Chương 80: Những kẻ cứng đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tom Riddle và Shinsuke Malfoy lên bờ cách bọn họ không lâu, Gintoki nghe thấy tiếng nước trút xuống thì biết là cả hai đã lên bờ, cũng không quan tâm mấy, chỉ muốn nhanh chóng kéo Giang Trừng đi khỏi đây.

Chuyện bất ngờ chính là từ lúc này phát sinh.

Tia sáng của đũa phép loé lên phía sau hắn, Gintoki vừa quay đầu lại, cơ thể Giang Trừng đã đổ xuống, trán tựa vào bả vai Gintoki, khuôn mặt tuấn tú nhắm nghiền, chỉ có gáy tóc liên tục rịn ra mồ hôi ướt đẫm, rõ ràng là đang bị xâm lấn tâm trí sửa chữa ký ức.

Mà sau khi Giang Trừng ngã xuống, phía sau hắn, Tom Riddle và Shinsuke Malfoy đang đứng, Shinsuke Malfoy thoải mái tắm trăng đêm, toàn thân ướt đẫm lung linh hạt châu nước, hắn ta cười tà.

"Mày không nỡ thì để tao giúp."

Lúc nãy thôi, Giang Trừng đã có phát giác sớm, muốn đáp trả nhưng Tom Riddle cơ hồ là ra tay cùng lúc với Shinsuke Malfoy, ngay tức khắc, tia phép của Giang Trừng bị triệt tiêu, không thể chống trả trúng đòn.

Toàn quá trình không tới ba giây.

Gintoki tuôn trào sát khí, từng khớp ngón tay siết chặt vang lên khanh khách, "Mày...!"

Hắn từng bước tiến lại gần, Shinsuke Malfoy giơ nắm tay, cùng Gintoki động tác y hệt nhau, cho đối phương một cú đấm xoáy mạnh!

Một tiếng vang lớn phát sinh!

Phốc!

Shinsuke Malfoy quỳ một gối xuống đất, chậm rãi phun ra một búng máu, mảnh vỡ thuỷ tinh hoà mới màu xanh đẫm của cỏ, toát cho tia sáng vụn vặt. Hắn cho Tom Riddle đỡ mình đứng lên, cặp mắt xanh lục của hắn cuồng dã không thay đổi, nhìn chằm chằm Gintoki, nở một nụ cười khiêu khích:

"Chà, đau lòng nhỉ? Tao chẳng qua phải làm chuyện có lợi nhất cho chúng ta mà thôi, còn chưa kết thúc đâu Gintoki, hãy thôi những mớ suy nghĩ cảm tính dại dột, tới đâu hay tới đó của mày đi, nếu mày không muốn lôi hắn cùng chết với chúng ta."

"..." Gintoki mắt lạnh nhìn Shinsuke Malfoy, bên miệng cũng bầm một mảng lớn.

Không phải không thấy, những mảnh vỡ thuỷ tinh dính cùng máu đỏ, chất giọng như lưỡi cưa kọt kẹt của Shinsuke Malfoy.

Dù tức giận, nhưng Shinsuke xác thật không làm sai.

Tom Riddle nhìn bọn họ, lúc nãy tính xông qua cản, nhưng... không phải chưa bao giờ thấy Tatsuma bị vạ lây, hắn cũng cảm thấy sợ khi tiến vào giữa hai người này.

Người ngăn cản được khi cả hai nổi máu, không phải Tatsuma chịu trận hứng đòn thì chỉ còn Katsura can thiệp, không phải hắn, hắn sẽ chết.

Tom Riddle choàng cánh tay Shinsuke qua cổ, thấy hắn rũ rượi nghiêng đầu, cũng đã bất tỉnh rồi, đầu tóc tím ngạo mạn khó chuốt cũng trở nên mềm mại dịu ngoan, Tom Riddle nhìn thoáng qua Gintoki cũng đang đỡ Giang Trừng.

Gintoki không cười, nhìn chằm chằm hắn, nhàn nhạt nói: "Chăm sóc hắn cho tốt."

"..." Tom Riddle không ngờ lại là câu này.

Quả nhiên họ vẫn rất quan tâm nhau, chỉ là... một lời không hợp thì đã vung nắm đấm.

Tom Riddle dịu dàng nói: "Gin yên tâm, ta sẽ không để các ngươi chết lần nào nữa."

Hắn phải mạnh trở lại như xưa, hoá giải lời nguyền đang vây khốn Shinsuke.

"Phải không? Gin thì không mong chờ gì ở ngươi lắm đâu, đừng tự tin quá." Gintoki ôm Giang Trừng rời đi trước, nói với người còn ở phía sau.

...

Biệt thự Trắng.

Tatsuma chờ đợi rất lâu để được Katsura tiến tới tiếp viện.

Vách tường xuất hiện một cái lỗ tròn lớn, Katsura chui qua nó, khí phách (Tatsuma: Cũng không) chào hỏi hắn.

"Khoẻ không Tatsuma?"

"Mới là lạ!!! Cậu còn dám hỏi!!! Sao cậu lại chọn cái phòng ngay bên cạnh hắn để giấu tớ???" Tatsuma phẫn nộ rồi.

"Nào nào, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất còn gì?" Katsura vẫn rất điềm tĩnh tự tin, khoanh tay nói đạo lý lớn.

"Nguy hiểm nhất là cái đầu cậu! Mau! Mang tớ ra khỏi căn nhà này ngay đi! Mà cậu có chắc là hắn đã ngủ chưa?!" Tatsuma cuốn gói đồ đạc, nhất định phải rời khỏi đây trong đêm.

Katsura gật gù:

"À, chuyện này thì chắc cú!" Katsura ra dấu 'OK!' Mọi chuyện trong tầm tay hắn.

"..." Tatsuma đột nhiên có chút lo lắng, hỏi lại lần nữa: "Làm sao cậu chắc được? Lỡ hắn lừa cậu thì sao? Hắn giả bộ ngủ lừa cậu!"

Thôi xong! Chẳng lẽ thế thật?!

Katsura từ tốn đi qua vỗ vỗ vai hắn:

"Cậu nghĩ ra được thế cũng đáng khen lắm! Tinh thần cảnh giác rất tốt! Nhưng yên trí đi bạn hiền, hắn tắt thở cmnr chẳng còn gì phải xoắn!"

"À, ra vậy..." Tatsuma... hai mắt đen thui.

Chậm rãi, từ từ, hít sâu, Tatsuma âm trầm hỏi: "Zura, tắt thở là sao?"

"Không phải Zura là Katsura! Thế cũng hỏi! Thì là tớ đã đặt tay dưới lỗ mũi của hắn kiểm tra tất tần tật rồi, cẩn thận không bao giờ là thừa thải! Và hắn ngừng thở rồi! Không thể nào phát hiện được chúng ta!"

... Tatsuma nắm cổ áo thằng bạn Ravenclaw IQ vô cực, quát: "Người cần tắt thở là cậu mới đúng!!!!"

Cửa phòng 'kétttt' một tiếng dài ứa răng, bị đẩy ra, một chút tia sáng lọt vào, Hoàng tử Black ngoài dự đoán của Katsura, đúng như dự đoán của Tatsuma, đứng chắn gần hết ánh sáng, như một bóng ma to lớn đứng lù lù trước cửa từ hồi nào, điềm nhiên ấm áp nhìn bọn họ:

"Ta có thể tham gia góp chút ý kiến sao?—— Ta chưa chết."

"..."

"..."

Tatsuma: Khinh thường trí tuệ nhau sao?! Ai chẳng biết bố chưa chết! Thì thầm nói nhỏ với riêng Zura là được rồi!!!

Katsura quay đầu lại nói với Tatsuma: "Cậu nói lớn tiếng quá làm hắn phát hiện ra rồi kia kìa!"

"..." Tatsuma.

Im mẹ mồm đi!

Hoàng tử Black tỏ vẻ rất thông cảm, tử tế mời Tatsuma xuống lầu, Tatsuma đi theo hắn như một tù nhân chuẩn bị tự thú.

Katsura... thôi quên mẹ hắn đi!

Nghỉ chơi! Nhất định phải nghỉ chơi!!!

Trên đường bị áp giải, Tatsuma bụng réo inh ỏi, Hoàng tử Black khách sáo quay đầu lại, hiền lành dò hỏi: "Đói rồi sao? Lúc ở trong phòng không có ai mang đồ ăn đến cho ngươi à?"

"... A ha ha ha, không, ta bóc cứt ăn." Tatsuma cười tươi rói.

"..."

Katsura đi ở cuối đội hình, nhíu mày phản bác: "Không phải cứt! Là cơm nắm!"

"..." Tatsuma: Câm miệng đi Zura! Làm ơn cậu đấy!

Hoàng tử Black nhìn thoáng qua hai người bọn họ, cười cười, không nói gì nữa, mời Tatsuma xuống bếp ăn cơm... do hắn nấu.

"..."

Dạo này hắn có một ước mơ, đó là làm đầu bếp năm sao.

Có Katsura tay cầm tay đứng một bên chỉ dẫn, hắn chưa bao giờ dập tắt niềm tin cùng giấc mộng hão huyền này.

Vì Katsura còn hão huyền hơn.

Tatsuma nhìn món cơm chiên trứng, trứng nửa sống nửa chết, lòng đỏ trứng bấy nhầy méo xệ như một khuôn mặt đang khóc nhè, chảy chậm trên núi cơm trắng... thứ duy nhất mà Katsura được động tay nấu.

Hoàng tử Black muốn bày tỏ lòng hiếu khách, nên từ chối Katsura hỗ trợ mình chiên trứng, tự tin đẩy Katsura ngồi xuống ghế, ôn hoà nói: "Anh có thể tự làm. Tin anh!"

Katsura rất chiều lòng, khoanh tay gật gật đầu!

Và kết quả là... trứng chiên ma quỷ.

Phảng phất có linh hồn hốc hác há họng gào thét thoát ra từ cái trứng, đầy quỷ dị.

"..." Tatsuma là người được chủ nhà mời ăn.

"Ta ăn xúc xích lúc nãy rồi, giờ còn no lắm." Katsura mặt không đổi sắc sờ sờ bụng, đẩy đĩa cơm tới trước mặt Tatsuma, gấp đôi hiếu khách.

"..." Tatsuma: Cậu ấy có nhớ là hắn bị què tay không vậy?!

Đón nhận ánh mắt u oán của Tatsuma, Katsura mới nhớ ra là bạn mình không thể qu*y t*y được nữa, tật cmnlr!

Đáng thương!

Katsura kéo dĩa cơm lại gần mình, múc một muỗng cơm chan trứng, đưa tới...

Tatsuma há họng đớp! Nhai rồi nuốt!

Động tác rất tự nhiên.

"..." Hoàng tử Black đánh giá bọn họ.

Hắn hỏi: "Cánh tay bị thương sao?"

"..." Tatsuma.

"..." Katsura.

Á đù! Quên mịa mất chuyện này cũng phải giấu!

"A ha ha ha ha... kỳ thực... ta quay tay nhiều quá bị liệt." Tatsuma cười suy, nỗi buồn khó nói cất chứa trong đôi mắt hắn.

"..." Hoàng tử Black.

"..." Katsura.

Katsura đột nhiên quay sang nhìn Hoàng tử Black, làm hắn... giật mình, có dự cảm không lành lắm.

"Nghe chưa? Anh cũng phải tiết chế đấy!"

"..." Tatsuma.

"..." Hoàng tử Black.

Y!!!

Tatsuma chảy cái trứng từ trong miệng xuống, Katsura nhanh tay vớt lên nhét lại vào họng hắn.

"Đừng có ăn uống nhểu nhão!"

"..."

"..."

Hoàng tử Black ho nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện này... có chừng mực là được. Tatsuma, em... sau này cũng đừng quá lậm vào."

"..."

Còn có tư cách đưa ra lời khuyên sao?!! WHY???

Hoàng tử Black xắn tay áo, cười nói: "Vợ, đưa qua cho anh, em mệt rồi. Anh đút Tatsuma."

"..." Tatsuma: Kỳ thực... hắn đang cần đi toilet, hắn không cho vào nổi nữa, hắn cần cho ra.

"Không phải vợ, là Katsura!" Katsura thật tự nhiên đẩy qua cho người bên cạnh, dù sao thì hắn cũng xác thật thấy mỏi tay, dạo này cơ thể mệt mỏi hẳn, chỗ nào cũng đau ê ẩm.

Tatsuma đáp lại Hoàng tử Black bằng cách ói như vòi rồng lên mặt hắn.

"..." Katsura há to miệng.

"Xin... xin lỗi, dạo này bụng dạ hơi yếu..." Tatsuma lau nước ố, bơ phờ cười nói.

"..." Hoàng tử Black.

Tiếp nhận khăn mặt từ tay Katsura, Hoàng tử Black không giận, bỏ qua mấy lúc ghen và nổi khùng, hắn thật sự rất hiền từ.

"Đừng lo, hắn hiền lắm. Hắn không để ý chuyện cậu ói sạch đống trứng như cứt chảy lên mặt hắn đâu." Katsura an ủi.

"..." Tatsuma.

"..." Hoàng tử Black.

—— Giờ mới giận thiệt nè! Nói cái gì là cứt?! Sao lúc đầu không nói vậy đó!!!

Quá quen với việc bị Katsura phũ, Hoàng tử Black bỏ qua chuyện này, đi thẳng vào vấn đề: "Giờ... có thể cho anh biết nguyên nhân Tatsuma xuất hiện ở đây sao?"

"À... A ha ha ha, kỳ thực... ta làm ăn thua lỗ, phá sản, đang bị bọn xã hội đen đòi nợ nên tìm đến nhờ cậy Zura..." Tatsuma gãi gãi đầu.

"Ra là vậy." Hoàng tử Black có vẻ đã tin... mới là lạ.

"Không phải Zura, là Katsura!"

Katsura vẫn đi qua bên kia làm thêm món gì đó ăn được cho Tatsuma, cậu ấy đã ói ra hết.

Hoàng tử Black không đòi trổ tài nấu ăn gì nữa, mà làm lại nghề cũ... bác sĩ.

"..." Bị Hoàng tử Black túm lấy cánh tay đã vô lực, Tatsuma theo bản năng chảy mồ hôi lạnh, muốn chống trả nhưng lại cười khổ nhận ra... cánh tay đó của hắn đã mất hoàn toàn cảm giác.

"Thả lỏng chút, ta không làm gì ngươi." Giọng Hoàng tử Black vang lên, ôn nhu.

Không phải giả vờ, hắn thật sự là lương y, Katsura không nói gì mà chuyên chú nấu cơm thì biết.

Đã kiểm tra xong cho hắn, Hoàng tử Black nói: "Không tìm thấy miệng vết thương, đây là một nguyền rủa bất khả giải."

Đã biết trước kết quả này, Tatsuma chỉ gật đầu, hắn không hỏi nguyên nhân, Tatsuma cũng nhẹ nhàng thở ra, không giải thích. Kỳ thật thì ở giới phù thuỷ, có rất nhiều nghề nghiệp nguy hiểm, chuyện hắn bị ếm nguyền cũng không có gì không thể tin được, chẳng qua là... trùng hợp quá thôi.

"Không giải được, nhưng giảm bớt vẫn được. Ít nhất có cảm giác."

"... Cũng không cần thiết thì phải... Quay tay bằng tay trái cũng nhanh phết! Đó là lý do tại sao con người lại có tận hai tay thì phải?! A ha ha ha! A ha ha ha!" Tatsuma không bận lòng lắm.

"..." Hoàng tử Black: Tính quay tay tới chết hay sao? Cưới vợ đi.

"Đừng nghĩ bệnh nhỏ nhặt thì không cần khám chữa, Tatsuma. Ung thư đấy!" Katsura bình tĩnh quay đầu lại nhìn hắn: "Phải nghe lời bác sĩ!"

"..."








...

P/S: Trong việc nấu đồ ăn, nếu Tạ Liên nấu ít ra nhìn còn được, hình thức rất mỹ lệ, thì Hoàng tử Black... từ hình thức cho tới mùi vị đều tệ :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro