Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thức tỉnh huyết thống, thực lực của Harry có thể nói cũng không yếu hơn so với Phù thủy Hắc ám, lại thêm cậu cố ý huấn luyện chính mình, hiện tại cho dù là chống lại Voldemort cậu cũng sẽ không thua.

Nhóm tiểu xà và tiểu sư tử gắt gao lui thành một đoàn, bọn họ không dám nhìn tới Ron và Harry, sợ Harry giận chó đánh mèo đến trên người bọn họ. Ngay cả bọn Draco cũng kinh hoảng nhìn Harry, muốn ngăn cản nhưng vì khí thế băng lãnh trên người Harry mà một bước cũng không động nổi. Bất quá đối với Ron bọn họ tuyệt đối không đồng tình, là y đáng đời.

"Ron Weasley, ta giết ngươi thì tốt hơn nhỉ?"

Ma lực của Harry tán loạn xung quanh, mặc dù phẫn nộ nhưng lại không có tổn thương các phù thủy nhỏ ở đây, chỉ là khí thế của cậu quá mạnh nên không có ai chú ý tới điểm ấy. Không, có lẽ còn có một người chú ý tới, hắn nhìn thấy Ron dần dần khó thở, biết nếu không ngăn cản thì sư tử ngu ngốc lỗ mãng này sẽ chết tại phòng học Độc dược.

Chỉ là vì sao Potter lại tràn ngập oán hận đối với tên sư tử ngu tên Ron này? Sara rõ, nhưng nhớ đến lòng yêu trẻ nhỏ của Goddy, hắn đi tới sau lưng ôm lấy Harry. Tuy hắn cũng cho rằng đây là do Ron tự tìm đường chết, nhưng nếu Harry tiếp tục như vậy cậu sẽ vì ma lực bạo động mà tổn thương bản thân. Cho dù là bạn bè, hắn cũng không thể để Harry bị thương tổn.

"Tỉnh táo lại, Harry. Cha mẹ ngươi khẳng định sẽ tự hào về ngươi. Y nói không đúng, ngươi là con trai của họ, mặc kệ ngươi là rắn độc hay là sư tử, trong lòng bọn họ ngươi đều là độc nhất vô nhị. Cho nên tỉnh táo lại, vì loại người này không đáng."

"Không!"

Harry cự tuyệt, cậu không thể quên được bộ dáng thê thảm của bạn bè lúc chết. Huống chi Ron sỉ nhục cậu không nói, còn liên lụy đến cha mẹ. Mỗi một lần Ron đều chọc trúng chỗ đau của cậu, Harry không muốn cũng không định tha thứ cho Ron.

"Đừng như vậy, không có việc gì. Ngươi xem, không phải giáo sư trừ y 100 điểm sao? Chắc chắn sẽ còn xử phạt thêm nữa, ngươi quên giáo sư McGonagall yêu thương ngươi bao nhiêu sao? Bà nhất định sẽ bắt Weasley nhận trừng phạt, hối hận vì đã nói những lời như vậy."

Sara không có buông tay, vẫn ôm Harry nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai cậu khuyên nhủ. Không biết có phải vì lời Sara nói có tác dụng hay không, hay là do không khí yên tĩnh xung quanh ảnh hưởng, Harry chậm rãi bình tĩnh trở lại. Ma lực bay loạn trong không khí cũng dần dần lặng xuống, Ron từ không trung ngã xuống đất.

Đáng tiếc nhân duyên của y không tốt, không ai tiến lên đón được y nên Ron ngã gãy mấy cái xương sườn và hai cái đùi, hiện tại nằm trên mặt đất rên hừ hừ. Vốn bộ dạng đã không đẹp trai lại còn vì cả người đầy máu mà nhìn qua giống như ác quỷ, mấy nữ sinh nhát gan một chút đều trốn ở sau lưng các nam sinh.

Harry bị Sara ôm vào trong ngực, vóc dáng nhỏ nhắn rúc vào trong lòng nam sinh vậy mà nửa điểm không thích hợp đều không có. Không biết vì sao trong não Draco lại đột nhiên chợt lóe ý nghĩ này, thế nhưng rất nhanh cậu vì lo lắng cho Harry mà quên mất ý tưởng này.

"Y thật sự sẽ bị xử phạt sao?"

Tóc Harry chậm rãi biến về màu đen, đôi mắt vàng cũng khôi phục thành màu xanh.

"Đúng, tin tưởng ta, y nhất định sẽ."

Sara dùng thanh âm ôn nhu mà tươi mát dỗ Harry, đợi đến khi tóc và màu mắt hoàn toàn khôi phục thành bình thường, Harry tựa vào trong lòng hắn mà ngủ. Sara nhẹ nhàng ôm lấy hắn, liếc nhìn giáo sư Snape.

"Ta dẫn hắn đến bệnh xá, chỗ này giáo sư giải quyết đi."

"Chúng ta cũng cùng đi."

Draco cùng Blaise và Pansy ngăn lại hắn, trong lòng lo lắng làm cho bọn họ quên chuyện kinh sợ vừa rồi.

"Sao cũng được."

Đừng thấy Sara là học sinh năm nhất, nhưng sức lực lại không nhỏ, ôm Harry tuyệt không cố hết sức khiến những người khác giật mình không thôi. Tuy rằng bọn họ rất ít nói chuyện với Sara, thế nhưng ba người đều biết bình thường hắn làm người cực kỳ lạnh nhạt, đối với ai cũng đều không lạnh không nóng. Nếu không cần thiết, tuyệt đối sẽ không mở miệng. Nhưng hiện tại thấy hắn che chở và an ủi Harry như vậy, thật khác xa bộ dáng lạnh lùng bình thường.

******

Đi đến bệnh xá, bà Pomfrey đã chuẩn bị tốt giường bệnh. Vừa rồi giáo sư Snape dùng thần hộ mệnh thông báo cho bà cho nên bà mới chuẩn bị sẵn giường trước. Đương nhiên còn có giường cho Ron cũng chuẩn bị tốt, chỉ là trong lòng bà không có bao nhiêu ấn tượng tốt đối với đứa nhỏ độc miệng làm hại Harry bạo động phép thuật.

Đặt Harry lên giường, Sara gật gật đầu với bà Pomfrey liền định rời đi, ai biết lại bị Harry nắm lấy góc áo không buông. Cái quỷ gì đây? Sara trợn mắt nhìn, nhìn bà Pomfrey và bọn Draco, lại nhìn cái tay đang nắm lấy góc áo mình. Cuối cùng hết cách, hắn lại không muốn đánh thức Harry, đành phải ở lại. Ngồi bên cạnh giường, tay cầm một quyển sách lật xem. Đây là nhóm Draco có lòng tốt cung cấp, để Sara ở lại làm bạn với Harry.

Cuối cùng Ron được Snape toàn thân tản ra khí đen đưa tới, đương nhiên không có khả năng giống Sara ôm Harry. Lúc này tác dụng của bùa Trôi nổi liền hiện ra, ngay cả góc áo thằng oắt con tóc đỏ nhà Weasley anh cũng không cần chạm.

Bà Pomfrey lần đầu tiên không có mắng Snape, nhăn mày xử lý vết thương trên người Ron. Nối xong xương sườn và hai chân, sau đó mạnh mẽ đổ thêm mấy bình độc dược là xong. Tuy nối xương sẽ gây ra đau đớn trong vài giờ, nhưng lại không có gì nghiêm trọng. Nếu so sánh, Harry vẫn còn mê man bất tỉnh mới càng làm cho bà lo lắng.

Có đôi khi vết thương ngoài da không tính là gì, tổn thương tâm lý mới khiến người ta đau đầu, trường hợp của Harry chính là như thế. Trước khi ma lực bùng nổ trên linh hồn Harry chắc chắn đã nhận thương tổn rất lớn. Cho nên Snape lại bị bà Pomfrey bắt đến nấu dược Ổn định linh hồn.

Mà lúc này anh không có nhiều lời trực tiếp đồng ý, ngày hôm sau liền đem độc dược tới, còn có một chút dược Làm dịu. Nghĩ đến Harry cảm xúc bùng nổ khiến anh thật lo lắng, chỉ là anh đã quen phun nọc độc, căn bản sẽ không giải thích gì gì đó. Dược Làm dịu được đưa tới, bà Pomfrey tự nhiên biết là cho ai dùng.

Một Potter không giống Potter làm anh không có chán ghét Harry như kiếp trước. Đương nhiên Harry không hoàn toàn giống Lily, chỉ là khuôn mặt tinh tế hơn kiếp trước làm Snape cũng tìm không ra chỗ nào trên người Harry giống với James.

******

Harry ngủ hết một buổi tối rốt cuộc sáng sớm ngày hôm sau cũng tỉnh lại, chỉ là ngủ lâu lắm ý thức có chút không rõ ràng. Chớp chớp mắt, hậu tri hậu giác mới phát hiện thì ra mình đang ở bệnh xá.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Harry dần dần tỉnh táo, liền nghe được một thanh âm cực dễ nghe lại có vẻ thanh lãnh vang lên bên tai. Quay đầu vừa thấy, thì ra là vị học sinh Slytherin mà kiếp trước cậu chưa từng gặp qua, mà bản thân lại nắm lấy góc áo người ta. Ngượng ngùng buông tay ra, Harry thật muốn đào cái hố chôn mình xuống.

"Ha ha ha."

Sara nhìn thấy lỗ tai hồng hồng của Harry nhịn không được cười rộ lên, thì ra Cứu thế chủ cũng có một mặt đáng yêu như vậy. Tuy đã sớm biết Harry kế thừa huyết thống Thần thú Phượng hoàng sẽ có vẻ ngoài cực kì đẹp, nhưng không nghĩ tới thì ra khi Harry vừa tỉnh lại lại càng xinh đẹp hơn.

"Cảm ơn."

Hôm qua tuy Harry bùng nổ ma lực nhưng cậu vẫn còn lại một tia lý trí. Cậu biết đây là người khiến mình bình tĩnh trở lại, không tạo thành hậu quả không lường được. Hơn nữa cậu còn nắm góc áo người ta, lại nghĩ đến người này tối hôm qua vẫn ở lại làm bạn với mình. Harry không ngu ngốc, hơn nữa cậu rất mẫn cảm với thiện ý ác ý của người khác, cậu biết Sara không có ý xấu với cậu.

"Ngươi tỉnh thì tốt, bọn họ đều thật lo lắng cho ngươi."

Sara đứng lên, mỉm cười tránh ra. Harry vừa thấy, quả nhiên Draco, Blaise, Pansy đều ở, khiến cậu ngoài ý muốn là Hermione cũng đến đây.

"Harry, cậu có khỏe không?"

Bốn người chen Sara qua một bên, Sara tính tình tốt cười cười cầm quyển sách còn chưa đọc xong rời đi. Không gian này nên nhường lại cho người trẻ tuổi, hắn không muốn ở trong này làm bóng đèn. Đương nhiên Sara không có bỏ qua ánh mắt xin lỗi của Harry. Hơi hơi lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không thèm để ý, sau đó rất săn sóc đóng lại cửa bệnh xá. Sau khi hướng bà Pomfrey chào buổi sáng Sara liền đi đến đại sảnh dùng bữa sáng, sáng hôm nay hắn còn có tiết học đấy.

"Ồ, chào buổi sáng bạn tốt."

Harry ngồi dậy, quơ quơ móng với bốn người.

"Harry, cậu thật sự không có việc gì sao? Cậu làm bọn tớ sợ muốn chết."

Pansy đẩy Draco và Blaise ra, cầm tay Harry. A, quả nhiên nhẵn nhụi mềm mại như tưởng tượng nha. (bớ người ta ăn đậu hủ kìa =.=)

"Tớ không sao, các cậu xem, tớ rất khụ khụ...."

Harry vỗ vỗ ngực mình, lại bởi vì vỗ mạnh quá mà ho khan.

"Harry, cậu phải cẩn thận chút chứ, thân thể còn chưa có khôi phục đâu!"

Hermione lo lắng vỗ vỗ lưng Harry nói. Làm thế nào mà tên này bất cẩn vậy a, tự vỗ bản thân đến mức ho khan luôn, lần đầu tiên Hermione nhìn thấy có người như vậy.

"Khụ khụ, cám ơn Hermione, tớ không sao."

Harry cười ngăn cản Hermione lại vỗ xuống, sau đó búng tay, một ly nước trắng liền xuất hiện ở đầu giường.

Nhóm gia tinh Hogwarts chính là săn sóc như vậy, hơn nữa đối với phân phó của người thừa kế tuyệt đối không sẽ từ chối. Trừ hiệu trưởng, giáo sư và nhóm viện trưởng, cậu là người duy nhất có thể ra lệnh cho gia tinh của Hogwarts.

Thân phận người thừa kế khiến cho quyền lợi của cậu đối với những bộ phận thuộc về Gryffindor cao hơn hiệu trưởng, đã vậy cậu còn là người thừa kế cả ba viện. Dù hiện tại cậu không thể nắm giữ Slytherin, nhưng chỉ cần cậu muốn thì ngay cả hiệu trưởng cũng có thể bãi miễn.

"Nga, em Gryffindor đã tỉnh lại rồi."

Bà Pomfrey bưng mâm thức ăn cùng mấy bình độc dược đi đến, vừa rồi nhìn thấy vị học sinh Slytherin kia rời đi bà liền đi chuẩn bị mấy thứ này.

"Phu nhân, lại làm phiền ngài rồi."

Đúng vậy, 'lại'. Kiếp trước cậu cũng làm phiền vị cựu Slytherin kiêm y sư bệnh xá rất trân trọng phù thủy nhỏ này. Nghĩ đến ngay cả Dumbledore và Snape phu nhân cũng dám la mắng, Harry không khỏi rụt rụt cổ.

'Lại'? Bà Pomfrey thật xác định, đây là lần đầu tiên Harry đến bệnh xá của bà, cho nên từ 'lại' này ở đâu ra? Hiển nhiên Harry không có ý muốn giải thích, bà Pomfrey liền nghĩ cậu dùng sai từ nên không có miệt mài theo đuổi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro