Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

"Sẵn sàng chưa?" Rose hỏi, và Scorpius hít một hơi sâu rồi gật đầu. Cậu luôn sẵn sàng như mọi khi, cậu cho là vậy. Họ đã xếp hàng thật dài ở cổng trại, chờ đợi trao Khoá Cảng, và Scorpius khoác balo của Jamie ba bên vai. Liếc nhìn khắp bãi đất trống để nhìn anh trai của mình, người đang cùng Pip đợi dì Pansy đến. Jamie xoa mái tóc vàng mới cắt của mình, vuốt ngược ra sau. Scorpius cau mày với anh trai, và Jamie chỉ đảo mắt và bỏ tay xuống. Nó lo lắng như Scorpius .

"Weasley và Potter," Serafina gọi, từ người đứng đầu đường dây, và Rose và Scorpius nhìn nhau thật lâu. Đây chính là nó. Sau nhiều tuần nghiên cứu về cuộc sống của anh trai mình, học cách nói như Jamie, nghiền ngẫm về ngôi nhà được phác thảo sơ sài để ghi nhớ phòng của anh trai ở đâu trong mối liên hệ với phòng khách, nhà bếp và phòng tắm - wow. Được mà. Scorpius có thể làm được. Đúng chứ?

Scorp vẫn đứng yên khi Rose bước tới. Cô ấy nhìn lại cậu. " Jamie ?" cô ấy nói, đôi mắt mở to và hơi hoang dại.

"Em không thể làm được," Scorpius thì thầm, và Rose rên rỉ.

"Chỉ cần kéo nó lại với nhau," cô thì thầm với một cái búng tay trước mặt cậu. "Em đã đánh lừa toàn bộ khu trại chết tiệt này trong trận đấu cuối cùng mà em và Jamie cùng chơi còn gì."

Thật. Ngay cả Burcu cũng không thể phân biệt được họ và Jamie đã nhìn cô ấy cả mùa hè. "Nhưng đây là bố. "

Rose khịt mũi. "Tin chị đi khi chị nói chú Harry đôi khi không tinh ý lắm. Thành thật mà nói, thỉnh thoảng chị tự hỏi làm thế nào mà chú ấy có thể làm làm Trưởng phòng Thần Sáng được ."

Scorpius cảm thấy một làn sóng, nỗi hoảng sợ dâng lên trong lòng như một tiếng rít. "Em sẽ kết thúc trong nhà tù của của mình"

"Potter! Weasley!" Serafina bây giờ có vẻ khó chịu.

Rose nắm lấy tay Scorpius. "Chị thề với bộ râu xấu xí của Merlin, nếu bây giờ em làm hỏng chuyện này, chị sẽ bóp chết em trong giấc ngủ." Cô kéo Scorpius lên bàn và mỉm cười ngọt ngào với Serafina. "Xin lỗi."

Serafina chỉ cau mày và đưa cho một phong bì với tên của họ được viết nguệch ngoạc trên đó, cô nói. "Cha của em sẽ gặp em trong phòng chờ Khoá Cảng ở JFK."

"Ở đâu ạ?"Rose chớp mắt.

"New York," Scorpius nói, và cậu ngạc nhiên khi nghe giọng mình giống hệt anh trai.

Serafina gật đầu. "Hãy chắc chắn rằng cả hai đứa đang nắm chặt Khoá Cảng; nhân viên không có thời gian để tự mình đưa cả hai về nếu hai đứa lỡ kích hoạt."

"Vâng." Rose dẫn Scorpius vào khu đất trống, xé toạc chiếc phong bì. Một chiếc chìa khóa sắt lớn rơi vào lòng bàn tay cô. Cô đưa nó cho cậu, và cậu nắm lấy cạnh tròn. Kim loại mát lạnh chạm vào đầu ngón tay Scorp. Họ nhìn nhau. "Em có thể làm được," Rose nói. " Thật đấy ."

Khoá Cảng trở nên ấm áp và Scorpius nắm chặt nó hơn, cảm giác bụng căng cứng quen thuộc . Ugh. Cậu ghét phần này--

Kế đó cả hai xoáy qua bóng tối, và Scorpius cảm thấy những ngón tay của Rose đang cuộn tròn quanh mình khi chúng bật ra khỏi hư vô và vào không khí mát mẻ được chiếu sáng rực rỡ của đoạn đường của Khoá cảng ở New York. Balo của Jamie xuất hiện sau đó một giây, đập vào lưng Scorpius và khiến cậu khuỵu xuống. Tấm thảm thương mại công nghiệp màu xanh xám, thô ráp làm xước da cậu một chút khiến Scop nhăn mặt.

"Cha" Rose hét lên,cô nàng chạy ngang qua đoạn đường dốc, mái tóc màu gừng xõa ngang vai khi cô chạy về phía một người đàn ông cao lớn với bờ vai rộng, những đốm tàn nhang và mái tóc màu giống con gái ông ấy. Trái tim của Scorpius đập mạnh vào lồng ngực và cậu mất thời gian để đứng dậy. Đây là chú Ron.

Scorp chỉ đi khập khiễng một chút khi đi xuống đoạn đường dốc. Chú Ron vừa đặt Rose ngồi xuống khi anh quay lại nhìn Scorpius. Anh chớp chớp đôi mắt, và trong giây lát, cơn hoảng sợ ập đến dồn dập. "Con cắt tóc."

Ồ. Phải nhỉ. Scorpius hất lọn tóc của mình ra khỏi trán. "Vâng" cậu lại ngạc nhiên vì giọng nói của mình vẫn giữ nguyên giống anh trai như thế. "Có một chút tai nạn với bịch kẹo gum Drooble's Best ấy mà ,còn có một tên khốn nghĩ rằng thật thú vị khi nén kẹo cao su đang thổi của mình ra sau đầu con" Lời nói dối đã được thực hành trơn tru .

Chú Ron nghiêng đầu, quan sát cậu, rồi đưa tay kéo tóc Scorpius. "Chú thích nó," anh ấy nói với một tiếng cười. "Bố của con có thể sẽ mếu máo lắm đấy, nhưng chú nghĩ nó phù hợp với con."

Rose rõ ràng là thư giãn bên cạnh cha mình. Cô nắm lấy tay cha. "Chú Harry thế nào rồi ạ? Chú ấy chán kinh khủng với việc chúng ta đi rồi à?"

"Thật kinh khủng." Chú Ron cười toe toét với cô. "Chú ấy đã phải phụ thuộc vào Hugo để cảm nhận không khí bị quấy rầy.

Hugo, Scorpius nghĩ. Em họ khác của cậu ấy, em trai của Rose. Gần chín giờ ... Scorp thản nhiên chuyển chiếc ba lô của mình lên vai còn lại. "Chú ấy đã quyết định tiệc sinh nhật của mình chưa?" Rose cười rạng rỡ với cậu ừ phía bên kia của cha cô.

"Đừng nhắc đến chuyện đó nữa" chú Ron nói. Anh lấy chiếc cặp của Rose khỏi tay cô và bắt đầu đi về phía hàng đợi ngắn đáng ngạc nhiên cho chuyến khởi hành Khoá Cảng Châu Âu và kiểm tra an ninh. Bất cứ ai đi qua phòng chờ Khoá Cảng đều phải được chiếu màn hình lớn, điều này khiến baba vô cùng khó chịu mỗi khi đi qua New York. Chú Ron lục trong túi và lấy ra một tấm thẻ căn cước, mà chú nhìn thấy cô phù thủy buồn chán đang ngồi sau bàn làm việc. Cô nàng vẫy tay chào. "Dì Hermione của con kết thúc trí thông minh của mình bởi cha con đó. Anh ấy thay đổi ý định mỗi ngày. Mới nhất là một Cuốn truyện cuộc phiêu lưu của Martin Miggs."

"Tuyệt vời," Scorpius nói, mặc cho Rose lắc đầu nguầy nguậy, và chú Ron nhìn cậu đầy tò mò. Ồ. Chết tiệt.

Chú Ron đặt chiếc túi đựng của Roses trên một chiếc bàn khác trước mặt hai pháp sư mặc đồng phục, sau đó lấy của Scorpius và nâng nó cùng với Roses '. "Chú tưởng con ghét truyện tranh."

"Phải ạ" Scorpius xoa gáy. "Có một người trong trại thích đọc. Nó không tệ lắm." Cậu quan sát các pháp sư dùng bùa vào túi của họ, sau đó đẩy chúng lại cho chú Ron. Scorpius nghiêng người về phía trước và nhận lấy.

Một trong những pháp sư kiểm tra một tờ giấy da mà chú Ron đưa cho cậu, sau đó quay nói mật khẩu xuyên một chiếc hộp gỗ to lớn, bỗng chốc nó bị đập nát. "London?" anh ta nói.

"Cụ thể là Công viên Finsbury." Chú Ron khoác vai Rose. "Địa chỉ có trên biểu mẫu."

Anh chàng pháp sư cau mày trước miếng giấy da trên tay, rồi càu nhàu và chuyển sang một chiếc hộp khác, vừa lớn vừa bị đập. Anh ta lôi ra một chiếc phong bì mỏng, mở ra và lắc một chiếc đĩa đồng lớn trên bàn. Nó tiếp đất với một lớp kim loại mềm chống lại gỗ. Sau đấy chạm vào cây đũa phép của mình và nó phát sáng màu vàng hồng trong vài giây.

"Thật xấu xa," Rose thở phào, và Scorpius phải đồng ý. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một Khoá Cảng được tạo ra trước đây. Anh chàng pháp sư cười toe toét với cả hai, rồi nhặt đồng xu, ném cho chú Ron.

"Chỉ cần lên dốc", anh ta nói. "Mọi người có vài phút."

Bụng của Scorpius hơi chùng xuống khi theo Rose và chú Ron xuống hành lang. Ngoài việc cắm trại ở Canada, cậu chưa bao giờ rời khỏi Hoa Kỳ, thỉnh thoảng là cậu thấy baba đến châu Âu công tác, baba luôn kiên quyết từ chối để Scorpius đi cùng. Scorpius tự hỏi liệu có lý do cho điều đó không. Nếu có thể baba không muốn cậu nhìn thấy bất cứ ai - hoặc để bất cứ ai nhìn thấy cậu.

Cậu không biết phải nghĩ gì về mớ câu hỏi đó. Có lẽ cậu đang tức giận .Và đó là một cảm giác thực sự kỳ lạ. Từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ giận baba. Không phải như thế này. Scorp đã cố gắng phớt lờ cảm giác căm phẫn đang lởn vởn trong trái tim mình. Nhưng sự thật baba là một kẻ đáng ghét vì đã không nói cho cậu biết về anh trai mình. Về người cha khác nữa. Cả khi Scorpius hỏi trong nhiều năm cũng bị từ chối. Đôi mắt cậu đỏ ửng và cậu chớp mắt khó khăn. Rose nhìn lại cậu một nét lo lắng. Scorp lắc đầu với cô.

Em không sao, cậu nói trước câu hỏi không thành lời của cô. Rồi đi lên đoạn đường khởi hành đến nơi họ đã dừng lại.

Chú Ron đưa đồng xu ra, rồi nhìn đồng hồ. "Hai đứa sờ đi."

Những ngón tay của Scorpius hơi run khi cậu ấn vào mảnh đồng xu. Cậu bắt gặp ánh nhìn của Rose, và cô ấy mỉm cười. Một cơn rùng mình xuyên qua người. Và cậu sẽ gặp bố mình.

Oh.

Scorp cười toe toét khi quay đi.

***

Khi cô phù thủy ăn mặc đẹp đẽ với mái tóc bồng bềnh vô cùng quyến rũ, đôi môi đỏ mọng và chiếc váy ngắn cũn cỡn băng qua khu rừng thưa, Jamies biết ngay đây là mẹ của Pip. Cậu ta có được sự duyên dáng của cô ấy và sự khéo léo tinh tế từ khuôn miệng cô. Cổ thực sự tuyệt đẹp và Jamie gặp khó khăn khi không nhìn chằm chằm. Nó chưa bao giờ gặp ai giống mẹ Pip.

Dì ôm Jamie vào lòng. Nước hoa của cô ấy là hương hoa và ấm áp và những viên ngọc trai của cô ấy áp vào má nó. "Scorpius, con đã lớn hơn rồi."

"Xin chào, dì Pansy," Jamie nói khi ôm lưng cô một cách tế nhị, cẩn thận để không làm rách quần áo của cô. Rồi đột nhiên Jamie hiểu tại sao Scorpius đã huấn luyện cách nó kiềm chế các hành động thể chất của mình và tập trầm tính. Đó là một cách tương tác hoàn toàn khác, Jamie phải học rất nhiều mới được như này

Cô vò nhanh mái tóc của cậu rồi nghiêng đầu. "Có ai đó đã cắt tóc cho con ở đó à? Trông thật kinh khủng."

Má của Jamie nóng bừng lên. Scorpius sẽ phản ứng như thế nào? Cậu không biết phải nói gì.

Pip cắt ngang một cách suôn sẻ "Đó là một phần của việc ở lại trại. Mẹ có nghĩ rằng chú Draco sẽ phiền lòng lắm không?"

Sau một lúc xem xét kỹ lưỡng, dì Pansy lắc đầu. "Không, nếu ngày mai Scorp gặp thợ cắt tóc để sửa lại cho đàng hoàng. Mẹ sẽ đề cập khi chúng ta đến."

Câu cuối cùng được gửi đến Jamie. Nó gật đầu và cố tỏ ra biết ơn một cách tao nhã. Nó vừa được cứu. Nhưng nghiễm nhiên bản thân nó sẽ mắc sai lầm bất cứ lúc nào. Tại sao họ nghĩ rằng chuyện này sẽ thành công nhỉ?

Pansy đứng dậy một lần nữa, giữ thăng bằng trên đôi giày cao gót đầy nguy hiểm của mình một cách dễ dàng. Dời sự chú ý, cô nhìn Pip từ từ lên xuống. Pip tự động đứng nghiêm nghị dưới cái nhìn của mẹ. Sau đó họ mỉm cười với nhau, một sự trao đổi tình cảm chân thành. Pip nhướng mày. "Con có nhớ mẹ không?"

Trái tim của Jamie co thắt trong lồng ngực một chút. Nó nhớ bố, nhưng cũng có chút nôn nao trong bụng không biết kế nữa sẽ xảy ra chuyện gì. Nó không biết điều gì đã xui khiến mình làm điều này - Jamie muốn chạy về nhà, nói với Rose rằng mình đã đổi ý, rằng đó là một trò đùa. Nó muốn trở về nhà ở London với bố và quên chuyện này đã từng xảy ra. Nhưng sau đó một giọng nói nhỏ thì thầm trong tâm trí Jamie, nó sẽ không bao giờ biết người cha khác của mình. Nó sẽ không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra.

"Về nhà thôi, các con yêu," dì Pansy nói. "Yêu tinh đã gửi hành lý của hai đứa vào rồi"

Tất cả họ đều với lấy Khoá Cảng, một chiếc thìa gỗ quyến rũ với logo của trại được trang trí trên đó. Mũi của dì Pansy nhăn lại khi móng tay sơn màu đỏ của cô chạm vào nó. "Tối thiểu lắm họ có thể nghĩ ra một cái gì đó trông vệ sinh hơn một chút chứ."

Jamie và Pip cố gắng không cười và sau đó có thứ gì đó móc vào dưới rốn của cậu và khoảnh khắc tiếp theo cậu ngã nhoài xuống một bãi đất đầy cỏ, mùi của mùa hè và hoa hồng nồng nặc quanh mũi. Tất cả trông ... xa lạ. Ánh sáng ấm áp, mắt Jamie gặp khó khăn khi phân giải những hình ảnh trước mắt. Một người phụ nữ nhẹ nhàng với mái tóc vàng nhạt đang tiến trên con đường xám trải nhựa lại gần họ.

"Con đây rồi!" Bàn tay bà lướt qua không khí một cách duyên dáng. Bà đang mặc quần áo làm vườn - một chiếc áo sơ mi bằng vải lanh mịn, đôi guốc và quần tây đan chéo. Trông bà vẫn thanh lịch không thể tả. James chắc chắn rằng nó đã bước vào những trang của Cuộc sống phù thủy .

Một khởi đầu mới, Jamie nhận ra mình trông thật quen thuộc - giống như dì Andromeda. Đây là bà của mình, nó nghĩ.

"Cháu của bà, Scorpius giữ yên lặng nào." Bà đến gần Jamie và nó chồm người về phía trước một cách nóng nảy để trao cho bà một nụ hôn trên má. Người phụ nữ đặt tay lên má và mỉm cười. "Trời đất, nụ hôn ngọt ngào à?" Đôi mắt của bà thật ấm áp. Sau đó, ánh mắt của người phụ nữ dịu dàng ấy trùng xuống. "Tóc của con bị sao vậy?"

"Con tin rằng đó là một hình thức ám ảnh ở trại," Dì Pansy nói một cách khô khan từ phía sau Jamie. Dì đưa cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vai của Pip. Cậu chàng sẽ cao hơn cô vào mùa hè năm tới.

Bà Jamie gật đầu. "Chà, ta cho rằng điều đó còn tồi tệ hơn. Không giống như tất cả các vụ gãy xương năm ngoái, mặc dù vụ cái vai có vẻ nghiêm trọng."

"Nó không tệ như vậy," Jamie nói. Nó thực sự thấy khá nhút nhát, điều này khiến việc giả làm Scorpius trở nên dễ dàng hơn.

"Baba của con đã sẵn sàng để đến Canada đấy." Đôi mắt xanh của bà ngoại lấp lánh khi nhìn cậu cháu trai và Jamie buộc mình không được nhìn đi chỗ khác. Một nụ cười khẽ nhếch mép. "Hãy vào trong ăn trưa. Ông của con đang đói và con biết đấy. Con có thể tham gia với chúng ta, Pansy?"

"Thật không may, không được rồi ạ," Dì Pansy nói. Pip mở miệng phản đối, rồi dừng lại. Cậu chàng nhìn Jamie đầy hoảng sợ. Họ đã tính đến thời gian cùng nhau ở biệt thự Malfoys để định hướng cho Jamie, và kế hoạch đã đi sai hướng rồi. "Con có một cuộc họp lên kế hoạch tại Học viện Thời trang Phù thủy."

"Vậy thì con phải hứa là sẽ đến ăn tối sớm." Bà ngoại Narcissa vuốt mái tóc của Jamie một cách lo lắng. "Hoặc chúng ta sẽ buộc phải đến đón con nếu Blaise từ chối đến."

Pip cười tươi với Jamie trong khi nó cười đáp lại. Bùm, bùm bùm, chuyện này sẽ không thành công đâu.

"Con biết rằng con luôn được chào đón," Pansy nói, cúi người để trao cho bà ngoại Narcissa những nụ hôn chớp nhoáng. Họ trao đổi nụ cười và sau đó hai mẹ con lại nắm Khoá Cảng. Pansy kiểm tra nó bằng Tempus. "Ba phút."

Pip thản nhiên gật đầu với Jamie khi cậu chàng bước lại gần mẹ mình. "Hẹn gặp lại, Scorpius."

"Tạm biệt, Pip." Jamie hy vọng cảm xúc xáo trộn của mình không được phản ánh trên khuôn mặt .

Dì Pansy và Pip đi bộ vài bước, xuống cuối vườn. Jamie và bà ngoại Narcissa vẫy tay chào và sau đó họ biến mất.

Bà Narcissa lắc đầu nói: "Ta không hiểu được con bé đi như thế nào trong đôi giày đó. Bà vòng tay qua Jamie. "Hãy cho ông của con ăn trước khi ông ấy biến thành một con gấu."

Họ khoác tay nhau bước tới cửa kính trên sân hiên. Bà thả cánh tay xuống để mở cửa, dừng lại với những ngón tay trên tay nắm dài màu đen. "Thật tốt khi có con ở nhà, Scorpius."

Jamie chỉ cười trừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro