Chương 12: Cấm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vừa rồi là gì vậy?" Chờ học sinh đều đi khỏi, trong phòng học chỉ còn lại có hai người Lupin cùng Harry, Lupin nhịn không được mở miệng hỏi.

"Con cũng không biết." Harry cau mày, ngượng ngùng gãi mái tóc rối tung. "Khi đó con còn không biết con sợ nhất cái gì, có lẽ nó thật sự bị tất cả chuyện đáng sợ trong con làm mê mụi, mới tạo hình dạng quái đản đó." Nhún vai, cậu không nhớ rõ lúc ấy trong đầu hiện lên cái gì, nếu là chuyện đáng sợ nhất, vì cái gì còn muốn nghĩ đến.

"Con làm thầy giật mình." Lupin vỗ bả vai Harry, do trong ánh mắt Harry còn nghi hoặc anh nói tiếp: "Thầy còn nghĩ rằng con sợ hãi nhất chính là..."

"Voldemort?" Harry tiếp lời, nhìn Lupin nghiêm túc gật đầu, cậu thừa nhận nói: "Việc đó đích xác cũng là một trong việc con sợ hãi nhất, bất quá, Giáo sư, con kỳ thật còn sợ hãi rất nhiều thứ, nếu không phải nhờ con Baggort này, con còn không biết con sợ hãi nhiều thứ như vậy. Giáo sư, Baggort tồn tại giống như là để làm cho chúng ta đối mặt sợ hãi sao?"

"Có thể nói như vậy." trầm mặc thật lâu sau, Lupin cuối cùng mở miệng. "Baggort là phản chiếu nỗi sợ bên trong chúng ta, cho nên có vài người khi đối mặt Baggort trở nên hoảng loạn, bọn họ rất sợ hãi Baggort biến ra chuyện sẽ trở thành sự thật, điều này làm cho bọn họ không thể phân biệt thiệt giả. Bất quá, Baggort thật sự là một tồn tại thú vị, đúng không? Về phương diện khác mà nói nó có thể làm chúng ta tăng thêm dũng khí khi đối mặt với nỗi sợ hãi nhất trong lòng. Chúng nó vẫn tồn tại, chỉ là bởi vì lòng người dù dũng cảm cũng có chuyện phải sợ hãi."

"Cám ơn thầy, Giáo sư Lupin." Harry hoảng hốt gật đầu, có một số việc cuối cùng phải đối mặt, tỷ như, sợ hãi chiến thắng.

"Con hôm nay xử lý tốt lắm, cho dù biễu diễn kia một chút cũng không quá mức." Lupin cười vỗ bả vai Harry, sau đó mang theo cậu đi hướng ngoài cửa. "Ngày mai chính là cuối tuần, có hẹn sao?" Lupin trêu ghẹo nói.

"..." Harry cảm thấy mặt mình chậm rãi nóng lên, tuy rằng cậu cũng không biết vì cái gì. "Không có, Giáo sư, thầy còn nhớ rõ nghỉ hè con gởi tin cho thầy không?"

"Đương nhiên, thầy như thế nào lại quên, ngày mai con đã không có hẹn, như vậy văn phòng tìm thầy đi, mang cho thầy quà của con. Thầy lúc nào cũng đều ở trong phòng, chỉ đừng quá sớm." Lupin nháy mắt với cậu, sau đó vẫy tay nói tạm biệt cùng cậu.

Harry nhìn thân ảnh Lupinđi xa, mới chậm rãi xoay người hướng thư viện đi đến.

☆ ☆ ☆

Harry ở thư viện tìm thấy Hermione cùng Ron đang ở làm bài, ở trên bàn bọn họ, đã bày rất nhiều loại sách khác nhau, vừa nhìn là biết Hermione lấy, mà Ron đang ở buồn rầu lật một quyển sách thật dày tìm luận cứ.

"Lupin gọi cậu ở lại làm gì?" Ron vừa nhìn thấy cậu, liền vội vã hỏi, làm cho Hermione trừng mắt một cái.

Harry ngồi ở vị trí hai người giúp cậu giữ, hướng tới Ron làm một động tác xuỵt, sau đó liếc mắt nhìn Bà Pinns đang ở trừng bọn họ.

"Thầy ây không nói gì, chỉ hỏi mình chuyện trên lớp, còn mời mình ngày mai đi tìm thầy ấy." Harry một bên lấy ra tài liệu và tấm da dê, một bên nói nhỏ, nói xong còn lại trộm nhìn hướng Bà Pinns liếc mắt một cái. "Hermione, sách của cậu dùng xong rồi sao?"

"Còn không có, đợi lát một lát nữa." Hermione dùng khẩu âm nói với Harry.

"Mình chờ sách của cậu." Harry theo bản năng làm khẩu âm với Hermione, nhìn thấy Hermione gật đầu mới yên tâm cầm lấy bài tập của mình.

Cậu lấy ra tài liệu Độc Dược cùng tấm da dê, sau đó mới đột nhiên nhớ tới buổi sáng hôm nay Snape cho mình luận văn nhiều hơn tam tấc Anh, quên đi, cũng không phải lần đầu tiên, chính là cậu phải suy nghĩ nên làm thế nào đem tam tấc Anh thêm vào kia ném đi.

Thật là một vấn đề khó khăn không nhỏ a. Cậu buồn rầu nghĩ.

Buổi tối ngươi còn có cấm túc. Trong đầu có một thanh âm khác nhắc nhở. Cậu đương nhiên không có quên.

☆ ☆ ☆

Vội vàng ăn buổi chiều, Harry ở bảy giờ tiền chạy tới văn phòng Snape, chân dung Medusa trên cửa biếng nhác nhìn cậu, lười biếng hỏi: "Khẩu lệnh?"

"..." Vì cái gì tất cả mọi người không thích nói cho cậu biết khẩu lệnh, này này, Snape không nói đến phòng làm việc của ổng phải có khẩu lệnh.

"Tôi là tới cấm túc." Nói xong, Harry đưa tay gõ cánh cửa.

"Nguyện Merlin phù hộ..." Medusa còn chưa nói nói ra chữ "Nhóc", cánh cửa đã muốn rớt ra, Giáo sư Độc Dược xấu xa nghiêm mặt mở cửa, sau đó hùng hổ xoay người đi trở về trước bàn làm việc của mình.

Harry đi vào, đóng cửa lại, văn phòng này cậu cũng không xa lạ, trước khi nghỉ hè chấm dứt cậu từng trong lò sưởi âm tường quăng ngã ngã đập mặt, nhưng cậu nhớ rõ ánh sáng ngày đó cũng không có u ám như vậy, chai lọ trên tủ cũng không có nhiều như vậy.

"Giáo sư, con đến cấm túc." Cậu dừng bước khi cách Snape một khoảng.

"Potter, đầu tiên trước khi cấm túc trả lời ta một vấn đề." Âm thanh mền mại như tiếng đàn violon của Snape vang lên, làm cho Harry đột nhiên phát hiện kỳ thật giọng nói của Giáo sư Độc Dược dường như có thể mê hoặc lòng người, "Trò có biết hôm nay trò sai ở chỗ nào không?"

"Con quên ở thêm sâu lông trước khi them quả sung." Harry cúi đầu nói, kỳ thật lúc cậu thêm lầm dược liệu cũng đã biết, bước làm trước đó của hắn không có vấn đề gì, đây chẳng qua là một cái sai lầm nhỏ, nếu không phải đã xảy ra vấn đề sau đó —— cậu cho là như thế, hôm nay bài tập của cậu sẽ không thất bại.

Được rồi, tuy rằng tỷ lệ thất bại rất nhỏ.

Snape không nói gì, không khí phòng trong hơi áp lực, điều này làm cho tim Harry bắt đầu đập nhanh, xem ra Snape cũng không hài lòng đáp án của cậu.

"Con không có chú ý tới áo choàng của con chạm vào vạc, thiếu chút nữa bốc cháy." Harry tiếp tục nói, đầu càng cúi thấp, làm cho người ta cảm thấy được cậu hơi áy náy.

Chính là, nghe đáp án này Snape như trước không nói gì, trầm mặc áp suất bên trong phòng tiếp tục đi thấp, trong lòng Harry bắt đầu bồn chồn, vẫn là không đúng? Vậy rốt cuộc là cái gì chứ?

Ngay lúc Harry chuẩn bị nói ra đáp án thứ ba, Snape đột nhiên mở miệng: " Nội dung cấn túc của trò, đem tất cả dược liệu Độc Dược chuẩn bị tốt, sau khi làm xong ta sẽ kiểm tra, nếu không đúng, ngày mai trò tiếp tục cấm túc cho ta."

"Nhưng ngày mai là cuối tuần..." Harry không cam lòng nhỏ giọng than thở.

"Trong đầu của trò mặt có phải chứa đầy cám gạo, lỗ tai của trò cũng là một thứ vô dụng để trang trí, không có nghe ta nói điều kiện tiên quyết sao?" Snape châm chọc dồn dập.

Từ kinh nghiệm đã qua xem ra, cậu đa số là thất bại... Vô luận là ở lớp Độc Dược hay ngoài lớp Độc Dược.

Mặc kệ! Liều mạng! Vì ngày mai không bị cấm túc! Ngày mai cậu chính là mong đợi thật lâu, từ chổ Lupin biết chuyện cha mẹ của mình.

Chỉ là, khi câu nhìn thấy một chồng dược liệu Độc Dược, hắn cầm dụng cụ nghĩ, dù đến giờ giớ nghiêm cũng làm không xong a. Rõ ràng Snape căm ghét mình, cậu chỉ biết, Snape ở chuyện Độc Dược cho tới bây giờ chưa từng dễ dàng với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro