Chương 70: Dạ Vũ Giáng Sinh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron bỏ bạn nhảy của mình để đi qua một bên ngồi, lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình bảnh trai thì nó lại trở nên vô nghĩa, thậm chí... buồn cười.

Khoé mắt lướt qua cặp đôi đang nhảy trên sân, Ron cố lơ đi.

Hoá ra là mất cả mấy ngày để tìm cách biến mình đẹp lên để được nhảy với Viktor Krum. Mà sao trước đây hắn thích thằng Krum đó nhỉ? Chỉ là chơi giỏi Quitchditch thôi mà.

Rồi Ron chú ý tới những cặp khác để thôi buồn đời, ví dụ như... Chị Gin.

Đẹp nhức nhối, da trắng, môi đỏ, tóc phủ bạc, y hệt một con mèo quyền quý. Chị ấy mặc một bộ đồ kỳ quặc, không biết phong cách của nơi nào trên bản đồ, phải chi Hermione ngồi bên cạnh để giải đáp cho hắn, nhưng đại khái là nó đẹp không phải theo kiểu lộng lẫy với những bộ đầm tung cánh màu nhiệm, nó điềm đạm nhưng phá cách hơn, tôn vinh từng bước dậm nhỏ, màu xanh lam kết hợp với chút vân trắng uốn lượn, tà xẻ váy theo từng bước nhảy để lộ ra cẳng chân dài miên man cùng chút mông tròn trịa, ngực chị ta dán sát với cơ thể Giang giáo sư, ép thành một bộ tranh nhục dục đầy lãng mạn.

"..." Ron bịt mũi.

Má ơi, Giang giáo sư số hưởng.

Lại liếc sang hai người nam duy nhất nhảy với nhau lại khiến mọi người không thấy ngượng mắt, anh rể và anh trai hắn.

Cặp này thì đó là một cái gì đó mây trời lắm, như xứ sở thần tiên ấy, trong đó có hoàng tử và công chúa.

Họ chẳng khiến mọi người nóng mắt và suy nghĩ miên man về những gì sẽ diễn ra tiếp theo, vào tối nay, mà khiến mọi người mơ mộng vào tình yêu thần tiên.

Anh hắn dù mặc lễ phục nhưng đứng trước anh rể ảnh vẫn bé nhỏ và giống như một cô bé điềm đạm đáng yêu nào đó, nhưng anh rể nói gì đó làm ảnh khó chịu, quắc mắt cau mi thì lại ra dáng nghiêm chỉnh của một vị hoàng hậu.

Ron dám cá là có uống thuốc biến tính thì anh mình cũng không khác là bao, cho dù là bộ ngực.

Nhưng anh rể thích thế, chắc rồi, không thích thì... ảnh vẫn thích thôi.

Trên sân nhảy, Katsura chuyển bàn tay đang vịn vai xuống đặt lên ngực Hoàng tử Black, vuốt thoáng như để chỉnh lại trang phục cho hắn, kỳ thực là đang trấn áp Hoàng tử Black không rời khỏi đây để đi bắt Voldemort.

"Yên nào!"

"Em không cho anh bắt nó, anh càng phải bắt."

Mùi ghen tuông nồng nặc, nhưng hắn vẫn giữ thái độ điềm tĩnh phong độ của một quý ông.

"Em từng gặp hắn lúc nào? Tại sao cần phải biến nữ? Người nào đó ở trên giường chưa bao giờ chủ động làm điều đó." Hắn đang trần thuật, mặt không chút thay đổi, rõ là một người đàn ông chỉ đặt sự nghiệp lên đầu và cấm dục.

Nhưng lời thoát ra miệng thì điếm.

"... Ta đâu có ở trên giường hắn! Câm miệng lại và nghiêm túc nhảy đi!"

Katsura bắt đầu gắt gỏng.

"... Giận thì thả anh ra, anh đi tìm thằng đó." Hoàng tử Black vô cảm. Muốn Katsura chủ động thả hắn ra, hắn sẽ không chủ động thả.

Từ lúc ở trong miệng Bellatrix biết được, tồn tại một suy đoán là Katsura từng giả nữ gặp được Voldemort, và mối quan hệ thì tất nhiên là không mỏng, Voldemort mặc kệ Bellatrix xinh đẹp không kém, nhưng đụng chạm tới vợ chưa cưới của hắn, người hắn yêu hơn cả bản thân mình.

Hắn sẽ không cho phép chuyện này tái diễn, dù Katsura có đòi huỷ hôn, hôn lễ trong mắt hắn không quan trọng, đó chỉ là một nghi thức, và hắn thừa biết Katsura sẽ không làm vậy.

Hắn vẫn nặng hơn trên bàn cân, dù bàn cân này đang cố sức cân bằng.

Hắn không phải Giang Trừng, hắn dù có đạp đổ tất cả cũng phải khiến cho chuyện làm hắn ngứa mắt cút xéo!

Katsura biết là không ngăn được cơn ghen của hắn, nhưng không cản được thì chống trả!

"Nhìn qua đây!"

Katsura bẻ đầu hắn nhìn mình, bước chân thoáng ngừng nghỉ, thay vào đó là nhắm nghiền mắt lại, chăm chú hôn lên môi hắn.

Hoàng tử Black híp mắt lại nhìn xuống gương mặt xinh đẹp liền kề, môi thong thả đáp lại, gặm nhấm vị ngon của đối phương với vẻ suy tư.

Còn hơi tức giận, nhưng hắn sẽ không từ chối.

Hắn muốn nhiều hơn.

Tay to đặt lên eo thoáng vuốt ve di chuyển, Katsura khẽ nhăn mày, một tay giữ cái tay hư của hắn lại.

Nơi này là chốn đông người, đừng hòng quá trớn!

Thoáng tách môi ra, đầu lưỡi cọ xát một lát ngắn ngủi. Hoàng tử Black bình tĩnh nói: "Em có thể giở hết mọi thủ đoạn ra để giấu hắn, và đừng để anh tìm ra."

Hoả hoa bắn ra tứ phía, Katsura túm cổ áo của hắn... chỉnh nó lại, nhoẻn miệng cười:

"Nếu anh bắt được thì là do hắn ngu thôi, không biết nhân cơ hội nhảy qua cửa sổ."

"..."

...

Tom Riddle thật sự không nhân cơ hội nhảy ra cửa sổ chạy trốn, mà hắn còn muốn tham gia vũ hội này với thân phận khác.

Chơi ngu là không có giới hạn.

Hoàng tử Black đâu nghĩ tới nhỉ?

Hắn dám ở trước mặt hắn ta khiêu vũ.

Mặc dù tận mắt chứng kiến Katsura nằm yên trong ngực Hoàng tử Black khiến Tom Riddle không mấy hài lòng, nhưng...

"Kết thúc."

Shinsuke trong bộ dáng của một cô nàng tàn nhang nào đó không ai biết rút tay ra, lẫn vào trong đám đông không ai chú ý biến mất dạng.

Đưa quà Giáng Sinh rồi, Tom Riddle đúng thật là được voi đòi tiên.

"Tiếp theo, tới quý cô nhỉ?"

Tatsuma sờ đầu, "Không phải tặng quà rồi sao?"

"Không thể có thêm sao?" Tom Riddle nhìn chằm chằm hắn.

"..."

Đuỹ nam nhân.

...

Sau khi được phép nhảy với Tatsuma, Tom Riddle đưa mắt nhìn về phía Ginko...

"Này... đừng nói là..."

Tatsuma có dự cảm không lành lặn chút nào.

Tom Riddle cười một tiếng hài hước, đẩy Tatsuma trong bộ dáng một cô nàng váy xanh, lưu loát trao tay đổi bạn nhảy với Giang giáo sư.

"..."

"...?" Giang Trừng đầu đầy gân xanh.

Ginko ở trong tay Tom Riddle xoay vài vòng, Gintoki nhớt nhác ngửa cặp mắt đỏ lờ mờ men say hỏi: "Dạo này thích cùng tử thần gặp thoáng qua nhỉ? Nghe đồn dạo trước ngươi sợ tử thần."

"Sau khi ở bên cạnh tử thần, ta không còn biết sợ." Tom Riddle biết là không được lâu, hất tay lần nữa... đưa Ginko vào tay Hoàng tử Black.

"..."

"..."

"..."

Cả vũ hội đứng yên.

Ánh đèn chiếu xuống đúng lúc, khoanh tròn cặp đôi này.

Đế quân cùng nữ vương.

"..."

Ron và Harry phun nước trái cây trong miệng ra.

Ai đó cứu!!! Sặc mùi phá hoại vậy!!!

Ai kìm được!!!

Và quả nhiên, tiếng nhạc bắt đầu đổi sang nhịp điệu dồn dập, đó chính là—— Tango!

Trắng - bạc bên đó đứng chung một chỗ thì biến thành ma đưa lối quỷ dẫn đường.

Mùi bạo ngược cùng quỷ súc trong gam màu thuần khiết, những thiên sứ sa ngã.

"Họ không có chem, nhưng chem tìm đến họ." Ron phun tào, lau nước bên khoé miệng.

Tom Riddle bị Katsura dẫm vào chân.

"Đồ ngu."

"..."

Không hổ là trúc mã của nhau, chửi cũng giống.

"Một lát nữa, chạy!"

"Đã biết."

... Katsura nhìn thấy Ginny đang nhảy cùng Neville, lãnh quang thoáng hiện dưới đáy mắt, hạ quyết định, truyền đạt mệnh lệnh: "Đưa ta qua đó hộ."

"Tốt."

Đứng trước Katsura thì Tom Riddle ngoan lạ.

Ginny chớp chớp mắt nhìn bạn nhảy của mình biến đổi thành crush đời đầu.

"Anh... anh? Anh Kotaro?"

"Anh đây! Thằng đó dám làm gì em?!"

"... Không đâu, tụi em là bạn thôi, cậu ấy và em đều không có bạn nhảy nên mới kết đôi với nhau."

Mặt Katsura dịu xuống, nhu hoà: "Thế công chúa điện hạ bé nhỏ của anh, em bằng lòng nhảy cùng anh không?"

"... Vâng."

Mặt Ginny đỏ bừng, đêm nay bắt đầu trở nên tuyệt diệu.

Mấy thiếu nữ bay lướt qua bắn những tia sáng ganh tỵ.

Giang Trừng trầm mặc nhìn... cô nàng cười toe toét trước mặt.

Thấy quen quen...

"A ha..."

Katsura quăng Ginny vào tay Giang Trừng, cướp thằng bạn cà trớn về.

"..." Ginny.

"..." Giang Trừng.

Mặt Ginny từ đỏ thành tái.

Hừ lạnh một tiếng, Giang giáo sư nhìn xuống, "Sợ ta?"

"Không... giáo sư..."

"Chúng ta đi qua kia đổi bạn nhảy. Không sợ anh rể của ngươi chứ?"

"À. Không ạ! Chắc chắn!"

Ginny hào phóng từ trong tay Giang Trừng vụt qua, rơi vào ôm ấp lạnh lẽo của Hoàng tử Black, nhưng đâu đó là nhiệt độ ôn hoà từ cặp mắt.

Hoàng tử Black lướt qua thấy Viktor Krum cùng Hermione, tán thưởng cô bé hôm nay thật ấn tượng, nói nhỏ với Ginny, "Muốn giúp anh Ron của em chứ?"

"Vậy có xấu tính quá không anh?"

"Tình yêu vốn là xấu tính, Ginny."

Bễ nghễ như một vị quân vương trác tuyệt đưa Ginny xoay vài vòng giữa sân khấu, cô bé thuận ý chuyển vị trí với Hermione trong chớp mắt rực rỡ.

"..." Mọi người.

Các ngươi đủ chưa?

Thế nhưng Ron đứng lên, chỉnh sửa lại cổ áo rồi hỏi Harry đang ngồi ngó: "Mình ổn chưa Harry?"

"Giờ thì cậu ổn! Cố lên Ron!" Harry cổ vũ, và hắn thấy... liếc mắt về phía Cho, Harry thở dài, mà thôi, không cần, họ thật sự đẹp đôi.

Hermione thoáng thấy Ron tiến lại đây, ngước mặt hỏi Hoàng tử Black: "Đừng nói là anh định đưa em vào tay Ron nha? Cậu ấy chỉ cười em thôi!"

"Nếu em không thích thì từ chối, còn nếu em tức giận... em tát cậu ta một cái, thế nào?"

"..." Hermione lườm hắn: "Anh thích ăn tát nhỉ?"

"..."

Mấy nữ nhân bên nhà vợ không ai vừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro