Chương 52: Báo lá cải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bà Weasley liếc nhìn cái đồng hồ cổ lỗ sĩ đặt ở góc phòng. Nếu mà muốn coi giờ thì cái đồng hồ này hoàn toàn vô tích sự, nhưng ngược lại nó cung cấp nhiều thông tin lắm. Nó có tất cả mười cây kim, và mỗi cây kim có khắc tên của một người trong gia đình Weasley. Trên mặt đồng hồ không có số, nhưng có ghi chú địa điểm mà mỗi thành viên trong gia đình đang có mặt. "Nhà", "Trường", hay "Sở làm" đều có ghi trên đó, và cũng có cả "Đi lạc", "nằm bệnh viện", "Ở tù", và ở vị trí mà đồng hồ thông thường có số 12, thì cái đồng hồ này ghi "Nguy cấp bỏ mạng".

Hiện giờ thì cây kim của Katsura vừa chỉ vào "nhà", bà Molly và mọi người trong nhà, kể cả khách tới chơi là Harry và Hermione đều thấy im tiếng, chẳng có ai mở cửa vào.

Trước cửa nhà, Hoàng tử Black và Katsura đang chơi oẳn tù tì, ai thua mở cửa, chịu chết trước đi.

Để Hoàng tử Black không bị buff may mắn, Katsura bỏ một cái bùa công bằng.

Nhưng cả hai ổng chưa kịp ra kéo búa bao thì cánh cửa đã mở ra, bà Molly đang đứng ở đó... với một khuôn mặt vội mừng rỡ.

Bà lao vào dang rộng tay ôm lấy cả hai, Hoàng tử Black theo bản năng cúi thấp đầu để bà quàng qua được bả vai mình:

"ƠN TRỜI! Mấy đứa không đứa nào bị gì!"

Fred và George đang ở trong nhà, cả hai khoanh tay, diễn nét đau thương nói: "Chẳng ai biết bà Molly Weasley, má của chúng ta đã trăn trở thế nào khi biết tin dữ, má sẽ cảm thấy thế nào khi biết rằng lời cuối cùng mà má nói với Kotaro là giữ lấy zin?"

"..."

"..."

Bà Molly giận dữ quay đầu lại, thét to: "Hai con có thôi đi không?!"

Cùng với đó, mọi người trong nhà đều bật cười, ngay cả bà Weasley cũng cười.

Thì ra bà Molly đã biết chân tướng cái đêm ấy, chẳng có gì ngoài sự trở lại của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, khi nghe con mình còn một đứa phải ở lại Bộ Phép Thuật để bàn bạc kỹ hơn, suốt đêm bà đã chẳng tài nào ngủ được.

"Liệu tụi nó có gặp nguy hiểm gì trong lúc chúng ta nằm đây không?" 

Ông Arthur buồn rầu không kém, "Đáng ra anh nên ở lại Bộ Phép Thuật tăng ca để giải quyết chuyện này, nhưng Kotaro đã khuyên anh về trước, điều an ủi cuối cùng của chúng ta là hai đứa nó đều có năng lực, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó ái ngại Hoàng tử Black lâu lắm rồi, mà giờ chắc cũng vậy."

"Biết là vậy nhưng cứ ngồi đây mà cầu nguyện, em chẳng thể đỡ lo hơn."

Và họ đã xúm xụm lại ở phòng khách để chờ hai nhân vật chính trở về.

Katsura cởi nón ra đặt lên ngực, cảm động nói với bà Molly: "Má ơi! Con đã trở về! Con không chết!"

"..." Hoàng tử Black.

Nói như đã trải qua quá nhiều, kỳ thực nguyên đêm qua cùng Bộ Phép Thuật bốc phét, còn cãi tay đôi với Barty Crouch, cuối cùng là đi mua áo, đính kèm thêm cái nón mới.

Nhưng mà thấy không bị chê trách chuyện kia, hơn hết là cảm nhận được bà Molly không chỉ lo lắng cho Katsura, mà thật lòng còn lo lắng cho cả hắn, không hề cảm thấy tổng giám ngục của Azkaban chẳng cần ai lo, Hoàng tử Black chân thành trấn an bà ấy: "Phu nhân, chúng ta thật sự bình an."

Bill Weasley vỗ vai hắn: "Còn phu nhân gì nữa? Sửa miệng đi em rể."

Bà Molly tát mạnh vào lưng cả hai người, "Sửa miệng thì má đồng ý, nhưng còn chuyện chưa cưới đã... má vẫn không đồng ý nghe chưa?!"

Katsura gật đầu, rất đồng tình: "Má yên tâm, con sẽ chịu trách nhiệm với người ta, sẽ không để hắn mang tiếng."

"Tốt lắm con trai, đừng để con người ta chịu thiệt thòi."

"..."

Bà Molly bị dắt đi, cùng Katsura vào phòng bếp làm cái gì đó ăn, cùng với Hermione đang pha một bình trà ấm.

Trong lúc này, Ron chạy lại rủ Hoàng tử Black chơi cờ phù thuỷ với mình, có Harry và anh Charlie ngồi bên quan sát tình hình trận đấu.

Khi tất cả mọi người đã quây quần xúm quanh cái bàn ăn nhỏ tí trong căn phòng bếp, và Hermione rót một tách trà rất đậm cho bà Weasley, một tách trà mà ông Weasley nằng nặc đòi cho thêm một chút rượu Ogdens, Hoàng tử Black thì uống nhạt, anh Bill hỏi tình hình đêm qua ở Bộ Pháp Thuật, được Hoàng tử Black trả lời lại.

"Thế là Bộ đã thống nhất sẽ ém chuyện này xuống trước tiên, thảo nào tờ báo sáng nay với tiêu đề lớn nhất không giật tít khiến cả nhà chúng ta bị công kích tập thể, bị cả giới phù thuỷ tẩy chay, hoặc giờ đang trên đường tới hầu toà." Anh Bill thở dài.

Nhắc tới chuyện này, bà Molly lại ngó về phía Fred và George, với giọng rất bất mãn: "Hai đứa thấy chưa? Suýt chút nữa, nhà báo viết thêm vài chữ thôi cũng có thể khiến dư luận đổi chiều rồi! Chẳng có ai khen thưởng tụi con đâu!"

Ông Weasley thì tâm trạng ổn định hơn khi gia đình đều đã đầy đủ ngồi đây, ông có thời gian soi lại tờ báo, trong khi Percy đọc ké qua vai ông. Ông Weasley nói giọng nặng nề:

"Trời ơi, bao nỗ lực của Bộ bị mấy người làm báo này làm đổ sông đổ bể! Coi mấy bài báo nhỏ ở dưới viết gì nè! Bộ quản lý lọng cọng... an ninh lỏng lẻo... không ngăn chặn được mấy trò quấy rối tai hại... thủ phạm chưa nhận được hình phạt thích đáng... nhục quốc thể... Ai viết bài báo này đây? A... Rita Skeeter... dĩ nhiên rồi!"

Percy giận dữ nói:

"Mụ này luôn kiếm chuyện với Bộ Pháp Thuật! Tuần rồi mụ viết là chúng ta đang lãng phí thì giờ lý sự cùn vụ độ dày đít vạc, trong khi lẽ ra chúng ta nên dẹp yên đám ma cà rồng! Làm như thể người ta đã không đặc biệt nhấn mạnh điều đó trong đoạn mười hai của bản Hướng dẫn về Đối xử Phi phù thủy-..."

Anh Bill ngáp:

"Percy, hãy ban cho mọi người một ân huệ, im đi cho người ta nhờ!"

Đôi mắt của ông Weasley mở to sau cặp kiếng khi ông đọc tới đoạn cuối cùng của bài báo trên tờ Nhật báo Tiên tri:

"Hoàng tử Black cũng được nhắc tới, và tất nhiên là cả Kotaro."

"Đâu?"

Mọi người chụm đầu lại xem nó viết gì, một số người thì tập trung nghe để bình phẩm.

"Ngôi sao mới của giới phù thuỷ thật chất là dựa vào quan hệ..."

"Không phải ngôi sao mới, là Katsura!" Katsura nhai bánh quy, sửa chữa kịp thời cái sai của bài báo này.

Ron la làng: "Họ không biết anh đã lấy bao nhiêu cái chứng chỉ sao?! Mà đâu có thấy nhắc tới anh rể?"

Ông Weasley nói: "Không nhắc tên. Vì họ chắc không dám đề cập tới quan chức cấp cao của Azkaban đâu, chẳng ai muốn sáng dậy thấy trước giường mình là một lũ giám ngục đang há miệng ra đòi hun cả. Nhưng danh dự của Kotaro thì có đấy, họ chẳng thèm lo ngại gì chúng ta, muốn viết gì thì viết! Ôi thôi, họ viết đủ điều về chúng ta! Toàn những tin sai sự thật, nghe đây: Một viên chức của Bộ Pháp Thuật đi ra khỏi khu rừng sau khi Dấu hiệu Đen xuất hiện một lúc khẳng định là không ai bị thương tích, nhưng không chịu cung cấp thêm tin tức gì hết. Chưa biết là lời tuyên bố này có bác được hay không những lời đồn đại là nhiều thi hài đã được đem ra khỏi khu rừng khoảng một giờ sau đó.' Ôi, thiệt tình!"

Ông Weasley giận điên lên được, đưa tờ báo cho Percy.

"Đêm đó có ai bị thương đâu! Sao bọn họ lại dám đặt điều nói thế! Hừm, sau khi cho in bài báo này thì chắc chắn sẽ lại có những lời đồn đại lan đi!"

"Chưa hết đâu ba, thằng nhóc Gin cũng lên báo nè!" Anh Bill giật lại tờ báo từ tay Percy vì nhìn thấy tin tức thú vị.

Bài báo với tiêu đề rất chi là nhân văn:

"Tác hại của nghiện cờ bạc - một quý tộc đã ăn chơi khiến gia đình cậu lao đao vì nợ nần bỗng ập đến"

"Phốc!"

"Phốc!"

"Phốc!"

Mấy người đang ăn gì trong miệng đều phun hết ra. Hoàng tử Black đang hóng vui, vừa nhâm nhi tách trà nóng, vừa uống vừa thổi cũng bỗng nhiên thổi hơi mạnh, nước sóng sánh đảo vòng quanh cốc khiến Katsura ngồi bên cạnh liếc qua, gõ nhịp đốt ngón tay lên mặt bàn ý bảo hắn nghiêm túc vào, đừng có cười trên sự đau khổ của người khác.

Ron cười há lên: "Trời ơi! Ít ra bọn họ còn nhớ anh Gin là quý tộc!"

"..."

Há há há!

"Chúng ta nên mừng cho ảnh! Giờ ai cũng biết ảnh là quý tộc sa ngã mà không phải chỉ có sa ngã!"

"..."

Má ơi, gì buồn cười dị má.

Fred và George cười ầm lên, kéo theo đầy người cười lớn, ăn uống bất mãn gì cũng để qua một bên, cười trước đã.

"Trật tự nào! Đây là chuyện lớn còn gì?! Chúng ta nên giải cứu ông Ollivander, ông ấy già rồi cơ mà! Ông ấy không thể gánh nợ ở độ tuổi này thay cho thằng con mất dạy của mình." Katsura rất lo lắng cho ông già, thương cảm nhắm mắt lại tìm cách.

"..."  Mọi người.

Percy phun tào: "Em bị sao vậy? Em tin vào tờ báo vớ vẩn này thật à?! Nãy giờ em tin là thật hết cả sao?!"

Hermione khoanh tay: "Em dám chắc ảnh chỉ thấy tên ảnh sai."

"..." Mọi người.

Hoàng tử Black cũng nói một cách điềm tĩnh: "Theo anh được biết, ông Ollivander chẳng cho Gintoki đồng nào hay thừa kế để hắn có cơ hội đổ nợ, cùng lắm Gintoki gán thân nhà giàu, ông ấy sẵn sàng từ con để được yên thân."

"..."

Katsura ho nhẹ một cái, "Khụ, ra vậy."

"..."

Mọi người: Có khi bài báo kia nói thật, Kotaro sử dụng quan hệ...

Chứ chuyện như vậy cũng lừa được ảnh/em ấy cái một!

Sau khi ăn xong một bữa cơm rộn ràng tiếng đàm luận, Ginny rời khỏi ghế, một mình ngồi trên tấm thảm trải trước lò sưởi trong phòng khách, kết lại cuốn sách 'Một ngàn dược thảo và nấm mốc có phép thuật' bằng bùa-keo. Đang loay hoay, cô bé nhận ra có người ngồi xuống bên cạnh.

Giọng nói ôn hoà: "Em đang dán lại chúng à?"

"Mấy năm trước anh tặng em sách mới, nhưng em thấy không cần thiết lắm, phương pháp này cũng rất tốt."

"Anh có cách này hay hơn. Anh sẽ dạy cho em cách sử dụng nó."

Bàn tay đeo nhẫn của hắn đặt lên cuốn sách cũ mèm, đầy vết rách, nhiều tờ giấy còn lòi ra ngoài, âm thanh trầm lạnh dội đến: "Lùi lại."

Đồng hồ trên cổ tay hắn vang lên rất khẽ, Ginny còn chưa nhìn thấy gì, một tiếng 'tích' đồng thời với một quyển sách mới cáo trên tay hắn, đặt trước mắt cô bé.

"Phép thuật này bị cấm đấy, giữ bí mật nhé? Với cả anh Kotaro của em."

Hoàng tử Black đưa quyển sách vào tay cô bé, lại đưa đến cho em ấy một chiếc đồng hồ nhỏ, không phải kiểu dáng sang trọng, nó xinh xắn và khiến Ginny rất thích khi mới nhìn thấy, "Dùng nó và đọc thần chú anh dạy, chỉ với những đồ vật đơn giản thì nó không gây nguy hiểm gì với bất cứ ai."

"Khó không anh?"

"Anh nghĩ với em thì không. Dòng chảy thời gian rất phức tạp, nó làm tâm trí ta hỗn loạn và mắc kẹt, quan trọng là em đang ở đâu trong đó, em có thể nhìn thấy được những thứ bị thời gian chôn vùi mà trở nên cũ kĩ, cũng có thể đào bới nó lên và phủi đi lớp bụi bao quanh."

"Vâng, em hiểu rồi, em thử với mấy quyển sách khác nhé?" Ginny Weasley gật đầu nghiêm chỉnh, nghe chuyên chú.

"Đang làm gì đó?"

...

Cả Hoàng tử Black và Ginny Weasley đều cứng đờ.

Quay đầu lại thấy Katsura đang khoanh tay đứng đằng kia nhìn bọn họ.

"Tới giờ ngủ rồi, Ginny, thức khuya sẽ khiến da dẻ em sần sùi và nổi mụn đấy!" Katsura tiến lại gần, nhìn thấy quyển sách vốn đã cũ trong nhà nay trở nên bóng bẩy cứng cáp, như vừa mới mua về.

"Ồ, anh lại mua sách cho Ginny à? Cuốn cũ đâu, bán giấy vụn hay làm mới lại đưa cho những hoàn cảnh khó khăn, nhiều em nhỏ cần lắm đấy, em sẽ thu gom lại hết."

"..."

Katsura đưa mắt tìm...

"..." Ginny lén lút... nhét vào tay Hoàng tử Black quyển đó, mà đã cũ lại rồi.

"Giỏi."

"Hả? Ai giỏi?" Katsura nghi hoặc quay mặt lại hỏi.

Hoàng tử Black đưa ra quyển sách hắn muốn tìm, nhìn thấy Katsura... nâng tay, quyển sách bị vứt hơi bay lên tý, lúc hạ xuống tay đã mới tinh.

Một nốt nhạc.

"..."

"..."

Ginny đưa mắt lên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh: Ủa anh? Sao anh nói phép thuật cấm?

Hoàng tử Black nhìn xuống cô bé: ...... Để anh mua cho em cái mới thật, giờ cái đó của người ta rồi.

"..."

Ron đi rầm rầm xuống lầu, nó đang phát điên lên, ấm ức vì má lại mua cho mình bộ lễ phục cũ mèm, bắt hắn phải mặc nó trong năm học tới! Trong khi Harry thì được tặng một cái đẹp hơn hẳn! Ai mới là con của má vậy?! Harry giờ đã có chú Sirius lo rồi, có liên quan gì tới má nữa đâu!

Tại sao mà cái thứ gì hắn có được cũng toàn là thứ người ta vứt đi vậy?

"Anh! Em có phải con rơi con rớt nào không thế?!"

Ron nhào qua ôm lấy Katsura, đưa cho hắn bộ lễ phục như áo đầm dài bằng nhung màu hạt dẻ. Cổ áo được viền đăng ten tưa đã ố xỉn, và cổ tay áo cũng được viền đăng ten tiệp màu với cổ áo, trông chẳng khác gì cho một bà cụ mặc.

"Anh nhìn nè, má bắt em mặc cái này! Mọi người sẽ cười vào mặt em, thằng Draco sẽ lấy em ra làm trò cười cả năm!"

Katsura sờ cằm đánh giá: "Cũng đâu tới nỗi tệ."

"..." Ron thảng thốt thả hắn ra, đưa mắt nhìn về phía hai người còn lại đang đứng một bên, dò hỏi bằng giọng nài nỉ: "Mọi người có thấy thế không? Nó xấu mà, đúng chứ?! Rất ư là thấy ghê luôn!"

"Ginny! Em mặc đi! Nó hợp với em đó!"

"Không, nó là của anh còn gì!" Ginny từ chối nhanh chóng.

"Anh rể! Anh nói gì đi!"

"..." Hoàng tử Black: Thật sự thì nó bùi nhùi thật, nói ra thì làm mất lòng bà Weasley.

"Thôi thì để anh sửa chữa nó giúp em." Katsura cũng muốn em trai có một cái gì đó tốt hơn, từ phía gia đình, cho thằng bé vui sướng hết cỡ.

"... Anh chắc chứ? Anh vừa khen nó đó!" Ron bắt đầu nghi ngờ Katsura sẽ đưa cho hắn cái gì đó sến súa hơn, ảnh với má có khác gì nhau đâu!

Giờ hắn có mặc đồ Trung Cổ thì ảnh cũng khen nức nở!

"Không phải anh! Là bà tiên! Nhìn này."

Katsura để cho giống bà tiên đỡ đầu của Lọ Lem, lấy ra cây đũa phép của mình để hô biến!

"..."

"..."

"..."

Ron mắt cá chết: "Anh, em đâu phải công chúa! Cái váy này đẹp thì có đẹp nhưng em thà mặc cái của má! Mà cái của má đâu! Anh biến nó thành thứ gì lạ quắc vậy!"

"..."

"..."

"..."

Ginny trầm mặc đi tới mượn lại quyển sách anh Kotaro vừa hô biến cho mới tinh, mở nó ra...

"..."

—— Sách khác cmnlr!

Thảo nào, nó chẳng đụng chạm gì tới thời gian cả, là biến đổi từ một thứ đã tệ thành nhìn không tệ nhưng bên trong tệ hết biết!

Hoàng tử Black kéo Ron và Ginny lên lầu ngủ, thở dài, nói với bọn họ: "Thôi, mai chúng ta đi mua chúng đi. Chúng ta là người nhà, không phải sao?"

"..." Ron và Ginny nhìn nhau, quyết định thống nhất cách này đi, giấu má, giấu luôn anh Kotaro càng tốt.

...

Ở một bên khác, Gintoki mặc quần đùi về nhà thì thấy cảnh tiệm đũa phép đóng cửa, treo bảng: 'Miễn tiếp con', hắn đành bắt chuyến xe đò hiệp sĩ đi đến nhà Giang giáo sư trú ẩn vài năm, cho tới khi nào hắn có công ăn việc làm ổn định, lấy lại danh tiếng đã mất.

Trái với nhà Weasley, sáng sớm Giang giáo sư chạy bộ về, cùng Severus Snape ngồi trên bàn ăn sáng với sữa và bánh mỳ nóng, Gintoki thì nằm dài trên sofa xem tivi, lờ đờ móc mũi như nghiện.

Giang Trừng cầm tờ báo sáng nay được đưa tới, quét mắt đọc một lượt.

"..."

Bọn nhà báo này nếu biết Gintoki cư trú dài lâu trong nhà hắn, rất có thể sẽ có tin tức: 'Một vị giáo sư Hogwarts ra tay với học sinh nam của trường, là suy đồi đạo đức hay mất đi nhân tính? Nền giáo dục đang ngày một xuống cấp'

À không, có thể còn tệ hơn.

Họ nói Gintoki và Severus là một đôi thầy trò tuỳ tiện, kiên quyết cho rằng hắn chỉ có sự nghiệp và biết nuôi Mao Mao.

Severus Snape đột nhiên bị trừng mắt, mặt nặng mày nhẹ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ngoài Lily Evans đã tệ, ta hy vọng ngươi không đâm đầu vào thứ tệ hơn." Không đầu không đuôi, Giang giáo sư chê crush của Severus, thậm chí còn nhịn nhục chê luôn crush của mình.

"..." Snape.

"..." Gintoki: Mạc danh cảm thấy Lily Evans thắng, hắn sẽ mãi mãi không vượt qua được người đã chết.

Hay gọi hồn dậy đánh ghen một trận ra trò?

Gintoki chống tay nằm nghiêng trên ghế, tuỳ tay rút trong ngực ra một tấm thẻ bài Clow... cụp mắt nhìn cái tên 'Tom Riddle Sr.'

Các ngươi đoán không sai, thân phận thực sự của hắn đã bại lộ, đây là thẻ bài hắn thu phục được.

Hắn, Gintoki Kinomoto, một học sinh lưu ban tình cờ phát hiện ra tiềm năng phép thuật của mình sau khi vô tình mở quyển sách chứa một bộ thẻ bài ma thuật bị niêm phong đã nhiều năm. Sau đó, hắn được giao nhiệm vụ phải thu phục tất cả thẻ bài đang phân tán nhằm ngăn chặn chúng phá hủy thế giới.

...

...

...

Thôi, một mình Tom Riddle cha - Windy, đã đủ rồi, hy vọng không bén duyên với cô hồn cát đảng nào nữa.

Dù sao thì theo một góc độ nào đó để giải nghĩa, thì:

Lily Evans: 0; Gintoki: −∞

Cũng không khác nhau mấy, chẳng ai đời nào lại đi đố kỵ với một ả đàn bà đã có một mụn con và chân không chạm đất, chơi nhảy lò cò cũng đủ để hắn đánh bại cô ta tâm phục khẩu phục.

oOo

Trân trọng giới thiệu bộ phim:

https://youtu.be/rylQUcuYwag

Gin-chan trong vai Sakura-chan.

Katsura trong vai tiểu thư Tomoyo Daidouji.

Hoàng tử Black trong vai Clow Reed.

Giang giáo sư trong vai Toya Kinomoto.

Tatsuma trong vai anh bạn Takashi Yamazaki hay nói dóc.

Shinsuke trong vai Li Shaoran.

... Ngoài ý muốn, hợp lý.

https://youtu.be/5fiDeC4zBLM

Không sai, bà tóc xanh này chính là Lily Evans =))) Bổ não quá, thôi đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro