Chương 8: Bị cô lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Salazar Slytherin, hơn một nghìn năm trước đây đã cùng với ba vị phù thủy vĩ đại khác sáng lập ra Hogwarts, ngài Slytherin có khả năng nói chuyện với rắn và được sinh ra ở đầm lầy, ngoài sức mạnh phép thuật, còn là người bảo vệ vững chắc cho các phù thủy thuần huyết. Niềm tin của ông ta ảnh hưởng đến truyền thống của hầu hết các nhà quý tộc, truyền thống của Slytherin đều được giữ gìn qua từng thế hệ. Kể từ khi trường thành lập, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt, tất cả phù thủy gia nhập Slytherin đều có nguồn gốc thuần chủng hoặc cao quý.

Điều đó được ghi chép trong "Hogwarts, một ngàn năm lịch sử."

Vậy tình huống của Calais bây giờ là sao?

Một máu lai ... bước vào học viện thuần huyết?

Hơn nữa, cô có một người mẹ là Squib và một người cha là Muggle.

Đây không phải là bí mật, chỉ cần ai đó muốn tìm hiểu thì sẽ biết ngay thôi.

Chết tiệt.

Calais thở dài, bỏ mũ và lặng lẽ bước đến một trong những chiếc bàn dài. Học sinh năm nhất từ ​​các nhà khác sẽ được chào đón bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt. Chỉ có cô  ... chiếc áo choàng tồi tàn, rẻ tiền và một cái tên không ai biết cũng đủ để giải thích tất cả.

Quét mắt tìm chỗ, ánh mắt của Calais dừng lại trên một khoảng trống ở gần cô và đi về phía đó.

Khi cô vừa định ngồi xuống, một cô gái tóc nâu lớn hơn bên cạnh đột nhiên nhanh tay nhanh mắt, liếc nhìn bộ quần áo tầm thường của cô rồi chậm rãi nói: “Chỗ này có người rồi, đi tìm chỗ khác đi. "

Giọng điệu đó không thể che giấu được sự sự ghét bỏ khiến Calais khựng lại, và cô nghe thấy một tiếng reo hò phấn khích từ phía sau xen lẫn những tiếng la hét, "Chúng ta có Potter, chúng ta có Potter!"

Sắc mặt bên Slytherin càng thêm xấu xí.

Potter? Cậu bé vàng?

Cô quay đầu lại liếc nhìn, chỉ mơ hồ nhìn thấy một mái tóc đen rối bù đang bị một đám người vây quanh, không thấy rõ gương mặt.

... Đây chính là phân biệt đối xử. Calais thở dài.

"Tránh ra, đồ máu bùn!" Đột nhiên, một cú va chạm dữ dội khiến cô chao đảo, khi đã có thể đứng vững lại, cô thấy một cô gái với mái tóc và đôi mắt đen đang nhìn mình với vẻ ghê tởm. Đứng cạnh cô ấy là Draco, cằm ngẩng cao và lỗ mũi hướng lên trời, cùng với thiếu niên lãng tử Blaise.

Cô nhớ cô gái này. Chính là đứa nhỏ hay đi chung với cậu bé tóc bạch kim, cũng là Slytherin. Cô ta gọi là "Pansy". Trong lúc phân loại, gần như ngay sau khi chiếc mũ đội lên tóc, nó đã có kết quả, và có vẻ như cô ta được rất nhiều người ở nhà Slytherin hoan nghênh, hẳn là gia tộc bọn họ là gia tộc thuần huyết nổi tiếng.

Mặc dù Calais đã đọc về nỗi ám ảnh dòng máu thuần khiết của Slytherin khi làm việc tại Hiệu sách Phú quý và Cơ hàn, cô cũng đã hiểu một chút về sự kiêu ngạo, ích kỷ, đạo đức giả và mưu mô của các phù thủy học viện này, đồng thời cũng biết được họ cực kỳ bài xích các phù thủy có nguồn gốc máu lai và Muggle, nhưng sau khi gặp phải, cô cảm thấy còn tệ hơn những gì đọc được trong sách. Nếu cô thực sự là một phù thủy nhỏ mười một tuổi, Calais chắc chắn sẽ khóc ngay lập tức, hoặc xảy ra cự cãi, kết quả sẽ rất tệ.

Thật đáng tiếc khi những lời xúc phạm này không thể lọt vào tai cô, và cô thực sự không có hứng thú tranh cãi với những đứa trẻ chưa bằng một nửa tuổi của cô này. Muốn làm cô khó chịu sao? Không đủ trình độ.

Vì vậy, cô chỉ im lặng bước sang một bên và để họ đi.

Pansy kéo tay Draco Malfoy và bước đi với vẻ mặt khinh thường. Lúc nãy, Draco liếc nhìn cô, dường như đang suy nghĩ gì đó. Tuy nhiên, cậu ta không thể nhìn thấy gì với một cái đầu đang cúi xuống. Ngay khi cậu ngồi xuống, hầu hết các Slytherin xung quanh đều vây quanh hỏi han trò chuyện. Có rất nhiều người lớn tuổi hơn bọn họ. Cậu ta nhanh chóng quên đi những nghi hoặc và cảm giác déjà vu trong lòng, thẳng lưng kiêu ngạo và ưu nhã cùng người khác trò chuyện.

Chắc chắn vẫn còn là một đứa trẻ. Calais chế nhạo.

"Bạn có thể ngồi đây." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Calais hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, và thấy Farn Leondra đang ngồi ở ghế giữa. Có một chỗ trống bên cạnh và cậu ta đang nhìn cô với đôi mắt trong veo.

Calais liếc nhìn xung quanh. Mersey đang ngồi cách đó khá xa, nói chuyện với một cô gái bên cạnh bằng một giọng thỏ thẻ, với nụ cười trên môi như thể không hề để ý đến cô.

Cậu bé ở phía bên kia của Farn cũng có vẻ là một nhà quý tộc, nhưng cậu ta vẫn ngồi yên lặng mà không có chút giễu cợt nào. Nghe Farn mở lời, cậu ấy chỉ dừng lại một lúc mà không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

Calais quan sát sơ qua, quan niệm về địa vị của Slytherin rất nghiêm khắc, gia đình càng nổi bật thì địa vị càng cao, chẳng hạn như Malfoy và Parkinson. Địa vị của gia tộc Leondra có vẻ không thấp, có lẽ là thuộc tầng lớp thượng lưu, nên vẫn có quyền lên tiếng, nhưng ...

Calais lắc đầu, "Không, tôi sẽ ngồi đó." Cô chỉ về chỗ ngồi cuối dãy bàn, sau đó mỉm cười ấm áp và chân thành, "Cảm ơn vì lời mời."

Farn không nói nhiều, cậu ta quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.

Calais lặng lẽ ngồi ở phía cuối, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Buổi lễ phân loại vừa kết thúc.

Với một tiếng "ding", một ông già râu trắng đứng lên. Calais ở quá xa và không thể nhìn thấy mặt ông ấy. Ông ấy dường như đang nói điều gì đó. Calais lơ đãng lắng nghe trong khi vắt óc suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, từ trước đến giờ Hogwart chưa có tiền lệ về việc học sinh xin chuyển học viện. Khi cô đang suy nghĩ, một ánh mắt rất sắc bén phóng tới. Cô cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, giả vờ thản nhiên nhìn lên thầy Hiệu trưởng với chòm râu bạc trắng đang nói chuyện, nhưng lại thoáng thấy một người đàn ông mặc đồ đen với mái tóc đen bết đang ngồi nghiêm trang trên băng ghế giáo viên, anh ta đang nhìn chằm chằm vào lũ nhóc nhà Gryffindor, nhưng Calais ở quá xa dãy bàn giáo viên nên không thể nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt ấy.

Trực giác của người đó nhạy bén đến không ngờ, dường như anh ta cảm nhận được có người nhìn trộm mình nên nhanh chóng quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào phí cuối nhà Slytherin. Calais thầm khen ngợi sự nhạy bén của đối phương, mặc kệ đối phương có thể nhìn thấy hay không, cô đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, sau đó quay đầu tiếp tục im lặng giảm bớt sự tồn tại của mình.

—— Suy nghĩ kĩ rồi, cứ giữ thái độ lạnh nhạt, nếu gặp phải rắc rối không giải quyết được ... Cô sẽ đến gặp Snape để xin phương án giải quyết, anh ta không keo kiệt với một số nhờ vả nho nhỏ phải không?

Ông già với bộ râu trắng cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu. Với một cái vẫy đũa phép, một bản nhạc đột nhiên xuất hiện trong không khí. Calais nhìn mọi người xung quanh và hát theo một vài câu được câu mất. Cuối cùng, cây đũa phép vẫy lên một lần nữa và chiếc bàn trống trơn trước mặt cô ngay lập tức đầy ắp thức ăn.

Mắt Calais gần như phát ra ánh sáng - gia đình Malanxa là một tầng lớp “vô sản” tiêu chuẩn, chỉ đủ ăn và đủ mặc, cơm ăn áo mặc đều là những thứ bình thường từ xưa đến nay, trừ vào những ngày lễ hội, sao có thể thấy nhiều món ăn ngon lành như vậy? —— Beefsteak, gà nướng, thịt lợn, thịt cừu, xúc xích, thịt xông khói cũng như sốt cà chua, khoai lang nướng, khoai tây chiên cùng với kẹo cứng hương bạc hà ... một bàn đầy thức ăn vàng ruộm, thơm phức, bụng cô đã trống rỗng sau một ngày chạy tới chạy lui. Nếu không phải ngại những người ở đây, cô đã lấy về một dĩa đầy ụ thức ăn.

Sau khi chọn lựa, đầu tiên cô ấy lấy một chiếc bánh việt quất và ăn nó từng miếng từng miếng nhỏ. Bên ngoài cháy cạnh giòn rụm, bên trong đầy nước sốt đặc quánh ... Calais thầm chảy nước mắt trong lòng, số tiền học phí đã đóng thật xứng đáng!

So với những lời thì thầm của Hufflepuff, Ravenclaw vừa ăn vừa đọc sách, sự náo nhiệt ồn ào của Gryffindor, thì Slytherin trông đặc biệt tao nhã và tươm tất. Ngoại trừ tiếng va chạm của dao nĩa và những cuộc trò chuyện thấp trong bữa ăn, cô hầu như không thể nghe thấy tiếng nhai nuốt. Còn việc một tay đầy ụ đồ ăn như Gryffindor rồi nhét vào miệng, ở đây không bao giờ có khả năng xảy ra.

Thật thú vị, Calais nhận thấy rằng Slytherins dường như không thích uống nước bí ngô, chắc rằng bọ họ nghĩ nước bí ngô quá thấp kém. Mặc dù có chút tò mò về mùi vị, nhưng để tránh gây sự chú ý, cô vẫn không đụng đến nó.

Cô đã được huấn luyện nghi thức đặc biệt vì lý do nghề nghiệp cách đây khá lâu, và Avery cũng cố gắng hướng dẫn cô ở nhà, nên mặc dù động tác của cô không được trang nhã như những người khác, nhưng ít nhất cô không mắc lỗi nào trong suốt bữa ăn. Ngoài ra, Calais đã cố gắng im lặng và ngồi xa khu vực trung tâm, hầu như không ai để ý đến cô. Vì vậy, Calais bình tĩnh giải quyết một cái bánh, hai cái pudding, một cái đùi gà, một mẩu bánh mì nướng và một nửa cây xúc xích mà không gây nên sự chú ý.

Dùng khăn ăn trên bàn lau sạch vết dầu trên tay, Calais quay đầu che miệng khẽ ợ một tiếng, sau đó quay lại ngồi thẳng lưng, thản nhiên chờ bước tiếp theo.

Khi mọi người gần như đã dùng bữa xong, cụ Dumbledore (cô chắc chắn rằng ông cụ râu trắng là phù thuỷ vĩ đại nhất mà cô đã được nghe thấy lúc ở trên tàu) lại vẫy đũa phép, và tất cả thức ăn và đồ đạc còn lại (kể bát cả xương gà mà Calais đã lặng lẽ nhổ ra) đột nhiên biến mất. Sau đó, ông phân phó Huynh trưởng đưa các học sinh năm nhất đến phòng sinh hoạt chung của mỗi nhà và lúc này buổi lễ nhập học chính thức kết thúc.

Phòng sinh hoạt chung Slytherin là một cái hầm dưới đáy hồ, cảm giác có chút lạnh lẽo. Đi qua sảnh, xuống bậc thang bằng đá, và sau khi rẽ hai lần, một cầu thang chuyển động hiện ra trước mặt cô.

Huynh trưởng là một học sinh năm năm tên là Eisen Krini. Anh ta có mái tóc màu nâu và mắt xanh. Làn da trắng nhợt nhạt điển hình của tầng lớp quý tộc, trông rất lạnh lùng và đôi mắt luôn mờ nhạt, rõ ràng là dáng vẻ của một nhà lãnh đạo điềm tĩnh. Anh ta liếc nhìn những con rắn nhỏ và nói: "Đây là con đường duy nhất để đến phòng sinh hoạt chung. Muốn đến đúng giờ thì phải nắm chắc thời gian, nếu không sẽ bị lạc. Đến lúc đó ..." Anh ta nhướng mày, giọng nói nhỏ dần, "Vậy thì hãy cầu nguyện rằng các cô cậu có đủ may mắn để trở về an toàn. Dù sao thì Hogwarts ... không phải là ngôi nhà thoải mái và an toàn của các cô cậu."

Những con rắn nhỏ đã bị choáng váng.

Calais đi cuối cùng và không thể không ngưỡng mộ khí chất mạnh mẽ của vị huynh trưởng này.

Eisen Krini quay lại, "Theo kịp, đừng tụt lại phía sau."

Những cái cầu thang chuyển động là một trong những đặc điểm của Hogwarts, và có không ít đứa nhỏ thường xuyên bị trễ giờ vì điều này. Nhưng mọi thứ đều tuân theo nguyên lý hoạt động, vì cầu thang được yểm bùa nên cũng phải tuân theo một quy luật nhất định, nên Calais quyết định khi có thời gian sẽ quan sát cầu thang ở đây và tóm tắt các quy tắc để không cản trở việc sinh hoạt sau này. Đặc biệt, có rất nhiều bức tranh ma thuật cũ được treo trên tường. Và hiển nhiên các quý ông quý bà ở đó sẽ biết không ít thứ về ngôi trường này.

—— Thận trọng luôn là một trong những điểm mạnh của cô.

Sau khi đi lên cầu thang đang di chuyển, bọn họ dừng lại ở cuối hành lang. Những ngọn đuốc trên hành lang rực cháy phừng phực, soi sáng hai bên tường treo đầy tranh. Calais tò mò nhìn những quý ông và quý bà mặc những bộ quần áo lộng lẫy và quý tộc. Họ cử động như những người sống, với vẻ mặt kiêu ngạo nếm trà đen hoặc khiêu vũ một cách duyên dáng.

Phép thuật thật kỳ diệu.

Nhóm người dừng lại trước một cánh cổng đá. Một khung ảnh khổng lồ được treo trên cửa. Bên trong, có một người đàn ông đội tóc giả bằng lông dê, áo tơ lụa và quần tất trắng. Nhìn thấy có người tới, ông ta uể oải quay sang bên cạnh, mở miệng, "Khẩu hiệu—"

"Cao quý," Eisen Krini trả lời.

"Đúng rồi." Người đàn ông mỉm cười ưu nhã và duyên dáng. Ông ta giơ tay lên, ấn vào ngực mình và thực hiện động tác chào kiểu quý tộc. Sau đó, với một tiếng “cạch”, cánh cửa mở ra, để lộ một lỗ vuông mờ ảo.

“Nghe này,” Eisen Krini quay lại và nghiêm nghị nói, ánh mắt anh ta từ từ lướt qua từng phù thủy nhỏ bên dưới, khi nhìn đến cô gái cuối cùng có mái tóc vàng nhạt thì dừng lại một chút rồi dời đi. Giọng nói lạnh lùng của anh ta quanh quẩn trong hầm, "Danh dự của Slytherin không thể bị hoen ố, phẩm chất cao quý của Slytherin không thể nghi ngờ. Vì đã chọn nơi này, vậy thì nhất định phải tuân thủ quy định và luật lệ của Slytherin. Cho dù —" Anh dừng lại, “ — các cô cậu có phải là huyết thống thuần khiết hay không."

Calais vẫn cúi đầu và không đáp lại.

Phải nói rằng những lời của Eisen vừa nói ra khiến những con rắn nhỏ vô cùng kích động. Các phù thủy nhỏ nhìn vị huynh trưởng với đôi mắt sáng ngời và tự hào, thậm chí cả Pansy Parkinson và Draco Malfoy cũng không ngoại lệ.

Eisen Krini rất hài lòng với những biểu hiện như vậy. Anh gật đầu và nhẹ giọng nói: "Đi theo ta!"

Bước qua những bậc thang cao hơn một chút, thế giới bên trong cánh cửa hiện ra trong nháy mắt——

Lò sưởi tinh tế đang bùng cháy với ngọn lửa xanh lục, những chiếc ghế sofa thêu dệt bằng tay được lót bằng những tấm thảm len đắt tiền, và có vài chiếc bàn tròn nhỏ màu xanh đậm bên cạnh. Trên mái vòm của căn hầm hình bầu dục lớn được treo một ngọn đèn pha lê khổng lồ bằng những sợi dây xích mạ bạc, tỏa ra ánh sáng xanh dịu, trên đó treo một lá cờ xanh có thêu hình những con rắn màu trắng bạc.

Trong phòng sinh hoạt chung, có vài người năm 3 năm 4 ngồi ở tư thế thản nhiên, nhưng trong cử chỉ lại toát ra khí chất cao quý.

"Bên trái là phòng ngủ nam sinh, bên phải là phòng ngủ nữ sinh." Eisen giới thiệu ngắn gọn.

Calais quan sát một chút. Phần trang trí bên phải rõ ràng sinh động và sáng sủa hơn bên trái. Trên hai bức tường của của lối đi là một cửa sổ pha lê lớn hình rẻ quạt với hoa và dây leo xung quanh tạo thành hình bông hoa tulip. Nhìn qua khung cửa sổ pha lê, có thể thấy khung cảnh mờ ảo huyền bí dưới mặt hồ. Đàn cá bơi lướt qua, rong rêu khẽ đung đưa, ánh sáng xanh mờ ảo chiếu vào, phản chiếu toàn bộ lối đi giống như một cung điện dưới nước.

Thật là một nơi tráng lệ.

Một cô nàng huynh trưởng đang ngồi đọc sách trong phòng chờ giờ đã đứng dậy và đóng cuốn sách lại. Không giống như sự thờ ơ của Eisen, cô ấy có mái tóc rám nắng có một nụ cười ôn hoà và giọng điệu nhẹ nhàng, "Cảm ơn cậu, Eisen."

Người bên kia nhẹ nhàng gật đầu, không tiếp lời.

"Ta là Laura Diadeli." Cô ấy giới thiệu, có thể thấy tính cách của cô ấy tương đối đơn giản, cũng không nói nhiều, cô ấy chỉ nói: "Sau một ngày vất vả, các em hãy đi cùng ta. Eisen sẽ phụ trách nhóm nam sinh đó."

Các nữ sinh cười khẽ rồi đi theo cô nàng huynh trưởng vào ký túc xá bên phải.

"Theo tên trên tấm bảng trước phòng, hãy tìm phòng riêng của mình. "Laura vừa đi vừa nói," Thời khoá biểu sẽ xuất hiện trên bảng thông báo Slytherin vào sáng mai. Mọi người phải đến sảnh để ăn sáng lúc tám giờ. Nhưng nếu ai không nhớ đường - "Cô ấy cười nhẹ," Ta đề nghị hãy dậy sớm. Nếu ai đến muộn, điểm nhà Slytherin sẽ bị trừ— "

Giọng cô đột nhiên trầm xuống, thoáng qua một tia lạnh lùng.

Các phù thuỷ nhỏ giật mình.

“Ngoài ra,” Laura dường như không nhận thấy rằng cô học sinh năm nhất phía sau đang sợ hãi bởi giọng điệu u ám của mình vừa rồi, và giọng điệu của cô trở lại dịu dàng và hòa nhã. "Sau mười giờ tối là giờ giới nghiêm. Chúng ta không ủng hộ các chuyến đi đêm ... Tất nhiên, nếu không bị thầy giám thị Filch bắt được, một số hoạt động giải trí nho nhỏ có thể chấp nhận được ..."

Calais thấy một số người bắt đầu thì thầm, và không thiếu sự háo hức trong mắt họ.

Rốt cuộc bọn họ vẫn còn là những đứa trẻ.

Laura quay lại, đôi mắt dịu dàng, "Hãy hỏi ta nếu có vấn đề mà mọi người không hiểu. Nếu không có chuyện gì khác ta thường ở phòng nghỉ của huynh trưởng, hoặc là thư viện." Cô  phất tay "Mọi người về phòng của mình đi, ngủ ngon, các cô gái nhỏ."

Nhóm nữ sinh giải tán thành những nhóm nhỏ. Calais đi dọc hành lang, tìm kiếm căn phòng có bảng tên mình trên đó. Đường hầm càng đi vào càng lạnh. Khi đến cuối đường, Calais tìm thấy tên mình trên cánh cửa của căn phòng cuối cùng.

Điều khác biệt so với những căn phòng khác là trên tấm cửa chỉ có tên của cô. Có nghĩa là cô không có bạn cùng phòng, hoặc có thể nói rằng Slytherin không có ai muốn ở cùng cô.

Quả nhiên ... đây có phải là phân biệt đối xử không?

Nhưng như vậy cũng tốt, một mình sẽ thoải mái hơn. Với một cô nàng tuổi tâm hồn trên ba mươi sống trong hình hài một cô bé mười một tuổi, dây hẳn là kết quả tốt nhất.

Calais dửng dưng mở cửa, nhưng cảnh tượng đằng sau cánh cửa khiến cô ngạc nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro