Chương 11: Chuyện đáng sợ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho dù buổi tối cũng bị Snape cấm túc, còn bị bắt ở lại dọn dẹp phòng học sau khi hết giờ, cũng không tổn hại tâm tình tốt đẹp hôm nay của Harry. Nguyên nhân ở là, xế chiều hôm nay bọn họ rốt cục đến tiết học kỳ đầu tiên của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Tuy rằng bọn họ sớm nghe được lớp trên thảo luận về Giáo sư Lupin giảng bài có thú vị thế nào, nhưng dù sao tự mình trải nghiệm mới thấy sự khác biệt, như vậy lớp thú vị đương nhiên làm cho lòng người ngứa ngấy. Harry nhìn chung quanh các học sinh đều ở hưng phấn thảo luận sắp đến Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, trong lòng tuy rằng cũng thật vui vẻ, nhưng làm cậu vui vẻ nhất chính là, cậu rốt cục có thể cùng Lupin —— người bạn thân nhất này của cha mẹ cậu—— gần gũi tiếp xúc. Đương nhiên so với lớp học Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám này càng làm cho cậu chờ mong gấp trăm lần.

Lại nói tiếp, hiện tại cậu cùng Lupin trao đổi thư qua lại cũng chỉ ở kì nghỉ hè, cũng không phải cậu không nghĩ, mà là từ lúc khai giảng tới nay, Lupin luôn luôn dạy học giống như chuẩn bị một lần nữa thích ứng cuộc sống Hogwarts, rất bình thường, mà chính Harry cũng không có thời gian, ai kêu học trò và giáo sư giai đoạn bận rộn nhất chính là khi khai giảng mà.

☆ ☆ ☆

Buổi chiều trước giờ học năm phút, mọi người đã ngồi ngay ngắn ở trong phòng học mặt chờ Giáo sư Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám mới của bọn họ, vẻ mặt chờ mong dào dạt ở trên mặt từng học trò.

Trước giờ học ba phút Giáo sư Lupin đến, nhìn số người ở đây, liền nói cho bọn nó biết cất sách giáo khoa lấy ra đũa phép đi theo anh đến phòng thực hành, vì thế hiện tại bọn họ ồn ào đứng ở trên một hành lang, phía trước là cánh cửa phòng nghỉ cảu nhân viên trường. Harry nhìn bạn học có chút đé nén không được loại cảm xúc hưng phấn, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, cho dù các cậu hưng phấn, chờ mong thế nào, cũng không nên đứng ở cửa phòng nghỉ nhân viên nhà trường lớn tiếng ồ ào.

Bất quá, hình như chỉ có một mình cậu nghĩ như vậy, bởi vì tuy rằng Ron và Hermione đều không nói gì, nhưng ánh mắt hai người đều tỏa sáng nhìn cánh cửa cũ nát phía trước kia.

Người không biết còn tưởng rằng bên trong cánh cửa có bảo tàng mà.

"Mọi người vào đi." Lupin mở cửa, dẫn đầu đi vào, đứng ở một bên cánh cửa để cho mọi người đi qua.

Chờ toàn bộ mọi người đi vào phòng, Lupin đóng cửa lại, sau đó đi tới trước mặt mọi người.

Lúc này trong phòng chỉ có một cái tủ quần áo thoạt nhìn hơi cũ nát truyền ra một thanh âm loảng xoảng kỳ quái, nhưng lại không được ngã trái ngã phải, lúc này, tập thể nữ sinh trong phòng hình như có linh cảm đứng ở phía sau nam sinh.

Nếu hôm nay là giờ thực hành, như vậy thứ bên trong tủ quần áo, hôm nay nhất định sẽ là đối phó gì đó, trốn cái gì mà trốn —— đây là tiếng lòng các tập thể nam sinh.

"Đừng sợ, đây là nội dung hôm nay chúng ta phải thực hành. " Thanh âm Lupin ôn hòa vang lên, xoa dịu tâm tình học sinh có mặt đối với sự vật không biết có chút sợ hãi. "Đây chỉ là một Baggart, hiện tại, ai có thể nói cho thầy biết, Baggart cái gì là?"

Tự nhiên là vạn sự thông Hermione người đầu tiên giơ cao cánh tay, Lupin mỉm cười ý bảo Hermione trả lời.

"Baggart là một loài biến hình, nó có thể biến thành thứ trong lòng chúng ta sợ hãi nhất. " Hermione lớn tiếng đáp. "Chúng nó thích ở nơi tối tăm và chật chội, không có ai biết chúng nó khi nào là hình dạng gì."

"Trả lời chính xác, thêm mười điểm." Lupin vừa lòng gật đầu, thực sảng khoái cho Hermione mười điểm, điều này làm cho Hermione hết sức vui vẻ, có thể thêm điểm, là có thể đem tổn thất buổi sáng ở lớp Độc Dược bù vào.

"Baggart thích ở nơi tối tăm và chật chội, tỷ như hiện tại nó ở trong tủ quàn áo, còn có tầng hầm. Hiện tại nơi này chúng ta có nhiều người như vậy, điều này làm cho thời điểm chúng ta đối mặt Baggart, có một ưu thế thật lớn, ai biết ưu thế này là cái gì không?" Lupin tiếp tục chỉ dẫn học sinh suy nghĩ, này hiển nhiên có thể làm cho tất cả mọi người có thể khắc sâu ấn tượng.

Hermione lại là người đầu tiên giơ tay, nhưng lần này cùng giơ tay còn có Harry và Neville, tuy rằng cánh tay Neville có chút run rẩy.

"Neville, trò giải đáp cho chúng ta một chút đi!" Lupin gật đầu với Neville, cười cổ vũ cho Neville còn có chút sợ hãi.

"Đây là bởi vì, bởi vì chúng ta có nhiều người như vậy, Baggort không biết mình nên biến thành nỗi sợ hãi nào, mới có thể hù dọa mọi người, trước kia nhà bà con có một con, kết quả nó biến thành rất kỳ quái rất buồn cười." Neville cố lấy dũng khí trả lời.

"Trả lời rất đúng, thêm mười điểm." Lupin đẫn đầu cổ vũ, điều này làm cho gương mặt tròn trịa của Neville trở nên đỏ rực, "Thay thầy hỏi thăm bà của trò."

"Phải biết rằng, Baggart là một loài rất ngu ngốc, tuy rằng nó có thể biến thành tối nỗi sợ hãi trong lòng mọi người, nhưng nó cũng không thể đi hù dọa mọi người, cho nên, thời điểm làm nó đối mặt rất sợ hãi trong lòng nhiều người, nó không biết nên hù dọa ai, thầy nhớ rõ có một lần, nó biến thành hình dạng nửa người trên là Wampire nửa người dưới là bộ xương khô, nhưng trên cổ còn đeo củ tỏi, lúc ấy trong lòng ta nghĩ, thứ này thật sự là rất ngu ngốc."

Lupin giải thích làm cho mọi người cười ha ha, hơn nữa càng thêm chờ mong Baggart sắp phải đối mặt, ánh mắt rất nhiều người không ngừng liếc về phía cái tủ quần áo còn đang không ngừng run động kia.

" Trước khi chúng ta đối phó Baggart, đầu tiên thầy muốn dạy các trò thần chú đối phó nó, các trò cần tập trung chú ý, thời điểm các trò đối phó nó vừa niệm chú, vừa suy nghĩ trong đầu hình dạng tức cười nhất, như vậy, có thể bắt Baggort biến thành thứ chúng ta muốn." Lupin làm ra làm mẫu trước, sau đó làm cho mọi người đi theo anh cùng nhau làm, "Thật ra có thể thật sự tiêu diệt Baggart là tiếng cười của chúng ta, thời điểm đối mặt nó, dù nó có thể biến thành chuyện đáng sợ nhất trong lòng các trò, nhưng nhớ kỹ một chút." Anh kiên định mà nhẹ nhàng đối với toàn bộ cả lớp nói. "Nó cũng không phải sự thật, chỉ cần các trò nhớ kỹ điểm này, Baggart cũng không đáng sợ."

Lupin nhìn mọi người cơ bản nắm giữ nội dung đối phó Baggart, sau đó đi đến trước tủ, lấy ra chìa khóa mở ra khóa. "Mọi người chuẩn bị tốt, xếp thành một cái hàng, Baggart tới rồi!" Anh nhấn mạnh, tiếp theo anh mở cửa ra, chính mình đứng ở bên cạnh tủ áo.

Một đống hỗn độn gì đó vọt ra, đứng ở phía trước hàng ngũ không xa, người đầu hàng chính là Ron.

Gian phòng chớp sáng, một con con nhện tám mắt thật lớn ra hiện tại chỗ vốn là Baggart, con nhện tám mắt này so với lúc cậu cùng Harry năm hai ở Rừng Cấm nhìn thấy còn muốn lớn hơn, thình lình xảy ra biến hóa dẫn tới làm cho nữ sinh thét chói tai, chính Ron cũng bị dọa đến không được lui về phía sau, Harry đứng ở Ron phía sau ổn định cậu.

"Không cần sợ hãi, nhớ kỹ, nó không phải sự thật." Âm thanh Lupin ôn hòa luôn ở lúc thích hợp nhất vang lên.

"Riddikulus!" Ron la lớn, cậu thành công làm cho con nhện tám mắt to lớn này thu nhỏ lại, tất cả chân đều không có, bộ phận thân thể giống bị thổi trướng giống như cái trống tròn, trên không trung càng lăn lộn nảy lên không ngừng, rất là thú vị.

Lupin vui vẻ nói: "Làm tốt lắm! Kế tiếp!"

Ron tự động tự giác đi tới bên cạnh, Harry lập tức đi ra phía trước, thấy thế chân Lupin chuyển động, tựa hồ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng vào lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy Baggart vặn vẹo biến thành một cái gì đó.

Mọi người tiếng cười ngừng lại bởi vì thấy chuyện Harry sợ hãi nhất, sau đó đều lộ ra ánh mắt hoang mang.

Đây rốt cuộc là cái gì ? Tựa hồ là một cái gì đó đang nằm, nhưng nữa phần trên giống là một đầu rắn, nhưng phía trên lại giống một cái Giám ngục Azkaban, phần giữa màu xám hoàn toàn vặn vẹo, phần đuôi là một hình tròn màu đen, hoàn toàn làm cho người ta nhìn không ra đây là cái thứ gì.

"Riddikulus!" Harry lớn tiếng hô, tiếp theo, Baggart này biến thành một con rắn bị quấn lại, thế nào cũng không gỡ ra được, không ngừng trên mặt đất giẫu dụa.

Cảnh tượng buồn cười dẫn tới mọi người lại bắt đầu sung sướng cười to, Lupin lập tức hô: "Xem ra thứ Harry sợ hãi có rất nhiều, làm cho Baggart nghĩ là mình đối mặt không chỉ một người, tốt lắm, Harry, trò lại làm cho chúng ta biết thêm một biện pháp đối phó Baggart, kế tiếp!"

Tiếp đó, mọi người đối mặt đủ loại khủng bố gì đó, rồi lại nhìn thấy sức tưởng tượng phong phú của mọi người, lớp học ở trong không khí sinh động trôi qua.

☆ ☆ ☆

"Vừa rồi là cái gì?" Ron một bên nhìn thấy trước đó việc mọi người sợ hãi, một bên đứng ở bên cạnh hỏi Harry, Hermione cũng ở một bên vểnh tai.

"Mình cũng không biết, " Harry cúi đầu suy nghĩ, sau đó cười với hai người nói. "Dù sao cũng không phải thật."

Thẳng đến tan học, tất cả mọi người vẫn tiếp tục đi học, bất quá, đương nhiên lại không có khả năng. Vì thế, giờ học này làm cho các học sinh hoàn toàn cảm nhận được Lupin dạy học rất hay, càng chờ mong đến lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tiếp theo.

"Harry." Ngay thời điểm khi Harry theo mọi người cùng nhau chuẩn bị đi ra phòng học, Lupin gọi cậu. "Trò ở lại một chút."

Harry mở trừng hai mắt, nói với Ron cùng Hermione: "Giúp mình giữ chỗ, mình đến liền."

================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: jj tiểu thụ này đáng bị đè một vạn năm a một vạn năm a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro