Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần học tập bận rộn rất nhanh trôi qua. Đến cuối tuần, cho dù là ngày nghỉ, bất kể là Severus hay Leiris đều chôn mình trong thư phòng, không có ý định nghỉ ngơi, dù sao so với đi ra ngoài chơi đùa, đối với bọn họ, sách càng thêm hấp dẫn.

Giải quyết xong quyển " luyện kim tường giải " trong tay, Leiris ngẩng đầu lên, vận động một chút bởi vì giữ nguyên tư thế một thời gian dài mà đau nhức cổ, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Severus. Thấy bằng hữu vẫn đang chăm chú đọc, Leiris quyết định không đi làm phiền, hắn còn không muốn nếm thử nghệ thuật nói chuyện của Severus. Mặc dù trải qua hơn một tháng, hắn cũng đã thói quen nhưng không có nghĩa hắn sẽ thích bị phun một thân nọc độc.

Yên lặng đi ra thư phòng, [ giờ này cha nuôi hẳn là còn trong phòng thí nghiệm...] nếu không đi trước chuẩn bị bữa trưa? Nghĩ đến đây, Leiris thở dài [ hắn gần đây càng ngày càng giống bảo mẫu a... Derrick là, Severus cũng là, chỉ cần đụng đến độc dược liền quên hết trời đất.]

Nhận mệnh đi hướng phòng bếp, nói đến một tuần này Severus đều ở nhà hắn ăn cơm trưa đôi khi cả cơm tối, không biết mẹ của Severus còn có cái kia Tobias có hay không phát hiện Severus không ở nhà? Nếu bọn họ phát hiện không chừng việc Severus đến đây học ma pháp cũng sẽ bị vạch trần... Nghĩ đến đây Leiris liền nhíu mày. Dừng chân lại, Leiris quyết đoán xoay người hướng về phía cửa ra [ vẫn là đi xem một chút đi ] Leiris vừa đi vừa nghĩ.

Bước khỏi cửa, đến con hẻm mà trước đây hắn vẫn thường đứng để quan sát Severus (tg: *lấy tay bụm mặt* ngươi là biến thái sao? Rình coi người khác cái gì... Lei: Lăn!!! ). Dĩ nhiên lần này hắn đã rút kinh nghiệm, cẩn thận ẩn giấu thân mình còn bỏ thêm một cái ẩn thân ma chú, nếu không chú ý là sẽ không phát hiện.

Im lặng lắng nghe động tĩnh từ ngôi nhà đối diện, có tiếng loảng xoảng phát ra còn có tiếng nam nhân chửi bới, [ Cặn bã!! ] Leiris khinh thường bĩu môi. Một hồi liền nghe được tiếng khóc của phụ nữ, kia hẳn là Eileen Prince – mẹ của Severus.

Leiris có chút khó hiểu, Eileen Prince là một phù thủy, còn là một quý tộc làm sao có thể chịu đựng bị đối xử như thế? Hơn nữa cho dù bởi vì không muốn rời xa Tobias, cũng có thể sử dụng ma chú hoặc ma dược để xóa đi ký ức của Tobias về phù thủy, như vậy không phải là giải quyết hết tất cả mọi chuyện sao? Còn có Severus, chẳng lẽ nhìn thấy con mình bị đánh đập như vậy mà vẫn không phản kháng sao? Eileen Prince rốt cuộc coi Severus thành cái gì?

Trầm mặc nhìn căn nhà đối diện, cho đến khi mọi tiếng vang đều dừng hẳn, chỉ còn lại vài tiếng thút thít phát ra Leiris mới quay đầu bước đi. Về đến nhà, phát hiện đã qua giờ cơm trưa từ lâu, chạy nhanh làm cơm sau đó gọi Derrick, Severus cùng ăn.

Cả bữa cơm không khí đều rất im ắng. Derrick có chút suy nghĩ nhìn Leiris, Severus cũng nghi hoặc nhìn bằng hữu của mình, nhưng không ai hỏi ra. Đến tận khi trời tối, Leiris cũng không mở miệng nói một lời nào, chỉ im lặng cúi đầu. Cuối cùng Severus chỉ có thể tràn đầy lo lắng mà ra về.

Lúc này, Derrick mới đi đến thư phòng, ngồi xuống bên cạnh Leiris:

"Ngươi hôm nay nấu cơm rất trễ đâu?"

"...Ta đọc sách quên mất thời gian." Một lúc lâu, Leiris trả lời.

"Phải không?" Derrick không nói gì thêm, chỉ im lặng chờ con nuôi của hắn mở lời.

.

.

.

"Derrick... ngươi nói trên đời thật sự có một người có thể vì người khác mà bỏ qua tất cả sao?" Leiris không hiểu, hắn từ nhỏ liền sống ở cô nhi viện, ở đó không có người sẽ vì người khác làm cái gì, có cũng chỉ có thờ ơ cùng lạnh nhạt. Mặc dù sau này gặp được Derrick, cha nuôi cũng dạy hắn nhược nhục cường thực, nếu ngươi không thể làm được sẽ không có người vì ngươi làm bất cứ điều gì.

"Có lẽ đi..." Trầm mặc một lát, Derrick trả lời.

"Cho dù phải bỏ qua tất cả? Vinh dự? Tôn nghiêm? Trách nhiệm? Ngay cả... Máu mủ ruột thịt?"

Derrick thở dài, đây không phải là điều hắn có thể trả lời, đối với vấn đề này mỗi người đều có đáp án khác nhau. Hắn không muốn bởi vì ý kiến của bản thân mà ảnh hưởng suy nghĩ của Leiris.

"Leiris, ngươi phải biết mỗi người đều có lựa chọn riêng cho bản thân, đối với ngươi thứ này có thể rất quan trọng nhưng với bọn họ thì lại chưa chắc, không ai có thể thay thế người khác làm ra lựa chọn, tự bản thân họ phải gánh lấy trách nhiệm cho sự lựa chọn đó bất kể kết quả cuối cùng là như thế nào. Đã hiểu?"

"...Ân"

"Bây giờ có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra sao?"

"Ta đi nhìn Eileen Prince và Tobias Snape..." Leiris có chút chần chờ kể ra nhưng lại nghĩ đến những gì cha nuôi vừa nói liền quyết định nói ra băn khoăn của bản thân "Ta lo lắng Severus ở nhà chúng ta thời gian quá dài sẽ bị bọn họ phát hiện".

"Không cần lo lắng, cái kia muggle sẽ không nhận ra. Còn về phần Snape phu nhân, nàng biết cũng sẽ không phản đối, năm Severus 11 tuổi sẽ tiến vào Hogwarts, học ma pháp sớm hay muộn đều không có gì khác biệt". Derrick ôn nhu xoa đầu con nuôi, Leiris vẫn còn quá nhỏ, chuyện liên quan đến Severus, kỳ thật Eileen Prince đã sớm phát hiện. Nàng cuối cùng vẫn là một người mẹ, chẳng qua việc này rất có lợi với Severus nên mới không can thiệp.

"Tốt lắm, mọi chuyện đã được giải quyết, ngươi cũng nên đi ngủ, Leiris."

"Ta đã biết, còn có good night, Derrick" Leiris ngượng ngùng gật đầu.

"Good night... have a good dream."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro