Chương 13: Nói chuyện với nhau ( thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, trong phòng Gryffindor, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tiếng ngáy của Neville cùng Seamus xen kẽ nhau, che đi tiếng thở đều đều của những người khác.

Cửa lặng lẽ mở ra, Harry rón ra rón rén bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, từ từ đi đến giường mình.

Trong lúc ngủ mơ Ron nghe được động tĩnh, đôi mắt khẽ mở, có chút mơ màng thấy người nào đó đang đi qua trước giường mình, nói giọng khàn khàn: "Harry, hôm nay là cuối tuần, sao cậu dậy sớm vậy ?"

Tiếng nói khàn khàn mông lung cho thấy chủ nhân âm thanh kỳ thật vẫn chưa tỉnh ngủ, Harry dừng một chút rồi tiếp tục đi hướng giường mình, nằm ở trên giường sau mới nhỏ giọng đối với Ron giường bên nói: "Mình vừa mới đi WC..."

Trả lời cậu chính là thanh âm Ron xoay người.

"..." Harry cũng trở mình, tháo mắt kính xuống đặt ở bên cạnh cái gối, nghe tiếng ngáy trong phòng, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.

☆ ☆ ☆

Buổi sáng mười giờ rưỡi, Harry mang theo túi sách của mình gõ cửa văn phòng Lupin.

"Mời vào." Được cho phép, Harry đẩy cửa ra bước nhanh vào.

"Hoan nghênh, Harry, mời ngồi." Lupin ngồi ở trên ghế sa lon, cầm trong tay một cái ấm trà sứ màu trắng, chậm rãi rót hồng trà vào hai cái tách trà trên bàn. "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"

"Cũng không tệ lắm." Harry ngượng ngùng gãi gãi mái đầu rối tung Nhà Potter, Lupin ngồi xuống đối diện trên ghế sa lon, vội vã từ túi sách lấy ra cuốn album mà nghỉ hè Lupin gởi cho cậu.

"Tuy rằng hiện tại thời gian trà chiều chưa đến, nhưng chúng ta có thể cần một ít trà bánh." Lupin nhìn Harry hành động, mỉm cười nói, sau đó anh búng tay ột cái, một con gia tinh hiện ra trước mặt bọn họ.

" Giáo sư Lupin, xin hỏi thầy muốn cái gì?" Gia tinh cung kính hỏi.

Do ảnh hưởng bới Dobby thần kinh, Harry nhìn gia tinh trước mắt này, nhịn không được suy nghĩ, kỳ thật đây mới là dáng vẻ của phần lớn gia tinh bình thường, về phần Dobby, hẳn là chính là trong ngoại lệ.

"Cho chúng ta một ít trà bánh cho hai người." Lupin ôn hòa nói, nghe được dặn dò gia tinh biến mất không thấy, sau đó, nó một lần nữa xuất hiện, trong tay cầm một cái khay, trên mặt có vài đĩa điểm tâm ngon lành.

"Cám ơn, " Harry đối với nói gia tinh, sau đó cậu nhìn đến trong mắt gia tinh bắt đầu ứa nước mắt, hai tay xiết chặt cái tạp đề rách nát trên người nó. "... Cái kia, tôi cho phép trở về phòng bếp lúc không cần gặp trở ngại..." Harry cuối cùng lắp bắp nói.

"Harry, con thật là một đứa trẻ tốt." Lupin nhìn Harry có chút quẫn bách, giương giọng khen.

"..." Được rồi, kỳ thật gia tinh này cũng không bình thường.

"Đến đây đi, chúng ta vừa bánh ăn uống trà, vừa nói chuyện, lúc trở về Hogwarts, thầy mới phát hiện thì ra gia tinh thật sự rất có ích, phải biết rằng, trước kia chúng ta muốn ăn khuya, đều là James cùng Si... Mặc áo khoác tàng hình đi phòng bếp ăn trộm về." Lupin cười cầm bánh ngọt nhét vào miệng mình.

"Ba ba của con ... Đi phòng bếp ăn trộm đồ ăn?" Harry hơi giật mình nhìn Lupin, ngay cả bánh ngọt chuẩn bị đưa vào miệng cũng quên.

"Ừ, thầy dám nói, con không biết phòng bếp ở nơi nào?" Lupin nuốt bánh vào miệng, đưa tay lau vụn bánh trên miệng, " hầu hết năm 7 ở Hogwarts cũng không biết phòng bếp ở nơi nào, kỳ thật, nó ở ngay lầu một ngoài hành lang bên phài, con đi thẳng đến sẽ thấy một bức tranh hoa quả, chỉ cần cù vào lê tử, có thể đi vào tại phòng bếp."

" Làm sao các thầy biết được?" Harry nghe được Lupin nói, đặt câu hỏi.

"À" Lupin dột nhiên ngập ngừng. "Gryffindor luôn thích mạo hiểm, lúc ấy chúng ta đều con trẻ, có chút không biết trời cao đất rộng..."

"Dạo đêm?" Harry tiếp lời, không biết xấu hổ tố cáo Lupin, đó cũng là chuyện cậu thường làm, bất quá, cậu tin Lupin nhất định cũng biết.

"Khụ khụ, " Lupin có chút xấu hổ dùng tiếng ho che dấu. "Đúng vậy, sau đó chúng ta quen thuộc Hogwarts, thậm chí ngay cả có bao nhiêu con dường ngầm đều rành mạch." Trên mặt Lupin xuất hiện một vẻ mặt hoài niệm, như là ở nhớ lại thời gian đã qua.

"James thực là một người rất tốt bụng và ưu tú, tuy rằng trước kia cũng cùng ..., có chút kiêu căng tự đại, điều này làm cho con đường anh ta theo đuổi mẹ con chịu không ít đau khổ." Lupin mang theo ý cười tiếp tục nói. (cmn, tên khốn đó mà được thế thì tuổi trẻ giáo sư đã ko đau khổ.)

"Con nghĩ" Harry hắng giọng. "Bọn họ rất suông sẻ để ở cùng nhau." Dù sao trước kia tất cả mọi người nói hai người trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, cho nên... Tạo thành một loại ảo giác.

"Mẹ con lúc ấy là bông hoa của Gryffindor, có tất cả ưu điểm làm người ta khen ngợi, thông minh, xuất sắc, vui vẻ, hoạt bát, chỉ là ngày đầu tiên James biết cô ấy thì bị mất lòng, mới có con đường theo đuổi dài dòng sau này." Lupin nhịn không được bật cười, có lẽ là nghĩ tới chuyện lý thú ngày xưa của James. "Hai người ngay từ đầu vẫn hay cãi nhau, mãi đến một ngày, ba của con đột nhiên phát hiện mình đối mẹ con rốt cuộc không thể dời mắt, điều này làm cho anh ta buồn rầu vài tuần, thiếu chút nữa làm chúng ta... phiền chết đi."

"Chúng ta?" Harry nắm được cậu nói của Lupin, nghi ngờ hỏi, "Trừ bỏ ba của con và thầy, còn có ai?"

Lupin không có lập tức nói tiếp, tựa hồ đang lo lắng nên nói tiếp như thế nào.

"Chúng ta... Tổng cộng có bốn người" cuối cùng anh nói. "Chúng ta còn cho mình cái tên gọi Nhóm Đạo tặc, lúc ấy bốn người chúng ta quả thực rất thân thiết, dường như tất cả giáo sư biết bốn người chúng ta là một đội. Ngoại trừ thầy và ba con, còn có Peter Pettigrew và..." Lupin dừng một chút, nhìn vào ánh mắt chờ mong của Harry, mới tiếp tục mở miệng: "Sirius Black."

"Cái gì?" Harry bỗng đề cao giọng, giật mình, "Tội phạm Sirius Black? Không phải nói Black dùng một câu chú làm nổ một khu phố cùng mười ba người, trong đó một người là Peter Pettigrew sao? Các chú, các chú..."

"Có lẽ" Lupin dừng một chút, uống một ngụm trà. "Chúng ta hôm nay không nên nói đề tài này, chi bằng chúng ta vẫn là nói nói chuyện khác đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro