khi Calais có thể nhìn rõ người bên kia, cô không thể không khịt mũi, người dẫn đường là một người có thân hình cao lớn mạnh mẽ, chiều cao nổi bật, mái tóc dày thêm và đôi mắt sáng lạ thường.

Cô hình như có chút ấn tượng với người khổng lồ này, tên ông ta là gì? ... Hình như là Ha gì đó thì phải?

Các học sinh năm nhất lảo đảo đi theo người khổng lồ xuống một con đường hẹp và dốc. Hai bên dường như có rừng cây rậm rạp, tối tăm đáng sợ. Calais đi theo đoàn, thầm ngưỡng mộ vẻ đẹp của nước Anh. Hầu như không ai phát ra âm thanh, chỉ có cậu bé mập mạp thở hổn hển.

Sau khi rẽ vào một góc, một tiếng trầm trồ "Wow" lớn đột nhiên phát ra từ đám đông.

Con đường dài và hẹp đột nhiên mở ra, một hồ nước đen lớn nằm phẳng trước mặt như một tấm gương, một lâu đài khổng lồ với nhiều tháp pháo và tháp cao nằm giữa hai ngọn núi cao, kính trên cửa sổ phản chiếu như pha lê bởi ánh sáng bên trong, thật là lộng lẫy.

Trong đêm, lâu đài mang một vẻ đẹp tráng lệ, huyền bí và đặc biệt uy nghi.

Mặc dù Calais đã nhìn thấy nhiều lâu đài, nhưng cô vẫn bị sốc trước cảnh tượng này, và phải mất một lúc lâu sau mới thở ra nhẹ nhàng.

Nhìn những phản ứng của người khác cũng tương tự. Cũng có một vài người há hốc mồm, trố mắt nhìn. Cô nhìn lướt qua, quần áo của những đứa trẻ này tương đối bình thường, có thể là từ các gia đình máu lai hoặc Muggle. Còn những người không có phản ứng, quần áo tinh tế và lộng lẫy hơn, hẳn là con cháu của các gia đình quý tộc.

Calais thở dài.

"Một con thuyền chỉ có thể chở bốn người." Người khổng lồ hét lên, chỉ vào một dãy thuyền trên bờ.

Calais đứng ở sau cùng, và con thuyền gần như đã đầy khi cô đến. Cô liếc nhìn xung quanh và thấy rằng có một ghế trống trong chiếc thuyền cuối cùng, có hai người đàn ông và một phụ nữ đang ngồi trên đó. Cô gái có mái tóc đen, đôi mắt đen, với mái tóc rất bồng bềnh, trông rất kiêu ngạo; một người con trai cao gầy, nước da ngăm đen, nhưng lại tuấn tú, đôi mắt đào hoa, nở nụ cười phóng túng, tỏ ra rất phong lưu; trong khi chàng trai ngồi bên cạnh cô gái có mái đầu óng ả. Cậu bé tóc vàng trông có vẻ hơi quen thuộc, nhưng đêm tối quá, và Calais nhất thời không thể nhớ được người bên kia là ai.

Người khổng lồ lại thúc giục, và Calais phải lên thuyền.

Đoàn thuyền xếp hàng dài khởi hành cùng lúc, lướt nhẹ trên mặt hồ. Nhìn từ trên thuyền, hồ trông tối hơn, sâu và tĩnh lặng.

Trong lòng Calais đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, giống như có một sinh vật dưới nước lặng lẽ nhìn trộm cô, cô không khỏi mở to hai mắt, muốn nhìn rõ hơn.

"Này! Cô gái xinh đẹp, tôi có vinh hạnh được biết tên cô không?"

Âm thanh đột ngột khiến cô giật mình, cảm giác bị nhìn chằm chằm đột nhiên biến mất. Calais quay đầu lại, chàng trai da ngăm với đôi mắt hồng đào đang nhìn cô với nụ cười thân thiện.

Cô đột nhiên muốn cười, những đứa trẻ ở đây--

Trước khi cô ấy có thể đáp lại, cô gái tóc đen và mắt đen nói một cách kinh tởm, "Dừng lại, Blaise, cậu thậm chí còn muốn chơi với máu bùn?"

Lại là ''máu bùn" ... đây lại là quý tộc? Giọng điệu hơi kiêu ngạo. Mersey cũng là con nhà quý tộc, nhưng giọng điệu và ngôn ngữ cẩn thận hơn cô gái trước mặt, ít nhất sẽ không có những lời lẽ xúc phạm.

Chàng trai được gọi là Blaise cười khúc khích và không nói, nhưng nhìn cô với vẻ thích thú.

Calais không quan tâm lắm đến cái gọi là xuất thân phù thủy của mình, và người bên kia là một cô bé mười một tuổi, nên thực sự không cần quan tâm đến nó. Vì vậy, Calais lặng lẽ quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào mặt hồ yên tĩnh.

"Này." Một giọng nói có phần quen thuộc vang lên đầy bối rối, "Tôi đã gặp cậu ở đâu chưa?"

"Draco, cậu biết cô ấy?" Giọng điệu của cô gái không còn tốt nữa.

Draco?

Ồ ... Hóa ra là cái cậu nhỏ tóc bạch kim ở Hẻm Xéo.

Quý tộc ... Calais trong lòng chế nhạo, nhưng trên mặt lại lặng lẽ lắc đầu, lộ ra vẻ trầm lặng rụt rè.

Bên kia cũng không chắc lắm, cậu ta chỉ hỏi thăm, và thấy câu trả lời là không, nên chỉ khịt mũi và ngừng phát ra âm thanh.

Cô gái kia thân mật ngồi bên cạnh Draco và liên tục hỏi cậu ta những câu hỏi, giọng nói ngọt ngào cố ý khiến Calais có chút không chịu nổi. Draco đôi khi trả lời một vài câu, và đẩy cô ta ra khi cậu khó chịu. Blaise chỉ cười với hai người họ, rồi thỉnh thoảng quay lại nhìn cô.

"Cúi đầu xuống!" người khổng lồ nhắc nhở.

Con thuyền vượt qua vách đá, hiện ra một bức màn dây thường xuân che kín lối vào. Chỉ có một đứa không để ý, bị hòn đá nhô ra đập vào đầu. Một lúc lâu sau, họ đến một bến cảng ngầm, xuống thuyền, leo lên con đường đầy đá và sỏi, băng qua một bãi cỏ ẩm thấp và bằng phẳng dưới bóng lâu đài, lên một bậc thang bằng đá, đi đến trước lối vào chính bằng gỗ sồi khổng lồ.

Người khổng lồ gõ cửa ba lần bằng nắm đấm khổng lồ của mình.

Cánh cửa ngay lập tức mở ra, và một phù thủy cao lớn với mái tóc đen trong chiếc áo choàng màu xanh lục đứng ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.

"Giáo sư McGonagall, các tân sinh năm nhất đến rồi." Người khổng lồ nói.

"Cảm ơn, Hagrid, tôi sẽ đưa họ vào."

Cô ấy mở hẳn cửa.

Tiếng kêu "Wow" lại xuất hiện - tiền sảnh lớn đến kinh ngạc, bức tường đá được thắp sáng bởi những ngọn đuốc, mái nhà cao không tưởng, và cầu thang lát đá cẩm thạch tuyệt đẹp ở phía trước dẫn lên tầng trên. Các học sinh đều đi theo Giáo sư McGonagall đến một căn phòng nhỏ bỏ trống xa hội trường, đứng chen chúc, lo lắng và tò mò nhìn xung quanh.

"Chào mừng đến với Hogwarts." Giáo sư McGonagall thốt lên. "Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá. "

" Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa. "

" Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ. "

Calais nhìn thấy một mái tóc đen rối bù, chàng trai gầy với cặp kính nhỏ chạm vào mái tóc đang cuộn của mình, như thể đang cố vuốt nó ra.

" Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong. Hãy yên lặng chờ ở đây một lúc."

Cô ấy rời đi sau khi nói.

Một cuộc thảo luận sôi nổi bắt đầu, chủ yếu xoay quanh câu hỏi về cách phân chia nhà.

Calais đã quyết định sẽ vào Ravenclaw. Nghe nói, đó là nơi dành cho những đứa trẻ siêng năng, yêu sách và nghiên cứu, thì nơi đó càng phù hợp với cô.

Đang bàn tán lộn xộn, bỗng có mấy người la hét ầm ĩ khiến nhiều đứa nhỏ hoảng sợ.

Ngẩng đầu nhìn, rất nhiều thứ trong suốt đột nhiên từ bức tường đá trước mặt lộ ra. Chúng đều là hình dạng con người, nhưng chúng có thể trôi đi như gió, và xuyên qua cơ thể trắng như ngọc của chúng, có thể nhìn thấy những ngọn đuốc đằng sau chúng.

Hồn ma!

Calais nín thở và tò mò nhìn những bóng ma. Những người khác kém bình tĩnh hơn và tụm lại với nhau với khuôn mặt tái nhợt, cố gắng không đứng cạnh những bóng ma trong suốt đó.

Một hồn ma nhà sư mũm mĩm đã chú ý đến cô và bay qua nhanh chóng với một làn gió mát. Calais run lên, nhưng nhà sư nhìn nàng cười nói: "Tân sinh?"

"...Đúng." Calais cố gắng giữ bình tĩnh, không có biểu hiện gì kỳ lạ.

"Tôi hy vọng bạn sẽ vào Hufflepuff," nhà sư nói, với một biểu hiện rất tốt. "Đó là một ngôi nhà tốt, và tôi đã tốt nghiệp từ đó."

Calais nhìn anh ta với một nụ cười - cô thậm chí còn chưa sẵn sàng để tốt nghiệp.

"Tiến lên ngay bây giờ," một giọng nữ cao hét lên, "buổi lễ phân loại sắp bắt đầu."

Giáo sư McGonagall đã trở lại, các hồn ma lần lượt xuyên qua bức tường đối diện và rời đi.

"Hãy đứng thành hàng," Giáo sư McGonagall nói với các tân sinh năm nhất, "Bây giờ hãy theo ta!"

Sau đó bước vào hội trường.

Calais chưa bao giờ nhìn thấy một nơi thần kỳ và rực rỡ như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong

Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Calais nhìn lên, và tình cờ nhìn thấy trần nhà đen mượt như nhung điểm xuyết những vì sao. Sau đó, cô nghe thấy một giọng nữ mỏng manh thì thầm bên tai một cậu bé: "Ai đó đã từng làm phép cho nó để nó trông giống bầu trời đầy sao bên ngoài hơn. Đây là những gì tôi đã đọc trong Hogwarts – một ngàn năm lịch sử".

Calais nhớ lại nó, hình như có một đoạn như vậy.

Cô gái này biết rất nhiều. Cô khẽ nhìn lại, và chỉ mơ hồ nhìn thấy một mái tóc nâu bồng bềnh.

Tiếng ồn ào trong hội trường chưa bao giờ ngừng, rất nhiều đàn anh và đàn chị đổ dồn ánh mắt quan tâm đến. Tiếp theo, Giáo sư McGonagall đặt một chiếc mũ bẩn và rách nát trên một chiếc ghế đẩu ở bốn góc. Calais đang thầm kinh tởm, chiếc mũ đột nhiên bung ra, và mép mũ bất ngờ nứt ra. Sau đó, chiếc mũ đột nhiên phát ra tiếng động mạnh khiến mọi người sợ hãi. Điều đáng sợ nhất là nó thực sự bắt đầu hát—

" Ờ này ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc xảo

Đố nón nào qua mặt ta

Các người cứ đội nón hoa

Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích

Không sao, ta đây chấp hết

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy chải đầu và vuốc tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiêng trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chín trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí

Làm sai miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm. "

(Trích bản dịch của Lý Lan trong tập Harry Potter và hòn đá phù thủy)

Calais đóng băng, mọi người đều cứng đờ. Thật bất ngờ khi cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt. Chiếc nón cúi đầu rất lịch sự trước bốn bàn đầy học sinh, rồi dừng lại.

McGonagall bước tới, cầm trên tay một cuộn giấy da dài, "Khi tôi đọc tên ai đó, người đó hãy đến và đội chiếc mũ này." Cô ấy nói, " Hannah Abbott!"

" Hufflepuff!" cái mũ kêu lên.

"Susan Bones!"

" Hufflepuff!"

" Terry Boot!"

"Ravenclaw!"

...

"Calais Malanxa!"

Tới rồi?

Calais sững người một lúc, rồi ổn định, và bình tĩnh bước về phía trước dưới cái nhìn của bốn phương tám hướng, đội chiếc mũ gần như có thể che mắt cô.

Trước mặt tôi tối đen như mực.

"hửm ..." Một giọng nói mỏng manh đột nhiên vang lên trong đầu, "Khó ... rất khó để quyết định."

"Ravenclaw," Calais đề nghị.

"Ravenclaw? Hmm ... ngươi thích đọc, và ngươi có sự kiên trì để nghiên cứu ..." Chiếc mũ tấm tắc, "Thật không may, mong muốn được chứng minh giá trị của bạn mạnh mẽ hơn, Ravenclaw là không phù hợp với con. "

"Ravenclaw." Calais vẫn bất động.

"Để ta xem ..." Chiếc mũ phớt lờ cô, "Ồ ... vâng vâng, ngươi là người có tham vọng, mạnh mẽ và sử dụng nó rất tốt. Tài năng, ý chí mạnh mẽ hơn Gryffindor, có lẽ Slytherin hợp với ngươi hơn . "

"Ravenclaw."

Chiếc mũ có chút khó chịu, "Nơi đó không thích hợp, ngươi sẽ làm hư những đứa nhỏ ở đó! Hừ ... Dám cự tuyệt ta, có lòng dũng cảm, có lẽ Gryffindor càng thích hợp ngươi." .. "

Gì? ? ! ! Chung nhà với Cậu bé vàng? !

Calais hơi hoảng - đó có vẻ là học viện mà mỗi năm đều xảy ra chuyện, phải không?

Và cô không phù hợp ở đó - cô định từ chối, nhưng chiếc mũ đã hét lên trước, có vẻ cực kỳ kinh hoàng, "Ôi! ... Ôi Merlin! Nhìn xem ta đã tìm thấy gì!"

Ngươi thấy gì?

Calais vô thức muốn hỏi, nhưng cô nghe thấy âm thanh sắc nhọn và chói tai của chiếc mũ, kéo giọng thật lâu và xa——

"Slytherin—"

Gì? ! !

Calais sững người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro