Chap 11 : Để mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Amie nốt nha:>

============================

- Đưa tôi xem nào, trò kia.

Bà rảo bước đến chỗ tụi Gryfrindor, xoắn cái tách của Potter khỏi tay Weasley, mọi người trở nên im lặng, chờ xem.  Draco cũng liếc mắt qua đó. Giáo sư chăm chú nhìn vào cái tách, xoay nó ngược chiều kim đồng hồ:

- Chim ưng... con yêu dấu ạ, con có một kẻ tử thù.

Cô Granger thì thầm hơi to:

- Nhưng mà ai cũng biết điều đó mà.

- Hermione!

Razifen/Joule gằn tên cô ta. Giáo sư quay lại quắc mắt nhìn cô bé. Granger vẫn nói tiếp:

- Dạ, ai cũng biết mà. Ai cũng biết chuyện Harry và Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.

Draco khinh thường nằm ụp xuống bàn Giáo sư Trelawney chọn cách phớt lờ cô bé. Bà lại hạ đôi mắt to cộ của bà xuống cái tách của Harry, và tiếp tục xoay trở cái tách:

- Dùi cui... một cuộc tấn công. Con yêu dấu ơi, đây không phải là một tách trà vui vẻ lắm...

Đầu đỏ rụt rè nói :

- Con nghĩ đó là cái nón trái dưa.

- Draco, cậu xem không phải mỗi tớ nghĩ tới đồ ăn!

Cô vỗ vai draco, cúi xuống xoa đầu cậu, Draco quay đầu chạm tay cô. Cậu nhắm mắt lại tận hưởng việc cô "mát xa đầu" cho cậu:

- Cậu so sánh mình với thằng Weasley đó sao?

- Đầu lâu... hiểm họa trên đường con đi, bé con ạ...

Tất cả bọn trẻ trong lớp giương mắt ngó giáo sư Trelawney với vẻ kinh hãi chết khiếp đi được. Bà xoay cái tách lần cuối cùng, há hốc miệng, rồi thét lên. Xa xăm còn có người phải bịt tai lại. Cô đoán Draco đang mong muốn việc đó thành sự tật dữ à!

Lại vang lên một tiếng xoảng của đồ sứ bể; Longbottom vừa làm tiêu cái tách thứ hai của nó. Giáo sư Trelawney ngồi thụp xuống một cái ghế bành trống, bàn tay lóng lánh của bà đè lên phía trái tim mình và mắt bà nhắm tịt lại:

- Ôi, con trai của tôi, con trai yêu dấu của tôi... không, không nói ra thì tốt hơn... không, đừng hỏi tôi thì hơn...

Dean Thomas lập tức hỏi, hóng hớt ăn vô máu học sinh Hogwarts rồi, mấy ai bỏ được :

- Cái gì vậy, thưa giáo sư?

- Thằng điên, bả vừa bảo không nói ra thì tốt cơ mà:)

Mọi người bây giờ đã đứng lên, từ từ xúm lại đông đúc quanh cái bàn của Harry , ép sát vô cái ghế bành mà giáo sư Trelawney đang ngồi, để ngó vô tách trà của Harry. Draco lẫn Ellie đều xen qua, nhìn vẻ mặt của cô ấy cũng biết bị người tình không chung giường chiếu kéo.

Đôi mắt to cộ của giáo sư Trelawney bỗng mở ra đầy kịch tính:

- Con yêu ơi, con có một Hung tinh.

Harry trợn mắt hỏi lại:

- Một cái gì ạ?

Cậu ta có thể nói chắc là không phải chỉ một mình cậu không biết Hung tinh là gì. Dean Thomas nhún vai với nó, Lavender Brown thì lộ vẻ bối rối. Nhưng rất nhiều những đứa khác thì rõ ràng là có biết, chúng đều giơ tay lên bịt miệng với vẻ hoảng sợ vô cùng. Tuy nhiên, miệng Draco lại hiện lên nụ cười thỏa mãn có thể phát ra tiếng, đương nhiên cô phải bịt miệng cậu lại trước khi bị nhiều người nhìn thấy.
Giáo sư Trelawney kêu to:

- Hung tinh chiếu, con thân yêu ơi, con bị Hung tinh chiếu!

Trông giáo sư Trelawney có vẻ bị kích động đến nỗi Harry không thể nào hiểu được. Bà nói:

- Con ma chó khổng lồ thường lảng vảng trong nghĩa địa! Con trai yêu ơi, đó là một điềm dữ - điềm dữ tệ hại nhứt - điềm chết chóc!

Mọi người đều nhìn Harry. Razifen ôm tay cậu chặt lại. Mọi người, ngoại trừ Granger. Cô ta đứng dậy, đi vòng ra sau cái ghế của giáo sư Trelawney, nói thẳng thừng:

- Con không thấy nó giống Hung tinh chút nào.

Giáp sư Trelawney dò xét Hermione với một vẻ càng lúc càng khó ưa:

- Con thân yêu ạ, con tha lỗi cho ta khi ta nói ra điều này nhé, nhưng ta nhận thấy rất ít tinh hoa phát tiết quanh người của con. Rất ít khả năng lĩnh hội đối với sự cộng hưởng của tương tai!

Seamus cứ hết ngoẹo đầu sang bên này lại ngoẹo đầu sang bên kia. Nó nói, một con mắt nheo khít lại:

- Nếu mình nhìn như vầy thì nó giống một Hung tinh..

Nó nghiêng mình sang bên trái nói tiếp:

-..Nhưng nếu nhìn từ chỗ này thì lại giống một con lừa hơn.

Harry thấy chính mình cũng ngạc nhiên. Ôm tay cô bạn đứng dậy. Bây giờ không ai có vẻ muốn nhìn nó cả. Nó nói:

- Chừng nào cô và các bạn mới quyết định xong là tôi có sắp chết hay không?

Giáo sư Trelawney lên tiếng, bằng giọng nói mơ hồ nhất của bà:

- Tôi cho là chúng ta nên ngưng bài học ngày hôm nay ở đây. Vâng... Làm ơn trả lại đồ đạc về đúng chỗ...

- Tớ thấy..thằng đầu sẹo nói đúng! Nhìn mặt bà ta mắc cười ghê ha!

- Đối với cậu, người tình trong mộng là tốt nhất !

- Cậu không được nhắc tới cái biết danh quái quỷ của thằng đó nữa!!!

Draco nổi quạo lên, hất tay cô ra:

- A, tớ xin lỗi nhạ, xin lỗi nhạ!

- Thiếu gia tha thứ cho bé đó!

- Dạa

Cả lớp lặng lẽ mang mấy cái tách đem trả lại cho giáo sư Trelawney và thu dọn sách vở vô cặp.

Giáo sư Trelawney nói một cách yếu ớt:

- Hẹn đến khi chúng ta gặp lại, phúc lành cho các trò. Ôi, con yêu quý ơi...

- Tôi chắc chắn sẽ hủy lớp học này!

- Nói ít thôi!!

- Cậu cậu!

Tiếng cốc đầu lẫn tiếng Draco từ đằng xa nói vọng lại, đương nhiên chẳng ai ưa thích nỗi buổi học này!

================================

Hoàn thành lời hứa rồi nhenn

_Amie_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro