Lục: Ai khả nghi hơn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Giống như bị vô số nhát dao cắt vào da, Harry cảm thấy đau đớn trước nay chưa từng có. Thân nhiệt tuôn ra theo dòng màu, những vết đen nứt ra chi chít áp chế ánh sáng. Hắn muốn duy trì sự tỉnh táo, nhưng trước mắt càng ngày càng mơ hồ. Những tiếng lao xao bên tai biến mất, xung quanh trống rỗng đến mức quanh bên tai chỉ nghe được tiếng đọc thần chú thoang thoảng giống như từ một nơi xa xôi vang vọng tới: "Vulnera sanentur..... Vulnera sanentur..... Vulnera sanentur......"

Sự đau đớn ngừng lại, thân thể lạnh băng dần dần ấm lên, giống như hắn đang nằm trong lồng ngực ấm áp, hắn đang nằm mơ chăng? Nếu không, sao hắn lại nghe được tiếng nói trầm thấp của nam nhân trong mộng? "Harry..." Hắn muốn nắm giữ lấy ánh sáng trước mắt, nhưng lại không có lấy một chút khí lực, chỉ bất lực để bóng đêm tùy ý vây lấy... Không, không được, thế nhưng hắn phải nắm lấy. Bàn tay gắt gao nắm lấy mảnh vải, cho đến khi mất đi ý thức, trong đầu hắn vẫn chỉ lưu lại một ý niệm – không thể buông tay.

"Snape, ngươi tên phản đồ!" Ánh mắt xanh quỷ dị điên cuồng đảo quanh bóng đêm.

Thân ảnh hắc sắc xoay người lại, không mang bất kỳ cảm xúc nào. Ánh mắt xúc cảm nhìn thẳng vào đôi mắt Harry. Bàn tay nắm ma trượng của Harry run run, không gian xung quanh vọng lại thanh âm hung tợn của Moody – Phản đồ! Phản đồ! Phản đồ.. Y phản bội Dumbledore? Y là Thực tử đồ? Y phải giúp Voldermort sống lại? Người nào tận dưới đáy lòng Harry hò hét, ngươi hẳn phải giơ ma trượng lên nhắm thẳng vào tên phản đồ này! Một thanh âm khác lại không ngừng kêu: "Harry, Harry..."

Câm miệng! Tất cả câm miệng! Harry bịt tai cố gắng lắc đầu, hắn thấy Snape nhẹ nhàng xoay người, trường bào hắc sắc cuồn cuộn gợn sóng, ngay sau đó luồng ánh sáng xanh cực lớn, một cái đầu lâu khổng lồ trong nháy mắt đen thân ảnh hắc sắc kia nuốt trọn...

"Không...! Khụ khụ..." Harry bật người dậy, ho một trận dữ dội, từ chấn động kịch liệt đó, thân thể hắn có chút ít đau đớn.

"Harry, ngươi tỉnh rồi?" Thanh âm của Dumbledore vang lên đúng lúc kéo những suy nghĩ hỗn loạn của hắn về, sau đó môi hắn chạm vào cái gì đó lạnh băng, một bàn tay thô bạo đem ma dược đổ vào trong miệng hắn.

"Khụ..." Harry hoảng loạn nuốt xuống, lại nhấp nhấp miệng, dường như có vị chocolate? Hắn cũng không nghĩ nhiều, chúi mũi xuống nhìn, cảnh tượng trước mắt trở nên rõ ràng.

"Potter, buông tay!" Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Snape khiến Harry theo bản năng rụt cổ lại.

Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, đây là một gian phòng ngủ có mặc lục sắc là chủ yếu, hắn rõ ràng không nhớ trước kia mình đã đến đây chưa, nhưng cảm giác lại vô cùng quen thuộc. Một tay túm lấy tấm nệm bên dưới, mềm mại, hắn hít hít mũi ngửi, một cỗ hương ma dược thơm ngát nhẹ nhàng quanh quẩn đầu mũi. Lão nhân có chòm râu trắng bạc ngồi bên mép giường mỉm cười, trong đáy mắt mang chút lo âu.

"Ta nói buông tay, Potter! Lỗ tai của ngươi chỉ để trang trí thôi sao?" Tiếng gào rống quá mức của nam nhân ngồi sát bên khiến lỗ tai của Harry ẩn ẩn đau, hắn ngây ngẩn quay đầu, mới nhìn thấy Snape đứng cách hắn không đến một tấc. Từ tầm mắt của đối phương nhìn xuống, hắn xấu hổ phát hiện tay của mình cư nhiên đang gắt gao nắm lấy vạt áo của đối phương.

"Xin... Xin lỗi..." Chính Harry cũng hoảng sợ, nhưng bàn tay hắn rõ ràng vì trong tư thế nắm chặt quá lâu mà trở nên tê cứng, hắn muốn buông ra, nhưng đầu óc cũng không theo sự sai khiến của hắn, thật giống như nó không còn là của hắn, "Ách, thực xin lỗi, giáo sư..." Harry từ từ dùng tay kia gỡ từng ngón tay của mình ra, thật vất vả mới giải phóng vạt áo kia dưới các nhìn chằm chằm cùng khí thế bức nhân của đối phương.

Hắn lắc lắc bàn tay vì máu bắt đầu tuần hoàn mà có chút đau đớn, chạm phải ánh mắt đăm chiêu như đang nhớ lại gì đó của Dumbledore – hắn mặc áo tàng hình đi chơi đêm, sau đó nhìn thấy Moody và Snape đang quyết đấu, Moody nói Snape gạt Dumbledore! Harry lớn tiếng thốt lên: "Giáo sư Dumbledore! Snape, y..." Hắn đột nhiên nhớ ra ai đang đứng bên cạnh, ngay lập tức rụt vai lại, "Snape?!"

"Vô lễ với giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm." Ánh mắt lạnh băng của Snape đảo qua Harry, hai tay khoanh lại trước ngực lui về sau vài bước dựa người vào kệ sách.

"Ta biết, ta biết đã xảy ra chuyện gì." Dumbledore đẩy mắt kiếng, trấn an thiếu niên đang kinh hãi, "Chính là hai giáo sư đang luận bàn lại ngộ thương đến ngươi, ta thật có lỗi, Harry."

"Luận bàn?" Harry trợn tròn mắt, rõ ràng không tin lời giải thích của lão nhân, "Nhưng giáo sư Moody nói Snape..."

"Ta biết." Dumbledore cắt ngang nghi vấn của hắn, "Trước đây giáo sư Moody có chút hiểu lầm với Severus, (Snape hừ một tiếng thật mạnh). Tính tình của y có chút nóng nảy, y không dễ dàng nhìn nhận lại đúng sự việc, cho dù là y sai."

Harry đối với mấy chuyện cũ không có chút xúc cảm nào, hắn không hiểu vì sao Dumbledore lại tín nhiệm Snape như thế, vị giáo sư ma dược này thoạt nhìn cũng không giống người tốt, tuy rằng bộ dạng của Moody cũng không khá hơn. Hắn lén liếc nhìn Snape đánh giá một chút, đối phương giống như nhận thấy được ánh mắt của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn lại: "Giáo sư!" Hắn vội vàng quay qua Dumbledore biểu lộ tâm tình của mình.

Nhưng lão nhân chỉ nheo mắt cười rờ rờ đầu hắn: "Harry, ngươi hẳn là học được cách nhìn xuyên qua bề ngoài để thấy bản chất sự vật. Kỳ thật giáo sư Snape là một người rất thẹn thùng a."

"Albus!" Snape rống giận dưới biểu tình quỷ dị của Harry, "Mang theo thằng nhóc con của ngươi cút ra khỏi phòng ngủ của ta!" Y xốc chăn Harry lên, nắm cổ áo đối phương kéo ra.

"Nhìn coi..." Dumbledore lẩm bẩm, đỡ lấy Harry đang lảo đảo, "Một chút cũng không biết thông cảm với lão nhân, mấy người trẻ tuổi bây giờ a..." Động tác của Snape như đang xua đuổi ông kẹ, Dumbledore vừa dẫn Harry ra khỏi hầm, cửa phía sau liền đóng ầm ầm lại.

Harry còn quay đầu lại muốn liếc nhìn căn phòng mang đến cảm giác quen thuộc với hắn, kết quả thiếu chút nữa cánh cửa kia đập vào mũi hắn. Hắn xoa tới xoa lui cái mũi, vẫn không có được đáp án mà hắn muốn. Nhưng ngay lập tức cánh cửa trước mặt hắn lại mở ra, Snape đen mặt nhét mấy lọ ma dược vào lòng hắn, "Sau bữa tối phải uống hết!" Giây tiếp theo tiếng đóng cửa vang lên ầm ầm khiến hắn thiếu chút nữa đem mấy lọ ma dược đánh rơi.

Dumbledore lầm bầm lẩm bẩm: "Phương thức quan tâm của đứa nhỏ này luôn kịch liệt như vậy..." Harry thấy cái được gọi là 'quan tâm' này mà sợ run cả người, "Được rồi, cái này là của ngươi, sau này cẩn thận một chút." Không biết từ lúc nào Dumbledore lôi chiếc áo tàng hình ra, y vỗ vỗ vai Harry, dặn dò, "Cơ thể ngươi phải qua hai ngày mới hoàn toàn phục hồi, sắp tới không được chơi Quidditch."

"Nga..." Harry rầu rĩ cất tiếng trả lời, quay đầu đi liền vứt bỏ cảm giác có thể gọi là quen thuộc khó hiểu .

Vì cả một đêm Harry không về, đám Gryffindor đều thập phần tò mò, Dumbledore còn cười cười giải thích Harry bị thương, nằm nghỉ trong bệnh thất, cuối cùng đối với Harry đang mở to hai mắt liền ly khai phòng sinh hoạt chung. Harry đương nhiên hiểu được ý tứ của lão nhân, huống chi hắn cũng không muốn nói với mọi người kỳ thật mình ngủ ở trong hầm suốt một đêm. Phát hiện không có chuyện gì hay để tám nữa, đám tiểu sư tử cũng liền giải tán, chỉ có Hermione sinh nghi. Harry không muốn gạt hảo bằng hữu, liền đem mọi chuyện xảy ra nói với nàng và Ron.

"Snape quả nhiên là Thực Tử...!" Ron kêu lên liền bị Hermione dùng tay bịt miệng lại.

Nàng phù thuỷ thông minh nhìn lướt xung quanh, xác định người gần nhất bọn họ cũng cách mấy chục thước, lại ếm thêm một bùa im lặng, mới chậm rãi mở miệng: "Cho nên mới nói, Harry ngươi nghi ngờ Snape gạt giáo sư Dumbledore sao?" Thấy bạn học gật đầu, nàng nhíu mày, "Nhưng ta cho rằng, lời giáo sư Dumbledore nói hẳn là thật. Các ngươi nghĩ lại xem, nếu thật sự Snape muốn giết Harry, đã sớm động thủ, làm gì phải chờ đến bây giờ? Hơn nữa vào năm thứ nhất, y còn cứu Harry."

"Có lẽ Harry sẽ có tác dụng nào đó trong việc Hắc Ma vương sống lại?" Ron nói huỵch toẹt ra.

Đối với mấy câu phản bác lại lời mình của Ron, Hermione liếc xéo: "Ta chỉ thấy kỳ lạ, vì sao các ngươi không nghi ngờ Mad-eye Moody vừa mới xuất hiện năm nay ở Hogswart, ngược lại đi nghi ngờ Snape đã làm giáo sư hơn mười năm?"

Harry vẫn trầm mặc, thế nhưng Ron lại hùng hồn: "Moody là Thần sáng! Y đã bắt rất nhiều pháp sư hắc ám! Hơn nữa trước khai giảng ba ba có đến giúp y, mà y cũng là bằng hữu của giáo sư Dumbledore."

"Được rồi, nếu các ngươi thật sự nghi ngờ giáo sư Snape làm gì đó, vậy đến đêm chúng ta đi một vòng quanh Hogswart không phải được hơn sao? Vẫn có có người để lộ sơ hở!" Hermione y như nữ vương định ra kế hoạch hành động.

Harry và Ron trao đổi cái nhìn ngạc nhiên: Nàng từ trước đến nay luôn đem nội quy trường làm câu cửa miệng, từ khi nào lại quyết đoán như vậy? Ron lập tức đặt ra một nguyên nhân: "Không phải là ngươi cũng thấy ta nói rất có lý? Cho nên ngươi cho rằng Snape quả thực rất khả nghi?" Đôi mắt y lóe sáng, vì hiếm khi cảm thấy mình đã thuyết phục được Hermione được khen là 'Ravenclaw bị lạc vào Gryffindor' mà hưng phấn.

"Ai! Ngươi nói có ý gì? Các ngươi nghi ngờ Snape, lại không cho ta nghi ngờ Moody sao?" Hermione dậm dậm chân giận dỗi, "Ta nói với các ngươi, đêm nay phải làm xong bài tập, nếu không, ai cũng không được ra ngoài!"

Thật vất vả mới làm xong hết bài tập, Harry mới nhớ đến mấy lọ ma dược, hắn uống hết một hơi, thiếu chút nữa bị mấy loại mùi vị quỷ dị làm mắc nghẹn khiến nước mắt giàn giụa, thật đáng sợ! Đây không phải là chữa bệnh là mà mưu sát! Hắn bắt đầu nghi ngờ lo ma dược có vị chocolate hắn uống trước đó có phải hay không chỉ là trong mơ.

Thời gian sớm đã qua giờ giới nghiêm. Trên hành lang tối om, tựa hồ truyền đến vài tiếng động tất tất tốt tốt.

"Được lắm! Các ngươi khe khẽ một chút!" Hermione bấm hai đứa bạn hai bên một cái, chiếc áo tàng hình khó có thể che hết được cả ba người, tay chân luống cuống một lúc, cuối cùng bọn họ cũng ổn định, hướng về phía hầm mà đi.

Những hành lang thông với nhau thập phần âm lãnh, ba thiếu niên chen chúc nhau thành một đoàn thỉnh thoảng cũng cảm thấy lạnh run, không khí thật ra lại rất thích hợp với những chuyện lén lút, hơn nữa nơi này lại ít treo những bức tranh, ban ngày đã rất ít sinh khí, ban đêm lại càng giống nghĩa địa hơn.

"Đằng kia hình như có ánh sáng!" Ron tinh mắt phát hiện bóng tối phía trước có ánh sáng.

"Hư!" Hermione càng đè thấp thanh âm xuống hơn, "Là kho cất ma dược đi, ta chưa từng thấy nó mở bao giờ... Tốt lắm, đừng phát ra tiếng động."

Ba người càng thêm cẩn thận bước đến gần, đầu tiên là mơ mơ hồ hồ thấy được bóng lưng đang cúi xuống, càng ngày càng rõ ràng – Mad-eye Moody! Vì sao y lại ở chỗ này? Cả đám Harry đều nghi hoặc, nhưng đã được Hermione cảnh cáo trước, bọn họ nấp vào trong một góc tối không nhúc nhích, cũng không ai lên tiếng.

Moody đưa lưng về phía họ, dưới đốm sáng le lói của ma trượng lục lọi cái tủ cao đến trần nhà, từng lọ từng lọ được y lấy ra rồi trả về chỗ cũ. Harry không biết được rốt cuộc y muốn tìm cái gì, thanh âm va chạm của những lọ thủy tinh cũng không có, tĩnh mịch đến nỗi hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đang dập, không khí áp bức mà nặng nề, trực giác thấy nguy hiểm khiến cho hắn không tự chủ được cả người căng thẳng.

Bỗng nhiên, Moody nghiêng người qua, ánh sáng yếu ớt khiến khuôn mặt của y hé ra dữ tợn, cái miệng của y cong lên thành nụ cười mong đợi, sau đó kéo tay áo bên trái, lè lưỡi cung kính liếm lên cánh tay, nước bọt phản chiếu ánh sáng mơ hồ hiện ra dấu hiệu xấu xí.

"Ngô..." Ron nhanh chóng bịt miệng mình, nhưng không kịp nữa rồi, con mắt xanh lè của Moody đã chuyển đến. Không có bất kỳ tiếng động nào, sát khí dày đặc lan ra, ma trượng nhắm ngay thiếu niên bên dưới áo tàng hình.

Y có thể nhìn xuyên qua áo tàng hình! Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Harry.

"Impedimenta!" Gần như trong nháy mắt khi lục quang lóe lên ở đầu ma trượng, tiếp đó là tiếng thần chú vang lên dồn dập, ngay sau đó Harry chỉ cảm thấy có người dùng sức kéo áo choàng hắn xuống, hắn mất đà té ra sau, lúng túng nắm được Hermione và Ron, ba người té dồn một đống.

Câu thần chú Impedimenta cản được lục quang chỉ không đến một giây đã bị tê liệt, sau đó mấy câu thần chú nguy hiểm bay sượt qua đỉnh đầu mấy người họ chìm vào trong bóng tối.

"Ai u!" Tiếng kêu đau dồn dập, Harry rốt cục phát hiện mình đang đè lên một người bên dưới – nhìn xuống, mái tóc bạch kim đập vào mắt hắn.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro