Chương 20-Party in Paris

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 6.

"Ngày mai chúng ta phải trở lại lớp đấy."

Harry ngước lên khỏi bức vẽ khi nghe Draco nói vậy.

"Đúng vậy, tao biết mà."

"Nhưng mà ngày mai tao không muốn trở lại lớp."

Harry thở dài, đặt tập giấy vẽ của mình xuống. "Tại sao không?"

"Mọi người sẽ lại nhìn vào chúng ta cho mà xem."

"Họ đã nhìn chằm chằm vào chúng ta rồi còn gì. Tao là Cứu Thế Chủ của giới phù thủy, và mày là Hoàng Tử Băng Slytherin, chúng ta đã nắm tay nhau không ngừng nghỉ suốt sáu ngày."

Draco thở hắt ra, dựa vào đầu giường. "Không chỉ vậy. Ta thậm chí không thể mở một chiếc vali nếu không có sự giúp đỡ của người kia.

Harry dựa vào đầu giường bên cạnh.

"Tao không biết. Nhưng chúng ta sẽ tìm ra cách. Vào ngày mai. Còn bây giờ, tao nên kỷ niệm ngày cuối cùng không có lớp học."

Draco nhìn hắn đầy tò mò. "Thế bằng cách nào?"

Harry cười toe toét. "Tao có ý này."

Và đó là điều cuối cùng Harry nói trước khi kéo Draco đi theo.

"Harry...Harry cái méo gì vậy? Chậm lại đi!" Draco thét lên, cố gắng theo kịp bước chân Harry. Hắn đang kéo cậu ra khỏi lâu đài và hòa vào khí lạnh của tháng mười hai.

"Harry, ngoài này lạnh chết đi được, ta ra đây làm gì cơ?"

Harry mỉm cười, nhíu mày trước khi cả hai biến mất với một vết nứt .

Draco thở hổn hển khi họ đến đích lần thứ hai, đánh mạnh vào Harry. "Lần sau nhớ nhắc trước!" Cậu mắng Harry.

Harry không đáp lại, chỉ cười rạng rỡ trước khung cảnh mới.

Draco thở dài, và đứng thẳng người, mắt mở to.

"Ôi."

Xung quanh họ, thành phố lấp lánh ánh đèn đẹp tựa những câu chuyện cổ tích, đang chuẩn bị đón Giáng sinh. Draco không hề rời mắt khỏi tòa tháp đặc biệt cao trước mặt, và hơi thở gấp gáp.

"Harry, chúng ta đang ở Paris à?"

Harry chỉ cười, những tia sáng thần tiên lấp lánh trong mắt hắn.

"Thôi nào, có một việc mà tao luôn muốn làm lắm đây," Harry thì thầm, kéo tay Draco.

Họ băng qua những con phố, gần hồ nước lớn phía trước tháp Eiffel, cho đến khi họ dừng đến chính tháp.

"Chúng ta sẽ Apparate(Dịch chuyển tức thời) lên đỉnh tháp?" Draco đoán. Harry cười nham hiểm, Draco cho rằng suy đoán của mình đúng.

Với một khoảnh khắc ngoạn mục, cả hai bất ngờ đứng ở đỉnh tháp. Draco hơi lắc lư trước tình huống đột ngột của họ.

"Ái chà!" Harry đặt một tay trước mặt cậu, cười. "Đừng ngã mày sẽ kéo tao theo mất."

Draco hít một ngụm khí lạnh trước khung cảnh vàng của họ ở Paris. Harry cười, bước lại gần cậu một chút để nhìn  ngắm thành phố lung linh trước mặt.

Draco chỉ vào một con tàu lớn trên sông Seine, mọi người lên đang di chuyển dần lên nó.

Harry cười tươi rói. "Muốn đi xem thử sao?"

Lần này Draco là người dịch chuyển, hạ cánh sau bụi cây phía trước con tàu.

Draco cau mày, vẫy đũa phép về phía Harry. Trang phục của hắn thay đổi, là một chiếc áo phông và quần jean. Hắn gật đầu đồng ý, và làm tương tự với Draco.

Cặp đôi tiến đến, bước lên tàu.

Thuyền trưởng dùng tiếng Pháp hỏi họ gì đó, Harry đá lông nheo không hiểu. Nhưng Draco mỉm cười rất đẹp, thi triển một câu thần chú không đũa phép, và nói điều gì đó khác bằng tiếng Pháp. Cậu đưa thẻ lên máy bay cho người đàn ông, người này gật đầu và hét lên "Merci!" rồi quay sang những vị khách tiếp theo.

Khi họ bước lên thuyền, Harry liếc nhìn Draco. "Tao không biết mày nói được tiếng Pháp."

Draco chỉ cười trừ.

Cặp đôi xem xét môi trường xung quanh mới. Đó là một con tàu được chiếu sáng bằng ánh đèn vàng ấm áp, bàn nào cũng đầy ắp hành khách.

"Harry, chúng ta không có bàn được chỉ định," Draco rít vào tai hắn. Harry lo lắng liếc nhìn xung quanh, trước khi tầm mắt chạm vào ai đó.

Cô gái đấy đang cười nói gì đó với người đàn ông bên cạnh, mái tóc dài màu vàng của cô gái xõa xuống vai. Người đàn ông bên cạnh thì dựa vào người cô, mỉm cười, mái tóc đỏ lấp lánh trong ánh đèn, một vết sẹo trên má anh ta gợn sóng do ảnh hưởng của ánh sáng chiếu xuống.

Harry cười thật tươi, kéo Draco về phía họ.

Cô gái tóc vàng quay về phía hai chàng trai, ngạc nhiên và vui vẻ đứng dậy, một nụ cười rạng rỡ và xinh đẹp vẽ trên khuôn mặt.

"Harry!" Fleur Weasley hạnh phúc kêu lên, tiến đến ôm lấy hắn. Harry lùi lại một cách nhanh chóng. Nụ cười của cô chị tắt dần.

"Không ai được chạm vào bọn em đâu," Harry giải thích. "Em rất vui được giải thích, nếu chúng ta có thể ngồi vào bàn của chị?" 

"Tất nhiên rồi!" Fleur vui vẻ nói, kéo ghế về phía trước cho Harry. Bill Weasley mỉm cười với Harry, nhưng nụ cười của anh ta nhạt đi phần nào khi nhìn thấy Draco.

Harry kiên nhẫn giải thích mọi thứ về câu thần chú, và cuối cùng, Fleur mở to mắt còn Bill thì trừng trừng nhìn Draco.

"Bill, đừng nhìn cậu ấy nữa," Harry nói, mắt nhìn về phía chàng trai tóc đỏ.

Bill hắng giọng đứng thẳng. "Xin lỗi. Những thói quen cũ khó bỏ lắm."

"Sao em lại đến Paris thế?" Fleur hỏi.

Harry nhún vai. " Draco nói được tiếng Pháp, và em luôn muốn đi. Đêm nay là đêm cuốicủa bọn em trước buổi học ngày mai."

Fleur cười rạng rỡ. "Vậy thì, anh chị cần biến buổi tối hôm nay thành một buổi tối thật tuyệt cho hai đứa!"

Harry cười và bữa ăn của họ được mang lên bàn.

Sau khi ăn xong 3 món Pháp ngon lành, họ lại bàn tán xôn xao về đủ thứ trên đời. Draco bị cuốn vào cuộc trò chuyện, và khi đêm dần trôi, Bill đã chịu thả lỏng hơn khi ở bên Draco.

Draco nhấp ngụm rượu, Fleur hỏi họ rằng ở trung tâm thành phố có tổ chức tiệc, ngỏ ý muốn dẫn họ đi.

Draco và Harry nhìn nhau trước khi gật đầu đồng ý.

Hành trình của họ cuối cùng cũng quay trở lại bờ biển, và cả nhóm bắt đầu đi bộ vào trung tâm thành phố.

Từ xa Harry có thể nghe thấy tiếng nhạc Pháp xập xình, rộn ràng tràn xuống đường phố, cùng với tiếng hò reo của con người ở bữa tiệc.

"Đây," Bill thì thầm. Anh thi chú lên Harry và Draco. "Anh nghĩ như vậy sẽ bảo vệ hai đứa khỏi cảm giác đau đớn khi bị chạm vào trong vài giờ."

Harry thử chọc bào người Bill, thật sự không có chuyện gì xảy ra, hắn và Draco thở phào nhẹ nhõm.

Họ đến bữa tiệc.

Những ánh đèn neon sáng chói loé lên khắp nơi, đa số ai nấy cũng đều bôi sơn neon trên khắp khuôn mặt của mình. Họ nhảy múa vui vẻ theo điệu nhạc gì đấy mà Harry không hiểu nổi, bọn họ đứng ra phía trước, đưa mặt ra sơn.

Harry cười hớn hở, hắn và Draco bước tới.

Một người đàn ông không mặc gì ngoài chiếc quần đùi đang vẽ một con rồng màu đỏ hòa lẫn màu xanh trên cổ và mặt Draco. Một người phụ nữ mặc nội y màu xanh lá cây tươi sáng vẽ biểu tượng màu tím trên mặt Harry rồi tới màu xanh lên tay.

Họ mỉm cười khi bài hát vang lên, ồn ào và lạc quan. Cụm từ duy nhất mà Harry có thể nhận được từ nó là " Laissez les kouma." (là 1 tên bài hát).

Draco kéo Harry về phía trước, cười rạng rỡ.

Harry không thể kìm được mà cười khi thấy Draco lắc hông vui vẻ. Cả hai nhảy lên xuống theo nhịp cùng với phần còn lại của đám đông.

Sau một hồi khiêu vũ, một người đàn ông đến gần Draco và ra hiệu cho Harry.

"Người đàn ông này có rảnh không?"

Nguyên văn: " Est-ce que cet homme est libre?".

(Theo hiểu biết của mình, câu nói đó có nghĩa tương tự "người đàn ông này có độc thân không?" Nếu ai biết tiếng Pháp, vui lòng sửa cho mình nếu mình sai nhá.)

Nụ cười của Draco tắt dần, và cậu cau mày nhìn đối phương, lắc đầu. "Không."

Người đàn ông thở dài, và bước đi.

"Anh ta nói gì thế?" Harry tò mò hỏi.

"Anh ta hỏi cậu có muốn làm tình không."

Harry ngạc nhiên chớp mắt. "Và cậu đã nói không?"

Draco gật đầu.

Harry mỉm cười. "Cảm ơn!"

Và cả hai tiếp tục nhảy.

Đã muộn, rất muộn. Và Harry phải kéo lấy tay Draco, hét lên rằng sáng mai còn phải đi học, họ nên về chuẩn bị.

Hai người ôm nhau chào tạm biệt Fleur và Bill, hứa sẽ sớm quay lại, rồi rời khỏi bữa tiệc.

Họ lại ngồi trên đỉnh tháp Eiffel, hai chân đung đưa ngoài rìa, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ của bữa tiệc đã rời đi.

"Thật không thể tin được," Draco thì thầm. "Cảm ơn mày."

Harry mỉm cười, quyết định mạo hiểm một phen. Hắn hơi nghiêng người về phía Draco, tựa đầu vào vai cậu chàng tóc bạch kim. Draco căng cứng người, bất ngờ trong giây lát, nhưng cũng thả lỏng và ngả đầu lên đầu Harry.

Họ cứ như vậy cho đến khi mặt trời mọc trên thành phố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro