Part2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Lúc đầu, Harry tưởng bản thân đã nghe nhầm khi Jamie bảo hắn thay một bộ quần áo đẹp để đi uống trà. Đó là vào chiều thứ Hai, khoảng thời gian mà hắn xin nghỉ làm để dành thời gian cho cậu con trai nhỏ. Sau thất bại hôm thứ Bảy tại vườn Colebrooke Row, Harry nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là phải đảm bảo Jamie biết bố nó sẽ đi uống trà vì mình. Thế cho nên, khi Jamie mong muốn hắn ở nhà, Harry ngay tức khắc gọi điện cho thư kí Fiona xóa toàn bộ lịch trình còn lại của ngày- bao gồm cả cuộc gặp với Kingsley mà gần như không thể dời sang ngày khác.

Và hơn hết. Jamie cần Harry. Thằng bé muốn cha của mình, vì Chúa, và Harry không ngốc đến mức không thấu được Jamie sẽ là một thiếu niên trong năm sau, Harry rất háo hức để tổ chức một cuộc đối thoại đàng hoàng với con trai mình.

Harry đã cho ngày mà hắn mong đợi đó sẽ liên quan đến một chuyến đi đến Hẻm Xéo, hoặc đến rạp chiếu phim thêm lần nữa, nhưng Jamie lại có một ý tưởng khác. Trà. Một bữa trà mặn thích hợp, và Harry hơi bối rối khi con trai mình đột ngột quan tâm đến thiết kế nội thất Art Deco ở Claridge. Chưa kể Harry cần phải mặc vest, thắt cà vạt đàng hoàng. Harry sẵn sàng thừa nhận bản thân phải đổi cà vạt, tại Jamie cau mày khăng khăng rằng bố phải thay ngay chiếc cà vạt của đội Chudley Cannons có màu cam sáng và xám thành chiếc lụa đỏ tía quyến rũ với sọc đen mỏng mà Hermione đã bắt Harry mua cho lần họp lúc 10 giờ ở Downing.

Đúng là phải đến Claridge. Tất nhiên, Harry đã ở đây - hắn nhớ khá rõ ràng về một ngày cuối tuần bẩn thỉu đầy tai tiếng mà bản thân đã trải qua ở đây cùng Draco, chỉ vài tuần trước khi họ phát hiện ra anh có thai. Chà, đó là một ngày cuối tuần bẩn thỉu- không, thực ra là kéo dài suốt sáu ngày mới đúng. Đôi khi Harry ước mình có thể quên được ngày hôm đố, ước gì ký ức về đôi chân dài nhợt nhạt và ngần cổ thanh tao cong lên của Draco, đôi vai ửng hồng ép vào tấm khăn trải giường trắng nhăn nheo, không hằn sâu vào tâm hồn mình.

Jamie kéo hắn qua sảnh vào và vào Phòng sách. Người phục vụ gật đầu khi Jamie nói, "Potter. Nhóm bốn người."

"Góc sau, thưa ngài," người phục vụ nói với một nụ cười nhẹ và gật đầu với Harry.

Harry nhìn con trai mình một cách nghi ngờ. "Jamie, con sao vậy--"

Hắn bị lôi đến ngã ré và như bị chết trân khi thấy: Draco ở trong góc, ngồi trên chiếc ghế nhung đỏ của chiếc bàn tiệc cao lưng, một cậu bé ở bên cạnh. Draco vẫn chưa nhìn thấy họ; anh ấy đang mỉm cười với cậu bé bên cạnh, giống hệt con trai bên cạnh Harry, đang cười tươi rói đáp lại và lắc quả tóc vàng của mình. Draco trông thật tuyệt. Hơi thở của Harry nghẹn lại trong cổ họng và có một sự thôi thúc tột độ hắn phải chạy thật nhanh hết mức có thể, thật xa khỏi nơi đây. Nhưng không có nơi nào là đủ xa.

Và sau đó cậu bé đánh nhẹ Draco. Nó giống hệt Jamie. Toàn thân Harry co rúm lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Người con trai khác của hắn nhìn chằm chằm vào họ, đánh rơi cái nĩa của mình. Đầu Draco cũng từ tốn quay lại - có ai có màu tóc đó nữa không? Harry sẽ nhận ra anh trong bóng tối từ năm mươi bước - đôi mắt xám đen chạm vào màu xanh lục của Harry, tựa một cảnh trong một bộ phim xưa. Harry không thể nhúc nhích dù có nỗ lực cỡ nào. Hắn hoàn toàn bất động bởi cảm xúc dâng trào và cú sốc bao trùm lấy cơ thể. Sau ngần ấy năm. Draco. Đó thực sự là Draco.

Harry thấy Jamie và cậu bé ngồi ở bàn tiệc kia rời khỏi vị trí của mình, cũng là Jamie trong tâm trí của Harry nhưng hắn biết một trong số họ phải là Scorpius, đứng dậy và gặp anh em son sinh ở khoảng trống giữa bàn và nơi Harry đang dán mắt.

"Scorpius," cậu bé đi cùng Draco nói.

"Jamie," cậu bé đi cùng Harry nói.

Hai đứa cười nhếch mép với nhau, giống như một chiếc gương hơi mất tiêu điểm, hai hình ảnh thay đổi của mái tóc bù xù, tay chân cao lêu nghêu và đôi mắt xanh lục. Đó là cả hai cậu con trai của họ.Kể từ khi họ chia tay hơn mười năm trước, đây là niềm ước ao của Harry.Hăn không ngờ rằng nó sẽ xảy ra.

Bụng quặn lại, hắn nhận ra rằng người mình đã thấy mấy tuần qua là Scorpius . Hiện tại Hary đang nhìn vào chúng. Jamie của hắn hơi vạm vỡ và rám nắng, cũng vụng về và sôi nổi hơn một chút. Scorpius trầm lặng và dè dặt, đĩnh đạc và ít hướng ngoại hơn.

"Scorpius," Harry nói, lưỡi khô khốc trong miệng. "Chúa ơi."

Scorpius ngượng ngùng quay lại cười với anh. "Xin chào." Đôi mắt cậu lấp lánh. Rồi quay lại chỗ Harry. "Bố ơi."

Tim Harry quặn thắt quỳ xuống trước mặt con trai mình, đứa con trai đã lạc mất của hắn, người mà hắn nhớ nhung suốt mười năm dài. Harry đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Scorpius, nhìn chằm chằm vào cậu bé. "Thực sự là con." Đôi mắt hắn ươn ướt.

"Vâng," Scorpius thì thầm, và tiếng cười của Harry hơi nghẹn lại.

"Chúa ơi," Harry lặp lại.Hắn kéo Scorpius về phía mình, vùi mặt vào chiếc áo sơ mi xanh của Scorpius. Hắn có thể nghe thấy trái tim đập mạnh của con trai mình. "Con chỉ là một đứa trẻ sơ sinh ..." Harry tiếp tục, nhớ lại khi sinh ra cả hai cậu con trai đều nhỏ như thế nào, và Scorpius thậm chí còn nhỏ hơn Jamie. Khoảnh khắc khi Lương Y đặt Scorpius trong vòng tay của mình, Harry nhìn xuống khuôn mặt hồng hào, hoàn hảo của cậu con trai nhỏ .... Chúa ơi. Harry muốn Scorpius trở lại trong vòng tay của mình từ mười năm nay. Hắn không thể tin được. Ba tuần hănd đã bên con trai của mình mà bản thân lại không nhận ra ...

Scorpius chạm vào má Harry. "Bố," cậu nói khẽ, và Harry nhìn lên. Scorpius có vẻ hơi thích thú. "Khóc ở giữa Claridge's không đẹp trai lắm đâu?"

"Con thật là," Harry nói với một tiếng cười, và bằng cách nào đó, hắn cố gắng đứng dậy .Giữ cánh tay mình quanh vai Scorpius, sau đó nhìn sang Jamie và đưa bàn tay còn lại của mình cho con trai mình. "Đến đây, cả hai đứa."

Jamie chạy đến chỗ cha mình, và Harry ôm lấy cả hai ở giữa Phòng sách ở Claridge's. Harry không quan tâm có một người phụ nữ lớn tuổi quan sát chúng từ bàn của mình và nói với những người bạn, "Thật là một gia đình đáng yêu."

Gia đình, Harry nghĩ. Họ là một gia đình. Tất cả bốn người họ đều ở trong phòng này và các chàng trai - con trai của hắn - đã đoàn tụ với nhau.

Khi Harry nhìn qua đầu Jamie và Scorpius, hắn thấy Draco đang mím môi. Harry cố gắng không nhíu mày khi nhìn thấy nếp nhăn. Draco đã kinh hãi khi biết mình có nếp nhăn từ lúc họ hai mươi tuổi, và Chúa ơi, Harry đột nhiên cảm thấy mình già đi. Draco giữ hai bàn tay lơ lửng trước cốc nước của mình, cổ tay khớp nhau theo một góc thanh lịch, trong khi các chàng trai dẫn Harry đến chỗ ngồi, mỗi người một cánh tay. Draco nhìn họ đến gần, hơi ngả người về phía sau với bả vai tựa vào lớp nhung đỏ rượu của chiếc ghế. Em ấy trông thật tuyệt đẹp; Harry không thể tin rằng mình đã từng để em ấy đi.

"Uh, xin chào," Harry nói và tự kích động bản thân. Gần mười một năm, tình yêu suốt đời của hắn, và tất cả những gì hắn có thể nói là "xin chào".

"Chào, Harry," Draco nói, giọng anh trầm và hơi khàn.

"Em thế nào...rồi?" Harry dừng lại một lúc, câu hỏi hiện lên trên môi. Hắn nhìn các chàng trai. "Đúng vậy. Chà, có vẻ có người trong chúng ta rất mong đợi điều này."

Lông mày của Draco nhướng lên trước điều này. "Ồ." anh nhìn Scorpius - không, Jamie - một cái nhìn sắc bén. "Tôi có ấn tượng rằng James đã nói chuyện với anh qua Firecall. Tôi hiểu anh không mời chúng tôi uống trà", Draco khô khan nói. Jamie chỉ trông hơi xấu hổ.

Harry lắc đầu, một tiếng cười thoát ra. "Không, mặc dù anh rất vui vì các chàng trai đã đủ tốt bụng để làm điều đó thay cho mình. Anh e rằng mình không biết chuyện này đâu." Hắn vẫy tay theo một chuyển động tròn, cố gắng bao quát sự khổng lồ của những gì đang ở ngay trước mắt. Cái này. Anh em sinh đôi. Draco. Tất cả cùng nhau.

"Vâng tốt thôi." Draco nghịch chiếc nĩa nhỏ ở bên cạnh đĩa của mình. "Tôi chỉ mới nhận thức được điều đó gần đây." Cái nhìn mà anh dành cho các hai đứa con trai trìu mến. "Đó là tối thứ bảy."

"Phải rồi." Harry ra hiệu với chiếc ghế trước mặt. "Anh có thể ngồi không? Xem ra anh là một người chủ trì tồi tệ, và anh đã quên lời mời." Harry lo sợ đầu gối của mình có thể bị khuỵu xuống nếu hắn không trút bỏ sức nặng toàn thân khỏi chúng, mặc dù cú sốc của đã bớt đi đủ để hắn có thể nhìn thấy phần còn lại của căn phòng và nghe thấy những tiếng động yên tĩnh xung quanh.

Draco cầm cốc nước lên và nhấp một ngụm. "Nếu anh thích." Anh nghe có vẻ chán nản, nhưng mắt dán chặt vào mặt Harry.

"Đây, của bố nè" Tay Jamie lướt qua khuỷu tay của Harry, đẩy hắn về phía bàn khi nó kéo ghế ra cho Harry. Bằng cách nào đó, Harry cố gắng phối hợp mà không làm nhục mình trước mặt Chúa, trước các con của mình, và trước người đàn ông đã hơn mười một năm trước của mình. Scorpius mỉm cười với hắn từ bên kia bàn. Merlin, thằng bé trông rất giống Draco. Ngay cả cách tay di chuyển duyên dáng khi vuốt một lọn tóc lòa xòa trên trán. Làm thế nào mà Harry không nhận ra cơ chứ?

"Tôi đã gọi trà cho mọi người rồi" Draco nói, "mặc dù tôi cho rằng chúng ta có thể goi một ly whisky nếu muốn?"

Harry chỉ gật đầu, nhìn Draco nói với người phục vụ.

Draco nói: "Một ly Macallan tuổi đời mười tám năm, cho bạn của tôi" Cậu liếc nhìn Harry. "Nguyên chất và có lẽ hai ly."

"Cảm ơn," Harry nói khi người phục vụ đi mất.

Draco chỉ nhún vai. "Trông anh như thể cần rượu"Anh nhếch mép, và Chúa ơi, làm sao mà Harry lại nhớ được cái nhìn đặc biệt buồn cười đó. "Hãy tin đi, tôi uống nhiều hơn một ly vào cuối tuần này đấy." Ánh mắt của anh lướt qua các cậu bé, và Harry nhìn theo. Họ gục đầu vào nhau, thì thầm trên bàn.

"Chúa ơi, thật kỳ lạ." Harry chỉ nhận ra mình đang nói to khi Draco cười.

"Chắc chắn." Draco quay lại với Harry, và Harry khá chắc chắn hắn sẽ đánh mất chính mình một lần nữa trong đôi mắt xám ấy. Chúa biết hắn đã từng như thế. "Vì thế."

Sau đó, Scorpius ngẩng đầu lên nhìn Draco. "Bây giờ bố Harry là Thần Sáng. Baba có biết điều đó không, Baba?"

"Baba đã nghe rồi," Draco nói qua vành kính của mình, và Harry cảm thấy má mình nóng lên. "Thông qua tin đồn và tất cả mọi người."

James cho biết thêm: "Và Baba Draco làm ở Harvard. "Với nhiệm kỳ. " Mũi nó nhăn lại. "Dù là lý do gì chăng nữa"

"Thật đáng ngưỡng mộ," Scorpius nói lại. "Đặc biệt là ở tuổi của Baba."

Draco cười. "Baba của con không phải là một người trẻ tuổi sáng chói như ông ấy đã từng."

"Anh sẽ không nói vậy đâu." Harry nhận ly rượu whisky từ khay, mắt nhìn Draco. Hắn nhấp một ngụm và cảm nhận được vị nóng đi xuống cổ họng vào lồng ngực. Hơi ngạc nhiên khi hai vệt hồng mờ nhạt nổi lên trên gò má Draco.

"Mặc dù tôi vẫn nằm trong số các Phó Giáo sư trẻ tuổi," Draco tiếp tục, và Harry gần như tích cực không rời mắt khỏi Draco đang chăm chú nhìn miệng hắn. Hoặc có thể đó chỉ là một chút mơ tưởng.

Harry chỉ quan sát anh một lúc. "Vậy thì em đã lựa chọn đúng," hắn nói khẽ, và đột nhiên không khí giữa họ như được tích điện căng thẳng. Harry tự nguyền rủa bản thân. "Ý anh là ..." Hắn cắt ngang, rồi thở dài. "Anh rất vui vì em đã tìm thấy một trường đại học. Yale chắc hẳn khá tốt và tất cả mọi người ở đó cũng thế."

Draco im lặng một lúc lâu, sau đó gật đầu, và Harry bị sốc khi thấy Draco không mất bình tĩnh như cách anh thường làm mỗi lần Harry nói điều gì đó vô lý. "Cảm ơn," cuối cùng Draco cũng nói, và Harry chỉ ngả lưng vào ghế, ngạc nhiên hơn nữa. "Và?."

"Em định ở lại bao lâu?" Harry nhấp thêm một ngụm rượu whisky của mình. Hắn hy vọng mình sẽ có thời gian - hắn không biết nên làm gì đây. Nói chuyện với Draco? Gặp lại anh? Làm tình với anh? Hắn dập tắt ý nghĩ cuối cùng đó bằng một lần nhấp rượu khác. Hắn không nên để bộ não của mình đi theo suy nghĩ đen tối đó.

Các chàng trai đang chăm chú quan sát họ. Draco trông có vẻ hơi khó chịu, và anh liếc ra khỏi khuôn mặt quá lộ liễu của Harry. Harry không bao giờ có thể che giấu những gì mình muốn với Draco. Ít nhất thì không phải sau lần đầu tiên họ sống chung. Harry vẫn có thể nhìn thấy căn phòng ở Ba Cây Chổi nếu hắn nhắm mắt lại, nhìn thấy biểu hiện ngập ngừng và cố ý trên khuôn mặt Draco.

"Sớm thôi." Draco thẳng vai khi xe đẩy trà đến, đầy bánh ngọt, bánh nướng, bánh mì kẹp nhỏ mà người phục vụ lên bàn của họ. Jamie và Scorpius đều với lấy kem bông cùng lúc, và trong một khắc Harry nghĩ rằng hai đứa nhỏ sẽ đấu tay đôi với dao cắt bánh mì xema i nhanh hơn. Draco nhấc ấm trà lên rót, thêm sữa cho Harry, theo cách mà hắn thích. Harrys hài lòng một cách kỳ lạ khi nhớ lại được. "Scorpius và tôi sẽ dùng Khoá Cảng trở lại Hoa Kỳ vào chiều mai."

"Gì ạ?" Jamie và Scorpius đồng thanh, và baba của họ nhìn sang.

"Baba." Giọng điệu của Scorpius nhỏ giọt đầy thất thần. "Con nghĩ Jamie và con muốn có chút thời gian--"

Anh trai ngắt lời Scorp "Cả hai người đã giấu sự tồn tại của bọn con trong mười một năm. "Jamie nhăn mặt với Draco.. "Thật bất công!"

Harry lấy khăn ăn ra khỏi lòng và nhẹ nhàng đặt nó lên bàn. "Bố nghĩ Draco và mình nên ra ngoài trò chuyện một chút trong khi cả hai cùng ăn bánh nướng. Nhưng hãy để lại vài cái nếu không baba hai đứa sẽ khó chịu lắm đấy." Hắn cho họ một cái nhìn đáng kinh ngạc. " Cứ tin ở bố đây."

Draco khịt mũi, nhưng vẫn đứng dậy khỏi bàn tiệc khi anh cởi thẳng chiếc áo khoác vest của mình. Draco trông thật tuyệt vời trong bộ quần áo Muggle. "Tốt thôi, Pot--" Draco dừng lại. "Harry."

Harry không đợi Draco đi theo; hắn chỉ quay gót, hy vọng rằng Draco không nhận ra đôi tay đang run rẩy của mình. Bước đi vào tiền sảnh lát gạch đen trắng trước quay ra nhìn, và Draco đang ở ngay bên cạnh. Harry có thể ngửi thấy mùi nước hoa của anh: nó có vị chua và nhạt và Harry muốn điên cuồng cúi xuống và đưa lưỡi dọc theo cổ Draco. Hắn không thể kiểm soát bản thân khi ở cạnh Draco; không bao giờ có thể. Ý nghĩ về những đứa con trai của họ đang chăm chăm nhìn hai vị cha là điều duy nhất khiến Harry cố kiềm lại ham muốn từ đầu tới giờ. Nhưng chỉ cần Draco chạm vào hắn bao công sức kìm nén sẽ đổ sông hết.

"Tôi không thể tin anh thực sự để hai đứa nhỏ ở trong đó một mình," Draco nói, bước tới một trong những chiếc ghế bằng da bên cạnh lò sưởi và ngồi xuống. Anh bắt chéo đôi chân dài nhìn hắn, và Harry thoáng thấy một chiếc tất màu xám bạc trên mắt cá chân nhỏ.

Harry lấy chiếc ghế bên cạnh. Tấm da kêu cót két khi hắn ngồi xuống, Harry đưa mắt nhìn vào lò sưởi trống không, cố gắng ổn định bản thân. Tim hắn đập thình thịch như một cậu học sinh. "Anh tin họ hơn là tin chúng ta" Harry nói nhẹ nhàng, và hắn cũng không nhận ra cho đến khi Draco nhướng mày nhìn lại. Harry cảm thấy mặt mình nóng bừng. "Em hiểu ý anh?."

"Không hoàn toàn," Draco nói với một nụ cười nhỏ. Anh vén một lọn tóc lòa xòa ra sau một bên tai. Harry thích mái tóc này, tóc trước trán dài hơn hồi xưa, làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh của Draco. Hắn vẫn nhớ cách xúc cảm khi chạm vào mái tóc ấy ,những sợi tóc dày, mềm mượt quấn quanh ngón tay hắn mỗi khi Draco cong người bên dưới Harry, hai chân bám lấy eo Harry. "Harry." Draco nhẹ giọng. "Đừng đến đó."

"Gì?" Harry chậm rãi chớp mắt. "Anh chưa nói gì mà."

Draco đưa tay vuốt quần. Anh bắt gặp ánh nhìn nóng bỏng Harry . "Tôi cho rằng anh muốn thảo luận về hai đứa nhỏ."

Harry gật đầu, biết ơn về một chủ đề mà hắn có thể chắc chắn, mặc dù nó rất mới. "Anh không nghĩ chúng ta nên tách hai đứa nhỏ ngay bây giờ."

Draco thì nói. "Đừng."

"Đừng làm gì?" Harry bối rối - và sửng sốt trước cái nhìn dữ dội lướt qua mặt Draco.

"Nếu anh nghĩ rằng mình đang cướp đi con trai của tôi ..."

Và Harry nghe hiểu hàm ý của Draco. Chết tiệt. "Không." Harry lắc đầu, và giơ tay lên, dừng lại trước khi thực sự chạm vào bàn tay đang nắm chặt của Draco. "Tất cả những gì anh muốn nói là, anh nghĩ hai đứa nhỏ cần một tuần hoặc lâu hơn trước khi nói lời chia tay một lần nữa. Chỉ vậy thôi."

Draco thả lỏng vai. "Ồ."

"Anh sẽ không cướp Scorpius khỏi tay em đâu," Harry nhẹ nhàng nói. "Cũng không ngăn cản Jamie gặp em. Chúng là con của em. Em đã bế chúng. Anh không phải là người ích kỷ như vậy mà."

"Người ta không bao giờ biết," Draco thì thầm, nhưng anh lại mỉm cười nhẹ. "Nhưng ít nhất anh vẫn nhớ ai đã trải qua chín tháng địa ngục kia."

Harry khịt mũi. "Ạn không bao giờ quên. Tiếng rên rỉ đau đớn khi em đạt 21 tuần ,em thật giống anh hùng."

Bàn tay Draco đặt nhẹ lên bụng mình, những ngón tay vuốt nhẹ trên chiếc áo khoác vest. "Có lẽ anh đã cân nhắc chuyện đó khi anh đưa tôi lên giường cùng anh để rồi có cặp song sinh."

"Đó thực sự không phải là một quyết định tỉnh táo." Harry cố nén cười vì hắn vẫn không rõ Draco lém lỉnh nhường. "Ít nhất là việc có cặp song sinh. Anh nhớ chuyện đó đã xảy ra như thế nào."

"Hừ." Draco nhếch miệng. "Tôi cho rằng đó là điều không thể tránh khỏi, với tần xuất chúng ta lăn giường như thế." Lông nheo anh nhíu lại rồi lại nhướng lên. "Không phải đề cập đến cái tôi của anh đâu."

Harry cười với Draco. "Potter tinh trùng thượng não."

Draco nhìn quanh tiền sảnh, rõ ràng rất bực tức. "Làm ơn tế nhị một chút đi."

"Luôn luôn." Harry rướn người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. "Ở lại với bọn anh đi."

Draco lần đầu tiên giật mình. "Gì?"

Harry đan các ngón tay vào nhau. "Bọn anh vẫn ở ngôi nhà trên Đường Noel và phòng làm việc cũ của em là phòng dự phòng. Em có nhớ nó gần thư viện như thế nào không?"

"Ồ," là tất cả những gì Draco nói.

Harry không thể ngăn mình lại. "Chỉ là anh nghĩ như vậy sẽ tốt cho các con, đúng không? Chúng có thể ở bên nhau cả ngày, và không ai cần lo lắng về việc đưa đón họ giữa Mayfair và Islington." Hắn do dự. "Anh phải làm việc cả ngày, vì vậy anh sẽ không làm phiền em đâu. Jamie sẽ tự do chạy đến Hang Sóc và nhà của Ron, Hermione trong kỳ nghỉ và em biết Scorpius sẽ được chào đón mà, thằng bé đã ở đó được gần ba tuần rồi. "

Trong giây lát, hắn chắc chắn rằng Draco sẽ nói không. Chúa ơi, Harry biết cả hai đều muốn như vậy. Và cách họ nhìn nhau, Harry sẽ không trách anh vì nói việc đó quá mạo hiểm. Nhưng Harry muốn như vậy, muốn rất nhiều, không chỉ cho bản thân mà còn cho hai đứa con đang ăn bánh nướng ở trong kia và gia đình nhỏ kỳ lạ đã được gắn kết lại với nhau.

Sau cùng, Draco khẽ gật đầu. Một cách thận trọng. "Có lẽ anh nói có lý," anh nói. "Hai thằng bé..."

"Phải" Harry quay lại nhìn về phía Phòng sách. "Hai đứa nó nói đúng, em biết đấy. Chúng ta đã tách chúng quá lâu - hai ta không thể tách bọn nhỏ được đâu."

Vẻ mặt đau khổ lướt qua khuôn mặt Draco trước khi nét mặt anh trở nên điềm tĩnh trở lại. "Vì vậy, chỉ sáu tháng, sáu tháng nghỉ, hay một thỏa thuận giám hộ xuyên Đại Tây Dương lố bịch."

"Không," Harry nói. "Chúng ta không quyết định bất cứ điều gì như thế ngay lúc này. Hai đứa nó có cuộc sống riêng nhưng từng đứa sẽ về cạnh nhau sau tuần này. Hơn nữa ta sẽ phải tìm ra cách để bọn nhỏ trở thành một phần của nhau trong cuộc sống. Và của chúng ta. " Hắn cố gắng để lọt vào mắt của Draco. "Hãy khởi đầu luôn từ tuần này. Em có đồng ý không?"

Draco nói, né tránh câu hỏi. "Tôi thà dành thời gian ở đây, bây giờ hơn là nghe hai đứa nhỏ phàn nàn sau đó."

Một làn sóng nhẹ nhõm dâng trào trong Harry. "Vậy, em đồng ý."

Draco gật đầu cụt lủn. "Đúng." anh vặn cúc áo vét giữa các đầu ngón tay một lúc, rồi nhìn Harry. "Anh đã chăm sóc thằng bé rất tốt" Draco nói. "James."

Harry cười nhạt. "Cảm ơn. Nó là một đứa trẻ ngoan. Vì lý do đó nên Scorpius cũng vậy."

"Tôi biết." Draco khóe miệng nhếch lên một bên. "Mặc dù được ông bà chiều chuộng khủng khiếp. Ông bà của hai đứa, tôi cho rằng gần đây Jamie thích như vậy. Tất nhiên thằng bé vẫn dùng ngón út."

"Chính xác." Harry đứng dậy và chìa tay cho Draco. "Chúng ta có nên đi nói với những con thú nhỏ không? Anh chắc chắn rằng nó sẽ làm cho chúng vui lắm đấy"

Ngón tay Draco cuộn tròn quanh ngón tay Harry, và hơi thở của Harry gần như dừng lại trước xúc cảm sự ấm áp. Draco đẩy mình ra khỏi ghế, tựa mình vào Harry. "Nếu hai đứa ăn bánh nướng của tôi, anh có thể có cả hai đứa đấy."

Harry chỉ cười. Bông chốc hắn thấy hạnh phúc hơn cả.

Có lẽ hắn không nên nghĩ về chuyện đó quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro